Chương 39: Có bản lĩnh đấy
Hôm nay bước đến công ty, anh nhận được tin dữ, các kế hoạch phát triển trong một tháng tới đã bị lộ, đối thủ đã thâu tóm trước các hợp đồng làm ăn, các đối tác làm ăn lâu dài cũng quay lưng, giá cổ phiếu trên sàn đang tiếp tục giảm mạnh, toàn bộ nhân viên như một con quay làm việc không ngừng nghỉ, các cuộc gọi đến nhiều đến nỗi làm mọi thứ rối tung lên. Hàn Phong đang chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài để cứu vãn tình hình. Cảnh tượng trước mắt trực tiếp khiến cho anh rơi vào hoang mang. Câu nói vài ngày trước của cô như một chiếc máy ghi âm phát lại trong não anh.
(Chính Chính, cho em mượn máy anh chút, máy em sập nguồn rồi.)
(Anh không mở mật khẩu em dùng kiểu gì?)
Anh cười lạnh, miệng nói ra một câu như nhằm cười nhạo chính bản thân mình:
“Có bản lĩnh đấy.”
Câu nói vừa dứt anh nhận được một cuộc điện thoại đến từ ba anh, sự việc lần này đã kinh động đến ba mẹ anh đang tĩnh dưỡng ở New Zealand:
“Ba.”
[Thằng nhóc, con gây họa lớn kinh động đến ông bà già này rồi.]
Lời nói của ba anh nhẹ tựa như nước chảy mây trôi nhưng sức nặng lại cực kì kinh khủng. Ông lớn trong ngành từng khuynh đảo tứ phương, tung hoành ngang trời dọc đất đi đến đâu người người kinh sợ đến đấy nay đang đứng cùng phu nhân ở sân bay quốc tế Wellington chuẩn bị bay về nước.
“Con bất tài vô dụng, vẫn cần ba chỉ dạy thêm.”
[Cứ chờ đấy cho ba, ba và mẹ con về đến nhà sẽ xử lý con.]
Nói xong câu nói đó, ba anh tắt máy, anh liền nở một nụ cười gần như là tuyệt vọng, đến nghỉ ngơi cũng không dám nghĩ đến, cả ngày chỉ ở trong phòng làm việc quay cuồng với cường độ cao. Ba anh không những nổi tiếng với bản lĩnh của mình mà còn nổi tiếng với cách dạy con cái cực kì khủng khiếp.
Ngày bé anh được nghe người ông nội quá cố kể rằng năm đó khi mẹ mang thai anh, là con đầu lại sinh non còn không được thuận lợi, vật vã một ngày một đêm mới thành công cướp mạng sống của cả hai mẹ con từ địa ngục trở về. Cơ thể mẹ anh từ đó bị suy yếu trầm trọng, mà anh vì sinh non nên thể chất của anh vốn đã không bằng các bạn đồng trang lứa, mong manh, yếu ớt và khi bị thương sẽ rất lâu lành.
Chính vì lý do đó ba anh nhất quyết không sinh thêm con, quyết định đưa anh vào khuôn khổ, rèn giũa anh thành tài.
Từ nhỏ anh đã phải học tập gấp 10 lần người bình thường khác, nếu những gì đứa bé 6 tuổi bình thường học là bảng chữ cái, nhận biết màu sắc, tính toán các bài toán đơn giản thì anh đã phải giải những đề toán của học sinh cấp 2, không những thế còn phải học các môn phụ như võ, piano, bơi lội, bóng đá và nhiều môn thể thao khác, thành tích phải luôn giữ vững nếu không thứ chờ đợi anh ở nhà sẽ rất đáng sợ.
Khi anh 15 tuổi, ba anh mặc kệ lời cầu xin của mẹ anh cho anh tham gia lớp tập huấn quân sự khép kín tại Liên Bang Nga. Ở trong đó anh đã trải qua sự khổ luyện khắc nghiệt đến kiếp sợ, biến anh từ một cậu thiếu niên 15 tuổi vui vẻ khi trở ra thành một chàng trai 25 tuổi chững chạc trưởng thành nhưng không bộc lộ cảm xúc. Đổi lại đó là anh đã không còn yếu ớt, mà trở nên dũng mãnh như một con hổ hoang dã làm chủ sơn lâm rộng lớn. Và ở đó anh đã quen được Hàn Phong, hai người đã cùng nhau trở thành một trong những học viên xuất sắc nhất khóa.
Cứ tưởng rằng khi trở về sẽ nhận được lời khen và cái ôm ấp áp từ người ba, nhưng không, đối mặt với anh là một tấm lưng lạnh lẽo cùng với sự khắt khe của ba mình. Lòng anh đã lạnh nay lại càng lạnh hơn, trong mắt ba anh, anh cố gắng bao nhiêu thì vẫn chỉ là hạt bụi trong gió, những nỗ lực đó vẫn chưa phải là đủ.
Anh chỉ trở về nhà một tháng đã phải bay sang Phần Lan học tập và tự trang trải cuộc sống 3 năm liên tiếp mà không có bất kì một sự hỗ trợ nào cả. Ở nơi đất khách quê người, anh phải làm đủ loại công việc kể cả những công việc bẩn thỉu nhất, gặp đủ loại người, xấu có, tốt cũng có. Và còn nhiều lần bị dụ dỗ vào con đường không ánh sáng, những lúc như vậy trong đầu anh liền nhớ đến lời mẹ dặn khi tiễn anh đi “Phải bình an quay về.” rồi anh sực tỉnh, nghĩ tới mẹ lại nghĩ tới những kì vọng của ba, anh liền nhanh chóng tìm cách trốn thoát ra khỏi nơi đen tối ấy.
Sau 3 năm, anh trở về nước, người đón anh ở sân bay cũng chỉ có mẹ, với lý do bận công việc, ba anh không có mặt ở đó, lòng anh chợt buồn, chợt thất vọng nhưng anh cũng chẳng để tâm nhiều. Trở về nước, anh bắt đầu tiếp quản tập đoàn, và người dẫn dắt anh lại chính là ba anh. Từng bước, từng bước trong 2 năm anh đạt nhiều thành tựu rực rỡ đưa tập đoàn lên một tầm cao mới. Ngày anh chính thức tiếp quản tập đoàn, nhận được nụ cười công nhận và ánh mắt tin tưởng của ba khiến anh vui đến nỗi có thể rơi nước mắt ngay tại chỗ. Anh đã trông chờ nụ cười ấy quá lâu, giây phút ấy, anh biết trong lòng anh băng tuyết đã tan, nắng ấm đã soi rọi.
Nhưng ba anh mới chỉ đi tĩnh dưỡng mấy tháng cùng mẹ, ở nhà đã xảy ra vụ việc lớn như vậy, lần này ba trở về thứ đợi anh sẽ chẳng mấy tốt đẹp và anh là người rõ hơn bất kì ai hết.
(Chính Chính, cho em mượn máy anh chút, máy em sập nguồn rồi.)
(Anh không mở mật khẩu em dùng kiểu gì?)
Anh cười lạnh, miệng nói ra một câu như nhằm cười nhạo chính bản thân mình:
“Có bản lĩnh đấy.”
Câu nói vừa dứt anh nhận được một cuộc điện thoại đến từ ba anh, sự việc lần này đã kinh động đến ba mẹ anh đang tĩnh dưỡng ở New Zealand:
“Ba.”
[Thằng nhóc, con gây họa lớn kinh động đến ông bà già này rồi.]
Lời nói của ba anh nhẹ tựa như nước chảy mây trôi nhưng sức nặng lại cực kì kinh khủng. Ông lớn trong ngành từng khuynh đảo tứ phương, tung hoành ngang trời dọc đất đi đến đâu người người kinh sợ đến đấy nay đang đứng cùng phu nhân ở sân bay quốc tế Wellington chuẩn bị bay về nước.
“Con bất tài vô dụng, vẫn cần ba chỉ dạy thêm.”
[Cứ chờ đấy cho ba, ba và mẹ con về đến nhà sẽ xử lý con.]
Nói xong câu nói đó, ba anh tắt máy, anh liền nở một nụ cười gần như là tuyệt vọng, đến nghỉ ngơi cũng không dám nghĩ đến, cả ngày chỉ ở trong phòng làm việc quay cuồng với cường độ cao. Ba anh không những nổi tiếng với bản lĩnh của mình mà còn nổi tiếng với cách dạy con cái cực kì khủng khiếp.
Ngày bé anh được nghe người ông nội quá cố kể rằng năm đó khi mẹ mang thai anh, là con đầu lại sinh non còn không được thuận lợi, vật vã một ngày một đêm mới thành công cướp mạng sống của cả hai mẹ con từ địa ngục trở về. Cơ thể mẹ anh từ đó bị suy yếu trầm trọng, mà anh vì sinh non nên thể chất của anh vốn đã không bằng các bạn đồng trang lứa, mong manh, yếu ớt và khi bị thương sẽ rất lâu lành.
Chính vì lý do đó ba anh nhất quyết không sinh thêm con, quyết định đưa anh vào khuôn khổ, rèn giũa anh thành tài.
Từ nhỏ anh đã phải học tập gấp 10 lần người bình thường khác, nếu những gì đứa bé 6 tuổi bình thường học là bảng chữ cái, nhận biết màu sắc, tính toán các bài toán đơn giản thì anh đã phải giải những đề toán của học sinh cấp 2, không những thế còn phải học các môn phụ như võ, piano, bơi lội, bóng đá và nhiều môn thể thao khác, thành tích phải luôn giữ vững nếu không thứ chờ đợi anh ở nhà sẽ rất đáng sợ.
Khi anh 15 tuổi, ba anh mặc kệ lời cầu xin của mẹ anh cho anh tham gia lớp tập huấn quân sự khép kín tại Liên Bang Nga. Ở trong đó anh đã trải qua sự khổ luyện khắc nghiệt đến kiếp sợ, biến anh từ một cậu thiếu niên 15 tuổi vui vẻ khi trở ra thành một chàng trai 25 tuổi chững chạc trưởng thành nhưng không bộc lộ cảm xúc. Đổi lại đó là anh đã không còn yếu ớt, mà trở nên dũng mãnh như một con hổ hoang dã làm chủ sơn lâm rộng lớn. Và ở đó anh đã quen được Hàn Phong, hai người đã cùng nhau trở thành một trong những học viên xuất sắc nhất khóa.
Cứ tưởng rằng khi trở về sẽ nhận được lời khen và cái ôm ấp áp từ người ba, nhưng không, đối mặt với anh là một tấm lưng lạnh lẽo cùng với sự khắt khe của ba mình. Lòng anh đã lạnh nay lại càng lạnh hơn, trong mắt ba anh, anh cố gắng bao nhiêu thì vẫn chỉ là hạt bụi trong gió, những nỗ lực đó vẫn chưa phải là đủ.
Anh chỉ trở về nhà một tháng đã phải bay sang Phần Lan học tập và tự trang trải cuộc sống 3 năm liên tiếp mà không có bất kì một sự hỗ trợ nào cả. Ở nơi đất khách quê người, anh phải làm đủ loại công việc kể cả những công việc bẩn thỉu nhất, gặp đủ loại người, xấu có, tốt cũng có. Và còn nhiều lần bị dụ dỗ vào con đường không ánh sáng, những lúc như vậy trong đầu anh liền nhớ đến lời mẹ dặn khi tiễn anh đi “Phải bình an quay về.” rồi anh sực tỉnh, nghĩ tới mẹ lại nghĩ tới những kì vọng của ba, anh liền nhanh chóng tìm cách trốn thoát ra khỏi nơi đen tối ấy.
Sau 3 năm, anh trở về nước, người đón anh ở sân bay cũng chỉ có mẹ, với lý do bận công việc, ba anh không có mặt ở đó, lòng anh chợt buồn, chợt thất vọng nhưng anh cũng chẳng để tâm nhiều. Trở về nước, anh bắt đầu tiếp quản tập đoàn, và người dẫn dắt anh lại chính là ba anh. Từng bước, từng bước trong 2 năm anh đạt nhiều thành tựu rực rỡ đưa tập đoàn lên một tầm cao mới. Ngày anh chính thức tiếp quản tập đoàn, nhận được nụ cười công nhận và ánh mắt tin tưởng của ba khiến anh vui đến nỗi có thể rơi nước mắt ngay tại chỗ. Anh đã trông chờ nụ cười ấy quá lâu, giây phút ấy, anh biết trong lòng anh băng tuyết đã tan, nắng ấm đã soi rọi.
Nhưng ba anh mới chỉ đi tĩnh dưỡng mấy tháng cùng mẹ, ở nhà đã xảy ra vụ việc lớn như vậy, lần này ba trở về thứ đợi anh sẽ chẳng mấy tốt đẹp và anh là người rõ hơn bất kì ai hết.