Chương 17: Có hay không, không quan trọng
Lão ta nghe Hàn Phong nói vậy thì có chút tức giận:
"Chỉ vì một con đàn bà mà mày làm như vậy, mày muốn Hạ thị biến mất sao?"
"Một con đàn bà?" anh gay gắt đáp lại lời lão, trán anh đã nổi một vài gân xanh, giương mặt anh tối sầm đi trong sự tức giận.
Bộ dạng này của anh cũng khiến cho Hàn Phong có phần hơi khiếp sợ.
"ĐÁNH!" anh nói lớn với đám người mặc vest đen cao to lực lưỡng đang đứng trong căn phòng, trên tay mỗi người còn cầm một cái gậy bóng chày kim loại.
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của anh, cả đám đồng thanh hô "Rõ!" một tiếng rồi bước về phía lão ta khiến lão ta sợ hãi.
Từ tối qua đến giờ, lão ta bị tra tấn không ngừng nghỉ, cứ ngất đi lại bị dội một xô nước đá tỉnh dậy tra tấn tiếp, để có sức lực nói vài lời với anh như vừa rồi là lão ta đã phải cố gắng dồn mọi sức lực cuối cùng của mình.
Chưa kịp để lão ta nói bất cứ một lời nào, lão ta đã bị đám người kia đánh cho thừa sống thiếu chết thêm một trận nữa.
Hóa ra, vào tối hôm qua, khi anh đưa cô về đến biệt thự thì có gọi cho Hàn Phong, Hàn Phong sau khi nghe tin thì đi đến căn phòng vệ sinh bảo một số tên tay chân lôi lão ta đến căn nhà kho này tra tấn từ tối qua đến tận bây giờ.
"Cậu cũng ác thật." Hàn Phong bước đến bên cạnh anh nói.
"Dám đụng vào người phụ nữ của tôi, ai tôi cũng không tha." Anh chầm chậm nói, ngữ khí toát ra lạnh đến đáng sợ.
"Người phụ nữ của cậu? Cậu đã tỏ tình chưa? Cô ấy có biết cậu có tình cảm với cô ấy chưa?" Hàn Phong lên tiếng châm chọc và nhận lại là một ánh mắt sắc lẹm hơn diều hâu của anh.
Lúc này tiếng la hét của Phong Viễn Đông ngày càng nhỏ dần và biến mất, đám người kia bây giờ mới dừng lại.
Một tên trong số đó lấy xô nước đá bên cạnh dội vào lão ta, cái lạnh của nước đá khiến cho lão ta mơ hồ tỉnh lại một lần nữa.
Lần này lão ta nhìn rõ anh hơn, vì lúc này anh đang ngồi xuống ngay trước mặt lão.
"Tao...tao sẽ cho Hạ thị của mày biến mất." lão ta cố nói không ra hơi.
"Ông nghĩ Phong thị của ông còn trên thị trường sao?" anh nhẹ nhàng nói ra một lời, nhưng lời nói này lại khiến cho lão ta chết tâm hoàn toàn.
"Mày...mày...mày dám?" lão ta cố gắng nói trong cơn đau đớn.
"Tôi có gì mà không dám." nói xong lời này anh đứng dậy và rời đi, việc tiếp theo không cần anh nói Hàn Phong cũng tự biết cách giải quyết.
Lão ta bây giờ chẳng còn bất cứ một giá trị gì, vợ con không có tiền bạc càng không, cơ ngơi do cha mẹ để lại cũng đã mất, lão ta thật không ngờ, chỉ vì một lần chơi đùa mà khiến cho lão ta mất hết tất cả.
Một tên trong số người mặc vest đen kia lấy ra một lọ thuốc và tiêm vào người lão ta. Ngay lập tức, lão ta đã sùi bọt mép trắng mà chết đi, Hàn Phong ra lệnh cho đám người thô kệch kia chôn lão ta ở một khu mộ lớn dành cho giới nhà giàu, đồng thời xây cho lão ta một cái mộ thật to, thật đẹp nhằm che mắt người ngoài.
Còn anh-Hàn Phong thì bắt đầu tung tin lên mạng với nội dung "Phong Viễn Đông, người đứng đầu Phong thị đột ngột qua đời vì bệnh nhồi máu cơ tim, mọi tài sản đều được quyên góp vào trại trẻ mồ côi khắp cả nước, đám tang được tổ chức ngay trong đêm."
Chỉ sau một tiếng sau khi tung tin lên mạng, những người làm ăn trong giới không khỏi thất kinh, đang yên đang lành lại có một người đột ngột chết, không những thế người này còn có vị thế trong giới, mà đám tang lại được tổ chức ngay trong đêm, liệu có điều gì bí ẩn ở phía sau? Nhưng họ chẳng dám nghĩ nhiều, họ chỉ dám im lặng và biết thân biết phận hơn, nếu như một ngày nào đó, họ chính là người bị như vậy thì kết quả thế nào, ra làm sao họ đều không dám nghĩ tới. Điều tốt nhất mà họ nên làm bây giờ là tự biết thân biết phận của mình và không chọc ngoáy hay triệt hạ ai cả.
Chiêu này của anh-Hạ Chính Du quả nhiên rất cao tay, một mũi tên không chỉ trúng hai đính mà trúng rất nhiều đích. Chỉ cần một cái chết mà đã khiến cho cả giới kinh doanh khiếp sợ mất mật.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, anh trở lại tập đoàn, bước vào căn phòng làm việc, thấy cô vẫn ngồi đấy chuyên tâm làm việc thì chợt cảm thấy yên tâm.
Anh vì không thích mấy thứ mùi ẩm mốc lưu lại người mình mà bước vào nhà tắm, tắm rửa lại một lượt.
Cô thấy anh đang yên đang lành tự nhiên đi tắm thì cũng chẳng quan tâm vì giờ trong đầu cô chỉ nghĩ duy nhất một việc là tài liệu mật của Hạ thị anh để ở đâu, và mật khẩu laptop của anh là gì mà thôi, còn những việc khác có hay không, không quan trọng.
"Chỉ vì một con đàn bà mà mày làm như vậy, mày muốn Hạ thị biến mất sao?"
"Một con đàn bà?" anh gay gắt đáp lại lời lão, trán anh đã nổi một vài gân xanh, giương mặt anh tối sầm đi trong sự tức giận.
Bộ dạng này của anh cũng khiến cho Hàn Phong có phần hơi khiếp sợ.
"ĐÁNH!" anh nói lớn với đám người mặc vest đen cao to lực lưỡng đang đứng trong căn phòng, trên tay mỗi người còn cầm một cái gậy bóng chày kim loại.
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của anh, cả đám đồng thanh hô "Rõ!" một tiếng rồi bước về phía lão ta khiến lão ta sợ hãi.
Từ tối qua đến giờ, lão ta bị tra tấn không ngừng nghỉ, cứ ngất đi lại bị dội một xô nước đá tỉnh dậy tra tấn tiếp, để có sức lực nói vài lời với anh như vừa rồi là lão ta đã phải cố gắng dồn mọi sức lực cuối cùng của mình.
Chưa kịp để lão ta nói bất cứ một lời nào, lão ta đã bị đám người kia đánh cho thừa sống thiếu chết thêm một trận nữa.
Hóa ra, vào tối hôm qua, khi anh đưa cô về đến biệt thự thì có gọi cho Hàn Phong, Hàn Phong sau khi nghe tin thì đi đến căn phòng vệ sinh bảo một số tên tay chân lôi lão ta đến căn nhà kho này tra tấn từ tối qua đến tận bây giờ.
"Cậu cũng ác thật." Hàn Phong bước đến bên cạnh anh nói.
"Dám đụng vào người phụ nữ của tôi, ai tôi cũng không tha." Anh chầm chậm nói, ngữ khí toát ra lạnh đến đáng sợ.
"Người phụ nữ của cậu? Cậu đã tỏ tình chưa? Cô ấy có biết cậu có tình cảm với cô ấy chưa?" Hàn Phong lên tiếng châm chọc và nhận lại là một ánh mắt sắc lẹm hơn diều hâu của anh.
Lúc này tiếng la hét của Phong Viễn Đông ngày càng nhỏ dần và biến mất, đám người kia bây giờ mới dừng lại.
Một tên trong số đó lấy xô nước đá bên cạnh dội vào lão ta, cái lạnh của nước đá khiến cho lão ta mơ hồ tỉnh lại một lần nữa.
Lần này lão ta nhìn rõ anh hơn, vì lúc này anh đang ngồi xuống ngay trước mặt lão.
"Tao...tao sẽ cho Hạ thị của mày biến mất." lão ta cố nói không ra hơi.
"Ông nghĩ Phong thị của ông còn trên thị trường sao?" anh nhẹ nhàng nói ra một lời, nhưng lời nói này lại khiến cho lão ta chết tâm hoàn toàn.
"Mày...mày...mày dám?" lão ta cố gắng nói trong cơn đau đớn.
"Tôi có gì mà không dám." nói xong lời này anh đứng dậy và rời đi, việc tiếp theo không cần anh nói Hàn Phong cũng tự biết cách giải quyết.
Lão ta bây giờ chẳng còn bất cứ một giá trị gì, vợ con không có tiền bạc càng không, cơ ngơi do cha mẹ để lại cũng đã mất, lão ta thật không ngờ, chỉ vì một lần chơi đùa mà khiến cho lão ta mất hết tất cả.
Một tên trong số người mặc vest đen kia lấy ra một lọ thuốc và tiêm vào người lão ta. Ngay lập tức, lão ta đã sùi bọt mép trắng mà chết đi, Hàn Phong ra lệnh cho đám người thô kệch kia chôn lão ta ở một khu mộ lớn dành cho giới nhà giàu, đồng thời xây cho lão ta một cái mộ thật to, thật đẹp nhằm che mắt người ngoài.
Còn anh-Hàn Phong thì bắt đầu tung tin lên mạng với nội dung "Phong Viễn Đông, người đứng đầu Phong thị đột ngột qua đời vì bệnh nhồi máu cơ tim, mọi tài sản đều được quyên góp vào trại trẻ mồ côi khắp cả nước, đám tang được tổ chức ngay trong đêm."
Chỉ sau một tiếng sau khi tung tin lên mạng, những người làm ăn trong giới không khỏi thất kinh, đang yên đang lành lại có một người đột ngột chết, không những thế người này còn có vị thế trong giới, mà đám tang lại được tổ chức ngay trong đêm, liệu có điều gì bí ẩn ở phía sau? Nhưng họ chẳng dám nghĩ nhiều, họ chỉ dám im lặng và biết thân biết phận hơn, nếu như một ngày nào đó, họ chính là người bị như vậy thì kết quả thế nào, ra làm sao họ đều không dám nghĩ tới. Điều tốt nhất mà họ nên làm bây giờ là tự biết thân biết phận của mình và không chọc ngoáy hay triệt hạ ai cả.
Chiêu này của anh-Hạ Chính Du quả nhiên rất cao tay, một mũi tên không chỉ trúng hai đính mà trúng rất nhiều đích. Chỉ cần một cái chết mà đã khiến cho cả giới kinh doanh khiếp sợ mất mật.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, anh trở lại tập đoàn, bước vào căn phòng làm việc, thấy cô vẫn ngồi đấy chuyên tâm làm việc thì chợt cảm thấy yên tâm.
Anh vì không thích mấy thứ mùi ẩm mốc lưu lại người mình mà bước vào nhà tắm, tắm rửa lại một lượt.
Cô thấy anh đang yên đang lành tự nhiên đi tắm thì cũng chẳng quan tâm vì giờ trong đầu cô chỉ nghĩ duy nhất một việc là tài liệu mật của Hạ thị anh để ở đâu, và mật khẩu laptop của anh là gì mà thôi, còn những việc khác có hay không, không quan trọng.