Chương : 7
Thứ sáu, ngày 30 tháng 6 năm 2019, trời nhiều mây.
Thứ sáu hàng tuần là đến ngày ăn chay của vợ tôi, ngày này không thể ăn đồ tanh mặn được, chỉ có thể ăn đồ chay mà thôi.
Cũng giống như thường lệ, lúc tôi đang định đổ nồi canh cải thảo thất bại của mình đi thì đột nhiên vợ tôi bước vào.
Anh khiếu nại nhân viên phục vụ kia với nhà hàng đấy à? Vừa bước vào vợ tôi đã hỏi luôn câu này.
Tôi gật gật đầu. Đang định bổ sung thêm là tôi còn gọi đến cả số 315 để khiếu nại với Hội người tiêu dùng nữa thì vợ tôi lại nói tiếp –
Anh ta đã bị quản lý sa thải rồi!
Tôi bưng nồi canh cải thảo, ngây ngẩn cả người.
Anh ăn cơm tối một mình đi.
Dứt lời, vợ tôi mượn chìa khóa xe rồi đi mất.
Tôi đổ nồi canh cải thảo đi, sau đó ra thay quần áo, đi giày rồi cầm điện thoại đuổi theo phía sau.
Để đề phòng vợ tôi bị lạc đường, tôi đã trộm cài đặt hệ thống theo dõi vào máy điện thoại của vợ tôi. Bí mật này chỉ có một mình tôi biết, vợ tôi mẹ tôi bố tôi đều không biết chuyện này.
Bởi vì nó là một bí mật.
Lúc ngồi lên xe khởi động máy, trong đầu tôi chợt nảy ra một câu hỏi: Vì sao tôi lại phải đi theo chứ? Vì sao tôi không ngồi đợi ở nhà?
Tôi nghĩ một hồi mới nghiệm được ra, đó là bởi vì trong lời nói của vợ tôi có vấn đề. Em ấy bảo tôi ăn cơm tối một mình, nhưng tôi đã làm cơm tối cho cả hai người rồi, nếu để một mình tôi ăn thì làm sao tôi có thể ăn hết được cơ chứ.
Tôi muốn đi gọi vợ tôi về nhà ăn cơm.
Tín hiệu hình tròn màu xanh lá cây trên điện thoại đi ra khỏi vùng nội thành, cuối cùng cũng dừng lại.
Tôi vốn muốn đỗ xe ở ngay phía sau xe của vợ tôi, thế nhưng ở phía trước và phía sau xe của em ấy đều không có chỗ để đỗ, mà đỗ ở ngay giữa đường thì sẽ bị chiếm diện tích, vì thế tôi đành phải mất thêm một chút thời gian để đi đỗ xe ở một chỗ khác trên đường, sau đó thì tôi lại đi bộ trở lại.
Trên điện thoại hiển thị vợ tôi đang ở trong một tòa nhà. Sau khi xem xong sơ đồ không gian kiến trúc ở chỗ này, tôi mới biết được tòa nhà này có tất cả hai mươi sáu tầng, mỗi tầng có tám hộ gia đình, vị chi tổng cộng là có hai trăm linh bốn hộ gia đình.
Tôi bước vào tòa nhà, bắt đầu gõ cửa từ phòng số 101.
Lên tới tầng 9, lúc tôi đang định gõ cửa phòng số 901 thì vợ tôi đột nhiên mở cửa bước ra. Trông thấy tôi em ấy rất giật mình, liền hỏi, làm sao mà anh tới được đây? Tôi đang định trả lời thì khóe mắt lại nhìn thấy một người lạ, yết hầu của tôi ngay lập tức dừng lại.
Vợ tôi không hỏi thêm gì nữa, chỉ kéo tay tôi bước đi.
Tiếu Lạp Sênh!
Tiếu Lạp Sênh là tên của vợ tôi. Vợ tôi không quay đầu lại, thế nhưng tôi thì không thể không quay đầu lại được. Cái tên kia vừa gọi tên của vợ tôi. Theo nhận thức của tôi, trong danh sách hai trăm chín mươi tám người biết được tên của vợ tôi thì tôi có thể khẳng định là không hề có cái tên đang đứng ở trước mắt tôi vào lúc này.
Tôi không biến sắc mà nhìn tên đó, bắt đầu quét một lượt từ diện mạo ngũ quan quần áo kiểu tóc dáng người giày dép của tên đó, định tối về nhà bổ sung thêm vào danh sách.
Tên đó bỗng cười với tôi một cái, liếm liếm môi rồi liếc mắt nhìn sang vợ của tôi.
Tôi nhớ ra rồi.
Đây chính là cái tên nhân viên phục vụ đã bị sa thải kia.
Tôi mặt vô cảm xúc mà nhìn tên đó.
Tôi là La Bân, là bạn trai cũ của Lạp Sênh.
Tôi lại tiếp tục mặt vô cảm xúc mà nhìn tên đó, ghi vào đầu dữ liệu gồm sáu chữ “Bạn trai cũ của Lạp Sênh”, sau đó tôi nắm lấy tay vợ tôi, bước thẳng đi luôn.
Bước xuống thang bộ từ tầng thứ chín.
Yêu vợ của anh.
Thứ sáu hàng tuần là đến ngày ăn chay của vợ tôi, ngày này không thể ăn đồ tanh mặn được, chỉ có thể ăn đồ chay mà thôi.
Cũng giống như thường lệ, lúc tôi đang định đổ nồi canh cải thảo thất bại của mình đi thì đột nhiên vợ tôi bước vào.
Anh khiếu nại nhân viên phục vụ kia với nhà hàng đấy à? Vừa bước vào vợ tôi đã hỏi luôn câu này.
Tôi gật gật đầu. Đang định bổ sung thêm là tôi còn gọi đến cả số 315 để khiếu nại với Hội người tiêu dùng nữa thì vợ tôi lại nói tiếp –
Anh ta đã bị quản lý sa thải rồi!
Tôi bưng nồi canh cải thảo, ngây ngẩn cả người.
Anh ăn cơm tối một mình đi.
Dứt lời, vợ tôi mượn chìa khóa xe rồi đi mất.
Tôi đổ nồi canh cải thảo đi, sau đó ra thay quần áo, đi giày rồi cầm điện thoại đuổi theo phía sau.
Để đề phòng vợ tôi bị lạc đường, tôi đã trộm cài đặt hệ thống theo dõi vào máy điện thoại của vợ tôi. Bí mật này chỉ có một mình tôi biết, vợ tôi mẹ tôi bố tôi đều không biết chuyện này.
Bởi vì nó là một bí mật.
Lúc ngồi lên xe khởi động máy, trong đầu tôi chợt nảy ra một câu hỏi: Vì sao tôi lại phải đi theo chứ? Vì sao tôi không ngồi đợi ở nhà?
Tôi nghĩ một hồi mới nghiệm được ra, đó là bởi vì trong lời nói của vợ tôi có vấn đề. Em ấy bảo tôi ăn cơm tối một mình, nhưng tôi đã làm cơm tối cho cả hai người rồi, nếu để một mình tôi ăn thì làm sao tôi có thể ăn hết được cơ chứ.
Tôi muốn đi gọi vợ tôi về nhà ăn cơm.
Tín hiệu hình tròn màu xanh lá cây trên điện thoại đi ra khỏi vùng nội thành, cuối cùng cũng dừng lại.
Tôi vốn muốn đỗ xe ở ngay phía sau xe của vợ tôi, thế nhưng ở phía trước và phía sau xe của em ấy đều không có chỗ để đỗ, mà đỗ ở ngay giữa đường thì sẽ bị chiếm diện tích, vì thế tôi đành phải mất thêm một chút thời gian để đi đỗ xe ở một chỗ khác trên đường, sau đó thì tôi lại đi bộ trở lại.
Trên điện thoại hiển thị vợ tôi đang ở trong một tòa nhà. Sau khi xem xong sơ đồ không gian kiến trúc ở chỗ này, tôi mới biết được tòa nhà này có tất cả hai mươi sáu tầng, mỗi tầng có tám hộ gia đình, vị chi tổng cộng là có hai trăm linh bốn hộ gia đình.
Tôi bước vào tòa nhà, bắt đầu gõ cửa từ phòng số 101.
Lên tới tầng 9, lúc tôi đang định gõ cửa phòng số 901 thì vợ tôi đột nhiên mở cửa bước ra. Trông thấy tôi em ấy rất giật mình, liền hỏi, làm sao mà anh tới được đây? Tôi đang định trả lời thì khóe mắt lại nhìn thấy một người lạ, yết hầu của tôi ngay lập tức dừng lại.
Vợ tôi không hỏi thêm gì nữa, chỉ kéo tay tôi bước đi.
Tiếu Lạp Sênh!
Tiếu Lạp Sênh là tên của vợ tôi. Vợ tôi không quay đầu lại, thế nhưng tôi thì không thể không quay đầu lại được. Cái tên kia vừa gọi tên của vợ tôi. Theo nhận thức của tôi, trong danh sách hai trăm chín mươi tám người biết được tên của vợ tôi thì tôi có thể khẳng định là không hề có cái tên đang đứng ở trước mắt tôi vào lúc này.
Tôi không biến sắc mà nhìn tên đó, bắt đầu quét một lượt từ diện mạo ngũ quan quần áo kiểu tóc dáng người giày dép của tên đó, định tối về nhà bổ sung thêm vào danh sách.
Tên đó bỗng cười với tôi một cái, liếm liếm môi rồi liếc mắt nhìn sang vợ của tôi.
Tôi nhớ ra rồi.
Đây chính là cái tên nhân viên phục vụ đã bị sa thải kia.
Tôi mặt vô cảm xúc mà nhìn tên đó.
Tôi là La Bân, là bạn trai cũ của Lạp Sênh.
Tôi lại tiếp tục mặt vô cảm xúc mà nhìn tên đó, ghi vào đầu dữ liệu gồm sáu chữ “Bạn trai cũ của Lạp Sênh”, sau đó tôi nắm lấy tay vợ tôi, bước thẳng đi luôn.
Bước xuống thang bộ từ tầng thứ chín.
Yêu vợ của anh.