Chương 24: Thế mà lại là phụ nữ kìa
Kết quả Diệp Sở Noãn chẳng tốn mấy thời gian tới công ty, cô đi thẳng lên phòng giám đốc. Vẫn là vẻ ngoài kín đáo. Ông ấy là một người đàn ông trung niên có vợ và hai người con gái. Thấy cô tới nhiệt tình nói: "Hoa Sở mau ngồi đi"
"Giám đốc Tông!" Diệp Sở Noãn chào một tiếng rồi ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc.
"Tôi vừa xem qua hợp đồng là biểu diễn dạo nhạc đầu cho sự kiện lễ trao giải điện ảnh sắp tới, tôi biết cô chưa bao giờ nhận hợp đồng như vậy nhưng mà cứ xem thử một chút đi?" Bây giờ Hoa Sở chính là bảo bối hàng đầu của công ty ông, một cây hái lộc giá trị. Kí càng nhiều hợp đồng với bên ngoài càng có lợi.
Cô cầm hợp đồng lên xem thử một chút sự kiện trao giải điện ảnh hằng năm là một sự kiện vô cùng lớn, quy mô khán giả chắc chắn rộng rãi hơn. Nhưng có điều cô không thích xuất hiện tại những nơi đông người.
Nhận ra được vẻ chần chừ của cô giám đốc Tông lại nói: "Không vội, cô cầm về từ từ suy nghĩ còn 2 tháng nữa là tới sự kiện quyết định sớm thì tôi sẽ liên hệ với bên đó giao bản nhạc"
Diệp Sở Noãn gật đầu nhận lấy hợp đồng. Biểu diễn kiểu này cũng không bất lợi nhưng vẫn cần phải cân nhắc kỹ một chút, đợi về rồi liên hệ với chị Văn Văn bàn bạc sau.
"Vậy tôi xin phép" Không còn gì nữa Diệp Sở Noãn cầm hợp đồng đi về.
"Được, quyết định xong thì liên hệ với tôi"
"Không thành vấn đề"
Không ai để ý lúc cánh cửa khép lại có một tiếng máy anh khe khẽ vang lên trong góc khuất. Hừ! Hoa Sở xem cô còn kiêu ngạo được bao lâu.
Ra tới cửa công ty, cô đã yêu cầu tài xế trở mình tới trung tâm thương mại rồi lát nữa tự bắt xe về. Dù tài xế gật đầu nhưng vẫn tìm chỗ đỗ xe đứng đợi, anh ta đã nhận nhiệm vụ đưa đón phu nhân đi về thì phải hoàn thành tới nơi tới chốn, có lẽ sắp tới anh ta sẽ bị chuyển công tác vì cô Tư đã trở về.
Diệp Sở Noãn đi dạo trong trung tâm thương mại một số đồ dùng ở Cảnh Nguyệt cần phải đổi mới lâu rồi không có người ở hôm nay cô định ghé nơi đó một chuyến, muốn cảm giác được sống một mình. Mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn.
Lúc đi qua khúc cua vô tình đụng phải một người cô chỉ hơi lùi bước còn người đó lập tức ngã ngồi xuống đất.
Ồ mặc đồ bệnh nhân? Trốn viện à?
- ----------------
Bị thương không nghiêm trọng lắm trúng đạn cách tim 2mm, cũng may mắn nhờ cơ thể cường tráng mà Lục Nhất Nam tỉnh dậy rất nhanh, vừa mở mắt ra đã thấy khuân mặt hơn một tháng qua chưa được gặp xuất hiện khoé mắt Âu Thường Hi còn có chút ướt.
Thấy anh tỉnh Âu Thường Hi mở to mắt hô: "Lão đại!"
Lục Nhất Nam khẽ cựa dưới sự trợ giúp của Âu Thường Hi ngồi dậy dựa lưng vào thành giường cất giọng cợt nhả: "Tôi chưa chết em khóc cái gì?"
Âu Thường Hi dụi mắt, cô ngáp ngủ mà đâu có khóc đâu: "Tôi có khóc đâu! Lão đại anh nhìn nhầm rồi"
Lục Nhất Nam khẽ nhướng mày: "Làm sao em tới được đây?"
Âu Thường Hi: "Bạc thiếu thông báo sau đó Lãnh đại ca cử người đưa tới"
Ha! Đúng là anh em ruột thừa! Lục Nhất Nam thầm mỉa mai.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng giễu cợt: "Ồ chưa chết à?"
Là Bạc Thừa. Lãnh Ngụy Thần đã đi xử lý một vài việc nói là tối mới trở về.
Lục Nhất Nam: "Chú còn sống thì tôi chết làm sao được"
Bạc Thừa nghe vậy cười rộ lên, lâu ngày không gặp tính cách vẫn vậy.
"Lần này không dẫn theo cái đuôi nhỏ đi lão Lục có phải chú có ý không?"
Âu Thường Hi suốt ngày bị Bạc Thừa gọi là cái đuôi nhỏ: "..."
Lục Nhất Nam ngước mắt nhìn Bạc Thừa bằng ánh nhìn thách thức: "Ý gì?"
Bạc Thừa: "Haha! Tự cậu suy nghĩ!"
Im lặng một lúc Bạc Thừa lại lên tiếng: "Dù sao cũng công nhận lòng tốt của chú, đoạt đường bay giúp anh do vậy cho chú ở ké dưỡng thương vài hôm"
Lục Nhất Nam: "..." Sao cứ cảm giác tên này đang toan tính cái gì đấy nhỉ?
Âu Thường Hi định chuần ra ngoài để hai người họ nói chuyện riêng nào ngờ vừa hé miệng một bóng người vụt qua người cô nàng nhảy thẳng vào Bạc Thừa giọng nói kích động mềm mại vang lên: "Thừa Thừa! Em nhớ anh quá!"
Bạc Thừa bị xô lùi mất vài bước bàn tay theo quán tính ôm vật đó lại tới khi xác định là ai lập tức buông tay: "..."
Lãnh Ngụy Thần nói tối mới về nay lại đứng ngoài cửa ung dung nhìn ai đó sắp phải nhận sự dày vò.
Âu Thường Hi trố mắt ơ thế mà lại là phụ nữ kìa.
Lục Nhất Nam trao đổi ánh mắt với Lãnh Ngụy Thần chỉ thấy anh cười cười.
Cao tay! Lãnh gia quả nhiên cao tay! Haha Bạc Thừa bó tay chịu trói đi, hiếm lắm mấy thấy lại dáng vẻ bất lực kia.
Thái dương Bạc Thừa giật giật hung hăng liếc nhìn Lãnh Ngụy Thần.
Anh tiếp nhận ánh mắt đó khẽ nhếc miệng không hề có ý muốn lên giúp đỡ. Ba người còn lại trong phòng đều trong trạng thái xem kịch hay.
Bạc Thừa: Anh em cái m* gì nữa!
"Giám đốc Tông!" Diệp Sở Noãn chào một tiếng rồi ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc.
"Tôi vừa xem qua hợp đồng là biểu diễn dạo nhạc đầu cho sự kiện lễ trao giải điện ảnh sắp tới, tôi biết cô chưa bao giờ nhận hợp đồng như vậy nhưng mà cứ xem thử một chút đi?" Bây giờ Hoa Sở chính là bảo bối hàng đầu của công ty ông, một cây hái lộc giá trị. Kí càng nhiều hợp đồng với bên ngoài càng có lợi.
Cô cầm hợp đồng lên xem thử một chút sự kiện trao giải điện ảnh hằng năm là một sự kiện vô cùng lớn, quy mô khán giả chắc chắn rộng rãi hơn. Nhưng có điều cô không thích xuất hiện tại những nơi đông người.
Nhận ra được vẻ chần chừ của cô giám đốc Tông lại nói: "Không vội, cô cầm về từ từ suy nghĩ còn 2 tháng nữa là tới sự kiện quyết định sớm thì tôi sẽ liên hệ với bên đó giao bản nhạc"
Diệp Sở Noãn gật đầu nhận lấy hợp đồng. Biểu diễn kiểu này cũng không bất lợi nhưng vẫn cần phải cân nhắc kỹ một chút, đợi về rồi liên hệ với chị Văn Văn bàn bạc sau.
"Vậy tôi xin phép" Không còn gì nữa Diệp Sở Noãn cầm hợp đồng đi về.
"Được, quyết định xong thì liên hệ với tôi"
"Không thành vấn đề"
Không ai để ý lúc cánh cửa khép lại có một tiếng máy anh khe khẽ vang lên trong góc khuất. Hừ! Hoa Sở xem cô còn kiêu ngạo được bao lâu.
Ra tới cửa công ty, cô đã yêu cầu tài xế trở mình tới trung tâm thương mại rồi lát nữa tự bắt xe về. Dù tài xế gật đầu nhưng vẫn tìm chỗ đỗ xe đứng đợi, anh ta đã nhận nhiệm vụ đưa đón phu nhân đi về thì phải hoàn thành tới nơi tới chốn, có lẽ sắp tới anh ta sẽ bị chuyển công tác vì cô Tư đã trở về.
Diệp Sở Noãn đi dạo trong trung tâm thương mại một số đồ dùng ở Cảnh Nguyệt cần phải đổi mới lâu rồi không có người ở hôm nay cô định ghé nơi đó một chuyến, muốn cảm giác được sống một mình. Mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn.
Lúc đi qua khúc cua vô tình đụng phải một người cô chỉ hơi lùi bước còn người đó lập tức ngã ngồi xuống đất.
Ồ mặc đồ bệnh nhân? Trốn viện à?
- ----------------
Bị thương không nghiêm trọng lắm trúng đạn cách tim 2mm, cũng may mắn nhờ cơ thể cường tráng mà Lục Nhất Nam tỉnh dậy rất nhanh, vừa mở mắt ra đã thấy khuân mặt hơn một tháng qua chưa được gặp xuất hiện khoé mắt Âu Thường Hi còn có chút ướt.
Thấy anh tỉnh Âu Thường Hi mở to mắt hô: "Lão đại!"
Lục Nhất Nam khẽ cựa dưới sự trợ giúp của Âu Thường Hi ngồi dậy dựa lưng vào thành giường cất giọng cợt nhả: "Tôi chưa chết em khóc cái gì?"
Âu Thường Hi dụi mắt, cô ngáp ngủ mà đâu có khóc đâu: "Tôi có khóc đâu! Lão đại anh nhìn nhầm rồi"
Lục Nhất Nam khẽ nhướng mày: "Làm sao em tới được đây?"
Âu Thường Hi: "Bạc thiếu thông báo sau đó Lãnh đại ca cử người đưa tới"
Ha! Đúng là anh em ruột thừa! Lục Nhất Nam thầm mỉa mai.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng giễu cợt: "Ồ chưa chết à?"
Là Bạc Thừa. Lãnh Ngụy Thần đã đi xử lý một vài việc nói là tối mới trở về.
Lục Nhất Nam: "Chú còn sống thì tôi chết làm sao được"
Bạc Thừa nghe vậy cười rộ lên, lâu ngày không gặp tính cách vẫn vậy.
"Lần này không dẫn theo cái đuôi nhỏ đi lão Lục có phải chú có ý không?"
Âu Thường Hi suốt ngày bị Bạc Thừa gọi là cái đuôi nhỏ: "..."
Lục Nhất Nam ngước mắt nhìn Bạc Thừa bằng ánh nhìn thách thức: "Ý gì?"
Bạc Thừa: "Haha! Tự cậu suy nghĩ!"
Im lặng một lúc Bạc Thừa lại lên tiếng: "Dù sao cũng công nhận lòng tốt của chú, đoạt đường bay giúp anh do vậy cho chú ở ké dưỡng thương vài hôm"
Lục Nhất Nam: "..." Sao cứ cảm giác tên này đang toan tính cái gì đấy nhỉ?
Âu Thường Hi định chuần ra ngoài để hai người họ nói chuyện riêng nào ngờ vừa hé miệng một bóng người vụt qua người cô nàng nhảy thẳng vào Bạc Thừa giọng nói kích động mềm mại vang lên: "Thừa Thừa! Em nhớ anh quá!"
Bạc Thừa bị xô lùi mất vài bước bàn tay theo quán tính ôm vật đó lại tới khi xác định là ai lập tức buông tay: "..."
Lãnh Ngụy Thần nói tối mới về nay lại đứng ngoài cửa ung dung nhìn ai đó sắp phải nhận sự dày vò.
Âu Thường Hi trố mắt ơ thế mà lại là phụ nữ kìa.
Lục Nhất Nam trao đổi ánh mắt với Lãnh Ngụy Thần chỉ thấy anh cười cười.
Cao tay! Lãnh gia quả nhiên cao tay! Haha Bạc Thừa bó tay chịu trói đi, hiếm lắm mấy thấy lại dáng vẻ bất lực kia.
Thái dương Bạc Thừa giật giật hung hăng liếc nhìn Lãnh Ngụy Thần.
Anh tiếp nhận ánh mắt đó khẽ nhếc miệng không hề có ý muốn lên giúp đỡ. Ba người còn lại trong phòng đều trong trạng thái xem kịch hay.
Bạc Thừa: Anh em cái m* gì nữa!