Chương : 14
Nhâm Lê nhận lấy tượng đất, cẩn thận đánh giá.
Tượng đất này có hình dáng một ông già, cao khoảng sáu bảy phân, màu sắc phong phú, đường cong lưu loát, dáng điệu của ông già đơn giản đáng yêu, trông rất sống động.
Đây cũng chỉ là một cái tượng đất.
Không có dao động linh lực, cũng không có quỷ khí gì, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhâm Lê đem tượng đất trong tay trả cho viên cảnh sát kia, cúi đầu suy nghĩ gì đó.
“Như thế nào, có phát hiện gì không?”
Nghiêm Dương nhìn bộ dáng suy tư của Nhâm Lê, nhíu mày hỏi.
“Không có…..là một tượng đất rất bình thường, nhưng mà, có chút là lạ.”
Tượng đất này rất bình thường, nhưng Nhâm Lê vẫn cảm giác có chỗ không đúng, rốt cuộc đâu mới là vấn đề.
“Là lạ sao?”
Nghiêm Dương nghĩ lại những tượng đất trước đó, đột nhiên nói:
“Nếu nó thật xinh đẹp cũng coi như không có gì kỳ quái, nhưng thật sự là rất quái, chúng tôi tìm được mấy tượng đất trước đó cũng không xinh đẹp được như tượng đất này.”
Nghiêm Dương nói xong, đưa Nhâm Lê xuống lầu.
Thủ tục lấy khẩu cung và những thứ khác đều làm xong, hiện tại cũng chỉ có thể bảo cha mẹ đứa trẻ đợi kết quả.
Nhâm Lê trầm mặc đi theo Nghiêm Dương xuống lầu, thẳng đến giây phút đi ra khỏi tòa nhà kia, Nhâm Lê mới nghĩ ra là quái chỗ nào.
“Tôi nghĩ ra rồi.”
Nhâm Lê vui vẻ nói.
“Ừ? Nghĩ ra rồi sao.”
Nghiêm Dương mở cửa xe:
“Lên xe rồi nói.”
Nhâm Lê chạy đến bên kia xe, mở cửa ra ngồi vào:
“Tất cả mọi thứ đều có linh tính. Tượng đất này xinh đẹp như vậy, theo lý thuyết người chế tạo lúc làm nó đã đầu tư rất nhiều tâm huyết, như vậy tượng đất sẽ có linh tính rất mạnh, nhưng tượng đất này lại không có.”
Nghiêm Dương ngẫm nghĩ:
“Mọi vật đều có linh tính sao?”
Nhâm Lê gật đầu:
“Đúng như vậy.”
“Nhưng nếu như là máy móc chế tạo thì chắc không có đổ dồn tâm huyết gì đó đâu nhỉ.”
Nghiêm Dương khởi động xe.
“Cho dù là máy móc cũng có một chút chứ.”
Nhâm Lê trừng mắt nhìn:
“Đi đâu vậy?”
“Tìm một chỗ ăn cơm, hiện tại là giờ nào rồi.”
Nghiêm Dương bất đắc dĩ nhìn Nhâm Lê.
“A.”
Nhâm Lê ngả người vào ghế dựa, hưởng thụ điều hòa, miệng than thở:
“Tượng đất, tượng đất, tượng đất Huệ Sơn…”
“A!”
Nhâm Lê đột nhiên vỗ vỗ đầu.
“Làm sao vậy?”
Nghiêm Dương vội vàng hỏi.
“Tôi nghĩ ra, Hi Hi nó cũng là tượng đất.”
Nhâm Lê nói.
Nghiêm Dương trầm mặc:
“Tiểu Lê, cậu không phải nói Hi Hi là hồn thể sao? Tuy rằng tôi cảm thấy nó tuy là hồn thể nhưng có thể ăn, có thể uống, hơn nữa không sợ mặt trời ấm áp chính là rất kỳ quái, nhưng Hi Hi của chúng ta khi nào thì biến thành tượng đất?”
“Tôi không có ý này, Hi Hi thân là hồn thể sao có thể giống như bây giờ? Tôi lại không thể tìm cho nó một thân thể, nó cũng không muốn chiếm thân thể của động vật, vì thế cuối cùng chỉ có thể tìm một tượng đất giúp nó làm thân thể.”
Nhâm Lê nóng lòng giải thích, cũng không nghĩ nhiều đến câu ‘Hi Hi của chúng ta’ kia.
“Tượng đất sao lại có thể mềm như thế?”
Nghiêm Dương có chút choáng váng.
“Bởi vì là đồ đặc chế chứ sao. Tượng đất kia là Hi Hi lấy từ trong mộ ra, vốn rất thô ráp, tôi liền tô tô vẽ vẽ lên, dùng máu để nuôi, cuối cùng lại tìm một nơi đầy đủ linh khí dán lên mấy tấm bùa, sau đó liền biến thành cái dạng này.”
Lời nói của Nhâm Lê tràn ngập tự hào.
Nghiêm Dương quyết định không hỏi mấy vấn đề rối rắm này nữa:
“Cậu muốn ăn cái gì?”
“Hóa ra anh vẫn chưa nghĩ ra là ăn cái gì? Như vậy hiện tại chúng ta đang làm cái gì ở trên đường vậy?”
Nhâm Lê không thể tin nổi.
“Đi không mục đích.”
Nghiêm Dương nhìn bộ dáng kinh ngạc của Nhâm Lê, khóe miệng xấu xa nhếch lên.
“Quên đi quên đi, đến nhà của tôi ăn đi, chúng ta kiên nhẫn chờ một chút.”
Nhâm Lê đỡ trán.
.
“Nghiêm Dương, tôi có một loại cảm giác xấu.”
Nhâm Lê nhìn cánh cửa trước mắt không hề được đóng lại, nuốt nuốt nước miếng.
“Không thể nào?”
Nghiêm Dương hiển nhiên biết vì sao Nhâm Lê lại có cảm giác xấu, cũng nuốt nuốt nước miếng.
“Anh đi mở ra đi, tôi thật sự quá khó khăn để tiếp nhận sự thật này, thế giới nhất định là điên rồi.”
Nhâm Lê từ chối mở ra cánh cửa không đóng lại kia.
Nghiêm Dương đẩy cửa ra, nhìn tờ giấy dán sau cánh cửa, thật lâu sau mới nói:
“Được rồi. Thế giới này điên rồi. Đúng rồi, cần báo án không?”
“Báo cái gì mà án!”
Nhâm Lê dở khóc dở cười, đi tới bóc tờ giấy dán trên cửa. Tờ giấy này cùng giờ giấy kia không có gì khác nhau, chỉ đem thời gian đổi thành [Tượng đất hai năm trước mua được].
“Thực ra cũng đúng, mấy nhà kia lúc xảy ra vụ việc đều nhắc lại thời gian có được tượng đất, cậu xem, cậu làm sao không có được.”
Nghiêm Dương an ủi Nhâm Lê.
“Nhưng bọn họ còn mang cả Hi Hi đi, tôi đi đâu tìm tượng đất bây giờ?”
Cả hai người, đều thực ăn ý không có lo lắng cho sự an toàn của Hi Hi.
“Nếu không, cậu gọi Hi Hi về hỏi? Tốt nhất là hỏi được chỗ ẩn thân của bọn bắt cóc này.”
Nghiêm Dương nghĩ vụ án đặc biệt như vậy có thể kết thúc, rõ ràng là vui vẻ hơn rất nhiều.
“Nhưng linh lực của tôi bị phong ấn, còn chưa có được cởi bỏ…”
Nhâm Lê lộ ra vẻ mặt khổ sở.
“A?”
Nghiêm Dương nghĩ đã qua thời gian dài như vậy, linh lực của Nhâm Lê hẳn là đã sớm được giải phóng rồi chứ.
“Tôi cãi nhau với ông cụ ở nhà, sau đó ông ấy không giải cho tôi.”
Nhâm Lê đen mặt nói.
“Không có cách nào khác có thể liên lạc với Hi Hi sao?”
Nghiêm Dương xoa xoa đầu Nhâm Lê, xem như an ủi.
Nhâm Lê hơi đảo mắt:
“Cũng có.”
Nói xong, liền đi tới bên bàn, cầm lấy con dao gọt hoa quả rạch trên tay một nhát.
“Cậu làm cái gì!”
Nghiêm Dương cả kinh, bước nhanh qua giật lấy con dao gọt hoa quả, nắm lấy cánh tay Nhâm Lê.
Nhâm Lê rõ ràng là bị hoảng sợ:
“Tôi không lập trận đồ thì làm sao tìm được Hi Hi, dùng máu là tốt nhất, không có việc gì đâu.”
Nghiêm Dương ý thức được là mình lỗ mãng, lại nhìn thấy vết rạch trên cánh tay Nhâm Lê quả thực rạch rất ‘chuyên nghiệp” – ra máu nhưng không nhiều lắm, cũng không chạm đến động mạch gì, liền thản nhiên buông tay ra.
“Ai, đừng lo lắng, tôi có kinh nghiệm mà.”
Nhâm Lê cũng ý thức được Nghiêm Dương là đang quan tâm cậu, tâm tình rõ ràng là tốt lên nhiều, sau đó ngâm nga tiểu khúc ngồi xổm trên mặt đất đem máu từ trên cánh tay chảy ra vẽ vẽ cái gì đó.
Nghiêm Dương nhìn trận đồ Nhâm Lê vẽ, tay nắm chặt thành quyền.
Vừa mới nhìn thấy cậu ta rạch một nhát lên cổ tay mình, thân thể trước khi đầu óc kịp suy nghĩ đã nhảy vọt qua, như vậy…được chứ?
Nhâm Lê vẽ xong trận đồ rồi, đứng lên xoay xoay thắt lưng, quay đầu liền thấy Nghiêm Dương vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu, không khỏi hoảng sợ:
“Sao, làm sao vậy?”
“Cậu từng có bạn gái chưa?”
Nghiêm Dương nghiêm túc hỏi.
“A?”
Nhâm Lê chớp chớp mắt, không kịp phản ứng.
“Tôi hỏi, cậu từng có bạn gái chưa?”
Nghiêm Dương lại hỏi một lần.
Mặt Nhâm Lê có chút đỏ lên, tức giận nói:
“Hỏi cái này làm gì chứ?”
“Nói…”
Nghiêm Dương cười âm u nói.
“Tôi, tôi đương nhiên là từng có rồi!”
Nhâm Lê đỏ mặt nói, từng có bạn gái rồi rất quan trọng sao? Rất quan trọng sao? Cho dù chưa từng có thì như thế nào…
“Không có gì.”
Nghiêm Dương thở dài, không sao, cậu ta chỉ là từng có, tối thiểu hiện tại không có. Ừ, còn có cơ hội.
“Bệnh thần kinh.”
Nhâm Lê liếc mắt xem thường, gắt gỏng.
“Trận đồ nay xem ra đã vẽ xong rồi?”
Nghiêm Dương vội vàng nói sang chuyện khác.
“Ừ, đương nhiên.”
Nhâm Lê tùy ý cầm lấy chén nước uống một ngụm.
“Hiện tại chỉ cần đứng ở trong trận này lòng nghĩ đến Hi Hi là có thể kết nối với nó, may mắn là hồn thể của nó vẫn có thể đến đây, anh đi hay tôi đi?”
“Cậu đi đi, dù sao cậu cũng là chuyên nghiệp.”
Nghiêm Dương không chút keo kiệt dỗ cho Nhâm Lê vui vẻ.
“Đúng, tôi là chuyên nghiệp.”
Quả nhiên, Nhâm Lê đắc chí, cái đuôi nhỏ nhanh chóng vểnh lên trời.