Chương 41: 137
Cô đột ngột bước vào khiến Khôi Sói và Nguyên Vũ vô cùng bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm nhiên. Khôi Sói đánh tiếp nước cờ tiếp theo, trên môi nở một nụ cười lạnh:
“Nghe thấy rồi.”
Chẳng để cô kịp nói, cũng chẳng kịp phản ứng, Khôi Sói đã đánh ngất cô. Khi tỉnh lại cô thấy cô đang ở trong một căn phòng bốn bề đều bằng kim loại, không có cửa sổ cũng không có bất kì một vật gì chỉ độc nhất một chiếc giường chính cô đang nằm. Thấy trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân, hai chân và hai tay bị xích lại bằng xích kim loại thông minh khiến cô hốt hoảng vô cùng.
Đột nhiên cánh cửa kim loại nặng nề bật mở, Khôi Sói bước vào theo sau là 5 bác sĩ.
“Tỉnh rồi.” Khôi Sói không lạnh không nhạt nói, trong phòng im lặng như tờ khiến cho âm thanh vừa rồi dường như nghe to hơn.
“Ông định làm gì tôi.” cô tức giận hét lên như chỉ muốn vồ lấy ông ta như con sói vồ vập lao tới con mồi của mình.
Ông ta không trả lời chit cười nhẹ rồi quay người đi ra khỏi phòng, 5 người bác sĩ lúc nãy đứng sau lưng Khôi Sói bắt đầu công việc của mình. Bốn người trong số đó bắt đầu giữ lấy cô, đeo lên đầu cô một thiết bị lạ, ép cô nuối một viên thuốc và vật cô nằm xuống giữ chặt tay chân, người còn lại bắt đầu thôi miên cô.
Thiết bị đeo trên đầu cô bắt đầu hiện lên màn hình máy tính được họ cùng đưa vào lúc nãy các tín hiệu khác nhau trong đó có một đường thẳng ở giữa là sóng não của cô.
Theo quá trình thôi miên, cô dần dần rơi vào cơn mê man, nhưng đến giữa quá trình, các tín hiệu trên màn hình bắt đầu nhảy loạn nhập nhằng hết lên, theo đó cơ thể của cô cũng bắt đầu co giật. Lần đầu các bác sĩ gặp trường hợp này nên rất hốt hoảng đến nỗi luống cuống tay chân. Dòng máu đỏ từ mũi và hai tai cô chảy ra không dừng lại được, trong đầu cô hiện lên một đoạn kí ức đối lập với kí ức hiện tại. Hai luồng kí ức của hiện thực và nhân tạo như có ý thức đang cắn xé nhau mạnh mẽ để hòng chiếm đoạt thân chủ. Cơ thể cô co giật ngày càng mạnh, máu chảy ra không ngừng, mọi thứ bắt đầu khó kiểm soát buộc họ phải dừng lại để giữ lấy tính mạng của cô.
Nhưng tình hình càng ngày càng khó kiểm soát, các chỉ số trên các thiết bị điện tử kia đang dần chậm lại và đang dần dần mất đi tín hiệu, cơ thể cô cũng ngừng co giật, sự sống của cô đang dần biến mất khiến cho các bác sĩ hoảng hồn, họ ngay lập tức báo cáo qua bộ đàm kết nối với căn phòng bên cạnh:
[Thưa ông, dấu hiệu sự sống của 137 đang biến mất.]
*137 là số hiệu của Mộc Tiểu Kiều, mỗi người trong tổ chức của Khôi Sói sẽ có một số hiệu khác nhau.
Khôi Sói đang ở trong phòng bên cạnh xem thông qua camera ẩn đã rất tức giận, khi nghe được nội dung câu nói qua bộ đàm kia ông ta càng tức giận hơn. Chiếc gậy gỗ bị đập mạnh xuống đất thể hiện sự phẫn nộ của ông ta, Nguyên Vũ ngồi kế bên không nói gì cả.
“Một lũ ăn hại, không cứu sống được 137, các người sẽ phải chết.”
Lời đe dọa của Khôi Sói khiến cho các bác sĩ bủn rủn chân tay, ai cũng túa mồ hôi lạnh ra như tắm. Họ là những bác sĩ đầu ngành xuất sắc nhất, giờ đây đang giành giật sự sống lại cho cô cũng như đàng giành giật sự sống cho chính mình, từng giây từng phút trôi qua, đều đang phải chạy đua với tử thần.
Qua một giờ đồng hồ cuối cùng các bác sĩ cũng đem sự sống của cô trở lại, các số liệu dần ổn định trên các thiết bị, nhưng ngày mà cô tỉnh lại, có lẽ trời mới biết được.
Nghe được thông tin con cờ mình mất nhiều công mài giũa nhất rơi vào trạng thái hôn sâu khiến cho Khôi Sói ngày càng tức giận hơn, nhưng ông ta không cho phép bản thân bộc lộ quá nhiều cảm xúc, còn nhiều việc mà ông ta phải xử lý.
Việc Mộc Tiểu Kiều rơi vào hôn mê làm rối loạn rất nhiều đến phi vụ lần này của cả tổ chức. Mọi thông tin Mộc Tiểu Kiều lấy về mới chỉ giao cho tổ chức một phần nhỏ, phần còn lại có lẽ nằm trong chiếc USB bị giẫm nát kia mà con chip trong đó đã bị cô giẫm cho hư hỏng nặng không thể khôi phục.
Khôi Sói khi bước ra khỏi căn phòng giám sát rất nhanh đã lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm phần thông tin còn lại thông qua các thiết bị cô dùng nhưng vô dụng. Phong cách làm việc của cô trước nay do một tay Khôi Sói chỉ dạy, khi làm xong bất kì một việc gì đều không để lại dấu vết, mọi thứ đã quay trở về vạch xuất phát ban đầu. Và đương nhiên phi vụ lần này tổ chức phải đền bù cho bên kia một số tiền không hề nhỏ đồng thời tổ chức cũng bị tổn thất không nhẹ.
“Nghe thấy rồi.”
Chẳng để cô kịp nói, cũng chẳng kịp phản ứng, Khôi Sói đã đánh ngất cô. Khi tỉnh lại cô thấy cô đang ở trong một căn phòng bốn bề đều bằng kim loại, không có cửa sổ cũng không có bất kì một vật gì chỉ độc nhất một chiếc giường chính cô đang nằm. Thấy trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân, hai chân và hai tay bị xích lại bằng xích kim loại thông minh khiến cô hốt hoảng vô cùng.
Đột nhiên cánh cửa kim loại nặng nề bật mở, Khôi Sói bước vào theo sau là 5 bác sĩ.
“Tỉnh rồi.” Khôi Sói không lạnh không nhạt nói, trong phòng im lặng như tờ khiến cho âm thanh vừa rồi dường như nghe to hơn.
“Ông định làm gì tôi.” cô tức giận hét lên như chỉ muốn vồ lấy ông ta như con sói vồ vập lao tới con mồi của mình.
Ông ta không trả lời chit cười nhẹ rồi quay người đi ra khỏi phòng, 5 người bác sĩ lúc nãy đứng sau lưng Khôi Sói bắt đầu công việc của mình. Bốn người trong số đó bắt đầu giữ lấy cô, đeo lên đầu cô một thiết bị lạ, ép cô nuối một viên thuốc và vật cô nằm xuống giữ chặt tay chân, người còn lại bắt đầu thôi miên cô.
Thiết bị đeo trên đầu cô bắt đầu hiện lên màn hình máy tính được họ cùng đưa vào lúc nãy các tín hiệu khác nhau trong đó có một đường thẳng ở giữa là sóng não của cô.
Theo quá trình thôi miên, cô dần dần rơi vào cơn mê man, nhưng đến giữa quá trình, các tín hiệu trên màn hình bắt đầu nhảy loạn nhập nhằng hết lên, theo đó cơ thể của cô cũng bắt đầu co giật. Lần đầu các bác sĩ gặp trường hợp này nên rất hốt hoảng đến nỗi luống cuống tay chân. Dòng máu đỏ từ mũi và hai tai cô chảy ra không dừng lại được, trong đầu cô hiện lên một đoạn kí ức đối lập với kí ức hiện tại. Hai luồng kí ức của hiện thực và nhân tạo như có ý thức đang cắn xé nhau mạnh mẽ để hòng chiếm đoạt thân chủ. Cơ thể cô co giật ngày càng mạnh, máu chảy ra không ngừng, mọi thứ bắt đầu khó kiểm soát buộc họ phải dừng lại để giữ lấy tính mạng của cô.
Nhưng tình hình càng ngày càng khó kiểm soát, các chỉ số trên các thiết bị điện tử kia đang dần chậm lại và đang dần dần mất đi tín hiệu, cơ thể cô cũng ngừng co giật, sự sống của cô đang dần biến mất khiến cho các bác sĩ hoảng hồn, họ ngay lập tức báo cáo qua bộ đàm kết nối với căn phòng bên cạnh:
[Thưa ông, dấu hiệu sự sống của 137 đang biến mất.]
*137 là số hiệu của Mộc Tiểu Kiều, mỗi người trong tổ chức của Khôi Sói sẽ có một số hiệu khác nhau.
Khôi Sói đang ở trong phòng bên cạnh xem thông qua camera ẩn đã rất tức giận, khi nghe được nội dung câu nói qua bộ đàm kia ông ta càng tức giận hơn. Chiếc gậy gỗ bị đập mạnh xuống đất thể hiện sự phẫn nộ của ông ta, Nguyên Vũ ngồi kế bên không nói gì cả.
“Một lũ ăn hại, không cứu sống được 137, các người sẽ phải chết.”
Lời đe dọa của Khôi Sói khiến cho các bác sĩ bủn rủn chân tay, ai cũng túa mồ hôi lạnh ra như tắm. Họ là những bác sĩ đầu ngành xuất sắc nhất, giờ đây đang giành giật sự sống lại cho cô cũng như đàng giành giật sự sống cho chính mình, từng giây từng phút trôi qua, đều đang phải chạy đua với tử thần.
Qua một giờ đồng hồ cuối cùng các bác sĩ cũng đem sự sống của cô trở lại, các số liệu dần ổn định trên các thiết bị, nhưng ngày mà cô tỉnh lại, có lẽ trời mới biết được.
Nghe được thông tin con cờ mình mất nhiều công mài giũa nhất rơi vào trạng thái hôn sâu khiến cho Khôi Sói ngày càng tức giận hơn, nhưng ông ta không cho phép bản thân bộc lộ quá nhiều cảm xúc, còn nhiều việc mà ông ta phải xử lý.
Việc Mộc Tiểu Kiều rơi vào hôn mê làm rối loạn rất nhiều đến phi vụ lần này của cả tổ chức. Mọi thông tin Mộc Tiểu Kiều lấy về mới chỉ giao cho tổ chức một phần nhỏ, phần còn lại có lẽ nằm trong chiếc USB bị giẫm nát kia mà con chip trong đó đã bị cô giẫm cho hư hỏng nặng không thể khôi phục.
Khôi Sói khi bước ra khỏi căn phòng giám sát rất nhanh đã lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm phần thông tin còn lại thông qua các thiết bị cô dùng nhưng vô dụng. Phong cách làm việc của cô trước nay do một tay Khôi Sói chỉ dạy, khi làm xong bất kì một việc gì đều không để lại dấu vết, mọi thứ đã quay trở về vạch xuất phát ban đầu. Và đương nhiên phi vụ lần này tổ chức phải đền bù cho bên kia một số tiền không hề nhỏ đồng thời tổ chức cũng bị tổn thất không nhẹ.