Chương : 20
Đêm hôm đó, Nhâm Lê nhốt Nghiêm Dương ở ngoài cửa.
“Này, đừng tức giận được không?”
Nghiêm Dương dở khóc dở cười tựa vào cửa, trong tay còn cầm đồ ăn.
“……”
Nhâm Lê ở bên trong cửa cười lạnh, không lên tiếng cũng không mở cửa.
Hi Hi mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, bộ dáng cực kỳ đáng thương nhìn Nhâm Lê.
“Cha, con đói.”
Nhâm Lê liếc mắt nhìn Hi Hi một cái:
“Đói cái gì mà đói? Cha làm sao mà không biết lúc nào con cần ăn cái gì chứ?”
Hi Hi mếu máo bĩu môi, chán chết chơi khối rubic kia.
Nghiêm Dương lại gõ gõ cửa.
“Tiểu Lê, tôi sai rồi được không? Cậu đừng hung dữ với đứa nhỏ, lại nói, Hi Hi không đói bụng chẳng lẽ cậu cũng không đói? Tôi mua rất nhiều đồ ăn về này, ngoan, mở cửa đi.”
Nhâm Lê cúi đầu nhìn cái bụng đang réo vang của mình, trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt mới hung dữ nói:
“Anh biết là mình sai rồi chứ?”
Nghiêm Dương nghe thấy Nhâm Lê nói chuyện với mình rồi, vui mừng mà thở ra một tiếng.
“Đúng vậy đúng vậy, tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
“Vậy lần sau có còn dám nữa hay không?”
Nhâm Lê đưa tay đặt lên cửa.
“Không dám, không dám nữa…”
Nghiêm Dương mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không nhịn được nói thầm, rốt cuộc thì mình đã phạm lỗi gì chứ?
Nhâm Lê cuối cùng cũng mở cửa, thả cho Nghiêm Dương vào nhà.
Hi Hi ngẩng đầu le lưỡi với Nghiêm Dương, miệng mấp máy, Nghiêm Dương theo đó có thể phân biệt được năm chữ ‘cha không được tự nhiên’.
Nghiêm Dương thừa dịp Nhâm Lê quay đầu lại khẽ nháy mắt với Hi Hi.
Hi Hi cười hắc hắc, cúi đầu tiếp tục chơi với khối rubic.
Nhâm Lê hoài nghi quay đầu lại nhìn Nghiêm Dương:
“Hai người đang làm cái gì đó?”
Nghiêm Dương vô tội nhìn Nhâm Lê.
“Làm cái gì là làm cái gì cơ?”
Nhâm Lê trừng mắt liếc nhìn Nghiêm Dương một cái.
“Nhanh đi nấu cơm.”
“Vâng vâng.”
Nghiêm Dương miệng đáp, chân đi vào phòng bếp.
Chốc lát sau, Nhâm Lên đi theo vào.
“Cần giúp đỡ không?”
Nghiêm Dương bắt tay vào gọt vỏ khoai tây.
“Cậu có thể đi rửa hoa quả trong bồn rồi sau đó lấy ra ăn với Hi Hi.”
Nhâm Lê bĩu môi, lấy một quả táo lên vẩy vẩy nước, cắn một miếng.
“Nó thì cần ăn gì chứ.”
Nghiêm Dương cho khoai vào trong nước rửa, nhìn Nhâm Lê, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Nhâm Lê nhàm chán gặm táo.
“Cậu không phải là muốn biết mối quan hệ giữa Phùng Cổ Tuẫn và người phục vụ kia sao, tôi nói cho cậu biết nhé.”
Nghiêm Dương nghĩ đến những lời cùng hành động của Phùng Cổ Tuẫn lúc sáng, cuối cùng không nhịn được.
“Ai, đúng rồi, thực ra tôi cũng cảm thấy giữa bọn họ có chút là lạ, anh có biết là quan hệ như thế nào không? Mau nói cho tôi biết, mau nói cho tôi biết.”
Nhâm Lê mở to hai mắt, hưng trí vội vàng nhìn chằm chằm vào Nghiêm Dương.
“Bọn họ……”
Nghiêm Dương nghiêng nghiêng người đến trước mặt Nhâm Lê, vừa vặn đối diện với Nhâm Lê.
“Là quan hệ như vậy.”
Nói xong, liền cúi người chạm nhẹ lên môi Nhâm Lê một cái, đương nhiên, Nghiêm Dương là dùng môi.
Nhâm Lê chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí xông thẳng lên mặt, hơi thở của Nghiêm Dương mỗi khi nói ra một chữ đều cảm nhận được vô cùng rõ ràng, sau đó miệng chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng thì Nghiêm Dương đã rời đi rồi.
“Anh, anh……anh đang làm gì đó!”
Nhâm Lê xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng, nói lắp bắp nửa ngày rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình.
“Cậu không phải là muốn biết giữa bọn họ là quan hệ gì sao? Nói cho cậu biết đó.”
Nghiêm Dương mặc dù biểu hiện bên ngoài mặt là không thèm để ý, nhưng trong lòng lại khẩn trương không thôi.
Nhâm Lê dùng sức xoa xoa môi, cả giận nói:
“Anh cứ nói cho tôi biết là được rồi, hôn cái gì mà hôn.”
Nghiêm Dương thả khoai tây vào trong nồi, xèo một tiếng, bắn ra không ít dầu.
“Tùy tiện, tặng quà cho cậu thôi.”
Nhâm Lê đỏ mặt kêu to:
“Cái này mà tính quà gì chứ, anh cướp của tôi nụ hôn đầu……”
Nói được một nửa, lại giống như nhớ tới điều gì đó, liền dừng lại.
Nghiêm Dương quơ cái xẻng trong tay, mùi thức ăn dần dần bay đầy trong phòng, nhiệt khí tỏa ra, quẩn quanh ở giữa hai người, thật lâu cũng không có tan đi.
“Nụ hôn……đầu sao?”
Nghiêm Dương đổ khoai tây vào trong đĩa, nhẹ giọng nói.
Nhâm Lê bị loại thái độ cổ quái này của Nghiêm Dương khiến cho choáng váng đầu óc, không trả lời rõ ràng được.
Nghiêm Dương quay lại, mặt mày cong cong nhìn Nhâm Lê.
“Tiểu Lê, em có đồng ý cùng anh phát triển thành loại quan hệ này không?”
Nhâm Lê đứng ở một bên, không biết làm sao.
Nghiêm Dương cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Nhâm Lê.
‘Rầm’ một tiếng, từ trong phòng khách truyền đến tiếng vật nặng ngã xuống đất, đánh tỉnh Nhâm Lê.
“Tôi, tôi đi xem.”
Nhâm Lê hoang mang rối loạn mở cửa ra, vừa ra đến, đã bị cảnh tượng nhìn thấy trước mắt dọa đến mức sợ ngây người. Hét lên một tiếng ‘Hi Hi!’ rồi chạy đến bên cạnh Hi Hi.
Nghiêm Dương nghe được tiếng thét chói tai của Nhâm Lê, lập tức nhô đầu từ phòng bếp ra.
Sau đó anh thấy, Hi Hi chảy máu thất khiếu đang nằm trên mặt đất, váy nhỏ màu vàng nhạt đã nhiễm không ít vết máu, Nhâm Lê dại ra ôm Hi Hi.
Nghiêm Dương hai ba bước đã chạy qua.
“Đây là làm sao vậy? Tiểu Lê? Hi Hi?”
Nhâm Lê ngẩng đầu cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng với Nghiêm Dương, sau đó lại cúi đầu ôm chặt Hi Hi.
Nghiêm Dương ngồi xổm xuống, chỉ nghe thấy tiếng Hi Hi đứt quãng nói:
“Cha……Hi Hi……Hi Hi không sao……cha đừng lo lắng……cha……Hi Hi để quên đồ……quên đồ trong mộ rồi……Cha……đi tìm anh Tu……cha……”
Nhâm Lê nhẹ giọng dỗ dành.
“Không có việc gì đâu, Hi Hi ngoan, Hi Hi không có việc gì, cha sẽ giúp con đi tìm đồ về mà.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Hi Hi lộ ra một nét cười:
“Cha……cha……cha ngốc ngốc……giúp Hi Hi chăm sóc……chăm sóc tốt cho cha……giúp Hi Hi……tìm lại……đồ về……”
“Chanuôi nhất định sẽ giúp Hi Hi chiếu cố cha thật tốt, giúp Hi Hi tìm lại đồ về, Hi Hi đừng nói gì cả, trước tiên đừng nói gì cả.”
Nghiêm Dương nhìn thấy miệng Hi Hi lại hộc ra một ngụm máu to, cả người liền run rẩy.
Hi Hi không nói gì nữa, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thân mình lả dần rồi tán đi giống như đất vậy, cuối cùng chỉ còn lại vụn đất đầy sàn cùng một tượng đất trong tay Nhâm Lê.
Nghiêm Dương nhẹ nhàng ôm lấy Nhâm Lê đang nửa quỳ, Nhâm Lê cũng không có giãy dụa, chỉ là xiết chặt tượng đất vùi đầu vào ***g ngực Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương dần dần cảm thấy được trước ngực có chút ẩm ướt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Nhâm Lê.
Anh thậm chí còn không biết là chuyện gì đã xảy ra, anh chỉ biết, Hi Hi biến mất, Nhâm Lê cần anh.
Không biết qua bao lâu, Nhâm Lê rầu rĩ nói:
“Hi Hi không chết.”
Nghiêm Dương vỗ vỗ Nhâm Lê, không biết nói cái gì cho phải.
Nhâm Lên ngẩng đầu, hít hít mũi.
“Hi Hi không chết, chỉ là bị giam cầm đến một nơi nào đó thôi, mà trong tượng đất này vẫn còn lưu lại một chút tàn hồn.”
“Vậy, hiện tại phải làm sao bây giờ?”
Nghiêm Dương ôm Nhâm Lê lên trên ghế sofa, xốc ống quần Nhâm Lên lên xem xét qua đầu gối hơi sưng đỏ của cậu.
“Đi Thiểm Tây.”
Giọng nói của Nhâm Lê vẫn còn lạc đi, nhưng là tràn ngập kiên định.
Nghiêm Dương ngẩng đầu, trừng mắt nhìn.
“Tuy rằng Hi Hi không chết, nhưng hồn thể đã bị thương, việc này nhất định có liên quan đến thứ gì đó của Hi Hi ở trong mộ, chúng ta đi Thiểm Tây, đến tìm Tu, sau đó xuống mộ.”
Nghiêm Dương trầm tư một chút, đây đúng là việc duy nhất có thể làm hiện nay.
“Tu là ai?”
“Chính là người trẻ tuổi đã mang tôi cùng xuống mộ đó.”
Nhâm Lê giải thích.
“Được, anh đi xin nghỉ phép.”
Nghiêm Dương cảm thấy thật may mắn vì án tử trong tay mình vừa mới hoàn thành, kỳ nghỉ này hẳn là có thể xin được.
Nhâm Lê gật đầu.
“Tôi muốn quay về nhà ông một chuyến, ngày mai gọi điện liên lạc sau.”
“Trễ như vậy rồi. Anh đưa em về nhé?”
“Không cần, có đôi khi ma thuật cũng rất hữu dụng.”
Nhâm Lê nói xong, liền biến mất ở trước mặt Nghiêm Dương.