Chương : 14
Sáng thứ 2 trước khi đi làm, Đường Đường rửa mặt sạch sẽ, chải đầu cẩn thận, sau đó đứng trước gương chỉnh trang bản thân một chút, nhét tờ giấy viết số điện thoại của Bành Yến vào túi áo tây trang, lúc này mới đi ra khỏi nhà.
Tuy rằng Đường Đường đã từng này tuổi rồi, bất quá đây là lần đầu tiên cậu đi xem mắt, hơn nữa đối phương còn là một em gái nghiên cứu sinh, bằng cấp so với cậu thì cao hơn nhiều nên cậu có chút khẩn trương. Đường Đường lượn tới lượn lui, kết quả đến công ty trễ một chút, vừa quẹt thẻ xong đi vào văn phòng, Lục Manh Manh cùng Cao Dương trông thấy cậu, bốn mắt nhất thời sáng ngời!
Cao Dương nhỏ giọng nói: “Yo Đường Đường! Hôm nay nhìn bảnh bao quá ta! Chẳng lẽ em định đi xem mắt à? Con gái nhà ai mà can đảm dữ vậy?”
Cao Dương tuy chỉ nhỏ giọng trêu chọc Đường Đường, lại không ngờ Sa Tuân đang ngồi trong văn phòng hiển nhiên cũng nghe thấy được.
Thế nhưng còn cố ý chỉnh trang để đi xem mắt? Giỏi, giỏi lắm.
Tổng tài công cười lạnh một chút, vừa lúc QQ chớp chớp, anh điểm chuột vào icon hình cái đầu, mở QQ ra.
[Đặc trợ Ngô]: Sa tổng, đã tra được địa điểm xem mắt của Đường Đường rồi.
[Đặc trợ Ngô]: Khách sạn XX ở khu Nhị hoàn, ăn một bữa tốn chừng 300 đồng một người.
[Đặc trợ Ngô]: Đối tượng xem mắt tên là Bành Yến, đây là hồ sơ của cô ấy, còn đây là ảnh chụp.
[Đặc trợ Ngô]: [hình ảnh]
Sa Tuân nhíu mày, một người tốn 300, cái đứa Đường Đường răng quắp keo kiệt kia, xác định chịu bỏ 300 đồng ra sao?
Sa tổng nhìn thoáng qua ảnh chụp, trong ảnh là một cô gái rất thanh tú, nhìn qua có vẻ là một người rất nghiêm túc, một đôi mắt sáng suốt linh động, tóc buộc đuôi ngựa, nghe nói là nghiên cứu sinh tốt nghiệp về nước làm việc. Anh xem qua tư liệu, trong lòng coi như yên tâm. Con gái điều kiện tốt như vậy sẽ có khả năng coi trọng Đường Đường sao, chỉ cần anh cố gắng một chút, cái trò đi xem mắt này của Đường Đường sẽ tự sụp đổ.
“Hắt xì!”
Ngồi ở trước bàn làm việc, Đường Đường bỗng dưng nhảy mũi một cái, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh toát, cả người nổi đầy da gà. Nhất định là đêm qua đi ngủ rồi để bị cảm, nhưng hiện tại đã là lập thu rồi, cho dù là mùa hè thì cũng làm sao mà cảm được.
Lục Manh Manh sáp tới dụ dỗ, “Đường Đường, nói nghe nè, đường YY vừa mở một cái tiệm thịt nướng, hôm nay có khuyến mãi nhân dịp khai trương đó, đi ăn không?”
Đường Đường sâu kín nhìn cô một cái, trả lời: “Không được.”
“Không được?” Tính bà tám của Lục Manh Manh lập tức nổi lên, cười hehe hỏi: “Đường Đường nè, bình thường cả đám đi ăn chẳng phải em là đứa tích cực nhất sao, sao hôm nay lại không chịu đi? Hay là định đi cua gái hả?”
Đường Đường nhìn cô, nói, “Chị Lục, không phải em muốn nói gì chị, nhưng mà phụ nữ thì phải nhã nhặn một chút, cái gì mà cua với không cua. Tụi em còn chưa có tìm hiểu nhau mà.”
“Ai ô ô ” Lục Manh Manh cười nói: “Chú em có vẻ rất là sung sướng nha.”
Đường Đường lúc này mới vô cùng “sung sướng” đáp: “Hôm nay tan làm về em muốn đi xem mắt, là ở khách sạn XX khu Nhị hoàn đó nha.”
“Ố ồ! Giàu dữ!” Lục Manh Manh vỗ vỗ vai cậu, “Đường Đường dạo này giàu dữ hen, hôm nào rảnh cũng dắt chị đi đến đó ăn đi, một người vào tốn tầm 300 thôi, chị đây ăn rất là ít, sẽ không tốn bao nhiêu tiền của chú đâu!”
“CÁI GÌ?!”
Đường Đường thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống, nhất thời thịt đau tim đau toàn thân chỗ nào cũng đau!!!
“Một người 300?!”
Lục Manh Manh chớp mắt, “Thân ái, em không biết a? Nơi đó bán đồ ăn siêu mắc, đã vậy còn ít. Chỉ có mấy cặp đôi mới đi đến đó để ve vãn nhau mà thôi.”
Đường Đường: “…”
Đường Đường nghe cô nói xong, ruột gan phèo phổi càng là đau gần chết, nghĩ nghĩ chính mình không mang nhiều tiền mặt như vậy, chỉ có thể đi rút ngân hàng, trong tài khoản cũng chỉ còn có 1 ngàn đồng. Cậu còn phải gần mười ngày nữa mới được phát lương, hơn nữa không biết 1 ngàn đồng đủ cho em gái ăn hay không, vạn nhất không đủ, sau khi xem mắt xong chẳng lẽ cậu phải diễn tiết mục rửa bát trừ nợ sao?
Còn đang mãi suy nghĩ, QQ cá nhân của Đường Đường chớp chớp, là Sa tổng moe moe pm cậu.
[Sa tổng moe moe]: Có đó không?
[Đường cát trắng]: Có có!
[Sa tổng moe moe]: Cậu đi tìm tổng tài công của cậu chưa?
[Đường cát trắng]: …………….
[Sa tổng moe moe]: Chắc là chưa rồi.
[Đường cát trắng]: TvT Chân tui đột nhiên bị chuột rút, thật không dám đi.
[Sa tổng moe moe]: = =
[Đường cát trắng]: Mới cả tui cũng đã suy nghĩ lại rồi, dù sao cũng là đàn ông con trai, thôi cứ coi như là bị chó cắn một cái đi!
Sa Tuân ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy cái chữ “chó” mà Đường Đường gõ ra, nghiến răng ken két, nghĩ thầm rằng sớm muộn gì cũng có ngày anh cho cậu ta biết cái gì gọi là “chó cắn một cái”!
[Đường cát trắng]: Dù sao tui cũng chả bị gì…
[Đường cát trắng]: Hơn nữa thủ trưởng của tui cao lãnh đến nhường nào, tui sợ chưa kịp làm gì đã bị đông cứng, lỡ ổng đuổi việc tui thì làm sao o(口)o!
[Sa tổng moe moe]: Đừng bán manh nữa, không hợp với cậu đâu.
[Đường cát trắng]: Mặc kệ tui chớ! Tui cứ bán manh đó! o(口)o
[Sa tổng moe moe]: …
[Sa tổng moe moe]: Nghe nói hôm nay cậu đi xem mắt.
[Đường cát trắng]: Làm sao cậu biết dợ?! o(口)o
[Đường cát trắng]: À nhỉ, chắc là cậu thấy trong phần lời tác giả tui ghi trong chương mới o( khẩu)o
[Đường cát trắng]: Cậu thấy chương mới thế nào o(口)o
[Sa tổng moe moe]: Ừm, không tệ, nhất là cái đoạn trừng phạt kia.
[Đường cát trắng]: Đúng không đúng không! Tui cũng thích đoạn đó nữa! Rất có cảm giác đúng không hì hì lần sau tôi sẽ viết một đoạn tình thú văn phòng
[Sa tổng moe moe]: Không phải lúc trước cậu có viết rồi sao?
[Đường cát trắng]: Không phải như thế, tui định viết kiểu quỉ súc mắt kính công chơi đùa tiểu thụ trước mắt bao nhiêu người á.
[Sa tổng moe moe]: …Tôi không thích.
[Đường cát trắng]: Không sao không sao, tui tính viết chút 18+ cẩu huyết thôi ấy mà, tỷ như lúc công ty đang họp, tổng tài công đem trứng rung nhét vào trong chỗ đó đó của íu-đúi thụ, sau đó như vậy như vậy…
Trứng rung?
Sa Tuân nhíu mày, không nghĩ tới Đường Đường thoạt nhìn nội liễm, kỳ thật còn cuồng dã nhiệt tình như vậy…
[Sa tổng moe moe]: Ra là cậu thích kiểu như vậy.
[Đường cát trắng]: Phải a phải a, rất có cảm giác đúng không
Đường Đường khoái trá tám chuyện với Sa tổng moe moe, cũng không biết rằng, cái chữ “như vậy” của Sa tổng ở đầu bên kia máy tính hoàn toàn khác với chữ “như vậy” đơn giản của cậu.
[Sa tổng moe moe]: Cậu chưa nói xong chuyện đi xem mắt mà.
[Đường cát trắng]: À nhỉ, còn vụ xem mắt nữa.
[Đường cát trắng]: Cũng không có gì, tui hẹn người ta đi ăn một bữa cơm, rồi ngồi tâm sự.
[Sa tổng moe moe]: Ừ, sau đó cậu trả tiền.
[Đường cát trắng]: ………………..TvT
[Đường cát trắng]: Tại sao nam nữ đi xem mắt mà lúc nào nam cũng phải trả tiền cơm chứ!!! Không phải thời buổi hiện tại là nam nữ bình đằng sao!!!
[Sa tổng moe moe]: Vậy cậu đi xem mắt nam nam đi, không chừng người ta trả tiền cho cậu đó.
[Đường cát trắng]:…….. Tui nên cảm ơn cái thượng sách của cậu sao.
[Sa tổng moe moe]: Không có chi.
[Đường cát trắng]:!!!!!!!!!!!!
Cả ngày Đường Đường ở công ty cùng Sa tổng moe moe tám nhảm, giữa trưa cố ý ăn nhiều một chút, còn mua thêm một cái bánh mì để dành tan làm thì ăn. Cậu cũng không muốn đi khách sạn ăn mấy cái món đầy mùi kim tệ kia, quả thực tựa như ăn thịt người, nhất định sẽ nghẹn chết!
Đường Đường tan việc, hoả tốc lao ra khỏi văn phòng, chen lên xe bus. Cậu vừa đi, cửa thủy tinh ngay lập tức mở ra, Sa tổng bước xuống lầu, đi thẳng vào bãi đậu xe ở tầng hầm, đặc trợ Ngô đã khởi động xe chờ sẵn.
Khi Sa Tuân đến khách sạn thì Đường Đường còn chưa tới.
Sa Tuân đã nhìn thấy ảnh chụp của cô gái, liếc mắt một cái đã nhận ra đối tượng xem mắt của Đường Đường – tiểu thư Bành Yến. Người khác đều ngồi có đôi có cặp, chỉ có một mình Bành Yến ngồi một mình, hơn nữa còn liên tục nhìn điện thoại xem giờ.
Giờ cao điểm thường xuyên kẹt xe, xe bus của Đường Đường lại tới trễ, mắt thấy đã sắp tới giờ, Đường Đường cuối cùng quyết định chạy bộ đến. Sau khi cậu đến nơi bèn dùng sức hít sâu, điều chỉnh hô hấp, lúc này mới đẩy cửa vào, bày ra một bộ dạng cao lớn bình thản. Cậu nhìn mãi cũng không có thấy có ai như là đang đợi mình, vừa đảo mắt liền phát hiện xà tinh bệnh tổng tài công thế nhưng cũng ở đây, hơn nữa còn đang nói chuyện với một cô nương thoạt nhìn rất là cao lãnh xinh đẹp. Tiểu cô nương bị tổng tài công “đẹp trai” “thân sĩ” dẻo miệng câu dẫn, trên mặt hiện ra nét ngượng ngùng.
Đường Đường trong đầu chợt lóe, tổng tài cũng đi xem mắt?! Tổng tài rõ ràng là gay vậy mà lại đi xem mắt!!! Quả thực là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!!!
Đường Đường không tìm được Bành Yến liền móc điện thoại ra gọi, nào ngờ vừa có tiếng chuông đã thấy cô gái ngồi đối diện với Sa tổng nhấc máy, sau đó vẫy vẫy tay với Đường Đường còn đang đần ra. Lúc cậu tiến đến, cô gái bèn đứng lên đưa tay ra, nói: “Xin chào, anh là Đường tiên sinh đúng không, tôi là Bành Yến. A… Vị này chính là…”
“Tôi là thủ trưởng của cậu ta.”
Bành Yến còn chưa nói hết câu, Sa Tuân đã mở miệng tiếp lời, không còn mặt than lạnh như băng và khí tràng xà tinh bệnh, anh cả người tựa như thay đổi, biến thành một người đàn ông hoàn hảo, ôn nhu săn sóc thân sĩ anh tuấn!
Sa Tuân đứng lên, “Thật ngại quá, tôi không biết là Bành tiểu thư có hẹn, làm phiền mọi người rồi, tôi về trước đây.”
Bành Yến thấy Sa Tuân muốn đi, vội vàng liếc Đường Đường một cái, nói: “Không phiền không phiền, Sa tiên sinh cũng phải đợi người mà! Dù sao cũng không còn bàn trống, nếu ngài không chê thì cứ ngồi ở đây, ăn với chúng tôi một bữa cơm nhỏ.”
Đường Đường cằm cũng sắp rớt xuống đất, rốt cuộc ai mới là đối tượng xem mắt của cô hả!
Sa Tuân nghe Bành tiểu thư nói xong, đưa mắt nhìn Đường Đường, cậu đành haha cười gượng hai tiếng, đáp lời: “Sa tổng đừng khách khí, ăn cơm phải đông một chút mới vui.”
Sa Tuân nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn cùng ý cười dịu dàng lập tức làm chói mù mắt Bành tiểu thư, cũng sắp làm hỏng luôn cặp mắt chó hợp kim của Đường Đường.
“Nếu như vậy, bữa cơm này để tôi mời khách, hai người không được cướp hóa đơn của tôi đó nha.”
Sa Tuân vừa săn sóc nói vừa nhấc quyển thực đơn lên, Bành tiểu thư còn đang ngượng ngùng cười, đã thấy người ta quay sang chuyển thực đơn cho Đường Đường. Nụ cười của Bành tiểu thư lập tức cứng ngắc, cả bàn chỉ có một mình cô là phụ nữ, thế mà thực đơn lại đưa cho Đường Đường trước. Đường Đường cũng không để ý, nhận lấy thực đơn mở ra, hung tợn nghĩ, tổng tài mời khách, nhất định phải ăn đến sạt nghiệp thì thôi, tuy rằng lần xem mắt này coi như tiêu tùng, bất quá mình lại tiết kiệm được chút tiền sinh hoạt, coi như trong cái rủi có cái may. Cậu chỉ chỏ mấy món trong thực đơn, bồi bàn đứng bên cạnh đã được rèn luyện, nhất nhất nhớ kỹ.
Chờ Bành tiểu thư chọn món xong, Sa Tuân mới tiếp nhận thực đơn, anh ngẩng đầu nói với Đường Đường: “Cậu thích ăn beef steak phải không?”
“A? Ừm.”
Đường Đường buồn bực, xà tinh bệnh tổng tài làm sao mà biết mình thích ăn beef steak.
Sa Tuân vung tay lên, lại gọi thêm mấy phần beef steak, khép thực đơn lại, nói với bồi bàn: “Cho tôi thêm một chai rượu đỏ.”
Đường Đường trong lòng vỗ tay tỏ ý vui mừng, được nha được nha, rượu đỏ ở chỗ này đều đặc biệt quý, một chai cũng phải từ vài ngàn đến gần cả vạn, ai bảo tổng tài công đến phá đám xem mắt của mình.
Thẳng đến lúc Đường Đường uống xong li rượu thứ 2, sốt thịt bò dính đầy miệng, mặt mũi đỏ bừng gục xuống bàn, bắt đầu liên miên cằn nhằn: “Bành tiểu thư cô là người tốt nha… Bành tiểu thư cô thật sự rất tốt… Sa tổng cũng là người tốt a, hức…”
Sa Tuân nâng tay, đặc trợ Ngô từ đâu bỗng dưng xuất hiện, cười tủm tỉm nói: “Sa tổng, hóa đơn đã thanh toán xong rồi.”
Sa Tuân tán dương gật gật đầu, đem Đường Đường say mèm còn đang bận bịu phát thẻ người tốt ôm dậy, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ thản nhiên tươi cười, “Ngại quá Bành tiểu thư, cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy về nhà, hôm khác rảnh tôi gọi điện lại cho cô nhé.”
Bành tiểu thư lập tức bị ba chữ “gọi điện lại” mê đảo, ngượng ngùng nhìn Sa Tuân mang theo Đường Đường lên xe, biến mất trong đêm tối. Sau đó Bành tiểu thư mới đột nhiên nhớ ra, cô nàng chỉ biết đối phương họ Sa, còn tên tuổi, số điện thoại, email, QQ của người ta, cái gì cũng không biết…
Mà lúc này Đường Đường ngồi trong xe lệch qua 1 bên, dựa vào ngực Sa Tuân, không biết sống chết vừa tháo cà vạt vừa cởi nút áo, nói: “Hức… Sa tổng, ngài là người tốt… Người tốt a! Anh chẳng những tốt, lại còn…”
Sa Tuân tức giận nhìn cậu, thế nhưng lại dám lừa mình đi xem mắt, hỏi: “Lại còn thế nào?”
Đường Đường đột nhiên hehe cười rộ lên, trông rất là thiếu đánh, cậu nằm trong ngực Sa Tuân cọ cọ, ợ một cái, trả lời: “Hức… Sa tổng là người tốt, hơn nữa còn… Còn hôn tôi thực thoải mái… Ưm? A…”
Tuy rằng Đường Đường đã từng này tuổi rồi, bất quá đây là lần đầu tiên cậu đi xem mắt, hơn nữa đối phương còn là một em gái nghiên cứu sinh, bằng cấp so với cậu thì cao hơn nhiều nên cậu có chút khẩn trương. Đường Đường lượn tới lượn lui, kết quả đến công ty trễ một chút, vừa quẹt thẻ xong đi vào văn phòng, Lục Manh Manh cùng Cao Dương trông thấy cậu, bốn mắt nhất thời sáng ngời!
Cao Dương nhỏ giọng nói: “Yo Đường Đường! Hôm nay nhìn bảnh bao quá ta! Chẳng lẽ em định đi xem mắt à? Con gái nhà ai mà can đảm dữ vậy?”
Cao Dương tuy chỉ nhỏ giọng trêu chọc Đường Đường, lại không ngờ Sa Tuân đang ngồi trong văn phòng hiển nhiên cũng nghe thấy được.
Thế nhưng còn cố ý chỉnh trang để đi xem mắt? Giỏi, giỏi lắm.
Tổng tài công cười lạnh một chút, vừa lúc QQ chớp chớp, anh điểm chuột vào icon hình cái đầu, mở QQ ra.
[Đặc trợ Ngô]: Sa tổng, đã tra được địa điểm xem mắt của Đường Đường rồi.
[Đặc trợ Ngô]: Khách sạn XX ở khu Nhị hoàn, ăn một bữa tốn chừng 300 đồng một người.
[Đặc trợ Ngô]: Đối tượng xem mắt tên là Bành Yến, đây là hồ sơ của cô ấy, còn đây là ảnh chụp.
[Đặc trợ Ngô]: [hình ảnh]
Sa Tuân nhíu mày, một người tốn 300, cái đứa Đường Đường răng quắp keo kiệt kia, xác định chịu bỏ 300 đồng ra sao?
Sa tổng nhìn thoáng qua ảnh chụp, trong ảnh là một cô gái rất thanh tú, nhìn qua có vẻ là một người rất nghiêm túc, một đôi mắt sáng suốt linh động, tóc buộc đuôi ngựa, nghe nói là nghiên cứu sinh tốt nghiệp về nước làm việc. Anh xem qua tư liệu, trong lòng coi như yên tâm. Con gái điều kiện tốt như vậy sẽ có khả năng coi trọng Đường Đường sao, chỉ cần anh cố gắng một chút, cái trò đi xem mắt này của Đường Đường sẽ tự sụp đổ.
“Hắt xì!”
Ngồi ở trước bàn làm việc, Đường Đường bỗng dưng nhảy mũi một cái, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh toát, cả người nổi đầy da gà. Nhất định là đêm qua đi ngủ rồi để bị cảm, nhưng hiện tại đã là lập thu rồi, cho dù là mùa hè thì cũng làm sao mà cảm được.
Lục Manh Manh sáp tới dụ dỗ, “Đường Đường, nói nghe nè, đường YY vừa mở một cái tiệm thịt nướng, hôm nay có khuyến mãi nhân dịp khai trương đó, đi ăn không?”
Đường Đường sâu kín nhìn cô một cái, trả lời: “Không được.”
“Không được?” Tính bà tám của Lục Manh Manh lập tức nổi lên, cười hehe hỏi: “Đường Đường nè, bình thường cả đám đi ăn chẳng phải em là đứa tích cực nhất sao, sao hôm nay lại không chịu đi? Hay là định đi cua gái hả?”
Đường Đường nhìn cô, nói, “Chị Lục, không phải em muốn nói gì chị, nhưng mà phụ nữ thì phải nhã nhặn một chút, cái gì mà cua với không cua. Tụi em còn chưa có tìm hiểu nhau mà.”
“Ai ô ô ” Lục Manh Manh cười nói: “Chú em có vẻ rất là sung sướng nha.”
Đường Đường lúc này mới vô cùng “sung sướng” đáp: “Hôm nay tan làm về em muốn đi xem mắt, là ở khách sạn XX khu Nhị hoàn đó nha.”
“Ố ồ! Giàu dữ!” Lục Manh Manh vỗ vỗ vai cậu, “Đường Đường dạo này giàu dữ hen, hôm nào rảnh cũng dắt chị đi đến đó ăn đi, một người vào tốn tầm 300 thôi, chị đây ăn rất là ít, sẽ không tốn bao nhiêu tiền của chú đâu!”
“CÁI GÌ?!”
Đường Đường thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống, nhất thời thịt đau tim đau toàn thân chỗ nào cũng đau!!!
“Một người 300?!”
Lục Manh Manh chớp mắt, “Thân ái, em không biết a? Nơi đó bán đồ ăn siêu mắc, đã vậy còn ít. Chỉ có mấy cặp đôi mới đi đến đó để ve vãn nhau mà thôi.”
Đường Đường: “…”
Đường Đường nghe cô nói xong, ruột gan phèo phổi càng là đau gần chết, nghĩ nghĩ chính mình không mang nhiều tiền mặt như vậy, chỉ có thể đi rút ngân hàng, trong tài khoản cũng chỉ còn có 1 ngàn đồng. Cậu còn phải gần mười ngày nữa mới được phát lương, hơn nữa không biết 1 ngàn đồng đủ cho em gái ăn hay không, vạn nhất không đủ, sau khi xem mắt xong chẳng lẽ cậu phải diễn tiết mục rửa bát trừ nợ sao?
Còn đang mãi suy nghĩ, QQ cá nhân của Đường Đường chớp chớp, là Sa tổng moe moe pm cậu.
[Sa tổng moe moe]: Có đó không?
[Đường cát trắng]: Có có!
[Sa tổng moe moe]: Cậu đi tìm tổng tài công của cậu chưa?
[Đường cát trắng]: …………….
[Sa tổng moe moe]: Chắc là chưa rồi.
[Đường cát trắng]: TvT Chân tui đột nhiên bị chuột rút, thật không dám đi.
[Sa tổng moe moe]: = =
[Đường cát trắng]: Mới cả tui cũng đã suy nghĩ lại rồi, dù sao cũng là đàn ông con trai, thôi cứ coi như là bị chó cắn một cái đi!
Sa Tuân ngồi trước bàn làm việc, nhìn thấy cái chữ “chó” mà Đường Đường gõ ra, nghiến răng ken két, nghĩ thầm rằng sớm muộn gì cũng có ngày anh cho cậu ta biết cái gì gọi là “chó cắn một cái”!
[Đường cát trắng]: Dù sao tui cũng chả bị gì…
[Đường cát trắng]: Hơn nữa thủ trưởng của tui cao lãnh đến nhường nào, tui sợ chưa kịp làm gì đã bị đông cứng, lỡ ổng đuổi việc tui thì làm sao o(口)o!
[Sa tổng moe moe]: Đừng bán manh nữa, không hợp với cậu đâu.
[Đường cát trắng]: Mặc kệ tui chớ! Tui cứ bán manh đó! o(口)o
[Sa tổng moe moe]: …
[Sa tổng moe moe]: Nghe nói hôm nay cậu đi xem mắt.
[Đường cát trắng]: Làm sao cậu biết dợ?! o(口)o
[Đường cát trắng]: À nhỉ, chắc là cậu thấy trong phần lời tác giả tui ghi trong chương mới o( khẩu)o
[Đường cát trắng]: Cậu thấy chương mới thế nào o(口)o
[Sa tổng moe moe]: Ừm, không tệ, nhất là cái đoạn trừng phạt kia.
[Đường cát trắng]: Đúng không đúng không! Tui cũng thích đoạn đó nữa! Rất có cảm giác đúng không hì hì lần sau tôi sẽ viết một đoạn tình thú văn phòng
[Sa tổng moe moe]: Không phải lúc trước cậu có viết rồi sao?
[Đường cát trắng]: Không phải như thế, tui định viết kiểu quỉ súc mắt kính công chơi đùa tiểu thụ trước mắt bao nhiêu người á.
[Sa tổng moe moe]: …Tôi không thích.
[Đường cát trắng]: Không sao không sao, tui tính viết chút 18+ cẩu huyết thôi ấy mà, tỷ như lúc công ty đang họp, tổng tài công đem trứng rung nhét vào trong chỗ đó đó của íu-đúi thụ, sau đó như vậy như vậy…
Trứng rung?
Sa Tuân nhíu mày, không nghĩ tới Đường Đường thoạt nhìn nội liễm, kỳ thật còn cuồng dã nhiệt tình như vậy…
[Sa tổng moe moe]: Ra là cậu thích kiểu như vậy.
[Đường cát trắng]: Phải a phải a, rất có cảm giác đúng không
Đường Đường khoái trá tám chuyện với Sa tổng moe moe, cũng không biết rằng, cái chữ “như vậy” của Sa tổng ở đầu bên kia máy tính hoàn toàn khác với chữ “như vậy” đơn giản của cậu.
[Sa tổng moe moe]: Cậu chưa nói xong chuyện đi xem mắt mà.
[Đường cát trắng]: À nhỉ, còn vụ xem mắt nữa.
[Đường cát trắng]: Cũng không có gì, tui hẹn người ta đi ăn một bữa cơm, rồi ngồi tâm sự.
[Sa tổng moe moe]: Ừ, sau đó cậu trả tiền.
[Đường cát trắng]: ………………..TvT
[Đường cát trắng]: Tại sao nam nữ đi xem mắt mà lúc nào nam cũng phải trả tiền cơm chứ!!! Không phải thời buổi hiện tại là nam nữ bình đằng sao!!!
[Sa tổng moe moe]: Vậy cậu đi xem mắt nam nam đi, không chừng người ta trả tiền cho cậu đó.
[Đường cát trắng]:…….. Tui nên cảm ơn cái thượng sách của cậu sao.
[Sa tổng moe moe]: Không có chi.
[Đường cát trắng]:!!!!!!!!!!!!
Cả ngày Đường Đường ở công ty cùng Sa tổng moe moe tám nhảm, giữa trưa cố ý ăn nhiều một chút, còn mua thêm một cái bánh mì để dành tan làm thì ăn. Cậu cũng không muốn đi khách sạn ăn mấy cái món đầy mùi kim tệ kia, quả thực tựa như ăn thịt người, nhất định sẽ nghẹn chết!
Đường Đường tan việc, hoả tốc lao ra khỏi văn phòng, chen lên xe bus. Cậu vừa đi, cửa thủy tinh ngay lập tức mở ra, Sa tổng bước xuống lầu, đi thẳng vào bãi đậu xe ở tầng hầm, đặc trợ Ngô đã khởi động xe chờ sẵn.
Khi Sa Tuân đến khách sạn thì Đường Đường còn chưa tới.
Sa Tuân đã nhìn thấy ảnh chụp của cô gái, liếc mắt một cái đã nhận ra đối tượng xem mắt của Đường Đường – tiểu thư Bành Yến. Người khác đều ngồi có đôi có cặp, chỉ có một mình Bành Yến ngồi một mình, hơn nữa còn liên tục nhìn điện thoại xem giờ.
Giờ cao điểm thường xuyên kẹt xe, xe bus của Đường Đường lại tới trễ, mắt thấy đã sắp tới giờ, Đường Đường cuối cùng quyết định chạy bộ đến. Sau khi cậu đến nơi bèn dùng sức hít sâu, điều chỉnh hô hấp, lúc này mới đẩy cửa vào, bày ra một bộ dạng cao lớn bình thản. Cậu nhìn mãi cũng không có thấy có ai như là đang đợi mình, vừa đảo mắt liền phát hiện xà tinh bệnh tổng tài công thế nhưng cũng ở đây, hơn nữa còn đang nói chuyện với một cô nương thoạt nhìn rất là cao lãnh xinh đẹp. Tiểu cô nương bị tổng tài công “đẹp trai” “thân sĩ” dẻo miệng câu dẫn, trên mặt hiện ra nét ngượng ngùng.
Đường Đường trong đầu chợt lóe, tổng tài cũng đi xem mắt?! Tổng tài rõ ràng là gay vậy mà lại đi xem mắt!!! Quả thực là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!!!
Đường Đường không tìm được Bành Yến liền móc điện thoại ra gọi, nào ngờ vừa có tiếng chuông đã thấy cô gái ngồi đối diện với Sa tổng nhấc máy, sau đó vẫy vẫy tay với Đường Đường còn đang đần ra. Lúc cậu tiến đến, cô gái bèn đứng lên đưa tay ra, nói: “Xin chào, anh là Đường tiên sinh đúng không, tôi là Bành Yến. A… Vị này chính là…”
“Tôi là thủ trưởng của cậu ta.”
Bành Yến còn chưa nói hết câu, Sa Tuân đã mở miệng tiếp lời, không còn mặt than lạnh như băng và khí tràng xà tinh bệnh, anh cả người tựa như thay đổi, biến thành một người đàn ông hoàn hảo, ôn nhu săn sóc thân sĩ anh tuấn!
Sa Tuân đứng lên, “Thật ngại quá, tôi không biết là Bành tiểu thư có hẹn, làm phiền mọi người rồi, tôi về trước đây.”
Bành Yến thấy Sa Tuân muốn đi, vội vàng liếc Đường Đường một cái, nói: “Không phiền không phiền, Sa tiên sinh cũng phải đợi người mà! Dù sao cũng không còn bàn trống, nếu ngài không chê thì cứ ngồi ở đây, ăn với chúng tôi một bữa cơm nhỏ.”
Đường Đường cằm cũng sắp rớt xuống đất, rốt cuộc ai mới là đối tượng xem mắt của cô hả!
Sa Tuân nghe Bành tiểu thư nói xong, đưa mắt nhìn Đường Đường, cậu đành haha cười gượng hai tiếng, đáp lời: “Sa tổng đừng khách khí, ăn cơm phải đông một chút mới vui.”
Sa Tuân nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn cùng ý cười dịu dàng lập tức làm chói mù mắt Bành tiểu thư, cũng sắp làm hỏng luôn cặp mắt chó hợp kim của Đường Đường.
“Nếu như vậy, bữa cơm này để tôi mời khách, hai người không được cướp hóa đơn của tôi đó nha.”
Sa Tuân vừa săn sóc nói vừa nhấc quyển thực đơn lên, Bành tiểu thư còn đang ngượng ngùng cười, đã thấy người ta quay sang chuyển thực đơn cho Đường Đường. Nụ cười của Bành tiểu thư lập tức cứng ngắc, cả bàn chỉ có một mình cô là phụ nữ, thế mà thực đơn lại đưa cho Đường Đường trước. Đường Đường cũng không để ý, nhận lấy thực đơn mở ra, hung tợn nghĩ, tổng tài mời khách, nhất định phải ăn đến sạt nghiệp thì thôi, tuy rằng lần xem mắt này coi như tiêu tùng, bất quá mình lại tiết kiệm được chút tiền sinh hoạt, coi như trong cái rủi có cái may. Cậu chỉ chỏ mấy món trong thực đơn, bồi bàn đứng bên cạnh đã được rèn luyện, nhất nhất nhớ kỹ.
Chờ Bành tiểu thư chọn món xong, Sa Tuân mới tiếp nhận thực đơn, anh ngẩng đầu nói với Đường Đường: “Cậu thích ăn beef steak phải không?”
“A? Ừm.”
Đường Đường buồn bực, xà tinh bệnh tổng tài làm sao mà biết mình thích ăn beef steak.
Sa Tuân vung tay lên, lại gọi thêm mấy phần beef steak, khép thực đơn lại, nói với bồi bàn: “Cho tôi thêm một chai rượu đỏ.”
Đường Đường trong lòng vỗ tay tỏ ý vui mừng, được nha được nha, rượu đỏ ở chỗ này đều đặc biệt quý, một chai cũng phải từ vài ngàn đến gần cả vạn, ai bảo tổng tài công đến phá đám xem mắt của mình.
Thẳng đến lúc Đường Đường uống xong li rượu thứ 2, sốt thịt bò dính đầy miệng, mặt mũi đỏ bừng gục xuống bàn, bắt đầu liên miên cằn nhằn: “Bành tiểu thư cô là người tốt nha… Bành tiểu thư cô thật sự rất tốt… Sa tổng cũng là người tốt a, hức…”
Sa Tuân nâng tay, đặc trợ Ngô từ đâu bỗng dưng xuất hiện, cười tủm tỉm nói: “Sa tổng, hóa đơn đã thanh toán xong rồi.”
Sa Tuân tán dương gật gật đầu, đem Đường Đường say mèm còn đang bận bịu phát thẻ người tốt ôm dậy, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ thản nhiên tươi cười, “Ngại quá Bành tiểu thư, cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy về nhà, hôm khác rảnh tôi gọi điện lại cho cô nhé.”
Bành tiểu thư lập tức bị ba chữ “gọi điện lại” mê đảo, ngượng ngùng nhìn Sa Tuân mang theo Đường Đường lên xe, biến mất trong đêm tối. Sau đó Bành tiểu thư mới đột nhiên nhớ ra, cô nàng chỉ biết đối phương họ Sa, còn tên tuổi, số điện thoại, email, QQ của người ta, cái gì cũng không biết…
Mà lúc này Đường Đường ngồi trong xe lệch qua 1 bên, dựa vào ngực Sa Tuân, không biết sống chết vừa tháo cà vạt vừa cởi nút áo, nói: “Hức… Sa tổng, ngài là người tốt… Người tốt a! Anh chẳng những tốt, lại còn…”
Sa Tuân tức giận nhìn cậu, thế nhưng lại dám lừa mình đi xem mắt, hỏi: “Lại còn thế nào?”
Đường Đường đột nhiên hehe cười rộ lên, trông rất là thiếu đánh, cậu nằm trong ngực Sa Tuân cọ cọ, ợ một cái, trả lời: “Hức… Sa tổng là người tốt, hơn nữa còn… Còn hôn tôi thực thoải mái… Ưm? A…”