Chương : 21
Ngày hôm sau Nghiêm Dương cũng không gõ cửa nhà Nhâm Lê.
Nhâm Lê mất tích.
Thẳng đến chiều muộn ngày thứ ba, cậu mới mang theo một thân mệt mỏi xuất hiện trước mặt Nghiêm Dương, cùng đi theo, còn có Y An.
“Sáng ngày mai chúng ta xuất phát, trước tiên đến Tây An, từ Tây An sẽ ngồi xe đến thôn Văn Thạch.”
Nhâm Lê thả người lên ghế sofa trong nhà Nghiêm Dương, ủ rũ nói. Thôn Văn Thạch, chính là chỗ ngôi mộ của đạo sĩ kia.
Nghiêm Dương nhíu mi, cũng không có hỏi Nhâm Lê vì sao lại ngoài dự tính mất tích ba ngày, lại ngoài dự tính xuất hiện trước cửa nhà mình, mà nhìn Y An.
Y An ngồi ở trên ghế, tao nhã lại cao quý.
“Anh Nghiêm, chúng ta lại gặp nhau.”
Nghiêm Dương cười cười, ý cười lại không hề chạm đến đáy mắt.
“Cậu Y, vẫn khỏe chứ.”
Y An cũng cười, nụ cười đạm mạc lạnh lẽo.
“Nhờ phúc, nhưng chuyện của em trai nhà tôi lại làm phiền anh Nghiêm.”
Nhâm Lê liếc mắt nhìn hai người.
“Hai người diễn cái kịch gì chứ? Nói tiếng phổ thông. A Dương, anh họ là do dì út bảo đi cùng.”
Y An hừ khẽ một tiếng, Nghiêm Dương thế nhưng lại bị một tiếng ‘A Dương’ khiến cho tâm hoa nộ phóng.
“Mai chúng ta tập hợp lúc mấy giờ?”
“Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đến tìm anh, hôm nay phải theo anh họ về nhà.”
Nhâm Lê nghịch nghịch ngón tay, rõ ràng là, mọi bước đi của hành động lần này đã được lên kế hoạch tốt lắm.
Y An gật đầu, ung dung thản nhiên đưa tay mình ra.
“Như vậy, anh Nghiêm, chúng tôi không quấy rầy thêm nữa.”
Nói xong, quay đầu nhìn Nhâm Lê.
Nhâm Lê tự giác đứng lên.
“Tôi đi về trước, ngày mai gặp.”
“…”
Nghiêm Dương gật gật đầu, cười với Nhâm Lê.
Y An đẩy cửa, đi ra ngoài, Nhâm Lê vội vàng đuổi theo.
Chờ sau khi hai người rời khỏi đây, Nghiêm Dương mới thu hồi nụ cười kia.
Cổ tay…..
Trên cổ tay của Nhâm Lê cùng Y An, có dấu ấn giống nhau.
Một dấn ấn màu đen, giống như tua dây leo quấn quanh chỗ cổ tay, tạo thành một hoa văn phức tạp.
Nhâm Lê ở cổ tay bên phải, Y An ở cổ tay bên trái…..
Sắc trời tối dần, bên ngoài ánh đèn rực rỡ đã lên, Nghiêm Dương lại lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, vùi lấp chính mình trong bóng đếm.
Di động trên bàn lóe lóe, Nghiêm Dương cầm lên liền thấy, quả nhiên có tin nhắn mới.
[From Nhâm Lê:
A Dương, thứ trên cổ tay tôi tên là ‘Song sinh’, là dì út hạ lên người tôi với Y An. Tác dụng của ‘song sinh’ là nếu như một bên gặp chuyện không may, bên còn lại nhất định cảm giác được, hơn nữa còn có thể xác định vị trí bên kia gặp chuyện không may. Khi một bên gặp nguy hiểm về tính mạng, bên còn lại sẽ tự động kéo dài tính mạng cho bên gặp nguy hiểm. Lúc tôi về nhà gặp ông thì đúng lúc dì út cũng ở đó, tôi chỉ nói cho dì những chuyện đã xảy ra, cuối cùng tuy rằng dì đồng ý cho tôi đi thôn Văn Thạch, nhưng nhất định muốn tôi phải đi cùng Y An, hơn nữa còn hạ chú ‘Song sinh’. Về sự việc kia, chờ chúng ta quay về rồi nói sau được chứ?]
Nghiêm Dương sau khi xem tin nhắn, sững sờ một chút.
Không nghĩ tới, cậu ấy có chú ý đến sự khác thường của mình, về phần ‘sự việc kia’ là cái gì, chính mình đương nhiên rõ ràng trong lòng.
Nghiêm Dương giống như là nghĩ thông rồi, lắc đầu cười cười.
[Reply:
Nhóc con, đột nhiên rất muốn hôn em.]
Chốc lát sau, chuông di động kêu vang.
Nghiêm Dương vội vàng ấn nút tiếp nhận, sau đó liền nghe thấy tiếng Nhâm Lê được đè thấp nói:
“Em vừa mới cơm nước xong, anh ăn chưa đó?”
Nghiêm Dương lưu manh giả vờ giận nói:
“Còn chưa đâu, muốn ăn em.”
Quả nhiên, Nghiêm Dương vừa dứt lời chợt nghe ở bên kia tiếng Nhâm Lê hô nhỏ:
“Anh đang nói bậy cái gì đấy? Không nói với anh nữa, mau đi ăn cơm đi.”
Nói xong, không đợi Nghiêm Dương trả lời liền gác máy.
Nghiêm Dương trợn mắt há mồm nhìn di động phát sáng trong đêm tối, cảm thán về tốc độ cúp điện thoại của bé con nhà mình.
Bật đèn lên, vội vàng ăn chút gì đó, liền lên mạng xem tư liệu về thôn Thạch Văn.
Bất đắc dĩ, thôn Văn Thạch ở nội cảnh Thiểm Tây này rất khó tìm, trên mạng cũng không tìm được bao nhiêu tư liệu, chỉ có một bác khách (người có kiến thức uyên bác) tên Lư Hữu có ghi chép lại vài nét.
Lư Hữu kia cũng là tình cờ đi được vào thôn Thạch Văn, ngây ngốc đi cả đêm, chỉ đánh giá nơi đó cảnh sắc ít ỏi, thôn dân có tính bài ngoại, chỉ vì ở cổng thôn có một tảng đá lớn được khắc hoa văn lên mà được mệnh danh là thôn Văn Thạch. Nhưng mà, ở địa phương giống như Thiểm Tây kia tùy tiện lấy bất kỳ một khối đá nào cũng chính là một khối đá ở trên mộ cổ của nơi đó, tảng đá được khắc hoa văn quả thật là không gì đáng sợ hơn.
Tắt trang mạng kia đi, Nghiêm Dương phiền não xoa xoa đầu. Dựa theo cách nói của Nhâm Lê, thôn Văn Thạch có tòa mộ cổ kỳ quái kia hẳn là giới khảo cổ cũng sẽ coi như kỳ quan, trên mạng này lại không hề có chút thông tin liên quan, Lư Hữu kia không lâu trước đây từng đi qua thôn Văn Thạch cũng không nói ra chút gì. Còn có, trong lời kể của Nhâm Lê, người dân ở thôn này hẳn là rất hiếu khách, như thế nào lại bị cho là bài ngoại đâu? Chẳng lẽ, có chuyện gì xảy ra…
Cắt đứt suy nghĩ của Nghiêm Dương chính là tiếng vang đặc biệt phát ra từ chim cánh cụt QQ.
[Nguyền rủa trước sáng sớm 22: 07: 54
[Dương Dương 22: 08: 31
[Nguyền rủa trước sáng sớm 22: 08: 59
[Dương Dương 22: 09: 25
[Nguyền rủa trước sáng sớm 22: 09: 47
Nghiêm Dương một hồi rét lạnh, run lên từng đợt, tiếp tục gõ bàn phím.
[Dương Dương 22: 10: 32
[Nguyền rủa trước sáng sớm 22: 11: 14
[Dương Dương 22: 11: 52
[Dương Dương 22: 12: 07
Không đợi Nhâm Lê trả lời, Nghiêm Dương nhanh chóng gõ xong, sau đó đóng QQ.
Nghiêm Dương nằm ở trên giường, cười cười trong bóng đêm, sau đó nhắm hai mắt lại.
Khi Nhâm Lê nhìn thấy câu ‘Cả đời’ kia của Nghiêm Dương, thần thái có chút chế giễu, sau đó chính mình cũng không phát hiện lộ ra một nét mỉm cười.
Y An ngồi trên ghế trước bàn, trước mặt đặt một quyển tạp chí, nhưng tạp chí kia thật lâu cũng không có một tờ được lật, tay phải anh vuốt ve hoa văn trên cổ tay trái, mắt hơi hạ xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nhâm Thiến mang theo đôi mắt hồng hồng nhìn sa bàn bày ra trước mắt, hai tay chống lấy mép bàn, giống như đang cố chống đỡ sức nặng của cô. Y Vũ Vị từ ngoài phòng đi vào, thấy bộ dáng Nhâm Thiến liền sửng sốt một chút, sau đó không nói gì cả đi đến phía sau Nhâm Thiến, nhẹ nhàng ôm cô.
Nhâm Thiên rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật khóc, hơn nữa càng khóc càng thảm, Y Vũ Vị đành phải ôm cô từ ghế đến trên giường, ôm chặt lấy cô, miệng không ngừng an ủi gì đó.
Chỉ có hoa lan Y Tích trên bệ cửa sổ nghe được lời nói giữa tiếng khóc đứt quãng của Nhâm Thiến, sau đó nó nói lại cho Phong nhi nghịch ngợm, Phong nhi lại mang theo tiếng khàn khàn đứt quãng “Em…….chính là……chính là không muốn Tiểu Lê…..đi lên con đường của anh trai và chị dâu……..nhưng là……..hiện tại phải làm sao bây giờ……..A Vũ…..Em phải……làm sao bây giờ……….” bay đến phương xa.
Ở trong một sân nhỏ ở ngoại ô xa xa, mèo đen nằm trên đùi Nhâm lão gia tử nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt, sau đó nhảy xuống đất, lông cả người dựng đứng ngửa đầu lên không trung kêu một tiếng thê lương, chốc lát sau, hai mắt của con mèo kia không ngờ lại rơi lệ.
Nhâm lão gia tử giống như một ông già bị cháu mình kéo chăn quấy rầy, thong thả mở mắt, nhìn con mèo già mình đã nuôi vài chục năm, sau đó than một tiếng, lẩm bẩm:
“Trời…….sợ là phải đổi………”
Sau đó run rẩy đứng dậy đi vào trong phòng, chốc lát sau, liền truyền ra tiếng nói.
“Này….lão Phùng……..Tiểu Lê nhà tôi…….quẻ bói năm ấy………”
Phùng Cổ Tuẫn đứng sát cửa sổ, cau mày nhìn lên không trung, trên tay bấm bấm cái gì đó không ngừng. Hạ Tử Triệt lau đầu bước ra từ phòng tắm, nhíu mày nhìn Phùng Cổ Tuẫn như vậy liền sửng sốt, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Phùng Cổ Tuẫn.
“Tiểu Tuẫn, làm sao vậy?”
Phùng Cổ Tuẫn rầu rĩ ôm lấy Hạ Tử Triệt, thấp giọng nói:
“Không có gì.”
Hạ Tử Triệt nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Phùng Cổ Tuẫn, dịu dàng mà nghiêm túc nói với cậu:
“Tiểu Tuẫn, có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết không phải sao?”
Phùng Cổ Tuẫn lại ngẩng đầu nhìn trời, mê hoặc nói:
“Này rõ ràng chính là vận mệnh sắp sửa có bách quỷ dạ hành, nhưng thành phố T này có nhà họ Nhâm canh chừng, như thế nào lại gặp phải vận mệnh đại hung ác như thế này đâu……Là em tính nhầm rồi, nhất định là em tính nhầm rồi….”