Chương : 2
Dịch: Chu Nguyên
***
"Câu hỏi thứ nhất: Có một người bị bệnh tật hành hạ nằm trước mặt cậu! Kẻ đó vô phương cứu chữa rồi, chỉ có thể nằm chờ chết trong nỗi đau đớn. Nếu cậu có một khẩu súng trong tay, vậy hãy cho tôi biết...
A: Thử động viên gã, để gã vững tin sống tiếp.
B: Báo cảnh sát, để nhân viên chuyên môn đến xử lý.
C: Dùng súng kết thúc nỗi thống khổ của kẻ đó, rồi đi tự thú.
D: Dùng súng kết thúc nỗi thống khổ của hắn, rồi che giấu tội danh."
Rõ ràng rằng, câu hỏi này là dạng câu bình thường nhất trong tất cả những câu hỏi thông thường khi trắc nghiệm tâm lý. Kế tiếp, người hỏi sẽ nêu lên hàng loạt đề mục, mà mỗi đáp án được chọn sẽ đối ứng với một số lượng điểm quy định sẵn. Cuối cùng, tăng giảm một chút, hời hợt trắc nghiệm ra tình trạng tâm lý của một người.
Nhưng dạng kiểm tra này khá là mơ hồ, lại cực kỳ sai lệch, cơ bản là đâu có đoán ra được những gì mà một bệnh nhân tâm thần đang suy nghĩ...
"Vì lẽ đó, đây không phải là một bài kiểm tra để quyết định xem mình được xuất viện hay không." Trần Tiếu nghĩ thầm.
Đầu tiên, dĩ nhiên là hắn biết bốn câu đáp án này lần lượt đại diện cho kết quả như thế nào. Như vậy, nếu bỏ qua thực tế quyết định xuất viện, thật sự chính bản thân hắn nên làm gì đây? Giết gã ư? Cứu gã à? Hay báo cảnh sát? Hay mình nhìn dáng vẻ đau đớn của gã thì cười to, rồi ghé sát lỗ tai của gã, thì thầm báo cho gã biết sự đáng sợ của căn bệnh này, xem gã trụ được bao lâu trước khi hóa điên. Không thôi mình sẽ...
Trong thoáng chốc, vô số khả năng sinh ra trong đầu hắn. Cơ mà, điều khiến Trần Tiếu ngạc nhiên chính là - quả thật hắn không biết bản thân mình muốn làm gì.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái. Mỗi một cá nhân chính là hình chiếu của tiềm thức bản thân, ví dụ như kẻ đó biết mình sợ nhện, biết bỏng nước sôi sẽ rất đau. Đây chính là một sự suy nghĩ xuất phát từ bản năng.
Thế nhưng, có vẻ như Trần Tiếu không có năng lực này. Vô số khả năng sản sinh trong đầu hắn như một chiếc đĩa quay. Trước khi chiếc đĩa ấy ngừng lại, hắn vẫn chưa biết mình sẽ làm gì.
Loại cảm giác kỳ diệu này khiến Trần Tiếu cảm thấy... rất thú vị! Thậm chí, hơi buồn cười!
Dĩ nhiên, hắn chắc chắn không cười! Hành động thể hiện việc mất năng lực khống chế hành vi bản thân có thể bị xếp vào trạng thái điên cuồng. Hắn không ngốc, nên hắn hiểu rõ mình đang rơi vào hoàn cảnh nào.
Vì thế, hắn mất khoảng 1/10 giây để suy nghĩ tất cả mọi vấn đề, lại dùng 9/10 giây để quan sát cánh cửa sổ nằm phía bên phải căn phòng, ngửi nhẹ mùi vị nơi này, rồi nháy mắt một cái. Để rồi, hắn nói bằng mọi giọng chắc nịch, nhưng không hề giả tạo rằng: "Chọn B!"
Nữ sĩ họ Lưu ghi gì đó vào xấp hồ sơ, rồi hỏi thêm một số câu nữa.
...
Những câu hỏi này không khác nhau cho lắm, bao quát hỏi về lòng khoan dung, giá trị quan, tôn trọng tánh mạng nhân loại,... Hơn nữa, chúng rất đơn giản, vừa nghe qua đã biết đáp án chính xác là gì. Vì thể, Trần Tiếu cảm thấy nhàm chán dần.
Bởi vậy, hắn bèn nhất tâm nhị dụng, vừa trả lời câu hỏi trắc nghiệm từ người phụ nữ trước mặt, vừa quan sát bốn phía xung quanh.
Ừ thì... Vách tường vừa được quét vôi cách đây một thời gian ngắn, trang trí tạm được. Nơi này có máy đun nước, điều hòa, trên giá sách có nhiều sách nhưng chẳng phải loại tài liệu công việc. Từ đó chứng tỏ người phụ nữ này không có nhiều việc cần xử lý tại đây. Cho dù là có việc cần xử lý, cũng sẽ không liên quan đến những người bệnh ở khu này. Mặc dù ghế không lớn, nhưng trông có vẻ thoải mái, nếu nằm ngủ chắc chắn sẽ tạo ra cảm giác cực kỳ thư giãn. Thông thường, bệnh viện không nên bố trí một phòng làm việc cá nhân cho bác sĩ như thế này. Nói cách khác, có lẽ người phụ nữ này nằm trong ban lãnh đạo của bệnh viện. Từ đó, có thể hiểu được nguyên nhân vì sao người phụ nữ này không đeo name tag nhân viên. Nhưng xét về cử chỉ của cô ta, người phụ nữ này hẳn là dạng lãnh đạo ở tuyến đầu, luôn ra sức làm việc với các hạng mục bên ngoài, thay vì ngồi chăm chăm một chỗ.
Lúc này, ánh mắt của Trần Tiếu bị hấp dẫn bởi một vài thứ gì đó trên giá sách. Chúng bao gồm bút máy, một vài quyển vở, một tách giữ nhiệt to trong suốt, loại không có quai cầm. Nnhìn xuyên qua vách trong suốt, hắn thấy còn một ít nước trà bên trong... và một cái khung ảnh đằng sau cái tách ấy. Hắn không nhìn ra trong ảnh có những ai.
Trần Tiếu lại liếc sang bàn làm việc, rồi nhanh chóng cho ra kết luận.
Phòng làm việc này không phải là phòng riêng của nữ sĩ họ Lưu trước mặt này. Cô ấy chỉ tạm thời dừng chân ở đây một lát. Không phải đơn giản từ việc hắn không trông thấy gạt tàn thuốc nơi này, mà là do tách giữ nhiệt to đùng kia mà hắn mới có thể đoán ra. Chủ nhân của cái tách ấy phải là một người đàn ông, mới sử dụng kích cỡ chén to như thế. Hơn nữa, có thể là người đàn ông ấy rất tôn trọng, hoặc e ngại cô gái này, chứ không chỉ là phép lịch sự tối thiểu. Tuy không thể xác định trăm phần trăm, nhưng cách suy đoán này có thể giải thích cho hắn một vài nghi vấn trước đó.
Như vậy, nếu mở rộng vấn đề hơn, liệu nữ sĩ họ Lưu này có phải là nhân viên thuộc biên chế của bệnh viện này hay không? Lý do là, nếu cô ấy là nhân viên nơi này, mà ở chức lãnh đạo, vậy tại sao không mang hắn vào phòng làm việc riêng của cô ấy? Thậm chí là không cần thực hiện bài phỏng vấn xuất viện nhàm chán chẳng có chút ý nghĩa nào như thế này. Phải chăng cô ấy là nhân viên cho một đơn vị hay tổ chức nào khác? Dù đoán mò như thế, nhưng cũng có cơ sở, không thì cô ấy sẽ không bị điều động đến đây vào ngay lúc tối mù tối mịt như thế này.
À, phải rồi, Trần Tiếu khẳng định lúc này là buổi tối, dù gì đi nữa, hắn vừa liếc ra cửa sổ cơ mà. Đồng thời, vào ngay thời điểm mà Trần Tiếu nói ra đáp án sau 01 giây kể từ khi nữ sĩ họ Lưu hỏi xong câu hỏi thứ nhất, hắn đã quan sát rõ một số đặc điểm. Không có ánh đèn chiếu ngoài cửa sổ, phòng này không lạnh lắm. Mặc dù khó mà xác định hiện đang ở vào mùa nào trong năm, nhưng hắn cảm nhận rõ nơi này không sử dụng loại máy sưởi thủ công. Không có sương đọng trên gương, hiện không phải là cuối thu hoặc cuối đông, dĩ nhiên không bài trừ khả năng nơi này nằm lệch về phía khu vực nhiệt đới!
Tại sao hắn không buồn ngủ, hay do thường xuyên thức khuya nên quen?
Nếu nhiệt độ càng cao, vậy hiện tại không quá khuya. Giả thuyết đang là mùa xuân, vậy khả năng cao nhất chính là giờ này tầm 08:00 - 12:00 tối. Ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, không có tiếng xe, tiếng nước chảy, tiếng gió. Có lẽ là cách xa khu vực dân cư.
Những thông tin này chẳng quan trọng gì lắm, vốn dĩ định miêu tả sơ lược, ai ngờ không cẩn thận lại viết rõ ra, chẳng phải để câu chữ đâu!
Quay lại nội dung chính, cô gái này là nhân viên của tổ chức nào, mà lại để các vị lãnh đạo cấp cao của một bệnh viện tâm thần tôn kính đến thế, thậm chí đủ quyền xét xuất viện cho một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm như tôi? Chẳng lẽ tôi ra ngoià xã hội sẽ gây ra chuyện nguy hiểm gì ư? Đáng nhẽ cô ấy không nên nắm giữ quyền hạn lớn như vậy chứ?
Trong thời gian Trần Tiếu ngẫm nghĩ, bài kiểm tra của nữ sĩ họ Lưu cũng sắp kết thúc rồi.
"Câu hỏi cuối cùng...à... Cậu có phải là người phản chủ nghĩa xã hội hay không?"
Trần Tiếu nhíu mày. Dựa vào những câu hỏi ban nãy, hiển nhiên câu hỏi cuối cùng này lại hời hợt một cách khó tin. Hắn quan sát vẻ mặt của nữ sĩ họ Lưu lần nữa, thấy cô ta đang mất kiên nhẫn dần... Lúc này, Trần Tiếu có một suy đoán nhỏ, rồi lập tực chứng thực suy đoán của mình ngay tức thì.
"Ây da..." Hắn hít hà bằng mũi vài lần. Đây là một cách phát ân rất tinh tế. Nó vang lên rất ngắn, lại nhỏ, khiến người đối diện nghe không rõ, nhưng lại nhận ra đó là một âm tiết, có vẻ giống chữ "Ừ!". Nếu như dùng cách phát âm này để trả lời câu hỏi vừa rồi, nó sẽ mang ý nghĩa: "Đúng!" Thế nhưng, âm này quá mờ nhạt, quá nhỏ, vì thế người nghe sẽ nghi ngờ, đồng thời khó mà xác định đó có phải là câu trả lời hay không. Mà lúc này, Trần Tiếu vẫn còn thừa cơ hội để đổi đáp án thành "Không phải!"
Lý do gì khiến Trần Tiếu làm vậy? Bởi vì hắn muốn nhìn phản ứng của nữ sĩ họ Lưu này.
Quả nhiên, cô ấy không hề xác nhận đáp án của Trần Tiếu, mà chỉ biểu hiện ra tư thái "cuối cùng cũng xong việc." Cô ta thở phào một hơi, tỏ ra thoải mái hơn ban nãy, rồi tiện tay ghi gì đó vào xấp hồ sơ.
Đến lúc này, Trần Tiếu đã có thể xác nhận - đợt kiểm tra này không hề quan trọng như người phụ nữ này trình bày từ lúc đầu.
"Như vậy, màn kịch quan trọng chắc chắn còn ở phần sau." Hắn nghĩ thế.
Đúng như hắn đoán, nữ sĩ họ Lưu xoay người, tiện tay ném xấp hồ sơ kia lên bàn làm việc, rồi cầm một quyển vở to, tựa như các quyển sách đóng bản thảo hợp đồng lên, lại lấy một đồ vật gì đó, rồi bước đến trước mặt Trần Tiếu lần thứ hai.
"Chúc mừng cậu đã thông qua bài kiểm tra tâm lý. Cậu đạt được sự vinh hạnh to lớn để có thể nhận lấy một cơ hội hợp tác với chúng tôi." Cô ta nói với hắn như thế bằng một tốc độ khá nhanh, chứng tỏ cô ấy thường xuyên nói dạng văn bản này.
"Công ty chúng tôi chuyên nghiên cứu, chế tạo một vài sản phẩm mới mẻ. Tạm thời, cậu không cần thiết phải biết đó là những sản phẩm gì.
Cậu chỉ cần biết một điều rằng, cậu được chọn vì cậu là người tình nguyện đến thử nghiệm một vài tính năng của các loại sản phẩm đó.
Có thể sẽ gặp nguy hiểm trong quá trình kiểm tra, cơ mà chắc cậu cũng biết rõ, cuộc đời mà, khơi khơi uống nước cũng có thể gặp rủi ro chết người.
Nói chung, nếu cậu hoàn thành đợt kiểm tra tính năng cho sản phẩm mới, cậu sẽ được phóng thích.
Hơn thế nữa, tất cả mọi loại tội danh của cậu, những hồ sơ ghi chép về khả năng nguy hiểm tiềm tàng từ cậu, bệnh án của cậu, và tất cả những chuyện xấu xa mà cậu ghi ra đều được xóa sạch sẽ. Cậu được phép quay lại xã hội, bắt đầu một cuộc sống mới."
Những lời này, nữ sĩ họ Lưu nói rất rành rẽ, sau khi cô ấy cầm quyển vở kia, cũng lật nhanh đến trang cuối cùng.
"Chỉ cần cậu in một dấu vân tay lên đây mà thôi!" Cô ta nói: "Hiện tại cậu có 20 giây suy nghĩ - muốn tranh thủ cơ hội được tự do, hay quay lại phòng bệnh kia sống nửa đời còn lại... À há, còn 10 giây, 9, 8,..."
Đây là một kỹ xảo đối thoại rất đơn giản, đặt hai sự lựa chọn có tính đối lập trước mặt người nghe, sau đó dùng thời gian hạn hẹp để hối thúc bạn nhanh chóng nói ra lựa chọn. Lúc này, người nghe chắc chắn sẽ chọn lựa phương pháp vừa nghe qua vô cùng tốt đẹp, còn thời gian đâu mà suy xét nhựng rủi ro ẩn giấu sau lưng.
Nhưng Trần Tiếu không như thế.
Hắn biết rõ ý nghĩa của hai sự lựa chọn này.
Nếu hắn ký hợp động này, nó sẽ trở thành một chiếc hố to. Khi mọi người biết rõ chân tướng, chắc chắn sẽ vô cùng hối hận quyết định ngày hôm nay của chính mình.
Vì lẽ đó, hầu như hắn chẳng cần nghĩ ngợi chi hết, nói thẳng thừng: "Tôi đồng ý!"
Đệch... Đúng vậy, hắn đồng ý rồi.
Bởi vì, hắn không thể nào chấp nhận cái phương pháp còn lại. Trần Tiếu không chấp nhận được bản thân bị ném về căn phòng bệnh kia. Dù ký tờ hợp đồng này, hắn có rủi ro đối mặt với những chuyện đáng sợ đến nhường nào đi nữa, ít ra hắn vẫn có thể cảm nhận được một vài điều thú vị,
Thú vị!... Trần Tiếu đột nhiên ngẫm nghĩ về từ này. Cùng lúc hắn, dường như hắn nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọngm thứ mà hắn luôn theo đuổi trong cuộc sống.
"Cuộc sống phải có thú vị, đó mới là cuộc sống!" Hắn nghĩ thế, bèn bật cười một cách không khống chế nổi mình! Đúng vậy, hắn rất muốn cười!
"Haizzz... đúng là cái thứ..." Nữ sĩ họ Lưu trước mặt lầm bầm gì đó. Trần Tiếu biết rõ, một nửa câu còn lại của cô ấ là "muốn ói quá!"
Nhìn tao cười thế này, mày mắc ói lắm à?
Lúc này, nữ sĩ họ Lưu nhíu mày, lấy con dấu đóng vào ngón tay phải của tôi, rồi nói: "Ấn vào."
Do tay tôi bị trói chặc, nên hắn khó khăn lắm mới chạm được vào con dấu kia. NÓ nhơm nhớp, rất khó chịu.
Ngay lập tức, nữ sĩ họ Lưu đưa quyển vở văn kiện đến.
"Nhanh!" Cô ta nói rất đơn giản.
Trần Tiếu vẫn thế, chật vật vươn ngón tay cái đến, nhấn vào tờ hợp đồng.
Nữ sĩ họ Lưu cầm hợp đồng, xem lại, gật nhẹ đầu, rồi xoay người cầm xấp văn kiện trên bàn lên, nhét vào trong ngực áo.
Sau đó, cô ta đẩy cửa, đi ra ngoài.
Trần Tiếu nghe rõ tiếng cô ta bàn giao cho nhân viên y tế vừa đẩy xe lăn ban nãy: "Trời sáng sẽ có người đến đón hắn..."
"Thưa vâng! Cô Lưu!" Người đàn ông kia trả lời.
Sau đó, âm thanh của giày cao gót nện xuống sàn nhà càng lúc càng xa dần...
***
"Câu hỏi thứ nhất: Có một người bị bệnh tật hành hạ nằm trước mặt cậu! Kẻ đó vô phương cứu chữa rồi, chỉ có thể nằm chờ chết trong nỗi đau đớn. Nếu cậu có một khẩu súng trong tay, vậy hãy cho tôi biết...
A: Thử động viên gã, để gã vững tin sống tiếp.
B: Báo cảnh sát, để nhân viên chuyên môn đến xử lý.
C: Dùng súng kết thúc nỗi thống khổ của kẻ đó, rồi đi tự thú.
D: Dùng súng kết thúc nỗi thống khổ của hắn, rồi che giấu tội danh."
Rõ ràng rằng, câu hỏi này là dạng câu bình thường nhất trong tất cả những câu hỏi thông thường khi trắc nghiệm tâm lý. Kế tiếp, người hỏi sẽ nêu lên hàng loạt đề mục, mà mỗi đáp án được chọn sẽ đối ứng với một số lượng điểm quy định sẵn. Cuối cùng, tăng giảm một chút, hời hợt trắc nghiệm ra tình trạng tâm lý của một người.
Nhưng dạng kiểm tra này khá là mơ hồ, lại cực kỳ sai lệch, cơ bản là đâu có đoán ra được những gì mà một bệnh nhân tâm thần đang suy nghĩ...
"Vì lẽ đó, đây không phải là một bài kiểm tra để quyết định xem mình được xuất viện hay không." Trần Tiếu nghĩ thầm.
Đầu tiên, dĩ nhiên là hắn biết bốn câu đáp án này lần lượt đại diện cho kết quả như thế nào. Như vậy, nếu bỏ qua thực tế quyết định xuất viện, thật sự chính bản thân hắn nên làm gì đây? Giết gã ư? Cứu gã à? Hay báo cảnh sát? Hay mình nhìn dáng vẻ đau đớn của gã thì cười to, rồi ghé sát lỗ tai của gã, thì thầm báo cho gã biết sự đáng sợ của căn bệnh này, xem gã trụ được bao lâu trước khi hóa điên. Không thôi mình sẽ...
Trong thoáng chốc, vô số khả năng sinh ra trong đầu hắn. Cơ mà, điều khiến Trần Tiếu ngạc nhiên chính là - quả thật hắn không biết bản thân mình muốn làm gì.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái. Mỗi một cá nhân chính là hình chiếu của tiềm thức bản thân, ví dụ như kẻ đó biết mình sợ nhện, biết bỏng nước sôi sẽ rất đau. Đây chính là một sự suy nghĩ xuất phát từ bản năng.
Thế nhưng, có vẻ như Trần Tiếu không có năng lực này. Vô số khả năng sản sinh trong đầu hắn như một chiếc đĩa quay. Trước khi chiếc đĩa ấy ngừng lại, hắn vẫn chưa biết mình sẽ làm gì.
Loại cảm giác kỳ diệu này khiến Trần Tiếu cảm thấy... rất thú vị! Thậm chí, hơi buồn cười!
Dĩ nhiên, hắn chắc chắn không cười! Hành động thể hiện việc mất năng lực khống chế hành vi bản thân có thể bị xếp vào trạng thái điên cuồng. Hắn không ngốc, nên hắn hiểu rõ mình đang rơi vào hoàn cảnh nào.
Vì thế, hắn mất khoảng 1/10 giây để suy nghĩ tất cả mọi vấn đề, lại dùng 9/10 giây để quan sát cánh cửa sổ nằm phía bên phải căn phòng, ngửi nhẹ mùi vị nơi này, rồi nháy mắt một cái. Để rồi, hắn nói bằng mọi giọng chắc nịch, nhưng không hề giả tạo rằng: "Chọn B!"
Nữ sĩ họ Lưu ghi gì đó vào xấp hồ sơ, rồi hỏi thêm một số câu nữa.
...
Những câu hỏi này không khác nhau cho lắm, bao quát hỏi về lòng khoan dung, giá trị quan, tôn trọng tánh mạng nhân loại,... Hơn nữa, chúng rất đơn giản, vừa nghe qua đã biết đáp án chính xác là gì. Vì thể, Trần Tiếu cảm thấy nhàm chán dần.
Bởi vậy, hắn bèn nhất tâm nhị dụng, vừa trả lời câu hỏi trắc nghiệm từ người phụ nữ trước mặt, vừa quan sát bốn phía xung quanh.
Ừ thì... Vách tường vừa được quét vôi cách đây một thời gian ngắn, trang trí tạm được. Nơi này có máy đun nước, điều hòa, trên giá sách có nhiều sách nhưng chẳng phải loại tài liệu công việc. Từ đó chứng tỏ người phụ nữ này không có nhiều việc cần xử lý tại đây. Cho dù là có việc cần xử lý, cũng sẽ không liên quan đến những người bệnh ở khu này. Mặc dù ghế không lớn, nhưng trông có vẻ thoải mái, nếu nằm ngủ chắc chắn sẽ tạo ra cảm giác cực kỳ thư giãn. Thông thường, bệnh viện không nên bố trí một phòng làm việc cá nhân cho bác sĩ như thế này. Nói cách khác, có lẽ người phụ nữ này nằm trong ban lãnh đạo của bệnh viện. Từ đó, có thể hiểu được nguyên nhân vì sao người phụ nữ này không đeo name tag nhân viên. Nhưng xét về cử chỉ của cô ta, người phụ nữ này hẳn là dạng lãnh đạo ở tuyến đầu, luôn ra sức làm việc với các hạng mục bên ngoài, thay vì ngồi chăm chăm một chỗ.
Lúc này, ánh mắt của Trần Tiếu bị hấp dẫn bởi một vài thứ gì đó trên giá sách. Chúng bao gồm bút máy, một vài quyển vở, một tách giữ nhiệt to trong suốt, loại không có quai cầm. Nnhìn xuyên qua vách trong suốt, hắn thấy còn một ít nước trà bên trong... và một cái khung ảnh đằng sau cái tách ấy. Hắn không nhìn ra trong ảnh có những ai.
Trần Tiếu lại liếc sang bàn làm việc, rồi nhanh chóng cho ra kết luận.
Phòng làm việc này không phải là phòng riêng của nữ sĩ họ Lưu trước mặt này. Cô ấy chỉ tạm thời dừng chân ở đây một lát. Không phải đơn giản từ việc hắn không trông thấy gạt tàn thuốc nơi này, mà là do tách giữ nhiệt to đùng kia mà hắn mới có thể đoán ra. Chủ nhân của cái tách ấy phải là một người đàn ông, mới sử dụng kích cỡ chén to như thế. Hơn nữa, có thể là người đàn ông ấy rất tôn trọng, hoặc e ngại cô gái này, chứ không chỉ là phép lịch sự tối thiểu. Tuy không thể xác định trăm phần trăm, nhưng cách suy đoán này có thể giải thích cho hắn một vài nghi vấn trước đó.
Như vậy, nếu mở rộng vấn đề hơn, liệu nữ sĩ họ Lưu này có phải là nhân viên thuộc biên chế của bệnh viện này hay không? Lý do là, nếu cô ấy là nhân viên nơi này, mà ở chức lãnh đạo, vậy tại sao không mang hắn vào phòng làm việc riêng của cô ấy? Thậm chí là không cần thực hiện bài phỏng vấn xuất viện nhàm chán chẳng có chút ý nghĩa nào như thế này. Phải chăng cô ấy là nhân viên cho một đơn vị hay tổ chức nào khác? Dù đoán mò như thế, nhưng cũng có cơ sở, không thì cô ấy sẽ không bị điều động đến đây vào ngay lúc tối mù tối mịt như thế này.
À, phải rồi, Trần Tiếu khẳng định lúc này là buổi tối, dù gì đi nữa, hắn vừa liếc ra cửa sổ cơ mà. Đồng thời, vào ngay thời điểm mà Trần Tiếu nói ra đáp án sau 01 giây kể từ khi nữ sĩ họ Lưu hỏi xong câu hỏi thứ nhất, hắn đã quan sát rõ một số đặc điểm. Không có ánh đèn chiếu ngoài cửa sổ, phòng này không lạnh lắm. Mặc dù khó mà xác định hiện đang ở vào mùa nào trong năm, nhưng hắn cảm nhận rõ nơi này không sử dụng loại máy sưởi thủ công. Không có sương đọng trên gương, hiện không phải là cuối thu hoặc cuối đông, dĩ nhiên không bài trừ khả năng nơi này nằm lệch về phía khu vực nhiệt đới!
Tại sao hắn không buồn ngủ, hay do thường xuyên thức khuya nên quen?
Nếu nhiệt độ càng cao, vậy hiện tại không quá khuya. Giả thuyết đang là mùa xuân, vậy khả năng cao nhất chính là giờ này tầm 08:00 - 12:00 tối. Ngoài cửa sổ rất yên tĩnh, không có tiếng xe, tiếng nước chảy, tiếng gió. Có lẽ là cách xa khu vực dân cư.
Những thông tin này chẳng quan trọng gì lắm, vốn dĩ định miêu tả sơ lược, ai ngờ không cẩn thận lại viết rõ ra, chẳng phải để câu chữ đâu!
Quay lại nội dung chính, cô gái này là nhân viên của tổ chức nào, mà lại để các vị lãnh đạo cấp cao của một bệnh viện tâm thần tôn kính đến thế, thậm chí đủ quyền xét xuất viện cho một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm như tôi? Chẳng lẽ tôi ra ngoià xã hội sẽ gây ra chuyện nguy hiểm gì ư? Đáng nhẽ cô ấy không nên nắm giữ quyền hạn lớn như vậy chứ?
Trong thời gian Trần Tiếu ngẫm nghĩ, bài kiểm tra của nữ sĩ họ Lưu cũng sắp kết thúc rồi.
"Câu hỏi cuối cùng...à... Cậu có phải là người phản chủ nghĩa xã hội hay không?"
Trần Tiếu nhíu mày. Dựa vào những câu hỏi ban nãy, hiển nhiên câu hỏi cuối cùng này lại hời hợt một cách khó tin. Hắn quan sát vẻ mặt của nữ sĩ họ Lưu lần nữa, thấy cô ta đang mất kiên nhẫn dần... Lúc này, Trần Tiếu có một suy đoán nhỏ, rồi lập tực chứng thực suy đoán của mình ngay tức thì.
"Ây da..." Hắn hít hà bằng mũi vài lần. Đây là một cách phát ân rất tinh tế. Nó vang lên rất ngắn, lại nhỏ, khiến người đối diện nghe không rõ, nhưng lại nhận ra đó là một âm tiết, có vẻ giống chữ "Ừ!". Nếu như dùng cách phát âm này để trả lời câu hỏi vừa rồi, nó sẽ mang ý nghĩa: "Đúng!" Thế nhưng, âm này quá mờ nhạt, quá nhỏ, vì thế người nghe sẽ nghi ngờ, đồng thời khó mà xác định đó có phải là câu trả lời hay không. Mà lúc này, Trần Tiếu vẫn còn thừa cơ hội để đổi đáp án thành "Không phải!"
Lý do gì khiến Trần Tiếu làm vậy? Bởi vì hắn muốn nhìn phản ứng của nữ sĩ họ Lưu này.
Quả nhiên, cô ấy không hề xác nhận đáp án của Trần Tiếu, mà chỉ biểu hiện ra tư thái "cuối cùng cũng xong việc." Cô ta thở phào một hơi, tỏ ra thoải mái hơn ban nãy, rồi tiện tay ghi gì đó vào xấp hồ sơ.
Đến lúc này, Trần Tiếu đã có thể xác nhận - đợt kiểm tra này không hề quan trọng như người phụ nữ này trình bày từ lúc đầu.
"Như vậy, màn kịch quan trọng chắc chắn còn ở phần sau." Hắn nghĩ thế.
Đúng như hắn đoán, nữ sĩ họ Lưu xoay người, tiện tay ném xấp hồ sơ kia lên bàn làm việc, rồi cầm một quyển vở to, tựa như các quyển sách đóng bản thảo hợp đồng lên, lại lấy một đồ vật gì đó, rồi bước đến trước mặt Trần Tiếu lần thứ hai.
"Chúc mừng cậu đã thông qua bài kiểm tra tâm lý. Cậu đạt được sự vinh hạnh to lớn để có thể nhận lấy một cơ hội hợp tác với chúng tôi." Cô ta nói với hắn như thế bằng một tốc độ khá nhanh, chứng tỏ cô ấy thường xuyên nói dạng văn bản này.
"Công ty chúng tôi chuyên nghiên cứu, chế tạo một vài sản phẩm mới mẻ. Tạm thời, cậu không cần thiết phải biết đó là những sản phẩm gì.
Cậu chỉ cần biết một điều rằng, cậu được chọn vì cậu là người tình nguyện đến thử nghiệm một vài tính năng của các loại sản phẩm đó.
Có thể sẽ gặp nguy hiểm trong quá trình kiểm tra, cơ mà chắc cậu cũng biết rõ, cuộc đời mà, khơi khơi uống nước cũng có thể gặp rủi ro chết người.
Nói chung, nếu cậu hoàn thành đợt kiểm tra tính năng cho sản phẩm mới, cậu sẽ được phóng thích.
Hơn thế nữa, tất cả mọi loại tội danh của cậu, những hồ sơ ghi chép về khả năng nguy hiểm tiềm tàng từ cậu, bệnh án của cậu, và tất cả những chuyện xấu xa mà cậu ghi ra đều được xóa sạch sẽ. Cậu được phép quay lại xã hội, bắt đầu một cuộc sống mới."
Những lời này, nữ sĩ họ Lưu nói rất rành rẽ, sau khi cô ấy cầm quyển vở kia, cũng lật nhanh đến trang cuối cùng.
"Chỉ cần cậu in một dấu vân tay lên đây mà thôi!" Cô ta nói: "Hiện tại cậu có 20 giây suy nghĩ - muốn tranh thủ cơ hội được tự do, hay quay lại phòng bệnh kia sống nửa đời còn lại... À há, còn 10 giây, 9, 8,..."
Đây là một kỹ xảo đối thoại rất đơn giản, đặt hai sự lựa chọn có tính đối lập trước mặt người nghe, sau đó dùng thời gian hạn hẹp để hối thúc bạn nhanh chóng nói ra lựa chọn. Lúc này, người nghe chắc chắn sẽ chọn lựa phương pháp vừa nghe qua vô cùng tốt đẹp, còn thời gian đâu mà suy xét nhựng rủi ro ẩn giấu sau lưng.
Nhưng Trần Tiếu không như thế.
Hắn biết rõ ý nghĩa của hai sự lựa chọn này.
Nếu hắn ký hợp động này, nó sẽ trở thành một chiếc hố to. Khi mọi người biết rõ chân tướng, chắc chắn sẽ vô cùng hối hận quyết định ngày hôm nay của chính mình.
Vì lẽ đó, hầu như hắn chẳng cần nghĩ ngợi chi hết, nói thẳng thừng: "Tôi đồng ý!"
Đệch... Đúng vậy, hắn đồng ý rồi.
Bởi vì, hắn không thể nào chấp nhận cái phương pháp còn lại. Trần Tiếu không chấp nhận được bản thân bị ném về căn phòng bệnh kia. Dù ký tờ hợp đồng này, hắn có rủi ro đối mặt với những chuyện đáng sợ đến nhường nào đi nữa, ít ra hắn vẫn có thể cảm nhận được một vài điều thú vị,
Thú vị!... Trần Tiếu đột nhiên ngẫm nghĩ về từ này. Cùng lúc hắn, dường như hắn nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọngm thứ mà hắn luôn theo đuổi trong cuộc sống.
"Cuộc sống phải có thú vị, đó mới là cuộc sống!" Hắn nghĩ thế, bèn bật cười một cách không khống chế nổi mình! Đúng vậy, hắn rất muốn cười!
"Haizzz... đúng là cái thứ..." Nữ sĩ họ Lưu trước mặt lầm bầm gì đó. Trần Tiếu biết rõ, một nửa câu còn lại của cô ấ là "muốn ói quá!"
Nhìn tao cười thế này, mày mắc ói lắm à?
Lúc này, nữ sĩ họ Lưu nhíu mày, lấy con dấu đóng vào ngón tay phải của tôi, rồi nói: "Ấn vào."
Do tay tôi bị trói chặc, nên hắn khó khăn lắm mới chạm được vào con dấu kia. NÓ nhơm nhớp, rất khó chịu.
Ngay lập tức, nữ sĩ họ Lưu đưa quyển vở văn kiện đến.
"Nhanh!" Cô ta nói rất đơn giản.
Trần Tiếu vẫn thế, chật vật vươn ngón tay cái đến, nhấn vào tờ hợp đồng.
Nữ sĩ họ Lưu cầm hợp đồng, xem lại, gật nhẹ đầu, rồi xoay người cầm xấp văn kiện trên bàn lên, nhét vào trong ngực áo.
Sau đó, cô ta đẩy cửa, đi ra ngoài.
Trần Tiếu nghe rõ tiếng cô ta bàn giao cho nhân viên y tế vừa đẩy xe lăn ban nãy: "Trời sáng sẽ có người đến đón hắn..."
"Thưa vâng! Cô Lưu!" Người đàn ông kia trả lời.
Sau đó, âm thanh của giày cao gót nện xuống sàn nhà càng lúc càng xa dần...