Chương 4
16.
Lũ lụt sắp đến, các học sinh đều được nghỉ học.
Trong trường lại có một phòng học vẫn sáng đèn.
Tôi không biết lớp trưởng giải quyết như thế nào với bên trường học, nghĩ đến việc cậu ta vẫn luôn làm việc tốt như vậy, cuối cùng sẽ luôn có biện pháp.
Khi tôi đến nơi, mấy quý ông đang ngồi ở bàn học.
“Là anh Vũ của tôi à? Mẹ kiếp, cậu vẫn đẹp trai như vậy!”
Lớp trưởng gọi tôi một tiếng, tươi cười đi đến chỗ tôi.
Tôi vẫn nhớ rõ cậu ta là quân sư quạt mo của Tiểu Yêu, vô số cách kéo dài công việc đều là do cậu ta dạy.
Hơn mười năm không gặp, cậu ta càng ngày càng mập mạp, cũng là lạ.
Bây giờ tôi đang mặc đồng phục siêu thị, còn chưa cạo râu, trông không có tí quan hệ nào với cậu ta.
“Vị này là Gia Đống, hiện tại là Giám đốc ngân hàng!”
“Chỉ là một chi nhánh mà thôi. Vũ ca, nếu cần tiền thì nhớ liên lạc với tôi.”
Một nam sinh gầy gò lịch sự lên tiếng chào tôi.
Tôi không ngờ anh ta sẽ đến.
Tên phản bội, người hầu của Tiểu Yêu, bây giờ đã là Giám đốc một ngân hàng.
Trước đây chúng tôi sợ anh ta nói xấu sau lưng nên thậm chí còn ép anh ta phải cùng đi làm công với chúng tôi.
Tôi vô thức muốn bắt tay anh ta, nhưng lại bị anh ta ấn tay xuống, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi.
Giống như đang nhắc nhở tôi nhận ra sự chênh lệch bây giờ.
Khi tôi đang xấu hổ, lúc này lớp trưởng lại kéo tôi lại.
Cậu ta đã chỉ cho tôi thấy một người.
“Hôm nay hai người nhất định phải bắt tay nhau! Sau khi đến, người ta cứ luôn nhìn cậu.”
Tôi nhìn theo hướng chỉ của lớp trưởng.
Một người đàn ông với cái đầu trọc, ánh mắt lảng tránh.
Kể từ khi tôi đến, hắn đã đứng đó không nói một lời nào.
Tay tôi cầm chiếc cờ lê.
Nhưng giây tiếp theo, bóng dáng lao tới của hắn phóng đại trong mắt tôi.
Tôi nhận một cú đấm, mắt tôi lập tức nổi đom đóm, tôi định rút cờ lê ra nhưng cùng lúc đó đã bị lớp trưởng ngăn lại.
‘Hai người thật là, mỗi lần gặp mặt đều đánh nhau.”
“Đã đầu 3 rồi, mấy anh trai có thể trưởng thành hơn được không?”
Tôi nổi giận muốn tránh ra, nhưng khi nghe thấy lời của lớp trưởng liền ngây ngẩn cả người.
Tôi nhìn người đàn ông im lặng trước mặt.
“... Anh Kiến?”
“Cứ gọi A Kiến là được.” – Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như vậy, “Cú đấm này, tôi thay Tiểu Yêu trả cho cậu.”
“Tại sao người ch.ết không phải là cậu?” – Hắn nói.
Tôi cúi đầu.
Tiểu Yêu...
Trong phòng học có mấy cái bàn được kê sát nhau. Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, còn có cả rượu.
Lớp trưởng mời mọi người ngồi xuống.
“Bạn cùng bàn của tôi đâu?” – Tôi hỏi.
Lớp trưởng giống như không nghe thấy: “Mọi người đều không lái xe, tối nay cùng uống rượu đi?... Gia Đống, cậu đừng diễn nữa. Cậu làm việc ở ngân hàng mà lại không biết uống rượu à? Anh Kiến, quán đồ nướng của anh lớn như vậy, không thể nói không uống được đâu…”
“Hắn đâu rồi?!”
Tôi gầm lên một tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
“Anh ấy sẽ không đến.”
Ngay lúc đó, có một giọng nói đã nói vậy.
Là con gái.
Lúc này tôi mới để ý đến cô gái đang ngồi cạnh lớp trưởng. Chắc là bạn gái do lớp trưởng dẫn đến.
Cô ta có mái tóc dài, quầng thâm mắt rất nặng.
“Vứt cờ lê đi.” – Cô ta nói.
“Bảo anh tới đây là để anh gặp Tiểu Yêu.”
17.
Chúng tôi ngồi đó.
Ánh đèn phòng học nhấp nháy một cái.
“Tôi tên là Quan Sơn Nguyệt.” – Một lúc lâu sau, cô ta mới nói: “Tôi là vị hôn thê của lớp trưởng các anh.”
“Mẹ tôi từng nói, khi còn bé, tôi thường một mình nói chuyện với không khí.”
“Bà ấy sợ hãi đến mức đưa tôi đến nhiều bệnh viện khác nhau, tất cả kết quả kiểm tra đều không có vấn đề gì.”
“Sau đó, có một bà cốt* dân gian nói rằng tôi đang nói chuyện với người ch.ết.”
* Bà cốt là người đàn bà có khả năng đặc biệt, có thể cho thần linh, ma quỷ, hồn người đã ch.ết mượn thể xác (xương cốt) của mình trong chốc lát, qua đó nói các linh hồn này có thể phán bảo, giao tiếp với người đang sống.
“Tôi đã được làm một nghi lễ trừ tà và kể từ đó, mẹ tôi thấy tôi bình thường.”
“Nhưng thực ra không phải vậy.”
“Là những người ch.ết mà tôi có thể nhìn thấy đã dạy tôi giả vờ như không nhìn thấy họ.”
“Bằng cách này, tôi mới có thể sống cuộc sống của người bình thường.”
Chúng tôi ngơ ngác lắng nghe.
“Cách đây không lâu, vong hồn của Tiểu Yêu đã tới tìm tôi.”
“Cô ấy nói muốn gặp lại những người bạn cũ của mình.”
“Đặc biệt là anh, Lục Vũ.” – Quan Sơn Nguyệt nói.
18.
Mọi người đều không nói nên lời một lúc lâu vì lời nói vô căn cứ này, chỉ nhìn tôi.
Tôi trầm mặc hồi lâu rồi bật cười.
“Đùa có vui không?” – Tôi nói.
“Chúng ta đều là người trưởng thành rồi. Tôi rảnh lắm hay sao mà đem loại chuyện này ra nói đùa?” – Quan Sơn Nguyệt nhìn tôi.
“Được, cô để cô ấy gặp tôi, để cô ấy nói chuyện đi!”
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Quan Sơn Nguyệt.
Tuy nhiên, không có gì xảy ra cả.
“Các người cứ chơi đi, chơi đến khi tận hứng, chơi đến khi vui vẻ đi.” – Tôi nói.
“Anh Vũ...” – Tên phản bội muốn kéo tôi đi.
Lúc này lại có một bóng người khác đứng dậy, va phải tên phản bội một cái khiến anh ta lảo đảo.
Anh Kiến.
Hắn cũng muốn rời đi.
“Bạn bè của Tiểu Yêu.” – Anh Kiến nhấn mạnh, cười nhạo bọn họ.
Khi chúng tôi sắp bước ra khỏi lớp thì lớp trưởng lại hét lên:
“Muốn đi à, cút nhanh đi!”
“Tôi gọi cậu một tiếng “anh”, cậu thực sự nghĩ bản thân mình cũng ra gì phải không?” – Cậu ta đứng dậy, chỉ vào chúng tôi.
“Lục Vũ, cậu thật tuyệt vời.Năm đó cậu có thể thi đứng thứ hai toàn trường, nhưng con mẹ nó cậu nghĩ bây giờ cậu là ai? Là một nhân viên thu ngân ở siêu thị, chỉ cần một cuộc gọi khiếu nại của tôi cũng có thể khiến cậu bị sa thải.”
“Cậu có thể dùng não được không? Ông đây mất công trở về một chuyến chỉ vì muốn trêu đùa cậu à? Cậu nghĩ mình là ai hả?”
“A Kiến, anh còn dám cười nhạo người khác à?!”
“Mẹ nó anh còn giả vờ nghiêm túc à?”
“Anh mới mở một quán nhỏ bán đồ nướng, tuần trước đã bị người của Cục Công thương tát ba cái, lại giống như đứa cháu trai không dám đánh rắm một cái vậy.”
“Giả vờ à, sao bây giờ không giả vờ nữa đi?”
“Anh còn tưởng rằng đang là năm 2004, có thể đánh bất cứ ai mà anh thấy, hay bắt nạt một nhân viên bảo vệ nghèo khổ à?”
“Tôi nói cho anh biết, con mẹ nó anh trước kia chỉ là một tên tạp chủng ỷ thế hiếp người thôi!”
Anh Kiến siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Tôi cũng đang đứng đó.
Những gì cậu ta nói rất khó nghe, nhưng ở một mức độ nào đó...
Không ai lại bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ vì muốn đùa một chút.
Chỉ là, điều này sao có thể…
“Lớp trưởng à.” – Tên phản bội dùng thái độ lấy lòng rót rượu cho lớp trưởng, “Dù sao cậu cũng phải cho mọi người biết lí do cậu tổ chức buổi tụ họp này, nếu không mọi người sẽ cảm thấy khó chịu…”
Lớp trưởng cầm ly rượu lên nhưng cuối cùng lại nặng nề đặt xuống.
Quan Sơn Nguyệt nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Đều là bạn học nên không cần phải che giấu.”
“Hai người chúng tôi đã tham gia đầu tư và nợ một số tiền.”
“Tiểu Yêu đã hứa với chúng tôi rằng sau khi tổ chức buổi tụ họp này xong, có thể giúp chúng ta kiếm được bộn tiền.”
“Chúng ta, tất cả mọi người.”
“Cô ấy bị gi.ết lúc bao nhiêu tuổi? Cô ấy biết cách làm giàu à?” – Tên phản bội lẩm bẩm.
Lớp trưởng trừng mắt liếc anh ta, anh ta lập tức ngậm miệng.
“Ta từ nhỏ đã hiểu được một đạo lý.” – Quan Sơn Nguyệt nói.
“Con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.”
“Bởi vì ma quỷ không thể nói dối.”
Tôi nhìn Quan Sơn Nguyệt, cô ta chỉ bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi đã từng thấy ánh mắt đó trên khuôn mặt của Tiểu Yêu khi cô ấy tự tử.
Lớp trưởng ở bên kia cũng cười khổ, tự nhủ.
“Đồ quy nhi tử**, kêu gọi ông đây tham ô công quỹ để đầu tư… hứa hẹn đảm bảo sẽ kiếm được bộn tiền mà không sợ lỗ, giao dịch nội bộ… bán lỗ bán tháo rồi ôm hết tiền bỏ trốn. Tôi lấy đâu ra tiền để bù lỗ đây, lấy mạng ra bù à?”
** Quy nhi tử (龟儿子): Nghĩa thuần Việt là con của rùa. Theo cách giải thích của một nhà ngôn ngữ học của Trung Quốc thời Đông Hán, thì rùa chỉ thuần về giống cái, muốn sinh sản sẽ phải tìm đến rắn để giao phối. Bởi vì khác loài, nên mọi người cho đó là loạn luân (trái đạo lý). Mắng người ta là quy nhi tử, tức là mắng đó là con của kẻ loạn luân sinh ra. (Nguồn: WordPress của Nai)
“Tôi đã chọn đêm nay rồi. Ai trong các cậu có thể rời đi đây? Ai trong các cậu dám rời đi?”
19.
Từ một nơi rất xa truyền đến tiếng cảnh báo kéo dài.
Trên mặt đất trong khuôn viên trường lóe lên một chút ánh sáng.
Nhưng.
Đó là nước tràn vào khuôn viên trường, phản chiếu ánh đèn đường.
“Mẹ kiếp!”
Tên phản bội cũng nhận thấy ngoài cửa sổ có gì đó không ổn, đứng dậy định rút lui nhưng lại bị anh Kiến quay lại ngăn cản.
“Sao cậu ra ngoài mà không xem dự báo thời tiết?” – Anh Kiến nói.
“Trên đường về nhà, cậu sẽ không biết ngập đến mức nào đâu.”
“Đợi mưa tạnh đã.”
Anh Kiến quay lại ngồi vào chỗ của mình.
20.
Chúng tôi lại ngồi trong phòng lần nữa.
Người tôi đang đối mặt là Quan Sơn Nguyệt.
“Đúng vậy.” – Lớp trưởng gõ gõ đũa.
“Tiểu Yêu đã bỏ ra nhiều công sức chỉ để gặp chúng ta à?” – Tên phản bội vẫn không thể tin được.
Quan Sơn Nguyệt lắc cổ, chuyển động với tần suất kỳ lạ.
“Quỷ không phải là Lôi Phong, đừng nghĩ quỷ đơn giản như vậy.” – Quan Sơn Nguyệt nói.
“Cô ấy muốn gặp các anh chắc chắn là vì có mục đích riêng.”
“Tiếp theo…” – Quan Sơn Nguyệt nhìn chúng tôi, “Tôi sẽ gọi hồn, để Tiểu Yêu ra gặp các anh.”
“Cô ấy muốn các anh làm gì thì các anh phải làm cái đó.”
Quan Sơn Nguyệt đang nói, bỗng dừng lại một chút, “Bây giờ tôi chỉ có thể nói cho các anh biết một số chuyện cần chú ý.”
“Đêm nay lũ lụt đã vượt biên giới, Âm sai lên bờ.”
“Nếu nói chuyện trực tiếp với các anh, Âm sai sẽ dễ dàng tìm thấy Tiểu Yêu.”
“Cho nên, chỉ có thể để tôi, với tư cách là người trung gian, truyền đạt lại lời của cô ấy.”
Quan Sơn Nguyệt nói và chỉ vào chính mình.
“Âm sai có đôi tai rất thính.”
“Tiếp theo, thông tin mà cô ấy cung cấp cho các anh sẽ tương đối khó hiểu.”
“Đồng thời, tôi chỉ có thể trả lời Có hoặc Không thay cô ấy.”
Khi Quan Sơn Nguyệt nói đến đây, liền dừng lại một chút.
“Các anh đã từng chơi trò “Canh rùa biển” chưa?”
“Nó khá giống như trò “Canh rùa biển”…” – Cô ta cụp mắt, nói.
“Nói trắng ra, việc sau đó chúng ta phải làm chính là hỏi quỷ thần.”
“Cho nên xin mọi người hãy nhớ kĩ nhé.”
“Khi hỏi quỷ thần, có ba chuyện không được hỏi.”
“Không được hỏi về tuổi thọ hay nhân duyên.” – Cô ta giải thích với chúng tôi.
Lời giải thích của cô ta đã kết thúc.
“Đây không phải mới có hai câu hỏi thôi sao? Còn một câu hỏi nữa là gì?” – Tên phản bội đúng là cái gì cũng không sợ, ngắt lời cô ta.
“Tôi không biết.”
“Hả?”
“Khi hỏi quỷ thần, có ba chuyện không được hỏi.”
“Nhưng không ai biết câu hỏi thứ ba là gì, tôi chỉ biết là những người hỏi câu hỏi đó đều đã ch.ết.” – Quan Sơn Nguyệt nói.
“Tai nạn, gi.ết người, thậm chí bị xử bắn vì phạm tội.”
“Cách ch.ết hợp lí nhất là ch.ết trong tay quỷ thần. Đây chính là hậu quả của việc hỏi câu hỏi thứ ba.”
“Cho nên, lát nữa anh hãy câm miệng lại, đừng hại ch.ết người khác.”
Quan Sơn Nguyệt nói và liếc nhìn tên phản bội.
Anh Kiến dùng răng mở một chai bia, im lặng uống.
“Nói nhiều như vậy cũng vô dụng, khi nào chúng tôi mới có thể gặp được cô ấy?” – Hắn nói.
Tôi thấy Quan Sơn Nguyệt mỉm cười.
Trong đôi mắt đó đột nhiên có gì đó thay đổi.
Cô ta nói: “Bây giờ.”
Lũ lụt sắp đến, các học sinh đều được nghỉ học.
Trong trường lại có một phòng học vẫn sáng đèn.
Tôi không biết lớp trưởng giải quyết như thế nào với bên trường học, nghĩ đến việc cậu ta vẫn luôn làm việc tốt như vậy, cuối cùng sẽ luôn có biện pháp.
Khi tôi đến nơi, mấy quý ông đang ngồi ở bàn học.
“Là anh Vũ của tôi à? Mẹ kiếp, cậu vẫn đẹp trai như vậy!”
Lớp trưởng gọi tôi một tiếng, tươi cười đi đến chỗ tôi.
Tôi vẫn nhớ rõ cậu ta là quân sư quạt mo của Tiểu Yêu, vô số cách kéo dài công việc đều là do cậu ta dạy.
Hơn mười năm không gặp, cậu ta càng ngày càng mập mạp, cũng là lạ.
Bây giờ tôi đang mặc đồng phục siêu thị, còn chưa cạo râu, trông không có tí quan hệ nào với cậu ta.
“Vị này là Gia Đống, hiện tại là Giám đốc ngân hàng!”
“Chỉ là một chi nhánh mà thôi. Vũ ca, nếu cần tiền thì nhớ liên lạc với tôi.”
Một nam sinh gầy gò lịch sự lên tiếng chào tôi.
Tôi không ngờ anh ta sẽ đến.
Tên phản bội, người hầu của Tiểu Yêu, bây giờ đã là Giám đốc một ngân hàng.
Trước đây chúng tôi sợ anh ta nói xấu sau lưng nên thậm chí còn ép anh ta phải cùng đi làm công với chúng tôi.
Tôi vô thức muốn bắt tay anh ta, nhưng lại bị anh ta ấn tay xuống, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi.
Giống như đang nhắc nhở tôi nhận ra sự chênh lệch bây giờ.
Khi tôi đang xấu hổ, lúc này lớp trưởng lại kéo tôi lại.
Cậu ta đã chỉ cho tôi thấy một người.
“Hôm nay hai người nhất định phải bắt tay nhau! Sau khi đến, người ta cứ luôn nhìn cậu.”
Tôi nhìn theo hướng chỉ của lớp trưởng.
Một người đàn ông với cái đầu trọc, ánh mắt lảng tránh.
Kể từ khi tôi đến, hắn đã đứng đó không nói một lời nào.
Tay tôi cầm chiếc cờ lê.
Nhưng giây tiếp theo, bóng dáng lao tới của hắn phóng đại trong mắt tôi.
Tôi nhận một cú đấm, mắt tôi lập tức nổi đom đóm, tôi định rút cờ lê ra nhưng cùng lúc đó đã bị lớp trưởng ngăn lại.
‘Hai người thật là, mỗi lần gặp mặt đều đánh nhau.”
“Đã đầu 3 rồi, mấy anh trai có thể trưởng thành hơn được không?”
Tôi nổi giận muốn tránh ra, nhưng khi nghe thấy lời của lớp trưởng liền ngây ngẩn cả người.
Tôi nhìn người đàn ông im lặng trước mặt.
“... Anh Kiến?”
“Cứ gọi A Kiến là được.” – Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như vậy, “Cú đấm này, tôi thay Tiểu Yêu trả cho cậu.”
“Tại sao người ch.ết không phải là cậu?” – Hắn nói.
Tôi cúi đầu.
Tiểu Yêu...
Trong phòng học có mấy cái bàn được kê sát nhau. Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, còn có cả rượu.
Lớp trưởng mời mọi người ngồi xuống.
“Bạn cùng bàn của tôi đâu?” – Tôi hỏi.
Lớp trưởng giống như không nghe thấy: “Mọi người đều không lái xe, tối nay cùng uống rượu đi?... Gia Đống, cậu đừng diễn nữa. Cậu làm việc ở ngân hàng mà lại không biết uống rượu à? Anh Kiến, quán đồ nướng của anh lớn như vậy, không thể nói không uống được đâu…”
“Hắn đâu rồi?!”
Tôi gầm lên một tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
“Anh ấy sẽ không đến.”
Ngay lúc đó, có một giọng nói đã nói vậy.
Là con gái.
Lúc này tôi mới để ý đến cô gái đang ngồi cạnh lớp trưởng. Chắc là bạn gái do lớp trưởng dẫn đến.
Cô ta có mái tóc dài, quầng thâm mắt rất nặng.
“Vứt cờ lê đi.” – Cô ta nói.
“Bảo anh tới đây là để anh gặp Tiểu Yêu.”
17.
Chúng tôi ngồi đó.
Ánh đèn phòng học nhấp nháy một cái.
“Tôi tên là Quan Sơn Nguyệt.” – Một lúc lâu sau, cô ta mới nói: “Tôi là vị hôn thê của lớp trưởng các anh.”
“Mẹ tôi từng nói, khi còn bé, tôi thường một mình nói chuyện với không khí.”
“Bà ấy sợ hãi đến mức đưa tôi đến nhiều bệnh viện khác nhau, tất cả kết quả kiểm tra đều không có vấn đề gì.”
“Sau đó, có một bà cốt* dân gian nói rằng tôi đang nói chuyện với người ch.ết.”
* Bà cốt là người đàn bà có khả năng đặc biệt, có thể cho thần linh, ma quỷ, hồn người đã ch.ết mượn thể xác (xương cốt) của mình trong chốc lát, qua đó nói các linh hồn này có thể phán bảo, giao tiếp với người đang sống.
“Tôi đã được làm một nghi lễ trừ tà và kể từ đó, mẹ tôi thấy tôi bình thường.”
“Nhưng thực ra không phải vậy.”
“Là những người ch.ết mà tôi có thể nhìn thấy đã dạy tôi giả vờ như không nhìn thấy họ.”
“Bằng cách này, tôi mới có thể sống cuộc sống của người bình thường.”
Chúng tôi ngơ ngác lắng nghe.
“Cách đây không lâu, vong hồn của Tiểu Yêu đã tới tìm tôi.”
“Cô ấy nói muốn gặp lại những người bạn cũ của mình.”
“Đặc biệt là anh, Lục Vũ.” – Quan Sơn Nguyệt nói.
18.
Mọi người đều không nói nên lời một lúc lâu vì lời nói vô căn cứ này, chỉ nhìn tôi.
Tôi trầm mặc hồi lâu rồi bật cười.
“Đùa có vui không?” – Tôi nói.
“Chúng ta đều là người trưởng thành rồi. Tôi rảnh lắm hay sao mà đem loại chuyện này ra nói đùa?” – Quan Sơn Nguyệt nhìn tôi.
“Được, cô để cô ấy gặp tôi, để cô ấy nói chuyện đi!”
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Quan Sơn Nguyệt.
Tuy nhiên, không có gì xảy ra cả.
“Các người cứ chơi đi, chơi đến khi tận hứng, chơi đến khi vui vẻ đi.” – Tôi nói.
“Anh Vũ...” – Tên phản bội muốn kéo tôi đi.
Lúc này lại có một bóng người khác đứng dậy, va phải tên phản bội một cái khiến anh ta lảo đảo.
Anh Kiến.
Hắn cũng muốn rời đi.
“Bạn bè của Tiểu Yêu.” – Anh Kiến nhấn mạnh, cười nhạo bọn họ.
Khi chúng tôi sắp bước ra khỏi lớp thì lớp trưởng lại hét lên:
“Muốn đi à, cút nhanh đi!”
“Tôi gọi cậu một tiếng “anh”, cậu thực sự nghĩ bản thân mình cũng ra gì phải không?” – Cậu ta đứng dậy, chỉ vào chúng tôi.
“Lục Vũ, cậu thật tuyệt vời.Năm đó cậu có thể thi đứng thứ hai toàn trường, nhưng con mẹ nó cậu nghĩ bây giờ cậu là ai? Là một nhân viên thu ngân ở siêu thị, chỉ cần một cuộc gọi khiếu nại của tôi cũng có thể khiến cậu bị sa thải.”
“Cậu có thể dùng não được không? Ông đây mất công trở về một chuyến chỉ vì muốn trêu đùa cậu à? Cậu nghĩ mình là ai hả?”
“A Kiến, anh còn dám cười nhạo người khác à?!”
“Mẹ nó anh còn giả vờ nghiêm túc à?”
“Anh mới mở một quán nhỏ bán đồ nướng, tuần trước đã bị người của Cục Công thương tát ba cái, lại giống như đứa cháu trai không dám đánh rắm một cái vậy.”
“Giả vờ à, sao bây giờ không giả vờ nữa đi?”
“Anh còn tưởng rằng đang là năm 2004, có thể đánh bất cứ ai mà anh thấy, hay bắt nạt một nhân viên bảo vệ nghèo khổ à?”
“Tôi nói cho anh biết, con mẹ nó anh trước kia chỉ là một tên tạp chủng ỷ thế hiếp người thôi!”
Anh Kiến siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Tôi cũng đang đứng đó.
Những gì cậu ta nói rất khó nghe, nhưng ở một mức độ nào đó...
Không ai lại bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ vì muốn đùa một chút.
Chỉ là, điều này sao có thể…
“Lớp trưởng à.” – Tên phản bội dùng thái độ lấy lòng rót rượu cho lớp trưởng, “Dù sao cậu cũng phải cho mọi người biết lí do cậu tổ chức buổi tụ họp này, nếu không mọi người sẽ cảm thấy khó chịu…”
Lớp trưởng cầm ly rượu lên nhưng cuối cùng lại nặng nề đặt xuống.
Quan Sơn Nguyệt nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Đều là bạn học nên không cần phải che giấu.”
“Hai người chúng tôi đã tham gia đầu tư và nợ một số tiền.”
“Tiểu Yêu đã hứa với chúng tôi rằng sau khi tổ chức buổi tụ họp này xong, có thể giúp chúng ta kiếm được bộn tiền.”
“Chúng ta, tất cả mọi người.”
“Cô ấy bị gi.ết lúc bao nhiêu tuổi? Cô ấy biết cách làm giàu à?” – Tên phản bội lẩm bẩm.
Lớp trưởng trừng mắt liếc anh ta, anh ta lập tức ngậm miệng.
“Ta từ nhỏ đã hiểu được một đạo lý.” – Quan Sơn Nguyệt nói.
“Con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.”
“Bởi vì ma quỷ không thể nói dối.”
Tôi nhìn Quan Sơn Nguyệt, cô ta chỉ bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi đã từng thấy ánh mắt đó trên khuôn mặt của Tiểu Yêu khi cô ấy tự tử.
Lớp trưởng ở bên kia cũng cười khổ, tự nhủ.
“Đồ quy nhi tử**, kêu gọi ông đây tham ô công quỹ để đầu tư… hứa hẹn đảm bảo sẽ kiếm được bộn tiền mà không sợ lỗ, giao dịch nội bộ… bán lỗ bán tháo rồi ôm hết tiền bỏ trốn. Tôi lấy đâu ra tiền để bù lỗ đây, lấy mạng ra bù à?”
** Quy nhi tử (龟儿子): Nghĩa thuần Việt là con của rùa. Theo cách giải thích của một nhà ngôn ngữ học của Trung Quốc thời Đông Hán, thì rùa chỉ thuần về giống cái, muốn sinh sản sẽ phải tìm đến rắn để giao phối. Bởi vì khác loài, nên mọi người cho đó là loạn luân (trái đạo lý). Mắng người ta là quy nhi tử, tức là mắng đó là con của kẻ loạn luân sinh ra. (Nguồn: WordPress của Nai)
“Tôi đã chọn đêm nay rồi. Ai trong các cậu có thể rời đi đây? Ai trong các cậu dám rời đi?”
19.
Từ một nơi rất xa truyền đến tiếng cảnh báo kéo dài.
Trên mặt đất trong khuôn viên trường lóe lên một chút ánh sáng.
Nhưng.
Đó là nước tràn vào khuôn viên trường, phản chiếu ánh đèn đường.
“Mẹ kiếp!”
Tên phản bội cũng nhận thấy ngoài cửa sổ có gì đó không ổn, đứng dậy định rút lui nhưng lại bị anh Kiến quay lại ngăn cản.
“Sao cậu ra ngoài mà không xem dự báo thời tiết?” – Anh Kiến nói.
“Trên đường về nhà, cậu sẽ không biết ngập đến mức nào đâu.”
“Đợi mưa tạnh đã.”
Anh Kiến quay lại ngồi vào chỗ của mình.
20.
Chúng tôi lại ngồi trong phòng lần nữa.
Người tôi đang đối mặt là Quan Sơn Nguyệt.
“Đúng vậy.” – Lớp trưởng gõ gõ đũa.
“Tiểu Yêu đã bỏ ra nhiều công sức chỉ để gặp chúng ta à?” – Tên phản bội vẫn không thể tin được.
Quan Sơn Nguyệt lắc cổ, chuyển động với tần suất kỳ lạ.
“Quỷ không phải là Lôi Phong, đừng nghĩ quỷ đơn giản như vậy.” – Quan Sơn Nguyệt nói.
“Cô ấy muốn gặp các anh chắc chắn là vì có mục đích riêng.”
“Tiếp theo…” – Quan Sơn Nguyệt nhìn chúng tôi, “Tôi sẽ gọi hồn, để Tiểu Yêu ra gặp các anh.”
“Cô ấy muốn các anh làm gì thì các anh phải làm cái đó.”
Quan Sơn Nguyệt đang nói, bỗng dừng lại một chút, “Bây giờ tôi chỉ có thể nói cho các anh biết một số chuyện cần chú ý.”
“Đêm nay lũ lụt đã vượt biên giới, Âm sai lên bờ.”
“Nếu nói chuyện trực tiếp với các anh, Âm sai sẽ dễ dàng tìm thấy Tiểu Yêu.”
“Cho nên, chỉ có thể để tôi, với tư cách là người trung gian, truyền đạt lại lời của cô ấy.”
Quan Sơn Nguyệt nói và chỉ vào chính mình.
“Âm sai có đôi tai rất thính.”
“Tiếp theo, thông tin mà cô ấy cung cấp cho các anh sẽ tương đối khó hiểu.”
“Đồng thời, tôi chỉ có thể trả lời Có hoặc Không thay cô ấy.”
Khi Quan Sơn Nguyệt nói đến đây, liền dừng lại một chút.
“Các anh đã từng chơi trò “Canh rùa biển” chưa?”
“Nó khá giống như trò “Canh rùa biển”…” – Cô ta cụp mắt, nói.
“Nói trắng ra, việc sau đó chúng ta phải làm chính là hỏi quỷ thần.”
“Cho nên xin mọi người hãy nhớ kĩ nhé.”
“Khi hỏi quỷ thần, có ba chuyện không được hỏi.”
“Không được hỏi về tuổi thọ hay nhân duyên.” – Cô ta giải thích với chúng tôi.
Lời giải thích của cô ta đã kết thúc.
“Đây không phải mới có hai câu hỏi thôi sao? Còn một câu hỏi nữa là gì?” – Tên phản bội đúng là cái gì cũng không sợ, ngắt lời cô ta.
“Tôi không biết.”
“Hả?”
“Khi hỏi quỷ thần, có ba chuyện không được hỏi.”
“Nhưng không ai biết câu hỏi thứ ba là gì, tôi chỉ biết là những người hỏi câu hỏi đó đều đã ch.ết.” – Quan Sơn Nguyệt nói.
“Tai nạn, gi.ết người, thậm chí bị xử bắn vì phạm tội.”
“Cách ch.ết hợp lí nhất là ch.ết trong tay quỷ thần. Đây chính là hậu quả của việc hỏi câu hỏi thứ ba.”
“Cho nên, lát nữa anh hãy câm miệng lại, đừng hại ch.ết người khác.”
Quan Sơn Nguyệt nói và liếc nhìn tên phản bội.
Anh Kiến dùng răng mở một chai bia, im lặng uống.
“Nói nhiều như vậy cũng vô dụng, khi nào chúng tôi mới có thể gặp được cô ấy?” – Hắn nói.
Tôi thấy Quan Sơn Nguyệt mỉm cười.
Trong đôi mắt đó đột nhiên có gì đó thay đổi.
Cô ta nói: “Bây giờ.”