Chương 39: Bộc phát
Châu Vũ Hinh đứng yên ở đó, cả thể xác lẫn tâm hồn chẳng còn nguyên vẹn, gương mặt sưng vù mang theo vài vết cào xước, khoé môi chảy cả máu nhưng thực sự kỳ lạ rằng dù đang rất đau nhưng cô chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào, ngược lại trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Lương Niệm Hoa can ngăn cũng bị Châu Chí Cường đánh mắng:
"Bà còn dám bênh vực nó hay sao, nếu như không có người đến đây nói thì có phải định giấu việc này đến cùng hay không? Định làm phản à!!! ".
Vũ Hinh mặc kệ sự việc đang diễn ra trước mắt, như chẳng có việc gì mà lướt qua, Châu Chí Cường xông đến dùng chai rượu rỗng ném lên người cô nhưng cô lại chẳng than đau dù chỉ là một tiếng, chỉ tiến về phía trước, bước về phòng đóng cửa lại.
Ông ta ở ngoài thét lên như hận không thể để cho mọi người biết được việc này vậy.
"Làm ra cái loại chuyện đó, quả nhiên tao không nên chiều theo lời của mẹ mày, cho mày đi học. Nếu đã bị đuổi thì đi tìm việc mà làm đi, đừng có nghĩ tao sẽ cho mày đi học ở nơi khác, dù là trung cấp cũng đừng hòng!!! ".
Châu Vũ Hinh ở trong phòng bình tĩnh đến lạ, cô ngồi ở bàn học, bên ngoài dù ầm ĩ thì cô vẫn chú tâm vào quyển sách đang đọc.
Một lúc sau liền nghe thấy bên ngoài tiếng níu kéo:
"Mình định đi đâu thế? ".
"Ở cái nơi chết tiệt này hít thở không nỗi, tốt nhất đừng có mà nhiều chuyện, đợi tôi về sẽ tính sổ với bà sau ".
Không cần nghĩ cũng biết ông ta lại đi đánh bạc, Vũ Hinh yên lặng nhìn ra vào quyển sách, lát sau liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vũ Hinh, mở cửa, là mẹ đây, cha con đã đi rồi ".
Cô đứng lên, mở cửa để cho Lương Niệm Hoa vào, bà còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã nắm chặt lấy cổ tay rồi mỉm cười:
"Mẹ, những năm qua con đã tích góp được số tiền không nhỏ đủ để cho chúng ta sống vài năm, rời khỏi nơi này vẫn có thể thoải mái và thư thả tìm công việc mới ".
Lương Niệm Hoa nhìn con gái, bày ra gương mặt khó hiểu rồi hỏi:
"Vũ Hinh, con đang nói cái gì vậy? ".
Châu Vũ Hinh lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ uất ức hay bất lực như lúc chiều và khi nãy mà ngược lại còn rất hào hứng:
"Rời khỏi nơi này đến thành phố H với con đi, con đã tìm hiểu thông tin rồi, nơi đó cách khá xa nơi này, cũng dễ tìm việc làm, giá thuê nhà rẻ nhưng lại chất lượng, chúng ta đến đó ổn định chỗ ở trước, sau đó mới tìm việc cũng chưa muộn, con có tiền, sẽ không để cho mẹ chịu khổ nữa ".
Lương Niệm Hoa nhìn con gái rồi thở nhẹ một hơi, bà cúi đầu, một lúc lâu sau đó liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái rồi gỡ ra.
Bà làm sao nhìn thấy được nụ cười tươi tắn mà cô cố gắng duy trì đã tắt, chỉ nhỏ giọng mà nói:
"Con biết mẹ không thể rời bỏ cha của con mà ".
Châu Vũ Hinh dường như quên cả thở, cố nặn ra nụ cười rồi đáp lại:
"Vì một người như thế, có đáng không? ".
"Vũ Hinh, dù sao thì ông ấy cũng là chồng của mẹ, là cha của… ".
"Ông ta không xứng đáng làm cha của con!!! " - Lúc này cô thét lên.
Tiếng thét to đến mức khiến cho Lương Niệm Hoa giật mình, vì từ trước đến nay con gái của bà chưa từng làm hành động đó, bà ngẩng đầu lên, lúc này bà hoàn toàn sửng sốt vì gương mặt đầm đìa nước mắt của Châu Vũ Hinh.
Cô phẫn uất nắm chặt tay, đau lòng nhìn mẹ mình bằng đôi mắt đầy tơ máu, giọng nói khi thì yếu ớt khi thì giận dữ, cô chẳng thể nào giữ nỗi bình tĩnh, chẳng màng chuyện gì nữa, cứ thế mà thét to:
"Việc mà ông ta làm có việc gì xứng đáng để con gọi một tiếng cha hay không? Chỉ là cha về mặt sinh học mà thôi, ông ta chẳng qua chỉ góp một con trùng cho đứa con này có hình hài mà thôi, có loại người như vậy làm cha con thà không có còn hơn!!! ".
Vũ Hinh bắt lấy tay của mẹ mình, gấp gáp mà nói:
"Chúng ta rời khỏi đây đi mẹ, con cầu xin mẹ, làm ơn cùng với con rời đi đi mà " - Cô gái nhỏ bất lực khuỵ xuống, bàn tay vẫn nắm lấy tay của mẹ mình, khó khăn nói ra từng chữ:
"Con thực sự không thể chịu đựng thêm một giây một phúc nào nữa rồi mẹ ơi, con mệt mỏi lắm, nếu còn ở lại nơi này thì con thà chết còn hơn ".
Lương Niệm Hoa can ngăn cũng bị Châu Chí Cường đánh mắng:
"Bà còn dám bênh vực nó hay sao, nếu như không có người đến đây nói thì có phải định giấu việc này đến cùng hay không? Định làm phản à!!! ".
Vũ Hinh mặc kệ sự việc đang diễn ra trước mắt, như chẳng có việc gì mà lướt qua, Châu Chí Cường xông đến dùng chai rượu rỗng ném lên người cô nhưng cô lại chẳng than đau dù chỉ là một tiếng, chỉ tiến về phía trước, bước về phòng đóng cửa lại.
Ông ta ở ngoài thét lên như hận không thể để cho mọi người biết được việc này vậy.
"Làm ra cái loại chuyện đó, quả nhiên tao không nên chiều theo lời của mẹ mày, cho mày đi học. Nếu đã bị đuổi thì đi tìm việc mà làm đi, đừng có nghĩ tao sẽ cho mày đi học ở nơi khác, dù là trung cấp cũng đừng hòng!!! ".
Châu Vũ Hinh ở trong phòng bình tĩnh đến lạ, cô ngồi ở bàn học, bên ngoài dù ầm ĩ thì cô vẫn chú tâm vào quyển sách đang đọc.
Một lúc sau liền nghe thấy bên ngoài tiếng níu kéo:
"Mình định đi đâu thế? ".
"Ở cái nơi chết tiệt này hít thở không nỗi, tốt nhất đừng có mà nhiều chuyện, đợi tôi về sẽ tính sổ với bà sau ".
Không cần nghĩ cũng biết ông ta lại đi đánh bạc, Vũ Hinh yên lặng nhìn ra vào quyển sách, lát sau liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vũ Hinh, mở cửa, là mẹ đây, cha con đã đi rồi ".
Cô đứng lên, mở cửa để cho Lương Niệm Hoa vào, bà còn chưa kịp lên tiếng thì cô đã nắm chặt lấy cổ tay rồi mỉm cười:
"Mẹ, những năm qua con đã tích góp được số tiền không nhỏ đủ để cho chúng ta sống vài năm, rời khỏi nơi này vẫn có thể thoải mái và thư thả tìm công việc mới ".
Lương Niệm Hoa nhìn con gái, bày ra gương mặt khó hiểu rồi hỏi:
"Vũ Hinh, con đang nói cái gì vậy? ".
Châu Vũ Hinh lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ uất ức hay bất lực như lúc chiều và khi nãy mà ngược lại còn rất hào hứng:
"Rời khỏi nơi này đến thành phố H với con đi, con đã tìm hiểu thông tin rồi, nơi đó cách khá xa nơi này, cũng dễ tìm việc làm, giá thuê nhà rẻ nhưng lại chất lượng, chúng ta đến đó ổn định chỗ ở trước, sau đó mới tìm việc cũng chưa muộn, con có tiền, sẽ không để cho mẹ chịu khổ nữa ".
Lương Niệm Hoa nhìn con gái rồi thở nhẹ một hơi, bà cúi đầu, một lúc lâu sau đó liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái rồi gỡ ra.
Bà làm sao nhìn thấy được nụ cười tươi tắn mà cô cố gắng duy trì đã tắt, chỉ nhỏ giọng mà nói:
"Con biết mẹ không thể rời bỏ cha của con mà ".
Châu Vũ Hinh dường như quên cả thở, cố nặn ra nụ cười rồi đáp lại:
"Vì một người như thế, có đáng không? ".
"Vũ Hinh, dù sao thì ông ấy cũng là chồng của mẹ, là cha của… ".
"Ông ta không xứng đáng làm cha của con!!! " - Lúc này cô thét lên.
Tiếng thét to đến mức khiến cho Lương Niệm Hoa giật mình, vì từ trước đến nay con gái của bà chưa từng làm hành động đó, bà ngẩng đầu lên, lúc này bà hoàn toàn sửng sốt vì gương mặt đầm đìa nước mắt của Châu Vũ Hinh.
Cô phẫn uất nắm chặt tay, đau lòng nhìn mẹ mình bằng đôi mắt đầy tơ máu, giọng nói khi thì yếu ớt khi thì giận dữ, cô chẳng thể nào giữ nỗi bình tĩnh, chẳng màng chuyện gì nữa, cứ thế mà thét to:
"Việc mà ông ta làm có việc gì xứng đáng để con gọi một tiếng cha hay không? Chỉ là cha về mặt sinh học mà thôi, ông ta chẳng qua chỉ góp một con trùng cho đứa con này có hình hài mà thôi, có loại người như vậy làm cha con thà không có còn hơn!!! ".
Vũ Hinh bắt lấy tay của mẹ mình, gấp gáp mà nói:
"Chúng ta rời khỏi đây đi mẹ, con cầu xin mẹ, làm ơn cùng với con rời đi đi mà " - Cô gái nhỏ bất lực khuỵ xuống, bàn tay vẫn nắm lấy tay của mẹ mình, khó khăn nói ra từng chữ:
"Con thực sự không thể chịu đựng thêm một giây một phúc nào nữa rồi mẹ ơi, con mệt mỏi lắm, nếu còn ở lại nơi này thì con thà chết còn hơn ".