Chương 22: Bao giờ chú mới giới thiệu em dâu cho anh gặp mặt đây?
Sáng ngày hôm sau Diệp Sở Noãn tỉnh giấc khá sớm nhưng bên cạnh đã chẳng còn ai cô làm vệ sinh cá nhân tắm rửa một chút rồi đi xuống nhà. Trời đã tạnh mưa rồi có chút ánh sáng sống rồi không còn như hôm qua nữa.
Nhìn thấy thím đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách phòng cô mới chợt nhận ra mình đang ở Đế Uyển bước chân hơi khựng lại nhưng không dừng bước: "Con chào thím"
Nghe tiếng nói Trúc Niệm Đan mới hoàn hồn, đêm qua bà ngủ không ngon nên có chút uể oải chỉ nhàn nhạt đáp: "Con dậy sớm vậy"
Tiếp đó như nhớ ra điều gì bà lại nói: "A Thần nói nếu con có việc bận thì cứ làm thằng bé có việc nên đã đi trước rồi"
"Vâng" Diệp Sở Noãn gật đầu định đi ra ngoài dạo buổi sáng chút.
Vừa ra tới gần cửa đã thấy Trúc Niệm Đan đuổi theo sau: "Nói chuyện với ta chút nhé?"
Cô hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng đồng ý: "Dạ được ạ"
Diệp Sở Noãn lẳng lặng đi theo Trúc Niệm Đan cả hai chẳng ai lên tiếng cả cứ đi dạo quanh quanh rồi chợt dừng lại ở một vòm hoa lớn giống như cánh cửa ngăn cách vậy.
Cô ngước nhìn Trúc Niệm Đan chỉ thấy thím ấy hơi thẳng lưng rồi nói: "Vào đây chút nhé? Ta có vài thứ muốn cho con xem"
Diệp Sở Noãn theo sau thím bước qua vòm hoa, cô cảm giác nhờ bước chân này mà cuộc đời mình sẽ thay đổi rất nhiều ở tương lai.
Phía sau bọn họ có một bóng dáng chậm rãi bước ra từ bụi cây lớn Bạch Nhược nhìn chằm chằm vào bên trong, nơi đó cô ta còn chưa được phép đặt chân tới vậy mà chỉ vỏn vẹn vài tháng Diệp Sở Noãn lại được bước vào đó. Không cam tâm! Thậm chí có chút ganh tị. Thím luôn miệng nói muốn cô ta làm cháu dâu nhưng kết quả thì sao? Công nhận một đứa cháu dâu khác như vậy! Người lớn hoá ra cũng chẳng đáng tin. Xem ra chỉ có thể nhờ tới ba mình Bạch Mộ Hải vậy.
- -----------------------
4 giờ sáng Lãnh Ngụy Thần đã rời khỏi Đạt Thành bay thẳng tới Mỹ. Người anh em của anh gặp chuyện rồi.
Máy bay vừa hạ cánh một đoàn người áo đen đứng nghiêm chỉnh trước cửa máy bay thấy anh liền đồng thanh chào: "Lãnh gia chủ!" . Google nga? ??ang — ? ? ? ? ? ? u ? ệ n.V? —
Lãnh Ngụy Thần mặc áo sơ mi đen quần âu đen không mang theo caravat cởi 1 cúc áo trên cùng từ từ đi xuống anh khẽ phất tay rồi đi thẳng tới đoàn xe hộ tống trước mặt. Theo sau là Triệu Dương ngoài ra còn có thêm 2 người nữa 1 nam 1 nữ. Hai người họ không cùng Lãnh Ngụy Thần lên chiếc xe đầu tiên giống Triệu Dương mà đi tới chiếc xe cuối cùng rẽ hướng khác rời đi.
"Ông chủ! Phía Lục lão đại đã có tin tức rồi ạ!" Vừa lên xe tiếng báo cáo của Triệu Dương vang lên.
"Địa điểm?"
Triệu Dương quan sát một lúc rồi đáp: "Ở chỗ cậu Bạc!"
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, xem ra không đáng ngại.
Đoàn xe lập tức tiến về phía Nam của nước Mỹ nơi đó là 1 địa bàn của Bạc Thừa. Tổ chức chính trụ nằm ở Italy.
Xe chạy không lâu dừng lại trước một căn biệt thự cổ kính rộng lớn.
Lãnh Ngụy Thần thong thả bước vào theo sau là Triệu Dương.
Trong phòng khách sang trọng một nam nhân tóc bạch kim đang ngồi vắt chân lên ghế Sofa đơn, tay kẹp điếu thuốc hút dở áo sơ mi quần tây đều là màu xám.
Thấy anh tới nam nhân nhướng mày nhả khói cất lời: "Ồ! Tới nhanh thế?"
Lãnh Ngụy Thần không để ý lời chọc ghẹo này anh ngồi xuống nới lỏng áo sơ mi thêm một cúc nữa rồi chậm rãi rút điếu thuốc từ hộp thuốc Triệu Dương đưa sau đó đưa lên miệng nhưng lại không châm lửa: "Ổn không?"
Triệu Dương đưa thuốc xong liền đứng phía sau Sofa giữ vai trò bình hoa di động.
"Đẹp trai lắm, yên tâm!" Nam nhân đó chính là Bạc Thừa, nếu nói Lãnh Ngụy Thần đẹp lạnh lùng kiểu tàn nhẫn vậy thì anh ta lại đẹp quyến rũ nguy hiểm, chỉ có Lục Nhất Nam là đẹp kiểu mạnh mẽ dứt khoát.
Lãnh Ngụy Thần khẽ liếc Bạc Thừa.
Bạc Thừa bĩu môi dí điếu thuốc vào gạt tàn giọng nói đầy mị lực cất lên: "Chưa chết được, đang nằm trên phòng muốn lên xem không?"
"Không cần, chưa chết là được"
Triệu Dương: Tình cảm anh em của mấy lão đại này lạ quá nhìn vào nào ai nghĩ là anh em vào sinh ra tử với nhau.
Bạc Thừa nói: "Lần này cậu ta làm việc thất thần rồi, để bị ám sát bất ngờ anh nghĩ cậu ta từ chức đi là vừa"
Lãnh Ngụy Thần nhếch môi: "Giải quyết giúp cậu 1 con đường vận chuyển, còn lắm lời?"
Bạc Thừa xùy một tiếng: "Không có con đường ấy anh đi đường vòng cũng được, anh còn cứu mạng cậu ta chú nói xem ai hơn ai thua?"
Anh nghe xong chỉ cười chứ không đáp lại, 1 con đường vận chuyển ma túy đó cũng bớt chi phí cho Bạc gia vài chục tỉ, sướng ra mặt còn làm lố.
Bạc Thừa bỗng chuyển chủ đề: "Không nói tới cậu ta nữa, bao giờ chú mới giới thiệu em dâu cho anh gặp mặt đây?"
"Không biết" Lãnh Ngụy Thần thong thả đáp.
Bạc Thừa: "..." Đây mà là người khác anh sẽ khiến hắn nghiện ma túy tới chết! Rất tiếc đây lại là Lãnh Ngụy Thần.
"Không giới thiệu tới lúc anh tự tìm tới chú đừng trách anh nhé!" Đây không phải một câu hỏi mà là một câu trần thuật! Bạc Thừa đã nói thì nhất định sẽ làm.
"Tùy cậu" Lãnh Ngụy Thần thong dong nhả khói thuốc bàn tay chuyển động theo nhịp trên đùi.
Bạc Thừa cười ha hả xem ra người em dâu này có chút đặc biệt.
Nhìn thấy thím đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách phòng cô mới chợt nhận ra mình đang ở Đế Uyển bước chân hơi khựng lại nhưng không dừng bước: "Con chào thím"
Nghe tiếng nói Trúc Niệm Đan mới hoàn hồn, đêm qua bà ngủ không ngon nên có chút uể oải chỉ nhàn nhạt đáp: "Con dậy sớm vậy"
Tiếp đó như nhớ ra điều gì bà lại nói: "A Thần nói nếu con có việc bận thì cứ làm thằng bé có việc nên đã đi trước rồi"
"Vâng" Diệp Sở Noãn gật đầu định đi ra ngoài dạo buổi sáng chút.
Vừa ra tới gần cửa đã thấy Trúc Niệm Đan đuổi theo sau: "Nói chuyện với ta chút nhé?"
Cô hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng đồng ý: "Dạ được ạ"
Diệp Sở Noãn lẳng lặng đi theo Trúc Niệm Đan cả hai chẳng ai lên tiếng cả cứ đi dạo quanh quanh rồi chợt dừng lại ở một vòm hoa lớn giống như cánh cửa ngăn cách vậy.
Cô ngước nhìn Trúc Niệm Đan chỉ thấy thím ấy hơi thẳng lưng rồi nói: "Vào đây chút nhé? Ta có vài thứ muốn cho con xem"
Diệp Sở Noãn theo sau thím bước qua vòm hoa, cô cảm giác nhờ bước chân này mà cuộc đời mình sẽ thay đổi rất nhiều ở tương lai.
Phía sau bọn họ có một bóng dáng chậm rãi bước ra từ bụi cây lớn Bạch Nhược nhìn chằm chằm vào bên trong, nơi đó cô ta còn chưa được phép đặt chân tới vậy mà chỉ vỏn vẹn vài tháng Diệp Sở Noãn lại được bước vào đó. Không cam tâm! Thậm chí có chút ganh tị. Thím luôn miệng nói muốn cô ta làm cháu dâu nhưng kết quả thì sao? Công nhận một đứa cháu dâu khác như vậy! Người lớn hoá ra cũng chẳng đáng tin. Xem ra chỉ có thể nhờ tới ba mình Bạch Mộ Hải vậy.
- -----------------------
4 giờ sáng Lãnh Ngụy Thần đã rời khỏi Đạt Thành bay thẳng tới Mỹ. Người anh em của anh gặp chuyện rồi.
Máy bay vừa hạ cánh một đoàn người áo đen đứng nghiêm chỉnh trước cửa máy bay thấy anh liền đồng thanh chào: "Lãnh gia chủ!" . Google nga? ??ang — ? ? ? ? ? ? u ? ệ n.V? —
Lãnh Ngụy Thần mặc áo sơ mi đen quần âu đen không mang theo caravat cởi 1 cúc áo trên cùng từ từ đi xuống anh khẽ phất tay rồi đi thẳng tới đoàn xe hộ tống trước mặt. Theo sau là Triệu Dương ngoài ra còn có thêm 2 người nữa 1 nam 1 nữ. Hai người họ không cùng Lãnh Ngụy Thần lên chiếc xe đầu tiên giống Triệu Dương mà đi tới chiếc xe cuối cùng rẽ hướng khác rời đi.
"Ông chủ! Phía Lục lão đại đã có tin tức rồi ạ!" Vừa lên xe tiếng báo cáo của Triệu Dương vang lên.
"Địa điểm?"
Triệu Dương quan sát một lúc rồi đáp: "Ở chỗ cậu Bạc!"
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, xem ra không đáng ngại.
Đoàn xe lập tức tiến về phía Nam của nước Mỹ nơi đó là 1 địa bàn của Bạc Thừa. Tổ chức chính trụ nằm ở Italy.
Xe chạy không lâu dừng lại trước một căn biệt thự cổ kính rộng lớn.
Lãnh Ngụy Thần thong thả bước vào theo sau là Triệu Dương.
Trong phòng khách sang trọng một nam nhân tóc bạch kim đang ngồi vắt chân lên ghế Sofa đơn, tay kẹp điếu thuốc hút dở áo sơ mi quần tây đều là màu xám.
Thấy anh tới nam nhân nhướng mày nhả khói cất lời: "Ồ! Tới nhanh thế?"
Lãnh Ngụy Thần không để ý lời chọc ghẹo này anh ngồi xuống nới lỏng áo sơ mi thêm một cúc nữa rồi chậm rãi rút điếu thuốc từ hộp thuốc Triệu Dương đưa sau đó đưa lên miệng nhưng lại không châm lửa: "Ổn không?"
Triệu Dương đưa thuốc xong liền đứng phía sau Sofa giữ vai trò bình hoa di động.
"Đẹp trai lắm, yên tâm!" Nam nhân đó chính là Bạc Thừa, nếu nói Lãnh Ngụy Thần đẹp lạnh lùng kiểu tàn nhẫn vậy thì anh ta lại đẹp quyến rũ nguy hiểm, chỉ có Lục Nhất Nam là đẹp kiểu mạnh mẽ dứt khoát.
Lãnh Ngụy Thần khẽ liếc Bạc Thừa.
Bạc Thừa bĩu môi dí điếu thuốc vào gạt tàn giọng nói đầy mị lực cất lên: "Chưa chết được, đang nằm trên phòng muốn lên xem không?"
"Không cần, chưa chết là được"
Triệu Dương: Tình cảm anh em của mấy lão đại này lạ quá nhìn vào nào ai nghĩ là anh em vào sinh ra tử với nhau.
Bạc Thừa nói: "Lần này cậu ta làm việc thất thần rồi, để bị ám sát bất ngờ anh nghĩ cậu ta từ chức đi là vừa"
Lãnh Ngụy Thần nhếch môi: "Giải quyết giúp cậu 1 con đường vận chuyển, còn lắm lời?"
Bạc Thừa xùy một tiếng: "Không có con đường ấy anh đi đường vòng cũng được, anh còn cứu mạng cậu ta chú nói xem ai hơn ai thua?"
Anh nghe xong chỉ cười chứ không đáp lại, 1 con đường vận chuyển ma túy đó cũng bớt chi phí cho Bạc gia vài chục tỉ, sướng ra mặt còn làm lố.
Bạc Thừa bỗng chuyển chủ đề: "Không nói tới cậu ta nữa, bao giờ chú mới giới thiệu em dâu cho anh gặp mặt đây?"
"Không biết" Lãnh Ngụy Thần thong thả đáp.
Bạc Thừa: "..." Đây mà là người khác anh sẽ khiến hắn nghiện ma túy tới chết! Rất tiếc đây lại là Lãnh Ngụy Thần.
"Không giới thiệu tới lúc anh tự tìm tới chú đừng trách anh nhé!" Đây không phải một câu hỏi mà là một câu trần thuật! Bạc Thừa đã nói thì nhất định sẽ làm.
"Tùy cậu" Lãnh Ngụy Thần thong dong nhả khói thuốc bàn tay chuyển động theo nhịp trên đùi.
Bạc Thừa cười ha hả xem ra người em dâu này có chút đặc biệt.