Chương 13: Tự Thân Vận Động
Edit +beta: Tố Ngô.
“Tranh tự họa? Em thấy nó ở đâu?
“Dạ, là triển lãm mà thầy tổ chức ở Florence 7 năm trước…
Florence, 7 năm trước…
Lông mày của Giản Mặc Thư giãn ra, thì ra là bức tranh kia.
“Nhưng tôi không trưng bày bức họa đó.”
Hả?
“Ơ, nhưng có một phòng triển lãm nhỏ ở hành lang phía sau phòng triển lãm chính. 《 Tôi 》của thầy được treo trêи tường mà.”
”Thật ra…đó là phòng trưng bày, không phải là phòng triển lãm.” Giản Mặc Thư bất đắc dĩ giải thích: “Những bức họa ban đầu được treo trong phòng triển lãm tạm thời được thu hồi dời đến đó.”
“À–, thì ra là vậy,hèn chi ngoại trừ《 Tôi 》, còn lại đều là tranh của người khác…”
Du Họa đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc.
Phải mất 7 năm để biết rằng lúc ấy cô đã đi nhầm chỗ, đã vậy còn do đích thân Giản Mặc Thư nói cho cô biết nữa chứ.
Thà không biết còn hơn… Haizzz
Thật ra cũng không trách Du Họa không nghĩ nhiều được như vậy, bởi vì lúc đó toàn bộ tâm trí của cô đã bị bức họa kia thu hút.
Trong tranh, Giản Mặc Thư đang mặc một bộ tây trang màu đen mang hơi thở cấm ɖu͙ƈ, áo sơ mi trắng bên trong cởi ba nút, phơi bày mảng ngực to lớn. Một bàn tay đặt trước ngực kéo áo sơmi ra, để lộ xương quai xanh, tay kia cầm dây lưng, quần tây lỏng lẻo, nhưng rõ ràng không khó để mọi người biết chiếc dây lưng đó thuộc về đâu.
Hình ản trong tranh Giản Mặc Thư hơi hơi ngẩng đầu lên và nhìn cô bên ngoài bức tranh. Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khóe mắt gợi lên độ cung tràn ngập sắc khí quỷ dị. Nó dường như muốn quyến rũ cô xuyên qua khung hình kéo áo sơmi anh ra, vuốt ve thân hình quyến rũ đó, sau đó cởi quần anh, dùng vật nam tính thô to kia lặng lẽ vùi vào bên trong cơ thể cô, chỉ để mình cô tận hưởng..
Mặc dù Du Họa không phải là một cô gái nhỏ ngây thơ không biết gì, nhưng vào thời điểm đó, bức họa này thực sự đã khiến cô bé 16 tuổi lần đầu tiên biết đến thế nào gọi là sự gợi cảm.
Có lẽ ấn tượng ban ngày quá mãnh liệt đánh sâu vào đầu, trước khi chìm vào giấc ngủ trong đầu cô còn vẫn luôn quanh quẩn hình ảnh thân thể và gương mặt của Giản Mặc Thư, mới vừa ngủ cô liền bắt đầu nằm mơ.
Nhưng sự khác biệt là cô ngược lại trở thành người trong tranh.
Giản Mặc Thư từ bên ngoài khung hình bước vào, lột hết quần áo của cô, dùng đôi tay anh, bờ môi anh, lướt hết khắp cơ thể của cô, hôn lên nơi đồi núi vẫn còn đang trong giai đoạn phát ɖu͙ƈ, vòng eo mềm mại, đôi chân thanh mảnh, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống đóa hoa màu hồng nhạt, ngậm lấy, ʍút̼ và trêu chọc một cách dịu dàng, tận hưởng mật hoa ngọt ngào phun ra từ đóa hoa nhỏ ấy.
Du Họa còn đắm chìm ở hồi ức cấm trẻ em dưới 18 tuổi, đột nhiên đầu bị gõ nhẹ:
“Ngơ người ra gì đấy. Vì sao lại thích 《 Tôi 》?”
Ban đầu là vì ngưỡng mộ tài hoa, sau lại bị nhan sắc quyến rũ.
Trong đầu Du Họa lập tức nhảy ra cái đáp án này, lời nói sắp thốt ra miệng rồi mới nhận ra Giản Mặc Thư nói chính là《 Tôi 》 kia.
Trời ạ, thật là nguy hiểm quá đi.
Trái tim Du Họa nhảy điên cuồng, trong lòng thầm mắng chính mình vừa rồi vì cái gì đầu óc nóng lên liền đem 《 Tôi》 nói ra, mà không phải tùy tiện nói đại một bức tranh khác hiện, giờ hối hận cũng không cứu lại được, chỉ có thể nói hươu nói vượn cho qua chuyện.
“Em cảm thấy 《 Tôi 》của thầy đối đường cong cơ thể nam tính khống chế thật sự quá tốt, không khí của bức họa cũng thật sự tuyệt vô cùng.”
Du Họa dừng lại, suy nghĩ một chút cảm thấy lời khen dường như có điểm không đúng lắm: “Tóm lại, chính là đặc biệt đẹp! Sao thầy lại không treo ở buổi triển lãm ạ?”
Giản Mặc Thư cười như không cười, nhìn Du Họa đang chột dạ:
“Đã từng.”
Trái tim Du Họa đột nhiên co rút lại.
“Có điều trước khi triển lãm bắt đầu tôi đã cho người gỡ xuống.”
Cho nên… cũng chỉ có cô đánh bậy đánh bạ, may mắn nhìn thấy bức tranh chưa được công khai này? Du Họa đột nhiên cảm vui vẻ.
“Vì sao thầy lại muốn gỡ nó xuống?”
“Bởi vì, đây là một bức tranh không thành công.”
Đôi mắt Du Hoa mở to: Có lộn không vậy, nó khiến cô chỉ nhìn thấy một lần mà mộng xuân liên tục trong 7 năm. Cái này mà gọi là không thành công hả trời! Đùa nhau à!
Chỉ là Giản Mặc Thư không có cho Du Họa cơ hội để hỏi, đã kết thúc đề tài: “Được rồi, chuyến tham quan đã xong, bây giờ bắt đầu vào làm việc nào.”
Nghe được anh muốn bắt đầu công việc, Du Họa lập tức liền ủ rũ.
Đừng thấy rằng cô ngày hôm qua còn mạnh miệng mà thề rằng sẽ nỗ lực chăm chỉ làm việc, trong mộng còn buông thả chính mình, nhưng chờ đầu óc tỉnh táo lại thì cảm thấy vô cùng lúng túng
Làm ơn đi, đây là thầy Giản phiên bản “sống sờ sờ” đó…..
“Đến đây nào.” Giản Mặc Thư đứng cạnh một tấm rèm kín vây ở góc phòng, vẫy tay với cô: “Cởi quần áo rồi ra đây.”
Du Họa chậm rì rì mà đi qua đi, lại chậm rì rì mà ở bên trong cởi hết quần áo.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, cô từ sau tấm rèm lặng lẽ thò đầu ra. Giản Mặc Thư đã chuẩn bị tốt giá vẽ và công cụ, phía sau giá vẽ có trải một tấm thảm lông tròn lớn màu trắng.
“Tranh tự họa? Em thấy nó ở đâu?
“Dạ, là triển lãm mà thầy tổ chức ở Florence 7 năm trước…
Florence, 7 năm trước…
Lông mày của Giản Mặc Thư giãn ra, thì ra là bức tranh kia.
“Nhưng tôi không trưng bày bức họa đó.”
Hả?
“Ơ, nhưng có một phòng triển lãm nhỏ ở hành lang phía sau phòng triển lãm chính. 《 Tôi 》của thầy được treo trêи tường mà.”
”Thật ra…đó là phòng trưng bày, không phải là phòng triển lãm.” Giản Mặc Thư bất đắc dĩ giải thích: “Những bức họa ban đầu được treo trong phòng triển lãm tạm thời được thu hồi dời đến đó.”
“À–, thì ra là vậy,hèn chi ngoại trừ《 Tôi 》, còn lại đều là tranh của người khác…”
Du Họa đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc.
Phải mất 7 năm để biết rằng lúc ấy cô đã đi nhầm chỗ, đã vậy còn do đích thân Giản Mặc Thư nói cho cô biết nữa chứ.
Thà không biết còn hơn… Haizzz
Thật ra cũng không trách Du Họa không nghĩ nhiều được như vậy, bởi vì lúc đó toàn bộ tâm trí của cô đã bị bức họa kia thu hút.
Trong tranh, Giản Mặc Thư đang mặc một bộ tây trang màu đen mang hơi thở cấm ɖu͙ƈ, áo sơ mi trắng bên trong cởi ba nút, phơi bày mảng ngực to lớn. Một bàn tay đặt trước ngực kéo áo sơmi ra, để lộ xương quai xanh, tay kia cầm dây lưng, quần tây lỏng lẻo, nhưng rõ ràng không khó để mọi người biết chiếc dây lưng đó thuộc về đâu.
Hình ản trong tranh Giản Mặc Thư hơi hơi ngẩng đầu lên và nhìn cô bên ngoài bức tranh. Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng khóe mắt gợi lên độ cung tràn ngập sắc khí quỷ dị. Nó dường như muốn quyến rũ cô xuyên qua khung hình kéo áo sơmi anh ra, vuốt ve thân hình quyến rũ đó, sau đó cởi quần anh, dùng vật nam tính thô to kia lặng lẽ vùi vào bên trong cơ thể cô, chỉ để mình cô tận hưởng..
Mặc dù Du Họa không phải là một cô gái nhỏ ngây thơ không biết gì, nhưng vào thời điểm đó, bức họa này thực sự đã khiến cô bé 16 tuổi lần đầu tiên biết đến thế nào gọi là sự gợi cảm.
Có lẽ ấn tượng ban ngày quá mãnh liệt đánh sâu vào đầu, trước khi chìm vào giấc ngủ trong đầu cô còn vẫn luôn quanh quẩn hình ảnh thân thể và gương mặt của Giản Mặc Thư, mới vừa ngủ cô liền bắt đầu nằm mơ.
Nhưng sự khác biệt là cô ngược lại trở thành người trong tranh.
Giản Mặc Thư từ bên ngoài khung hình bước vào, lột hết quần áo của cô, dùng đôi tay anh, bờ môi anh, lướt hết khắp cơ thể của cô, hôn lên nơi đồi núi vẫn còn đang trong giai đoạn phát ɖu͙ƈ, vòng eo mềm mại, đôi chân thanh mảnh, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống đóa hoa màu hồng nhạt, ngậm lấy, ʍút̼ và trêu chọc một cách dịu dàng, tận hưởng mật hoa ngọt ngào phun ra từ đóa hoa nhỏ ấy.
Du Họa còn đắm chìm ở hồi ức cấm trẻ em dưới 18 tuổi, đột nhiên đầu bị gõ nhẹ:
“Ngơ người ra gì đấy. Vì sao lại thích 《 Tôi 》?”
Ban đầu là vì ngưỡng mộ tài hoa, sau lại bị nhan sắc quyến rũ.
Trong đầu Du Họa lập tức nhảy ra cái đáp án này, lời nói sắp thốt ra miệng rồi mới nhận ra Giản Mặc Thư nói chính là《 Tôi 》 kia.
Trời ạ, thật là nguy hiểm quá đi.
Trái tim Du Họa nhảy điên cuồng, trong lòng thầm mắng chính mình vừa rồi vì cái gì đầu óc nóng lên liền đem 《 Tôi》 nói ra, mà không phải tùy tiện nói đại một bức tranh khác hiện, giờ hối hận cũng không cứu lại được, chỉ có thể nói hươu nói vượn cho qua chuyện.
“Em cảm thấy 《 Tôi 》của thầy đối đường cong cơ thể nam tính khống chế thật sự quá tốt, không khí của bức họa cũng thật sự tuyệt vô cùng.”
Du Họa dừng lại, suy nghĩ một chút cảm thấy lời khen dường như có điểm không đúng lắm: “Tóm lại, chính là đặc biệt đẹp! Sao thầy lại không treo ở buổi triển lãm ạ?”
Giản Mặc Thư cười như không cười, nhìn Du Họa đang chột dạ:
“Đã từng.”
Trái tim Du Họa đột nhiên co rút lại.
“Có điều trước khi triển lãm bắt đầu tôi đã cho người gỡ xuống.”
Cho nên… cũng chỉ có cô đánh bậy đánh bạ, may mắn nhìn thấy bức tranh chưa được công khai này? Du Họa đột nhiên cảm vui vẻ.
“Vì sao thầy lại muốn gỡ nó xuống?”
“Bởi vì, đây là một bức tranh không thành công.”
Đôi mắt Du Hoa mở to: Có lộn không vậy, nó khiến cô chỉ nhìn thấy một lần mà mộng xuân liên tục trong 7 năm. Cái này mà gọi là không thành công hả trời! Đùa nhau à!
Chỉ là Giản Mặc Thư không có cho Du Họa cơ hội để hỏi, đã kết thúc đề tài: “Được rồi, chuyến tham quan đã xong, bây giờ bắt đầu vào làm việc nào.”
Nghe được anh muốn bắt đầu công việc, Du Họa lập tức liền ủ rũ.
Đừng thấy rằng cô ngày hôm qua còn mạnh miệng mà thề rằng sẽ nỗ lực chăm chỉ làm việc, trong mộng còn buông thả chính mình, nhưng chờ đầu óc tỉnh táo lại thì cảm thấy vô cùng lúng túng
Làm ơn đi, đây là thầy Giản phiên bản “sống sờ sờ” đó…..
“Đến đây nào.” Giản Mặc Thư đứng cạnh một tấm rèm kín vây ở góc phòng, vẫy tay với cô: “Cởi quần áo rồi ra đây.”
Du Họa chậm rì rì mà đi qua đi, lại chậm rì rì mà ở bên trong cởi hết quần áo.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, cô từ sau tấm rèm lặng lẽ thò đầu ra. Giản Mặc Thư đã chuẩn bị tốt giá vẽ và công cụ, phía sau giá vẽ có trải một tấm thảm lông tròn lớn màu trắng.