Chương 16: Mày...mày dám bắt tao?
Ánh nắng mặt trời của buổi ban mai hắt vào từ phía cửa sổ đang tinh nghịch chơi đùa trên mặt anh khiến cho anh nhíu mày mà tỉnh giấc.
Anh thức dậy, vệ sinh cá nhân xong chẳng nghĩ gì nhiều mà đi sang phòng bên cạnh xem cô đã tỉnh chưa.
Anh gõ cửa lần một, bên trong yên lặng, anh chẳng suy nghĩ gì mà gõ cửa tiếp lần hai, vẫn như lần một, trả lời cho anh là một sự im lặng từ phía bên trong căn phòng vọng ra.
Anh nghĩ chắc cô vẫn chưa dậy nên nhẹ nhàng mở cửa ngó đầu vào, đập vào mắt anh là một căn phòng trống không giống như chưa từng có sự hiện diện của cô ở đây vậy.
Linh cảm của anh cho anh biết đây là một điềm không lành, anh nhanh chân chạy xộc vào trong căn phòng, kiểm tra một lượt từ tủ quần áo đến phòng tắm, tất cả mọi đồ đạc, vật dụng liên quan đến cô đều biến mất không còn một dấu vết gì cả.
Anh cũng đủ thông minh để đoán ra là cô đã rời đi không một lời chào nào hay thông báo.
Nhưng để vớt lại một chút hi vọng, anh đi lấy laptop kiểm tra camera thì phát hiện cô đã rời đi được một tiếng.
Bỗng nhiên trong lòng anh cảm thấy rất hụt hẫng, chắc có lẽ anh đã quen với sự hiện diện của cô trong căn biệt thự này.
Mặc dù chỉ vỏn vẹn có vài ngày thôi, nhưng căn biệt thự có bóng dáng của cô cũng trở nên tươi mới và tràn đầy sức sống lên hẳn.
Anh buồn rầu, chán nản xuống nhà ăn sáng, người làm trong nhà không thấy cô đâu thì cũng không dám hỏi anh, tốt nhất là vẫn nên im lặng, im lặng là vàng, nguyên tắc này chẳng bao giờ sai cả.
Không khí chìm vào trong sự im lặng vốn có của nó, nhưng anh lại thấy có phần hơi bí bách khó thở.
Bữa sáng anh cũng chẳng ăn được mấy, anh ăn cho lấy lệ rồi thay một bộ vest đen lịch lãm và lái xe đến trụ sở chính của Hạ thị.
Vừa bước vào phòng làm việc riêng của mình, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt anh, là cô.
Khi thấy cô, cái mặt đang cau có kia của anh dãn ra vài phần.
"Cảm ơn anh mấy ngày nay đã cho tôi ở nhờ nhà anh." cô nhìn thấy anh đến thì nhẹ nhàng nói.
Anh chẳng nói chẳng rằng lạnh lùng bước qua cô và tiến về phía bàn làm việc của mình, anh sao vậy? Đây là anh đang giận cô sao? Giận vì cô đi không nói cho anh một lời nào ư?
Cô thấy anh có hơi lạ nhưng cô cũng chẳng để ý nhiều mà ngồi xuống bàn làm việc của mình bắt đầu công việc.
Không khí im lặng trong phòng ngột ngạt đến khó thở, sự lạnh lẽo từ anh toát ra khiến cho căn phòng vốn đã lạnh nay càng lạnh hơn.
Cô vẫn chẳng quan tâm đến điều này mà chuyên tâm vào làm việc mặc kệ người nào đó không thể tập trung nổi vào việc gì nên chỉ ngồi ngắm nhìn cô.
Bỗng nhiên điện thoại anh chợt reo lên phá tan sự im lặng trong căn phòng rộng lớn lúc này.
Chẳng biết là ai gọi đến cho anh mà anh nghe xong liền lấy áo và bước đi một cách vội vàng. Cô không muốn biết, cũng không muốn quan tâm, cô chỉ biết rằng, đây là cơ hội tốt cho cô tìm kiếm tài liệu mật của Hạ thị.
Sau khi xác định anh đã rời đi, cô tiến tới bàn làm việc của anh bắt đầu lục soát, rồi tất cả ngóc ngách trong căn phòng làm việc rộng lớn này chỗ nào cô cũng đã tìm, nhưng chẳng thấy bất cứ thứ gì cả, cô có chút bất lực.
Trong vô thức cô nhìn vào laptop làm việc của anh, cô chẳng suy nghĩ nhiều mà ngồi vào bàn làm việc của anh và khởi động nó lên.
Nhưng laptop của anh cài mật khẩu, lại còn là loại mật khẩu khó nhằn nhất. Chỉ cần điền sai ba lần hoặc hack laptop thì máy tính tự động khóa lại, cô bất lực và chán nản trở về bàn làm việc của mình tiếp tục công việc.
Còn anh, sau khi nghe cuộc điện thoại kia, anh vội vàng đi tới một nơi hoang vắng, nói chính xác hơn, nơi đây là một căn nhà kho bỏ hoang nằm ở ngoại ô thành phố và chẳng có bất kì ai qua lại nơi này cả vì nơi này có rất nhiều lời đồn đại ma quái.
Anh bước vào bên trong căn nhà kho, tuy bây giờ là buổi sáng, nhưng bên trong căn nhà kho này rất tối, và rất bẩn thỉu.
Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi anh nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu hay bất cứ điều gì mà bước đi từng bước từng bước tiến về phía trước.
Mỗi bước chân của anh đều mang một trọng lượng vừa phải, rất có nhịp, tạo ra một tiếng động khá êm tai phá tan bầu không khí quỷ dị bên trong căn nhà kho.
Càng đi sâu vào bên trong thì thứ âm thanh chói tai nghe càng ngày càng rõ. Anh bước vào đến nơi, nhìn người đàn ông bị treo ngược lên và đánh đập dã man, máu me be bét bên trong căn phong sâu thẳm của căn nhà kho rộng lớn thì có chút hài lòng.
Người đàn ông béo bị treo ngược lên kia ấy thế mà lại là Phong Viễn Đông, người đứng đầu tập đoàn Phong thị.
"Mày...mày dám bắt tao?" thấy anh, lão ta yếu ớt nói.
Anh nhìn bộ dạng của lão ta thì cười khẩy, Hàn Phong đứng một bên nói chen vào:
"Phong Viễn Đông à Phong Viễn Đông, ông đụng vào ai không đụng lại đi đụng nhầm người, kết quả này còn đang có chút nhẹ nhàng cho ông đó."
Anh thức dậy, vệ sinh cá nhân xong chẳng nghĩ gì nhiều mà đi sang phòng bên cạnh xem cô đã tỉnh chưa.
Anh gõ cửa lần một, bên trong yên lặng, anh chẳng suy nghĩ gì mà gõ cửa tiếp lần hai, vẫn như lần một, trả lời cho anh là một sự im lặng từ phía bên trong căn phòng vọng ra.
Anh nghĩ chắc cô vẫn chưa dậy nên nhẹ nhàng mở cửa ngó đầu vào, đập vào mắt anh là một căn phòng trống không giống như chưa từng có sự hiện diện của cô ở đây vậy.
Linh cảm của anh cho anh biết đây là một điềm không lành, anh nhanh chân chạy xộc vào trong căn phòng, kiểm tra một lượt từ tủ quần áo đến phòng tắm, tất cả mọi đồ đạc, vật dụng liên quan đến cô đều biến mất không còn một dấu vết gì cả.
Anh cũng đủ thông minh để đoán ra là cô đã rời đi không một lời chào nào hay thông báo.
Nhưng để vớt lại một chút hi vọng, anh đi lấy laptop kiểm tra camera thì phát hiện cô đã rời đi được một tiếng.
Bỗng nhiên trong lòng anh cảm thấy rất hụt hẫng, chắc có lẽ anh đã quen với sự hiện diện của cô trong căn biệt thự này.
Mặc dù chỉ vỏn vẹn có vài ngày thôi, nhưng căn biệt thự có bóng dáng của cô cũng trở nên tươi mới và tràn đầy sức sống lên hẳn.
Anh buồn rầu, chán nản xuống nhà ăn sáng, người làm trong nhà không thấy cô đâu thì cũng không dám hỏi anh, tốt nhất là vẫn nên im lặng, im lặng là vàng, nguyên tắc này chẳng bao giờ sai cả.
Không khí chìm vào trong sự im lặng vốn có của nó, nhưng anh lại thấy có phần hơi bí bách khó thở.
Bữa sáng anh cũng chẳng ăn được mấy, anh ăn cho lấy lệ rồi thay một bộ vest đen lịch lãm và lái xe đến trụ sở chính của Hạ thị.
Vừa bước vào phòng làm việc riêng của mình, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt anh, là cô.
Khi thấy cô, cái mặt đang cau có kia của anh dãn ra vài phần.
"Cảm ơn anh mấy ngày nay đã cho tôi ở nhờ nhà anh." cô nhìn thấy anh đến thì nhẹ nhàng nói.
Anh chẳng nói chẳng rằng lạnh lùng bước qua cô và tiến về phía bàn làm việc của mình, anh sao vậy? Đây là anh đang giận cô sao? Giận vì cô đi không nói cho anh một lời nào ư?
Cô thấy anh có hơi lạ nhưng cô cũng chẳng để ý nhiều mà ngồi xuống bàn làm việc của mình bắt đầu công việc.
Không khí im lặng trong phòng ngột ngạt đến khó thở, sự lạnh lẽo từ anh toát ra khiến cho căn phòng vốn đã lạnh nay càng lạnh hơn.
Cô vẫn chẳng quan tâm đến điều này mà chuyên tâm vào làm việc mặc kệ người nào đó không thể tập trung nổi vào việc gì nên chỉ ngồi ngắm nhìn cô.
Bỗng nhiên điện thoại anh chợt reo lên phá tan sự im lặng trong căn phòng rộng lớn lúc này.
Chẳng biết là ai gọi đến cho anh mà anh nghe xong liền lấy áo và bước đi một cách vội vàng. Cô không muốn biết, cũng không muốn quan tâm, cô chỉ biết rằng, đây là cơ hội tốt cho cô tìm kiếm tài liệu mật của Hạ thị.
Sau khi xác định anh đã rời đi, cô tiến tới bàn làm việc của anh bắt đầu lục soát, rồi tất cả ngóc ngách trong căn phòng làm việc rộng lớn này chỗ nào cô cũng đã tìm, nhưng chẳng thấy bất cứ thứ gì cả, cô có chút bất lực.
Trong vô thức cô nhìn vào laptop làm việc của anh, cô chẳng suy nghĩ nhiều mà ngồi vào bàn làm việc của anh và khởi động nó lên.
Nhưng laptop của anh cài mật khẩu, lại còn là loại mật khẩu khó nhằn nhất. Chỉ cần điền sai ba lần hoặc hack laptop thì máy tính tự động khóa lại, cô bất lực và chán nản trở về bàn làm việc của mình tiếp tục công việc.
Còn anh, sau khi nghe cuộc điện thoại kia, anh vội vàng đi tới một nơi hoang vắng, nói chính xác hơn, nơi đây là một căn nhà kho bỏ hoang nằm ở ngoại ô thành phố và chẳng có bất kì ai qua lại nơi này cả vì nơi này có rất nhiều lời đồn đại ma quái.
Anh bước vào bên trong căn nhà kho, tuy bây giờ là buổi sáng, nhưng bên trong căn nhà kho này rất tối, và rất bẩn thỉu.
Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi anh nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu hay bất cứ điều gì mà bước đi từng bước từng bước tiến về phía trước.
Mỗi bước chân của anh đều mang một trọng lượng vừa phải, rất có nhịp, tạo ra một tiếng động khá êm tai phá tan bầu không khí quỷ dị bên trong căn nhà kho.
Càng đi sâu vào bên trong thì thứ âm thanh chói tai nghe càng ngày càng rõ. Anh bước vào đến nơi, nhìn người đàn ông bị treo ngược lên và đánh đập dã man, máu me be bét bên trong căn phong sâu thẳm của căn nhà kho rộng lớn thì có chút hài lòng.
Người đàn ông béo bị treo ngược lên kia ấy thế mà lại là Phong Viễn Đông, người đứng đầu tập đoàn Phong thị.
"Mày...mày dám bắt tao?" thấy anh, lão ta yếu ớt nói.
Anh nhìn bộ dạng của lão ta thì cười khẩy, Hàn Phong đứng một bên nói chen vào:
"Phong Viễn Đông à Phong Viễn Đông, ông đụng vào ai không đụng lại đi đụng nhầm người, kết quả này còn đang có chút nhẹ nhàng cho ông đó."