Chương 29: Biệt thự Bạc gia gà bay chó sủa
Lãnh Tử Thiên uống hết nửa chai rượu mới hỏi: "Chị không tò mò cô ta là ai à?"
Từ lúc vào đây Diệp Sở Noãn không hề uống một giọt rượu nào cô chỉ ăn vài thứ trên bàn bày sẵn thôi, nghe Lãnh Tử Thiên hỏi cô liền trả lời: "Tò mò làm gì?"
"Đương nhiên là để hóng chuyện rồi! Em kể cho chị nghe!"
Sau đó Lãnh Tử Thiên bắt đầu luyên thuyên một tràng dài.
"Chị dâu! Cô ta là Hứa Tịch! Là... người yêu cũ của em!"
Ồ đoán không sai chút nào! Diệp Sở Noãn hứng thú nghe tiếp.
"Em và cô ta yêu nhau 5 năm! 5 năm lận đấy! Từ đầu em mà biết cô ta hám quyền như vậy đã đá cô ta từ lâu rồi! Chị biết không? Nửa năm trước cô ta vì vài triệu USD mà cắm sừng em! Lên giường với đối tác của em! Cmn nếu cô ta không phải đàn bà em đã bổ xẻ cô ta rồi!"
"Trước đây cũng phải không có! Cô ta gạt đủ mọi cách để móc tiền từ em! Lừa dối em hết lần này đến lần khác! Em còn cãi lại anh họ để bao che cho cô ta nữa! Em thật sự hối hận rồi!"
"Em cho cô ta bao nhiêu thứ! Cô ta muốn gì em cũng đều mang tới cho cô ta! Yêu cô ta nhiều như thế hận không thể dâng tất cả lên cho cô ta! Thế mà cô ta lòng tham không đáy! Núi này trông núi nọ cặp kè với đối tác của em!"
"Cmn cô ta không xứng có được tình yêu của em!"
"Cảm giác bị phản bội nó đau lắm! Em cũng muốn hành hạ lại cô ta nhưng mỗi khi nhìn cái vẻ mặt đáng thương kia em lại tự dưng mềm lòng mà không ra tay! Thứ ác nhất em làm với cô ta là giáng cho cô ta một bạt tai thật đau!"
Anh vừa nói đuôi mắt lại có chút ướt, còn hai mắt đã đỏ ửng lên rồi, gương mặt và cổ cũng hồng hồng, say rồi à?
Diệp Sở Noãn đặt cốc nước xuống, gọi phục vụ mang một ly nước chanh tới: "Đáng hận lắm!"
Lãnh Tử Thiên buông chai rượu ngả người xuống sofa càu nhàu cái gì đó rồi ngủ mất.
Diệp Sở Noãn bất lực đành gọi cho quản gia Hứa cho người tới đón cậu ta về, trút ra hết cũng bớt đau khổ hơn, bị người mình yêu đâm sau lưng thống khổ biết bao. Khiến một người đàn ông yêu mình không khó, khiến anh ta chịu hi sinh dâng hiến hết tình yêu cho mình mới khó! Đừng tham vọng quá nhiều không chắc chắn thì đừng yêu. Chẳng phải người đàn ông nào cũng tốt bụng, chẳng mấy người vì bạn mà hạ mình, người ta dù có tổn thương cũng không nỡ tổn thương bạn thì thật sự là một người đàn ông tốt, giữ được hay không là bản lĩnh của mỗi người.
- --------------------
Biệt thự của Bạc Thừa ở Anh lại rất nhộn nhịp nhờ có Âu Thường Hi và Elly. Hai người đó hôm nào cũng bày đủ trò rảnh rỗi khiến biệt thự vốn yên tĩnh lại như gà bay chó sủa cả ngày.
Lãnh Ngụy Thần ngồi trong phòng khách xoa bóp trán, đau đầu quá!
Sáng nay Elly lén lút lẻn vào phòng Bạc Thừa nhân lúc anh ta đang tắm bỗng dưng bị phát hiện và bị ném ra ngoài.
Tiêng quát tháo của Bạc Thừa từ trên lầu truyền xuống: "Elly! Mau cuốn gói khỏi phòng tôi!"
"Anh mau mặc áo vào đi! Mắc cỡ quá!"
"Cmn! Cút ngay cho tôi!" Sau đó một tiếng đóng cửa lớn vang lên.
Âm thanh này hôm nào bọn họ cũng được nghe đã ngán lắm rồi.
"Đuôi nhỏ! Thu xếp ngày mai về Sát Đường" Lục Nhất Nam đã có thể đi lại vận động bình thường chỉ có điều hơi chậm một chút.
"Vâng!" Âu Thường Hi gật đầu tiếp tục ăn hoa quả và bánh ngọt. Không để ý tới cách gọi đuôi nhỏ của hắn.
Qua một lát Âu Thường Hi lại nói: "Lãnh đại ca! Khi nào rảnh cho Noãn Noãn tới đây chơi nhé?"
Lãnh Ngụy Thần liếc nhìn Âu Thường Hi: "Một đám ồn ào như thế không cần để cô ấy nhập hội"
"Keo kiệt!" Âu Thường Hi giật giật khoé miệng, lại nghe thấy tiếng bước chân liền chạy lên lầu tìm Elly.
"Đi đây!" Lãnh Ngụy Thần đứng dậy đút tay vào túi quần đi ra ngoài cửa.
Triệu Dương lập tức đi theo, ông chủ hết kiên nhẫn ở lại đây rồi. Cũng phải thôi ồn ào như vậy về đi cho lành!
"Đi sớm thế! Không ở lại nữa à?" Lục Nhất Nam ném điếu thuốc lên bàn trà cất giọng.
Lãnh Ngụy Thần chẳng thèm đáp cứ đi thẳng, công việc còn lại ở đây để cho Bạc Thừa xử lý tiếp ngày nào cũng nhức đầu như vậy anh chịu không nổi. Đàn bà đúng là phiền phức. Đột nhiên anh lại nghĩ tới Diệp Sở Noãn yên tĩnh ngoan ngoãn ở nhà mà chân mày dần dần giãn ra nét mặt cũng thoáng hơn. So với hai người kia Diệp Sở Noãn của hắn còn ngoan ngoãn hơn nhiều, bớt đi bao nhiêu phiền phức. .
Lãnh Ngụy Thần không hề ngờ được sau này đám Diệp Sở Noãn sẽ quậy tới mức bọn họ tóc bạc đầy đầu vẫn phải chạy đi lo hậu sự, giải quyết hậu quả của ai đó gây ra.
Từ lúc vào đây Diệp Sở Noãn không hề uống một giọt rượu nào cô chỉ ăn vài thứ trên bàn bày sẵn thôi, nghe Lãnh Tử Thiên hỏi cô liền trả lời: "Tò mò làm gì?"
"Đương nhiên là để hóng chuyện rồi! Em kể cho chị nghe!"
Sau đó Lãnh Tử Thiên bắt đầu luyên thuyên một tràng dài.
"Chị dâu! Cô ta là Hứa Tịch! Là... người yêu cũ của em!"
Ồ đoán không sai chút nào! Diệp Sở Noãn hứng thú nghe tiếp.
"Em và cô ta yêu nhau 5 năm! 5 năm lận đấy! Từ đầu em mà biết cô ta hám quyền như vậy đã đá cô ta từ lâu rồi! Chị biết không? Nửa năm trước cô ta vì vài triệu USD mà cắm sừng em! Lên giường với đối tác của em! Cmn nếu cô ta không phải đàn bà em đã bổ xẻ cô ta rồi!"
"Trước đây cũng phải không có! Cô ta gạt đủ mọi cách để móc tiền từ em! Lừa dối em hết lần này đến lần khác! Em còn cãi lại anh họ để bao che cho cô ta nữa! Em thật sự hối hận rồi!"
"Em cho cô ta bao nhiêu thứ! Cô ta muốn gì em cũng đều mang tới cho cô ta! Yêu cô ta nhiều như thế hận không thể dâng tất cả lên cho cô ta! Thế mà cô ta lòng tham không đáy! Núi này trông núi nọ cặp kè với đối tác của em!"
"Cmn cô ta không xứng có được tình yêu của em!"
"Cảm giác bị phản bội nó đau lắm! Em cũng muốn hành hạ lại cô ta nhưng mỗi khi nhìn cái vẻ mặt đáng thương kia em lại tự dưng mềm lòng mà không ra tay! Thứ ác nhất em làm với cô ta là giáng cho cô ta một bạt tai thật đau!"
Anh vừa nói đuôi mắt lại có chút ướt, còn hai mắt đã đỏ ửng lên rồi, gương mặt và cổ cũng hồng hồng, say rồi à?
Diệp Sở Noãn đặt cốc nước xuống, gọi phục vụ mang một ly nước chanh tới: "Đáng hận lắm!"
Lãnh Tử Thiên buông chai rượu ngả người xuống sofa càu nhàu cái gì đó rồi ngủ mất.
Diệp Sở Noãn bất lực đành gọi cho quản gia Hứa cho người tới đón cậu ta về, trút ra hết cũng bớt đau khổ hơn, bị người mình yêu đâm sau lưng thống khổ biết bao. Khiến một người đàn ông yêu mình không khó, khiến anh ta chịu hi sinh dâng hiến hết tình yêu cho mình mới khó! Đừng tham vọng quá nhiều không chắc chắn thì đừng yêu. Chẳng phải người đàn ông nào cũng tốt bụng, chẳng mấy người vì bạn mà hạ mình, người ta dù có tổn thương cũng không nỡ tổn thương bạn thì thật sự là một người đàn ông tốt, giữ được hay không là bản lĩnh của mỗi người.
- --------------------
Biệt thự của Bạc Thừa ở Anh lại rất nhộn nhịp nhờ có Âu Thường Hi và Elly. Hai người đó hôm nào cũng bày đủ trò rảnh rỗi khiến biệt thự vốn yên tĩnh lại như gà bay chó sủa cả ngày.
Lãnh Ngụy Thần ngồi trong phòng khách xoa bóp trán, đau đầu quá!
Sáng nay Elly lén lút lẻn vào phòng Bạc Thừa nhân lúc anh ta đang tắm bỗng dưng bị phát hiện và bị ném ra ngoài.
Tiêng quát tháo của Bạc Thừa từ trên lầu truyền xuống: "Elly! Mau cuốn gói khỏi phòng tôi!"
"Anh mau mặc áo vào đi! Mắc cỡ quá!"
"Cmn! Cút ngay cho tôi!" Sau đó một tiếng đóng cửa lớn vang lên.
Âm thanh này hôm nào bọn họ cũng được nghe đã ngán lắm rồi.
"Đuôi nhỏ! Thu xếp ngày mai về Sát Đường" Lục Nhất Nam đã có thể đi lại vận động bình thường chỉ có điều hơi chậm một chút.
"Vâng!" Âu Thường Hi gật đầu tiếp tục ăn hoa quả và bánh ngọt. Không để ý tới cách gọi đuôi nhỏ của hắn.
Qua một lát Âu Thường Hi lại nói: "Lãnh đại ca! Khi nào rảnh cho Noãn Noãn tới đây chơi nhé?"
Lãnh Ngụy Thần liếc nhìn Âu Thường Hi: "Một đám ồn ào như thế không cần để cô ấy nhập hội"
"Keo kiệt!" Âu Thường Hi giật giật khoé miệng, lại nghe thấy tiếng bước chân liền chạy lên lầu tìm Elly.
"Đi đây!" Lãnh Ngụy Thần đứng dậy đút tay vào túi quần đi ra ngoài cửa.
Triệu Dương lập tức đi theo, ông chủ hết kiên nhẫn ở lại đây rồi. Cũng phải thôi ồn ào như vậy về đi cho lành!
"Đi sớm thế! Không ở lại nữa à?" Lục Nhất Nam ném điếu thuốc lên bàn trà cất giọng.
Lãnh Ngụy Thần chẳng thèm đáp cứ đi thẳng, công việc còn lại ở đây để cho Bạc Thừa xử lý tiếp ngày nào cũng nhức đầu như vậy anh chịu không nổi. Đàn bà đúng là phiền phức. Đột nhiên anh lại nghĩ tới Diệp Sở Noãn yên tĩnh ngoan ngoãn ở nhà mà chân mày dần dần giãn ra nét mặt cũng thoáng hơn. So với hai người kia Diệp Sở Noãn của hắn còn ngoan ngoãn hơn nhiều, bớt đi bao nhiêu phiền phức. .
Lãnh Ngụy Thần không hề ngờ được sau này đám Diệp Sở Noãn sẽ quậy tới mức bọn họ tóc bạc đầy đầu vẫn phải chạy đi lo hậu sự, giải quyết hậu quả của ai đó gây ra.