Chương 30: Đi tắm mặc quần áo làm gì?
Sáng hôm sau Diệp Sở Noãn tỉnh lại vẫn còn khá sớm, một tuần rồi anh vẫn chưa về sao cô lại nhớ anh được nhỉ!
Diệp Sở Noãn sửa soạn một chút rồi đi thăm vườn hoa, tự tay tưới cây buổi sớm cho hoa.
"Phu nhân! Ông chủ đã về rồi!" Quản gia Hứa từ phía trước đi tới báo cáo.
Diệp Sở Noãn dừng động tác quay người lại vòi nước trên tay vẫn duy trì trạng thái bật thế là vòi nước phun thẳng vào người đứng phía sau cô.
Cô vội vàng đè vòi nước lại, quản gia Hứa nhanh chóng khoá vòi.
"Em xin lỗi! Em không biết anh đứng phía sau!" Cô áy náy nhìn Lãnh Ngụy Thần, tự nhiên xuất hiện phía sau cô đâu có ngờ được đâu, phản ứng còn không kịp.
Lãnh Ngụy Thần nhìn mảnh ngực ướt đẫm không hề tức giận: "Không sao"
Diệp Sở Noãn hơi bất ngờ, anh không giận sao?
"Em lên lấy quần áo cho tôi" Lãnh Ngụy Thần thản nhiên nói rồi quay người vào nhà.
Cô ngơ ra vài giây rồi lập tức đi vào, lúc đi không cẩn thận dẫm phải dây vòi nước trơn trượt liền ngã sấp xuống đất: "Á!"
Quản gia Hứa hết hồn chạy lại đỡ: "Phu nhân! Người không sao chứ?"
Diệp Sở Noãn chống tay đứng lên định nói không sao lại va phải bóng dáng Lãnh Ngụy Thần anh cười lên tiếng: "Chào đón tôi mà em nhiệt tình thật!"
Diệp Sở Noãn: "Em bị ngã mà..."
Anh chỉ cười rồi đặt tay vào hai nách cô dùng lực nhấc bổng cô khỏi vườn hoa đặt lên con đường đá cuội. Diệp Sở Noãn theo bản năng hét nhẹ một tiếng bám tay vào vai anh.
Quản gia Hứa: "..." Sao giống bố ẵm con gái thế nhỉ?
"Cảm ơn anh" Diệp Sở Noãn chớp chớp đôi mắt có chút ngại ngùng, sao anh có thể nhấc bổng cô lên theo kiểu đó vậy trời!
"Tôi chỉ không muốn nát hoa mà thôi, đi tắm!" Lãnh Ngụy Thần nói xong liền quay người đi vào nhà.
Diệp Sở Noãn mím môi đi theo, sao cô lại cảm giác hôm nay anh dịu dàng hơn thường ngày nhỉ.
Cô thay bộ đồ lấm lem bên ngoài đi rồi vào phòng thay đồ lấy một bộ quần áo ở nhà màu xám tro đem tới phòng tắm, đôi tay giơ trước cửa đang phân vân có nên gõ hay không.
Lãnh Ngụy Thần bên trong nhìn ra được bóng dáng thấp bé qua cửa kính mờ ảo anh đứng đó quan sát một hồi rồi khẽ cười đi ra mở cửa.
Ngay lúc Diệp Sở Noãn định đặt quần áo xuống kệ bên phải thì cánh cửa chợt mở và Lãnh Ngụy Thần...một thân trần như nhộng xuất hiện trước mắt cô.
"Sao không chịu đem quần áo vào?"
Cô xấu hổ che mắt quay người lại quần áo trên tay cũng rơi xuống đất giọng nói hoảng loạn: "Anh...anh sao lại không mặc gì thế kia?"
Anh khẽ nhướng mày: "Đi tắm mặc quần áo làm gì?"
Nhưng ít ra cũng phải thông báo một tiếng chứ! Bất thình lình lao ra như vậy không ngại hả?
"Em đi lấy bộ khác anh từ từ tắm!" Diệp Sở Noãn muốn bỏ chạy lại bị túm lại.
"Thấy cũng đã thấy rồi chạy cái gì? Vào đây"
"Không cần! Em tắm sau! Á!"
Phản kháng vô hiệu!
Thế là Diệp Sở Noãn đành bất lực nhìn chiếc cửa phòng tắm từ từ đóng lại, cô bị anh túm thả vào bồn tắm lớn.
"Cởi quần áo ra"
Diệp Sở Noãn che mắt không nhìn vào anh nhỏ giọng: "Em tắm sau cũng được..."
"Tự cởi hay để tôi cởi?"
Lát sau Lãnh Ngụy Thần quyết định tự mình ra tay, với động tác chậm rề rề của cô không biết khi nào thì cởi xong bộ đồ nữa.
"Không cần! Em tự làm...! Đừng!"
Quần áo rải rác nằm trên sàn, Lãnh Ngụy Thần ngồi trong bồn ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, kéo gáy cô hôn xuống. Nhịn cả một tuần rồi giờ phút này khó mà chịu được.
"Ư!" Diệp Sở Noãn khua khoắng tay dưới nước cô túm phải thứ gì đó dài dài mềm mềm...
Lại nghe Lãnh Ngụy Thần khẽ rên cô mới trợn mắt thả tay ra. Má ơi! Khủng bố quá!
Lãnh Ngụy Thần hôn tới toàn thân Diệp Sở Noãn mềm nhũn cả ra, dây dưa hồi lâu dưới nước. Anh không ngừng trêu chọc cô hết hôn rồi lại cắn, cắn chán chê rồi lại mân mê mút cổ cô.
"Nhột! Đừng mà..."
Anh bất chợt ôm cô đứng dậy hai thân thể trần trụi ma sát nhau cảm giác nóng hừng hực.
Mông Diệp Sở Noãn chạm vào bồn rửa mặt rộng lớn, hai tay anh chống cạnh hai đùi cô đầu dựa vào ngực cô thở dài.
"Mới sáng ra anh đừng..."
Lời còn chưa nói hết đã bị chặn miệng, đôi tay to lớn của anh luồn qua mái tóc ướt sũng của cô ghì chặt lấy đầu cô. Tay còn lại tùy ý làm loạn trên người cô.
Diệp Sở Noãn khó khăn đè tay anh lại muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng mà người làm sao lại cứ mềm nhũn ra.
"Á!" Diệp Sở Noãn giật mình khi anh cúi người ngậm lấy nụ hoa nhỏ trước ngực.
"Thả lỏng ra! Nghe lời"
Âm thanh Lãnh Ngụy Thần phát ra rất nhẹ nhàng mang tính dụ hoặc, làm đầu óc Diệp Sở Noãn mộng mị ảo não mà nghe theo lập tức thả lỏng toàn thân.
Tiếng cười trầm thấp quyến rũ của anh vang lên khe khẽ bên tai cô. Một buổi sáng đầy khó khăn, anh dây dưa chán trong phòng tắm lại chuyển về phòng ngủ. Người này đích thị là cầm thú! Mới sáng ra đã hành hạ người ta lên xuống!
Diệp Sở Noãn sửa soạn một chút rồi đi thăm vườn hoa, tự tay tưới cây buổi sớm cho hoa.
"Phu nhân! Ông chủ đã về rồi!" Quản gia Hứa từ phía trước đi tới báo cáo.
Diệp Sở Noãn dừng động tác quay người lại vòi nước trên tay vẫn duy trì trạng thái bật thế là vòi nước phun thẳng vào người đứng phía sau cô.
Cô vội vàng đè vòi nước lại, quản gia Hứa nhanh chóng khoá vòi.
"Em xin lỗi! Em không biết anh đứng phía sau!" Cô áy náy nhìn Lãnh Ngụy Thần, tự nhiên xuất hiện phía sau cô đâu có ngờ được đâu, phản ứng còn không kịp.
Lãnh Ngụy Thần nhìn mảnh ngực ướt đẫm không hề tức giận: "Không sao"
Diệp Sở Noãn hơi bất ngờ, anh không giận sao?
"Em lên lấy quần áo cho tôi" Lãnh Ngụy Thần thản nhiên nói rồi quay người vào nhà.
Cô ngơ ra vài giây rồi lập tức đi vào, lúc đi không cẩn thận dẫm phải dây vòi nước trơn trượt liền ngã sấp xuống đất: "Á!"
Quản gia Hứa hết hồn chạy lại đỡ: "Phu nhân! Người không sao chứ?"
Diệp Sở Noãn chống tay đứng lên định nói không sao lại va phải bóng dáng Lãnh Ngụy Thần anh cười lên tiếng: "Chào đón tôi mà em nhiệt tình thật!"
Diệp Sở Noãn: "Em bị ngã mà..."
Anh chỉ cười rồi đặt tay vào hai nách cô dùng lực nhấc bổng cô khỏi vườn hoa đặt lên con đường đá cuội. Diệp Sở Noãn theo bản năng hét nhẹ một tiếng bám tay vào vai anh.
Quản gia Hứa: "..." Sao giống bố ẵm con gái thế nhỉ?
"Cảm ơn anh" Diệp Sở Noãn chớp chớp đôi mắt có chút ngại ngùng, sao anh có thể nhấc bổng cô lên theo kiểu đó vậy trời!
"Tôi chỉ không muốn nát hoa mà thôi, đi tắm!" Lãnh Ngụy Thần nói xong liền quay người đi vào nhà.
Diệp Sở Noãn mím môi đi theo, sao cô lại cảm giác hôm nay anh dịu dàng hơn thường ngày nhỉ.
Cô thay bộ đồ lấm lem bên ngoài đi rồi vào phòng thay đồ lấy một bộ quần áo ở nhà màu xám tro đem tới phòng tắm, đôi tay giơ trước cửa đang phân vân có nên gõ hay không.
Lãnh Ngụy Thần bên trong nhìn ra được bóng dáng thấp bé qua cửa kính mờ ảo anh đứng đó quan sát một hồi rồi khẽ cười đi ra mở cửa.
Ngay lúc Diệp Sở Noãn định đặt quần áo xuống kệ bên phải thì cánh cửa chợt mở và Lãnh Ngụy Thần...một thân trần như nhộng xuất hiện trước mắt cô.
"Sao không chịu đem quần áo vào?"
Cô xấu hổ che mắt quay người lại quần áo trên tay cũng rơi xuống đất giọng nói hoảng loạn: "Anh...anh sao lại không mặc gì thế kia?"
Anh khẽ nhướng mày: "Đi tắm mặc quần áo làm gì?"
Nhưng ít ra cũng phải thông báo một tiếng chứ! Bất thình lình lao ra như vậy không ngại hả?
"Em đi lấy bộ khác anh từ từ tắm!" Diệp Sở Noãn muốn bỏ chạy lại bị túm lại.
"Thấy cũng đã thấy rồi chạy cái gì? Vào đây"
"Không cần! Em tắm sau! Á!"
Phản kháng vô hiệu!
Thế là Diệp Sở Noãn đành bất lực nhìn chiếc cửa phòng tắm từ từ đóng lại, cô bị anh túm thả vào bồn tắm lớn.
"Cởi quần áo ra"
Diệp Sở Noãn che mắt không nhìn vào anh nhỏ giọng: "Em tắm sau cũng được..."
"Tự cởi hay để tôi cởi?"
Lát sau Lãnh Ngụy Thần quyết định tự mình ra tay, với động tác chậm rề rề của cô không biết khi nào thì cởi xong bộ đồ nữa.
"Không cần! Em tự làm...! Đừng!"
Quần áo rải rác nằm trên sàn, Lãnh Ngụy Thần ngồi trong bồn ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, kéo gáy cô hôn xuống. Nhịn cả một tuần rồi giờ phút này khó mà chịu được.
"Ư!" Diệp Sở Noãn khua khoắng tay dưới nước cô túm phải thứ gì đó dài dài mềm mềm...
Lại nghe Lãnh Ngụy Thần khẽ rên cô mới trợn mắt thả tay ra. Má ơi! Khủng bố quá!
Lãnh Ngụy Thần hôn tới toàn thân Diệp Sở Noãn mềm nhũn cả ra, dây dưa hồi lâu dưới nước. Anh không ngừng trêu chọc cô hết hôn rồi lại cắn, cắn chán chê rồi lại mân mê mút cổ cô.
"Nhột! Đừng mà..."
Anh bất chợt ôm cô đứng dậy hai thân thể trần trụi ma sát nhau cảm giác nóng hừng hực.
Mông Diệp Sở Noãn chạm vào bồn rửa mặt rộng lớn, hai tay anh chống cạnh hai đùi cô đầu dựa vào ngực cô thở dài.
"Mới sáng ra anh đừng..."
Lời còn chưa nói hết đã bị chặn miệng, đôi tay to lớn của anh luồn qua mái tóc ướt sũng của cô ghì chặt lấy đầu cô. Tay còn lại tùy ý làm loạn trên người cô.
Diệp Sở Noãn khó khăn đè tay anh lại muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng mà người làm sao lại cứ mềm nhũn ra.
"Á!" Diệp Sở Noãn giật mình khi anh cúi người ngậm lấy nụ hoa nhỏ trước ngực.
"Thả lỏng ra! Nghe lời"
Âm thanh Lãnh Ngụy Thần phát ra rất nhẹ nhàng mang tính dụ hoặc, làm đầu óc Diệp Sở Noãn mộng mị ảo não mà nghe theo lập tức thả lỏng toàn thân.
Tiếng cười trầm thấp quyến rũ của anh vang lên khe khẽ bên tai cô. Một buổi sáng đầy khó khăn, anh dây dưa chán trong phòng tắm lại chuyển về phòng ngủ. Người này đích thị là cầm thú! Mới sáng ra đã hành hạ người ta lên xuống!