Chương 3
11.
Nói đến chuyện đó càng thấy không thể tin nổi.
Mùa hè năm đó, trong nhóm vệ sĩ của Tiểu Yêu có thêm một người nữa:
Anh Kiến.
Hắn nghe nói gần đây tôi và Tiểu Yêu luôn nắm tay nhau đến trường.
Càng thấy sốc hơn sau khi hắn mặt dày đến mức bắt tên phản bội xin nghỉ ốm để thế chỗ anh ta.
“Tiểu Yêu.” – Trong lời nói của hắn tràn đầy bi thương, “Em và Lục Vũ vậy mà lại là anh em. Anh phải khuyên em một câu, lỡ như hai người có quan hệ huyết thống thì sao, lỡ như? Kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm* vẫn chưa muộn đâu.”
* 悬崖勒马: Kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm (khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ).
“Liên quan gì đến anh?”
“Anh biết rồi! Chắc chắn là em đã diễn kịch với Lục Vũ cho anh thấy, chỉ để anh biết khó mà lui thôi phải không?” – Hắn chợt hiểu ra.
“Anh còn chưa cút đi à?”
“Được rồi, được rồi, em cứ coi như anh không tồn tại đi.” – Hắn chịu khom lưng cúi đầu: “Này, nhìn thùng sơn lót này đi, nó trắng như em vậy.”
“Còn tôi thấy anh trông như cái thùng!”
“Người mới đến đi chuyển cái thang đi!” – Thợ cả rống to.
Vào mùa hè năm đó.
Ở trường cũ của chúng tôi có một phòng học.
Có một cái bàn học bị chúng tôi dính sơn ở dưới đáy bàn, mỗi người ấn một dấu vân tay lên đó.
Phía bên dưới còn có một dòng chữ do Tiểu Yêu để lại:
“Tiểu Yêu và một đám ngớ ngẩn.”
12.
Thế nhưng.
Tiểu Yêu đã ch.ết.
Mùa lũ năm đó.
Trời mưa liên tiếp mấy ngày, nước có thể tràn lên bờ sông bất cứ lúc nào.
Để kịp tiến độ, thợ cả đã phân công chúng tôi đến các phòng học khác nhau. Để chúng tôi làm xong công việc buổi sáng rồi về nhà đợi mưa tạnh.
Tiểu Yêu vẫn chưa đến.
Tôi có chút bất an nên mở ô ra, muốn đến nhà cô ấy xem thử.
Lúc đi ngang qua phòng học của lớp trưởng, lại bị cậu ta gọi lại.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Cô ấy vẫn chưa đến. Tôi định đến nhà cô ấy xem thử…” – Tôi nói.
“Lục Vũ.” – Lớp trưởng nhìn tôi, “Có thể cô ấy chỉ bị ốm, hoặc cũng có thể đã trễ rồi.”
Cậu ta nói: “Hôm nay phải làm kịp tiến độ, nếu cậu bỏ bê công việc, chúng tôi sẽ phải phân chia công việc của cậu.”
“Chúng ta đều là bạn bè, đừng làm khó mọi người.”
Tôi không biết phải làm sao, đúng lúc bạn cùng bàn định ra ngoài mua cơm cho chúng tôi, tôi chỉ có thể dặn cậu ấy chú ý xem có thấy Tiểu Yêu có phải đã đến quầy bán đồ ăn sáng hay không.
Tôi trở về tiếp tục làm việc.
Nhưng Tiểu Yêu từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.
Mọi người đều đói bụng, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng bạn cùng bàn chậm chạp đâu.
Thợ cả mắng chàng trai trẻ chẳng có phép tắc gì cả.
Từ xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Trong lòng tôi cảm thấy cực kì bất an.
13.
Ngày hôm đó, có người tìm thấy một chiếc ô trắng bị hỏng bên ngoài một tòa chung cư.
Sau đó, có người nhìn thấy cô ấy trong con hẻm gần đó.
Quần áo xộc xệch, vết thương bị đánh trên đầu là nguyên nhân khiến cô ấy tử vong.
Ở một địa phương nhỏ bé như này, lực lượng cảnh sát vốn luôn có hạn, lần đầu tiên được huy động toàn bộ.
Một thiếu niên bị cảnh sát còng tay đưa ra khỏi nhà, ngồi vào xe cảnh sát.
Cậu ấy.
Chính là bạn cùng bàn của tôi.
14.
“… Tôi thấy cô ấy đang trên đường đến trường nên chúng tôi liền đi cùng nhau.”
“… Tôi thấy quần áo của cô ấy bị ướt.”
Trên TV đang chiếu đoạn video lời khai của người bạn cùng bàn của tôi.
Trên mặt cậu ấy có vài vết bầm tím, có lẽ là do bị thẩm vấn bất ngờ đã để lại.
“Cô ấy xinh đẹp như thế nên tôi đã nảy sinh ý nghĩ muốn làm tình với cô ấy một lần thôi.”
“Tôi đã lừa cô ấy đến chỗ đó, nhân lúc cô ấy không chú ý, tôi đã đánh vào sau đầu cô ấy một cái, cô ấy liền ngã xuống.”
“Tôi thấy đầu cô ấy chảy m.áu, trông không còn dễ nhìn nữa nên không muốn làm chuyện đó nữa.”
“Nhưng tôi thấy ngón tay của cô ấy vẫn còn cử động, tôi nghĩ sẽ có rắc rối nếu cô gái này nói ra chuyện này.”
“Tôi không còn cách nào khác nên cứ tiếp tục đánh vào đầu cô ấy.”
“Sau vài lần, thấy cô ấy không còn cử động nữa, tôi liền bỏ đi. Tôi cho rằng không có ai nhìn thấy thì chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Chú ơi, cháu biết sai rồi, cháu không dám tái phạm nữa.”
…
“Đài chúng tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người rằng để ngăn chặn tình trạng thanh thiếu niên phạm tội, chúng ta phải quan tâm đến sự trưởng thành trong nội tâm của thanh thiếu niên. Đây là chuyện mà phụ huynh và nhà trường...”
…
Tiếng TV lúc xa lúc gần.
Tôi đứng ở hành lang, ngơ ngác nhìn những bậc thang.
Đã từng có một cô gái ngồi đó, tay cầm con dao, yếu ớt bảo tôi đừng xen vào chuyện của người khác.
Đã từng có một cô gái ngồi đó, khi được tôi đỡ đứng dậy còn kéo tóc tôi một cái.
Bố tôi mở cửa ra, đưa ống heo đất tiết kiệm kia cho tôi.
Bên trong nó trống rỗng.
“Tại sao?” – Tôi ngơ ngác nhìn bố.
Đó là lần đầu tiên tôi đánh ngã ông ấy xuống đất, gần như điên cuồng gào lên: “Ngay cả tiền của cô ấy, ông cũng muốn lấy à?!”
“Con bé cầm tiền đi mua đồ cho mày.” – Bố tôi chỉ lạnh lùng nhìn tôi, nói.
Cho đến lúc ấy tôi mới biết đó là lí do tại sao cô ấy đến muộn.
Vào buổi sáng trời mưa đó.
Cô ấy dùng tất cả số tiền tiết kiệm được để đi mua cho tôi một chiếc máy nhắn tin.
Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc.
Cô ấy có thể nói chuyện với tôi qua điện thoại.
Nghe thấy giọng nói của tôi.
Năm 2004, tình hình lũ lụt lên đến đỉnh điểm.
Một nam sinh tên Lục Vũ đang lội qua đường ngập nước, thất tha thất thểu, một tay uống rượu, một tay cầm một chiếc cờ lê lạnh ngắt.
Nhưng lại không biết nên đi đánh ai.
Mùa lũ đó cuối cùng đã rút đi, khi trận lũ tiếp theo đến đã là vào 12 năm sau.
Năm 2016.
Người đàn ông tên Lục Vũ vừa uống rượu vừa đi dạo trên phố, trầm mặc không nói một lời, đến tham dự một buổi tụ họp ở trường cũ của mình.
Hôm đó cũng là ngày người bạn cùng bàn của anh được ra tù.
Anh định đi gi.ết người bạn cùng bàn của mình.
15.
Năm 2016, vài ngày trước buổi tụ họp.
Khi tôi đang làm việc ở siêu thị, tôi đã nhận được một tin nhắn WeChat.
Được gửi bởi lớp trưởng.
Cậu ta đến một thành phố lớn, hơn mười năm không gặp, bây giờ cậu ta đã là Giám đốc điều hành cấp cao của một công ty, tôi không ngờ cậu ta còn liên lạc với tôi.
Tin nhắn WeChat đó chỉ có mấy câu như thế này:
“Các bạn của Tiểu Yêu hãy tụ họp một lần nhé.”
“Hãy quay lại lớp học của chúng ta vào lúc 10 giờ tối thứ Tư.”
“Nếu cậu đến, tôi sẽ cho cậu gặp Tiểu Yêu.”
Tôi sửng sốt một lúc lâu.
Gọi điện cho cậu ta nhưng cậu ta lại không bắt máy.
Nửa ngày trôi qua, cậu ta mới gửi một tin nhắn khác.
“Người gi.ết Tiểu Yêu cũng sẽ tới.”
Nói đến chuyện đó càng thấy không thể tin nổi.
Mùa hè năm đó, trong nhóm vệ sĩ của Tiểu Yêu có thêm một người nữa:
Anh Kiến.
Hắn nghe nói gần đây tôi và Tiểu Yêu luôn nắm tay nhau đến trường.
Càng thấy sốc hơn sau khi hắn mặt dày đến mức bắt tên phản bội xin nghỉ ốm để thế chỗ anh ta.
“Tiểu Yêu.” – Trong lời nói của hắn tràn đầy bi thương, “Em và Lục Vũ vậy mà lại là anh em. Anh phải khuyên em một câu, lỡ như hai người có quan hệ huyết thống thì sao, lỡ như? Kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm* vẫn chưa muộn đâu.”
* 悬崖勒马: Kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm (khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ).
“Liên quan gì đến anh?”
“Anh biết rồi! Chắc chắn là em đã diễn kịch với Lục Vũ cho anh thấy, chỉ để anh biết khó mà lui thôi phải không?” – Hắn chợt hiểu ra.
“Anh còn chưa cút đi à?”
“Được rồi, được rồi, em cứ coi như anh không tồn tại đi.” – Hắn chịu khom lưng cúi đầu: “Này, nhìn thùng sơn lót này đi, nó trắng như em vậy.”
“Còn tôi thấy anh trông như cái thùng!”
“Người mới đến đi chuyển cái thang đi!” – Thợ cả rống to.
Vào mùa hè năm đó.
Ở trường cũ của chúng tôi có một phòng học.
Có một cái bàn học bị chúng tôi dính sơn ở dưới đáy bàn, mỗi người ấn một dấu vân tay lên đó.
Phía bên dưới còn có một dòng chữ do Tiểu Yêu để lại:
“Tiểu Yêu và một đám ngớ ngẩn.”
12.
Thế nhưng.
Tiểu Yêu đã ch.ết.
Mùa lũ năm đó.
Trời mưa liên tiếp mấy ngày, nước có thể tràn lên bờ sông bất cứ lúc nào.
Để kịp tiến độ, thợ cả đã phân công chúng tôi đến các phòng học khác nhau. Để chúng tôi làm xong công việc buổi sáng rồi về nhà đợi mưa tạnh.
Tiểu Yêu vẫn chưa đến.
Tôi có chút bất an nên mở ô ra, muốn đến nhà cô ấy xem thử.
Lúc đi ngang qua phòng học của lớp trưởng, lại bị cậu ta gọi lại.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Cô ấy vẫn chưa đến. Tôi định đến nhà cô ấy xem thử…” – Tôi nói.
“Lục Vũ.” – Lớp trưởng nhìn tôi, “Có thể cô ấy chỉ bị ốm, hoặc cũng có thể đã trễ rồi.”
Cậu ta nói: “Hôm nay phải làm kịp tiến độ, nếu cậu bỏ bê công việc, chúng tôi sẽ phải phân chia công việc của cậu.”
“Chúng ta đều là bạn bè, đừng làm khó mọi người.”
Tôi không biết phải làm sao, đúng lúc bạn cùng bàn định ra ngoài mua cơm cho chúng tôi, tôi chỉ có thể dặn cậu ấy chú ý xem có thấy Tiểu Yêu có phải đã đến quầy bán đồ ăn sáng hay không.
Tôi trở về tiếp tục làm việc.
Nhưng Tiểu Yêu từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.
Mọi người đều đói bụng, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng bạn cùng bàn chậm chạp đâu.
Thợ cả mắng chàng trai trẻ chẳng có phép tắc gì cả.
Từ xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Trong lòng tôi cảm thấy cực kì bất an.
13.
Ngày hôm đó, có người tìm thấy một chiếc ô trắng bị hỏng bên ngoài một tòa chung cư.
Sau đó, có người nhìn thấy cô ấy trong con hẻm gần đó.
Quần áo xộc xệch, vết thương bị đánh trên đầu là nguyên nhân khiến cô ấy tử vong.
Ở một địa phương nhỏ bé như này, lực lượng cảnh sát vốn luôn có hạn, lần đầu tiên được huy động toàn bộ.
Một thiếu niên bị cảnh sát còng tay đưa ra khỏi nhà, ngồi vào xe cảnh sát.
Cậu ấy.
Chính là bạn cùng bàn của tôi.
14.
“… Tôi thấy cô ấy đang trên đường đến trường nên chúng tôi liền đi cùng nhau.”
“… Tôi thấy quần áo của cô ấy bị ướt.”
Trên TV đang chiếu đoạn video lời khai của người bạn cùng bàn của tôi.
Trên mặt cậu ấy có vài vết bầm tím, có lẽ là do bị thẩm vấn bất ngờ đã để lại.
“Cô ấy xinh đẹp như thế nên tôi đã nảy sinh ý nghĩ muốn làm tình với cô ấy một lần thôi.”
“Tôi đã lừa cô ấy đến chỗ đó, nhân lúc cô ấy không chú ý, tôi đã đánh vào sau đầu cô ấy một cái, cô ấy liền ngã xuống.”
“Tôi thấy đầu cô ấy chảy m.áu, trông không còn dễ nhìn nữa nên không muốn làm chuyện đó nữa.”
“Nhưng tôi thấy ngón tay của cô ấy vẫn còn cử động, tôi nghĩ sẽ có rắc rối nếu cô gái này nói ra chuyện này.”
“Tôi không còn cách nào khác nên cứ tiếp tục đánh vào đầu cô ấy.”
“Sau vài lần, thấy cô ấy không còn cử động nữa, tôi liền bỏ đi. Tôi cho rằng không có ai nhìn thấy thì chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Chú ơi, cháu biết sai rồi, cháu không dám tái phạm nữa.”
…
“Đài chúng tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người rằng để ngăn chặn tình trạng thanh thiếu niên phạm tội, chúng ta phải quan tâm đến sự trưởng thành trong nội tâm của thanh thiếu niên. Đây là chuyện mà phụ huynh và nhà trường...”
…
Tiếng TV lúc xa lúc gần.
Tôi đứng ở hành lang, ngơ ngác nhìn những bậc thang.
Đã từng có một cô gái ngồi đó, tay cầm con dao, yếu ớt bảo tôi đừng xen vào chuyện của người khác.
Đã từng có một cô gái ngồi đó, khi được tôi đỡ đứng dậy còn kéo tóc tôi một cái.
Bố tôi mở cửa ra, đưa ống heo đất tiết kiệm kia cho tôi.
Bên trong nó trống rỗng.
“Tại sao?” – Tôi ngơ ngác nhìn bố.
Đó là lần đầu tiên tôi đánh ngã ông ấy xuống đất, gần như điên cuồng gào lên: “Ngay cả tiền của cô ấy, ông cũng muốn lấy à?!”
“Con bé cầm tiền đi mua đồ cho mày.” – Bố tôi chỉ lạnh lùng nhìn tôi, nói.
Cho đến lúc ấy tôi mới biết đó là lí do tại sao cô ấy đến muộn.
Vào buổi sáng trời mưa đó.
Cô ấy dùng tất cả số tiền tiết kiệm được để đi mua cho tôi một chiếc máy nhắn tin.
Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc.
Cô ấy có thể nói chuyện với tôi qua điện thoại.
Nghe thấy giọng nói của tôi.
Năm 2004, tình hình lũ lụt lên đến đỉnh điểm.
Một nam sinh tên Lục Vũ đang lội qua đường ngập nước, thất tha thất thểu, một tay uống rượu, một tay cầm một chiếc cờ lê lạnh ngắt.
Nhưng lại không biết nên đi đánh ai.
Mùa lũ đó cuối cùng đã rút đi, khi trận lũ tiếp theo đến đã là vào 12 năm sau.
Năm 2016.
Người đàn ông tên Lục Vũ vừa uống rượu vừa đi dạo trên phố, trầm mặc không nói một lời, đến tham dự một buổi tụ họp ở trường cũ của mình.
Hôm đó cũng là ngày người bạn cùng bàn của anh được ra tù.
Anh định đi gi.ết người bạn cùng bàn của mình.
15.
Năm 2016, vài ngày trước buổi tụ họp.
Khi tôi đang làm việc ở siêu thị, tôi đã nhận được một tin nhắn WeChat.
Được gửi bởi lớp trưởng.
Cậu ta đến một thành phố lớn, hơn mười năm không gặp, bây giờ cậu ta đã là Giám đốc điều hành cấp cao của một công ty, tôi không ngờ cậu ta còn liên lạc với tôi.
Tin nhắn WeChat đó chỉ có mấy câu như thế này:
“Các bạn của Tiểu Yêu hãy tụ họp một lần nhé.”
“Hãy quay lại lớp học của chúng ta vào lúc 10 giờ tối thứ Tư.”
“Nếu cậu đến, tôi sẽ cho cậu gặp Tiểu Yêu.”
Tôi sửng sốt một lúc lâu.
Gọi điện cho cậu ta nhưng cậu ta lại không bắt máy.
Nửa ngày trôi qua, cậu ta mới gửi một tin nhắn khác.
“Người gi.ết Tiểu Yêu cũng sẽ tới.”