Chương 23: Bị theo dõi
Diệp Sở Noãn mang theo tâm trạng thấp thỏm rời khỏi đó, bên trong cũng chẳng có gì đặc biệt chỉ có một căn nhà nhỏ chứa đồ nhưng rất gọn gàng...đa số đều là đồ của ba mẹ anh.
Lại nhìn xuống chiếc hộp nhung nhỏ trên tay, thím nói đây là vật gia truyền mẹ anh để lại chỉ dành cho con dâu. Thím nói khi trở về Tân Cảnh hãy mở ra, nhớ phải bảo quản thật kĩ.
Họ vậy mà lại đưa bảo vật gia truyền lại cho mình, cảm xúc vừa vui vừa hụt hẫng như vậy là bây giờ họ chính thức coi mình là con dâu nhưng về sau thì sao khi họ ly hôn thì sao? Có phải cô sẽ lại một lần nữa trở về Diệp gia không?
Đang mải suy nghĩ viển vông nên không chú ý nhìn đường bỗng va phải một người loạng choạng suýt chút nữa thì ngã.
Bạch Nhược mất thăng bằng lùi lại hai bước nhíu mày nói: "Cô Diệp đi đường phải chú ý vào chứ?"
"Ồ xin lỗi nhé!" Diệp Sở Noãn bình tĩnh nói rồi xoay người rời đi. Chẳng muốn dây dưa với người này chút nào biết đâu lại nổi hứng rút súng ra đe doạ. Ban nãy thấy cô sao cô ta không né đi tự đâm vào cô thất thần nhưng cô ta thì không!
Nhưng dường như Bạch Nhược không chịu bỏ qua: "Diệp gia cũng được cho là hào môn vậy mà tiểu thư danh giá nhà họ Diệp lại không có chút lịch sự nào vậy sao?"
Diệp Sở Noãn không tính nói nhưng để lâu người ta lại nghĩ cô hiền: "Cô nghĩ là ai? Chẳng lẽ tôi phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi à?"
"Cô! Đừng tưởng bản thân cô có thể gả vào Lãnh gia mà lên mặt, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi đây!"
"Vậy thì tôi chờ tới ngày đó rồi vỗ tay chúc mừng cô đạt được tâm nguyện nhé?"
"Diệp Sở Noãn! Đừng có mạnh miệng, đối đầu với tôi cô không đủ tư cách đâu!"
Bạch Nhược dừng lại chốc lát rồi nói: "Xét về bất cứ khoản gì cô đều kém tôi một bậc bớt mơ tưởng hão huyền đi"
Diệp Sở Noãn tiến lại gần một chút rồi mỉm cười nói: "Ờ nhưng mà tôi...mới là vợ Lãnh Ngụy Thần!"
Bạch Nhược cứng họng không đáp được lời.
Một tiếng vỗ tay vang lên, Lãnh Tử Thiên đi ra cười nói: "Nói hay lắm! Chị dâu!"
Diệp Sở Noãn thấy cậu ta cũng chẳng phản ứng gì nhiều.
Khuân mặt Bạch Nhược khẽ biến: "Tử Thiên em không thích chị không sao nhưng em nên suy nghĩ tới lợi ích sau này của anh trai em!"
Lãnh Tử Thiên bĩu môi: "Lợi ích? Chị cho anh tôi được cái gì? Đống vũ khí của ba chị à?"
"Tử Thiên! Nói chuyện phải biết lớn nhỏ, vũ khí là thứ có lợi nhất cho anh em, thân là vợ anh ấy phải biết cống hiến cho anh ấy"
"Anh tôi lấy vợ hay chị lấy vợ? Lắm chuyện, còn nữa những thứ vũ khí mà ba chị có người của anh tôi cũng có thể chế tạo! Mua nhiều về để bán sắt vụn à?"
Càng nghe sắc mặt Bạch Nhược càng trở nên xám xịt, đúng là phách lối! Cô ta không thể nào đấu khẩu lại với Lãnh Tử Thiên đành cắn răng hất tóc rời đi bước chân có chút dùng lực có thể dễ dàng nhận thấy.
Lãnh Tử Thiên lại quay ra nhìn Diệp Sở Noãn thái độ thay đổi 360°: "Chị dâu đừng để ý cô ta! Thứ phụ nữ chanh chua chẳng dịu dàng chút nào! Chỉ có chị mới dịu dàng thôi!"
Diệp Sở Noãn khẽ cười: "Hình như chú hiểu lầm rồi thì phải, chị dịu dàng?"
"Đúng thế!"
"Người đầu tiên nói chị dịu dàng chỉ có chú thôi!"
"Hì hì! Được rồi em đưa chị đi chơi!" Lãnh Ngụy Thần tính kéo cô đi nhưng chợt nhớ ông anh họ mình không thích ai đụng vào đồ của anh ấy nên đành buông tay ra.
"Bây giờ chị bận rồi không rảnh đi chơi để khi khác?" Trước đó giám đốc gọi điện nói cô tới công ty một chuyến có hợp đồng mới hơn nữa mới sáng ra như vậy ai lại đi chơi chứ.
"Vậy thì buổi tối! Buổi tối chị rảnh không?"
"Buổi tối thì có" Diệp Sở Noãn suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Vậy tối nay chị đi xem triển lãm mô hình xe hơi với em nhá?"
Ở nhà cũng không có việc gì làm cô chỉ tới công ty buổi sáng xem xét hợp đồng, có thể ra ngoài khuây khoả một chút cũng được nên đã đồng ý.
Nửa tiếng sau Diệp Sở Noãn ăn sáng xong chào chú thím rồi xuất phát tới công ty.
Xe đang chạy đột nhiên dừng.
"Sao thế?"
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu đáp: "Phu nhân, có người theo dõi, phía trước lại xảy ra tai nạn giao thông, hay là tôi đi đường tắt nhé?"
Anh ta để ý chiếc xe đó đã theo bọn họ từ đầu rồi.
Diệp Sở Noãn quay đầu lại quả nhiên thấy một chiếc xe màu đen không có biển số cũng dừng lại cách họ một khoảng cách an toàn. Cô hơi nghi hoặc nhưng cũng không để ý lắm đây là đường quốc lộ không ai ngu tới mức ra tay ở đây tạm thời chỉ bị theo dõi thôi.
Tài xế đang định hỏi lại thì cô bỗng nhiên lên tiếng: "Không cần, tôi không gấp đi được chút nào thì đi, tránh khu vực vắng người"
"Vâng!" Tài xế có chút xấu hổ đi đường tắt chẳng phải là tự chui vào hang à? Là anh ta suy nghĩ không thấu đáo! Kẻ thù của ông chủ rất nhiều phu nhân là vợ ngài ấy ắt sẽ bị liên lụy. Bàn tay bấm nhẹ vào bộ đàm truyền thống tin.
Rất nhanh chiếc xe kia đã dần biến mất khỏi đường quốc lộ, có lẽ phu nhân quên mất rằng chồng mình là ai!
Tài xế báo cáo với cô dù hơi bất ngờ, không nghĩ người của bên anh lại ra tay nhanh vậy quả nhiên là Lăng gia danh bất hư truyền, chiếc xe kia do không có biển số nên đã bị lực lượng cảnh sát dẫn đi. Đồng thời cô cũng tự nhận thấy đối phương rõ ràng chỉ muốn theo dõi đơn giản chứ không có ý định gì khác. Chiếc xe kia là xe mới còn chưa kịp lắp biển số, nhìn tấm che bằng giấy bóng là biết, hẳn là đối phương đã có chuẩn bị.
Lại nhìn xuống chiếc hộp nhung nhỏ trên tay, thím nói đây là vật gia truyền mẹ anh để lại chỉ dành cho con dâu. Thím nói khi trở về Tân Cảnh hãy mở ra, nhớ phải bảo quản thật kĩ.
Họ vậy mà lại đưa bảo vật gia truyền lại cho mình, cảm xúc vừa vui vừa hụt hẫng như vậy là bây giờ họ chính thức coi mình là con dâu nhưng về sau thì sao khi họ ly hôn thì sao? Có phải cô sẽ lại một lần nữa trở về Diệp gia không?
Đang mải suy nghĩ viển vông nên không chú ý nhìn đường bỗng va phải một người loạng choạng suýt chút nữa thì ngã.
Bạch Nhược mất thăng bằng lùi lại hai bước nhíu mày nói: "Cô Diệp đi đường phải chú ý vào chứ?"
"Ồ xin lỗi nhé!" Diệp Sở Noãn bình tĩnh nói rồi xoay người rời đi. Chẳng muốn dây dưa với người này chút nào biết đâu lại nổi hứng rút súng ra đe doạ. Ban nãy thấy cô sao cô ta không né đi tự đâm vào cô thất thần nhưng cô ta thì không!
Nhưng dường như Bạch Nhược không chịu bỏ qua: "Diệp gia cũng được cho là hào môn vậy mà tiểu thư danh giá nhà họ Diệp lại không có chút lịch sự nào vậy sao?"
Diệp Sở Noãn không tính nói nhưng để lâu người ta lại nghĩ cô hiền: "Cô nghĩ là ai? Chẳng lẽ tôi phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi à?"
"Cô! Đừng tưởng bản thân cô có thể gả vào Lãnh gia mà lên mặt, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi đây!"
"Vậy thì tôi chờ tới ngày đó rồi vỗ tay chúc mừng cô đạt được tâm nguyện nhé?"
"Diệp Sở Noãn! Đừng có mạnh miệng, đối đầu với tôi cô không đủ tư cách đâu!"
Bạch Nhược dừng lại chốc lát rồi nói: "Xét về bất cứ khoản gì cô đều kém tôi một bậc bớt mơ tưởng hão huyền đi"
Diệp Sở Noãn tiến lại gần một chút rồi mỉm cười nói: "Ờ nhưng mà tôi...mới là vợ Lãnh Ngụy Thần!"
Bạch Nhược cứng họng không đáp được lời.
Một tiếng vỗ tay vang lên, Lãnh Tử Thiên đi ra cười nói: "Nói hay lắm! Chị dâu!"
Diệp Sở Noãn thấy cậu ta cũng chẳng phản ứng gì nhiều.
Khuân mặt Bạch Nhược khẽ biến: "Tử Thiên em không thích chị không sao nhưng em nên suy nghĩ tới lợi ích sau này của anh trai em!"
Lãnh Tử Thiên bĩu môi: "Lợi ích? Chị cho anh tôi được cái gì? Đống vũ khí của ba chị à?"
"Tử Thiên! Nói chuyện phải biết lớn nhỏ, vũ khí là thứ có lợi nhất cho anh em, thân là vợ anh ấy phải biết cống hiến cho anh ấy"
"Anh tôi lấy vợ hay chị lấy vợ? Lắm chuyện, còn nữa những thứ vũ khí mà ba chị có người của anh tôi cũng có thể chế tạo! Mua nhiều về để bán sắt vụn à?"
Càng nghe sắc mặt Bạch Nhược càng trở nên xám xịt, đúng là phách lối! Cô ta không thể nào đấu khẩu lại với Lãnh Tử Thiên đành cắn răng hất tóc rời đi bước chân có chút dùng lực có thể dễ dàng nhận thấy.
Lãnh Tử Thiên lại quay ra nhìn Diệp Sở Noãn thái độ thay đổi 360°: "Chị dâu đừng để ý cô ta! Thứ phụ nữ chanh chua chẳng dịu dàng chút nào! Chỉ có chị mới dịu dàng thôi!"
Diệp Sở Noãn khẽ cười: "Hình như chú hiểu lầm rồi thì phải, chị dịu dàng?"
"Đúng thế!"
"Người đầu tiên nói chị dịu dàng chỉ có chú thôi!"
"Hì hì! Được rồi em đưa chị đi chơi!" Lãnh Ngụy Thần tính kéo cô đi nhưng chợt nhớ ông anh họ mình không thích ai đụng vào đồ của anh ấy nên đành buông tay ra.
"Bây giờ chị bận rồi không rảnh đi chơi để khi khác?" Trước đó giám đốc gọi điện nói cô tới công ty một chuyến có hợp đồng mới hơn nữa mới sáng ra như vậy ai lại đi chơi chứ.
"Vậy thì buổi tối! Buổi tối chị rảnh không?"
"Buổi tối thì có" Diệp Sở Noãn suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Vậy tối nay chị đi xem triển lãm mô hình xe hơi với em nhá?"
Ở nhà cũng không có việc gì làm cô chỉ tới công ty buổi sáng xem xét hợp đồng, có thể ra ngoài khuây khoả một chút cũng được nên đã đồng ý.
Nửa tiếng sau Diệp Sở Noãn ăn sáng xong chào chú thím rồi xuất phát tới công ty.
Xe đang chạy đột nhiên dừng.
"Sao thế?"
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu đáp: "Phu nhân, có người theo dõi, phía trước lại xảy ra tai nạn giao thông, hay là tôi đi đường tắt nhé?"
Anh ta để ý chiếc xe đó đã theo bọn họ từ đầu rồi.
Diệp Sở Noãn quay đầu lại quả nhiên thấy một chiếc xe màu đen không có biển số cũng dừng lại cách họ một khoảng cách an toàn. Cô hơi nghi hoặc nhưng cũng không để ý lắm đây là đường quốc lộ không ai ngu tới mức ra tay ở đây tạm thời chỉ bị theo dõi thôi.
Tài xế đang định hỏi lại thì cô bỗng nhiên lên tiếng: "Không cần, tôi không gấp đi được chút nào thì đi, tránh khu vực vắng người"
"Vâng!" Tài xế có chút xấu hổ đi đường tắt chẳng phải là tự chui vào hang à? Là anh ta suy nghĩ không thấu đáo! Kẻ thù của ông chủ rất nhiều phu nhân là vợ ngài ấy ắt sẽ bị liên lụy. Bàn tay bấm nhẹ vào bộ đàm truyền thống tin.
Rất nhanh chiếc xe kia đã dần biến mất khỏi đường quốc lộ, có lẽ phu nhân quên mất rằng chồng mình là ai!
Tài xế báo cáo với cô dù hơi bất ngờ, không nghĩ người của bên anh lại ra tay nhanh vậy quả nhiên là Lăng gia danh bất hư truyền, chiếc xe kia do không có biển số nên đã bị lực lượng cảnh sát dẫn đi. Đồng thời cô cũng tự nhận thấy đối phương rõ ràng chỉ muốn theo dõi đơn giản chứ không có ý định gì khác. Chiếc xe kia là xe mới còn chưa kịp lắp biển số, nhìn tấm che bằng giấy bóng là biết, hẳn là đối phương đã có chuẩn bị.