Chương : 13
“Vì thế cậu phá hủy thân thể của Hi Hi rồi đem nó ra ngoài?”
“Đúng.”
Nhâm Lê chớp chớp mắt, gật gật đầu:
“Lúc đó tuy rằng Hi Hi tuổi còn nhỏ, nhưng mà cũng đã nhớ được mọi việc, nó không chịu nói vì sao thân nhân của nó đem nó chôn cùng, điều này tôi cũng không hỏi. Tuy rằng nó mới chết có mấy trăm năm, nhưng bởi vì đã nuốt hồn thể của đạo sĩ kia nên coi như có tu vi rất cao. Được cái nó rất ngoan, bản tính lại không xấu, tuy rằng nói nuốt hồn thể là vô cùng tàn nhẫn thậm chí còn có phần tà ác, nhưng nó khẳng định là không biết mình phạm phải lỗi gì. Về phần thôn dân đã chết kia cũng không phải nó giết, mà là lời nguyền do đạo sĩ kia trước khi chết đã hạ xuống. Sau khi đi ra nó cũng rất biết điều.”
Nghiêm Dương gật gật đầu, tuy rằng cảm thấy dường như có chỗ nào là lạ, nhưng vì đã thấy tận mắt nên cũng không nghĩ nhiều, dừng xe lại liền chuẩn bị đi vào hiện trường để xem xét.
“A, vụ án mất tích nổi tiếng gần đây, chắc là cậu cũng biết chứ?”
Nghiêm Dương vừa đi vừa giải thích cho Nhâm Lê.
Nhâm Lê không khỏi bật cười:
“Là vụ án mấy đứa bé mất tích đúng không? Anh như thế nào mà không thể dứt khỏi chuyện liên quan đến mấy đứa bé vậy.”
Nghiêm Dương lấy tay đè mi tâm:
“Đều lo muốn chết, báo chí cả ngày nói này nói nọ, đám cha mẹ thì khóc lóc khóc lóc…một chút đầu mối cũng không có, nếu không phải bọn bắt cóc còn đòi vài thứ đồ vật, tôi đã sớm đến tìm cậu để xem đây có phải là do thứ quỷ quái gì gây ra không.”
“Nếu như bọn bắt cóc đòi tiền chuộc thì không phải là thật dễ dàng sao?”
Nhâm Lê đi theo Nghiêm Dương lên hành lang.
Hiện trường vụ án lần này là một khu nhỏ có hơi cũ kỹ, chỉ có bảy tầng, hơn nữa cũng không có thang máy, mà nhà của đứa bé kia vừa đúng ở tầng cao nhất, hai người đành phải đi lên từng bước một.
“Kỳ quái là bọn bắt cóc lần này không cần tiền chuộc.”
Nghiêm Dương thở dài.
“Không cần tiền chuộc? Bắt cóc người lại không cần tiền chuộc?”
Nhâm Lê cũng cảm thấy kỳ quái.
“Đúng, bọn họ muốn tượng đất.”
Nghiêm Dương lắc đầu, đầu năm nay, bọn bắt cóc cũng không đi theo lệ thường nữa.
“Tượng đất…”
Nhâm Lê trầm tư.
“Có gì đặc biệt không?”
“Không có, tượng đất này không có cái nào giống nhau, có vài thứ thậm chí chỉ là vài viên bùn đất, nếu bọn bắt cóc này không nói ra tượng đất kia ở đâu, chỉ sợ đám cha mẹ này cũng không nhớ rõ là có đồ vật này.”
Nghiêm Dương nhắc đến nguyên nhân bắt đầu vụ việc này liền đau đầu.
“A? Là bọn bắt cóc này nói cho mấy người cha mẹ kia tượng đất ở đâu sao? Bọn bắt cóc đó nói như thế nào vậy?”
Nếu bọn bắt cóc có thể chủ động liên hệ với gia đình người bị hại, như vậy sao cảnh sát vẫn không bắt được? Nhìn nhìn Nghiêm Dương, Nhâm Lê vẫn luôn cảm thấy cảnh sát hẳn là rất có bản lĩnh chứ.
Nghiêm Dương lại thở dài:
“Buổi tối mấy đứa trẻ mất tích bọn cướp liền đem tờ giấy có viết mấy chữ dán lên cửa, cảnh sát dù có thần thông quảng đại đến như thế nào cũng không thể dự đoán nạn nhân kế tiếp là đứa trẻ nhà ai không phải sao?”
Khi nói chuyện, hai người đã lên đến tầng cao nhất.
“Đi, đến xem trước đã.”
Nghiêm Dương nói với Nhâm Lê.
Nhâm Lê gật gật đầu, đi theo Nghiêm Dương.
Còn chưa vào đến nhà, Nhâm Lê đã nghe thấy có tiếng khóc truyền đến, đi vào liền thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa khóc lóc không ngừng, một người trẻ tuổi mặc cảnh phục đứng bên cạnh cô khuyên không được mà không khuyên cũng không được, vẻ mặt xấu hổ, nhìn thấy Nghiêm Dương đã đến, rõ ràng là thở phào một hơi, đi về phía Nghiêm Dương.
“Đội trưởng, lần này không phải do cha mẹ ngủ say, đứa bé nhà này mồ côi cha, đứa bé mới năm tuổi, đêm qua người phụ nữ này không ở nhà, sáng nay quay về mới phát hiện không thấy đứa bé đâu.”
Vẻ mặt Vương Nghị cổ quái.
“Sao không nói chuyện vài câu, cái gì mà người phụ nữ này người phụ nữ kia?”
Nghiêm Dương cau mày:
“Không phải tại tôi, công việc của người phụ nữ này không đứng đắn, làm mất con cũng là xứng đáng.”
Vương Nghị nhịn không được phản bác.
Nghiêm Dương hừ một tiếng:
“Sao nào, còn muốn làm cấp trên của tôi nữa sao?”
Trên mặt Vương Nghị vẫn còn mang theo nét khinh thường, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, nhìn Nhâm Lê, nói:
“A, đây không phải là tiểu trinh thám sao? Hôm nay cũng rảnh rỗi đến đây à?”
Bởi vì trong vụ án rối gỗ lần trước Vương Nghị gặp được Nhâm Lê, Nghiêm Dương liền thuận miệng nói Nhâm Lê là một người bạn, nghề phụ là làm trinh thám, tìm được manh mối ít nhiều cũng có Nhâm Lê hỗ trợ, cho nên Vương Nghị với Nhâm Lê cũng coi như là quen biết.
Nhâm Lê lè lưỡi, cười cười, nhỏ giọng nói:
“Các anh trước đừng vội, tôi đi xem người mẹ kia thế nào.”
“Ai, đi thôi đi thôi, người phụ nữ kia khóc lên thật khiến cho người ta đau đầu.”
Vương Nghị vỗ trán nói.
Nhâm Lê thấy Nghiêm Dương không nói gì, biết anh xem như đã đồng ý, liền đi đến chỗ người phụ nữ đang khóc không ngừng kia.
Cô ta thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, bộ dáng khoảng ba mươi tuổi, gương mặt trang điểm rất đậm, chẳng qua lúc này đã bị nước mắt làm nhòe hết, nhưng theo đường nét có thể nhìn ra đó là một cô gái có khuôn mặt thanh tú.
Nhâm Lê thuận tay lấy một mảnh khăn giấy từ hộp khăn trên mặt bàn, đưa cho người phụ nữ kia.
“Này cô, đừng khóc nữa, cô cứ khóc mãi như vậy không bằng cung cấp cho chúng tôi một ít manh mối, có thể sớm cứu cháu bé về nhà.”
Giọng nói của Nhâm Lê chậm rãi, giống như sợ rằng sẽ dọa người phụ nữ cảm xúc đang không ổn định này.
Người phụ nữa kia nhận lấy khăn giấy, đôi mắt sưng đỏ không chịu nổi dần dần dừng khóc, cười miễn cưỡng với Nhâm Lê.
Nhâm Lê cũng cười nhẹ nhàng, ngồi ở bên cạnh người phụ nữ:
“Cô có thể thuật lại cho tôi những việc đã xảy ra không?”
Cô ta gật đầu, dùng giọng nói hơi khàn nói:
“Tôi vốn định buổi chiều ngày hôm qua sẽ đưa A Tường đến nhà của thím nó, bởi vì công việc của tôi không được ổn định, gần đây lại có vụ án bắt cóc trẻ con, tôi cảm thấy có người ở bên cạnh con mình vẫn tốt hơn là không có. Nhưng chiều hôm qua nhận được điện thoại của khách hàng, tôi nghĩ chậm một ngày cũng không sao, liền đi qua. A Tường rất hiểu chuyện, buổi tối bình thường tôi cũng thường xuyên không có nhà, tự nó cũng có thể chăm sóc chính mình.”
Nói đến đây, cô ngượng ngùng cười cười miễn cưỡng.
Nhâm Lê gật đầu:
“Bây giờ đứa trẻ như thế quả thật là khó có được.”
Cậu không nghĩ công việc làm ăn dựa trên thân xác có gì sai, so với trộm cắp vẫn tốt hơn nhiều lắm.
Nhắc đến đứa con, đôi mắt của người phụ nữ lại đỏ:
“Ai ngờ được, đêm qua liền xảy ra chuyện. Sáng nay khi tôi trở về nhà thấy cửa không khóa cũng cảm thấy không đúng, đẩy cửa ra thì không thấy A Tường đâu, khi nhìn thấy tờ giấy dán ở trên cửa, liền vội vàng đi báo án.
“Tôi đã biết, trước khi xảy ra chuyện mọi thứ vẫn bình thường không có gì khác lạ sao?”
Nhâm Lê hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu.
“Không có, tất cả đều bình thường.”
Nhâm Lê ngẫm nghĩ, gật đầu:
“Cảm ơn cô nhiều, xin đừng lo lắng, cô phải tin tưởng rằng cảnh sát nhất định có thể tìm thấy A Tường.”
Nhâm Lê ngẩng đầu liền nhìn thấy Nghiêm Dương đang tựa vào cửa nhìn cậu, không khỏi đỏ mặt lên, đứng dậy đi đến bên cạnh Nghiêm Dương.
“Thế nào, có giống không?”
Nhâm Lê nhỏ giọng hỏi Nghiêm Dương.
“Giống cái gì?”
Nghiêm Dương nhíu mi, bộ dáng giống như không hiểu Nhâm Lê đang nói cái gì.
“Cảnh sát…”
Nhâm Lê mở thật to hai mắt nhìn Nghiêm Dương, giống như một chú cún con chờ chủ nhân khen ngợi.
“Ừ, rất giống.”
Nghiêm Dương bị bộ dáng của Nhâm Lê chọc cười.
Nhâm Lê chớp chớp mắt:
“Tôi có thể xem tờ giấy kia không?”
Nghiêm Dương giả bộ làm ra vẻ thật buồn rầu:
Vật chứng không thể tùy tiện cho người khác xem…”
Nhìn thấy Nhâm Lê cúi đầu, bộ dáng thật ủ rũ, lại nói:
“Nhưng mà…”
Nhâm Lê nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Dương, hỏi dồn:
“Nhưng mà cái gì?”
Mắt Nghiêm Dương hơi chuyển:
“Nếu như cậu cũng để cho Hi Hi nhận tôi làm cha, tôi đây lợi dụng quyền hạn cho cậu xem một chút cũng không phải không được.”
Nhâm Lê không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng luôn.
Nghiêm Dương cười cười, lấy từ trong túi ra một đôi găng tay:
“Đây, đeo vào đi.”
Nói xong, liền đưa Nhâm Lê đến xem tờ giấy kia.
Nhâm Lê đeo găng tay vào, cầm tờ giấy kia lên. Đó là một tờ giấy rất bình thường, trên giấy viết:
[Xin đem tượng đất mua trong chuyến du lịch đến Huệ Sơn nửa năm trước giao cho chúng tôi, con trai cô sẽ bình an trở về.]
Nhâm Lê a một tiếng:
“Nét chữ trên tờ giấy này giống như được đánh máy vậy, hơn nữa còn không nói là đưa tượng đất cho bọn họ bằng cách nào.”
“Đúng.”
Nghiêm Dương bất đắc dĩ nói:
“Cho nên hiện tại dù nhóm cha mẹ kia tìm được thứ bọn bắt cóc cần rồi cũng không có cách nào đổi được mấy đứa bé về.”
Nhâm Lê ngẫm nghĩ:
“Các anh có tượng đất không? Để cho tôi xem một chút.”
“Coi như cậu có vận khí tốt, đứa bé con nhà này đặc biệt thích tượng đất kia, cho nên người mẹ có ấn tượng rất sâu, chỉ cần tìm một chút liền thấy ngay.”
Nghiêm Dương nói xong, liền gọi đồng sự bên cạnh một tiếng, người đồng sự liền lấy tượng đất đến đây.