Chương 65
{Nhân dịp hôm nay ngày mùng 1 Tết Quý Mão, Lana xin chúc tất cả mọi người, biên tập viên, admin, các bạn tác giả và đọc giả, và nhất là các bạn sinh năm con Mèo giống mình. Chúc các bạn 1 năm 2023 an khang thịnh vượng, trẻ khoẻ, vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình và người thân.
Mà nè hehe... nhớ là đừng đưa hết tiền lì xì cho mẹ mình nhé, đưa 2/3 thôi, chứ đừng có không đưa đồng nào nhé các bạn. Thôi mình vào tiếp câu chuyện nha!??}
Trọng Lâm anh lái xe tới cổng trường nơi cô học, chỉ còn 5’ nữa là cô tan thôi. Anh tranh thủ thời gian nhắn tin hẹn Sơn chột nói chuyện, nhưng phải đi cùng với 1 em xinh tươi giả vờ như vào khách sạn nghỉ ngơi. Sơn chột ngạc nhiên lắm, sao lại phải làm thế chứ. Nhưng tin nhắn sao đó của Lâm thì Sơn đã hiểu rồi, gái đẹp chỗ anh ta thì thiếu quái gì, nhất là khi mà có 150k đô trong tay. Trọng Lâm nói Bryan đã chờ Sơn ở đó, Bryan sẽ cho Sơn biết công việc mà Sơn phải làm, tất nhiên là Lâm sẽ không để Sơn cùng đàn em nguy hiểm tới tính mạng.
- Chủ tịch, hình như kia là xe của bà Mary.
Nhìn theo tay của chị Trân anh nhìn thấy con Range Rover mang bks 29A - 022.00 của ông Kiên đang đỗ ở phía đối diện kia.
- Haha chắc hẳn ta bực thằng con trai mình lắm.
- Tôi nghĩ thằng Trung nó sẽ không chịu ở nhà theo lệnh cấm túc của bố nó đâu.
- Đúng là nó sẽ không chịu. Tôi muốn xem ông Kiên với vợ của ông ta sẽ ra sao khi có thằng con nghịch tử hỗn hào như thằng Trung.
Trống tan học, Trung thấy cô đọc tin nhắn trong điện thoại, mỉm cười nhẹ nhàng rồi xách cặp chạy vụt đi, Trung thấy vậy cũng liền nhanh chân chạy đuổi theo, túm được tay cô ngay khi cô đang chuẩn bị tra chìa vào ổ.
- Thục Linh!
- Bỏ tay tôi ra!
- Ai vừa nhắn tin cho em? Em muốn đi đâu?
- Đó không phải việc của anh!
Trung giật lấy chìa khoá xe của cô không cho cô đi nữa. Vì cậu ta sáng nay được mẹ mình đưa tới, có chìa khoá xe của cô rồi vậy nên chỉ việc nhảy lên xe cô thôi.
- Ngồi lên xe, theo tôi về nhà.
- Nếu anh thích nó thì cứ lấy mà đi.
Cô hoà lẫn vào trong đám học sinh của cả 3 khối, xe cô cô không có thèm nữa mà đi xuống cổng trường bắt xe ôm, thì chợt đập vào mắt cô là Đức đang cầm cây kem ốc quế Socola đưa cho cô bằng 2 tay.
- Ơ kìa Đức. Sao cháu lại ở đây?
- Dạ cháu cùng cô Trân chú Lâm, cả em Gia Bảo nữa tới đón cô tan học. Cô ăn kem đi ạ, nhanh không nó chảy đó.
Ngọc Trân mở cửa sổ xe ra nói 2 cô cháu vào trong xe đi rồi còn đi ăn trưa, chị đang đói bụng. Cô hướng mặt về phía con bentley màu đỏ đang đỗ, cười tươi lắm rồi cùng Đức chạy tới. Trọng Lâm anh đã lâu rồi không được thấy nụ cười này, thật đẹp mà:
- Cảm ơn cô.
- Không có gì đâu ngài chủ tịch của iem.
Chị Trân nựng yêu má của Trọng Lâm vừa vặn cô cùng Đức đi vào trong xe. Bà Mary nhìn cảnh đó đã thấy hết rồi. Ơ thế cô ở đây, còn con trai bà đâu? Mở cửa xe ra định là chạy vào trong cổng trường thì thấy con trai mình đang đi con SH MODE của cô chầm chậm đi ra cổng trường.
- TRUNG! ĐỨC TRUNG!
Trung nghe thấy tiếng của mẹ mình gọi liền quay đầu xe lại đi tới nơi mà mẹ mình đang đứng.
- Mẹ.
- Sao con lại ngồi xe con bé?
- Con muốn đưa em ấy về nhà.
- Thằng Lâm với con Trân tới đây đón con bé rồi con ơi. Đi mang xe máy về về nhà cho con bé đi rồi đi công chuyện cùng mẹ.
- Dạ vâng ạ.
Trên con xe màu đỏ của Lâm, Gia Bảo đang ê ê m mama rồi đưa tay chạm vào ngực mẹ Trân. Nhóc con này bị mẹ cai sữa khi mới được 1 tuổi rưỡi thôi tức là cách đây đúng 1 tuần, nhóc con đang thèm ti mẹ. Cô Linh vỗ tay gọi Bảo cho Bảo đỡ quấy mẹ:
- Bảo Bảo ơi, cô Linh nè.
Bảo với tay ra chỗ cô rồi khóc lóc ỉ ôi đòi sữa mẹ, cô nhoài người lên đón Bảo xuống hàng ghế thứ 2 rồi hỏi chị Trân có mang theo bình sữa không.
- Chị có em à nhưng mà nó không chị bú bình, 3 hôm nay rồi.
- Ổ. Chị đưa em thử phát.
Chị Trân đưa bình sữa có pha sẵn nửa bình vẫn còn hơi âm ấm. Sau 10’, tới hẳn nhà hàng rồi mà cô Linh cũng không dỗ được bé Bảo bú bình, haizz mệt ghê. Nhóc con khóc mệt rồi lăn đùng ra ngủ trên vòng tay của cô.
- Đáng yêu quá cô Linh ơi.
- Shhh cháu nói nhỏ 1 chút cho em Bảo ngủ nhé.
Cô chầm chậm đưa tay lên chạm vào gò má phấn nộn của Bảo cùng mái tóc rậm rạp của cháu nhỏ, tóc rậm của Bảo là do di truyền từ bên nhà ngoại, cô nghe chị Trân bảo như vậy. Cô vừa bế Bảo vỗ nhè nhẹ vừa nói nhỏ với chị Trân:
- Chị ơi. Sao chị cai sữa cho cháu sớm thế ạ? Mới được có hơn 1 tuổi mà...
- Em không biết đâu, từ lúc thằng bé mọc răng ấy nó cứ kéo đầu ti chị thôi rát lắm, mà chị bị ít sữa. Cũng không muốn cai cho con sớm đâu, mà á... cũng cả anh của em đây nữa này. Cứ lúc nào cho thằng bé bú là cái ông này này... cũng a phải đòi 1 bên.
Vì diễn mà bởi vậy cho nên 2 vợ chồng giả diễn cho trót. 2 mẹt cuốn thập cẩm to chà bá được nhân viên bưng ra, chỗ này là nơi mà trước đây cô cùng Trân, Wiliam và 2 đứa nhỏ tới đó mọi người.
Quay trở lại với Trung, sau khi mang xe náy của cô về nhà để, Trung lên xe của mẹ mình rồi về nhà. Về tới nơi thì cậu ta thấy xe của bố mình ở trong sân, ủa ủa sao bố cậu ta nay lại về sớm thế.
- Dạ con chào bố.
- QUỲ XUỐNG!
Trung chưa hiểu chuyện gì thì bị ông Kiên cầm thắt lưng da quật vào lưng con trai mình, Trung quỵ ngay xuống dưới đất. Ông Kiên hỏi bà Mary, hôm nay 9/3 đã thấy Trung làm những gì với cô. Bà Mary nói sự thật thôi, không thể chối được rồi.
- Ngày hôm đó thằng Trung con trai mình tiêm thuốc ngủ vào cốc nước cam cho con bé, con bé không uống cốc đó mà đi vào bếp pha nước chanh. Sau đó thì con mình tiêm 1 ống thuốc mên vào bắp tay phải của con bé.
- Em biết mà em vẫn dung túng cho nó làm điều sai trái sao?
- Bố. Tình yêu không có gì là sai trái hết, em ấy có thai với con, thì không 1 thằng con trai nào dám bén mảng tới gần em ấy nữa. Bố, con và cả mẹ đều không sai.
Đã sai rồi còn gân cổ lên mà cãi nữa, ông Kiên quất cho 5 roi rõ mạnh nhưng Trung hề hấn gì cả bởi nỗi đau trong lòng cậu ta còn lớn hơn những phát đánh này. Ông Kiên đánh con trai mình, con ông đau 1 ông đau gấp 10, ông nói:
- Con có biết chuyện con làm với con bé mà công ty của nhà chúng ta mất đi 1 khách hàng lâu năm và uy tín rồi không?
- Là ai anh?
- Ông Hữu Phước em à. Trợ lý nói ông ta cùng cố vấn kinh doanh đã bắt tay hợp tác với Ocean rồi.
Ông Kiên đưa ảnh chụp lúc ông Phước, cố vấn kinh doanh (con gái ông Hữu Phước) cùng bà Bình và Mr Richard đi ăn với nhau vào đúng hôm thứ 7. Ông Kiên nói vào lúc gần trưa nay Trọng Lâm có tới TK, với thái độ vừa cương vừa nhu, nói nếu Trung còn làm tổn thương cô nữa thì anh sẽ cho cả TK sáp nhập vào Ocean, lúc đó Lâm sẽ đứng đầu cả TK với chức vị chủ tịch hội đồng quản trị.
- Hắn ta thật ngông cuồng. Trước đây hắn ta cũng đã đối xử với em ấy như con bây giờ.
- Con không nhớ ư Trung? Cửa hàng thế giới kim cương kia tại sao lại là L2 Luxury bán hàng đắt như tôm tươi, tại sao căn nhà của con lại bị dỡ rồi cho xây nhà hàng cafe.
Ông Kiên nói tới đây thì bà Mary hiểu ra vấn đề rồi, hoá ra là vì cô nhân viên đó xúc phạm Thục Linh cho nên Lâm mới làm chủ chỗ đó, mà đã là chủ thì có quyền đuổi nhân viên. Còn Trung, ngay hôm khai trương cửa hàng L2 Luxury, có đưa cô về nhà rồi c**** b**, nên sau hôm sau Lâm mới ném cho bà 1 tỷ để nua lại cái xác nhà. Lúc đó bà có đưa thẻ vàng trả cho bà Bình thế nhưng vẫn lại nhận được 1 tỷ đồng từ tài khoản của L2 Paradise.
- Bố mẹ. Chỉ cần em ấy có thai với con, Trọng Lâm anh ta sẽ chấm dứt quan hệ với em ấy thôi phải không ạ?
Biết nói sao để cho con trai mình hiểu đây chứ, có thai thì đâu giải quyết vấn đề gì. Ông Kiên đưa tay day trán rồi quát thằng con trai mình lên phòng học bài đi rồi chiều nay cùng bố mẹ đi nhà hàng tiếp khách. Trung là con độc đinh, nên tiếp nhận công việc của bố mình từ bây giờ là vừa.
Lên trên phòng công việc đầu tiên mà cậu ta làm là tra định vị của cô, chứ gọi là cô không bao giờ nghe rồi. Định vị báo điện thoại của cô đang ở nhà cô, có vẻ như là cô đi ăn trưa cùng đôi vợ chồng giả kia rồi về nhà học bài chăng? Ngồi bàn nhưng chẳng học hành gì, chỉ nghĩ kế xem Sơn chột có thành công trong chuyến này không, nếu thất bại thì 150k đôla mà Thành xuất ra sẽ như muối bỏ đại dương chứ không phải bỏ biển nữa rôi.
Kính coong kính coong kính coong. 3 lần chuông cổng kêu lên nhưng không phải cổng nhà cô mà là cổng nhà ông Kiên, Thành cùng cô chị (cũng chỉ là chị họ thôi), Trung gọi là chị xưng em vì xét vai vế thì chị ta là họ hàng xa, xét về tuổi tác thì cũng hơn Trung 10 tuổi tức chị ta đã 28 rồi đấy các bạn.
- Thành với Vivian à?
- Dạ cháu chào dì cháu chào cậu ạ.
- Ừ chào 2 đứa, vào nhà ngồi chơi.
Thành mang bà chị họ mình tới đây cốt làm bia đỡ đạn để trò chuyện với em trai họ mình về phi vụ kia thôi, khổ có mỗi thằng em lại đẹp trai cao ráo ngoan hiền, không giúp nó thì giúp ai.
- Trung nó chưa về ạ dì?
- Nó về rồi đang học bài đó con.
- Dạ vậy cháu xin phép lên phòng thằng Trung. Bà chị ở đây em lên phòng chơi với thằng Trung tẹo.
Vivian với gương mặt lai tây cùng với mai tóc xoăn màu cam bẩm sinh, gật đầu nhìn thằng em họ mình lon ton chạy lên phòng. Thành lên tới nơi, mở cửa ra chẳng thấy thằng em mình đâu, thấy bóng người cao lớn ở trong nhà vệ sinh, lại nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra:
- Ầy... thằng em này đang vuốt trụ trỏng rồi.
Nhìn khung ảnh để bàn học của Trung, Thành cũng phải cảm thán rằng tiểu tiên nữ hay tiểu mỹ nhân của Trung đúng thật xinh đẹp quá đi. Chả trách... Thành vụ này mà mất oan 150k đôla tiền tiết kiệm thì cũng không có vấn đề gì. Đẹp là xí xoá tất cả.
30’ sau:
- Dạ cậu ơi dì ơi. Cháu xin phép cháu cùng Trung đi cafe ạ. Cháu mấy hôm nữa phải về lại Úc. 2 anh em đi uống cafe chia tay ạ.
- Ừ đi đi con. Nhớ là trước 4h đưa nó về cho dì.
Thàng dạ vâng rồi ra con SH của Trung ra quán cafe gần nhất bàn chuyện. Trung ngồi đằng sau kể lại tóm tắt về Lâm cho Thành nghe.
- Gì cơ? Bố của nó là ông trùm sao?
- Vâng. Và bây giờ hắn ta đang từng bước lật đổ chính bố của mình.
- Vậy thì tao với mày hợp lại còn chưa bằng móng chân út của nó nữa.
- Thế thì em mới nói là anh và em phải nghĩ kế mà. 1 kế sách phải thật hoàn hảo. Bây giờ nhà em, phòng em... cũng còn không an toàn nên anh em mình mới phải ra quán cafe.
Thành thấy quán cafe rồi nhưng không vào đó mà đi thẳng tắp, bàn kế hoạch mà tới nơi công cộng thì sao mà bàn. 2 anh em tới 1 chỗ vắng vẻ có hồ nước ngồi ghế đá.
Kevin gọi điện cho Bryan nói rằng Thành và Trung đang ở 1 chỗ vắng vẻ ít người qua lại, định vị từ điện thoại Trung cho thấy Trung và Thành đều đang ở cùng nhau, đúng cái chỗ mà trước đây cô từng gặp chị Thảo.
- Lúc ở phòng thằng Trung 2 đứa nó nói gì?
- Không nói gì nhiều, chỉ là hẹn hò nhau đi uống cafe. Còn nữa, này tìm hiểu xem người con gái tên Vivian kia là ai nhớ, tao gửi ảnh cho mày rồi.
- Ok.
Cô học ở phòng, nhưng cũng không lọt được chữ nào vào đầu hết, cô đang nghĩ tới chuyện tình cảm của mình và Trung, những chuyện Trung làm đó, có thật là vì yêu cô rất nhiều không? Hay là thấy Trọng Lâm từ Mỹ về cho nên mới như thế?
- Linh! Thục Linh à!
- Dạ chị gọi em ạ?
- Chả gọi mày thì ai. Đang nghĩ gì thế?
Cô hỏi chị Nhã rằng cô có nên tha thứ cho Trung với những lần Trung làm điều sai với cô không? Cô và Lâm đã tan vỡ, nhìn vào thực tế Trung mới là người yêu của cô.
- Chuyện tình yêu không ai giúp được em hết Linh à. Chuyện em với thằng Lâm hay em với thằng Trung, em yêu ai em là người biết rõ hơn ai hết. Nhưng Thục Linh mà chị biết không phải là người vong ơn phụ nghĩa. Thằng Lâm từ tháng 12 cho tới bây giờ, nó đã làm rất nhiều việc vì em. Nói trả thù thì không phải mà không trả thù thì cũng không phải.
Đúng. Chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới hiểu, cô không phủ nhận việc Lâm vì cô mà làm vậy, Lân còn tình cảm với cô không chính cô còn không rõ. Rõ ràng là quan tâm để ý cô đấy, nhưng đó chỉ là lúc không có mặt cô. Chứ có mặt cô rồi thì lại cư xử giống như 1 người anh trai ruột đang cà khịa xiên xỏ cô em gái.
Hôm nay mẹ cô về sớm hơn bố cô, cô chạy xuống dưới nhà nói với mẹ mình rằng tan học trưa ngày mai cô sẽ không về nhà, cô nhớ bà ngoại, chỉ vậy thôi.
- Sáng chủ nhật mình về được không con. Cả nhà mình sẽ về đó 1 chuyến.
- Con thăm bà ngoại 1 tiếng thôi mẹ rồi con sẽ về. Con đã đặt xe sẵn rồi mẹ.
Bà Loan vẫn không cho cô tự ý đi 1 mình, con trai thì không sao đây cô đàn bà con gái chân yếu tay mềm.
- Không được! Mẹ nói chủ nhật là chủ nhật.
Cô vâng ạ 1 cái rồi đi lên tầng, mẹ cô lo lắng cũng không có thừa, haizz... Nằm vật ra giường cô thầm nghĩ:”Bà ơi. Bà sống khôn chết thiêng, bà nói cho cháu biết đi ạ.”
Thục Linh có tha thứ cho Trung hay không thì Lana tôi đây chưa thể biết, nhưng tôi biết 1 chuyện đó là Thành và Trung đã quyết ngày để ra tay hành động rồi. Nhìn đồng hồ 4h chiều rồi nên Thành phải đưa Trung về nhà rồi. Trung nói rằng kế hoạch phải thật nhanh gọn, Thành sẽ cố chi thêm 50k đôla nữa cho Sơn sau khi hoàn thành nốt công việc. Vấn đề ở đây là cái quan trọng kia.
- Cái đó em sẽ cố gắng. Cảm ơn anh về 200k đô. Em sẽ trả lại anh.
- Thôi chỗ anh em với nhau trả cái gì. Quan trọng là mày hạnh phúc với tình yêu hiện tại, thế là được. Mà này.
- Dạ anh.
- Làm chuyện đó thế nào hả? Chắc là sướng lắm phải không, lúc mày phá đời trai ấy?
Trung cười 1 cách chua chát, sướng ư? Có chứ. Nhưng khi chuyện qua đi rồi thì lại càng đau gấp bội, khi nhìn người con gái mình yêu vẫn hướng về người yêu cũ.
- Yêu sớm làm quái gì cho khổ. Mày. Nhìn mày anh lại *** muốn yêu.
Về tới nhà rồi, còn chưa tới 4h20 cơ. Ông Kiên nói Trung lên cố gắng tắm rửa thay đồ, ông cho cao su tới 4h45’ phải xong, thơm tho sạch sẽ và đặc biệt đó là cạo cái râu đang lởm chởm kia đi, không người ta lại tưởng ông Kiên và Trung không phải bố con.
- Alo? Alo! Dạ vâng tôi Kiên của TK đây ạ. Dạ vâng. Ngay nhà hàng Âu của tôi, dạ vâng ạ. Vâng vâng. Chào anh ạ.
Vì Trung *** *** xong đã tắm luôn rồi cho nên là chỉ có mặc vest mà bà Mary đã chuẩn bị từ trước và nước hoa. Trung từ hôm sinh nhật tới nay toàn chỉ dùng lọ nước hoa mùi mát mà cô tặng thôi, mát mẻ và nam tính.
- Bố mẹ.
- Rồi ok, đẹp trai. Mary em đặt hoa chưa?
- Dạ em có đặt rồi anh.
Tất cả ra xe lên đường tới chính nhà hàng Âu của ông Kiên, tới cửa hàng hoa quen thuộc bà Mary bước xuông xe đi lấy bó hoa hướng dương rồi trở vào trong xe đưa cho Trung. Nhìn hoa hướng dương Trung lại nhớ tới cô, vì cô cũng thích hoa này nhất. Đang nhớ tới cô thì điện thoại Ting Ting thông báo có tin nhắn.
[Ngày mai tới lớp sớm đi. Em có chuyện muốn nói với anh.]
Xưng hô em - anh này của cô, cô tha thứ cho Trung rồi ư? Nếu như cô tha thứ, thì 150k đô kia là đô âm phủ rồi, sẽ vô nghĩa lắm. Trung vừa vui mà cũng vừa không vui, khó hiểu nhỉ?
Trọng Lâm anh đang ở cửa hàng xem 1 vài mẫu phác thảo của ông Stevie. Ý tưởng bộ sen vàng của anh Lâm được khách hàng đón nhận 1 cách nồng nhiệt bởi sự trang nhã và thanh lịch, đã tới lúc phải sáng tạo thêm rồi:
- Ông biết hoa linh lan trắng không?
- Có chứ chủ tịch, đó là hoa cưới mà các minh tinh của Việt Nam cũng như nước ngoài đều u mê bởi vẻ đẹp thuần khiết của nó.
- Tôi muốn ông làm 1 bộ trang sức cưới với chủ đạo là hình hoa linh lan trắng. Làm xong rồi ông bày mỗi tủ 1 bộ, nhớ là bày ở chính giữa nhé.
- Ok chủ tịch. Tôi sẽ lên ý tưởng ngay bây giờ.
Hoa linh lan thì các bạn cũng biết rồi đấy, trên cành hoa có từ 5 cho tới 15 bông hoa màu trắng hình quả chuông nhỏ rủ xuống, hoa cưới linh lan cầm tay có giá từ 10 tới 15 triệu cho 1 bó. Người thợ 1 nói:
- Linh lan? Sẽ rất là khó đó sư phụ.
- Càng khó ta lại càng thích, haha... Sẽ rất thích hợp cho mùa cưới đây.
Người thợ 2 hỏi:
- Sư phụ à. Nhân cơ hội này, mình có nên bày những ốp điện thoại bằng đá quý ở trong tủ không ạ? Để cho khách nhìn ấy ạ.
Người thợ 1 lắc đầu nói:
- Không. Dịch vụ đó cừa hàng mình sẽ cho thông báo ở ngay ngoài kia. Ốp rất là nhanh, nên để khách hàng tận mắt thấy chúng ta ốp thì sẽ thích hơn.
Mà nè hehe... nhớ là đừng đưa hết tiền lì xì cho mẹ mình nhé, đưa 2/3 thôi, chứ đừng có không đưa đồng nào nhé các bạn. Thôi mình vào tiếp câu chuyện nha!??}
Trọng Lâm anh lái xe tới cổng trường nơi cô học, chỉ còn 5’ nữa là cô tan thôi. Anh tranh thủ thời gian nhắn tin hẹn Sơn chột nói chuyện, nhưng phải đi cùng với 1 em xinh tươi giả vờ như vào khách sạn nghỉ ngơi. Sơn chột ngạc nhiên lắm, sao lại phải làm thế chứ. Nhưng tin nhắn sao đó của Lâm thì Sơn đã hiểu rồi, gái đẹp chỗ anh ta thì thiếu quái gì, nhất là khi mà có 150k đô trong tay. Trọng Lâm nói Bryan đã chờ Sơn ở đó, Bryan sẽ cho Sơn biết công việc mà Sơn phải làm, tất nhiên là Lâm sẽ không để Sơn cùng đàn em nguy hiểm tới tính mạng.
- Chủ tịch, hình như kia là xe của bà Mary.
Nhìn theo tay của chị Trân anh nhìn thấy con Range Rover mang bks 29A - 022.00 của ông Kiên đang đỗ ở phía đối diện kia.
- Haha chắc hẳn ta bực thằng con trai mình lắm.
- Tôi nghĩ thằng Trung nó sẽ không chịu ở nhà theo lệnh cấm túc của bố nó đâu.
- Đúng là nó sẽ không chịu. Tôi muốn xem ông Kiên với vợ của ông ta sẽ ra sao khi có thằng con nghịch tử hỗn hào như thằng Trung.
Trống tan học, Trung thấy cô đọc tin nhắn trong điện thoại, mỉm cười nhẹ nhàng rồi xách cặp chạy vụt đi, Trung thấy vậy cũng liền nhanh chân chạy đuổi theo, túm được tay cô ngay khi cô đang chuẩn bị tra chìa vào ổ.
- Thục Linh!
- Bỏ tay tôi ra!
- Ai vừa nhắn tin cho em? Em muốn đi đâu?
- Đó không phải việc của anh!
Trung giật lấy chìa khoá xe của cô không cho cô đi nữa. Vì cậu ta sáng nay được mẹ mình đưa tới, có chìa khoá xe của cô rồi vậy nên chỉ việc nhảy lên xe cô thôi.
- Ngồi lên xe, theo tôi về nhà.
- Nếu anh thích nó thì cứ lấy mà đi.
Cô hoà lẫn vào trong đám học sinh của cả 3 khối, xe cô cô không có thèm nữa mà đi xuống cổng trường bắt xe ôm, thì chợt đập vào mắt cô là Đức đang cầm cây kem ốc quế Socola đưa cho cô bằng 2 tay.
- Ơ kìa Đức. Sao cháu lại ở đây?
- Dạ cháu cùng cô Trân chú Lâm, cả em Gia Bảo nữa tới đón cô tan học. Cô ăn kem đi ạ, nhanh không nó chảy đó.
Ngọc Trân mở cửa sổ xe ra nói 2 cô cháu vào trong xe đi rồi còn đi ăn trưa, chị đang đói bụng. Cô hướng mặt về phía con bentley màu đỏ đang đỗ, cười tươi lắm rồi cùng Đức chạy tới. Trọng Lâm anh đã lâu rồi không được thấy nụ cười này, thật đẹp mà:
- Cảm ơn cô.
- Không có gì đâu ngài chủ tịch của iem.
Chị Trân nựng yêu má của Trọng Lâm vừa vặn cô cùng Đức đi vào trong xe. Bà Mary nhìn cảnh đó đã thấy hết rồi. Ơ thế cô ở đây, còn con trai bà đâu? Mở cửa xe ra định là chạy vào trong cổng trường thì thấy con trai mình đang đi con SH MODE của cô chầm chậm đi ra cổng trường.
- TRUNG! ĐỨC TRUNG!
Trung nghe thấy tiếng của mẹ mình gọi liền quay đầu xe lại đi tới nơi mà mẹ mình đang đứng.
- Mẹ.
- Sao con lại ngồi xe con bé?
- Con muốn đưa em ấy về nhà.
- Thằng Lâm với con Trân tới đây đón con bé rồi con ơi. Đi mang xe máy về về nhà cho con bé đi rồi đi công chuyện cùng mẹ.
- Dạ vâng ạ.
Trên con xe màu đỏ của Lâm, Gia Bảo đang ê ê m mama rồi đưa tay chạm vào ngực mẹ Trân. Nhóc con này bị mẹ cai sữa khi mới được 1 tuổi rưỡi thôi tức là cách đây đúng 1 tuần, nhóc con đang thèm ti mẹ. Cô Linh vỗ tay gọi Bảo cho Bảo đỡ quấy mẹ:
- Bảo Bảo ơi, cô Linh nè.
Bảo với tay ra chỗ cô rồi khóc lóc ỉ ôi đòi sữa mẹ, cô nhoài người lên đón Bảo xuống hàng ghế thứ 2 rồi hỏi chị Trân có mang theo bình sữa không.
- Chị có em à nhưng mà nó không chị bú bình, 3 hôm nay rồi.
- Ổ. Chị đưa em thử phát.
Chị Trân đưa bình sữa có pha sẵn nửa bình vẫn còn hơi âm ấm. Sau 10’, tới hẳn nhà hàng rồi mà cô Linh cũng không dỗ được bé Bảo bú bình, haizz mệt ghê. Nhóc con khóc mệt rồi lăn đùng ra ngủ trên vòng tay của cô.
- Đáng yêu quá cô Linh ơi.
- Shhh cháu nói nhỏ 1 chút cho em Bảo ngủ nhé.
Cô chầm chậm đưa tay lên chạm vào gò má phấn nộn của Bảo cùng mái tóc rậm rạp của cháu nhỏ, tóc rậm của Bảo là do di truyền từ bên nhà ngoại, cô nghe chị Trân bảo như vậy. Cô vừa bế Bảo vỗ nhè nhẹ vừa nói nhỏ với chị Trân:
- Chị ơi. Sao chị cai sữa cho cháu sớm thế ạ? Mới được có hơn 1 tuổi mà...
- Em không biết đâu, từ lúc thằng bé mọc răng ấy nó cứ kéo đầu ti chị thôi rát lắm, mà chị bị ít sữa. Cũng không muốn cai cho con sớm đâu, mà á... cũng cả anh của em đây nữa này. Cứ lúc nào cho thằng bé bú là cái ông này này... cũng a phải đòi 1 bên.
Vì diễn mà bởi vậy cho nên 2 vợ chồng giả diễn cho trót. 2 mẹt cuốn thập cẩm to chà bá được nhân viên bưng ra, chỗ này là nơi mà trước đây cô cùng Trân, Wiliam và 2 đứa nhỏ tới đó mọi người.
Quay trở lại với Trung, sau khi mang xe náy của cô về nhà để, Trung lên xe của mẹ mình rồi về nhà. Về tới nơi thì cậu ta thấy xe của bố mình ở trong sân, ủa ủa sao bố cậu ta nay lại về sớm thế.
- Dạ con chào bố.
- QUỲ XUỐNG!
Trung chưa hiểu chuyện gì thì bị ông Kiên cầm thắt lưng da quật vào lưng con trai mình, Trung quỵ ngay xuống dưới đất. Ông Kiên hỏi bà Mary, hôm nay 9/3 đã thấy Trung làm những gì với cô. Bà Mary nói sự thật thôi, không thể chối được rồi.
- Ngày hôm đó thằng Trung con trai mình tiêm thuốc ngủ vào cốc nước cam cho con bé, con bé không uống cốc đó mà đi vào bếp pha nước chanh. Sau đó thì con mình tiêm 1 ống thuốc mên vào bắp tay phải của con bé.
- Em biết mà em vẫn dung túng cho nó làm điều sai trái sao?
- Bố. Tình yêu không có gì là sai trái hết, em ấy có thai với con, thì không 1 thằng con trai nào dám bén mảng tới gần em ấy nữa. Bố, con và cả mẹ đều không sai.
Đã sai rồi còn gân cổ lên mà cãi nữa, ông Kiên quất cho 5 roi rõ mạnh nhưng Trung hề hấn gì cả bởi nỗi đau trong lòng cậu ta còn lớn hơn những phát đánh này. Ông Kiên đánh con trai mình, con ông đau 1 ông đau gấp 10, ông nói:
- Con có biết chuyện con làm với con bé mà công ty của nhà chúng ta mất đi 1 khách hàng lâu năm và uy tín rồi không?
- Là ai anh?
- Ông Hữu Phước em à. Trợ lý nói ông ta cùng cố vấn kinh doanh đã bắt tay hợp tác với Ocean rồi.
Ông Kiên đưa ảnh chụp lúc ông Phước, cố vấn kinh doanh (con gái ông Hữu Phước) cùng bà Bình và Mr Richard đi ăn với nhau vào đúng hôm thứ 7. Ông Kiên nói vào lúc gần trưa nay Trọng Lâm có tới TK, với thái độ vừa cương vừa nhu, nói nếu Trung còn làm tổn thương cô nữa thì anh sẽ cho cả TK sáp nhập vào Ocean, lúc đó Lâm sẽ đứng đầu cả TK với chức vị chủ tịch hội đồng quản trị.
- Hắn ta thật ngông cuồng. Trước đây hắn ta cũng đã đối xử với em ấy như con bây giờ.
- Con không nhớ ư Trung? Cửa hàng thế giới kim cương kia tại sao lại là L2 Luxury bán hàng đắt như tôm tươi, tại sao căn nhà của con lại bị dỡ rồi cho xây nhà hàng cafe.
Ông Kiên nói tới đây thì bà Mary hiểu ra vấn đề rồi, hoá ra là vì cô nhân viên đó xúc phạm Thục Linh cho nên Lâm mới làm chủ chỗ đó, mà đã là chủ thì có quyền đuổi nhân viên. Còn Trung, ngay hôm khai trương cửa hàng L2 Luxury, có đưa cô về nhà rồi c**** b**, nên sau hôm sau Lâm mới ném cho bà 1 tỷ để nua lại cái xác nhà. Lúc đó bà có đưa thẻ vàng trả cho bà Bình thế nhưng vẫn lại nhận được 1 tỷ đồng từ tài khoản của L2 Paradise.
- Bố mẹ. Chỉ cần em ấy có thai với con, Trọng Lâm anh ta sẽ chấm dứt quan hệ với em ấy thôi phải không ạ?
Biết nói sao để cho con trai mình hiểu đây chứ, có thai thì đâu giải quyết vấn đề gì. Ông Kiên đưa tay day trán rồi quát thằng con trai mình lên phòng học bài đi rồi chiều nay cùng bố mẹ đi nhà hàng tiếp khách. Trung là con độc đinh, nên tiếp nhận công việc của bố mình từ bây giờ là vừa.
Lên trên phòng công việc đầu tiên mà cậu ta làm là tra định vị của cô, chứ gọi là cô không bao giờ nghe rồi. Định vị báo điện thoại của cô đang ở nhà cô, có vẻ như là cô đi ăn trưa cùng đôi vợ chồng giả kia rồi về nhà học bài chăng? Ngồi bàn nhưng chẳng học hành gì, chỉ nghĩ kế xem Sơn chột có thành công trong chuyến này không, nếu thất bại thì 150k đôla mà Thành xuất ra sẽ như muối bỏ đại dương chứ không phải bỏ biển nữa rôi.
Kính coong kính coong kính coong. 3 lần chuông cổng kêu lên nhưng không phải cổng nhà cô mà là cổng nhà ông Kiên, Thành cùng cô chị (cũng chỉ là chị họ thôi), Trung gọi là chị xưng em vì xét vai vế thì chị ta là họ hàng xa, xét về tuổi tác thì cũng hơn Trung 10 tuổi tức chị ta đã 28 rồi đấy các bạn.
- Thành với Vivian à?
- Dạ cháu chào dì cháu chào cậu ạ.
- Ừ chào 2 đứa, vào nhà ngồi chơi.
Thành mang bà chị họ mình tới đây cốt làm bia đỡ đạn để trò chuyện với em trai họ mình về phi vụ kia thôi, khổ có mỗi thằng em lại đẹp trai cao ráo ngoan hiền, không giúp nó thì giúp ai.
- Trung nó chưa về ạ dì?
- Nó về rồi đang học bài đó con.
- Dạ vậy cháu xin phép lên phòng thằng Trung. Bà chị ở đây em lên phòng chơi với thằng Trung tẹo.
Vivian với gương mặt lai tây cùng với mai tóc xoăn màu cam bẩm sinh, gật đầu nhìn thằng em họ mình lon ton chạy lên phòng. Thành lên tới nơi, mở cửa ra chẳng thấy thằng em mình đâu, thấy bóng người cao lớn ở trong nhà vệ sinh, lại nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra:
- Ầy... thằng em này đang vuốt trụ trỏng rồi.
Nhìn khung ảnh để bàn học của Trung, Thành cũng phải cảm thán rằng tiểu tiên nữ hay tiểu mỹ nhân của Trung đúng thật xinh đẹp quá đi. Chả trách... Thành vụ này mà mất oan 150k đôla tiền tiết kiệm thì cũng không có vấn đề gì. Đẹp là xí xoá tất cả.
30’ sau:
- Dạ cậu ơi dì ơi. Cháu xin phép cháu cùng Trung đi cafe ạ. Cháu mấy hôm nữa phải về lại Úc. 2 anh em đi uống cafe chia tay ạ.
- Ừ đi đi con. Nhớ là trước 4h đưa nó về cho dì.
Thàng dạ vâng rồi ra con SH của Trung ra quán cafe gần nhất bàn chuyện. Trung ngồi đằng sau kể lại tóm tắt về Lâm cho Thành nghe.
- Gì cơ? Bố của nó là ông trùm sao?
- Vâng. Và bây giờ hắn ta đang từng bước lật đổ chính bố của mình.
- Vậy thì tao với mày hợp lại còn chưa bằng móng chân út của nó nữa.
- Thế thì em mới nói là anh và em phải nghĩ kế mà. 1 kế sách phải thật hoàn hảo. Bây giờ nhà em, phòng em... cũng còn không an toàn nên anh em mình mới phải ra quán cafe.
Thành thấy quán cafe rồi nhưng không vào đó mà đi thẳng tắp, bàn kế hoạch mà tới nơi công cộng thì sao mà bàn. 2 anh em tới 1 chỗ vắng vẻ có hồ nước ngồi ghế đá.
Kevin gọi điện cho Bryan nói rằng Thành và Trung đang ở 1 chỗ vắng vẻ ít người qua lại, định vị từ điện thoại Trung cho thấy Trung và Thành đều đang ở cùng nhau, đúng cái chỗ mà trước đây cô từng gặp chị Thảo.
- Lúc ở phòng thằng Trung 2 đứa nó nói gì?
- Không nói gì nhiều, chỉ là hẹn hò nhau đi uống cafe. Còn nữa, này tìm hiểu xem người con gái tên Vivian kia là ai nhớ, tao gửi ảnh cho mày rồi.
- Ok.
Cô học ở phòng, nhưng cũng không lọt được chữ nào vào đầu hết, cô đang nghĩ tới chuyện tình cảm của mình và Trung, những chuyện Trung làm đó, có thật là vì yêu cô rất nhiều không? Hay là thấy Trọng Lâm từ Mỹ về cho nên mới như thế?
- Linh! Thục Linh à!
- Dạ chị gọi em ạ?
- Chả gọi mày thì ai. Đang nghĩ gì thế?
Cô hỏi chị Nhã rằng cô có nên tha thứ cho Trung với những lần Trung làm điều sai với cô không? Cô và Lâm đã tan vỡ, nhìn vào thực tế Trung mới là người yêu của cô.
- Chuyện tình yêu không ai giúp được em hết Linh à. Chuyện em với thằng Lâm hay em với thằng Trung, em yêu ai em là người biết rõ hơn ai hết. Nhưng Thục Linh mà chị biết không phải là người vong ơn phụ nghĩa. Thằng Lâm từ tháng 12 cho tới bây giờ, nó đã làm rất nhiều việc vì em. Nói trả thù thì không phải mà không trả thù thì cũng không phải.
Đúng. Chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới hiểu, cô không phủ nhận việc Lâm vì cô mà làm vậy, Lân còn tình cảm với cô không chính cô còn không rõ. Rõ ràng là quan tâm để ý cô đấy, nhưng đó chỉ là lúc không có mặt cô. Chứ có mặt cô rồi thì lại cư xử giống như 1 người anh trai ruột đang cà khịa xiên xỏ cô em gái.
Hôm nay mẹ cô về sớm hơn bố cô, cô chạy xuống dưới nhà nói với mẹ mình rằng tan học trưa ngày mai cô sẽ không về nhà, cô nhớ bà ngoại, chỉ vậy thôi.
- Sáng chủ nhật mình về được không con. Cả nhà mình sẽ về đó 1 chuyến.
- Con thăm bà ngoại 1 tiếng thôi mẹ rồi con sẽ về. Con đã đặt xe sẵn rồi mẹ.
Bà Loan vẫn không cho cô tự ý đi 1 mình, con trai thì không sao đây cô đàn bà con gái chân yếu tay mềm.
- Không được! Mẹ nói chủ nhật là chủ nhật.
Cô vâng ạ 1 cái rồi đi lên tầng, mẹ cô lo lắng cũng không có thừa, haizz... Nằm vật ra giường cô thầm nghĩ:”Bà ơi. Bà sống khôn chết thiêng, bà nói cho cháu biết đi ạ.”
Thục Linh có tha thứ cho Trung hay không thì Lana tôi đây chưa thể biết, nhưng tôi biết 1 chuyện đó là Thành và Trung đã quyết ngày để ra tay hành động rồi. Nhìn đồng hồ 4h chiều rồi nên Thành phải đưa Trung về nhà rồi. Trung nói rằng kế hoạch phải thật nhanh gọn, Thành sẽ cố chi thêm 50k đôla nữa cho Sơn sau khi hoàn thành nốt công việc. Vấn đề ở đây là cái quan trọng kia.
- Cái đó em sẽ cố gắng. Cảm ơn anh về 200k đô. Em sẽ trả lại anh.
- Thôi chỗ anh em với nhau trả cái gì. Quan trọng là mày hạnh phúc với tình yêu hiện tại, thế là được. Mà này.
- Dạ anh.
- Làm chuyện đó thế nào hả? Chắc là sướng lắm phải không, lúc mày phá đời trai ấy?
Trung cười 1 cách chua chát, sướng ư? Có chứ. Nhưng khi chuyện qua đi rồi thì lại càng đau gấp bội, khi nhìn người con gái mình yêu vẫn hướng về người yêu cũ.
- Yêu sớm làm quái gì cho khổ. Mày. Nhìn mày anh lại *** muốn yêu.
Về tới nhà rồi, còn chưa tới 4h20 cơ. Ông Kiên nói Trung lên cố gắng tắm rửa thay đồ, ông cho cao su tới 4h45’ phải xong, thơm tho sạch sẽ và đặc biệt đó là cạo cái râu đang lởm chởm kia đi, không người ta lại tưởng ông Kiên và Trung không phải bố con.
- Alo? Alo! Dạ vâng tôi Kiên của TK đây ạ. Dạ vâng. Ngay nhà hàng Âu của tôi, dạ vâng ạ. Vâng vâng. Chào anh ạ.
Vì Trung *** *** xong đã tắm luôn rồi cho nên là chỉ có mặc vest mà bà Mary đã chuẩn bị từ trước và nước hoa. Trung từ hôm sinh nhật tới nay toàn chỉ dùng lọ nước hoa mùi mát mà cô tặng thôi, mát mẻ và nam tính.
- Bố mẹ.
- Rồi ok, đẹp trai. Mary em đặt hoa chưa?
- Dạ em có đặt rồi anh.
Tất cả ra xe lên đường tới chính nhà hàng Âu của ông Kiên, tới cửa hàng hoa quen thuộc bà Mary bước xuông xe đi lấy bó hoa hướng dương rồi trở vào trong xe đưa cho Trung. Nhìn hoa hướng dương Trung lại nhớ tới cô, vì cô cũng thích hoa này nhất. Đang nhớ tới cô thì điện thoại Ting Ting thông báo có tin nhắn.
[Ngày mai tới lớp sớm đi. Em có chuyện muốn nói với anh.]
Xưng hô em - anh này của cô, cô tha thứ cho Trung rồi ư? Nếu như cô tha thứ, thì 150k đô kia là đô âm phủ rồi, sẽ vô nghĩa lắm. Trung vừa vui mà cũng vừa không vui, khó hiểu nhỉ?
Trọng Lâm anh đang ở cửa hàng xem 1 vài mẫu phác thảo của ông Stevie. Ý tưởng bộ sen vàng của anh Lâm được khách hàng đón nhận 1 cách nồng nhiệt bởi sự trang nhã và thanh lịch, đã tới lúc phải sáng tạo thêm rồi:
- Ông biết hoa linh lan trắng không?
- Có chứ chủ tịch, đó là hoa cưới mà các minh tinh của Việt Nam cũng như nước ngoài đều u mê bởi vẻ đẹp thuần khiết của nó.
- Tôi muốn ông làm 1 bộ trang sức cưới với chủ đạo là hình hoa linh lan trắng. Làm xong rồi ông bày mỗi tủ 1 bộ, nhớ là bày ở chính giữa nhé.
- Ok chủ tịch. Tôi sẽ lên ý tưởng ngay bây giờ.
Hoa linh lan thì các bạn cũng biết rồi đấy, trên cành hoa có từ 5 cho tới 15 bông hoa màu trắng hình quả chuông nhỏ rủ xuống, hoa cưới linh lan cầm tay có giá từ 10 tới 15 triệu cho 1 bó. Người thợ 1 nói:
- Linh lan? Sẽ rất là khó đó sư phụ.
- Càng khó ta lại càng thích, haha... Sẽ rất thích hợp cho mùa cưới đây.
Người thợ 2 hỏi:
- Sư phụ à. Nhân cơ hội này, mình có nên bày những ốp điện thoại bằng đá quý ở trong tủ không ạ? Để cho khách nhìn ấy ạ.
Người thợ 1 lắc đầu nói:
- Không. Dịch vụ đó cừa hàng mình sẽ cho thông báo ở ngay ngoài kia. Ốp rất là nhanh, nên để khách hàng tận mắt thấy chúng ta ốp thì sẽ thích hơn.