Chương 57
Ngày mùng 2/3, trong khi anh Lâm cùng các thành viên hội đồng quản trị đang ở Campuchia xem chỗ đất đai của nhà lão Santichai, thì ở Việt Nam đã bước sang ngày thứ 3/3.
- Linh à con, ăn sáng đã mẹ chở đi học con.
- Dạ vâng ạ mẹ.
Bà Loan nay xin nghỉ 1 ngày để đưa cô đi học, tan học về bà sẽ đưa cô đi tới bệnh viện cắt chỉ theo lịch hẹn của bác sĩ. Nhìn con mình gầy gò bà xót quá thể. Sang năm lớp 12 sẽ còn vất vả hơn nữa vì còn phải ôn thi đại học. Haizz.
Ở lớp học, Hiếu vẫn như 2 hôm trước, nhưng hôm nay không phải là bánh chà là hạnh nhân nữa mà là 1 bánh mỳ pate xúc xích và 2 chai sữa đậu nành. Trung xửng cồ lên khi thấy Hiếu để bánh và nước ở bàn cô.
- Thằng kia! Mày muốn khích tao đấy à?
- Mày muốn nghĩ thế *** nào thì nghĩ.
- Mang bánh và nước xuống bàn của mày!
- Đó là đồ của Linh.
- Tao nói mày cầm lại! Đồ của người yêu tao tao sẽ tự làm và tự mua cho cô ấy.
Cô bơ phờ mệt mỏi chỉ muốn nằm ngủ thôi, đi tới bàn vẫy tay chào các bạn, thấy đồ ăn ở trên bàn mình, liền đưa gương mặt kèm đôi mắt ướt buồn ngủ của mình nhìn hiếu đang đứng trước mặt Trung:
- Hiếu à.... hơizzz( ngáp ngủ). Cậu.... có mua đồ ăn cho tôi ấy, thì đừng nhé! Mua cho tôi chai hoặc cốc cafe sữa được rồi. Cảm ơn trước.
Nói xong cô gục luôn xuống bàn thở đều đều, ngủ tới tận qua cả 15’ đầu giờ, vào tiết Lịch sử rồi cô mới tỉnh dậy tát bôm bốp vào 2 bên má của mình xong bỏ sách vở ra học bài.
Chiếc bánh mỳ cô đưa cho Trung ăn giúp mình, cô chỉ lấy 2 chai sữa đậu nành thôi, ừng ực hết cả 1 chai rồi cầm đề ra văn phòng đưa cho cô chủ nhiệm chữa. Trong lúc đó, Ninh cầm cốc cafe sữa rồi vỗ vai Mỹ Anh ngồi bàn đầu:
- Em gái xinh đẹp ơi!
- Ơi dạ... Mỹ Anh xinh đẹp nhất đời đây ạ. Ôi chào anh đẹp zai.
- Phiền em đưa cốc cafe này cho Hoàng Thục Linh giúp anh. Tận tay nhé.
- Dạ vâng ạ em sẽ đưa tận tay bạn ý. Hihi.
Mỹ Anh cầm luôn cốc cafe đó, a là cốc của L2 Cafe nè, không có đá. Có tâm ghê cơ vì cafe có đá mà mang đi ship, tới nơi sẽ tan hết đá ra và cafe sẽ nhạt thếch. Thấy cô cầm đề đi về lớp Mỹ Anh đưa ngay cho cô luôn.
- Linh xinh oy! Có anh gì đập choai đưa bà cafe nè.
- Ừm tôi biết rồi. Cảm ơn Mỹ Anh xinh nhé. Còn 1 chai sữa đậu nành đó.
Cô đi nhanh về chỗ lấy chai sữa đậu nành cho Mỹ Anh còn cô thì mở hẳn nắp cốc cafe ra rồi ừng ực sạch sẽ trong chưa đầy nửa cốc, thoải mái quá thể.
Đã nửa tháng rồi đấy, giờ cô mới được 1 cốc cafe, thèm muốn chết. Ngày học 5 tiết trôi qua, buồn ngủ chết cô rồi. Thu dọn sách vở cho vào cặp trong trạng thái bơ phờ mệt mỏi, cô ước gì mình vói các bạn ngồi học không phải ở bàn mà là ở giường, có gối đàng hoàng, học mà mệt quá ngả lưng xuống ngủ luôn mà thầy cô không nói gì.??
- Linh à để anh đưa em về nhé. Mẹ cho anh đi xe máy rồi.
- (Ngáp ngủ) Nay mẹ tới đưa em đi cắt chỉ Trung à. Ngày mai, ngày mai nhé.
Con camry màu đen đỗ ở dưới chỗ gần nhà để xe và quay đầu ra phía ngoài cổng, cô nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong. Đúng là xe bà Loan thật, Trung lầm lũi đi ra khỏi cổng trường lấy xe và đi.
- Mẹ ơi. Cắt chỉ xong mẹ con mình tới quán cafe nhà Trung uống cốc cafe nhé mẹ. Con thèm espresso quá.
- Vâng. Nhìn con kìa, 2 con mắt kìa có giống con gấu trúc không?
Nghe cô thích uống espresso, Ninh gọi điện cho Lâm, đề xuất cho bổ sung ngay espresso vào menu của quán.
- Ok. Bổ sung ngay hôm nay luôn. Em ấy thích uống gì thì cứ tự bổ sung. Tao mấy ngày sắp tới khả năng bận lắm.
- Dạ vâng đại ca. Đại ca cùng các anh em ăn uống điều độ ạ.
Ninh đi tới quán cafe, nói phải bổ sung ngay espresso vào menu.
- Espresso à? Ok anh Ninh. Để em nhắn tin cho anh Hoan.
- Ok nhé. Cố gắng làm sao vào ngày mai để tôi mang tới cho cô chủ uống.
- Ok anh.
Cô đi cắt chỉ xong xuôi, da cô lành đâm ra không có trở ngại gì cả. Bác sĩ còn dặn cô, nếu quan hệ tình dục là phải tuân thủ đúng các biện pháp tránh thai như tính ngày an toàn và bạn tình phải đeo bao cao su. Uống thuốc tránh thai nhiều hay nạo phá thai rất nguy hiểm, dẫn tới không có khả năng làm mẹ sau này.
- Dạ vâng ạ thưa bác sĩ. Cháu đã hiểu ạ.
- Tốt lắm. Về nhà chịu khó ăn uống nhé cháu. Còn có 39 cân thôi đấy. Gầy gò thế sao mà học hành được.
- Hihi dạ vâng ạ bác sĩ.
Ra khỏi phòng khám phụ khoa xong bà Loan ấn đầu cô 1 cái rõ mạnh, bà nói cô lười ăn phát sợ luôn, nhue này thì tới năm lớp 12 đừng hòng mà bà đồng ý cho học đội tuyển để thi giải thành phố.
- Kìa mẹ. Thì giờ con ăn nhiều là được chứ gì.
Vâng và thế là bà Loan kéo cô đi chợ mua cả đống đồ. Vài cân thịt lợn, vài cân sườn heo, mấy con gà, lại còn cả tảng thịt bò... lại còn bấm số của bà bạn mình nữa.
- Ơi vẩu à.
- Ừ tao đây. Mày mua giúp tao 1 cái tủ bảo ôn. Nhỏ thôi không cần to.
- Ừ ok.
Bà Bình đang ở tập đoàn Ocean làm quen với mọi người và xem qua 1 số hợp đồng nhà đất cho nên là không tới xem được, có đặt qua điện máy xanh nhờ ship thẳng tận nhà bà Loan.
Bà Loan hết mua thịt rồi lại mua trái cây, đủ thứ các loại trên đời, cô nhìn mà ghê hết cả người. Chuỗi ngày vỗ béo cô của bà chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay.
Kính coong... cô cầm chìa khoá ra bấm mở cổng, ồ hoá ra là Ninh.
- Em chào anh ạ. Mời anh vào nhà chơi.
- Cảm ơn cô chủ. Tôi tới mang cafe cho cô chủ xong đi liền à. Đây là espresso, capuchino và latte do barista của quán làm. Cô chủ uống và cảm nhận nhé. Đây là bản dùng thử trước khi bán cho khách ạ.
- Vâng cảm ơn anh ạ.
Ninh quay người, lên xe nổ máy phóng vọt đi. Cô nhìn 3 cốc cafe, tất cả đều mát thôi chứ không có đá, cô nước miếng, thèm nhỏ dãi ra rồi, liền lấy 1 cốc espresso ra vừa uống vừa cảm nhận.
- Ôi ngon quá. Mẹ ơi mẹ thử đi này.
- Cafe à con?
- Dạ có espresso, capuchino và latte.
Đậm vị cafe lắm bởi cafe ở quán L2 của anh Lâm, là cafe hạt, rang lên rồi xay thơm phức. Ngon lắm, loại nào cũng ngon hết nhất là espresso.
- Ngon thật. Nhưng mà capuchino với latte phải uống ở quán cơ mới đúng điệu.
- Thì ngày mai ngày kia mẹ con mình tới uống. Nửa tháng nay con không động tới cafe rồi, thèm chết được.
Cô uống sạch 2 cốc espresso và capuchino, còn latte thì bà Loan uống. Xong 2 mẹ con bắt tay vào làm đồ ăn tối. Bà Loan bảo cô rằng bà làm gà hầm lá ngải mà cô không ăn hết thì bà oánh đòn.
- Kìa mẹ. Con phải heo đâu mà ăn hết ngay được. Mẹ nấu cả nồi thế kia, chắc 3 ngày con mới ăn hết á!
Giao hàng của điện máy xanh ship tủ bảo ôn tới nhà, lắp đặt rồi đi về luôn bởi bà Bình đã thanh toán qua thẻ visa xong hết rồi. Chỗ thịt bà mua đó không để vừa tủ bảo ôn luôn thì biết rồi đấy, lại phải sắp xếp lại tủ lạnh của nhà mình.
[...]
3 ngày sau đó, ông Kiên đang làm việc ở tập đoàn thì có điện thoại, là 1 số lạ:
- Alo? Tôi là Kiên, ai đầu dây vậy ạ?
- Vâng chào mr Kiên. Tôi là thợ chế tác của L2 Luxury. Cặp nhẫn của anh đặt đã có rồi ạ.
- Ôi dạ vâng, tốt quá rồi ạ cảm ơn anh. Khoảng 1 tiếng nữa tôi tới lấy ạ.
Ông chế tác trang sức có tự động tuyển thêm 2 thợ chuyên vẽ, còn ông chỉ có thiết kế thôi. Đang “chăm sóc” cẩn thận lại 1 lần nữa cặp nhẫn trước khi giao cho ông Kiên thì ông Kiên tới.
- Tôi tới lấy cặp nhẫn ạ anh ơi.
- Dạ vâng mr Kiên.
Ông chế tác để vào hộp nhung hình vuông có màu đỏ đưa cho ông Kiên xem lại, đẹp không khác gì hàng nhập về vậy. Ông Kiên đưa trước 5 triệu tiền cọc rồi, thanh toán nốt số tiền còn lại là 460 triệu (cả cặp là 465 triệu).
- Cảm ơn cửa hàng nhiều lắm. Tôi xin phép.
Cặp nhẫn được ông Kiên nâng niu cẩn thận vừa lái xe vừa cầm trên tay. Về tới nhà ông Kiên liền đưa cho vợ xem. 465 triệu không có quá đắt, bởi nhẫn làm thủ công mà. Bà Mary nhìn cũng thấy mê đắm, đeo thử 1 chiếc nhỏ vào ngón tay áp út. Nhìn viên kim cương kìa, nó sáng lấp lánh quá chừng.
- Vợ thích không?
- Em có. Nó đẹp quá mà anh.
- Công nhận phải nói là ông chế tác ở đó giỏi thật. Hôm nay anh tới mà cái tủ chế tác của ông ta đã nhiều đồ lắm rồi đấy. Toàn là vàng thôi. Hay là hôm nào 2 đứa nhỏ làm đám cưới mình đặt nhẫn vàng ở đó nhé?
Bà Mary gật đầu rồi cười vui lắm. Ông Kiên có hỏi về cậu quý tử của mình thì bà Mary nói đã đi với thằng Trường từ lúc 3h rồi cơ. Chắc là đi uống cafe.
Vâng. Đi uống cafe đấy. À thì có, nhưng mà uống xong anh chủ ở đó mời ở lại ăn tối nhậu nhẹt ở đó luôn. Trung nhắn tin xin phép rồi xong phụ giúp anh chị chủ nấu ăn.
- Gọi thêm mấy thằng tới luôn Trung. Cho vui.
- Vâng anh để em gọi ạ.
Lần lượt Sơn, Vinh và Hiếu được gọi tới quán ăn nhậu. Sơn không đi được rồi bởi khách đông, Hiếu vì ghét bản mặt của Trung nên không có tới. Chỉ có Vinh là đi được vì Vinh ở căn hộ riêng. Vinh ngay sau đó tới rất nhanh, giúp Trường bê két bia vào trong bàn để rồi cầm vào mấy cái bánh ngọt mà người giúp việc mang từ biệt thự tới.
- Ừm ngon thật.
- Chuyện. Nhà tôi có đầu bếp riêng mà.
Vinh hỏi lí do mà lại ăn nhậu hôm nay, thì Trường nói rằng mời anh em nhậu cũng cần lí do nữa hả. Chầu ngày hôm nay Trường mời. Trung giật nắp 1 chai ra uống trước, ừng ực hết cả chai xong rồi ngồi đần mặt ra nhìn xa xăm
- Tôi nói trước này. Tôi không tiếc bao các bạn bia bọt. Nhưng cũng vừa phải thôi vì ngày mai còn đi học đấy. Nhất là mày đấy Trung!
- Rồi rồi ông cụ non. Dô! Trăm phần trăm!
- Hết nhớ!
Bữa nhậu này ngồi ôn lại kỷ niệm thôi, anh chủ quán hỏi người đã từng tiếp xúc và có cảm tình với Thục Linh cô, chỉ có Vinh thôi nên Vinh từ từ vừa ăn vừa kể. Kỷ niệm của bữa tiệc sinh nhật ông chủ tịch thành phố ùa về trong tâm trí của Vinh.
- Ban đầu em ghét Thục Linh cực. Tiểu thư nhà giàu đấy, giản dị 1 cách không thể ngờ. Cứ như kiểu giả nghèo giả khổ.
- Kể xem giản dị tới đâu.
- Bố làm giám đốc sở, mẹ làm phó giám đốc ngân hàng, mà đi dùng còn ip cùi bắp anh ạ, mà lúc đó ip11 12 ra quá trời. Lúc đó em có va vào cô ấy, con ip cùi bắp rơi xuống đất. Mẹ em lúc đó thích con gái lắm, nên nhìn đứa con gái nào xinh đẹp ngoan hiênd là bà thích lắm. Mẹ em có sai vệ sĩ đi mua 1 con ip12 promax nhưng tới ngày hôm sau cô ấy lại dùng con điện thoại bấm Nokia.
Xuân Vinh kể nhanh tới đoạn 2 mẹ con đi xem thầy bói tình duyên, thầy Phan Kim là thầy thứ 3 rồi, 3 thầy đều bảo Vinh và cô rất có duyên với nhau. Nếu lấy được cô làm vợ trong tương lai này thì đường công danh phất lắm.
- Xem bói chỉ để biết thế thôi chú em à. Như anh chị đây này, xung khắc nhau đấy. Ai cũng bảo là không hợp nhau đâu nọ kia. Quan trọng là mình yêu, mình sống với người ra hoà thuận thôi, vợ nhỉ?
3 tiếng sau...
Tiếng chuông cổng nhà cô kêu inh ỏi ỏm củ tỏi cả lên, Trung say khướt đứng tựa vào cổng nhà cô, hết bấm chuông rồi lại gọi tên cô.
- Ực... Thục... Thục Linh... THỤC LINH.... ơi!
Trung tới đúng lúc bố mẹ mình ở đây. Bố cô đi ra mở cổng thì Trung ngã vào người ông luôn, nặng muốn chết thôi.
- Con... chào bố... bố vợ.
- Uống ở đâu lắm thế này hả con?
Ông Kiên đi ra xem là ai bấm chuông vô duyên thế, ra là thằng con hư đốn này của mình.
- Ô. Bố... bố mẹ... cũng cũng ở... haha ở đây sao ạ?
- Đồ thằng con hư đốn này!
Bà Mary ra đánh tới tấp vào người con trai mình xong kéo Trung ra ngoài xe. Nhưng cậu quý tử này khoẻ ghê lắm, giằng ra rồi loạng choạng đi vào bên trong nhà cô, còn vấp ngã cả ra nền nhà.
- Trời đất ơi con tôi.
Trung nặng nề nhổm người dậy, ngồi xếp bằng 2 chân lại rồi đưa tay chống cằm nhìn bố mẹ 2 bên, cười hihi. Cố gắng đứng thẳng người lên, suỵt suỵt vài cái, lại cười hihi rồi nhằm đúng hướng cầu thang, vinh tay cầu thang đi lên tầng, vừa đi vừa gọi tên Thục Linh. Say nhưng vẫn biết rõ phòng cô là trên tầng 3, không gõ cửa phòng mà mở hẳn cửa vào trong luôn. Cô đang học bài nghe nhạc, thấy Trung say sỉn thế kia cô chán luôn đấy.
- Thục... Thục Linh à! Em đâu rồi...?
- Anh lại say đấy à Trung?
Đang nằm trên giường cô, nghe thấy tiếng cô Trung liền bật dậy ngay. Đưa tay ra vẫy vẫy cô về phía mình:
- Em nói với anh đừng có say nữa mà. Anh không nghe lời em gì hết.
- Anh... chỉ có uống... 1 chút. 1 chút mà thôi.
Trung từ từ, chầm chậm đi về phía cô đang ngồi, giơ ngón trỏ ra ý bảo chỉ uống 1 chút thôi.
{Gớm. 1 chút của cậu là 15 chai bia đó. Ngồi đó mà 1 chút.}
Tới gần bàn học, duỗi tay ra muốn chạm vào cô thì cô lại đứng dậy né tránh Trung, bằng cách quay người hướng mặt vào trong nhà vệ sinh. Nào có dễ như thế, Trung đã tới đây rồi, cô muốn tránh là tránh được sao?
- Em muốn tránh tôi à Linh?
- Em... chỉ là đi vệ sinh.
- Em... ực. Nói dối không giỏi đâu.
Trong miệng Trung toàn mùi bia với mắm tôm, bắt đầu giày xéo cắn mút làn môi mềm có phần hơi nhợt nhạt của cô. Thấy cô không có mở miệng, Trung luôn tay vào trong áo xoa nắn vuốt ve, mới làm có 1 lần thôi nhưng Trung thuần thục lắm, khi cởi chốt áo lót cô ra mà không tốn chút sức nào. Khuôn ngực mềm mại kia không có gì nâng đỡ liền nhảy ra ngoài:
- Á đau... Trung ơi...
Đau à, mở miệng rồi nhé, lần này cô không thoát đâu. Giày xéo mút môi, quấn quýt cùng chiếc lưỡi đinh hương mềm mại của cô 1 lúc phải tới 5’ liền. Cô không uống bia, nhưng ngửi mùi bia từ Trung cô cũng say luôn rồi. Bàn tay thô hư hỏng xoa nắn bầu ngực căng tròn mềm mại mãi mà không chán.
- Linh ơi... Linh. Đừng... đừng trốn tôi nữa được không. Tôi... rất yêu em. Yêu em nhiều lắm đấy.
Không để cho cô mở miệng nói Trung tiếp tục nấu cháo lưỡi, ôm chặt cô ngã vật xuống giường.
- Linh ơi... Tại sao? Tại sao vậy em?
- Tại sao cái gì?
Trung chưa kịp nói gì, đưa ánh mắt đắm đuối pha 2 3 phần tức giận nhìn cô. Cô còn hỏi tại sao ư? Cô ngây ngô thật hay giả vờ ngây ngô giày vò Trung như vậy chứ. Bà Mary pha nước chanh cho con trai mình rồi mang lên trên phòng, thấy con trai mình đang đè cô ra hôn lại xoa xoa bóp bóp khuôn ngực của cô nữa chứ, bà liền kéo Trung ra rồi cho 1 bạt tai.
- Mẹ...
- Con bảo con đi uống cafe với thằng Trường. Uống cafe mà say khướt thế này đây hả? Mẹ nói cho con biết, từ nay về sau con mà còn nhậu thì xách vali ra khỏi nhà, mẹ không chứa chấp cái loại bê tha như con.
Bà Mary đưa cho Trung cốc nước chanh, uống hết rồi bà kéo con trai mình đi xềnh xệch như cún con xuống cầu thang.
- CON KHÔNG VỀ. Con... con phải hỏi... ợ... hỏi em ấy...
- Con hỏi con bé trong tình trạng không tỉnh táo thế này coi được sao Trung? Đi về. Ngày mai tỉnh táo rồi, con muốn hỏi gì cũng được.
Ông Kiên và bà Mary mất mặt quá thể vì đứa con trai hư đốn, dám nói dối bố mẹ uống cafe để đi nhậu với bạn. Còn về Truòng, bạn thân của Trung, haha bị ông bố chửi không nhấc mặt lên được. Bố mẹ thì còng lưng làm việc nuôi Trường học hành ở chuyên Amsterdam, còn Trường thì đi bao bạn nhậu nhẹt.
Sáng hôm sau, bà Mary cấm luôn Trung không được đi xe máy nữa. Uống nhiều bia đâm ra Trung ngứa khắp người, cứ gãi sồn sột khắp tay chân rồi cả vùng bụng săn chắc.
- Dậy rồi đó hả thằng con hư đốn?
- Con xin lỗi bố mẹ. Con sẽ không nhậu nữa đâu ạ.
- Mẹ không tin con nữa. Ngay từ ngày hôm nay, mẹ sẽ đưa con tới trường, tan học chú Dũng sẽ đưa con về nhà.
- Kìa mẹ. Bố. Bố nói giúp con với.
- Bố cũng giống mẹ con. Con là con bố, sao con lại có thể bê tha rồi suốt ngày nhậu nhẹt như thế? Lại còn nói dối nữa. Con mà còn hư đốn như thế này nữa, thì bố mẹ sẽ không cưới Thục Linh cho con đâu. Em ở nhà đi, nay anh có công chuyện đi ngang qua trường con, để anh đưa con đi.
- Linh à con, ăn sáng đã mẹ chở đi học con.
- Dạ vâng ạ mẹ.
Bà Loan nay xin nghỉ 1 ngày để đưa cô đi học, tan học về bà sẽ đưa cô đi tới bệnh viện cắt chỉ theo lịch hẹn của bác sĩ. Nhìn con mình gầy gò bà xót quá thể. Sang năm lớp 12 sẽ còn vất vả hơn nữa vì còn phải ôn thi đại học. Haizz.
Ở lớp học, Hiếu vẫn như 2 hôm trước, nhưng hôm nay không phải là bánh chà là hạnh nhân nữa mà là 1 bánh mỳ pate xúc xích và 2 chai sữa đậu nành. Trung xửng cồ lên khi thấy Hiếu để bánh và nước ở bàn cô.
- Thằng kia! Mày muốn khích tao đấy à?
- Mày muốn nghĩ thế *** nào thì nghĩ.
- Mang bánh và nước xuống bàn của mày!
- Đó là đồ của Linh.
- Tao nói mày cầm lại! Đồ của người yêu tao tao sẽ tự làm và tự mua cho cô ấy.
Cô bơ phờ mệt mỏi chỉ muốn nằm ngủ thôi, đi tới bàn vẫy tay chào các bạn, thấy đồ ăn ở trên bàn mình, liền đưa gương mặt kèm đôi mắt ướt buồn ngủ của mình nhìn hiếu đang đứng trước mặt Trung:
- Hiếu à.... hơizzz( ngáp ngủ). Cậu.... có mua đồ ăn cho tôi ấy, thì đừng nhé! Mua cho tôi chai hoặc cốc cafe sữa được rồi. Cảm ơn trước.
Nói xong cô gục luôn xuống bàn thở đều đều, ngủ tới tận qua cả 15’ đầu giờ, vào tiết Lịch sử rồi cô mới tỉnh dậy tát bôm bốp vào 2 bên má của mình xong bỏ sách vở ra học bài.
Chiếc bánh mỳ cô đưa cho Trung ăn giúp mình, cô chỉ lấy 2 chai sữa đậu nành thôi, ừng ực hết cả 1 chai rồi cầm đề ra văn phòng đưa cho cô chủ nhiệm chữa. Trong lúc đó, Ninh cầm cốc cafe sữa rồi vỗ vai Mỹ Anh ngồi bàn đầu:
- Em gái xinh đẹp ơi!
- Ơi dạ... Mỹ Anh xinh đẹp nhất đời đây ạ. Ôi chào anh đẹp zai.
- Phiền em đưa cốc cafe này cho Hoàng Thục Linh giúp anh. Tận tay nhé.
- Dạ vâng ạ em sẽ đưa tận tay bạn ý. Hihi.
Mỹ Anh cầm luôn cốc cafe đó, a là cốc của L2 Cafe nè, không có đá. Có tâm ghê cơ vì cafe có đá mà mang đi ship, tới nơi sẽ tan hết đá ra và cafe sẽ nhạt thếch. Thấy cô cầm đề đi về lớp Mỹ Anh đưa ngay cho cô luôn.
- Linh xinh oy! Có anh gì đập choai đưa bà cafe nè.
- Ừm tôi biết rồi. Cảm ơn Mỹ Anh xinh nhé. Còn 1 chai sữa đậu nành đó.
Cô đi nhanh về chỗ lấy chai sữa đậu nành cho Mỹ Anh còn cô thì mở hẳn nắp cốc cafe ra rồi ừng ực sạch sẽ trong chưa đầy nửa cốc, thoải mái quá thể.
Đã nửa tháng rồi đấy, giờ cô mới được 1 cốc cafe, thèm muốn chết. Ngày học 5 tiết trôi qua, buồn ngủ chết cô rồi. Thu dọn sách vở cho vào cặp trong trạng thái bơ phờ mệt mỏi, cô ước gì mình vói các bạn ngồi học không phải ở bàn mà là ở giường, có gối đàng hoàng, học mà mệt quá ngả lưng xuống ngủ luôn mà thầy cô không nói gì.??
- Linh à để anh đưa em về nhé. Mẹ cho anh đi xe máy rồi.
- (Ngáp ngủ) Nay mẹ tới đưa em đi cắt chỉ Trung à. Ngày mai, ngày mai nhé.
Con camry màu đen đỗ ở dưới chỗ gần nhà để xe và quay đầu ra phía ngoài cổng, cô nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong. Đúng là xe bà Loan thật, Trung lầm lũi đi ra khỏi cổng trường lấy xe và đi.
- Mẹ ơi. Cắt chỉ xong mẹ con mình tới quán cafe nhà Trung uống cốc cafe nhé mẹ. Con thèm espresso quá.
- Vâng. Nhìn con kìa, 2 con mắt kìa có giống con gấu trúc không?
Nghe cô thích uống espresso, Ninh gọi điện cho Lâm, đề xuất cho bổ sung ngay espresso vào menu của quán.
- Ok. Bổ sung ngay hôm nay luôn. Em ấy thích uống gì thì cứ tự bổ sung. Tao mấy ngày sắp tới khả năng bận lắm.
- Dạ vâng đại ca. Đại ca cùng các anh em ăn uống điều độ ạ.
Ninh đi tới quán cafe, nói phải bổ sung ngay espresso vào menu.
- Espresso à? Ok anh Ninh. Để em nhắn tin cho anh Hoan.
- Ok nhé. Cố gắng làm sao vào ngày mai để tôi mang tới cho cô chủ uống.
- Ok anh.
Cô đi cắt chỉ xong xuôi, da cô lành đâm ra không có trở ngại gì cả. Bác sĩ còn dặn cô, nếu quan hệ tình dục là phải tuân thủ đúng các biện pháp tránh thai như tính ngày an toàn và bạn tình phải đeo bao cao su. Uống thuốc tránh thai nhiều hay nạo phá thai rất nguy hiểm, dẫn tới không có khả năng làm mẹ sau này.
- Dạ vâng ạ thưa bác sĩ. Cháu đã hiểu ạ.
- Tốt lắm. Về nhà chịu khó ăn uống nhé cháu. Còn có 39 cân thôi đấy. Gầy gò thế sao mà học hành được.
- Hihi dạ vâng ạ bác sĩ.
Ra khỏi phòng khám phụ khoa xong bà Loan ấn đầu cô 1 cái rõ mạnh, bà nói cô lười ăn phát sợ luôn, nhue này thì tới năm lớp 12 đừng hòng mà bà đồng ý cho học đội tuyển để thi giải thành phố.
- Kìa mẹ. Thì giờ con ăn nhiều là được chứ gì.
Vâng và thế là bà Loan kéo cô đi chợ mua cả đống đồ. Vài cân thịt lợn, vài cân sườn heo, mấy con gà, lại còn cả tảng thịt bò... lại còn bấm số của bà bạn mình nữa.
- Ơi vẩu à.
- Ừ tao đây. Mày mua giúp tao 1 cái tủ bảo ôn. Nhỏ thôi không cần to.
- Ừ ok.
Bà Bình đang ở tập đoàn Ocean làm quen với mọi người và xem qua 1 số hợp đồng nhà đất cho nên là không tới xem được, có đặt qua điện máy xanh nhờ ship thẳng tận nhà bà Loan.
Bà Loan hết mua thịt rồi lại mua trái cây, đủ thứ các loại trên đời, cô nhìn mà ghê hết cả người. Chuỗi ngày vỗ béo cô của bà chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay.
Kính coong... cô cầm chìa khoá ra bấm mở cổng, ồ hoá ra là Ninh.
- Em chào anh ạ. Mời anh vào nhà chơi.
- Cảm ơn cô chủ. Tôi tới mang cafe cho cô chủ xong đi liền à. Đây là espresso, capuchino và latte do barista của quán làm. Cô chủ uống và cảm nhận nhé. Đây là bản dùng thử trước khi bán cho khách ạ.
- Vâng cảm ơn anh ạ.
Ninh quay người, lên xe nổ máy phóng vọt đi. Cô nhìn 3 cốc cafe, tất cả đều mát thôi chứ không có đá, cô nước miếng, thèm nhỏ dãi ra rồi, liền lấy 1 cốc espresso ra vừa uống vừa cảm nhận.
- Ôi ngon quá. Mẹ ơi mẹ thử đi này.
- Cafe à con?
- Dạ có espresso, capuchino và latte.
Đậm vị cafe lắm bởi cafe ở quán L2 của anh Lâm, là cafe hạt, rang lên rồi xay thơm phức. Ngon lắm, loại nào cũng ngon hết nhất là espresso.
- Ngon thật. Nhưng mà capuchino với latte phải uống ở quán cơ mới đúng điệu.
- Thì ngày mai ngày kia mẹ con mình tới uống. Nửa tháng nay con không động tới cafe rồi, thèm chết được.
Cô uống sạch 2 cốc espresso và capuchino, còn latte thì bà Loan uống. Xong 2 mẹ con bắt tay vào làm đồ ăn tối. Bà Loan bảo cô rằng bà làm gà hầm lá ngải mà cô không ăn hết thì bà oánh đòn.
- Kìa mẹ. Con phải heo đâu mà ăn hết ngay được. Mẹ nấu cả nồi thế kia, chắc 3 ngày con mới ăn hết á!
Giao hàng của điện máy xanh ship tủ bảo ôn tới nhà, lắp đặt rồi đi về luôn bởi bà Bình đã thanh toán qua thẻ visa xong hết rồi. Chỗ thịt bà mua đó không để vừa tủ bảo ôn luôn thì biết rồi đấy, lại phải sắp xếp lại tủ lạnh của nhà mình.
[...]
3 ngày sau đó, ông Kiên đang làm việc ở tập đoàn thì có điện thoại, là 1 số lạ:
- Alo? Tôi là Kiên, ai đầu dây vậy ạ?
- Vâng chào mr Kiên. Tôi là thợ chế tác của L2 Luxury. Cặp nhẫn của anh đặt đã có rồi ạ.
- Ôi dạ vâng, tốt quá rồi ạ cảm ơn anh. Khoảng 1 tiếng nữa tôi tới lấy ạ.
Ông chế tác trang sức có tự động tuyển thêm 2 thợ chuyên vẽ, còn ông chỉ có thiết kế thôi. Đang “chăm sóc” cẩn thận lại 1 lần nữa cặp nhẫn trước khi giao cho ông Kiên thì ông Kiên tới.
- Tôi tới lấy cặp nhẫn ạ anh ơi.
- Dạ vâng mr Kiên.
Ông chế tác để vào hộp nhung hình vuông có màu đỏ đưa cho ông Kiên xem lại, đẹp không khác gì hàng nhập về vậy. Ông Kiên đưa trước 5 triệu tiền cọc rồi, thanh toán nốt số tiền còn lại là 460 triệu (cả cặp là 465 triệu).
- Cảm ơn cửa hàng nhiều lắm. Tôi xin phép.
Cặp nhẫn được ông Kiên nâng niu cẩn thận vừa lái xe vừa cầm trên tay. Về tới nhà ông Kiên liền đưa cho vợ xem. 465 triệu không có quá đắt, bởi nhẫn làm thủ công mà. Bà Mary nhìn cũng thấy mê đắm, đeo thử 1 chiếc nhỏ vào ngón tay áp út. Nhìn viên kim cương kìa, nó sáng lấp lánh quá chừng.
- Vợ thích không?
- Em có. Nó đẹp quá mà anh.
- Công nhận phải nói là ông chế tác ở đó giỏi thật. Hôm nay anh tới mà cái tủ chế tác của ông ta đã nhiều đồ lắm rồi đấy. Toàn là vàng thôi. Hay là hôm nào 2 đứa nhỏ làm đám cưới mình đặt nhẫn vàng ở đó nhé?
Bà Mary gật đầu rồi cười vui lắm. Ông Kiên có hỏi về cậu quý tử của mình thì bà Mary nói đã đi với thằng Trường từ lúc 3h rồi cơ. Chắc là đi uống cafe.
Vâng. Đi uống cafe đấy. À thì có, nhưng mà uống xong anh chủ ở đó mời ở lại ăn tối nhậu nhẹt ở đó luôn. Trung nhắn tin xin phép rồi xong phụ giúp anh chị chủ nấu ăn.
- Gọi thêm mấy thằng tới luôn Trung. Cho vui.
- Vâng anh để em gọi ạ.
Lần lượt Sơn, Vinh và Hiếu được gọi tới quán ăn nhậu. Sơn không đi được rồi bởi khách đông, Hiếu vì ghét bản mặt của Trung nên không có tới. Chỉ có Vinh là đi được vì Vinh ở căn hộ riêng. Vinh ngay sau đó tới rất nhanh, giúp Trường bê két bia vào trong bàn để rồi cầm vào mấy cái bánh ngọt mà người giúp việc mang từ biệt thự tới.
- Ừm ngon thật.
- Chuyện. Nhà tôi có đầu bếp riêng mà.
Vinh hỏi lí do mà lại ăn nhậu hôm nay, thì Trường nói rằng mời anh em nhậu cũng cần lí do nữa hả. Chầu ngày hôm nay Trường mời. Trung giật nắp 1 chai ra uống trước, ừng ực hết cả chai xong rồi ngồi đần mặt ra nhìn xa xăm
- Tôi nói trước này. Tôi không tiếc bao các bạn bia bọt. Nhưng cũng vừa phải thôi vì ngày mai còn đi học đấy. Nhất là mày đấy Trung!
- Rồi rồi ông cụ non. Dô! Trăm phần trăm!
- Hết nhớ!
Bữa nhậu này ngồi ôn lại kỷ niệm thôi, anh chủ quán hỏi người đã từng tiếp xúc và có cảm tình với Thục Linh cô, chỉ có Vinh thôi nên Vinh từ từ vừa ăn vừa kể. Kỷ niệm của bữa tiệc sinh nhật ông chủ tịch thành phố ùa về trong tâm trí của Vinh.
- Ban đầu em ghét Thục Linh cực. Tiểu thư nhà giàu đấy, giản dị 1 cách không thể ngờ. Cứ như kiểu giả nghèo giả khổ.
- Kể xem giản dị tới đâu.
- Bố làm giám đốc sở, mẹ làm phó giám đốc ngân hàng, mà đi dùng còn ip cùi bắp anh ạ, mà lúc đó ip11 12 ra quá trời. Lúc đó em có va vào cô ấy, con ip cùi bắp rơi xuống đất. Mẹ em lúc đó thích con gái lắm, nên nhìn đứa con gái nào xinh đẹp ngoan hiênd là bà thích lắm. Mẹ em có sai vệ sĩ đi mua 1 con ip12 promax nhưng tới ngày hôm sau cô ấy lại dùng con điện thoại bấm Nokia.
Xuân Vinh kể nhanh tới đoạn 2 mẹ con đi xem thầy bói tình duyên, thầy Phan Kim là thầy thứ 3 rồi, 3 thầy đều bảo Vinh và cô rất có duyên với nhau. Nếu lấy được cô làm vợ trong tương lai này thì đường công danh phất lắm.
- Xem bói chỉ để biết thế thôi chú em à. Như anh chị đây này, xung khắc nhau đấy. Ai cũng bảo là không hợp nhau đâu nọ kia. Quan trọng là mình yêu, mình sống với người ra hoà thuận thôi, vợ nhỉ?
3 tiếng sau...
Tiếng chuông cổng nhà cô kêu inh ỏi ỏm củ tỏi cả lên, Trung say khướt đứng tựa vào cổng nhà cô, hết bấm chuông rồi lại gọi tên cô.
- Ực... Thục... Thục Linh... THỤC LINH.... ơi!
Trung tới đúng lúc bố mẹ mình ở đây. Bố cô đi ra mở cổng thì Trung ngã vào người ông luôn, nặng muốn chết thôi.
- Con... chào bố... bố vợ.
- Uống ở đâu lắm thế này hả con?
Ông Kiên đi ra xem là ai bấm chuông vô duyên thế, ra là thằng con hư đốn này của mình.
- Ô. Bố... bố mẹ... cũng cũng ở... haha ở đây sao ạ?
- Đồ thằng con hư đốn này!
Bà Mary ra đánh tới tấp vào người con trai mình xong kéo Trung ra ngoài xe. Nhưng cậu quý tử này khoẻ ghê lắm, giằng ra rồi loạng choạng đi vào bên trong nhà cô, còn vấp ngã cả ra nền nhà.
- Trời đất ơi con tôi.
Trung nặng nề nhổm người dậy, ngồi xếp bằng 2 chân lại rồi đưa tay chống cằm nhìn bố mẹ 2 bên, cười hihi. Cố gắng đứng thẳng người lên, suỵt suỵt vài cái, lại cười hihi rồi nhằm đúng hướng cầu thang, vinh tay cầu thang đi lên tầng, vừa đi vừa gọi tên Thục Linh. Say nhưng vẫn biết rõ phòng cô là trên tầng 3, không gõ cửa phòng mà mở hẳn cửa vào trong luôn. Cô đang học bài nghe nhạc, thấy Trung say sỉn thế kia cô chán luôn đấy.
- Thục... Thục Linh à! Em đâu rồi...?
- Anh lại say đấy à Trung?
Đang nằm trên giường cô, nghe thấy tiếng cô Trung liền bật dậy ngay. Đưa tay ra vẫy vẫy cô về phía mình:
- Em nói với anh đừng có say nữa mà. Anh không nghe lời em gì hết.
- Anh... chỉ có uống... 1 chút. 1 chút mà thôi.
Trung từ từ, chầm chậm đi về phía cô đang ngồi, giơ ngón trỏ ra ý bảo chỉ uống 1 chút thôi.
{Gớm. 1 chút của cậu là 15 chai bia đó. Ngồi đó mà 1 chút.}
Tới gần bàn học, duỗi tay ra muốn chạm vào cô thì cô lại đứng dậy né tránh Trung, bằng cách quay người hướng mặt vào trong nhà vệ sinh. Nào có dễ như thế, Trung đã tới đây rồi, cô muốn tránh là tránh được sao?
- Em muốn tránh tôi à Linh?
- Em... chỉ là đi vệ sinh.
- Em... ực. Nói dối không giỏi đâu.
Trong miệng Trung toàn mùi bia với mắm tôm, bắt đầu giày xéo cắn mút làn môi mềm có phần hơi nhợt nhạt của cô. Thấy cô không có mở miệng, Trung luôn tay vào trong áo xoa nắn vuốt ve, mới làm có 1 lần thôi nhưng Trung thuần thục lắm, khi cởi chốt áo lót cô ra mà không tốn chút sức nào. Khuôn ngực mềm mại kia không có gì nâng đỡ liền nhảy ra ngoài:
- Á đau... Trung ơi...
Đau à, mở miệng rồi nhé, lần này cô không thoát đâu. Giày xéo mút môi, quấn quýt cùng chiếc lưỡi đinh hương mềm mại của cô 1 lúc phải tới 5’ liền. Cô không uống bia, nhưng ngửi mùi bia từ Trung cô cũng say luôn rồi. Bàn tay thô hư hỏng xoa nắn bầu ngực căng tròn mềm mại mãi mà không chán.
- Linh ơi... Linh. Đừng... đừng trốn tôi nữa được không. Tôi... rất yêu em. Yêu em nhiều lắm đấy.
Không để cho cô mở miệng nói Trung tiếp tục nấu cháo lưỡi, ôm chặt cô ngã vật xuống giường.
- Linh ơi... Tại sao? Tại sao vậy em?
- Tại sao cái gì?
Trung chưa kịp nói gì, đưa ánh mắt đắm đuối pha 2 3 phần tức giận nhìn cô. Cô còn hỏi tại sao ư? Cô ngây ngô thật hay giả vờ ngây ngô giày vò Trung như vậy chứ. Bà Mary pha nước chanh cho con trai mình rồi mang lên trên phòng, thấy con trai mình đang đè cô ra hôn lại xoa xoa bóp bóp khuôn ngực của cô nữa chứ, bà liền kéo Trung ra rồi cho 1 bạt tai.
- Mẹ...
- Con bảo con đi uống cafe với thằng Trường. Uống cafe mà say khướt thế này đây hả? Mẹ nói cho con biết, từ nay về sau con mà còn nhậu thì xách vali ra khỏi nhà, mẹ không chứa chấp cái loại bê tha như con.
Bà Mary đưa cho Trung cốc nước chanh, uống hết rồi bà kéo con trai mình đi xềnh xệch như cún con xuống cầu thang.
- CON KHÔNG VỀ. Con... con phải hỏi... ợ... hỏi em ấy...
- Con hỏi con bé trong tình trạng không tỉnh táo thế này coi được sao Trung? Đi về. Ngày mai tỉnh táo rồi, con muốn hỏi gì cũng được.
Ông Kiên và bà Mary mất mặt quá thể vì đứa con trai hư đốn, dám nói dối bố mẹ uống cafe để đi nhậu với bạn. Còn về Truòng, bạn thân của Trung, haha bị ông bố chửi không nhấc mặt lên được. Bố mẹ thì còng lưng làm việc nuôi Trường học hành ở chuyên Amsterdam, còn Trường thì đi bao bạn nhậu nhẹt.
Sáng hôm sau, bà Mary cấm luôn Trung không được đi xe máy nữa. Uống nhiều bia đâm ra Trung ngứa khắp người, cứ gãi sồn sột khắp tay chân rồi cả vùng bụng săn chắc.
- Dậy rồi đó hả thằng con hư đốn?
- Con xin lỗi bố mẹ. Con sẽ không nhậu nữa đâu ạ.
- Mẹ không tin con nữa. Ngay từ ngày hôm nay, mẹ sẽ đưa con tới trường, tan học chú Dũng sẽ đưa con về nhà.
- Kìa mẹ. Bố. Bố nói giúp con với.
- Bố cũng giống mẹ con. Con là con bố, sao con lại có thể bê tha rồi suốt ngày nhậu nhẹt như thế? Lại còn nói dối nữa. Con mà còn hư đốn như thế này nữa, thì bố mẹ sẽ không cưới Thục Linh cho con đâu. Em ở nhà đi, nay anh có công chuyện đi ngang qua trường con, để anh đưa con đi.