Chương : 2
Thứ 7, ngày 24 tháng 6 năm 2019, trời quang.
Vợ tôi là một vũ công múa ba-lê.
Lần đầu tiên tôi gặp em ấy chính là ở trên sân khấu. Em ấy mặc quần tất, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, động tác thì như mây bay nước chảy, tiến tiến lùi lùi, tạo nên một bức tranh phong cảnh.
Vừa giống như một tia sáng, lại vừa giống như một tia chớp, chỉ vừa nhìn một cái thôi là đã khiến cho tôi bị mất hồn.
Sau đó tôi liền thường xuyên đến xem em ấy biểu diễn.
Một năm rồi lại một năm.
Mãi về sau tôi mới bắt đầu đi dò la đủ mọi loại tin tức về em ấy, biết được em ấy đang sống ở đâu, biết được trong nhà em ấy có mấy người, biết được bố mẹ em ấy làm nghề gì, biết được hồi còn nhỏ em ấy đã từng nuôi một chú cún, biết được em ấy tốt nghiệp trường nào, biết được em ấy từng ra nước ngoài du học, biết được em ấy thích ăn món Quảng Đông và không thích ăn cay, biết được ngoài đi biểu diễn ra thì em ấy còn làm huấn luyện viên dạy múa tại một trung tâm, biết được em ấy chưa có bạn gái cũng chưa có bạn trai.
Cứ như vậy một năm rồi lại qua một năm nữa.
Có một lần hạ màn xong, tôi đang định rời đi thì một nhân viên đột nhiên bảo tôi dừng lại một chút, Tiếu tiên sinh có chuyện muốn nói với tôi. Tôi sợ đến mức không dám cử động, cả người cứ giữ nguyên tư thế mặt hướng ra ngoài cửa lớn, lưng quay về phía sân khấu.
Sau đó vợ tôi mới cầm một bó hoa đi ra. Tôi nhận ra đó là bó hoa mà tôi đã tặng cho em ấy, thế là trong lòng cực kỳ khẩn trương, còn thầm nghĩ, hay là em ấy đang muốn nói lời cảm ơn tôi nhỉ? Nếu mà em ấy cảm ơn thì tôi phải nói gì đây? Nói “Đừng khách sáo” có phải là hơi bị nhạt nhẽo quá rồi không? Hay là nói rằng đây là điều em đáng được nhận? Như thế có vẻ hơi bị kiêu căng quá rồi nhỉ? Làm sao bây giờ? Hay là bảo em ấy đừng nói gì cả, để tôi gọi điện thoại cho em ấy…
Tiên sinh!
Tôi giật cả mình, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.
Vợ tôi nhét bó hoa vào tay tôi, nói, tiên sinh, thật ngại quá, nhưng tôi vẫn phải nói với anh rằng tôi hơi bị dị ứng với hoa tươi, cho nên về sau anh đừng tặng hoa cho tôi nữa, đến xem biểu diễn là được rồi.
Nói xong câu đó thì em ấy liền bị người khác gọi đi mất.
Tôi đứng đó, cầm bó hoa tươi, mẩm nghĩ không biết có nên lấy lại toàn bộ số hoa mà tôi đã tặng cho em ấy không nữa, nhưng mẹ đã nói là đã cho đi rồi thì không được đòi lại, nếu không sẽ thể hiện mình là một người keo kiệt, cho nên tôi không làm như vậy.
Về sau tôi không tặng hoa tươi cho vợ tôi nữa.
Mà tôi đổi thành hoa giả.
Yêu vợ của anh!
Vợ tôi là một vũ công múa ba-lê.
Lần đầu tiên tôi gặp em ấy chính là ở trên sân khấu. Em ấy mặc quần tất, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, động tác thì như mây bay nước chảy, tiến tiến lùi lùi, tạo nên một bức tranh phong cảnh.
Vừa giống như một tia sáng, lại vừa giống như một tia chớp, chỉ vừa nhìn một cái thôi là đã khiến cho tôi bị mất hồn.
Sau đó tôi liền thường xuyên đến xem em ấy biểu diễn.
Một năm rồi lại một năm.
Mãi về sau tôi mới bắt đầu đi dò la đủ mọi loại tin tức về em ấy, biết được em ấy đang sống ở đâu, biết được trong nhà em ấy có mấy người, biết được bố mẹ em ấy làm nghề gì, biết được hồi còn nhỏ em ấy đã từng nuôi một chú cún, biết được em ấy tốt nghiệp trường nào, biết được em ấy từng ra nước ngoài du học, biết được em ấy thích ăn món Quảng Đông và không thích ăn cay, biết được ngoài đi biểu diễn ra thì em ấy còn làm huấn luyện viên dạy múa tại một trung tâm, biết được em ấy chưa có bạn gái cũng chưa có bạn trai.
Cứ như vậy một năm rồi lại qua một năm nữa.
Có một lần hạ màn xong, tôi đang định rời đi thì một nhân viên đột nhiên bảo tôi dừng lại một chút, Tiếu tiên sinh có chuyện muốn nói với tôi. Tôi sợ đến mức không dám cử động, cả người cứ giữ nguyên tư thế mặt hướng ra ngoài cửa lớn, lưng quay về phía sân khấu.
Sau đó vợ tôi mới cầm một bó hoa đi ra. Tôi nhận ra đó là bó hoa mà tôi đã tặng cho em ấy, thế là trong lòng cực kỳ khẩn trương, còn thầm nghĩ, hay là em ấy đang muốn nói lời cảm ơn tôi nhỉ? Nếu mà em ấy cảm ơn thì tôi phải nói gì đây? Nói “Đừng khách sáo” có phải là hơi bị nhạt nhẽo quá rồi không? Hay là nói rằng đây là điều em đáng được nhận? Như thế có vẻ hơi bị kiêu căng quá rồi nhỉ? Làm sao bây giờ? Hay là bảo em ấy đừng nói gì cả, để tôi gọi điện thoại cho em ấy…
Tiên sinh!
Tôi giật cả mình, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.
Vợ tôi nhét bó hoa vào tay tôi, nói, tiên sinh, thật ngại quá, nhưng tôi vẫn phải nói với anh rằng tôi hơi bị dị ứng với hoa tươi, cho nên về sau anh đừng tặng hoa cho tôi nữa, đến xem biểu diễn là được rồi.
Nói xong câu đó thì em ấy liền bị người khác gọi đi mất.
Tôi đứng đó, cầm bó hoa tươi, mẩm nghĩ không biết có nên lấy lại toàn bộ số hoa mà tôi đã tặng cho em ấy không nữa, nhưng mẹ đã nói là đã cho đi rồi thì không được đòi lại, nếu không sẽ thể hiện mình là một người keo kiệt, cho nên tôi không làm như vậy.
Về sau tôi không tặng hoa tươi cho vợ tôi nữa.
Mà tôi đổi thành hoa giả.
Yêu vợ của anh!