Chương 38: Trở về thế giới của hắn
Trong sảnh lớn của Thiên Giới, Duy Đăng với Hoàng Kim Duy, Hạ Hoàng Ngọc đi vào. Trong sảnh lớn có rất đông người. Những người trong sảnh khi nhìn thấy Duy Đăng, Kim Duy với Hạ Khiêm đều vui mừng và cúi chào ba người họ. Dù gì ba người họ cũng là những vị thần quan trọng ở Thiên Giới này nên rất được tôn trọng.
Đào Duy Đăng, Hoàng Kim Duy với Vũ Hạ Khiêm dừng lại trước mặt người được gọi là “Thiên đế” cung kính hành lễ với ông ta. Nhìn thấy ba đứa con cưng, Thiên đế mừng rỡ, tiến tới ôm lấy ba người họ.
“Cuối cùng thì ba người các ngươi cũng trở về rồi! Ba người các ngươi biến mất suốt hai mươi mấy năm, ta đã rất lo lắng cho các ngươi đấy!” Thiên đế vừa ôm ba người vừa vui vẻ nói. Kể từ khi ba người họ biến mất, thiên đế đã rất lo lắng. Ông không ăn uống, không ngủ nghỉ nhiều ngày liền, sai người đi tìm kiếm nhưng mãi không tìm được họ.
Thiên đế là người đứng đầu cả Thiên Giới, quản xuyến mọi việc ở Thiên Giới cũng như một phần ở trần gian. Hiện tại ông đã mấy nghìn năm tuổi rồi nhưng lại chẳng có vợ con gì. Chính vì thế mà kể từ khi gặp Duy Đăng, thiên đế đã có thiện cảm rất tốt với hắn. Vì hắn rất quyết tâm để trở thành thần nên thiên đế đã rất cưng hắn và cũng xem hắn như con trai của mình. Còn về Hoàng Kim Duy, anh ta từ nhỏ đã sống ở Thiên Giới này rồi. Vì chăm chỉ tập luyện nên trở thành người mạnh nhất nhì Thiên Giới. Chính vì sự chăm chỉ, siêng năng, cái gì cũng giỏi nên khiến thiên đế cực kỳ yêu quý và cũng xem anh ta như con trai mình luôn. Nhưng trong lòng thiên đế, Duy Đăng vẫn đứng đầu tiên, tiếp theo đó mới là Hoàng Kim Duy.
Còn về phần Vũ Hạ Khiêm, cậu ta từ nhỏ đã ở Thiên Giới. Cũng là một vị thần ở nơi này. Nhưng vì hơi lười với cả ham chơi, nên lúc đầu thiên đế có phần không thích. Ngoài đánh nhau ra thì cậu ta rất giỏi, hầu như cái gì cũng biết hết.
Hoàng Kim Duy với Vũ Hạ Khiêm gặp nhau cũng rất tình cờ. Khi Kim Duy tới thư viện của Thiên Giới để lấy sách, vô tình đụng trúng Vũ Hạ Khiêm. Trùng hợp thay, hai người lại muốn lấy cùng một cuốn sách. Thế là cãi nhau, không ai chịu nhường ai cả. Vì cuốn sách đó có một số tài liệu quan trọng mà Kim Duy cần điều tra gấp nên phải mang về ngay. Còn Hạ Khiêm thì chỉ muốn đọc chơi cho vui thôi. Với cả, cuốn sách có vài thứ thú vị khiến cậu ta rất thích nên cậu ta muốn mang nó về phòng mình.
Giành qua giành lại, Kim Duy không muốn đôi co với Hạ Khiêm nên cũng bỏ đi luôn, không quan tâm đến cuốn sách nữa. Cứ thế mà cuốn sách thuộc về Hạ Khiêm. Cũng vì lần gặp gỡ không mấy vui vẻ đó mà hai người đã liên tục gặp nhau trong nhiều ngày sau đó. Gặp nhau nhiều đến mức khiến hai người họ từ kẻ thù trở thành bạn. Rồi dần dần, hai người có tình cảm với nhau và yêu nhau luôn. Thấy con trai của mình yêu Vũ Hạ Khiêm như vậy, thiên đế cũng đành nhắm mắt cho qua, không nói gì đến hai người họ cả.
“Thiên đế, xin lỗi vì đã để ngài lo lắng.” Vũ Hạ Khiêm mỉm cười, lên tiếng nói với thiên đế.
Nghe Vũ Hạ Khiêm nói thế, thiên đế buông ba người họ ra, thoáng bất ngờ trước câu nói của cậu. Biến mất suốt hai mươi mấy năm như vậy, không ngờ thằng nhóc nghịch ngợm, không bao giờ nghiêm túc như Vũ Hạ Khiêm lại có thể nói ra những lời này. Những lời mà cậu ta chưa từng nói ra. Trước đây dù có sai hay đúng gì thì cậu ta cũng nhất quyết không nói hai từ “Xin lỗi”. Nếu có thì cũng rất là gượng ép. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Vũ Hạ Khiêm đã trưởng thành rồi, không còn là cậu nhóc hồi hai mươi mấy năm trước nữa.
“Ngài Duy Đăng! Ngài trở về rồi!” Một cô gái vui vẻ gọi tên Duy Đăng, chạy tới chỗ hắn. Cô ta vui vẻ ôm chầm lấy hắn, nói rằng mình rất nhớ hắn.
Cô gái này tên là Lưu Ánh Điệp, cũng là một vị thần ở Thiên Giới này. Lưu Ánh Điệp là một cô gái xinh đẹp. Cô ta yêu thích cái đẹp và thích sự nhẹ nhàng, những bộ đồ cô ta mặc cũng mang những màu sắc nhẹ nhàng, đáng yêu như màu hồng phấn hay màu xanh da trời. Những bộ đồ có những màu tươi sáng đó làm cô ta trở nên xinh đẹp hơn và đáng yêu hơn.
Lưu Ánh Điệp và Duy Đăng quen nhau từ rất lâu rồi nên có vẻ rất thân thiết với nhau. Hai người giống như tri kỉ của nhau vậy. Lúc Duy Đăng chưa biến mất, hắn với Lưu Ánh Điệp này như hình với bóng của nhau, đi đâu cũng dính lấy nhau. Nhiều người còn tưởng rằng hai người họ yêu nhau. Nhưng Duy Đăng đã có xác nhận rằng hai người chỉ là bạn bè, không phải người yêu của nhau nên đã khiến cho rất nhiều người ở Thiên Giới tiếc nuối. Đương nhiên, Lưu Ánh Điệp này là một vị thần rất xinh đẹp. Chính vì xinh đẹp mà những thuộc hạ ở Thiên Giới này đều thích cô ta. Nhưng từ trước tới giờ, cô ta chưa từng để mắt đến ai, chỉ muốn tập trung tập luyện và học hỏi nhiều thứ từ Duy Đăng thôi.
Có thể nói, sức mạnh của Lưu Ánh Điệp hơn sức mạnh của Vũ Hạ Khiêm hai, ba bậc. Bởi vì cô ta không có lười tập luyện giống như Vũ Hạ Khiêm. Nhưng ngược lại, Lưu Ánh Điệp không hiểu biết gì nhiều về những cuốn sách hay những gì liên quan đến sách. Vì thế mà cô ta rất ghét sách.
“Ánh Diệp, lâu rồi không gặp.” Duy Đăng mỉm cười nhìn Lưu Ánh Điệp.
Đào Duy Đăng, Hoàng Kim Duy với Vũ Hạ Khiêm dừng lại trước mặt người được gọi là “Thiên đế” cung kính hành lễ với ông ta. Nhìn thấy ba đứa con cưng, Thiên đế mừng rỡ, tiến tới ôm lấy ba người họ.
“Cuối cùng thì ba người các ngươi cũng trở về rồi! Ba người các ngươi biến mất suốt hai mươi mấy năm, ta đã rất lo lắng cho các ngươi đấy!” Thiên đế vừa ôm ba người vừa vui vẻ nói. Kể từ khi ba người họ biến mất, thiên đế đã rất lo lắng. Ông không ăn uống, không ngủ nghỉ nhiều ngày liền, sai người đi tìm kiếm nhưng mãi không tìm được họ.
Thiên đế là người đứng đầu cả Thiên Giới, quản xuyến mọi việc ở Thiên Giới cũng như một phần ở trần gian. Hiện tại ông đã mấy nghìn năm tuổi rồi nhưng lại chẳng có vợ con gì. Chính vì thế mà kể từ khi gặp Duy Đăng, thiên đế đã có thiện cảm rất tốt với hắn. Vì hắn rất quyết tâm để trở thành thần nên thiên đế đã rất cưng hắn và cũng xem hắn như con trai của mình. Còn về Hoàng Kim Duy, anh ta từ nhỏ đã sống ở Thiên Giới này rồi. Vì chăm chỉ tập luyện nên trở thành người mạnh nhất nhì Thiên Giới. Chính vì sự chăm chỉ, siêng năng, cái gì cũng giỏi nên khiến thiên đế cực kỳ yêu quý và cũng xem anh ta như con trai mình luôn. Nhưng trong lòng thiên đế, Duy Đăng vẫn đứng đầu tiên, tiếp theo đó mới là Hoàng Kim Duy.
Còn về phần Vũ Hạ Khiêm, cậu ta từ nhỏ đã ở Thiên Giới. Cũng là một vị thần ở nơi này. Nhưng vì hơi lười với cả ham chơi, nên lúc đầu thiên đế có phần không thích. Ngoài đánh nhau ra thì cậu ta rất giỏi, hầu như cái gì cũng biết hết.
Hoàng Kim Duy với Vũ Hạ Khiêm gặp nhau cũng rất tình cờ. Khi Kim Duy tới thư viện của Thiên Giới để lấy sách, vô tình đụng trúng Vũ Hạ Khiêm. Trùng hợp thay, hai người lại muốn lấy cùng một cuốn sách. Thế là cãi nhau, không ai chịu nhường ai cả. Vì cuốn sách đó có một số tài liệu quan trọng mà Kim Duy cần điều tra gấp nên phải mang về ngay. Còn Hạ Khiêm thì chỉ muốn đọc chơi cho vui thôi. Với cả, cuốn sách có vài thứ thú vị khiến cậu ta rất thích nên cậu ta muốn mang nó về phòng mình.
Giành qua giành lại, Kim Duy không muốn đôi co với Hạ Khiêm nên cũng bỏ đi luôn, không quan tâm đến cuốn sách nữa. Cứ thế mà cuốn sách thuộc về Hạ Khiêm. Cũng vì lần gặp gỡ không mấy vui vẻ đó mà hai người đã liên tục gặp nhau trong nhiều ngày sau đó. Gặp nhau nhiều đến mức khiến hai người họ từ kẻ thù trở thành bạn. Rồi dần dần, hai người có tình cảm với nhau và yêu nhau luôn. Thấy con trai của mình yêu Vũ Hạ Khiêm như vậy, thiên đế cũng đành nhắm mắt cho qua, không nói gì đến hai người họ cả.
“Thiên đế, xin lỗi vì đã để ngài lo lắng.” Vũ Hạ Khiêm mỉm cười, lên tiếng nói với thiên đế.
Nghe Vũ Hạ Khiêm nói thế, thiên đế buông ba người họ ra, thoáng bất ngờ trước câu nói của cậu. Biến mất suốt hai mươi mấy năm như vậy, không ngờ thằng nhóc nghịch ngợm, không bao giờ nghiêm túc như Vũ Hạ Khiêm lại có thể nói ra những lời này. Những lời mà cậu ta chưa từng nói ra. Trước đây dù có sai hay đúng gì thì cậu ta cũng nhất quyết không nói hai từ “Xin lỗi”. Nếu có thì cũng rất là gượng ép. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Vũ Hạ Khiêm đã trưởng thành rồi, không còn là cậu nhóc hồi hai mươi mấy năm trước nữa.
“Ngài Duy Đăng! Ngài trở về rồi!” Một cô gái vui vẻ gọi tên Duy Đăng, chạy tới chỗ hắn. Cô ta vui vẻ ôm chầm lấy hắn, nói rằng mình rất nhớ hắn.
Cô gái này tên là Lưu Ánh Điệp, cũng là một vị thần ở Thiên Giới này. Lưu Ánh Điệp là một cô gái xinh đẹp. Cô ta yêu thích cái đẹp và thích sự nhẹ nhàng, những bộ đồ cô ta mặc cũng mang những màu sắc nhẹ nhàng, đáng yêu như màu hồng phấn hay màu xanh da trời. Những bộ đồ có những màu tươi sáng đó làm cô ta trở nên xinh đẹp hơn và đáng yêu hơn.
Lưu Ánh Điệp và Duy Đăng quen nhau từ rất lâu rồi nên có vẻ rất thân thiết với nhau. Hai người giống như tri kỉ của nhau vậy. Lúc Duy Đăng chưa biến mất, hắn với Lưu Ánh Điệp này như hình với bóng của nhau, đi đâu cũng dính lấy nhau. Nhiều người còn tưởng rằng hai người họ yêu nhau. Nhưng Duy Đăng đã có xác nhận rằng hai người chỉ là bạn bè, không phải người yêu của nhau nên đã khiến cho rất nhiều người ở Thiên Giới tiếc nuối. Đương nhiên, Lưu Ánh Điệp này là một vị thần rất xinh đẹp. Chính vì xinh đẹp mà những thuộc hạ ở Thiên Giới này đều thích cô ta. Nhưng từ trước tới giờ, cô ta chưa từng để mắt đến ai, chỉ muốn tập trung tập luyện và học hỏi nhiều thứ từ Duy Đăng thôi.
Có thể nói, sức mạnh của Lưu Ánh Điệp hơn sức mạnh của Vũ Hạ Khiêm hai, ba bậc. Bởi vì cô ta không có lười tập luyện giống như Vũ Hạ Khiêm. Nhưng ngược lại, Lưu Ánh Điệp không hiểu biết gì nhiều về những cuốn sách hay những gì liên quan đến sách. Vì thế mà cô ta rất ghét sách.
“Ánh Diệp, lâu rồi không gặp.” Duy Đăng mỉm cười nhìn Lưu Ánh Điệp.