Chương 18: Kinh tởm
Cậu chủ nhỏ khá hài lòng, chân mày của hắn giãn ra, gương mặt có chút tự đắc nhưng vẫn cố gắng không cười:
"Chiều nay tan học thì theo tôi ".
Châu Vũ Hinh nhìn hắn một cái rồi thờ ơ đáp lại:
"Đi thì được nhưng 5 giờ tôi phải về đấy ".
"Này, 4 giờ rưỡi tan trường, 5 giờ về? Cậu đùa tôi đấy à? ".
"Không, đùa làm gì, cậu cũng chẳng phải người hài hước ".
Hắn có chút không muốn nhưng cô cũng không thoả hiệp, cả tiết học đó hắn cứ càu nhàu bên tai cô mãi khiến cho não của Châu Vũ Hinh như đang có côn trùng bay vào rồi vo ve mãi không thôi.
Đến giờ ra chơi dường như hắn vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục quấy rầy:
"Tôi trả tiền cho cậu mà cậu lại làm việc thế à? Đi với nhau nửa tiếng thì làm được cái gì? ".
"Tôi làm bài tập cho cậu rồi, còn muốn làm cái gì nữa? ".
"Cậu nói xem giữa người yêu với nhau thì nên làm cái gì? ".
"Ai mà biết được ".
Hoàng Cảnh Nghiên cạn lời, hắn đang nóng máu thì nghe thấy tiếng bạn học nam chen vào câu chuyện:
"Yêu nhau thì có thể làm gì nữa? ".
Cả hai nhìn lên nam sinh ấy, thấy đứng bên cạnh cậu ta là một bạn học nữ, tiếp đó còn chưa kịp lên tiếng thì nam sinh đó đã khoác tay lên vai cô gái rồi thơm lên má cô một phát, cả lớp trầm trồ mãi không thôi, sau khi xong thì nam sinh lên tiếng:
"Thị phạm thế này đủ hiểu chưa hả, Châu Vũ Hinh? ".
Gương mặt của Châu Vũ Hinh hệt như giẫm phải phân, trong khi đó bạn cùng bàn của cô lại hướng ánh mắt lên nam sinh kia rồi gật gù đánh giá cao, không ngờ trông khù khờ mà cũng được phết đấy.
Hắn xoay sang nhìn cô rồi nói:
"Đã hiểu phần nào... ".
Còn chưa nói hết câu thì cô đã ném cho hắn cái nhìn khinh thường và nói:
"Kinh tởm ".
"Này, tôi đã làm gì cậu đâu mà lại nói như vậy? ".
"Chẳng lẽ đợi đến khi làm rồi mới được nói? ".
".......... " - Nhất thời cứng họng.
Ngày hôm đó cô ngồi cách xa hắn nhất có thể, Hoàng Cảnh Nghiên phải tìm mãi mới có cơ hội nói rằng hắn không phải muốn làm điều đó với cô, giải thích đến phát điên thì Châu Vũ Hinh mới miễn cưỡng tin.
Tan học cô cùng với hắn đi đến một quán nước, sau khi đã gọi món thì Hoàng Cảnh Nghiên đặt lên bàn một cái hộp rồi nói:
"Mở ra đi ".
Châu Vũ Hinh cầm lên rồi mở ra theo lời hắn, bên trong hộp là một chiếc điện thoại đời mới, cô nhìn điện thoại đang nằm trong hộp rồi lại nhìn hắn.
Hoàng Cảnh Nghiên uống một ngụm nước rồi nói:
"Cho đấy, sau này còn dễ liên lạc"
Cô gái nhìn hắn một lúc, trong khi hắn đang cảm thấy đắc ý nhất thì cô đặt cái hộp đó đến trước mặt hắn, nhỏ giọng:
"Cái này tôi không nhận được ".
Nụ cười tắt hẳn:
"Người thực dụng như cậu mà lại chê cái này? Có biết nó bao nhiêu tiền không? ".
Châu Vũ Hinh mất kiên nhẫn thở dài một hơi rồi nói:
"Hẳn là cậu biết gia đình của tôi như thế nào rồi, đem thứ này về sang hôm sau có khi chẳng còn đâu, tôi làm mất đồ của cậu thì cậu lại làm ầm lên, ồn ào mắc mệt ".
Hoàng Cảnh Nghiên không nghe cô giải thích, hắn ngang bướng đứng lên, cao giọng:
"Không biết, đồ đã tặng thì không lấy lại ".
Châu Vũ Hinh nhìn bóng lưng của hắn rời đi mất, gương mặt của cô mang theo chút phức tạp, thở dài một hơi rồi tươi tỉnh mỉm cười như thể cô chỉ chờ hắn nói ra câu này để bản thân không phải chịu trách nhiệm.
Cầm điện thoại trên tay cô bắt đầu thử những tính năng của nó, nghịch một lúc lâu mà vẫn không chán, thảo nào người khác lại thích sử dụng điện thoại thế này. Cô mãi mê đến mức không biết được đối diện có người nhìn mình, đến khi mắt có chút mỏi thì mới ngẩng lên, nhìn thấy thiếu niên đang khoanh tay trước ngực chân bắt chéo nhìn mình không chớp mắt, cô hỏi:
"Sao còn ở đây? ".
"Nghe như thể cậu không muốn nhìn thấy tôi vậy ".
Suýt chút thì chữ 'ừ' đã chui ra khỏi miệng cô, Châu Vũ Hinh chọn phương án an toàn, cúi đầu bấm bấm điện thoại:
"Có vài chức năng tôi không biết ".
Hoàng Cảnh Nghiên hất mặt, tiếp đó hắn đứng lên đi vòng sang chỗ cô rồi ngồi xuống bên cạnh, gợi đòn mà nói:
"Cái nào ".
"Muốn lướt web thì phải làm sao? ".
"Đưa đây " - Hắn giật lấy điện thoại, không chỉ dẫn mà bấm bấm một hồi rồi ném lại cho cô.
Vũ Hinh kiểm tra, mắt vẫn dán vào màn hình:
"Sao lúc nãy tôi cũng bấm nhưng không được ".
"Chiều nay tan học thì theo tôi ".
Châu Vũ Hinh nhìn hắn một cái rồi thờ ơ đáp lại:
"Đi thì được nhưng 5 giờ tôi phải về đấy ".
"Này, 4 giờ rưỡi tan trường, 5 giờ về? Cậu đùa tôi đấy à? ".
"Không, đùa làm gì, cậu cũng chẳng phải người hài hước ".
Hắn có chút không muốn nhưng cô cũng không thoả hiệp, cả tiết học đó hắn cứ càu nhàu bên tai cô mãi khiến cho não của Châu Vũ Hinh như đang có côn trùng bay vào rồi vo ve mãi không thôi.
Đến giờ ra chơi dường như hắn vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục quấy rầy:
"Tôi trả tiền cho cậu mà cậu lại làm việc thế à? Đi với nhau nửa tiếng thì làm được cái gì? ".
"Tôi làm bài tập cho cậu rồi, còn muốn làm cái gì nữa? ".
"Cậu nói xem giữa người yêu với nhau thì nên làm cái gì? ".
"Ai mà biết được ".
Hoàng Cảnh Nghiên cạn lời, hắn đang nóng máu thì nghe thấy tiếng bạn học nam chen vào câu chuyện:
"Yêu nhau thì có thể làm gì nữa? ".
Cả hai nhìn lên nam sinh ấy, thấy đứng bên cạnh cậu ta là một bạn học nữ, tiếp đó còn chưa kịp lên tiếng thì nam sinh đó đã khoác tay lên vai cô gái rồi thơm lên má cô một phát, cả lớp trầm trồ mãi không thôi, sau khi xong thì nam sinh lên tiếng:
"Thị phạm thế này đủ hiểu chưa hả, Châu Vũ Hinh? ".
Gương mặt của Châu Vũ Hinh hệt như giẫm phải phân, trong khi đó bạn cùng bàn của cô lại hướng ánh mắt lên nam sinh kia rồi gật gù đánh giá cao, không ngờ trông khù khờ mà cũng được phết đấy.
Hắn xoay sang nhìn cô rồi nói:
"Đã hiểu phần nào... ".
Còn chưa nói hết câu thì cô đã ném cho hắn cái nhìn khinh thường và nói:
"Kinh tởm ".
"Này, tôi đã làm gì cậu đâu mà lại nói như vậy? ".
"Chẳng lẽ đợi đến khi làm rồi mới được nói? ".
".......... " - Nhất thời cứng họng.
Ngày hôm đó cô ngồi cách xa hắn nhất có thể, Hoàng Cảnh Nghiên phải tìm mãi mới có cơ hội nói rằng hắn không phải muốn làm điều đó với cô, giải thích đến phát điên thì Châu Vũ Hinh mới miễn cưỡng tin.
Tan học cô cùng với hắn đi đến một quán nước, sau khi đã gọi món thì Hoàng Cảnh Nghiên đặt lên bàn một cái hộp rồi nói:
"Mở ra đi ".
Châu Vũ Hinh cầm lên rồi mở ra theo lời hắn, bên trong hộp là một chiếc điện thoại đời mới, cô nhìn điện thoại đang nằm trong hộp rồi lại nhìn hắn.
Hoàng Cảnh Nghiên uống một ngụm nước rồi nói:
"Cho đấy, sau này còn dễ liên lạc"
Cô gái nhìn hắn một lúc, trong khi hắn đang cảm thấy đắc ý nhất thì cô đặt cái hộp đó đến trước mặt hắn, nhỏ giọng:
"Cái này tôi không nhận được ".
Nụ cười tắt hẳn:
"Người thực dụng như cậu mà lại chê cái này? Có biết nó bao nhiêu tiền không? ".
Châu Vũ Hinh mất kiên nhẫn thở dài một hơi rồi nói:
"Hẳn là cậu biết gia đình của tôi như thế nào rồi, đem thứ này về sang hôm sau có khi chẳng còn đâu, tôi làm mất đồ của cậu thì cậu lại làm ầm lên, ồn ào mắc mệt ".
Hoàng Cảnh Nghiên không nghe cô giải thích, hắn ngang bướng đứng lên, cao giọng:
"Không biết, đồ đã tặng thì không lấy lại ".
Châu Vũ Hinh nhìn bóng lưng của hắn rời đi mất, gương mặt của cô mang theo chút phức tạp, thở dài một hơi rồi tươi tỉnh mỉm cười như thể cô chỉ chờ hắn nói ra câu này để bản thân không phải chịu trách nhiệm.
Cầm điện thoại trên tay cô bắt đầu thử những tính năng của nó, nghịch một lúc lâu mà vẫn không chán, thảo nào người khác lại thích sử dụng điện thoại thế này. Cô mãi mê đến mức không biết được đối diện có người nhìn mình, đến khi mắt có chút mỏi thì mới ngẩng lên, nhìn thấy thiếu niên đang khoanh tay trước ngực chân bắt chéo nhìn mình không chớp mắt, cô hỏi:
"Sao còn ở đây? ".
"Nghe như thể cậu không muốn nhìn thấy tôi vậy ".
Suýt chút thì chữ 'ừ' đã chui ra khỏi miệng cô, Châu Vũ Hinh chọn phương án an toàn, cúi đầu bấm bấm điện thoại:
"Có vài chức năng tôi không biết ".
Hoàng Cảnh Nghiên hất mặt, tiếp đó hắn đứng lên đi vòng sang chỗ cô rồi ngồi xuống bên cạnh, gợi đòn mà nói:
"Cái nào ".
"Muốn lướt web thì phải làm sao? ".
"Đưa đây " - Hắn giật lấy điện thoại, không chỉ dẫn mà bấm bấm một hồi rồi ném lại cho cô.
Vũ Hinh kiểm tra, mắt vẫn dán vào màn hình:
"Sao lúc nãy tôi cũng bấm nhưng không được ".