Chương 21: Thượng phụ
Sắc mặt Chu Tề có chút thay đổi khẽ liếc sang nhìn bị hoa khôi. Mỹ nhân như hiểu y bẽn lẽ luôi xuống để lộ tấm vai gầy trắng nõn sau lớp lụa yêu kiều.
Một lúc sau hắn chỉnh trang lại y phục rồi điềm đạm ngồi xuống nhìn hai nam nhân đối diện
Sở Tuân lúc này gỡ chiếc mặt nạ hoàng lân ấy xuống để lộ vẻ mặt uy nghị lãnh đạm kia. Chu Tề thoáng chút ngạc nhiên rồi từ từ dò hỏi.
“Thì ra là Sở võ hầu, không biết hôm nay ngày đến tìm ta để làm gì”
Sở Tuân đặt chiếc mặt nạ xuống bàn nhấp một ngụm trà rồi bình thản nói
“Chu Tề, ta muốn ngươi làm việc cho ta”
Câu nói này thốt ra từ miệng của y thật khiến người khác kinh ngạc. Bỗng một ngày hầu hia tại thượng lại tìn đến hắn muốn hắn làm thuộc hạ của mình, với con người thông minh như Chu Tề hắn thừa biết Sở Tuân chính là đang muốn lợi dụng hắn.
“Tại sao phải là ta?”
“Vì ngươi là người hiểu rõ Thượng Phụ”
Hai chữ Thượng Phụ này như hồi chuông cảnh tỉnh Chu Tề một lúc. Nơi khoé môi kia cong lên một chút để lộ nụ cười tà mị
“Ngươi không sợ ta nói chuyện này với Hạ Lạc Đôn, nếu đến tai ông ta chức hầu gia này của ngươi xem như đi tong”
Sở Tuân chỉ nhoẻn miệng cười đưa ra một sắp giấy dày in rõ ấn đỏ của quan phủ để trước mặt Chu Tề. Hắn cầm lấy từng tấm đọc thật kĩ để gương mặt dần trở nên biến sắc.
“Ở đâu ngươi có những thứ này?”
“Chu Tề à Chu Tề, ngươi không cần biết nhiều thế đâu. Ngươi chỉ cần biết đống văn kiện này nếu để Hạ Lạc Đôn phát hiện thì mũ ô sa trên đầu ngươi khó mà giữ được”
Những lời Sở Tuân quả thật không sai, mấy ngày trước hắn vừa bị Thượng Phụ quở trách nếu hôm nay lại để người khác phát hiện đống tội trạng này thù con đường vinh hoa phía trước xem như rẽ hướng xuống vực sâu không đáy.
“Ta biết, ngươi vì món nợ khi xưa nên mới làm con chó trung thành bên cạnh ông ta. Nhưng Chu Tề ngươi nghĩ xem nếu một ngày nào đó ngươi không còn chỗ dựa kia thì ngươi có khác nào cọng cỏ dại để đám quyền quan khác giẫm đạp”
Trước khi đến đây từ lâu Sở Tuân đã điều tra rõ quan hệ của Chu Tề với những tên đại thần khác trong triều. Vốn do xuất thân thấp kém chỉ là một tên mọt sách của một gia đình nghèo nơi ngoại ô Thiên Thành. Sau đỗ được Trạng nguyên một bước lên mây nên quan hệ giữa những tên quyền quan khác cũng chẳng thân thiết.
Nhưng ở chốn quan trường này làm hì có kẻ nào thanh bạch hoàn toàn mà được sống yên thân. Nếu so Chu Tề và Trương Duệ thì điểm khác nhau giữa hai kẻ này chính là Chu Tề còn có chút trung nghĩa có nợ trả nợ có thù báo thù.
Còn Trương Duệ kia chẳng các nào con chó theo đuôi nịnh hót dưới bệ vàng thiên tử.
Cũng vì sự trung nghĩa lại mưu mô sảo quyệt kia nên từ lâu Chu Tề đã trở thành tâm phúc của Thượng Phụ - Hạ Lạc Đôn.
Sắp giấy lúc nảy trong tay chính đống tội trạng mà Sở Tuân đã lấy được từ tay những kẻ thù của hắn. Những bản tấu sớ kia nếu để thánh thượng phát hiện thì Thượng Phụ có nói đỡ cũng khó mà cứu được.
“Chu Tề, những bản tấu sớ này ta có cách lấy được cũng sẽ có cách tiêu hủy chúng. Lần này ta cứu ngươi một mạng chỉ mong về sau ngươi trả đủ món nợ này”
Nói rồi Sở Tuân xé sắp văn án kia ngay trước mặt Chu Tề rồi quay đi chỉ để lại đống giấy vụn giữa sàn.
“Sở Tuân, hôm nay Chu Tề ta nợ ngươi một ân tình. Sau này có chuyện ta sẽ giúp”
Âm thanh kia vang vong ra khỏi căn phòng theo nụ cười đắc ý của Sở Tuân ngoài cửa.
Sở Tuân còn nhớ rõ trong kì thi Đình năm ấy chính Chu Tề là người ra tay giúp đỡ mà lén chỉ hắn hai câu thơ tự. Cũng vì vậy mà suýt chút nữa danh Trạng Nguyên cũng đã không còn.
Việc hôm nay âu cũng chỉ là trả lại món nợ ân tình khi xưa nhưng với Sở Tuân thì người thông minh như Chu Tề không nên để hắn trong vũng bùn đó mãi chẳng có cơ hội cất cách bay cao.
Ở cạnh Hạ Lạc Đôn Chu Tề cứ răp rắp nghe lệnh mà chẳng dám làm sai một chút. Cũng vì vậy nên trở thành tâm phúc của ông ta đứng đầu vạn người với chức thượng quan tâm phẩm Hộ bộ Thị Lang.
Nhưng nếu có thể đưa hắn lên vị trí cao cao tại thượng kia thì việc đẩy hắn xuống nơi vực sâu không đáy cũng không phải chuyện làm khó được Hạ Lạc Đôn.
Từ lúc Sở Tuân trở về Thiên thành lần này cũng hiểu rõ kẻ nắm sau mọi quyết định của hoàng đế là nhân vật lớn trong thế cờ lần này chính là ông ta, Thượng Phụ - Hạ Lạc Đôn.
Hai mươi năm về trước khi chỉ mới ở tuổi tam tuần mà ông ta đã đạt được chức thái sư đứng đầu Hạ triều khi ấy. Còn nhớ năm Thượng Nguyên thứ 28 khi Yến quốc vừa chiếm được nửa phần còn lại sau khi đất nước khi xưa Hạ Lạc Đôn đã ép Hiến Minh đế giáng chỉ hành quyết hơn 500 tông thất Tề gia.
Đến khi hai mươi năm sau thảm án diệt môn của Sở gia xuất hiện cũng khiến người ta phần nào nghĩ đến việc Thượng phụ năm xưa đã làm.
Sở Tuân cũng đoán được phần nào sự việc do có người ở sau bài mưu nhưng chỉ đơn giản là mượn tay tiên đế giết người trừ hoạ.
Nhân vật thế trong ván cờ lục quốc này chắc chắn không thể thiếu Hạ Lạc Đôn. Ông ta dùng nửa đời của mình tìm kiếm Sơn Thu đồ, hẳn từ lâu đã hoài nghi nó trong tay Sở Hàn Trung.
Nếu Sở Tuân đoán không lầm thì đến tận tuổi ngũ tuần bây giờ ông ta chưa chắc gì đã buông bỏ được gánh nặng giang sơn buông bỏ được mối lo ngàn năm thịnh thế của Yên quốc.
Nhưng với Sở Tuân thịnh thế chính là khi con dân no ấm an cư lạc nghiệp chỉ khi ấy mới xứng với niên hiệu Thái An mà Hoàng Vi đã lập.
Dòng suy nghĩ ấy lênh đênh tựa như tách trà hoa còn cầm trên tay để hương khói nhỏ len lõi qua khe cửa khẽ bây theo ngọn gió bên ngoài.
Sở Tuân đưa mắt nhìn ra xa ngắm ánh trăng trong ngần vằng vặc lên mặt sân rộng lớn của Sở phủ. Chợt lại thấy bóng người lướt nhẹ qua khung cửa cũ.
“Hầu gia, thuộc hạ đã tìm được người ngài muốn”
Một lúc sau hắn chỉnh trang lại y phục rồi điềm đạm ngồi xuống nhìn hai nam nhân đối diện
Sở Tuân lúc này gỡ chiếc mặt nạ hoàng lân ấy xuống để lộ vẻ mặt uy nghị lãnh đạm kia. Chu Tề thoáng chút ngạc nhiên rồi từ từ dò hỏi.
“Thì ra là Sở võ hầu, không biết hôm nay ngày đến tìm ta để làm gì”
Sở Tuân đặt chiếc mặt nạ xuống bàn nhấp một ngụm trà rồi bình thản nói
“Chu Tề, ta muốn ngươi làm việc cho ta”
Câu nói này thốt ra từ miệng của y thật khiến người khác kinh ngạc. Bỗng một ngày hầu hia tại thượng lại tìn đến hắn muốn hắn làm thuộc hạ của mình, với con người thông minh như Chu Tề hắn thừa biết Sở Tuân chính là đang muốn lợi dụng hắn.
“Tại sao phải là ta?”
“Vì ngươi là người hiểu rõ Thượng Phụ”
Hai chữ Thượng Phụ này như hồi chuông cảnh tỉnh Chu Tề một lúc. Nơi khoé môi kia cong lên một chút để lộ nụ cười tà mị
“Ngươi không sợ ta nói chuyện này với Hạ Lạc Đôn, nếu đến tai ông ta chức hầu gia này của ngươi xem như đi tong”
Sở Tuân chỉ nhoẻn miệng cười đưa ra một sắp giấy dày in rõ ấn đỏ của quan phủ để trước mặt Chu Tề. Hắn cầm lấy từng tấm đọc thật kĩ để gương mặt dần trở nên biến sắc.
“Ở đâu ngươi có những thứ này?”
“Chu Tề à Chu Tề, ngươi không cần biết nhiều thế đâu. Ngươi chỉ cần biết đống văn kiện này nếu để Hạ Lạc Đôn phát hiện thì mũ ô sa trên đầu ngươi khó mà giữ được”
Những lời Sở Tuân quả thật không sai, mấy ngày trước hắn vừa bị Thượng Phụ quở trách nếu hôm nay lại để người khác phát hiện đống tội trạng này thù con đường vinh hoa phía trước xem như rẽ hướng xuống vực sâu không đáy.
“Ta biết, ngươi vì món nợ khi xưa nên mới làm con chó trung thành bên cạnh ông ta. Nhưng Chu Tề ngươi nghĩ xem nếu một ngày nào đó ngươi không còn chỗ dựa kia thì ngươi có khác nào cọng cỏ dại để đám quyền quan khác giẫm đạp”
Trước khi đến đây từ lâu Sở Tuân đã điều tra rõ quan hệ của Chu Tề với những tên đại thần khác trong triều. Vốn do xuất thân thấp kém chỉ là một tên mọt sách của một gia đình nghèo nơi ngoại ô Thiên Thành. Sau đỗ được Trạng nguyên một bước lên mây nên quan hệ giữa những tên quyền quan khác cũng chẳng thân thiết.
Nhưng ở chốn quan trường này làm hì có kẻ nào thanh bạch hoàn toàn mà được sống yên thân. Nếu so Chu Tề và Trương Duệ thì điểm khác nhau giữa hai kẻ này chính là Chu Tề còn có chút trung nghĩa có nợ trả nợ có thù báo thù.
Còn Trương Duệ kia chẳng các nào con chó theo đuôi nịnh hót dưới bệ vàng thiên tử.
Cũng vì sự trung nghĩa lại mưu mô sảo quyệt kia nên từ lâu Chu Tề đã trở thành tâm phúc của Thượng Phụ - Hạ Lạc Đôn.
Sắp giấy lúc nảy trong tay chính đống tội trạng mà Sở Tuân đã lấy được từ tay những kẻ thù của hắn. Những bản tấu sớ kia nếu để thánh thượng phát hiện thì Thượng Phụ có nói đỡ cũng khó mà cứu được.
“Chu Tề, những bản tấu sớ này ta có cách lấy được cũng sẽ có cách tiêu hủy chúng. Lần này ta cứu ngươi một mạng chỉ mong về sau ngươi trả đủ món nợ này”
Nói rồi Sở Tuân xé sắp văn án kia ngay trước mặt Chu Tề rồi quay đi chỉ để lại đống giấy vụn giữa sàn.
“Sở Tuân, hôm nay Chu Tề ta nợ ngươi một ân tình. Sau này có chuyện ta sẽ giúp”
Âm thanh kia vang vong ra khỏi căn phòng theo nụ cười đắc ý của Sở Tuân ngoài cửa.
Sở Tuân còn nhớ rõ trong kì thi Đình năm ấy chính Chu Tề là người ra tay giúp đỡ mà lén chỉ hắn hai câu thơ tự. Cũng vì vậy mà suýt chút nữa danh Trạng Nguyên cũng đã không còn.
Việc hôm nay âu cũng chỉ là trả lại món nợ ân tình khi xưa nhưng với Sở Tuân thì người thông minh như Chu Tề không nên để hắn trong vũng bùn đó mãi chẳng có cơ hội cất cách bay cao.
Ở cạnh Hạ Lạc Đôn Chu Tề cứ răp rắp nghe lệnh mà chẳng dám làm sai một chút. Cũng vì vậy nên trở thành tâm phúc của ông ta đứng đầu vạn người với chức thượng quan tâm phẩm Hộ bộ Thị Lang.
Nhưng nếu có thể đưa hắn lên vị trí cao cao tại thượng kia thì việc đẩy hắn xuống nơi vực sâu không đáy cũng không phải chuyện làm khó được Hạ Lạc Đôn.
Từ lúc Sở Tuân trở về Thiên thành lần này cũng hiểu rõ kẻ nắm sau mọi quyết định của hoàng đế là nhân vật lớn trong thế cờ lần này chính là ông ta, Thượng Phụ - Hạ Lạc Đôn.
Hai mươi năm về trước khi chỉ mới ở tuổi tam tuần mà ông ta đã đạt được chức thái sư đứng đầu Hạ triều khi ấy. Còn nhớ năm Thượng Nguyên thứ 28 khi Yến quốc vừa chiếm được nửa phần còn lại sau khi đất nước khi xưa Hạ Lạc Đôn đã ép Hiến Minh đế giáng chỉ hành quyết hơn 500 tông thất Tề gia.
Đến khi hai mươi năm sau thảm án diệt môn của Sở gia xuất hiện cũng khiến người ta phần nào nghĩ đến việc Thượng phụ năm xưa đã làm.
Sở Tuân cũng đoán được phần nào sự việc do có người ở sau bài mưu nhưng chỉ đơn giản là mượn tay tiên đế giết người trừ hoạ.
Nhân vật thế trong ván cờ lục quốc này chắc chắn không thể thiếu Hạ Lạc Đôn. Ông ta dùng nửa đời của mình tìm kiếm Sơn Thu đồ, hẳn từ lâu đã hoài nghi nó trong tay Sở Hàn Trung.
Nếu Sở Tuân đoán không lầm thì đến tận tuổi ngũ tuần bây giờ ông ta chưa chắc gì đã buông bỏ được gánh nặng giang sơn buông bỏ được mối lo ngàn năm thịnh thế của Yên quốc.
Nhưng với Sở Tuân thịnh thế chính là khi con dân no ấm an cư lạc nghiệp chỉ khi ấy mới xứng với niên hiệu Thái An mà Hoàng Vi đã lập.
Dòng suy nghĩ ấy lênh đênh tựa như tách trà hoa còn cầm trên tay để hương khói nhỏ len lõi qua khe cửa khẽ bây theo ngọn gió bên ngoài.
Sở Tuân đưa mắt nhìn ra xa ngắm ánh trăng trong ngần vằng vặc lên mặt sân rộng lớn của Sở phủ. Chợt lại thấy bóng người lướt nhẹ qua khung cửa cũ.
“Hầu gia, thuộc hạ đã tìm được người ngài muốn”