Chương 34: Từ giờ về sau căn nhà này thuộc quyền sở hữu của cô!
Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao Diệp Sở Noãn mới từ từ hé mắt, lăn lộn qua lại vài vòng trên giường cô mới vất vả ngồi dậy chẳng nhớ rõ hôm qua mình làm sao về được nhà, những kí ức hôm qua đã quên sạch hoàn toàn.
Vả lại đầu cô rất đau cũng chẳng nhớ được nữa, lết thân xác mệt nhọc vào phòng tắm, trước tiên cứ phải tắm rửa qua trước đã.
Sửa soạn bản thân hợp lý cô mới đi xuống dưới nhà, anh không có nhà đã tới công ty từ sớm.
Dì Nhan thấy cô liền bưng trong nồi hâm nóng ra một bát canh cỡ vừa: “Phu nhân, cô uống cái này ấm bụng trước đi, sắp tới bữa trưa rồi”
Diệp Sở Noãn chỉ gật đầu cầm thìa múc thử một muỗng, thổi qua cho nguội rồi mới đưa vào miệng. Hương vị không tồi, có vị nấm và thịt hoà quyện lại với nhau, ăn rất vừa miệng. Phải nói tài nghệ nấu nướng của dì Nhan khó có ai sánh nổi. Dì ấy từng là bếp trưởng nữ duy nhất của nhà hàng 6 sao tại Đạt Thành, sau khi nghỉ việc dì ấy liền tới đây làm. Tuổi tác cũng chỉ lớn hơn mẹ cô vài tuổi.
“Thứ này còn không dì?”
“Vẫn còn ở trong nồi, phu nhân muốn uống nữa sao?”
“À không, dì để giúp con một chút vào hộp giữ nhiệt chút nữa con mang tới cho Nguỵ Thần” Thấy thứ ngon đột nhiên cô lại muốn san sẻ cho anh.
Dì Nhan nghe vậy vui mừng còn không kịp lập tức chuẩn bị, tình cảm giữa họ mà tốt thì không khí ở Tân Cảnh cũng sẽ tốt.
Vì vậy đúng 12 giờ Diệp Sở Noãn xuất hiện tại công ty, do đã tới đây vài lần nên cô được đặc cách đi thẳng lên mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Mọi người trong công ty cũng xì xào bàn tán.
“Phu nhân và sếp tình cảm tốt thật tôi thấy phu nhân hay mang đồ ăn tới cho sếp lắm!”
“Biết đâu chỉ là lấy lòng thôi thì sao? Lòng dạ đàn bà ai mà biết được!”
“Cô ghen tị chứ gì! Nếu sếp không đồng ý thì cô nghĩ vị phu nhân kia được đặt chan vào cái thang máy mạ vàng kia à? Đến cả Bạch tiểu thư còn chưa được bước vào đó!”
“Cô Bạch thì đã là cái gì? Chẳng qua là dựa hơi Lãnh nhị phu nhân để tiếp cận sếp, suốt ngày ra vẻ ta đây! Mỗi lần cô ta tới cứ như là thực sự coi mình là chủ của công ty vậy!”
“Được rồi! Đừng nói nữa! Bị bắt gọn cả đám bây giờ!”
“…”
Diệp Sở Noãn đi tới cửa vô tình lướt qua cửa kính ở phòng làm việc của anh nên dừng việc gõ cửa đi vào, anh đang tiếp khách hàng ở bên trong, ngồi ngoài đợi vậy. Nhưng sao nhìn mặt họ căng thẳng vậy nhỉ, không giống thái độ bàn chuyện làm ăn chút nào.
Vừa ngồi được một lúc cánh cửa làm việc mở ra, Triệu Dương đi đầu dẫn người đàn ông trung niên ra khỏi phòng, cậu ta cũng bất ngờ khi gặp cô ở đây: “Phu nhân!”
Diệp Dở Noãn mỉm cười gật đầu, mắt nhìn qua người đàn ông kia trùng hợp là ông ta cũng đang nhìn cô, ánh mắt người này lẫn khí thế đều vô cùng nguy hiểm, sắc bén như dao. Cô nhanh chóng rời tầm mắt: “Tôi vào được chứ?”
“Vâng! Phu nhân mời vào!” Triệu Dương thoải mái gật đầu.
Cô cất bước đi qua người đàn ông bỗng nghe thấy ba từ: “Đồ! Con! Hoang!” Rất khẽ như thì thầm cho riêng cô vậy.
Giật mình ngoảnh lại người kia đã cất bước đi rồi, muốn gọi lại nhưng bị anh cản: “Tới tìm tôi có chuyện?”
“Dì Nhan nấu canh hầm ngon lắm!”
“Vào trong đi”
Diệp Sở Noãn đi theo anh cô vẫn liếc về phía sau, có lẽ ban nãy là cô nghe nhầm chăng? Có lẽ là vậy.
Khi ngồi xuống cô liền mở ra, mùi thơm lan toả khắp cả căn phòng. Cô ăn uống no nê rồi nhưng mùi hương này vẫn gợi lại cảm giác thèm ăn.
Lãnh Nguỵ Thần nhìn cô rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi mới tới đây, nhân lúc còn nóng anh ăn đi không có việc gì em về trước nhé?” Cô không muốn ở lại làm phiền công việc của anh.
“Không sao, em cứ ở lại chiều trở về cùng tôi”
Diệp Sở Noãn ngơ người, anh kêu cô ở lại đây á?
Thấy cô ngẩn ngơ anh lại nói: “Buổi tối có bữa tiệc nhỏ, em đi cùng tôi ở lại tiện chuẩn bị”
“Có tiệc sao anh?”
Lãnh Nguỵ Thần không trả lời đứng dậy đi tới bàn làm việc kéo ngăn kéo bàn lôi ra một tấm thiệp mời đi lại đưa cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh kéo thức ăn lại rồi bắt đầu ăn.
Đọc qua thiệp mời Diệp Dở Noãn đờ người, đây mà bữa tiệc nhỏ? Bữa tiệc ra mắt người thừa kế của Lâm Ảnh mà là một buổi tiệc nhỏ?
Lam Ảnh là tập đoàn đứng đầu trong giới phục sức, tầm ảnh hưởng lan rộng tới cả nước ngoài, trụ sở trải dài khắp lục địa. Lần này là sự kiện chính thức ra mắt con trai cả của họ chưa một lần lộ diện, chỉ khi có quyết định thừa kế mới được phép lộ nhan trước công chúng. Còn lại sẽ đều giả trang.
Có thể bữa tiệc này đối với anh thực sự nhỏ còn với cô thì…là sự kiện lớn! Lớn lắm nha!
Cứ như vậy Diệp Sở Noãn ngủ vài tiếng ở phòng nghỉ của anh, rồi chiều tới lại cùng anh đi thử đồ. Họ không đến cửa hàng hay phòng riêng mà tới một căn hộ khá lớn ở gần công ty.
Cứ nghĩ anh tới lấy đồ ai ngờ cửa lớn cửa nhỏ vừa mở đập vào mắt cô lại là một đống quần áo, giày dép, trang sức phụ kiện được xếp ngay ngắn đâu vào đó phân loại riêng biệt cả nam lẫn nữ nhưng chủ yếu là nữ.
“Anh…nơi này…?”
“Nhà để đồ, hơi hẹp lên tầng 2 sẽ rộng hơn”
Như vậy mà nhỏ gì? Tính sơ sơ cũng phải tầm 200m2 thế mà chỉ dùng để chứa đồ.
Diệp Sở Noãn ngắm nhìn xung quanh, rất nhiều lễ phục đều được xếp treo ở tầng 2, anh nói cô thích có thể tuỳ ý lựa chọn, bất ngờ hơn hết là từ giờ về sau căn nhà này thuộc quyền sở hữu của cô. Càng kì lạ hơn là mọi thứ đều theo số đo của cô mà làm vừa in khít.
Lựa lễ phục xong sẽ có chuyên viên trang điểm tới làm tại nhà.
Đi dự tiệc cũng không phải chuyện đơn giản, hàng tá bước nối tiếp nhau, không kịp ghi nhớ bước nào với bước nào.
Người chuyên nghiệp thì luôn làm nhanh hơn người khác rất nhanh mọi thứ đã xong, nhìn mình trong gương cô còn không dám tin huống hồ gì là Lãnh Nguỵ Thần lần đầu dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cô từ dưới chân cầu thang.
Vả lại đầu cô rất đau cũng chẳng nhớ được nữa, lết thân xác mệt nhọc vào phòng tắm, trước tiên cứ phải tắm rửa qua trước đã.
Sửa soạn bản thân hợp lý cô mới đi xuống dưới nhà, anh không có nhà đã tới công ty từ sớm.
Dì Nhan thấy cô liền bưng trong nồi hâm nóng ra một bát canh cỡ vừa: “Phu nhân, cô uống cái này ấm bụng trước đi, sắp tới bữa trưa rồi”
Diệp Sở Noãn chỉ gật đầu cầm thìa múc thử một muỗng, thổi qua cho nguội rồi mới đưa vào miệng. Hương vị không tồi, có vị nấm và thịt hoà quyện lại với nhau, ăn rất vừa miệng. Phải nói tài nghệ nấu nướng của dì Nhan khó có ai sánh nổi. Dì ấy từng là bếp trưởng nữ duy nhất của nhà hàng 6 sao tại Đạt Thành, sau khi nghỉ việc dì ấy liền tới đây làm. Tuổi tác cũng chỉ lớn hơn mẹ cô vài tuổi.
“Thứ này còn không dì?”
“Vẫn còn ở trong nồi, phu nhân muốn uống nữa sao?”
“À không, dì để giúp con một chút vào hộp giữ nhiệt chút nữa con mang tới cho Nguỵ Thần” Thấy thứ ngon đột nhiên cô lại muốn san sẻ cho anh.
Dì Nhan nghe vậy vui mừng còn không kịp lập tức chuẩn bị, tình cảm giữa họ mà tốt thì không khí ở Tân Cảnh cũng sẽ tốt.
Vì vậy đúng 12 giờ Diệp Sở Noãn xuất hiện tại công ty, do đã tới đây vài lần nên cô được đặc cách đi thẳng lên mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Mọi người trong công ty cũng xì xào bàn tán.
“Phu nhân và sếp tình cảm tốt thật tôi thấy phu nhân hay mang đồ ăn tới cho sếp lắm!”
“Biết đâu chỉ là lấy lòng thôi thì sao? Lòng dạ đàn bà ai mà biết được!”
“Cô ghen tị chứ gì! Nếu sếp không đồng ý thì cô nghĩ vị phu nhân kia được đặt chan vào cái thang máy mạ vàng kia à? Đến cả Bạch tiểu thư còn chưa được bước vào đó!”
“Cô Bạch thì đã là cái gì? Chẳng qua là dựa hơi Lãnh nhị phu nhân để tiếp cận sếp, suốt ngày ra vẻ ta đây! Mỗi lần cô ta tới cứ như là thực sự coi mình là chủ của công ty vậy!”
“Được rồi! Đừng nói nữa! Bị bắt gọn cả đám bây giờ!”
“…”
Diệp Sở Noãn đi tới cửa vô tình lướt qua cửa kính ở phòng làm việc của anh nên dừng việc gõ cửa đi vào, anh đang tiếp khách hàng ở bên trong, ngồi ngoài đợi vậy. Nhưng sao nhìn mặt họ căng thẳng vậy nhỉ, không giống thái độ bàn chuyện làm ăn chút nào.
Vừa ngồi được một lúc cánh cửa làm việc mở ra, Triệu Dương đi đầu dẫn người đàn ông trung niên ra khỏi phòng, cậu ta cũng bất ngờ khi gặp cô ở đây: “Phu nhân!”
Diệp Dở Noãn mỉm cười gật đầu, mắt nhìn qua người đàn ông kia trùng hợp là ông ta cũng đang nhìn cô, ánh mắt người này lẫn khí thế đều vô cùng nguy hiểm, sắc bén như dao. Cô nhanh chóng rời tầm mắt: “Tôi vào được chứ?”
“Vâng! Phu nhân mời vào!” Triệu Dương thoải mái gật đầu.
Cô cất bước đi qua người đàn ông bỗng nghe thấy ba từ: “Đồ! Con! Hoang!” Rất khẽ như thì thầm cho riêng cô vậy.
Giật mình ngoảnh lại người kia đã cất bước đi rồi, muốn gọi lại nhưng bị anh cản: “Tới tìm tôi có chuyện?”
“Dì Nhan nấu canh hầm ngon lắm!”
“Vào trong đi”
Diệp Sở Noãn đi theo anh cô vẫn liếc về phía sau, có lẽ ban nãy là cô nghe nhầm chăng? Có lẽ là vậy.
Khi ngồi xuống cô liền mở ra, mùi thơm lan toả khắp cả căn phòng. Cô ăn uống no nê rồi nhưng mùi hương này vẫn gợi lại cảm giác thèm ăn.
Lãnh Nguỵ Thần nhìn cô rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi mới tới đây, nhân lúc còn nóng anh ăn đi không có việc gì em về trước nhé?” Cô không muốn ở lại làm phiền công việc của anh.
“Không sao, em cứ ở lại chiều trở về cùng tôi”
Diệp Sở Noãn ngơ người, anh kêu cô ở lại đây á?
Thấy cô ngẩn ngơ anh lại nói: “Buổi tối có bữa tiệc nhỏ, em đi cùng tôi ở lại tiện chuẩn bị”
“Có tiệc sao anh?”
Lãnh Nguỵ Thần không trả lời đứng dậy đi tới bàn làm việc kéo ngăn kéo bàn lôi ra một tấm thiệp mời đi lại đưa cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh kéo thức ăn lại rồi bắt đầu ăn.
Đọc qua thiệp mời Diệp Dở Noãn đờ người, đây mà bữa tiệc nhỏ? Bữa tiệc ra mắt người thừa kế của Lâm Ảnh mà là một buổi tiệc nhỏ?
Lam Ảnh là tập đoàn đứng đầu trong giới phục sức, tầm ảnh hưởng lan rộng tới cả nước ngoài, trụ sở trải dài khắp lục địa. Lần này là sự kiện chính thức ra mắt con trai cả của họ chưa một lần lộ diện, chỉ khi có quyết định thừa kế mới được phép lộ nhan trước công chúng. Còn lại sẽ đều giả trang.
Có thể bữa tiệc này đối với anh thực sự nhỏ còn với cô thì…là sự kiện lớn! Lớn lắm nha!
Cứ như vậy Diệp Sở Noãn ngủ vài tiếng ở phòng nghỉ của anh, rồi chiều tới lại cùng anh đi thử đồ. Họ không đến cửa hàng hay phòng riêng mà tới một căn hộ khá lớn ở gần công ty.
Cứ nghĩ anh tới lấy đồ ai ngờ cửa lớn cửa nhỏ vừa mở đập vào mắt cô lại là một đống quần áo, giày dép, trang sức phụ kiện được xếp ngay ngắn đâu vào đó phân loại riêng biệt cả nam lẫn nữ nhưng chủ yếu là nữ.
“Anh…nơi này…?”
“Nhà để đồ, hơi hẹp lên tầng 2 sẽ rộng hơn”
Như vậy mà nhỏ gì? Tính sơ sơ cũng phải tầm 200m2 thế mà chỉ dùng để chứa đồ.
Diệp Sở Noãn ngắm nhìn xung quanh, rất nhiều lễ phục đều được xếp treo ở tầng 2, anh nói cô thích có thể tuỳ ý lựa chọn, bất ngờ hơn hết là từ giờ về sau căn nhà này thuộc quyền sở hữu của cô. Càng kì lạ hơn là mọi thứ đều theo số đo của cô mà làm vừa in khít.
Lựa lễ phục xong sẽ có chuyên viên trang điểm tới làm tại nhà.
Đi dự tiệc cũng không phải chuyện đơn giản, hàng tá bước nối tiếp nhau, không kịp ghi nhớ bước nào với bước nào.
Người chuyên nghiệp thì luôn làm nhanh hơn người khác rất nhanh mọi thứ đã xong, nhìn mình trong gương cô còn không dám tin huống hồ gì là Lãnh Nguỵ Thần lần đầu dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cô từ dưới chân cầu thang.