Chương : 3
Dịch: Laoshu
***
Trần Tiếu lại bị đeo chiếc mặt nạ kia lên, khiến hắn thấy có chút không thoải mái. Sau đó, chiếc xe đẩy được đặt nằm ngang lại, người đàn ông đó đẩy hắn quay về theo con đường cũ.
Lúc này, hắn lại được đẩy ngang qua cánh cửa đầu tiên mà hắn đi qua sau khi tỉnh lại. Tấm bảng treo trên khung cửa mà hắn không nhìn rõ lúc nãy ghi dòng chữ: "Cấm hút thuốc".
Đi được một lúc, Trần Tiếu bị đẩy vào một chiếc thang máy. Trong tầm nhìn của mình, hắn có thể thấy bảng hiển thị bên hông cửa đang hiện lên con số "3" màu đỏ tươi.
Tiếp sau đó, thang máy khẽ lay động, màn hình hiển thị:
"2"
"1"
Thang máy vẫn tiếp tục đi xuống, nhưng con số trên màn hình lại chậm chạp không thay đổi. Cuối cùng, sau khoảng thời gian dài hơn hẳn khi những con số nhảy trước đó, màn hình mới nhảy số:
"B1"
Từ trên đỉnh đầu vang lên âm thanh mở cửa, Trần Tiếu bị đẩy ra khỏi thang máy.
Tấm trần ốp phía trên không cao lắm, chứng tỏ tầng ngầm thứ nhất này không cần thiết phải có không gian rộng lớn, chỉ là nó được cố ý xây dựng tại nơi khá sâu này. Còn việc có tầng ngầm thứ hai hay không, điều này chẳng quan trọng.
Ánh đèn nơi đây rất sáng, sáng tới mức khiến xung quanh phủ màu trắng loá. Tiếng xe đẩy kêu "lộc cộc" vang vọng khắp bốn phía. Từ âm thanh vọng lại, nơi đây có có lẽ có những ô trống. Trần Tiếu lại liếc tròng mắt về một bên, liền thấy mấy ô cửa song sắt như loại dùng cho phòng giam, chỉ là được sơn lên lớp sơn màu trắng. Nơi này rất yên tĩnh, chẳng rõ bên trong có người hay không.
Lúc này, một giọng nói đàn ông vang lên ngay trên đầu hắn: "Xong việc rồi à?"
Liền sau đó là âm thanh chìa khoá va vào nhau rổn rảng, rồi tới âm thanh mở cửa, nghe chừng là một cánh cửa sắt rất nặng.
"Ừ, hình như tên nhóc này đã vượt qua được bài trắc nghiệm gì đó rồi! Ngày mai sẽ có người đến đón hắn đấy!" - Người đẩy xe đáp lời, đồng thời tiếp tục đẩy chiếc xe tiến về phía trước.
Trần Tiếu nhìn thấy một khung cửa được làm từ thanh sắt rất thô to lướt qua tầm mắt của mình, sau đó lại nghe thấy một âm thanh mở cửa, nhưng lần này có thể nghe ra đây không phải là cửa sắt.
"Chẳng hiểu nổi tại sao phải tìm đến thằng nhóc này nữa, bọn họ không biết tên này rất nguy hiểm ư?" Người đẩy xe nói tiếp, đồng thời đẩy chiếc xe vào gian phòng mở ra sau cùng kia.
Ngay từ cách ốp tấm trần cũng có thể nhìn ra đây là gian phòng được đặc chế. Bởi vì, ngoại trừ cái bóng đèn kiểu âm trần ngay chính giữa ra, bao bọc xung quanh đều là lớp bọt biển dày dặn. Đây chính là kiểu phòng được thiết kế riêng để tránh trường hợp những bệnh nhân tâm thần khi phát điên đụng bừa.
Lúc này, chiếc xe đẩy được dựng lên, hắn liền nhìn thấy được bức tường ngay trước mặt cũng được che phủ bởi một lớp bọt biển.
"Mặc kệ, không có tên nhóc này, chúng ta càng nhẹ nợ, khỏi phải lo lắng đề phòng mỗi ngày."
Lúc này, chủ nhân giọng nói kia xuất hiện trước tầm nhìn của Trần Tiếu. Người này khoảng trên 40 tuổi, cũng rất tráng kiện, chỉ là hơi bị hói. Giờ phút này, ông ta vừa nói chuyện với người đẩy xe kia, vừa lấy một sợi dây đai cột vào cánh tay của Trần Tiếu.
"Anh nói xem mấy người kia làm nghề gì?" Người đàn ông đẩy xe vừa hỏi vừa bắt đầu cột dây đai cùng.
Người đàn ông hói đầu nhún nhún vai đáp:" Ai mà biết! Nhưng mà nhìn cái điệu bộ nhún nhường của viện trưởng, chắc chắn là nhân vật lớn đấy! Phỏng chừng là người bên Chính phủ ấy."
Lúc này, hai người đã cột xong dây đai, sau đó đem phần dây còn lại cột vòng qua cổ Trần Tiếu kéo đến bên mạn sườn của hắn.
"3"
"2"
"1"
"Tới luôn!"
Hai người đồng thanh hô, chỉ nghe "Pặc" một tiếng, còng tay trên chiếc xe đẩy được mở ra, hai người đàn ông lập tức cùng tóm chặt lấy dây đai, lại vòng thêm một vòng, rồi thít chặt về sau người hắn.
Hai tay của Trần Tiếu liền bị cột theo tư thế bắt chéo tay, chỉ có cổ tay và bàn tay là còn động đậy được đôi chút.
Sau một hồi bận rộn, rốt cuộc hai người đàn ông cũng lôi được Trần Tiếu đã bị trói tay gô cổ từ trên xe đẩy xuống.
Cả quá trình, Trần Tiếu cũng chỉ yên lặng lắng nghe, không thốt lên một câu nào. Tất nhiên là, một kẻ bị đeo mặt nạ như hắn có muốn nói gì cũng chẳng nói ra được.
Lúc này, người đàn ông hói đầu vươn tay về phía sau ngực Trần Tiếu, muốn cởi bỏ nút của chếc mặt nạ, vô tình hai ánh mắt lướt giao nhau.
Chợt trông gã có vẻ nghi hoặc.
"Này lão Lý, ông nhìn xem thằng nhóc này... hình như không thích hợp cho lắm!" Ông ta nói.
Người được gọi là ông Lý, cũng chính là người đẩy xe, tiến lại gần nhìn Trần Tiếu.
"Hử? Có gì không đúng đâu." Ông ta đáp.
Người đàn ông hói đầu nhíu nhíu đầu mày, lại nhìn lại Trần Tiếu, nói: "Không đúng, ông xem mắt của hắn kìa, không giống như cái kiểu... ngơ ngơ dại dại như trước đây nữa."
Ông Lý nghe xong, lại ngắm nghía kỹ lại: " Ái chà, ông đừng nói nữa, đúng là có chút không thích hợp nhỉ!"
"Thôi kệ đi, dù sao ngày mai hắn cũng bị đưa đi rồi." Ông Lý luôn tay luôn miệng nói:" Sau khi làm xong việc, chúng ta phải uống vài ly mới được! Coi như chúc mừng vụ sau này không cần ngày ngày trông thấy cái bản mặt thối của hắn nữa."
Nói xong, họ tháo mặt nạ Trần Tiếu xuống rồi lui ra khỏi phòng, cuối cùng đóng cửa lại.
.............
Đến tận lúc này, Trần Tiếu mới bắt đầu hoạt động cơ thể.
Dây đai buộc rất chắc chắn, căn bản không có khả năng giãy thoát. Tay thì coi như còn hoạt động được, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi rất nhỏ, nếu như không có công cụ kiểu như cái thìa hỗ trợ, thì ngay cả ăn cơm cũng không thể làm nổi.
Hắn nhìn qua bàn tay của bản thân, móng tay không dài, da dẻ có thể coi là sạch sẽ, xem ra cũng khá gầy. Sau đó, hắn nhanh chóng co bóp bừa vài cái.
"Ừ, cũng coi như linh hoạt."- Trần Tiếu nghĩ.
Tiếp tục nhìn xuống dưới, hắn thấy một bộ đồ bệnh nhân màu trắng rất phổ biến, hai bàn chân được nối bởi một sợi xích số có tính co giãn, nhưng chỉ có thể kéo giãn đùi cỡ một bước rất nhỏ, và, đương nhiên, không được đi dép. Ở cái phòng bệnh mà xung quanh đều được bao bọc bởi bọt biển thế này, chắc là cũng chẳng cần đi dép nữa.
Hắn ngồi xổm xuống, lại dùng hết sức lực ngã sập xuống.
Ừm, hắn ước chừng bản thân khoảng 1m75, sức lực bình thường, tất cả các cơ khớp chủ đạo không có cảm giác bất thường, trên người chắc cũng không có vết thương. Điều này đối với một kẻ bệnh hoạn nhu nhược về thần kinh mà nói cũng coi như không tồi rồi.
Sau khi ước lượng bản thân xong, hắn lại bắt đầu quan sát gian phòng bệnh này.
Phía trong góc có một cái xí xổm, hơi lõm hơn so với mặt đất một chút.
Trần Tiếu tiến tới, ngồi xổm xuống xem xét tỉ mỉ kết cấu của nó. Hình như chẳng có gì đặc biệt cả, bên trong rất sạch sẽ, chẳng có cái.... ai da, bạn hiểu mà!
Tuy nhiên, chính vì không có gì đặc biệt, cho nên nó mới thu hút sự chú ý của Trần Tiếu. Hắn nhăn mày lại.
"Đừng mà..."- Hắn lẩm bẩm, sau đó lại quay ngoắt người lại, bắt đầu quan sát những chỗ khác.
Ba mặt tường, bao gồm cả tấm trần đều như nhau, ngoại trừ bọt biển thì chẳng còn gì cả, mặt tường còn lại, cũng chính là mặt có cánh cửa là vật thực, hoàn toàn chẳng sáng láng như những gì hắn nhìn thấy khi vừa tới, mà chỉ giống như những chỗ còn lại trong phòng, hầu hết đều được bọc bởi bọt biển. Bên cạnh cửa có một ô vuông rất nhỏ, chắc là bình thường dùng để đưa cơm, tất nhiên trên cánh cửa ấy chẳng thể nào có mấy thứ như tay nắm cửa gì đó rồi.
"Hoàn toàn chẳng có gì đẹp cả!"- Trần Tiếu lẩm bẩm nói, sau đó lại liếc xéo cái xí xổm kia một cái:" Thật sự phải đến mức này sao?"
Trần Tiếu nhăn mày nhăn mặt đi qua, thâm tâm hắn rất khó chịu, giống như một người có chứng ám ảnh cưỡng chế đang nhìn thấy một rổ trứng ngay ngắn ngăn nắp, bỗng trong góc lại lòi ra một quả sổ đen thui thủi vậy, thật khiến hắn khó chịu đến nghiến răng nghiến lợi mà!
"Có ngu mấy cũng biết rồi, chẳng cần đi chứng thực gì nữa..."- hắn nói, dường như cũng là đang gắng gượng giải thích cho bản thân.
Lại một hồi yên tĩnh.
Đột nhiên ánh mắt của Trần Tiếu lướt qua một tia hung ác và kiên quyết. Hắn nhảy vọt lên cao, sau đó hai chân khép lại, giẫm đạp lên cái xí xổm kia, phát ra âm thanh "bùm bụp".
"Ùm... tuy không mềm mại, nhưng có độ đàn hồi, người đụng phải cũng chẳng có vấn đề gì cả, chắc là chất liệu nhựa."- hắn tự độc thoại, vẻ mặt lại có chút nhẫn tâm, nhưng rõ ràng là đã thả lỏng rất nhiều.
Sau khi làm xong những việc dường như chẳng có ý nghĩa gì kia, Trần Tiếu hài lòng ngồi bên bức tường đối diện cánh cửa, bắt đầu suy xét lại.
Dựa theo đoạn đối thoại và hành vi của hai người vừa rồi, hắn nghĩ tới rất nhiều thứ, song hầu như chẳng có tác dụng gì.
Ví như ông Lý kia, từ lông mũi cho đến bộ râu có thể thấy lông mao trên người ông ta khá rậm rạp, nhưng cánh tay lại không hề có lông, có thể do thường xuyên lộ ra bên ngoài. Hai cánh tay ông ta rất cường tráng, xương bả vai phải rộng, không hề đối xứng với bên trái, lưng hơi còng, chứng tỏ ông ta thường xuyên phải vác đồ rất nặng, móng tay ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái rất dày, sậm màu, vết chai ở hổ khẩu và lòng bàn tay phải rất dày nhưng không thô sần. Vậy thì, trước kia ông ta là một công nhân, thường xuyên sử dụng búa, bởi vì hay say xỉn nên luôn đập vào ngón tay. Khi bước đi, chân trái của ông ta nghiêng về bên trái, hẳn là cẳng chân từng bị thương, có lẽ vì nguyên nhân này mà phải từ bỏ đi công việc lao lực ban đầu, tới nơi này trông coi bệnh nhân tâm thần, tiện thể làm thêm những công việc tạp vụ. Chắc có lẽ ông ta làm ở đây ít nhất cũng được một năm rồi, mới có thể khiến cho những vết chai trên tay đã bắt đầu mềm dần đi.
Lại ví dụ như người đàn ông hói đầu kia, đến nay vẫn còn độc thân, ngủ trên giường đơn, nói không chừng là ngủ luôn tại một phòng trực ban nào đó trong cái bệnh viện này. Thời còn trẻ, ông ta cũng là một kẻ lăn lộn trong xã hội, gân ngón cái đã từng bị người ta chặt đứt, nửa dưới cần cổ từng xoá đi hình xăm nhưng vẫn còn hằn lên dấu vết mờ nhạt. Ông ta thích đánh bạc, hút thuốc và đã rất lâu không sinh hoạt tình dục rồi. Gần đây trong tay có chút tiền, mới mua cái thắt lưng, chắc là do đánh bạc thắng được, nhưng vì cớ gì không nhân cơ hội này đi giải toả một chút?... bị liệt dương chăng?
Kỳ thật những điều này chẳng có tác dụng gì, nhưng chúng lại xuất hiện trong bộ não của Trần Tiếu một cách rất tự nhiên, trong khi từ đầu tới cuối hắn chỉ nhìn qua có một lần.
Tuy nhiên, cũng có vài điều hữu ích.
Thứ nhất, những căn phòng bệnh ngầm dưới mặt đất này có lẽ là nơi giam giữ ngăn những bệnh nhân mắc bệnh tâm thần có tính chất nguy hiểm chạy ra ngoài. Mà cái nơi hắn ở này hiển nhiên là căn phòng được hưởng thụ "đãi ngộ đặc biệt". Chắc hắn cũng đã bị giam giữ ít nhất khoảng ba đến bốn năm rồi. Khi tới đây hắn không nghe ra âm thanh gì khác, có khả năng nơi đây không có bệnh nhân khác, cũng có khả năng là họ ở hành lang hay khu vực khác, dù sao khi tới đây cũng không có cách nào suy đoán ra được kết cấu kiến trúc nơi này.
Thứ hai, hai gã đàn ông mới rồi rõ ràng biết hắn cần tham gia một buổi trắc nghiệm, thế nhưng bọn họ lại không hề biết nội dung chi tiết về bài trắc nghiệm, càng không biết "nữ sĩ Lưu" làm nghề gì. Nhưng có thể xác định một điều, cấp bậc nơi quản lý cô ta chắc chắn cao gấp không biết bao nhiêu lần so với cái bệnh viện tâm thần này.
Thứ ba, bản thân hắn rất nguy hiểm, nhưng lại không biết cụ thể nguy hiểm ở điểm gì, là vì hắn đã từng không thể khống chế nổi hành vi của mình? hay là vì hắn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế? có lẽ bản thân sẽ đột nhiên phát điên mà cắn người bừa bãi chăng...? Tóm lại, Trần Tiếu cảm thấy tạm thời mình vẫn khá ổn..., đương nhiên ngoại trừ việc mất trí. Còn nữa, hai gã khi nãy tại sao lại nói mình có sự thay đổi? trước đây mình ngơ ngơ ngẩn ngẩn, câu này là có ý gì... thật chẳng thể hiểu nổi.
Thứ tư, cũng chính là điểm mấu chốt nhất, chính là Trần Tiếu nghe ra tướng mạo bản thân hắn lại.... nói thế nào nhỉ, chắc là không đẹp đẽ gì cho lắm, thậm chí là không đẹp đến mức độ ảnh hưởng tới tâm tình của người khác. Điều này khiến cho hắn lại thêm buồn bực.
"A...A...A..., rốt cuộc ta trông như thế nào vậy? Sợ gì mà không thả tay của ta ra, cho ta sờ cái mặt của mình chút cũng được mà! Đã ba chương rồi, ngay cả dáng vẻ của nhân vật chính cũng chưa biết, thật đúng là nực cười!"- nội tâm hắn kêu gào.
***
Trần Tiếu lại bị đeo chiếc mặt nạ kia lên, khiến hắn thấy có chút không thoải mái. Sau đó, chiếc xe đẩy được đặt nằm ngang lại, người đàn ông đó đẩy hắn quay về theo con đường cũ.
Lúc này, hắn lại được đẩy ngang qua cánh cửa đầu tiên mà hắn đi qua sau khi tỉnh lại. Tấm bảng treo trên khung cửa mà hắn không nhìn rõ lúc nãy ghi dòng chữ: "Cấm hút thuốc".
Đi được một lúc, Trần Tiếu bị đẩy vào một chiếc thang máy. Trong tầm nhìn của mình, hắn có thể thấy bảng hiển thị bên hông cửa đang hiện lên con số "3" màu đỏ tươi.
Tiếp sau đó, thang máy khẽ lay động, màn hình hiển thị:
"2"
"1"
Thang máy vẫn tiếp tục đi xuống, nhưng con số trên màn hình lại chậm chạp không thay đổi. Cuối cùng, sau khoảng thời gian dài hơn hẳn khi những con số nhảy trước đó, màn hình mới nhảy số:
"B1"
Từ trên đỉnh đầu vang lên âm thanh mở cửa, Trần Tiếu bị đẩy ra khỏi thang máy.
Tấm trần ốp phía trên không cao lắm, chứng tỏ tầng ngầm thứ nhất này không cần thiết phải có không gian rộng lớn, chỉ là nó được cố ý xây dựng tại nơi khá sâu này. Còn việc có tầng ngầm thứ hai hay không, điều này chẳng quan trọng.
Ánh đèn nơi đây rất sáng, sáng tới mức khiến xung quanh phủ màu trắng loá. Tiếng xe đẩy kêu "lộc cộc" vang vọng khắp bốn phía. Từ âm thanh vọng lại, nơi đây có có lẽ có những ô trống. Trần Tiếu lại liếc tròng mắt về một bên, liền thấy mấy ô cửa song sắt như loại dùng cho phòng giam, chỉ là được sơn lên lớp sơn màu trắng. Nơi này rất yên tĩnh, chẳng rõ bên trong có người hay không.
Lúc này, một giọng nói đàn ông vang lên ngay trên đầu hắn: "Xong việc rồi à?"
Liền sau đó là âm thanh chìa khoá va vào nhau rổn rảng, rồi tới âm thanh mở cửa, nghe chừng là một cánh cửa sắt rất nặng.
"Ừ, hình như tên nhóc này đã vượt qua được bài trắc nghiệm gì đó rồi! Ngày mai sẽ có người đến đón hắn đấy!" - Người đẩy xe đáp lời, đồng thời tiếp tục đẩy chiếc xe tiến về phía trước.
Trần Tiếu nhìn thấy một khung cửa được làm từ thanh sắt rất thô to lướt qua tầm mắt của mình, sau đó lại nghe thấy một âm thanh mở cửa, nhưng lần này có thể nghe ra đây không phải là cửa sắt.
"Chẳng hiểu nổi tại sao phải tìm đến thằng nhóc này nữa, bọn họ không biết tên này rất nguy hiểm ư?" Người đẩy xe nói tiếp, đồng thời đẩy chiếc xe vào gian phòng mở ra sau cùng kia.
Ngay từ cách ốp tấm trần cũng có thể nhìn ra đây là gian phòng được đặc chế. Bởi vì, ngoại trừ cái bóng đèn kiểu âm trần ngay chính giữa ra, bao bọc xung quanh đều là lớp bọt biển dày dặn. Đây chính là kiểu phòng được thiết kế riêng để tránh trường hợp những bệnh nhân tâm thần khi phát điên đụng bừa.
Lúc này, chiếc xe đẩy được dựng lên, hắn liền nhìn thấy được bức tường ngay trước mặt cũng được che phủ bởi một lớp bọt biển.
"Mặc kệ, không có tên nhóc này, chúng ta càng nhẹ nợ, khỏi phải lo lắng đề phòng mỗi ngày."
Lúc này, chủ nhân giọng nói kia xuất hiện trước tầm nhìn của Trần Tiếu. Người này khoảng trên 40 tuổi, cũng rất tráng kiện, chỉ là hơi bị hói. Giờ phút này, ông ta vừa nói chuyện với người đẩy xe kia, vừa lấy một sợi dây đai cột vào cánh tay của Trần Tiếu.
"Anh nói xem mấy người kia làm nghề gì?" Người đàn ông đẩy xe vừa hỏi vừa bắt đầu cột dây đai cùng.
Người đàn ông hói đầu nhún nhún vai đáp:" Ai mà biết! Nhưng mà nhìn cái điệu bộ nhún nhường của viện trưởng, chắc chắn là nhân vật lớn đấy! Phỏng chừng là người bên Chính phủ ấy."
Lúc này, hai người đã cột xong dây đai, sau đó đem phần dây còn lại cột vòng qua cổ Trần Tiếu kéo đến bên mạn sườn của hắn.
"3"
"2"
"1"
"Tới luôn!"
Hai người đồng thanh hô, chỉ nghe "Pặc" một tiếng, còng tay trên chiếc xe đẩy được mở ra, hai người đàn ông lập tức cùng tóm chặt lấy dây đai, lại vòng thêm một vòng, rồi thít chặt về sau người hắn.
Hai tay của Trần Tiếu liền bị cột theo tư thế bắt chéo tay, chỉ có cổ tay và bàn tay là còn động đậy được đôi chút.
Sau một hồi bận rộn, rốt cuộc hai người đàn ông cũng lôi được Trần Tiếu đã bị trói tay gô cổ từ trên xe đẩy xuống.
Cả quá trình, Trần Tiếu cũng chỉ yên lặng lắng nghe, không thốt lên một câu nào. Tất nhiên là, một kẻ bị đeo mặt nạ như hắn có muốn nói gì cũng chẳng nói ra được.
Lúc này, người đàn ông hói đầu vươn tay về phía sau ngực Trần Tiếu, muốn cởi bỏ nút của chếc mặt nạ, vô tình hai ánh mắt lướt giao nhau.
Chợt trông gã có vẻ nghi hoặc.
"Này lão Lý, ông nhìn xem thằng nhóc này... hình như không thích hợp cho lắm!" Ông ta nói.
Người được gọi là ông Lý, cũng chính là người đẩy xe, tiến lại gần nhìn Trần Tiếu.
"Hử? Có gì không đúng đâu." Ông ta đáp.
Người đàn ông hói đầu nhíu nhíu đầu mày, lại nhìn lại Trần Tiếu, nói: "Không đúng, ông xem mắt của hắn kìa, không giống như cái kiểu... ngơ ngơ dại dại như trước đây nữa."
Ông Lý nghe xong, lại ngắm nghía kỹ lại: " Ái chà, ông đừng nói nữa, đúng là có chút không thích hợp nhỉ!"
"Thôi kệ đi, dù sao ngày mai hắn cũng bị đưa đi rồi." Ông Lý luôn tay luôn miệng nói:" Sau khi làm xong việc, chúng ta phải uống vài ly mới được! Coi như chúc mừng vụ sau này không cần ngày ngày trông thấy cái bản mặt thối của hắn nữa."
Nói xong, họ tháo mặt nạ Trần Tiếu xuống rồi lui ra khỏi phòng, cuối cùng đóng cửa lại.
.............
Đến tận lúc này, Trần Tiếu mới bắt đầu hoạt động cơ thể.
Dây đai buộc rất chắc chắn, căn bản không có khả năng giãy thoát. Tay thì coi như còn hoạt động được, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi rất nhỏ, nếu như không có công cụ kiểu như cái thìa hỗ trợ, thì ngay cả ăn cơm cũng không thể làm nổi.
Hắn nhìn qua bàn tay của bản thân, móng tay không dài, da dẻ có thể coi là sạch sẽ, xem ra cũng khá gầy. Sau đó, hắn nhanh chóng co bóp bừa vài cái.
"Ừ, cũng coi như linh hoạt."- Trần Tiếu nghĩ.
Tiếp tục nhìn xuống dưới, hắn thấy một bộ đồ bệnh nhân màu trắng rất phổ biến, hai bàn chân được nối bởi một sợi xích số có tính co giãn, nhưng chỉ có thể kéo giãn đùi cỡ một bước rất nhỏ, và, đương nhiên, không được đi dép. Ở cái phòng bệnh mà xung quanh đều được bao bọc bởi bọt biển thế này, chắc là cũng chẳng cần đi dép nữa.
Hắn ngồi xổm xuống, lại dùng hết sức lực ngã sập xuống.
Ừm, hắn ước chừng bản thân khoảng 1m75, sức lực bình thường, tất cả các cơ khớp chủ đạo không có cảm giác bất thường, trên người chắc cũng không có vết thương. Điều này đối với một kẻ bệnh hoạn nhu nhược về thần kinh mà nói cũng coi như không tồi rồi.
Sau khi ước lượng bản thân xong, hắn lại bắt đầu quan sát gian phòng bệnh này.
Phía trong góc có một cái xí xổm, hơi lõm hơn so với mặt đất một chút.
Trần Tiếu tiến tới, ngồi xổm xuống xem xét tỉ mỉ kết cấu của nó. Hình như chẳng có gì đặc biệt cả, bên trong rất sạch sẽ, chẳng có cái.... ai da, bạn hiểu mà!
Tuy nhiên, chính vì không có gì đặc biệt, cho nên nó mới thu hút sự chú ý của Trần Tiếu. Hắn nhăn mày lại.
"Đừng mà..."- Hắn lẩm bẩm, sau đó lại quay ngoắt người lại, bắt đầu quan sát những chỗ khác.
Ba mặt tường, bao gồm cả tấm trần đều như nhau, ngoại trừ bọt biển thì chẳng còn gì cả, mặt tường còn lại, cũng chính là mặt có cánh cửa là vật thực, hoàn toàn chẳng sáng láng như những gì hắn nhìn thấy khi vừa tới, mà chỉ giống như những chỗ còn lại trong phòng, hầu hết đều được bọc bởi bọt biển. Bên cạnh cửa có một ô vuông rất nhỏ, chắc là bình thường dùng để đưa cơm, tất nhiên trên cánh cửa ấy chẳng thể nào có mấy thứ như tay nắm cửa gì đó rồi.
"Hoàn toàn chẳng có gì đẹp cả!"- Trần Tiếu lẩm bẩm nói, sau đó lại liếc xéo cái xí xổm kia một cái:" Thật sự phải đến mức này sao?"
Trần Tiếu nhăn mày nhăn mặt đi qua, thâm tâm hắn rất khó chịu, giống như một người có chứng ám ảnh cưỡng chế đang nhìn thấy một rổ trứng ngay ngắn ngăn nắp, bỗng trong góc lại lòi ra một quả sổ đen thui thủi vậy, thật khiến hắn khó chịu đến nghiến răng nghiến lợi mà!
"Có ngu mấy cũng biết rồi, chẳng cần đi chứng thực gì nữa..."- hắn nói, dường như cũng là đang gắng gượng giải thích cho bản thân.
Lại một hồi yên tĩnh.
Đột nhiên ánh mắt của Trần Tiếu lướt qua một tia hung ác và kiên quyết. Hắn nhảy vọt lên cao, sau đó hai chân khép lại, giẫm đạp lên cái xí xổm kia, phát ra âm thanh "bùm bụp".
"Ùm... tuy không mềm mại, nhưng có độ đàn hồi, người đụng phải cũng chẳng có vấn đề gì cả, chắc là chất liệu nhựa."- hắn tự độc thoại, vẻ mặt lại có chút nhẫn tâm, nhưng rõ ràng là đã thả lỏng rất nhiều.
Sau khi làm xong những việc dường như chẳng có ý nghĩa gì kia, Trần Tiếu hài lòng ngồi bên bức tường đối diện cánh cửa, bắt đầu suy xét lại.
Dựa theo đoạn đối thoại và hành vi của hai người vừa rồi, hắn nghĩ tới rất nhiều thứ, song hầu như chẳng có tác dụng gì.
Ví như ông Lý kia, từ lông mũi cho đến bộ râu có thể thấy lông mao trên người ông ta khá rậm rạp, nhưng cánh tay lại không hề có lông, có thể do thường xuyên lộ ra bên ngoài. Hai cánh tay ông ta rất cường tráng, xương bả vai phải rộng, không hề đối xứng với bên trái, lưng hơi còng, chứng tỏ ông ta thường xuyên phải vác đồ rất nặng, móng tay ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái rất dày, sậm màu, vết chai ở hổ khẩu và lòng bàn tay phải rất dày nhưng không thô sần. Vậy thì, trước kia ông ta là một công nhân, thường xuyên sử dụng búa, bởi vì hay say xỉn nên luôn đập vào ngón tay. Khi bước đi, chân trái của ông ta nghiêng về bên trái, hẳn là cẳng chân từng bị thương, có lẽ vì nguyên nhân này mà phải từ bỏ đi công việc lao lực ban đầu, tới nơi này trông coi bệnh nhân tâm thần, tiện thể làm thêm những công việc tạp vụ. Chắc có lẽ ông ta làm ở đây ít nhất cũng được một năm rồi, mới có thể khiến cho những vết chai trên tay đã bắt đầu mềm dần đi.
Lại ví dụ như người đàn ông hói đầu kia, đến nay vẫn còn độc thân, ngủ trên giường đơn, nói không chừng là ngủ luôn tại một phòng trực ban nào đó trong cái bệnh viện này. Thời còn trẻ, ông ta cũng là một kẻ lăn lộn trong xã hội, gân ngón cái đã từng bị người ta chặt đứt, nửa dưới cần cổ từng xoá đi hình xăm nhưng vẫn còn hằn lên dấu vết mờ nhạt. Ông ta thích đánh bạc, hút thuốc và đã rất lâu không sinh hoạt tình dục rồi. Gần đây trong tay có chút tiền, mới mua cái thắt lưng, chắc là do đánh bạc thắng được, nhưng vì cớ gì không nhân cơ hội này đi giải toả một chút?... bị liệt dương chăng?
Kỳ thật những điều này chẳng có tác dụng gì, nhưng chúng lại xuất hiện trong bộ não của Trần Tiếu một cách rất tự nhiên, trong khi từ đầu tới cuối hắn chỉ nhìn qua có một lần.
Tuy nhiên, cũng có vài điều hữu ích.
Thứ nhất, những căn phòng bệnh ngầm dưới mặt đất này có lẽ là nơi giam giữ ngăn những bệnh nhân mắc bệnh tâm thần có tính chất nguy hiểm chạy ra ngoài. Mà cái nơi hắn ở này hiển nhiên là căn phòng được hưởng thụ "đãi ngộ đặc biệt". Chắc hắn cũng đã bị giam giữ ít nhất khoảng ba đến bốn năm rồi. Khi tới đây hắn không nghe ra âm thanh gì khác, có khả năng nơi đây không có bệnh nhân khác, cũng có khả năng là họ ở hành lang hay khu vực khác, dù sao khi tới đây cũng không có cách nào suy đoán ra được kết cấu kiến trúc nơi này.
Thứ hai, hai gã đàn ông mới rồi rõ ràng biết hắn cần tham gia một buổi trắc nghiệm, thế nhưng bọn họ lại không hề biết nội dung chi tiết về bài trắc nghiệm, càng không biết "nữ sĩ Lưu" làm nghề gì. Nhưng có thể xác định một điều, cấp bậc nơi quản lý cô ta chắc chắn cao gấp không biết bao nhiêu lần so với cái bệnh viện tâm thần này.
Thứ ba, bản thân hắn rất nguy hiểm, nhưng lại không biết cụ thể nguy hiểm ở điểm gì, là vì hắn đã từng không thể khống chế nổi hành vi của mình? hay là vì hắn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế? có lẽ bản thân sẽ đột nhiên phát điên mà cắn người bừa bãi chăng...? Tóm lại, Trần Tiếu cảm thấy tạm thời mình vẫn khá ổn..., đương nhiên ngoại trừ việc mất trí. Còn nữa, hai gã khi nãy tại sao lại nói mình có sự thay đổi? trước đây mình ngơ ngơ ngẩn ngẩn, câu này là có ý gì... thật chẳng thể hiểu nổi.
Thứ tư, cũng chính là điểm mấu chốt nhất, chính là Trần Tiếu nghe ra tướng mạo bản thân hắn lại.... nói thế nào nhỉ, chắc là không đẹp đẽ gì cho lắm, thậm chí là không đẹp đến mức độ ảnh hưởng tới tâm tình của người khác. Điều này khiến cho hắn lại thêm buồn bực.
"A...A...A..., rốt cuộc ta trông như thế nào vậy? Sợ gì mà không thả tay của ta ra, cho ta sờ cái mặt của mình chút cũng được mà! Đã ba chương rồi, ngay cả dáng vẻ của nhân vật chính cũng chưa biết, thật đúng là nực cười!"- nội tâm hắn kêu gào.