Chương 33: Người đẹp say mèm
Cả chặng đường về Diệp Sở Noãn vô cùng ngoan ngoãn, cứ ngỡ sẽ làm một giấc an ổn tới sáng ai ngờ lúc anh đi tắm xong thấy trên giường trống không, ném chiếc khăn lau lên sofa bắt đầu đi tìm, say rồi còn chạy đi đâu không biết.
Lúc đi xuống tầng 1 thấy cửa chính vẫn mở liền nghi hoặc, dì Nhan quên khoá cửa?
Bước ra ngoài kiểm tra, ánh mắt anh bất chợt dừng ở phía xa.
Hoá ra Diệp Sở Noãn ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ khi này bây giờ đang ngồi cạnh mấy chậu hoa nhỏ thủ thỉ gì đó. Anh thở dài quay vào lấy áo khoác rồi lại đi ra.
Chùm áo khoác lên vai cô, Diệp Sở Noãn giật mình ngồi bệt xuống đất: “Ai thế?”
“Em đoán xem?”
Diệp Sở Noãn nheo mắt sau đó cô dang tay ôm mấy chậu hoa nhỏ vào ngực: “Ăn trộm! Muốn trộm hoa của ta đúng không?”
Lãnh Nguỵ Thần ăn trộm: “…”
Diệp Sở Noãn đờ người ra vài giây rồi ngây ngốc nói: “À! Nhận ra rồi! Là tên khốn vừa nãy đúng không? Sao nào? Bị bà đây đánh chưa đã à? Có tin bà đánh cho một trận nữa không?”
Chưa kịp đợi đối phương phản ứng cô đã ném toàn bộ số hoa trên tay đi lao như tên bắn về phía đối phương.
“Bịch!”
Diệp Sở Noãn vấp phải chậu cây ngã sấp xuống đất.
Lãnh Nguỵ Thần phì cười kéo cánh tay cô: “Đi đứng nhìn đường! Hiểu không?”
Thấy cô im lặng cúi đầu anh nghi hoặc cúi xuống lại thấy cô vừa hừng hực khí thế giờ lại rơm tớm nước mắt: “Làm sao lại khóc rồi?”
Diệp Sở Noãn nức nở: “Vỡ rồi…”
Anh lập tức hiểu cô nói vỡ cái gì, là mấy chậu cây bị rơi.
“Vỡ rồi thì thôi, mai mua chậu khác bây giờ đi vào?”
Diệp Sở Noãn không chịu mếu máo ngồi im ở đó: “Vỡ rồi…”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Lãnh Nguỵ Thần biết bất lực là gì, thật giống cảm giác đang trông trẻ nhỏ, anh cảnh sát kia nói không hề sai, cô quả thực là trẻ nhỏ.
“Tại anh! Anh làm vỡ cây của tôi rồi!”
“Được được! Em đứng dậy trước tôi đền cho em?”
Dứt lời anh luồn tay vào hai bên nách cô nhấc bổng cô lên tránh chỗ đất loang lổ kia.
Diệp Sở Noãn bỗng nhiên tung nắm đấm về phía trước vô tình đấm phải má phải của anh, anh lập tức thả tay cô mất thăng bằng lại ngã xuống đất.
Lãnh Nguỵ Thần: “…”
Diệp Sở Noãn cũng chẳng ngồi lâu định hình vài giây rồi đứng dậy lại muốn lao lên đánh anh: “Đừng hòng chạy! Bà đây phải đánh cho m** tan xác!”
Tốc độ của cô nhanh nhưng đang say nên chẳng có trình tự gì cả, mọi chiêu tấn công đều bị anh đoán trước và chặn lại: “Muốn đánh chồng đến thế à?”
Nghe thấy chữ chồng đột nhiên cô dừng động tác nhìn chằm chằm vào mặt anh: “Chồng tôi…sao hôm nay xấu thế!”
Lãnh Nguỵ Thần: “…”
Anh quyết định không tiếp tục đứng đây nghe con sâu rượu này lảm nhảm nữa bèn vác cô lên vai mạnh mẽ đi vào nhà.
“Á! Bỏ ra! Người xấu! Cứu Noãn Noãn! Mẹ ơi!”
“Im lặng!” Anh quát.
Diệp Sở Noãn giật mình im bặt, trong mắt nổi một tầng sương dày, sắp khóc rồi!
Vừa đặt cô xuống giường Diệp Sở Noãn đã co người lại khóc thút thít.
Lãnh Nguỵ Thần thở dài nhíu mày, không biết phải làm sao: “Im ngay!”
“Hức…” Cô lập tức ngậm miệng, mếu máo nhìn anh lên án, ánh mắt trống rỗng mơ hồ kia thật khiến người ta muốn phạm tội mà!
Đè nén lại cảm giác khó chịu anh lại nghiêm giọng đứng khoanh tay trước ngực: “Nằm xuống! Đắp chăn! Nhắm mắt! Ngủ!”
Diệp Sở Noãn sợ hãi răm rắp nghe theo, nhờ tác dụng của cồn nên cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, bắt đầu trong vai người đẹp say mèm.
Lúc đi xuống tầng 1 thấy cửa chính vẫn mở liền nghi hoặc, dì Nhan quên khoá cửa?
Bước ra ngoài kiểm tra, ánh mắt anh bất chợt dừng ở phía xa.
Hoá ra Diệp Sở Noãn ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ khi này bây giờ đang ngồi cạnh mấy chậu hoa nhỏ thủ thỉ gì đó. Anh thở dài quay vào lấy áo khoác rồi lại đi ra.
Chùm áo khoác lên vai cô, Diệp Sở Noãn giật mình ngồi bệt xuống đất: “Ai thế?”
“Em đoán xem?”
Diệp Sở Noãn nheo mắt sau đó cô dang tay ôm mấy chậu hoa nhỏ vào ngực: “Ăn trộm! Muốn trộm hoa của ta đúng không?”
Lãnh Nguỵ Thần ăn trộm: “…”
Diệp Sở Noãn đờ người ra vài giây rồi ngây ngốc nói: “À! Nhận ra rồi! Là tên khốn vừa nãy đúng không? Sao nào? Bị bà đây đánh chưa đã à? Có tin bà đánh cho một trận nữa không?”
Chưa kịp đợi đối phương phản ứng cô đã ném toàn bộ số hoa trên tay đi lao như tên bắn về phía đối phương.
“Bịch!”
Diệp Sở Noãn vấp phải chậu cây ngã sấp xuống đất.
Lãnh Nguỵ Thần phì cười kéo cánh tay cô: “Đi đứng nhìn đường! Hiểu không?”
Thấy cô im lặng cúi đầu anh nghi hoặc cúi xuống lại thấy cô vừa hừng hực khí thế giờ lại rơm tớm nước mắt: “Làm sao lại khóc rồi?”
Diệp Sở Noãn nức nở: “Vỡ rồi…”
Anh lập tức hiểu cô nói vỡ cái gì, là mấy chậu cây bị rơi.
“Vỡ rồi thì thôi, mai mua chậu khác bây giờ đi vào?”
Diệp Sở Noãn không chịu mếu máo ngồi im ở đó: “Vỡ rồi…”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Lãnh Nguỵ Thần biết bất lực là gì, thật giống cảm giác đang trông trẻ nhỏ, anh cảnh sát kia nói không hề sai, cô quả thực là trẻ nhỏ.
“Tại anh! Anh làm vỡ cây của tôi rồi!”
“Được được! Em đứng dậy trước tôi đền cho em?”
Dứt lời anh luồn tay vào hai bên nách cô nhấc bổng cô lên tránh chỗ đất loang lổ kia.
Diệp Sở Noãn bỗng nhiên tung nắm đấm về phía trước vô tình đấm phải má phải của anh, anh lập tức thả tay cô mất thăng bằng lại ngã xuống đất.
Lãnh Nguỵ Thần: “…”
Diệp Sở Noãn cũng chẳng ngồi lâu định hình vài giây rồi đứng dậy lại muốn lao lên đánh anh: “Đừng hòng chạy! Bà đây phải đánh cho m** tan xác!”
Tốc độ của cô nhanh nhưng đang say nên chẳng có trình tự gì cả, mọi chiêu tấn công đều bị anh đoán trước và chặn lại: “Muốn đánh chồng đến thế à?”
Nghe thấy chữ chồng đột nhiên cô dừng động tác nhìn chằm chằm vào mặt anh: “Chồng tôi…sao hôm nay xấu thế!”
Lãnh Nguỵ Thần: “…”
Anh quyết định không tiếp tục đứng đây nghe con sâu rượu này lảm nhảm nữa bèn vác cô lên vai mạnh mẽ đi vào nhà.
“Á! Bỏ ra! Người xấu! Cứu Noãn Noãn! Mẹ ơi!”
“Im lặng!” Anh quát.
Diệp Sở Noãn giật mình im bặt, trong mắt nổi một tầng sương dày, sắp khóc rồi!
Vừa đặt cô xuống giường Diệp Sở Noãn đã co người lại khóc thút thít.
Lãnh Nguỵ Thần thở dài nhíu mày, không biết phải làm sao: “Im ngay!”
“Hức…” Cô lập tức ngậm miệng, mếu máo nhìn anh lên án, ánh mắt trống rỗng mơ hồ kia thật khiến người ta muốn phạm tội mà!
Đè nén lại cảm giác khó chịu anh lại nghiêm giọng đứng khoanh tay trước ngực: “Nằm xuống! Đắp chăn! Nhắm mắt! Ngủ!”
Diệp Sở Noãn sợ hãi răm rắp nghe theo, nhờ tác dụng của cồn nên cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, bắt đầu trong vai người đẹp say mèm.