Chương 28: Kí ức thởu chiến chinh
Đất trời se lạnh mà tĩnh lặng im lìm. Làn sương mỏng giăng khắp nhân gian để ánh nguyệt quang xuyên qua mờ ảo. Tơ tình nhân thế cũng tựa sương ấy mà kết thành. Đến lúc sương tan mộng cũng tàn.
…----------------…
Sở Tuân nhẹ cất bước ưu thương ra khỏi Tử Cấm Thành mà đưa mắt lưu luyến nhìn đài cao trên thành. Là nơi ấy, là nơi năm xưa trao nhau lời ước hẹn…
“Hết rồi, hết thật rồi. Vân Nhiên ơi… kiếp này ta nợ lại nàng mảnh tình riêng, kiếp sau chỉ mong có thể được nên duyên giai ngẫu…”
Người con trai ấy cưỡi trên mình con tuấn mã trở về nơi tư phủ mà lòng vẫn hoài ngậm ngụi đau xót mối duyên xưa.
Từng lời từng lời của nàng cứ vang vọng mãi, nhưng làm gì bây giờ. Đây là điều tốt nhất hắn có thể trao nàng trong hiện tại, đó là rời xa hắn.
Hắn thà để lần này nàng đau lòng còn hơn tương lai kia phải bước thêm vạn dăm thê lương.
Bỗng từng hạt từng hạt nước nhỏ rơi xuống từ khoảng trời tối đen vô tận kia, mưa rồi, mưa rơi cũng thật đúng lúc. Phải chăng là vì trời đất cũng xót thương cho chuyện tình bi đát của hắn và nàng.
Mưa cứ thế rơi như trút nước xuống bộ phục y đẫm màu của Sở Tuân. Mưa hoà theo gió ào ào lướt qua làn da nhuốm màu phong trần nam tử kia tựa như lưỡi dao gâm cắt một đường sắc ngọt.
Trông xa phía trước lại thấy ánh đèn lồng nhỏ đung đưa sau làn nước mưa trắng xoá. Về đến Sở Phủ rồi.
Sở Tuân mặt lạnh như băng thần khí ảm đạm cất bước vào gian phòng lớn. Bên trong là một hồi tấm nhỏ viền bằng đá hoa cương xung quanh.
“Người đâu, mang nước lạnh vào đổ đầy bể cho ta.”
“Nồ tì tuân lệnh”
Thanh âm sắt lạnh như băng nhàn nhạt cất tiếng vọng ra ngoài cũng khiến người khác vài phần kinh sợ.
Từ khi Sở Tuân nhận chức võ hầu này thì hoàng đế bệ hạ kia cũng đã ban cho y không ít cung nữ mang về Sở phủ làm nô tì hầu hạ.
Mang danh nô tì nhưng thật sự không khỏi đề phòng bọn họ. Đa số những cô nương và vài tiểu nô tài kia đều tây viện dọn dẹp trong phủ hay cũng chỉ là nấu ăn sau bếp.
Còn lại trong phủ Sở Tuân đều là binh sĩ theo y từ thuở chiến chinh phía bắc trải bao gian lao mà về đến kinh thành.
Chẳng mấy chốc trong bể đã chứa đầy nước băng. Hắn chính là muốn thử cảm giác ngâm mình giữa làn nước lạnh tê tái da thịt hôm ấy của Vân Nhiên, là muốn chịu cái lạnh thấu xương để nguội đi ngọn lửa cháy rực đang thiêu đốt từng phần từng phần lục phủ ngũ tạng.
Thoáng cái bộ y phục bên ngoài cũng đã được cởi ra để vạt áo mỏng hấp hé thân thể nam nhân rắn chắc bên trong. Cuối cùng vạt áo trên lưng cũng rơi xuống để lộ vết sẹo lớn in hằng trên lưng vị sau bao trận chiến sinh tử chốn biên thuỳ.
Mỗi lần nhìn lại vết sẹo trên người thì luồng khi ức thởu chinh chiến kia cứ ùa về như ngọn đông phong khẽ lướt qua ngoài cửa.
Nhớ hôm ấy trời thu âm u mây mù che kín Minh Thành hệt như điềm báo về trận đại chiến sắp xảy ra.
Trước đó hoàng đế Tần quốc sớm đã dẫn binh vượt dòng Hoàng Giang mà tiến thẳng lên phía bắc đánh chiếm hàn loạt thành lũy rộng lớn.
Đoàn binh mã Tần quốc khi ấy cứ như cơn cuồng phong bão tố càn quét tất cả mọi thứ trên đường. Để rồi sau gót ngựa quân Tần là giọt máu tanh vẫn còn vương trên cỏ.
Giang sơn nước Tần khi ấy độ chừng gần gấp đôi Yến quốc. Tần quốc khi ấy tự nhận mình là Thiên triều đứng đầu lục quốc mà dẫn binh không ngừng chinh phạt khắp nơi.
Đầu tiên là Tề quốc, Bắc Ly sau lại là Yến quốc. Tần đế vốn muốn dùng Yến quốc là nút thắt cuối cùng trong cái thòng lọng to lớn này mà thẳng tiến thôn tính Tây Lương cùng Ninh quốc phía trên nắm giữ toàn bộ thiên hạ.
Tần đế khi ấy chính là lâm vào vết xe đổ của Tát Lệ Thiết năm xưa và còn có phần hơi thế nữa nhưng chỉ trách mưu sự tại nhân mà hành sự tại thiên. Vận trời năm đó đã xoay hướng về Yến quốc rồi.
Minh Thành sau hai tháng ròng rã trụ vững là thành trì duy nhất cũng như điểm cuối cùng để Yến quốc một phen đảo ngược thế cờ.
Đúng như dự đoán của y, ba ngày sau Tần binh đã tiến sát của thành chỉ chờ lúc đại chiến.
Sở Tuân còn nhớ in cảnh tượng hôm ấy. Đứng từ thành cao nhìn xuống là những khẩu sung thần công to lớn đã sẵn sàng bắn phá thành trì phía trước.
Y nhìn vạn quân giặc dưới thành áo giáo mũ sắt thương, kiếm, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ lệnh khai chiến.
Hơn hết đứng đầu vạn quân ấy là chính là Tần đế bệ hạ của Thiên Triều - Tần Thiệu Huy.
“Ba quân tướng sĩ nghe lệnh trẫm, chiếm lấy thành trì giết sạch cho ta!!!”
Đám giặc theo đó ầm ầm kéo đến chân thành, kiếm thương loạn xạ vào nhau giữa thanh âm ngựa hí vang rền.
Cung tên nạn pháo cứ thế nhắm thẳng lên thành dệt nên một màn mưa tên loạn lạc.
Từng mũi từng mũi tên xuyên qua lớp giáp sắt của từng người chiến sĩ để lại thân xác sớm đã trút hơi tàn.
Từng cổ máy dùng sức người từng chút từng chút cố gắng mở cổng thành để quân giặc tràn vào nhưng vẫn bất thành.
Vốn ban đầu Tần đế những tưởng chỉ trong vòng ba ngày là sẽ có thể chiếm lấy Minh thành. Nhưng không ngờ ván cờ này trôi qua gần một tháng mà chẳng chút tiến triển.
Sở Tuân cùng hai vạn vạn quân còn lại và dân trong thành dùng địa thế thành cao hào sâu và khí giới lương thực trong thành đã chuẩn bị từ lâu mà khiên cường tử thủ.
Tần Thiệu Huy dùng mọi cách từ đào hầm, hoả công, dùng máu bắn đá nhưng vẫn không thể hạ nổi Minh Thành.
Đến cuối cùng y đành đưa ra hạ sách - thổ công.
Từng bao từng bao đất dùng sức người dựng ở chân thành, Tần quân khi ấy cũng vì thế mà phải trả cái giá cực đắt.
Hơn hai vạn người chôn thây bên dưới để dựng nên con đường khổng lồ bằng cả đất và máu. Tần quân khi ấy theo đó leo lên mà đồng loạt tấn công vào thành.
Nếu đã như vậy cuối cùng vẫn phải quyết chiến một trận.
Họ vốn chẳng có lợi thế. Giờ đây Tần quân nay đã lên đến trên thành, quân lương đã cạn viện quân còn chưa đến. Lần này ra trận chỉ có thể chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Cửa thành ngay sau đó được lệnh mở để dòng binh sĩ bên trong ào ạt đổ ra theo từng hồi trống giục.
Sở Tuân ngồi trên yên ngựa tay cầm trường thương chĩa thẳng vào quân thù mà hô vang
“Đằng Minh quân nghe lệnh, tử thủ Minh Thành!!!”
“Giếttttt”
Sở Tuân xông lên phía trước khí khái hiên ngang oai phong lẫm liệt vung thương nghiên người lấy mạng trăm tên lính giặc trong phút mốt.
Nhưng như thế là chưa đủ, đánh giặc phải đánh kẻ cầm quân!
Nhờ sự yểm hộ của vị phó tướng bên cạnh, Sở Tuân nhanh như thoắt đẫ có thể lao đến trước chiến mã của Tần Thiệu Huy.
“Ngươi đến rồi. Sở Tuân ngươi…là con trai của Sở Hàn Trung à?”
Sở Tuân đáy mắt chẳng động chĩa thẳng trường thương vào người phía trước oai vệ cất tiếng
“Ngươi sắp chết rồi, biết nhiều như thế làm gì.”
“Hahahaha. Thì ra chỉ là con chó trung thành của Hạ triều. Sở Tuân ta nói ngươi biết nếu bây giờ ngươi hồi tâm chuyển ý đầu hàng Tần quốc, với tài năng này của ngươi ta đảm bảo về sau tương lai nhất định nhung gấm dương quang đấy”
Câu nói nửa đùa nửa thật nhưng lại kà chút hối tiếc của Tần Thiệu Huy bởi nhân tài như Sở Tuân vậy lại chẳng thể làm bề tối dưới trướng của hắn.
“Người nằm mơ đi”
Chẳng nhiều lời nữa Sở Tuân lao đến vung thương, Tần Thiệu Huy theo đó mà uyển chuyển né được. Cả hai lao vào, long tranh hồ đấu mặc cho phàm dương đã từ từ khuất bóng.
Sở Tuân nhiệt huyết can trường, Tần Thiệu Huy cũng chẳng phải hổ giấy mà lãnh đạm dứt khoát. Quyền đối cước, thương đối kiếm, anh hùng so tài phân tranh cao thấp. Nhưng giữa hai anh tài ấy chỉ có thể có một kẻ sống sót.
Tiếng trống trận vẫn vang giữa màn đêm tối nhưng từng hồi trống giục cũng dần suy yếu theo sức của đối phương.
Tần Thiệu Huy cuối cùng cũng đến độ sức cùng lực kiệt bất lực nằm giữa sa trường rướm máu. Sở Tuân bấy giờ cũng chẳng hơn là bao, tay cầm trường thương gắng sức đứng vững hít lấy từng chút không khí đã pha mùi máu tanh.
Vầng dương khi ấy ló dạng ở phương đông cùng lúc với tiếng trống cuối cùng vang vọng trên thành cao.
Cảnh vật xung quang giờ đây tĩnh lặng đến lạ, chẳng còn thâm âm binh đao loạn lạc nữa, bởi quân thù lẫn tướng sĩ phe ta đã chết sạch cả rồi.
Xác người ngổn ngang tứ phía, họ mất rồi.
Từ khi mở cổng thành ra, Sở Tuân sớm đã chuẩn bị sẵn cho kết cục này. Nhưng đến lúc cuối cùng nhìn từng từng bên cạnh cùng chinh chiến bao năm bấy giờ chỉ có thể nằm lại nơi sa trường này thì nào có thể kiềm lòng đau xót.
Từng tia từng tia nắng ấm rọi lên thân thể chi chít thương tích lớn nhỏ của chàng thiếu niên anh dũng, rọi vào tròng mắt lạnh nhạt ấy, rọi lên giọt máu đỏ vẫn còn chưa khô trên má.
“Tần đế, ngươi thua rồi…”
“Hahahah. Cả đời Tần Thiệu Huy ta nắm giữ giang sơn vạn dặm, dẫn theo kỵ binh chinh chiến khắp cả vùng Hoa Hạ vậy mà cuối cùng lại là bại tướng dưới tay ngươi. Quả không hổ là Sở gia tướng”
Ngưng một chút lắng tai nghe thanh âm xung quanh lại đưa tròng mắt đen láy kia nhìn lên vòm trời ấy, giờ đây khói lửa đã tàn, mây mù đã tan chỉ còn mảng xanh trong thiên thu bất tận.
Tần Thiệu Huy đến cuối cùng cũng vừa nhận ra giang sơn thiên hạ mà cả đời hắn tranh giành cuối cùng cũng chẳng thể mang theo.
“Sở Tuân, ta lại muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là vì cái gì mà không tiếc thân mình bảo vệ biên cương cho tên cẩu hoàng kia chứ?”
Sở Tuân nhạt nhạt điềm tĩnh mà đáp lời
“Ta vì thái bình thiên hạ mà đời đời Sở gia xây đắp, vì bách tính vạn dân, vì thương thân phụ lão”
“Ha, quả là Sở gia tướng một đời trung quốc ái quốc! Nhưng Sở Tuân, người như ngươi là anh tài hiếm có, đừng đi theo vết xe đổ của phụ thân ngươi”
“Không cần ngươi chỉ dạy, ta tự biết tính toán”
Nói rồi Sở Tuân nhẹ lay trường thương cắt ngọt cổ Tần Thiệu Huy. Máu từ từ thấm đẫm trên nền cát, mắt kẻ ấy cũng nhắm dần. Đôi môi cong nhẹ rồi cuối cùng cũng trả trút hơi tàn về với đất trời tứ đại.
Sở Tuân khi ấy cũng chẳng trụ nổi nữa nằm xuống giữa vạn thân xác tử binh. Mắt cũng nhấm hờ môi mấp máy vài tiếng
“Phụ thân…hàn nhi làm được điều người muốn…rồi”
Kẻ ấy cuối cùng cũng nhắm mắt buông xuôi, tưởng chừng như thọ mạng lần này đã tận nhưng nào ngờ được viện quân khi ấy của Lý Trung tướng quân cũng vừa lúc đến kịp.
Sau khi tỉnh lại chỉ nghe nói để mang được mạng của hắn trở về được từ Quỷ Môn Quan thì đã hơn nửa tháng rồng rã của quân y trong doanh trại.
Về sau khi nhớ lại giấc mộng khi bất tỉnh Sở Tuân lại chỉ mơ màng nghĩ đến hình bóng của hồng nhan.
Quanh đi quẩn lại cuối cùng luồng suy nghĩ phàm nhân kia vẫn cứ vương mãi ở chỗ khiến tâm can đau thấu. Nhưng sẽ sớm thôi, sẽ sớm thôi rồi y buông bỏ được tơ tình mà tập chung vào đại sự, sẽ sớm thôi nàng ấy cũng chẳng còn đau lòng nữa, sẽ sớm thôi mọi sự đều trở lại thởu ban đầu.
Và khi ấy cũng là lúc cách biệt vòm trời.
Bỗng từ sau gáy có luồng gió lạ thổi đến bên tai rồi ngay thoáng chốc là một hắc y nhân lao ra từ sau những tấm màn cửa mỏng.
Sở Tuân nhanh như thoắnt nhún chân lấy thế mà đạp nước lộn vòng đến thành của bể nước mà né đi thanh kiếm của kẻ kia.
Làn tóc mỏng đen mỏng ướt sũng bởi nước mưa ban nãy được thả xuống vừa chạm đến ngang lưng làm tôn thêm vẻ băng lãnh điềm tĩnh của nam tử.
Hắc y nhân xoay người trụ lấy thăng bằng giơ kiếm hướng thẳng về Sở Tuân, tay lại từ từ tháo rời mạn che mặt của mình.
“Chu Tề? Sao ngươi lại đến đây?”
…----------------…
Sở Tuân nhẹ cất bước ưu thương ra khỏi Tử Cấm Thành mà đưa mắt lưu luyến nhìn đài cao trên thành. Là nơi ấy, là nơi năm xưa trao nhau lời ước hẹn…
“Hết rồi, hết thật rồi. Vân Nhiên ơi… kiếp này ta nợ lại nàng mảnh tình riêng, kiếp sau chỉ mong có thể được nên duyên giai ngẫu…”
Người con trai ấy cưỡi trên mình con tuấn mã trở về nơi tư phủ mà lòng vẫn hoài ngậm ngụi đau xót mối duyên xưa.
Từng lời từng lời của nàng cứ vang vọng mãi, nhưng làm gì bây giờ. Đây là điều tốt nhất hắn có thể trao nàng trong hiện tại, đó là rời xa hắn.
Hắn thà để lần này nàng đau lòng còn hơn tương lai kia phải bước thêm vạn dăm thê lương.
Bỗng từng hạt từng hạt nước nhỏ rơi xuống từ khoảng trời tối đen vô tận kia, mưa rồi, mưa rơi cũng thật đúng lúc. Phải chăng là vì trời đất cũng xót thương cho chuyện tình bi đát của hắn và nàng.
Mưa cứ thế rơi như trút nước xuống bộ phục y đẫm màu của Sở Tuân. Mưa hoà theo gió ào ào lướt qua làn da nhuốm màu phong trần nam tử kia tựa như lưỡi dao gâm cắt một đường sắc ngọt.
Trông xa phía trước lại thấy ánh đèn lồng nhỏ đung đưa sau làn nước mưa trắng xoá. Về đến Sở Phủ rồi.
Sở Tuân mặt lạnh như băng thần khí ảm đạm cất bước vào gian phòng lớn. Bên trong là một hồi tấm nhỏ viền bằng đá hoa cương xung quanh.
“Người đâu, mang nước lạnh vào đổ đầy bể cho ta.”
“Nồ tì tuân lệnh”
Thanh âm sắt lạnh như băng nhàn nhạt cất tiếng vọng ra ngoài cũng khiến người khác vài phần kinh sợ.
Từ khi Sở Tuân nhận chức võ hầu này thì hoàng đế bệ hạ kia cũng đã ban cho y không ít cung nữ mang về Sở phủ làm nô tì hầu hạ.
Mang danh nô tì nhưng thật sự không khỏi đề phòng bọn họ. Đa số những cô nương và vài tiểu nô tài kia đều tây viện dọn dẹp trong phủ hay cũng chỉ là nấu ăn sau bếp.
Còn lại trong phủ Sở Tuân đều là binh sĩ theo y từ thuở chiến chinh phía bắc trải bao gian lao mà về đến kinh thành.
Chẳng mấy chốc trong bể đã chứa đầy nước băng. Hắn chính là muốn thử cảm giác ngâm mình giữa làn nước lạnh tê tái da thịt hôm ấy của Vân Nhiên, là muốn chịu cái lạnh thấu xương để nguội đi ngọn lửa cháy rực đang thiêu đốt từng phần từng phần lục phủ ngũ tạng.
Thoáng cái bộ y phục bên ngoài cũng đã được cởi ra để vạt áo mỏng hấp hé thân thể nam nhân rắn chắc bên trong. Cuối cùng vạt áo trên lưng cũng rơi xuống để lộ vết sẹo lớn in hằng trên lưng vị sau bao trận chiến sinh tử chốn biên thuỳ.
Mỗi lần nhìn lại vết sẹo trên người thì luồng khi ức thởu chinh chiến kia cứ ùa về như ngọn đông phong khẽ lướt qua ngoài cửa.
Nhớ hôm ấy trời thu âm u mây mù che kín Minh Thành hệt như điềm báo về trận đại chiến sắp xảy ra.
Trước đó hoàng đế Tần quốc sớm đã dẫn binh vượt dòng Hoàng Giang mà tiến thẳng lên phía bắc đánh chiếm hàn loạt thành lũy rộng lớn.
Đoàn binh mã Tần quốc khi ấy cứ như cơn cuồng phong bão tố càn quét tất cả mọi thứ trên đường. Để rồi sau gót ngựa quân Tần là giọt máu tanh vẫn còn vương trên cỏ.
Giang sơn nước Tần khi ấy độ chừng gần gấp đôi Yến quốc. Tần quốc khi ấy tự nhận mình là Thiên triều đứng đầu lục quốc mà dẫn binh không ngừng chinh phạt khắp nơi.
Đầu tiên là Tề quốc, Bắc Ly sau lại là Yến quốc. Tần đế vốn muốn dùng Yến quốc là nút thắt cuối cùng trong cái thòng lọng to lớn này mà thẳng tiến thôn tính Tây Lương cùng Ninh quốc phía trên nắm giữ toàn bộ thiên hạ.
Tần đế khi ấy chính là lâm vào vết xe đổ của Tát Lệ Thiết năm xưa và còn có phần hơi thế nữa nhưng chỉ trách mưu sự tại nhân mà hành sự tại thiên. Vận trời năm đó đã xoay hướng về Yến quốc rồi.
Minh Thành sau hai tháng ròng rã trụ vững là thành trì duy nhất cũng như điểm cuối cùng để Yến quốc một phen đảo ngược thế cờ.
Đúng như dự đoán của y, ba ngày sau Tần binh đã tiến sát của thành chỉ chờ lúc đại chiến.
Sở Tuân còn nhớ in cảnh tượng hôm ấy. Đứng từ thành cao nhìn xuống là những khẩu sung thần công to lớn đã sẵn sàng bắn phá thành trì phía trước.
Y nhìn vạn quân giặc dưới thành áo giáo mũ sắt thương, kiếm, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ lệnh khai chiến.
Hơn hết đứng đầu vạn quân ấy là chính là Tần đế bệ hạ của Thiên Triều - Tần Thiệu Huy.
“Ba quân tướng sĩ nghe lệnh trẫm, chiếm lấy thành trì giết sạch cho ta!!!”
Đám giặc theo đó ầm ầm kéo đến chân thành, kiếm thương loạn xạ vào nhau giữa thanh âm ngựa hí vang rền.
Cung tên nạn pháo cứ thế nhắm thẳng lên thành dệt nên một màn mưa tên loạn lạc.
Từng mũi từng mũi tên xuyên qua lớp giáp sắt của từng người chiến sĩ để lại thân xác sớm đã trút hơi tàn.
Từng cổ máy dùng sức người từng chút từng chút cố gắng mở cổng thành để quân giặc tràn vào nhưng vẫn bất thành.
Vốn ban đầu Tần đế những tưởng chỉ trong vòng ba ngày là sẽ có thể chiếm lấy Minh thành. Nhưng không ngờ ván cờ này trôi qua gần một tháng mà chẳng chút tiến triển.
Sở Tuân cùng hai vạn vạn quân còn lại và dân trong thành dùng địa thế thành cao hào sâu và khí giới lương thực trong thành đã chuẩn bị từ lâu mà khiên cường tử thủ.
Tần Thiệu Huy dùng mọi cách từ đào hầm, hoả công, dùng máu bắn đá nhưng vẫn không thể hạ nổi Minh Thành.
Đến cuối cùng y đành đưa ra hạ sách - thổ công.
Từng bao từng bao đất dùng sức người dựng ở chân thành, Tần quân khi ấy cũng vì thế mà phải trả cái giá cực đắt.
Hơn hai vạn người chôn thây bên dưới để dựng nên con đường khổng lồ bằng cả đất và máu. Tần quân khi ấy theo đó leo lên mà đồng loạt tấn công vào thành.
Nếu đã như vậy cuối cùng vẫn phải quyết chiến một trận.
Họ vốn chẳng có lợi thế. Giờ đây Tần quân nay đã lên đến trên thành, quân lương đã cạn viện quân còn chưa đến. Lần này ra trận chỉ có thể chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Cửa thành ngay sau đó được lệnh mở để dòng binh sĩ bên trong ào ạt đổ ra theo từng hồi trống giục.
Sở Tuân ngồi trên yên ngựa tay cầm trường thương chĩa thẳng vào quân thù mà hô vang
“Đằng Minh quân nghe lệnh, tử thủ Minh Thành!!!”
“Giếttttt”
Sở Tuân xông lên phía trước khí khái hiên ngang oai phong lẫm liệt vung thương nghiên người lấy mạng trăm tên lính giặc trong phút mốt.
Nhưng như thế là chưa đủ, đánh giặc phải đánh kẻ cầm quân!
Nhờ sự yểm hộ của vị phó tướng bên cạnh, Sở Tuân nhanh như thoắt đẫ có thể lao đến trước chiến mã của Tần Thiệu Huy.
“Ngươi đến rồi. Sở Tuân ngươi…là con trai của Sở Hàn Trung à?”
Sở Tuân đáy mắt chẳng động chĩa thẳng trường thương vào người phía trước oai vệ cất tiếng
“Ngươi sắp chết rồi, biết nhiều như thế làm gì.”
“Hahahaha. Thì ra chỉ là con chó trung thành của Hạ triều. Sở Tuân ta nói ngươi biết nếu bây giờ ngươi hồi tâm chuyển ý đầu hàng Tần quốc, với tài năng này của ngươi ta đảm bảo về sau tương lai nhất định nhung gấm dương quang đấy”
Câu nói nửa đùa nửa thật nhưng lại kà chút hối tiếc của Tần Thiệu Huy bởi nhân tài như Sở Tuân vậy lại chẳng thể làm bề tối dưới trướng của hắn.
“Người nằm mơ đi”
Chẳng nhiều lời nữa Sở Tuân lao đến vung thương, Tần Thiệu Huy theo đó mà uyển chuyển né được. Cả hai lao vào, long tranh hồ đấu mặc cho phàm dương đã từ từ khuất bóng.
Sở Tuân nhiệt huyết can trường, Tần Thiệu Huy cũng chẳng phải hổ giấy mà lãnh đạm dứt khoát. Quyền đối cước, thương đối kiếm, anh hùng so tài phân tranh cao thấp. Nhưng giữa hai anh tài ấy chỉ có thể có một kẻ sống sót.
Tiếng trống trận vẫn vang giữa màn đêm tối nhưng từng hồi trống giục cũng dần suy yếu theo sức của đối phương.
Tần Thiệu Huy cuối cùng cũng đến độ sức cùng lực kiệt bất lực nằm giữa sa trường rướm máu. Sở Tuân bấy giờ cũng chẳng hơn là bao, tay cầm trường thương gắng sức đứng vững hít lấy từng chút không khí đã pha mùi máu tanh.
Vầng dương khi ấy ló dạng ở phương đông cùng lúc với tiếng trống cuối cùng vang vọng trên thành cao.
Cảnh vật xung quang giờ đây tĩnh lặng đến lạ, chẳng còn thâm âm binh đao loạn lạc nữa, bởi quân thù lẫn tướng sĩ phe ta đã chết sạch cả rồi.
Xác người ngổn ngang tứ phía, họ mất rồi.
Từ khi mở cổng thành ra, Sở Tuân sớm đã chuẩn bị sẵn cho kết cục này. Nhưng đến lúc cuối cùng nhìn từng từng bên cạnh cùng chinh chiến bao năm bấy giờ chỉ có thể nằm lại nơi sa trường này thì nào có thể kiềm lòng đau xót.
Từng tia từng tia nắng ấm rọi lên thân thể chi chít thương tích lớn nhỏ của chàng thiếu niên anh dũng, rọi vào tròng mắt lạnh nhạt ấy, rọi lên giọt máu đỏ vẫn còn chưa khô trên má.
“Tần đế, ngươi thua rồi…”
“Hahahah. Cả đời Tần Thiệu Huy ta nắm giữ giang sơn vạn dặm, dẫn theo kỵ binh chinh chiến khắp cả vùng Hoa Hạ vậy mà cuối cùng lại là bại tướng dưới tay ngươi. Quả không hổ là Sở gia tướng”
Ngưng một chút lắng tai nghe thanh âm xung quanh lại đưa tròng mắt đen láy kia nhìn lên vòm trời ấy, giờ đây khói lửa đã tàn, mây mù đã tan chỉ còn mảng xanh trong thiên thu bất tận.
Tần Thiệu Huy đến cuối cùng cũng vừa nhận ra giang sơn thiên hạ mà cả đời hắn tranh giành cuối cùng cũng chẳng thể mang theo.
“Sở Tuân, ta lại muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là vì cái gì mà không tiếc thân mình bảo vệ biên cương cho tên cẩu hoàng kia chứ?”
Sở Tuân nhạt nhạt điềm tĩnh mà đáp lời
“Ta vì thái bình thiên hạ mà đời đời Sở gia xây đắp, vì bách tính vạn dân, vì thương thân phụ lão”
“Ha, quả là Sở gia tướng một đời trung quốc ái quốc! Nhưng Sở Tuân, người như ngươi là anh tài hiếm có, đừng đi theo vết xe đổ của phụ thân ngươi”
“Không cần ngươi chỉ dạy, ta tự biết tính toán”
Nói rồi Sở Tuân nhẹ lay trường thương cắt ngọt cổ Tần Thiệu Huy. Máu từ từ thấm đẫm trên nền cát, mắt kẻ ấy cũng nhắm dần. Đôi môi cong nhẹ rồi cuối cùng cũng trả trút hơi tàn về với đất trời tứ đại.
Sở Tuân khi ấy cũng chẳng trụ nổi nữa nằm xuống giữa vạn thân xác tử binh. Mắt cũng nhấm hờ môi mấp máy vài tiếng
“Phụ thân…hàn nhi làm được điều người muốn…rồi”
Kẻ ấy cuối cùng cũng nhắm mắt buông xuôi, tưởng chừng như thọ mạng lần này đã tận nhưng nào ngờ được viện quân khi ấy của Lý Trung tướng quân cũng vừa lúc đến kịp.
Sau khi tỉnh lại chỉ nghe nói để mang được mạng của hắn trở về được từ Quỷ Môn Quan thì đã hơn nửa tháng rồng rã của quân y trong doanh trại.
Về sau khi nhớ lại giấc mộng khi bất tỉnh Sở Tuân lại chỉ mơ màng nghĩ đến hình bóng của hồng nhan.
Quanh đi quẩn lại cuối cùng luồng suy nghĩ phàm nhân kia vẫn cứ vương mãi ở chỗ khiến tâm can đau thấu. Nhưng sẽ sớm thôi, sẽ sớm thôi rồi y buông bỏ được tơ tình mà tập chung vào đại sự, sẽ sớm thôi nàng ấy cũng chẳng còn đau lòng nữa, sẽ sớm thôi mọi sự đều trở lại thởu ban đầu.
Và khi ấy cũng là lúc cách biệt vòm trời.
Bỗng từ sau gáy có luồng gió lạ thổi đến bên tai rồi ngay thoáng chốc là một hắc y nhân lao ra từ sau những tấm màn cửa mỏng.
Sở Tuân nhanh như thoắnt nhún chân lấy thế mà đạp nước lộn vòng đến thành của bể nước mà né đi thanh kiếm của kẻ kia.
Làn tóc mỏng đen mỏng ướt sũng bởi nước mưa ban nãy được thả xuống vừa chạm đến ngang lưng làm tôn thêm vẻ băng lãnh điềm tĩnh của nam tử.
Hắc y nhân xoay người trụ lấy thăng bằng giơ kiếm hướng thẳng về Sở Tuân, tay lại từ từ tháo rời mạn che mặt của mình.
“Chu Tề? Sao ngươi lại đến đây?”