Chương : 13
Đường Đường cùng Sa tổng moe moe chửi bới hơn nửa ngày, không hề biết đối tượng mình đang rủa xả lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Chờ đến lúc cậu đã nguôi ngoai, lái xe đại thúc cũng dừng xe lại, bật hóa đơn lên, thế mà tốn tận 50 đồng!
Đường Đường giống như đang đào tim móc phổi móc ra 50 đồng đau lòng đưa cho đại thúc, cậu mở cửa xuống xe, chuẩn bị đi vào tiểu khu.
Vừa lúc đó, cậu chợt thấy một chiếc xe màu đen dài ngang ngửa limousine, đặc sệt mùi khoe của đang đậu ở trước cổng tiểu khu. Sau đó, từ bên trong bước xuống một phụ nữ thoạt nhìn trên dưới 30 tuổi. Bà đeo kính râm, chân mang giày cao gót, mặc váy hàng hiệu, còn cầm trên tay một cái ví nhỏ màu đen.
Đường Đường tuy là một đứa mù tịt nhưng cậu chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết mấy cái đồ này đắt tiền biết bao nhiêu.
Tiểu khu chỗ Đường Đường ở cũng không phải tiểu khu xa hoa gì cho cam, là khu Tứ hoàn. Chỗ này giá phòng thấp, đều là phòng trọ cho giai cấp làm công hoặc mấy người từ chỗ khác đến làm ăn, hoặc là sinh viên tốt nghiệp xong ở lại đi làm. Tiền thuê phòng cũng chẳng đáng bao nhiêu, chủ trọ xây một phòng lớn rồi ngăn nhỏ ra, giá cả tự nhiên cũng tiện nghi.
Đường Đường vẫn trụ ở đây được thì hẳn phải là một kỳ tích, phòng ngủ của cậu thuê cũng không được yên tĩnh, thường xuyên nghe thấy tiếng ồn, hơn nữa còn không cách âm. Không có người nào cùng thuê với cậu, hai gian bên cạnh cũng để trống.
Cậu lâu lắm mới thấy có người ăn diện như vậy, cho nên Đường Đường khó tránh khỏi nhìn thêm mấy lần, hơn nữa người phụ nữ này dáng người rất đẹp, làm một thẳng nam giới tính đều tăm tắp, Đường Đường đương nhiên phải nhìn.
Quí bà giàu có bước xuống xe, ví nhỏ xa hoa xoạch một tiếng rơi xuống đất, mà nữ nhân kia lại hồn nhiên không phát hiện, phất tay đóng sầm cửa xe, sau đó sải bước vào trong tiểu khu.
Nữ nhân kia mang giày cao gót, thế mà đi rất lưu loát, lướt còn muốn nhanh hơn so với Đường Đường. Đường Đường nhanh chóng đi qua nhặt ví tiền lên, vừa muốn gọi người phụ nữ đó lại, chiếc ví không có đóng kín bèn bật mở.
“Bộp”.
Từ bên trong rơi ra một cọc tiền dày khự!
Dày-khự!!!
Đường Đường chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, lần được cầm nhiều tiền nhất trong đời chính là hôm cậu vào đại học, mang theo một đống tiền đi nhập học. Bố mẹ ly hôn xong lại đi tái giá, bọn họ đều có gia đình riêng của mình, chưa bao giờ quan tâm Đường Đường. Đường Đường thi lên đại học, hai người tính toán học phí học kỳ 1, chi phí sách vở linh tinh của Đường Đường sau đó chia đôi, một người ra một nửa, sau đó bọn họ nói với Đường Đường, mày cũng đã lớn lắm rồi, đừng có dựa dẫm vào người khác mãi thế, bọn tao còn phải cho con của bọn tao đi học nữa, từ nay về sau học phí tự mình chi trả đi.
Đường Đường nhìn cục tiền, đầu choáng váng, tiếng động lớn như vậy, nữ nhân kia thế nhưng không chú ý, vẫn cứ khua gót giày lộp cộp đi vào trong tiểu khu.
Cậu nhanh chóng nhặt xấp tiền lên nhét vào trong ví, vừa nhét vừa hô: “Cô! Cô đi đằng trước ơi! A này!…Cô gì ơi!”
Cậu gọi nửa ngày, người phụ nữ kia vẫn không nghe thấy, Đường Đường vội vã chạy hai bước đuổi theo, gọi:
“Cô ơi, tiền của cô làm rớt này!”
Nữ nhân kia lúc này mới quay đầu lại, bà tháo kính xuống, kinh ngạc nhìn Đường Đường, cười tủm tỉm nói: “Ai nha, thật ngại quá. Phiền em rồi.”
Nữ nhân tháo xuống kính mắt, ngẩng đầu lên nhìn, tim của Đường Đường bỗng dưng đánh thịch một cái, không phải là bởi vì người phụ nữ này quá đẹp, mà là cậu mơ hồ cảm thấy bà có chút giống ai đó, nhìn rất quen mắt.
Nữ nhân kia thoạt nhìn cũng trẻ, nhận lấy ví tiền rồi cười nói: “Em trai tốt bụng quá, trong ví của chị ngoài tiền ra thì còn có cả giấy tờ nữa, tiền thì không sao nhưng mất giấy tờ thì phiền lắm, còn phải mất công đi làm lại.”
“Ặc…” Đường Đường nháy mắt liền hắc tuyến, kẻ có tiền đáng ghét, cái gì gọi là “tiền thì không sao” hả, nhiều như vậy…
Đường Đường tốt bụng khuyên: “Tuy rằng tiền…không quan trọng, nhưng sau này cô đừng đem nhiều tiền như vậy ra đường, lỡ như gặp phải người xấu thì làm sao.”
Người phụ nữ kia nở một nụ cười sáng lạn, tuy rằng bà cười rộ lên trông rất xinh đẹp, nhưng lại làm Đường Đường lạnh toát sống lưng.
“Cám ơn em nha em trai.”
“Ặc, không cần cảm ơn.” Đường Đường nghe thấy bà gọi mình là em trai, thái dương đã giật giật.
Nữ nhân giữ chặt Đường Đường đang tính bỏ đi, cười nói: “Cảm ơn em đã trả lại ví cho chị, em tốt bụng quá, chị muốn tặng em chút quà hậu tạ nha, nè, cho em đó.”
“…”
Đường Đường tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra, nhìn người phụ nữ moi ra một cọc tiền bự định đưa cho mình, cậu nhanh chóng xua tay, miệng nói không cần sau đó nhanh chân bỏ chạy, nghĩ thầm rằng hôm nay sao mình toàn gặp phải đám thần kinh? Cái bà kia ở đâu ra tự nhiên còn muốn dúi cho mình một đống tiền.
Người phụ nữ nhìn bóng dáng Đường Đường chạy đi, lúc này mới nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy đặc biệt vui vẻ, bà đeo kính râm lên, vừa lúc cái xe dài ngoằng màu đen có rèm che kia đã quay trở lại, bà chờ tài xế mặc tây trang đi giày da mở cửa xe cho mình, lúc này mới bước lên xe, rời đi.
Sa Tuân đang ở chỗ hội nghị, anh còn tính chờ sau khi họp xong thì khách sáo vài câu rồi về, ngay lúc đó, đặc trợ Ngô bỗng nhiên gõ cửa tiến vào.
“Sa tổng, ngài có điện thoại.”
Sa Tuân liếc đặc trợ Ngô một cái, đáp: “Nói với người ta tôi đang bận, lát nữa tôi gọi lại cho.”
Đặc trợ Ngô cũng không có đi, mà là làm một cái khẩu hình miệng với Sa tổng.
Thái-hậu.
Sa Tuân nhướng mày, lúc này mới nói vài câu xin lỗi với đối tác, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Thái hậu nương nương: “Con trai à! Con thử đoán coi vừa rồi mẹ vừa mới làm cái chi nè ”
Sa tổng: “…”
Thái hậu nương nương: “Ai nha con trai à con nói gì đi chứ! Mẹ cũng đâu có đi giết người phóng hỏa đâu!”
Sa tổng: “…”
Thái hậu nương nương: “Ai nha ghét quá đi thôi, mẹ mới vừa đi gặp Tiểu Đường Đường đó!”
Lông mày của Sa tổng co giật, rốt cục mở miệng hỏi: “Mẹ à, mẹ đi tìm cậu ấy làm cái gì?”
Thái hậu nương nương: “Ai nha nha sao con lại hỏi mẹ! Con cái tên cầm thú này a, con đem Tiểu Đường Đường đáng yêu nhà chúng ta tử hình ngay tại chỗ, cũng không thèm thông báo với mẹ một tiếng, cho nên mẹ phải tận mắt đến xem!”
Sa tổng: “… Cái gì mà tử hình ngay tại chỗ, ai kể cho mẹ?”
Thái hậu nương nương: “Nói nhảm! Mẹ của con lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, chút chuyện nhỏ này còn không nhìn ra được hay sao!”
Sa tổng: “…”
Sa Tuân không trả lời, anh chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đặc trợ Ngô, đặc trợ Ngô lập tức lạnh cả người, lập tức đưa lưng về phía Sa Tuân.
Thái hậu nương nương: “Mẹ đã nói với con rồi, Tiểu Đường Đường thật sự là người tốt a, không nhặt của rơi! Mẹ giả bộ làm rớt 10 vạn xuống đất, thằng bé thấy thế mà còn lẽo đẽo chạy theo trả lại cho mẹ nữa, hơn nữa nó cũng không cần thù lao!”
Sa tổng: “Mẹ… Ban ngày ban mặt mà mẹ vứt xuống 10 vạn, ai dám nhặt chứ?”
Thái hậu nương nương: “Ai nha, không nghe con nói nữa! Con đã ăn Tiểu Đường Đường rồi, gạo cũng đã nấu thành cơm, vậy con mau mau dắt người về nhà đi! Các chị của con mong Tiểu Đường Đường lắm đấy!”
Gạo nấu thành cơm…
Sa tổng: “Con còn đang họp, con cúp máy đây…”
Đường Đường mới vừa trở về nhà, cậu vừa đặt mông ngồi xuống, máy tính còn chưa kịp bật lên chợt nghe thấy có người ấn chuông cửa. Đi ra mở cửa lại thấy đứng ngoài là chủ cho thuê nhà, là một bà thím 60 tuổi.
Chủ trọ là một người rất tốt, chính là rất hay lải nhải huyên thuyên, mỗi lần đều kéo Đường Đường đứng nói lâu lắc, nhiệt tình như vậy làm cậu cũng không đỡ nổi.
Đường Đường nhìn đại thẩm có chút đau đầu, bà còn đang cười tủm tỉm, nói:
“Đường Đường nè, dì kể với con rồi đó, mấy hôm trước dì trông thấy con gái của chú Ba hồi đó làm cùng công xưởng với dì nha. Con gái nhà người ta mới đi du học về, tuổi còn trẻ, lại là nghiên cứu sinh, con bé cũng xinh xắn trắng trẻo, ăn nói lại nhã nhặn. Nó đang muốn tìm một người đàn ông kiên định để nương tựa, không quan tâm về vấn đề hộ khẩu hay giàu nghèo. Dì nghĩ cháu là thích hợp nhất đó!
Đường Đường càng nghe càng thấy mình không thích hợp, chỉ nghe đại thẩm tiếp tục cười nói: “Dì tranh thủ nhận lời dùm cháu rồi, thứ 2 lúc 7 giờ rưỡi ở khách sạn XX cạnh khu Nhị hoàn, ừm, đây là số điện thoại của cô bé kia. Nó họ Bành, tên Bành Yến. Cháu nhớ đi sớm một chút, đừng bắt con gái người ta phải chờ nha. Ai da, dì nói cho cháu nghe, con bé xinh lắm, hai đứa cháu rất là xứng đôi.”
Đại thẩm đem tờ giấy ghi số điện thoại của Bành Yến nhét vào tay Đường Đường, sau đó nhanh chóng quay đi, so với bình thường nhanh hơn nhiều, không cho Đường Đường có cơ hội cự tuyệt…
Đường Đường: “…”
Đường Đường cầm tờ giấy, nhìn ngoài cửa đã rỗng tuếch, lặng lẽ đóng cửa lại.
Mình là giai cấp làm công, tuy rằng cô gái kia không quan tâm đến hộ khẩu và tiền bạc, nhưng mi xác định một nữ nghiên cứu sinh du học có thể có tiếng nói chung với nam tác giả chuyên viết đam mỹ sao?
Cậu nghĩ nghĩ, nói không chừng em gái nghiên cứu sinh này là hủ nữ, vậy thì tốt, đúng rồi, tốt nhất là một hủ nữ thích tiểu bạch văn, vậy có thể cùng mình tâm sự thâu đêm suốt sáng.
Đường Đường vừa đi vừa nghĩ ngợi, ngồi trở lại vào bàn, bật máy tính lên định mở file ra viết truyện. Cậu chuẩn bị gõ bàn phím, trong đầu đột nhiên chợt lóe, bèn vỗ bàn cái rầm.
Cho dù em gái nghiên cứu sinh là hủ nữ đi chăng nữa, cũng rất có thể mình và ẻm vẫn không thể nói chuyện với nhau! Ví dụ như mình theo đảng Gintoki x Hijikata, còn ẻm lại chèo thuyền Hijikata x Gintoki, này chẳng phải là bế tắc sao!
Đường Đường lên cơn xong, sau đó bắt đầu cày truyện, không ngờ đợt xem mắt đột ngột lần này lại truyền cho cậu rất là nhiều ý tưởng. Nội dung của chương mới kì này là chuyện íu-đúi thụ bị trong nhà ép đi xem mắt, đối tượng xem mắt là 1 quí bà lắm tiền nhiều của đã qua bốn lần li hôn và bao vô số cậu trai, sau đó rất cẩu huyết bị tổng tài công bắt gian tại trận!
Tổng tài công phi thường ôn nhu săn sóc tẫn hiển mị lực quyến rũ bà cô kia đến đầu óc choáng váng, sau đó thuận lý thành chương đem íu-đúi thụ đi, đưa đến khách sạn cao cấp như vậy như vậy 100 lần a 100 lần!
Tà mị bá đạo tổng tài công: “Đủ lông đủ cánh rồi phải không, còn đi xem mắt, hửm?”
Íu-đụi thụ: “Không, không… Em không có…”
Tà mị bá đạo tổng tài công: “Còn dám nói dối? Lần sau có còn dám gạt tôi đi tìm nữ nhân không?”
Íu-đúi thụ: “Không… Không dám …”
Tà mị bá đạo tổng tài công: “Xem ra tôi bình thường không yêu thương em cẩn thận, cho nên em mới có đủ tinh lực đi ra ngoài tìm nữ nhân xem mắt, có phải hay không?”
beep beep beeeeeeeeeeeeeeeeeeep
Sau đó, những tình tiết tiếp theo rất thuận lợi bị xen xọt…
Sa Tuân họp xong, từ trưa đến tối phải ở lại tham gia tiệc rượu, anh tranh thủ lúc không có ai chạy đến đòi xã giao bèn mở mạng lên xem, nhìn thấy “Tổng tài không manh” của Đường cát trắng có chương mới liền vào đọc. Ở cuối chương, tác giả có để lại vài lời nhắn như sau:
Lời tác giả: Bị đại thẩm cho thuê nhà bắt đi xem mắt nên ngày mai sẽ không có chương mới, chư vị anh hùng thứ lỗi nha!
Đằng sau còn kèm theo một cái icon bán manh.
Sa Tuân đứng ở khu hút thuốc, dựa vào cửa sổ, một tay cầm di động, một tay khác đang vân vê đầu lọc thuốc lá. Anh nheo mắt, đưa thuốc lên hút hai cái rồi vất thuốc lá vào trong gạt tàn siêu cấp xa hoa, động tác này không biết đã mê đảo bao nhiêu tiểu thư khuê các tuổi trẻ đang tham gia tiệc rượu.
Các cô nào biết, giờ phút này tà mị bá đạo tổng tài chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là, xem ra Đường Đường cũng tự biết kết cục của những kẻ đi thông ***.
Đường Đường giống như đang đào tim móc phổi móc ra 50 đồng đau lòng đưa cho đại thúc, cậu mở cửa xuống xe, chuẩn bị đi vào tiểu khu.
Vừa lúc đó, cậu chợt thấy một chiếc xe màu đen dài ngang ngửa limousine, đặc sệt mùi khoe của đang đậu ở trước cổng tiểu khu. Sau đó, từ bên trong bước xuống một phụ nữ thoạt nhìn trên dưới 30 tuổi. Bà đeo kính râm, chân mang giày cao gót, mặc váy hàng hiệu, còn cầm trên tay một cái ví nhỏ màu đen.
Đường Đường tuy là một đứa mù tịt nhưng cậu chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết mấy cái đồ này đắt tiền biết bao nhiêu.
Tiểu khu chỗ Đường Đường ở cũng không phải tiểu khu xa hoa gì cho cam, là khu Tứ hoàn. Chỗ này giá phòng thấp, đều là phòng trọ cho giai cấp làm công hoặc mấy người từ chỗ khác đến làm ăn, hoặc là sinh viên tốt nghiệp xong ở lại đi làm. Tiền thuê phòng cũng chẳng đáng bao nhiêu, chủ trọ xây một phòng lớn rồi ngăn nhỏ ra, giá cả tự nhiên cũng tiện nghi.
Đường Đường vẫn trụ ở đây được thì hẳn phải là một kỳ tích, phòng ngủ của cậu thuê cũng không được yên tĩnh, thường xuyên nghe thấy tiếng ồn, hơn nữa còn không cách âm. Không có người nào cùng thuê với cậu, hai gian bên cạnh cũng để trống.
Cậu lâu lắm mới thấy có người ăn diện như vậy, cho nên Đường Đường khó tránh khỏi nhìn thêm mấy lần, hơn nữa người phụ nữ này dáng người rất đẹp, làm một thẳng nam giới tính đều tăm tắp, Đường Đường đương nhiên phải nhìn.
Quí bà giàu có bước xuống xe, ví nhỏ xa hoa xoạch một tiếng rơi xuống đất, mà nữ nhân kia lại hồn nhiên không phát hiện, phất tay đóng sầm cửa xe, sau đó sải bước vào trong tiểu khu.
Nữ nhân kia mang giày cao gót, thế mà đi rất lưu loát, lướt còn muốn nhanh hơn so với Đường Đường. Đường Đường nhanh chóng đi qua nhặt ví tiền lên, vừa muốn gọi người phụ nữ đó lại, chiếc ví không có đóng kín bèn bật mở.
“Bộp”.
Từ bên trong rơi ra một cọc tiền dày khự!
Dày-khự!!!
Đường Đường chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, lần được cầm nhiều tiền nhất trong đời chính là hôm cậu vào đại học, mang theo một đống tiền đi nhập học. Bố mẹ ly hôn xong lại đi tái giá, bọn họ đều có gia đình riêng của mình, chưa bao giờ quan tâm Đường Đường. Đường Đường thi lên đại học, hai người tính toán học phí học kỳ 1, chi phí sách vở linh tinh của Đường Đường sau đó chia đôi, một người ra một nửa, sau đó bọn họ nói với Đường Đường, mày cũng đã lớn lắm rồi, đừng có dựa dẫm vào người khác mãi thế, bọn tao còn phải cho con của bọn tao đi học nữa, từ nay về sau học phí tự mình chi trả đi.
Đường Đường nhìn cục tiền, đầu choáng váng, tiếng động lớn như vậy, nữ nhân kia thế nhưng không chú ý, vẫn cứ khua gót giày lộp cộp đi vào trong tiểu khu.
Cậu nhanh chóng nhặt xấp tiền lên nhét vào trong ví, vừa nhét vừa hô: “Cô! Cô đi đằng trước ơi! A này!…Cô gì ơi!”
Cậu gọi nửa ngày, người phụ nữ kia vẫn không nghe thấy, Đường Đường vội vã chạy hai bước đuổi theo, gọi:
“Cô ơi, tiền của cô làm rớt này!”
Nữ nhân kia lúc này mới quay đầu lại, bà tháo kính xuống, kinh ngạc nhìn Đường Đường, cười tủm tỉm nói: “Ai nha, thật ngại quá. Phiền em rồi.”
Nữ nhân tháo xuống kính mắt, ngẩng đầu lên nhìn, tim của Đường Đường bỗng dưng đánh thịch một cái, không phải là bởi vì người phụ nữ này quá đẹp, mà là cậu mơ hồ cảm thấy bà có chút giống ai đó, nhìn rất quen mắt.
Nữ nhân kia thoạt nhìn cũng trẻ, nhận lấy ví tiền rồi cười nói: “Em trai tốt bụng quá, trong ví của chị ngoài tiền ra thì còn có cả giấy tờ nữa, tiền thì không sao nhưng mất giấy tờ thì phiền lắm, còn phải mất công đi làm lại.”
“Ặc…” Đường Đường nháy mắt liền hắc tuyến, kẻ có tiền đáng ghét, cái gì gọi là “tiền thì không sao” hả, nhiều như vậy…
Đường Đường tốt bụng khuyên: “Tuy rằng tiền…không quan trọng, nhưng sau này cô đừng đem nhiều tiền như vậy ra đường, lỡ như gặp phải người xấu thì làm sao.”
Người phụ nữ kia nở một nụ cười sáng lạn, tuy rằng bà cười rộ lên trông rất xinh đẹp, nhưng lại làm Đường Đường lạnh toát sống lưng.
“Cám ơn em nha em trai.”
“Ặc, không cần cảm ơn.” Đường Đường nghe thấy bà gọi mình là em trai, thái dương đã giật giật.
Nữ nhân giữ chặt Đường Đường đang tính bỏ đi, cười nói: “Cảm ơn em đã trả lại ví cho chị, em tốt bụng quá, chị muốn tặng em chút quà hậu tạ nha, nè, cho em đó.”
“…”
Đường Đường tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra, nhìn người phụ nữ moi ra một cọc tiền bự định đưa cho mình, cậu nhanh chóng xua tay, miệng nói không cần sau đó nhanh chân bỏ chạy, nghĩ thầm rằng hôm nay sao mình toàn gặp phải đám thần kinh? Cái bà kia ở đâu ra tự nhiên còn muốn dúi cho mình một đống tiền.
Người phụ nữ nhìn bóng dáng Đường Đường chạy đi, lúc này mới nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy đặc biệt vui vẻ, bà đeo kính râm lên, vừa lúc cái xe dài ngoằng màu đen có rèm che kia đã quay trở lại, bà chờ tài xế mặc tây trang đi giày da mở cửa xe cho mình, lúc này mới bước lên xe, rời đi.
Sa Tuân đang ở chỗ hội nghị, anh còn tính chờ sau khi họp xong thì khách sáo vài câu rồi về, ngay lúc đó, đặc trợ Ngô bỗng nhiên gõ cửa tiến vào.
“Sa tổng, ngài có điện thoại.”
Sa Tuân liếc đặc trợ Ngô một cái, đáp: “Nói với người ta tôi đang bận, lát nữa tôi gọi lại cho.”
Đặc trợ Ngô cũng không có đi, mà là làm một cái khẩu hình miệng với Sa tổng.
Thái-hậu.
Sa Tuân nhướng mày, lúc này mới nói vài câu xin lỗi với đối tác, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Thái hậu nương nương: “Con trai à! Con thử đoán coi vừa rồi mẹ vừa mới làm cái chi nè ”
Sa tổng: “…”
Thái hậu nương nương: “Ai nha con trai à con nói gì đi chứ! Mẹ cũng đâu có đi giết người phóng hỏa đâu!”
Sa tổng: “…”
Thái hậu nương nương: “Ai nha ghét quá đi thôi, mẹ mới vừa đi gặp Tiểu Đường Đường đó!”
Lông mày của Sa tổng co giật, rốt cục mở miệng hỏi: “Mẹ à, mẹ đi tìm cậu ấy làm cái gì?”
Thái hậu nương nương: “Ai nha nha sao con lại hỏi mẹ! Con cái tên cầm thú này a, con đem Tiểu Đường Đường đáng yêu nhà chúng ta tử hình ngay tại chỗ, cũng không thèm thông báo với mẹ một tiếng, cho nên mẹ phải tận mắt đến xem!”
Sa tổng: “… Cái gì mà tử hình ngay tại chỗ, ai kể cho mẹ?”
Thái hậu nương nương: “Nói nhảm! Mẹ của con lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, chút chuyện nhỏ này còn không nhìn ra được hay sao!”
Sa tổng: “…”
Sa Tuân không trả lời, anh chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đặc trợ Ngô, đặc trợ Ngô lập tức lạnh cả người, lập tức đưa lưng về phía Sa Tuân.
Thái hậu nương nương: “Mẹ đã nói với con rồi, Tiểu Đường Đường thật sự là người tốt a, không nhặt của rơi! Mẹ giả bộ làm rớt 10 vạn xuống đất, thằng bé thấy thế mà còn lẽo đẽo chạy theo trả lại cho mẹ nữa, hơn nữa nó cũng không cần thù lao!”
Sa tổng: “Mẹ… Ban ngày ban mặt mà mẹ vứt xuống 10 vạn, ai dám nhặt chứ?”
Thái hậu nương nương: “Ai nha, không nghe con nói nữa! Con đã ăn Tiểu Đường Đường rồi, gạo cũng đã nấu thành cơm, vậy con mau mau dắt người về nhà đi! Các chị của con mong Tiểu Đường Đường lắm đấy!”
Gạo nấu thành cơm…
Sa tổng: “Con còn đang họp, con cúp máy đây…”
Đường Đường mới vừa trở về nhà, cậu vừa đặt mông ngồi xuống, máy tính còn chưa kịp bật lên chợt nghe thấy có người ấn chuông cửa. Đi ra mở cửa lại thấy đứng ngoài là chủ cho thuê nhà, là một bà thím 60 tuổi.
Chủ trọ là một người rất tốt, chính là rất hay lải nhải huyên thuyên, mỗi lần đều kéo Đường Đường đứng nói lâu lắc, nhiệt tình như vậy làm cậu cũng không đỡ nổi.
Đường Đường nhìn đại thẩm có chút đau đầu, bà còn đang cười tủm tỉm, nói:
“Đường Đường nè, dì kể với con rồi đó, mấy hôm trước dì trông thấy con gái của chú Ba hồi đó làm cùng công xưởng với dì nha. Con gái nhà người ta mới đi du học về, tuổi còn trẻ, lại là nghiên cứu sinh, con bé cũng xinh xắn trắng trẻo, ăn nói lại nhã nhặn. Nó đang muốn tìm một người đàn ông kiên định để nương tựa, không quan tâm về vấn đề hộ khẩu hay giàu nghèo. Dì nghĩ cháu là thích hợp nhất đó!
Đường Đường càng nghe càng thấy mình không thích hợp, chỉ nghe đại thẩm tiếp tục cười nói: “Dì tranh thủ nhận lời dùm cháu rồi, thứ 2 lúc 7 giờ rưỡi ở khách sạn XX cạnh khu Nhị hoàn, ừm, đây là số điện thoại của cô bé kia. Nó họ Bành, tên Bành Yến. Cháu nhớ đi sớm một chút, đừng bắt con gái người ta phải chờ nha. Ai da, dì nói cho cháu nghe, con bé xinh lắm, hai đứa cháu rất là xứng đôi.”
Đại thẩm đem tờ giấy ghi số điện thoại của Bành Yến nhét vào tay Đường Đường, sau đó nhanh chóng quay đi, so với bình thường nhanh hơn nhiều, không cho Đường Đường có cơ hội cự tuyệt…
Đường Đường: “…”
Đường Đường cầm tờ giấy, nhìn ngoài cửa đã rỗng tuếch, lặng lẽ đóng cửa lại.
Mình là giai cấp làm công, tuy rằng cô gái kia không quan tâm đến hộ khẩu và tiền bạc, nhưng mi xác định một nữ nghiên cứu sinh du học có thể có tiếng nói chung với nam tác giả chuyên viết đam mỹ sao?
Cậu nghĩ nghĩ, nói không chừng em gái nghiên cứu sinh này là hủ nữ, vậy thì tốt, đúng rồi, tốt nhất là một hủ nữ thích tiểu bạch văn, vậy có thể cùng mình tâm sự thâu đêm suốt sáng.
Đường Đường vừa đi vừa nghĩ ngợi, ngồi trở lại vào bàn, bật máy tính lên định mở file ra viết truyện. Cậu chuẩn bị gõ bàn phím, trong đầu đột nhiên chợt lóe, bèn vỗ bàn cái rầm.
Cho dù em gái nghiên cứu sinh là hủ nữ đi chăng nữa, cũng rất có thể mình và ẻm vẫn không thể nói chuyện với nhau! Ví dụ như mình theo đảng Gintoki x Hijikata, còn ẻm lại chèo thuyền Hijikata x Gintoki, này chẳng phải là bế tắc sao!
Đường Đường lên cơn xong, sau đó bắt đầu cày truyện, không ngờ đợt xem mắt đột ngột lần này lại truyền cho cậu rất là nhiều ý tưởng. Nội dung của chương mới kì này là chuyện íu-đúi thụ bị trong nhà ép đi xem mắt, đối tượng xem mắt là 1 quí bà lắm tiền nhiều của đã qua bốn lần li hôn và bao vô số cậu trai, sau đó rất cẩu huyết bị tổng tài công bắt gian tại trận!
Tổng tài công phi thường ôn nhu săn sóc tẫn hiển mị lực quyến rũ bà cô kia đến đầu óc choáng váng, sau đó thuận lý thành chương đem íu-đúi thụ đi, đưa đến khách sạn cao cấp như vậy như vậy 100 lần a 100 lần!
Tà mị bá đạo tổng tài công: “Đủ lông đủ cánh rồi phải không, còn đi xem mắt, hửm?”
Íu-đụi thụ: “Không, không… Em không có…”
Tà mị bá đạo tổng tài công: “Còn dám nói dối? Lần sau có còn dám gạt tôi đi tìm nữ nhân không?”
Íu-đúi thụ: “Không… Không dám …”
Tà mị bá đạo tổng tài công: “Xem ra tôi bình thường không yêu thương em cẩn thận, cho nên em mới có đủ tinh lực đi ra ngoài tìm nữ nhân xem mắt, có phải hay không?”
beep beep beeeeeeeeeeeeeeeeeeep
Sau đó, những tình tiết tiếp theo rất thuận lợi bị xen xọt…
Sa Tuân họp xong, từ trưa đến tối phải ở lại tham gia tiệc rượu, anh tranh thủ lúc không có ai chạy đến đòi xã giao bèn mở mạng lên xem, nhìn thấy “Tổng tài không manh” của Đường cát trắng có chương mới liền vào đọc. Ở cuối chương, tác giả có để lại vài lời nhắn như sau:
Lời tác giả: Bị đại thẩm cho thuê nhà bắt đi xem mắt nên ngày mai sẽ không có chương mới, chư vị anh hùng thứ lỗi nha!
Đằng sau còn kèm theo một cái icon bán manh.
Sa Tuân đứng ở khu hút thuốc, dựa vào cửa sổ, một tay cầm di động, một tay khác đang vân vê đầu lọc thuốc lá. Anh nheo mắt, đưa thuốc lên hút hai cái rồi vất thuốc lá vào trong gạt tàn siêu cấp xa hoa, động tác này không biết đã mê đảo bao nhiêu tiểu thư khuê các tuổi trẻ đang tham gia tiệc rượu.
Các cô nào biết, giờ phút này tà mị bá đạo tổng tài chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là, xem ra Đường Đường cũng tự biết kết cục của những kẻ đi thông ***.