Chương 14
Xem ra nơi đó chính là “làm việc” của cô nha.
Giản Mặc Thư quay đầu, tầm mắt bắt được Du Họa đang nhìn trộm: “Làm sao vậy, cần tôi giúp không?”
“…Không, không có.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Giản Mặc Thư, Du Họa bước ra tới.
Du Họa từng bước một đi về hướng tấm thảm lông, đôi tuyết lê 32C không có sự trói buộc khẽ đong đưa theo nhịp bước chân cô. Ánh mắt Giản Mặc Thư càng ngày càng nóng rực, Du Họa rất muốn đè lại ngực mình, lại cảm thấy như vậy giống như là giấu đầu lòi đuôi vậy, cho nên đi đến bên cạnh tấm thảm rồi cũng không có thêm cử động nào khác.
“Chuẩn bị cho em.” Giản Mặc Thư ý bảo Du Họa lên trêи thảm.
Chờ Du Họa nơm nớp lo sợ ngồi xuống ở bên cạnh Giản Mặc Thư, cánh tay nóng bỏng của anh bèn bắt ngay lấy cô.
“Bây giờ chỉ cho em cách tạo dáng.”
Một đôi tay từ dưới nách Du Họa xuyên qua bao lấy ngực cô, xoa nhẹ.
“Ưm ~~”
Du Họa không thể kiềm chế mà rêи nhẹ, cô trơ mắt nhìn nơi mềm mại của mình bị người đàn ông phía sau dùng mười ngón tay xoa thành các loại hình dạng, thỉnh thoảng còn nhéo hai trái anh đào, lôi kéo ra thành hai cái hình chop nón.
Chỉ là thực mau ngực đã được buông ra.
“Em làm đi, giống như tôi vừa làm vậy. Tự mình xoa nắn.”
Gì chứ? Tự mình xoa nắn sao…?
Quá xấu hổ…
Bàn tay Giản Mặc Thư lướt xuống phía dưới Du Họa, chạm vào đóa hoa thăm dò, nơi đó đã vương vài giọt sương.
Thật là một bảo bối nha, mới xoa ngực hai cái đã ướt rồi.
Giản Mặc Thư nhướng mày, thuần thục tìm được viên trân châu giấu trong bí cảnh, day nhẹ.
Lực đạo của người đàn ông không nhẹ không nặng, vừa đúng lúc khích thích ɖu͙ƈ vọng trong cơ thể Du Họa, nhưng lại không cho cô lên đỉnh, làm cô cứ như bị treo ở lưng chừng “núi”.
Hức hức… Thầy Giản xấu xa! Siêu cấp xấu xa!
Giản Mặc Thư không mảy may biết được Du Họa đang chửi thầm mình, anh cầm lấy một góc của thảm lông, nhẹ nhàng đâm vào trong “hang nhỏ” của cô, khuấy động.
Thành thịt non nhạy cảm bị những sợi lông kϊƈɦ thích ở mọi góc độ, huyệt thịt không ngừng run rẩy, mật dịch từ từ chảy ra, kéo theo sau đó là sự trống rỗng hư không.
Thanh âm của Giản Mặc Thư vẫn nhẹ nhàng và trầm thấp, nhưng Du Hoa nghe ra vừa lạnh nhạt vừa vô tình.
“Tự thân vận động.”
*****
** Tiểu kịch trường 1:
Ban đầu là vì ngưỡng mộ tài hoa, sau lại bị nhan sắc quyến rũ. Đây là lý do Du Họa thích Giản Mặc Thư.
Không lâu về sau, sau khi thân thể được hầu hạ thỏa mãn, Du Họa nằm trêи giường nhìn Giản Mặc Thư tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước tủ chọn lựa quần áo, trong lòng lại yên lặng bổ sung thêm bốn chữ —— trung với thân thể.
** Tiểu kịch trường 2:
Giản Mặc Thư: “Ngực tự nắn, tiểu huyệt tự xoa “
Du Họa (mặt ấm ức): Em tự làm hết rồi, còn cần anh làm gì?
Giản Mặc Thư quay đầu, tầm mắt bắt được Du Họa đang nhìn trộm: “Làm sao vậy, cần tôi giúp không?”
“…Không, không có.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Giản Mặc Thư, Du Họa bước ra tới.
Du Họa từng bước một đi về hướng tấm thảm lông, đôi tuyết lê 32C không có sự trói buộc khẽ đong đưa theo nhịp bước chân cô. Ánh mắt Giản Mặc Thư càng ngày càng nóng rực, Du Họa rất muốn đè lại ngực mình, lại cảm thấy như vậy giống như là giấu đầu lòi đuôi vậy, cho nên đi đến bên cạnh tấm thảm rồi cũng không có thêm cử động nào khác.
“Chuẩn bị cho em.” Giản Mặc Thư ý bảo Du Họa lên trêи thảm.
Chờ Du Họa nơm nớp lo sợ ngồi xuống ở bên cạnh Giản Mặc Thư, cánh tay nóng bỏng của anh bèn bắt ngay lấy cô.
“Bây giờ chỉ cho em cách tạo dáng.”
Một đôi tay từ dưới nách Du Họa xuyên qua bao lấy ngực cô, xoa nhẹ.
“Ưm ~~”
Du Họa không thể kiềm chế mà rêи nhẹ, cô trơ mắt nhìn nơi mềm mại của mình bị người đàn ông phía sau dùng mười ngón tay xoa thành các loại hình dạng, thỉnh thoảng còn nhéo hai trái anh đào, lôi kéo ra thành hai cái hình chop nón.
Chỉ là thực mau ngực đã được buông ra.
“Em làm đi, giống như tôi vừa làm vậy. Tự mình xoa nắn.”
Gì chứ? Tự mình xoa nắn sao…?
Quá xấu hổ…
Bàn tay Giản Mặc Thư lướt xuống phía dưới Du Họa, chạm vào đóa hoa thăm dò, nơi đó đã vương vài giọt sương.
Thật là một bảo bối nha, mới xoa ngực hai cái đã ướt rồi.
Giản Mặc Thư nhướng mày, thuần thục tìm được viên trân châu giấu trong bí cảnh, day nhẹ.
Lực đạo của người đàn ông không nhẹ không nặng, vừa đúng lúc khích thích ɖu͙ƈ vọng trong cơ thể Du Họa, nhưng lại không cho cô lên đỉnh, làm cô cứ như bị treo ở lưng chừng “núi”.
Hức hức… Thầy Giản xấu xa! Siêu cấp xấu xa!
Giản Mặc Thư không mảy may biết được Du Họa đang chửi thầm mình, anh cầm lấy một góc của thảm lông, nhẹ nhàng đâm vào trong “hang nhỏ” của cô, khuấy động.
Thành thịt non nhạy cảm bị những sợi lông kϊƈɦ thích ở mọi góc độ, huyệt thịt không ngừng run rẩy, mật dịch từ từ chảy ra, kéo theo sau đó là sự trống rỗng hư không.
Thanh âm của Giản Mặc Thư vẫn nhẹ nhàng và trầm thấp, nhưng Du Hoa nghe ra vừa lạnh nhạt vừa vô tình.
“Tự thân vận động.”
*****
** Tiểu kịch trường 1:
Ban đầu là vì ngưỡng mộ tài hoa, sau lại bị nhan sắc quyến rũ. Đây là lý do Du Họa thích Giản Mặc Thư.
Không lâu về sau, sau khi thân thể được hầu hạ thỏa mãn, Du Họa nằm trêи giường nhìn Giản Mặc Thư tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước tủ chọn lựa quần áo, trong lòng lại yên lặng bổ sung thêm bốn chữ —— trung với thân thể.
** Tiểu kịch trường 2:
Giản Mặc Thư: “Ngực tự nắn, tiểu huyệt tự xoa “
Du Họa (mặt ấm ức): Em tự làm hết rồi, còn cần anh làm gì?