Chương 64
Trung ra bắt taxi đi về biệt thự cá koi, trên xe không giấu được sự vui mừng thoả mãn. Về tới nhà xong Trung chạy ngay lên trên phòng mình lấy 1 sấp đôla cho vào máy đếm tiến, đủ 50 nghìn.
Ở biệt thự Đại Lải, Kevin và Trân trông nhà, còn lại chia nhau ra đi hết rồi. Kevin vừa uống cafe vừa nói:
- Trân. Cô đoán xem nó sẽ làm gì với số đôla đó?
Trân nhìn vào máy tính, Kevin quay lại trước đó 20 giây, máy đếm tiền báo số 500. 50 nghìn đô sao?
- Theo tôi rất có thể nó sẽ chuẩn bị cho 1 vụ bắt cóc, hoặc thuê người gây tai nạn cho con bé.
- Ừ cũng có thể đấy.
Kevin gật đầu, khả năng đó cũng có thể xảy ra. Kevin lấy máy gọi điện cho Bryan, thông báo tới Bryan hỏi phía Sơn chột xem anh ta có nhận được tin nhắn hay cuộc gọi khả nghi nào hay không:
- Nói rõ tao nghe.
- Nó bắt taxi về nhà, chạy ngay lên trên phòng lấy 1 sấp đôla, 50 nghìn đô đấy mày.
- Vậy sao?
- Ừ. Và Ngọc Trân nghĩ rất có thể nó sẽ chuẩn bị cho 1 vụ bắt cóc hoặc 1 vụ tai nạn xe đấy, làm cô chủ mất trí nhớ.
- Ok hiểu! Nếu nó gọi điện cho ai thì phải gọi tao ngay nhé.
Bryan cúp máy xong liền xin phép mọi người có việc đi trước, đi ngang qua mặt bằng đang xây dựng kia thì con máy phụ của Bryan đổ chuông, là Sơn chột gọi:
- Dạ em chào anh Sơn.
- Cậu Bryan à. Có thể thằng Trung nó vừa nhắn tin cho tôi.
- Sao lại là có thể ạ anh?
- Có sim rác nhắn tin cho tôi, tự xưng là David Nguyễn.
- Anh chụp lại tin nhắn gửi vào zalo cho em đi ạ. Zalo em là số anh gọi luôn.
- Ok tôi gửi ngay đây.
Sơn cúp máy xong copy số của Bryan rồi chép vào phần tìm kiếm ở zalo. Ừm Bryan đây rồi, Sơn addfr xong gửi ảnh tin nhắn cho Bryan xem, kèm theo 1 tin nhắn đó là khi Sơn gọi tới số đó thì thuê bao không liên lạc được. Nội dung tin nhắn đó là:
[ Chào anh Sơn, Sơn 280897. Tôi là David Nguyễn. Tôi muốn nhờ anh 1 việc, thù lao sau khi xong việc sẽ là 100 nghìn đô.]
[Việc gì?]
[Sáng ngày mai 8h, Công Viên Thống Nhất, anh hãy tới cây bằng lăng số 87, sẽ có người nói cho anh biết chuyện anh phải làm. Anh sẽ nhận trước 1/2 số tiền là 50k đô]
Bryan nhắn lại cho Sơn chột rằng 95% người tên David Nguyễn đó là Trung rồi bởi vì Trung đã chuẩn bị trước từ ở nhà 50k đô rồi. Sơn thấy tin nhắn của Bryan, rồi lẩm nhẩm 50k đô là khá nhiều đấy, hơn 1 tỷ. 2 bên nhắn tin qua lại thì Kevin lại gọi tiếp tới Bryan 1 cuộc nữa:
- Nghe!
- Bryan. Thằng Trung nó gọi điện cho ai đó tới ấy.
- Người đó tới chưa?
- Chưa. Nhưng thấy nó gọi là anh xưng em. Chắc là 1 thằng nhóc nào đó. A từ từ đừng cúp, tao nghe thấy tiếng chuông cổng.
Người mà Trung mời đã tới rồi nhưng không nhìn rõ được mặt bởi đội mũ lưỡi trai và khẩu trang che kín mặt rồi, đi vào bên trong nhà ngồi uống nước thì bố mẹ Trung về tới nơi, bà Mary đang đi vào bên trong nhà:
- Dạ cháu chào dì.
- Ừ... ơ.. là thằng Thành đây mà. Sao bịt kín thế?
- Haha dạ cháu cũng mới tới chưa có kịp cởi bỏ đồ nghề. Dì với cậu vừa đi ăn tiệc về ạ?
- Ừm không, 1 bữa cơm gia đình nho nhỏ thôi. 2 anh em ngồi chơi nhé mẹ lên thay đồ.
Kevin ghi tên Thành, kèm chụp ảnh mặt Thành lại rồi gửi cho Bryan điều tra, sau đó Trân với Kevin lại ngồi giám sát camera. Ngọc Trân đoán rằng còn có 1 khả năng nữa xảy ra, đó là giàn dựng 1 vụ cướp giữa đường.
- Cướp giữa đường?
- Chỉ là suy đoán của tôi. Hoặc là sẽ cướp bóc ngay tại nhà của con bé. Anh hãy nhìn vào thực tế đó là bà Mary có chìa khoá, thằng Trung có thể nó sẽ lấy chìa khoá con bé từ chỗ đó. Và rồi... ừ hứm... nó có tiền mà chẳng lẽ lại không thuê vài thằng lính đánh thuê.
- Tôi nghĩ nó không dám làm vậy đâu.
Trân cũng mong chuyện đó không xảy ra, cả Kevin và Trân đều có cùng 1 suy đoán đó là Trung sẽ thuê người gây tai nạn cho cô ngay giữa đường. Nhìn trong camera, ở phòng khách, Trung đưa cho Thành 1 bức ảnh của Lâm:
- Anh biết người này không?
Thành cầm tấm ảnh này lên tay, nhìn chằm chằm vào nó rồi lắc đầu nói rằng mình không biết người này.
- Hắn ta là người cướp Thục Linh của em.
- Thục Linh? Có phải tiểu mỹ nhân hay tiểu tiên nữ của em mà trước em kể đó hả?
Trung gật đầu nói rằng Thục Linh là người của cậu ta rồi mà chỉ vì người con trai này mà lung lay, còn nói chia tay nữa. Trung nói ra thân phận của Lâm, rồi nhờ Thành khôi phục nguyên vẹn đoạn video clip nóng của Hà My trên mạng vì Thành giỏi về máy tính mà. 2 anh em lên phòng của Trung trên tầng 3, Trung mở laptop ra, thao tác vài cái, đoạn video đó cậu ta lưu về laptop rồi.
- Là đoạn này hả?
- Nó đã bị bóp méo rồi anh. Anh thành thạo máy tính, giúp em chuyện này.
- Mày muốn hạ bệ tên chủ tịch đó à?
Trung cười ha hả, nói rằng Lâm anh từ trước tới nay đều được tất cả mọi người săn đón rồi, gây khó dễ cho Lâm 1 chút mới vui chứ.
- Ok để anh cố.
Trong khi Thành đang cố gắng tìm mọi cách để khôi phục lại nguyên vẹn đoạn video thì Kevin lại cười khanh khách, cười như phá mả ở biệt thự bên Đại Lải. Video mà anh ta nhúng tay vào, có thánh mới chỉnh lại được. Kevin cũng chỉ thao tác 1 cài lệnh thôi, mang hình máy tính trước mặt anh bây giờ là cái bản mặt trông rất thư sinh của Thành.
- Anh... anh là ai?
- Hey Trung! Không nghĩ căn phòng của mày lại đẹp thế đâu.
- Anh... anh...
Tới lượt Ngọc Trân:
- Làm gì mà ấp úng thế cậu bé?
- Chị dâu?
- Chị dâu? Hahahahaha...
Ngọc Trân cùng Kevin quay mặt vào nhau cười khà khà, Trân nói rằng mình là chị dâu của Trung từ lúc nào thế chứ?
- Chú em à. Muốn chơi ai, muốn hạ bệ ai thì phải xem đối thủ của mình là ai đã em nhé. Ây Kevin, trông cái bạn IT này cũng... cùi bắp. Nhể?
- Haha... Đau bụng chết tôi rồi. Này Trung à. Tao có đoạn video lúc mày làm tình với cô chủ của tao, ở căn nhà 2 tầng và ở phòng của mày đấy. Sao? Có muốn xem lại rồi q*** t** không tao gửi cho?
Kevin với Trân cười như phá mả, Ngọc Trân nói:
- Này Trung à. Nghe lời chị, không thiệt đâu em à. Ừm bố mẹ em, liệu có biết chuyện em đưa 5 nghìn đô cho Sang với Khanh không nhở? A, lại còn lấy ống tiêm tiêm vào cốc nước cam vào tối nay nữa chứ. Chậc chậc, chị nói thẳng ra cho mà biết nhé, em ngu lắm Trung ạ.
Dằn mặt Trung xong Kevin và Ngọc Trân lại cười sướng quá rồi thôi không đột nhập vào máy tính của Trung nữa, nhanh thoát thôi.
- Mẹ kiếp.
- Kevin, hắn ta là ai vậy Trung?
- 1 vệ sĩ của Trọng Lâm, hắn ta giỏi máy tính, đoạn video clip nóng đó cũng do hắn ta nhúng tay.
Sáng hôm sau thứ 2 đầu tuần, ngày đầu tiên cô chia tay Trung. Như mọi khi cứ tới thứ 2, buổi sáng tới trường đi học cô sẽ dừng lại, mua 2 hộp xôi hoặc 3 chiếc bánh bao cho Trung. Hôm nay cũng vậy thôi, cũng bánh bao, nhưng cô lại đưa cho Hiếu, lấy lí do mình nhận quá nhiều đồ ăn sáng rồi cả cafe từ Hiếu rồi:
- Ủa Linh. Sao lại vậy? Tôi nói tôi bao em được mà, không cần có qua lại thế này đâu.
- Cứ cầm lấy đi.
Cô sau đó cũng nhận lại từ tay Hiếu bánh bao gà phô mai có vỏ bánh màu tím của gạo lưtd kia bà chai cafe. Hành động này của cô, gần như hết cả lớp lại thấy thích thú, bởi cô từ lớp 10 tới giờ rồi có bao giờ ăn không ăn hỏng của ai bao giờ đâu. Cafe của Hiếu cũng khá thơm nhưng nói thật ra khôbg thể thơm như của L2 Cafe của Lâm, bởi cafe chỗ đó được trồng từ Đắc Lắc mang đi xuất khẩu đó, cô uống được 2 ngụm, ăn chiếc bánh bao gà phômai béo ngậy kia thì Trung tới. Công việc đầu tiên mà Trung làm sau khi bỏ cặp ra đó là tiến sát lại ôm lấy ngang eo cô thật chặt.
- Thơm quá bảo bối à.
- Cút ra!
- Thôi mà, đừng giận tôi nữa mà bảo bối.
- TÔI BẢO ANH CÚT RA XA, ĐIẾC SAO?
Tình huống gì thế này? Hôm nay cô lại xửng cồ với Trung trước mặt cả lớp, hồi nãy lại còn chủ động mua đồ ăn sáng “đáp lễ” cho Hiếu, không lẽ cặp đôi này chia tay nhau à? Trung ghé sát vào tai cô nói thầm thì
- Nào nào bảo bối nhỏ của tôi, em có muốn tôi kể cho cả lớp nghe chuyện em nằm dưới thân tôi rên rỉ phóng đãng không?
Bây giờ Trung lại chơi chiêu đe doạ cô rồi, ok cô ngồi im ăn bánh bao rồi viết bài, mặc kệ Trung đang hôn hít cần cổ mịn màng thơm thoang thoảng mùi sữa tắm.
Tập đoàn TK, cụ thể là phòng giám sát, anh kỹ thuật viên chuyên gián sát camera ở sảnh lễ tân, an ninh bên ngoài phòng tổng giám đốc, anh ta phát hiện camera của cả công ty vào tối ngày 9/3 có dấu hiệu bị nhiễu sóng, hay nôm na chúng ta gọi là “ruồi” đó mọi người. Anh ta đứng dậy đi xuống dưới phòng ông Kiên:
Cộc cộc:
- MỜI VÀO!
- Dạ cháu chào tổng giám đốc. Dạ thưa tổng giám đốc, cháu vừa kiểm tra camera trong 2 ngày nghỉ, cháu thấy có dấu hiệu của kẻ gian đột nhập.
- Cậu nói thật sao?
- Dạ vâng ạ. Cháu vừa kiểm tra ạ chú, bất thường là cháu chạy xuống đây luôn đó ạ.
Ông Kiên bấm máy gọi xuống quầy lễ tân, nói rằng mình muốn gặp bảo vệ trực ca đêm ngày 9/3.
- Dạ thưa tổng giám đốc, người trực hôm đó là chú Giang, hôm nay theo lịch là ngày nghỉ của chú ấy ạ.
- Gọi giúp cho tôi anh ta tới đây, nói rằng tôi có việc muốn nhờ anh ta làm.
- Dạ vâng ạ chú.
Ông Kiên vừa cúp máy bàn xuống xong thì cô thư ký của ông chạy hớt hơ hớt hải vào phòng, gấp quá nên không kịp gõ cửa:
- Dạ tổng giám đốc ơi. Ông Hữu Phước... ông ta...
- Ông ta làm sao? Ông Kiên vẫn đang bình tĩnh ghê lắm:
- Dạ ông ta có gọi tới nói rằng không muốn hợp tác với chúng ta nữa rồi ạ.
- Cô có hỏi lí do tại sao không?
- Dạ có ạ. Cháu có hỏi thì ông ta nói rằng không thích thì không muốn hợp tác ạ.
Ông Hữu Phước từ trước tới giờ là bạn làm ăn lâu năm của ông Kiên, bây giờ đùng 1 cái lại kêu không thích nữa, làm gì có chuyện ngượ đời vậy? Ông Kiên nói nhân viên việc ai người nấy làm đi. Được 10’ sau thì cửa phòng vang lên tiếng cộc cộc:
- MỜI VÀO!
- Tổng giám đốc gọi tôi?
- Anh Giang, anh là người trực ca đêm hôm mùng 9/3 phải không?
- Vâng vâng, có chuyện gì vậy tổng giám đốc?
- Đêm hôm đó anh có thấy gì lạ hay không?
Say thì biết cái gì mà thấy hay không thấy, ông bảo vệ lắc đầu nói rằng mọi thứ vẫn bình thường. Ông Kiên hỏi lại rằng có thật không? Ông bảo vệ vẫn chỉ nói 1 thôi, rằng không có chuyện gì lạ xảy ra.
- Tổng giám đốc hỏi vậy là sao ạ?
- Camera của cả cơ quan có người quấy nhiễu anh Giang ạ.
- Camera mà cũng làm nhiễu được sao tổng giám đốc?
Ông Kiên gật đầu, nói ông Giang và các anh em trong đội bảo vệ phải hết sức cảnh giác trong việc an ninh. Ông Kiên cho ông Giang đi về rồi nhanh chóng gọi điện cho trợ lý của ông Hữu Phước, cô ta tên Hoàng Lan, đồng thời cũng là con gái lớn của ông Hữu Phước.
- Alo Hoàng Lan xin nghe ạ.
- Chào cô Hoàng Lan, tôi là Bùi Kiên, tổng giám đốc TK.
- Dạ vâng chào ngài. Ngài gọi tới là muốn hỏi lí do vì sao mà Phước Long không còn hợp tác với TK đúng không ạ?
- Vâng đúng rồi thưa cô.
- Phước Long đã tìm được 1 đối tác khả thi hơn thưa ngài.
- 15 năm hợp tác với nhau, nói không hợp tác nữa, cô và chủ tịch Hữu Phước có phải nên cho TK chúng tôi 1 lời giải thích rõ ràng.
Hoàng Lan nói rằng Phước Long đã tìm được 1 đối tác mới, 2 bên vẫn chưa đồng ý dự án resort nghỉ dưỡng Quy Nhơn Bình Định, tiền nong từ các dự án trước 2 bên đều đã thanh toán đầy đủ và sòng phẳng rồi. Nói xong Hoàng Lan cúp máy rồi tiếp tục bàn công chuyện với bố mình và bà Bình.
Ông Kiên nới lỏng caravat rồi ngồi ngả ra sau ghế. Chuyện làm ăn của tập đoàn, chỉ với 2 ngày nghỉ cuối tuần thôi mà khách hàng quay lưng, hệ thống camera bị quấy nhiễu từ bên ngoài. Những chuyện này chỉ có duy nhất 1 người có thể làm được thôi, không ai khác chính là vị chủ tịch trẻ tuổi nhất Casino Las Vegas Nguyễn Trọng Lâm mà thôi. Ông Kiên lấy điện thoại ra tìm số tứ quý của Trọng Lâm, sau vài hồi tút anh bắt máy nghe:
- Cháu chào chú Kiên nhé.
- Cậu rảnh không? Tôi muốn gặp cậu hỏi 1 số chuyện.
- Vậy ạ. Cháu cũng đang rảnh ạ chú.
- Cậu tới tập đoàn của tôi đi, tôi đợi cậu.
Trọng Lâm anh đưa tay mở cửa bước vào trong phòng ông Kiên rồi nói qua điện thoại rằng:
- Chú không cần đợi đâu, cháu tới đây rồi.
Trọng Lâm anh ngồi xuống ghế sofa rồi dang 2 tay ra như chính cái hôm anh cùng Wiliam và Kevin tới ép buộc ông ký giấy bán căn nhà 2 tầng của Trung.
- Ây căn phòng này vẫn như tháng trước chẳng thay đổi chút nào.
- Xin cậu nghiêm túc cho.
- Ok. Ông có gì muốn hỏi?
- Chuyện camera của tập đoàn có người quấy nhiễu, là do cậu làm phải không?
- Phải, chính tôi.
- Chuyện Phước Long quay lưng lại nói không muốn hợp tác nữa, cũng là do cậu tác động?
- Phải! Là tôi làm. Làm ăn mà, cạnh tranh nhau là chuyện bình thường.
Ông Kiên nhìn thanh niên gần 22 tuổi ngồi trước mặt mình đây, toát ra luồng khí bá đạo kinh khủng, như người khác, làm chuyện xấu thường ỉm đi hoặc đổ cho người khác, nhưng Trọng Lâm thì không. Anh châm lửa hút 1 điếu xì gà, thở ra 1 phát thơm nức cả phòng, anh nói:
- Cũng nhờ con trai ông mà tôi kiếm được 1 khách hàng tiềm năng, cho cả Ocean và Casino. Ầy tôi không biết nên trừng phạt nó hay vỗ tay tán thưởng nó đây. Ưm ông nói xem, tôi nên thưởng hay phạt bây giờ?
- Chuyện làm ăn giữa tôi, cậu và Phước Long không dính dáng tới con trai tôi.
- Ồ cũng đúng thôi. Nhưng nó là với ông! Còn tôi, tôi đã từng nói với ông và cả bà vợ CIA của ông nữa là quản con mình cho tốt. Ngày 9/3, ông đi Sài Gòn để họp bàn dự án Black Pearl, ông đâu biết bà vợ hiền của ông cùng thằng con trai ngoan ngoãn của ông làm những gì đâu. 1 bà thì dung túng, còn 1 thằng thì.... haha.
Ông Kiên chỉ biết vợ mình dung túng cho Trung để Trung có cơ hội ngủ với cô thêm lần nữa, Trọng Lâm anh đưa con hàng xịn xò của mình, mở sẵn đoạn video lúc cô ở nhà Trung và Trung ở nhà cô vào tối qua. Đầu tiên là cảnh cô tới nhà Trung với lí do là tới chơi 1 chút rồi về.
- Cậu...
- Tôi không ngại nói cho ông biết, nhà ông từ phòng khách, bếp, và phòng của thằng con trai yêu quý của ông, phòng vũ khí, chỉ trừ phòng của ông bà ra thì đều có gắn camera và máy nghe trộm. Con trai ông tháo ra bao nhiêu lần thì người của tôi họ cũng có cách để lắp lại.
Ông Kiên xem tới cảnh con trai mình tiêm 1 xilanh vào bắp tay cô rồi cô ngã quỵ xuống nền,
- Chuyện này... là sự thật?
- Nếu ông không tin thì tan học tới trường đón con trai ông, 3 mặt 1 lời. Haha tôi chỉ sợ thằng con trai ông lúc đó lại chối bay chối biến đi thôi.
Video tiếp theo là ở nhà cô, Trung ăn cơm xong trước rồi vào bếp cúi đầu chào mọi người, ngài Smith còn hỏi Trung sao ăn nhanh thế, đồ ăn không hợp khẩu vị à. Đoạn này thì ông Kiên đã tin video là sự thật rồi. Nhìn kìa, Trung đang rót nước cam ép twister ra 2 cốc, 1 cốc ít hơn Trung bơm vào đó 1 xilanh, nguyên cả ống luôn.
- Thằng nghịch tử này.
- Tôi từng nói những ai làm tổn thương em ấy, cho dù là bó mẹ tôi tôi cũng không có tha. Và... haha ông cũng biết rồi đấy.
Trọng Lâm anh cho ông Kiên xem bộ mặt thật của con trai ông ta rồi, anh lấy lại điện thoại rồi đứng dậy ra về. Ấy nhưng mà khoan, anh lại quay mặt lại đi tới bên bàn làm việc của ông Kiên:
- Bàn gỗ này cũng xịn, chắc là làm thủ công đúng không chú?
- (Im lặng)
- Ừm tổng giám đốc Bùi Đức Kiên... sẽ ra sao nếu bảng tên này thay bằng chủ tịch Jonathan Nguyễn nhỉ?
Trọng Lâm anh ngồi vào ghế da màu đen của ông Kiên, ôi thật là êm ái đấy. Trọng Lâm anh cười khanh khách rồi sau đó đứng dậy đi tới đưa tay chào tạm biệt ông Kiên ra về. Ra khỏi phòng làm việc, tất cả nhân viên đều nhìn Trọng Lâm anh với 1 con mắt khó hiểu, có người còn tưởng anh bị điên cơ bởi anh cười sung sướng ghê hồn, như kiểu vừa mới từ trại ra vậy.
Nhìn con rolex nạm kim cương, ồ đã 11h rồi đấy, Ngọc Trân cùng Gia Bảo và Đức đã ở sẵn trong con bentley màu đỏ rồi, Trọng Lâm chỉ việc mở cửa xe đi vào trong, ngồi vào ghế tài xế rồi lái đi thôi.
- Nhờ cả vào cô và Đức đấy.
- Hihi chú yên tâm ạ. Cứ tin ở cô Trân và cháu.
Đức cười hihi xong trao Lâm 1 nụ hôn gió, còn 4 ngày và mấy tiếng đồng hồ nữa thôi, đảm bảo để cho cô không có vấn đề gì xảy ra thì Trọng Lâm anh cùng tất cả mọi người phải cố gắng thôi.
- Chủ tịch, tôi nói là nếu. Nếu trường hợp con bé bị tai nạn...
- Tính sau đi.
Trọng Lâm anh sợ điều đó lắm, cô tai nạn trên đường không phải anh không cứu được, chỉ sợ khi anh cứu cô, cô lại bị Trung đem xa khỏi anh thôi. Lái xe được 5’ tự nhiên anh hỏi Trân:
- Cô có kế sách nào không?
- Tôi vẫn chưa biết kết quả khi anh Sơn gặp người đó ở công viên vào sáng nay.
- Ờ tôi quên mất. Để tôi gọi cho nó, sáng nay lu bu chuyện ông Phước kia quá.
Anh thao tác vài cái trên màn hình cảm ứng, gọi điện cho Bryan, sau 1 lần tút thôi Bryan nghe máy liền. Anh ta nói rằng tại sao sáng nay gọi đại ca mãi không được.
- Tôi Trân đây anh Bryan. Kết quả anh Sơn gặp người đó ra sao?
- Để tôi gửi bản ghi âm cho nghe. Vào zalo xem và nghe nhé.
Bryan nói phát gửi luôn, Trân nhận được rồi, người kia đội mũ và đeo khẩu trang đứng đối diện với Sơn, nói Sơn tạo dựng 1 vụ bắt cóc cướp của. Sơn nói bao giờ thực hiện, thì người đó nói càng nhanh càng tốt:
- Bắt cóc là phạm tội hình sự đấy chú em. 50k đô quá ít.
- Thành công thì anh có thể nhận được số tiền lên tới 200 nghìn đô.
- Haha... mày giễu tao à? Thằng Sơn này mà đã làm thì không có chuyện thất bại. Đưa thêm 50k đô ra đây còn không thì đi thuê bọn khác.
Sơn làm theo những gì Bryan bảo từ trước, quay người rời đi, đi được 5 6 bước người kia gọi lại và đồng ý đưa thêm 50 nghìn đô nữa là 100 nghìn đôla, haha 2 tỷ 500 triệu đấy. Người đó nói rằng nếu Sơn dám phản bội mình thì nhanh chóng mà nhận cái chết. Sơn cười ha hả rồi nói rằng:
- Sơn chột tao đây không bao giờ là người dưới trướng kẻ khác. Càng không phải là đàn em của thằng nhóc miệng còn hôi mùi sữa mẹ như mày, bởi vậy mày đừng thở ra cái câu xúc phạm tao như vậy.
Động tới lòng tự trọng của Sơn rồi cho nên dù có là 1 triệu đôla Sơn cũng không đồng ý làm, 100k đôla Sơn trả lại cho Thành. Thành bỏ đồ nghề ra rồi vỗ tay tán thưởng:
- Haha giang hồ đồn đại anh Sơn quả không sao tí nào. Em út mà sao dám sai bảo anh làm đàn em ạ?
- Mày là thằng nào?
- Anh chỉ cần biết em tên Thành là được ạ.
Thành dúi vào tay Sơn 100k đô và rút thêm trong bóp 50k đô nữa tổng là 150k đô. Nói hãy tìm cách bắt cóc cô bé trong ảnh này, nếu bắt cóc thành công thì Sơn sẽ nhận được thêm 50k nữa tổng là chẵn tròn 200k đô.
- Có thông tin gì xác thực không?
- Nó học trường Phổ Thông Lý Tự Trọng, nhà cũng giàu có, bố nuôi nó là bố già Phong, đã từng hoạt động trong thế giới ngầm.
Xem tới đây Trân thấy Sơn gật đầu, nói rằng nếu đã từng hoạt động trong thế giới ngầm thì rất khó khăn, càng nhanh càng tốt e rằng Sơn với đàn em thiệt mạng, hãy cho Sơn thêm thời gian. Thành gật đầu đồng ý rồi quay lưng đi. Tới đây thì hết video rồi.
- Thằng tên Thành này, tôi và Kevin đã thấy nó ở trong phòng thằng Trung vào tối qua.
- Nó là anh họ với thằng Trung, cũng là con lai. Bố mẹ nó đều là quan chức đang dịnh cư bên Úc. Nó có tài phi dao và Taekwondo do bà Mary truyền dạy.
- Ồ vậy là thân thủ cũng phi phàm. Tôi có ý này.
- Cứ nói.
Trân cho rằng Thành sẽ cho người bám theo dõi từng nhất cử nhất động của Sơn và đàn em của anh ta, vì dù gì cũng đã nhận 150k đô của Thành rồi, nếu không làm thì sẽ khiến Thành sinh nghi ngay. Trọng Lâm gật đầu, khả năng đó 85% sẽ xảy ra.
- Rồi sau đó?
- Tôi nghĩ chủ tịch nên nhờ vả 1 người trong đám đàn em của anh Sơn tiếp cận con bé trên đường đi học về. Sau đó có sự can thiệp tình cờ của Hưng, chắc chắn Thành và Trung sẽ không có nghi ngờ.
- Kế sách cũng hay lắm.
Ở biệt thự Đại Lải, Kevin và Trân trông nhà, còn lại chia nhau ra đi hết rồi. Kevin vừa uống cafe vừa nói:
- Trân. Cô đoán xem nó sẽ làm gì với số đôla đó?
Trân nhìn vào máy tính, Kevin quay lại trước đó 20 giây, máy đếm tiền báo số 500. 50 nghìn đô sao?
- Theo tôi rất có thể nó sẽ chuẩn bị cho 1 vụ bắt cóc, hoặc thuê người gây tai nạn cho con bé.
- Ừ cũng có thể đấy.
Kevin gật đầu, khả năng đó cũng có thể xảy ra. Kevin lấy máy gọi điện cho Bryan, thông báo tới Bryan hỏi phía Sơn chột xem anh ta có nhận được tin nhắn hay cuộc gọi khả nghi nào hay không:
- Nói rõ tao nghe.
- Nó bắt taxi về nhà, chạy ngay lên trên phòng lấy 1 sấp đôla, 50 nghìn đô đấy mày.
- Vậy sao?
- Ừ. Và Ngọc Trân nghĩ rất có thể nó sẽ chuẩn bị cho 1 vụ bắt cóc hoặc 1 vụ tai nạn xe đấy, làm cô chủ mất trí nhớ.
- Ok hiểu! Nếu nó gọi điện cho ai thì phải gọi tao ngay nhé.
Bryan cúp máy xong liền xin phép mọi người có việc đi trước, đi ngang qua mặt bằng đang xây dựng kia thì con máy phụ của Bryan đổ chuông, là Sơn chột gọi:
- Dạ em chào anh Sơn.
- Cậu Bryan à. Có thể thằng Trung nó vừa nhắn tin cho tôi.
- Sao lại là có thể ạ anh?
- Có sim rác nhắn tin cho tôi, tự xưng là David Nguyễn.
- Anh chụp lại tin nhắn gửi vào zalo cho em đi ạ. Zalo em là số anh gọi luôn.
- Ok tôi gửi ngay đây.
Sơn cúp máy xong copy số của Bryan rồi chép vào phần tìm kiếm ở zalo. Ừm Bryan đây rồi, Sơn addfr xong gửi ảnh tin nhắn cho Bryan xem, kèm theo 1 tin nhắn đó là khi Sơn gọi tới số đó thì thuê bao không liên lạc được. Nội dung tin nhắn đó là:
[ Chào anh Sơn, Sơn 280897. Tôi là David Nguyễn. Tôi muốn nhờ anh 1 việc, thù lao sau khi xong việc sẽ là 100 nghìn đô.]
[Việc gì?]
[Sáng ngày mai 8h, Công Viên Thống Nhất, anh hãy tới cây bằng lăng số 87, sẽ có người nói cho anh biết chuyện anh phải làm. Anh sẽ nhận trước 1/2 số tiền là 50k đô]
Bryan nhắn lại cho Sơn chột rằng 95% người tên David Nguyễn đó là Trung rồi bởi vì Trung đã chuẩn bị trước từ ở nhà 50k đô rồi. Sơn thấy tin nhắn của Bryan, rồi lẩm nhẩm 50k đô là khá nhiều đấy, hơn 1 tỷ. 2 bên nhắn tin qua lại thì Kevin lại gọi tiếp tới Bryan 1 cuộc nữa:
- Nghe!
- Bryan. Thằng Trung nó gọi điện cho ai đó tới ấy.
- Người đó tới chưa?
- Chưa. Nhưng thấy nó gọi là anh xưng em. Chắc là 1 thằng nhóc nào đó. A từ từ đừng cúp, tao nghe thấy tiếng chuông cổng.
Người mà Trung mời đã tới rồi nhưng không nhìn rõ được mặt bởi đội mũ lưỡi trai và khẩu trang che kín mặt rồi, đi vào bên trong nhà ngồi uống nước thì bố mẹ Trung về tới nơi, bà Mary đang đi vào bên trong nhà:
- Dạ cháu chào dì.
- Ừ... ơ.. là thằng Thành đây mà. Sao bịt kín thế?
- Haha dạ cháu cũng mới tới chưa có kịp cởi bỏ đồ nghề. Dì với cậu vừa đi ăn tiệc về ạ?
- Ừm không, 1 bữa cơm gia đình nho nhỏ thôi. 2 anh em ngồi chơi nhé mẹ lên thay đồ.
Kevin ghi tên Thành, kèm chụp ảnh mặt Thành lại rồi gửi cho Bryan điều tra, sau đó Trân với Kevin lại ngồi giám sát camera. Ngọc Trân đoán rằng còn có 1 khả năng nữa xảy ra, đó là giàn dựng 1 vụ cướp giữa đường.
- Cướp giữa đường?
- Chỉ là suy đoán của tôi. Hoặc là sẽ cướp bóc ngay tại nhà của con bé. Anh hãy nhìn vào thực tế đó là bà Mary có chìa khoá, thằng Trung có thể nó sẽ lấy chìa khoá con bé từ chỗ đó. Và rồi... ừ hứm... nó có tiền mà chẳng lẽ lại không thuê vài thằng lính đánh thuê.
- Tôi nghĩ nó không dám làm vậy đâu.
Trân cũng mong chuyện đó không xảy ra, cả Kevin và Trân đều có cùng 1 suy đoán đó là Trung sẽ thuê người gây tai nạn cho cô ngay giữa đường. Nhìn trong camera, ở phòng khách, Trung đưa cho Thành 1 bức ảnh của Lâm:
- Anh biết người này không?
Thành cầm tấm ảnh này lên tay, nhìn chằm chằm vào nó rồi lắc đầu nói rằng mình không biết người này.
- Hắn ta là người cướp Thục Linh của em.
- Thục Linh? Có phải tiểu mỹ nhân hay tiểu tiên nữ của em mà trước em kể đó hả?
Trung gật đầu nói rằng Thục Linh là người của cậu ta rồi mà chỉ vì người con trai này mà lung lay, còn nói chia tay nữa. Trung nói ra thân phận của Lâm, rồi nhờ Thành khôi phục nguyên vẹn đoạn video clip nóng của Hà My trên mạng vì Thành giỏi về máy tính mà. 2 anh em lên phòng của Trung trên tầng 3, Trung mở laptop ra, thao tác vài cái, đoạn video đó cậu ta lưu về laptop rồi.
- Là đoạn này hả?
- Nó đã bị bóp méo rồi anh. Anh thành thạo máy tính, giúp em chuyện này.
- Mày muốn hạ bệ tên chủ tịch đó à?
Trung cười ha hả, nói rằng Lâm anh từ trước tới nay đều được tất cả mọi người săn đón rồi, gây khó dễ cho Lâm 1 chút mới vui chứ.
- Ok để anh cố.
Trong khi Thành đang cố gắng tìm mọi cách để khôi phục lại nguyên vẹn đoạn video thì Kevin lại cười khanh khách, cười như phá mả ở biệt thự bên Đại Lải. Video mà anh ta nhúng tay vào, có thánh mới chỉnh lại được. Kevin cũng chỉ thao tác 1 cài lệnh thôi, mang hình máy tính trước mặt anh bây giờ là cái bản mặt trông rất thư sinh của Thành.
- Anh... anh là ai?
- Hey Trung! Không nghĩ căn phòng của mày lại đẹp thế đâu.
- Anh... anh...
Tới lượt Ngọc Trân:
- Làm gì mà ấp úng thế cậu bé?
- Chị dâu?
- Chị dâu? Hahahahaha...
Ngọc Trân cùng Kevin quay mặt vào nhau cười khà khà, Trân nói rằng mình là chị dâu của Trung từ lúc nào thế chứ?
- Chú em à. Muốn chơi ai, muốn hạ bệ ai thì phải xem đối thủ của mình là ai đã em nhé. Ây Kevin, trông cái bạn IT này cũng... cùi bắp. Nhể?
- Haha... Đau bụng chết tôi rồi. Này Trung à. Tao có đoạn video lúc mày làm tình với cô chủ của tao, ở căn nhà 2 tầng và ở phòng của mày đấy. Sao? Có muốn xem lại rồi q*** t** không tao gửi cho?
Kevin với Trân cười như phá mả, Ngọc Trân nói:
- Này Trung à. Nghe lời chị, không thiệt đâu em à. Ừm bố mẹ em, liệu có biết chuyện em đưa 5 nghìn đô cho Sang với Khanh không nhở? A, lại còn lấy ống tiêm tiêm vào cốc nước cam vào tối nay nữa chứ. Chậc chậc, chị nói thẳng ra cho mà biết nhé, em ngu lắm Trung ạ.
Dằn mặt Trung xong Kevin và Ngọc Trân lại cười sướng quá rồi thôi không đột nhập vào máy tính của Trung nữa, nhanh thoát thôi.
- Mẹ kiếp.
- Kevin, hắn ta là ai vậy Trung?
- 1 vệ sĩ của Trọng Lâm, hắn ta giỏi máy tính, đoạn video clip nóng đó cũng do hắn ta nhúng tay.
Sáng hôm sau thứ 2 đầu tuần, ngày đầu tiên cô chia tay Trung. Như mọi khi cứ tới thứ 2, buổi sáng tới trường đi học cô sẽ dừng lại, mua 2 hộp xôi hoặc 3 chiếc bánh bao cho Trung. Hôm nay cũng vậy thôi, cũng bánh bao, nhưng cô lại đưa cho Hiếu, lấy lí do mình nhận quá nhiều đồ ăn sáng rồi cả cafe từ Hiếu rồi:
- Ủa Linh. Sao lại vậy? Tôi nói tôi bao em được mà, không cần có qua lại thế này đâu.
- Cứ cầm lấy đi.
Cô sau đó cũng nhận lại từ tay Hiếu bánh bao gà phô mai có vỏ bánh màu tím của gạo lưtd kia bà chai cafe. Hành động này của cô, gần như hết cả lớp lại thấy thích thú, bởi cô từ lớp 10 tới giờ rồi có bao giờ ăn không ăn hỏng của ai bao giờ đâu. Cafe của Hiếu cũng khá thơm nhưng nói thật ra khôbg thể thơm như của L2 Cafe của Lâm, bởi cafe chỗ đó được trồng từ Đắc Lắc mang đi xuất khẩu đó, cô uống được 2 ngụm, ăn chiếc bánh bao gà phômai béo ngậy kia thì Trung tới. Công việc đầu tiên mà Trung làm sau khi bỏ cặp ra đó là tiến sát lại ôm lấy ngang eo cô thật chặt.
- Thơm quá bảo bối à.
- Cút ra!
- Thôi mà, đừng giận tôi nữa mà bảo bối.
- TÔI BẢO ANH CÚT RA XA, ĐIẾC SAO?
Tình huống gì thế này? Hôm nay cô lại xửng cồ với Trung trước mặt cả lớp, hồi nãy lại còn chủ động mua đồ ăn sáng “đáp lễ” cho Hiếu, không lẽ cặp đôi này chia tay nhau à? Trung ghé sát vào tai cô nói thầm thì
- Nào nào bảo bối nhỏ của tôi, em có muốn tôi kể cho cả lớp nghe chuyện em nằm dưới thân tôi rên rỉ phóng đãng không?
Bây giờ Trung lại chơi chiêu đe doạ cô rồi, ok cô ngồi im ăn bánh bao rồi viết bài, mặc kệ Trung đang hôn hít cần cổ mịn màng thơm thoang thoảng mùi sữa tắm.
Tập đoàn TK, cụ thể là phòng giám sát, anh kỹ thuật viên chuyên gián sát camera ở sảnh lễ tân, an ninh bên ngoài phòng tổng giám đốc, anh ta phát hiện camera của cả công ty vào tối ngày 9/3 có dấu hiệu bị nhiễu sóng, hay nôm na chúng ta gọi là “ruồi” đó mọi người. Anh ta đứng dậy đi xuống dưới phòng ông Kiên:
Cộc cộc:
- MỜI VÀO!
- Dạ cháu chào tổng giám đốc. Dạ thưa tổng giám đốc, cháu vừa kiểm tra camera trong 2 ngày nghỉ, cháu thấy có dấu hiệu của kẻ gian đột nhập.
- Cậu nói thật sao?
- Dạ vâng ạ. Cháu vừa kiểm tra ạ chú, bất thường là cháu chạy xuống đây luôn đó ạ.
Ông Kiên bấm máy gọi xuống quầy lễ tân, nói rằng mình muốn gặp bảo vệ trực ca đêm ngày 9/3.
- Dạ thưa tổng giám đốc, người trực hôm đó là chú Giang, hôm nay theo lịch là ngày nghỉ của chú ấy ạ.
- Gọi giúp cho tôi anh ta tới đây, nói rằng tôi có việc muốn nhờ anh ta làm.
- Dạ vâng ạ chú.
Ông Kiên vừa cúp máy bàn xuống xong thì cô thư ký của ông chạy hớt hơ hớt hải vào phòng, gấp quá nên không kịp gõ cửa:
- Dạ tổng giám đốc ơi. Ông Hữu Phước... ông ta...
- Ông ta làm sao? Ông Kiên vẫn đang bình tĩnh ghê lắm:
- Dạ ông ta có gọi tới nói rằng không muốn hợp tác với chúng ta nữa rồi ạ.
- Cô có hỏi lí do tại sao không?
- Dạ có ạ. Cháu có hỏi thì ông ta nói rằng không thích thì không muốn hợp tác ạ.
Ông Hữu Phước từ trước tới giờ là bạn làm ăn lâu năm của ông Kiên, bây giờ đùng 1 cái lại kêu không thích nữa, làm gì có chuyện ngượ đời vậy? Ông Kiên nói nhân viên việc ai người nấy làm đi. Được 10’ sau thì cửa phòng vang lên tiếng cộc cộc:
- MỜI VÀO!
- Tổng giám đốc gọi tôi?
- Anh Giang, anh là người trực ca đêm hôm mùng 9/3 phải không?
- Vâng vâng, có chuyện gì vậy tổng giám đốc?
- Đêm hôm đó anh có thấy gì lạ hay không?
Say thì biết cái gì mà thấy hay không thấy, ông bảo vệ lắc đầu nói rằng mọi thứ vẫn bình thường. Ông Kiên hỏi lại rằng có thật không? Ông bảo vệ vẫn chỉ nói 1 thôi, rằng không có chuyện gì lạ xảy ra.
- Tổng giám đốc hỏi vậy là sao ạ?
- Camera của cả cơ quan có người quấy nhiễu anh Giang ạ.
- Camera mà cũng làm nhiễu được sao tổng giám đốc?
Ông Kiên gật đầu, nói ông Giang và các anh em trong đội bảo vệ phải hết sức cảnh giác trong việc an ninh. Ông Kiên cho ông Giang đi về rồi nhanh chóng gọi điện cho trợ lý của ông Hữu Phước, cô ta tên Hoàng Lan, đồng thời cũng là con gái lớn của ông Hữu Phước.
- Alo Hoàng Lan xin nghe ạ.
- Chào cô Hoàng Lan, tôi là Bùi Kiên, tổng giám đốc TK.
- Dạ vâng chào ngài. Ngài gọi tới là muốn hỏi lí do vì sao mà Phước Long không còn hợp tác với TK đúng không ạ?
- Vâng đúng rồi thưa cô.
- Phước Long đã tìm được 1 đối tác khả thi hơn thưa ngài.
- 15 năm hợp tác với nhau, nói không hợp tác nữa, cô và chủ tịch Hữu Phước có phải nên cho TK chúng tôi 1 lời giải thích rõ ràng.
Hoàng Lan nói rằng Phước Long đã tìm được 1 đối tác mới, 2 bên vẫn chưa đồng ý dự án resort nghỉ dưỡng Quy Nhơn Bình Định, tiền nong từ các dự án trước 2 bên đều đã thanh toán đầy đủ và sòng phẳng rồi. Nói xong Hoàng Lan cúp máy rồi tiếp tục bàn công chuyện với bố mình và bà Bình.
Ông Kiên nới lỏng caravat rồi ngồi ngả ra sau ghế. Chuyện làm ăn của tập đoàn, chỉ với 2 ngày nghỉ cuối tuần thôi mà khách hàng quay lưng, hệ thống camera bị quấy nhiễu từ bên ngoài. Những chuyện này chỉ có duy nhất 1 người có thể làm được thôi, không ai khác chính là vị chủ tịch trẻ tuổi nhất Casino Las Vegas Nguyễn Trọng Lâm mà thôi. Ông Kiên lấy điện thoại ra tìm số tứ quý của Trọng Lâm, sau vài hồi tút anh bắt máy nghe:
- Cháu chào chú Kiên nhé.
- Cậu rảnh không? Tôi muốn gặp cậu hỏi 1 số chuyện.
- Vậy ạ. Cháu cũng đang rảnh ạ chú.
- Cậu tới tập đoàn của tôi đi, tôi đợi cậu.
Trọng Lâm anh đưa tay mở cửa bước vào trong phòng ông Kiên rồi nói qua điện thoại rằng:
- Chú không cần đợi đâu, cháu tới đây rồi.
Trọng Lâm anh ngồi xuống ghế sofa rồi dang 2 tay ra như chính cái hôm anh cùng Wiliam và Kevin tới ép buộc ông ký giấy bán căn nhà 2 tầng của Trung.
- Ây căn phòng này vẫn như tháng trước chẳng thay đổi chút nào.
- Xin cậu nghiêm túc cho.
- Ok. Ông có gì muốn hỏi?
- Chuyện camera của tập đoàn có người quấy nhiễu, là do cậu làm phải không?
- Phải, chính tôi.
- Chuyện Phước Long quay lưng lại nói không muốn hợp tác nữa, cũng là do cậu tác động?
- Phải! Là tôi làm. Làm ăn mà, cạnh tranh nhau là chuyện bình thường.
Ông Kiên nhìn thanh niên gần 22 tuổi ngồi trước mặt mình đây, toát ra luồng khí bá đạo kinh khủng, như người khác, làm chuyện xấu thường ỉm đi hoặc đổ cho người khác, nhưng Trọng Lâm thì không. Anh châm lửa hút 1 điếu xì gà, thở ra 1 phát thơm nức cả phòng, anh nói:
- Cũng nhờ con trai ông mà tôi kiếm được 1 khách hàng tiềm năng, cho cả Ocean và Casino. Ầy tôi không biết nên trừng phạt nó hay vỗ tay tán thưởng nó đây. Ưm ông nói xem, tôi nên thưởng hay phạt bây giờ?
- Chuyện làm ăn giữa tôi, cậu và Phước Long không dính dáng tới con trai tôi.
- Ồ cũng đúng thôi. Nhưng nó là với ông! Còn tôi, tôi đã từng nói với ông và cả bà vợ CIA của ông nữa là quản con mình cho tốt. Ngày 9/3, ông đi Sài Gòn để họp bàn dự án Black Pearl, ông đâu biết bà vợ hiền của ông cùng thằng con trai ngoan ngoãn của ông làm những gì đâu. 1 bà thì dung túng, còn 1 thằng thì.... haha.
Ông Kiên chỉ biết vợ mình dung túng cho Trung để Trung có cơ hội ngủ với cô thêm lần nữa, Trọng Lâm anh đưa con hàng xịn xò của mình, mở sẵn đoạn video lúc cô ở nhà Trung và Trung ở nhà cô vào tối qua. Đầu tiên là cảnh cô tới nhà Trung với lí do là tới chơi 1 chút rồi về.
- Cậu...
- Tôi không ngại nói cho ông biết, nhà ông từ phòng khách, bếp, và phòng của thằng con trai yêu quý của ông, phòng vũ khí, chỉ trừ phòng của ông bà ra thì đều có gắn camera và máy nghe trộm. Con trai ông tháo ra bao nhiêu lần thì người của tôi họ cũng có cách để lắp lại.
Ông Kiên xem tới cảnh con trai mình tiêm 1 xilanh vào bắp tay cô rồi cô ngã quỵ xuống nền,
- Chuyện này... là sự thật?
- Nếu ông không tin thì tan học tới trường đón con trai ông, 3 mặt 1 lời. Haha tôi chỉ sợ thằng con trai ông lúc đó lại chối bay chối biến đi thôi.
Video tiếp theo là ở nhà cô, Trung ăn cơm xong trước rồi vào bếp cúi đầu chào mọi người, ngài Smith còn hỏi Trung sao ăn nhanh thế, đồ ăn không hợp khẩu vị à. Đoạn này thì ông Kiên đã tin video là sự thật rồi. Nhìn kìa, Trung đang rót nước cam ép twister ra 2 cốc, 1 cốc ít hơn Trung bơm vào đó 1 xilanh, nguyên cả ống luôn.
- Thằng nghịch tử này.
- Tôi từng nói những ai làm tổn thương em ấy, cho dù là bó mẹ tôi tôi cũng không có tha. Và... haha ông cũng biết rồi đấy.
Trọng Lâm anh cho ông Kiên xem bộ mặt thật của con trai ông ta rồi, anh lấy lại điện thoại rồi đứng dậy ra về. Ấy nhưng mà khoan, anh lại quay mặt lại đi tới bên bàn làm việc của ông Kiên:
- Bàn gỗ này cũng xịn, chắc là làm thủ công đúng không chú?
- (Im lặng)
- Ừm tổng giám đốc Bùi Đức Kiên... sẽ ra sao nếu bảng tên này thay bằng chủ tịch Jonathan Nguyễn nhỉ?
Trọng Lâm anh ngồi vào ghế da màu đen của ông Kiên, ôi thật là êm ái đấy. Trọng Lâm anh cười khanh khách rồi sau đó đứng dậy đi tới đưa tay chào tạm biệt ông Kiên ra về. Ra khỏi phòng làm việc, tất cả nhân viên đều nhìn Trọng Lâm anh với 1 con mắt khó hiểu, có người còn tưởng anh bị điên cơ bởi anh cười sung sướng ghê hồn, như kiểu vừa mới từ trại ra vậy.
Nhìn con rolex nạm kim cương, ồ đã 11h rồi đấy, Ngọc Trân cùng Gia Bảo và Đức đã ở sẵn trong con bentley màu đỏ rồi, Trọng Lâm chỉ việc mở cửa xe đi vào trong, ngồi vào ghế tài xế rồi lái đi thôi.
- Nhờ cả vào cô và Đức đấy.
- Hihi chú yên tâm ạ. Cứ tin ở cô Trân và cháu.
Đức cười hihi xong trao Lâm 1 nụ hôn gió, còn 4 ngày và mấy tiếng đồng hồ nữa thôi, đảm bảo để cho cô không có vấn đề gì xảy ra thì Trọng Lâm anh cùng tất cả mọi người phải cố gắng thôi.
- Chủ tịch, tôi nói là nếu. Nếu trường hợp con bé bị tai nạn...
- Tính sau đi.
Trọng Lâm anh sợ điều đó lắm, cô tai nạn trên đường không phải anh không cứu được, chỉ sợ khi anh cứu cô, cô lại bị Trung đem xa khỏi anh thôi. Lái xe được 5’ tự nhiên anh hỏi Trân:
- Cô có kế sách nào không?
- Tôi vẫn chưa biết kết quả khi anh Sơn gặp người đó ở công viên vào sáng nay.
- Ờ tôi quên mất. Để tôi gọi cho nó, sáng nay lu bu chuyện ông Phước kia quá.
Anh thao tác vài cái trên màn hình cảm ứng, gọi điện cho Bryan, sau 1 lần tút thôi Bryan nghe máy liền. Anh ta nói rằng tại sao sáng nay gọi đại ca mãi không được.
- Tôi Trân đây anh Bryan. Kết quả anh Sơn gặp người đó ra sao?
- Để tôi gửi bản ghi âm cho nghe. Vào zalo xem và nghe nhé.
Bryan nói phát gửi luôn, Trân nhận được rồi, người kia đội mũ và đeo khẩu trang đứng đối diện với Sơn, nói Sơn tạo dựng 1 vụ bắt cóc cướp của. Sơn nói bao giờ thực hiện, thì người đó nói càng nhanh càng tốt:
- Bắt cóc là phạm tội hình sự đấy chú em. 50k đô quá ít.
- Thành công thì anh có thể nhận được số tiền lên tới 200 nghìn đô.
- Haha... mày giễu tao à? Thằng Sơn này mà đã làm thì không có chuyện thất bại. Đưa thêm 50k đô ra đây còn không thì đi thuê bọn khác.
Sơn làm theo những gì Bryan bảo từ trước, quay người rời đi, đi được 5 6 bước người kia gọi lại và đồng ý đưa thêm 50 nghìn đô nữa là 100 nghìn đôla, haha 2 tỷ 500 triệu đấy. Người đó nói rằng nếu Sơn dám phản bội mình thì nhanh chóng mà nhận cái chết. Sơn cười ha hả rồi nói rằng:
- Sơn chột tao đây không bao giờ là người dưới trướng kẻ khác. Càng không phải là đàn em của thằng nhóc miệng còn hôi mùi sữa mẹ như mày, bởi vậy mày đừng thở ra cái câu xúc phạm tao như vậy.
Động tới lòng tự trọng của Sơn rồi cho nên dù có là 1 triệu đôla Sơn cũng không đồng ý làm, 100k đôla Sơn trả lại cho Thành. Thành bỏ đồ nghề ra rồi vỗ tay tán thưởng:
- Haha giang hồ đồn đại anh Sơn quả không sao tí nào. Em út mà sao dám sai bảo anh làm đàn em ạ?
- Mày là thằng nào?
- Anh chỉ cần biết em tên Thành là được ạ.
Thành dúi vào tay Sơn 100k đô và rút thêm trong bóp 50k đô nữa tổng là 150k đô. Nói hãy tìm cách bắt cóc cô bé trong ảnh này, nếu bắt cóc thành công thì Sơn sẽ nhận được thêm 50k nữa tổng là chẵn tròn 200k đô.
- Có thông tin gì xác thực không?
- Nó học trường Phổ Thông Lý Tự Trọng, nhà cũng giàu có, bố nuôi nó là bố già Phong, đã từng hoạt động trong thế giới ngầm.
Xem tới đây Trân thấy Sơn gật đầu, nói rằng nếu đã từng hoạt động trong thế giới ngầm thì rất khó khăn, càng nhanh càng tốt e rằng Sơn với đàn em thiệt mạng, hãy cho Sơn thêm thời gian. Thành gật đầu đồng ý rồi quay lưng đi. Tới đây thì hết video rồi.
- Thằng tên Thành này, tôi và Kevin đã thấy nó ở trong phòng thằng Trung vào tối qua.
- Nó là anh họ với thằng Trung, cũng là con lai. Bố mẹ nó đều là quan chức đang dịnh cư bên Úc. Nó có tài phi dao và Taekwondo do bà Mary truyền dạy.
- Ồ vậy là thân thủ cũng phi phàm. Tôi có ý này.
- Cứ nói.
Trân cho rằng Thành sẽ cho người bám theo dõi từng nhất cử nhất động của Sơn và đàn em của anh ta, vì dù gì cũng đã nhận 150k đô của Thành rồi, nếu không làm thì sẽ khiến Thành sinh nghi ngay. Trọng Lâm gật đầu, khả năng đó 85% sẽ xảy ra.
- Rồi sau đó?
- Tôi nghĩ chủ tịch nên nhờ vả 1 người trong đám đàn em của anh Sơn tiếp cận con bé trên đường đi học về. Sau đó có sự can thiệp tình cờ của Hưng, chắc chắn Thành và Trung sẽ không có nghi ngờ.
- Kế sách cũng hay lắm.