Chương : 8
Thứ sáu, ngày 4 tháng 7 năm 2019, trời âm u.
Hôm đó trở về nhà vợ tôi và tôi không nói chuyện với nhau câu nào cả.
Không nói đến chuyện ăn cơm, cũng không nói đến chuyện về cái người có tên là La Bân kia.
Vợ tôi không muốn nói, tôi cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Năm đó khi theo đuổi vợ tôi, tôi cũng gặp tình huống tương tự như thế này. Tôi muốn biết em ấy đang ở đâu, đang làm ở chỗ nào, mấy giờ tan làm, trong nhà có nuôi cún không, có bạn trai chưa, thế nhưng tôi lại chẳng dám mở miệng hỏi em ấy.
Sau đó thì tôi gọi điện cho “Văn phòng XX”, bọn họ ngay lập tức nói cho tôi biết rõ tình hình. Cho nên, lúc này đây tôi lại lấy điện thoại ra gọi tới số kia.
Tôi nói, tôi muốn biết “ Bạn trai cũ của Lạp Sênh” là có ý gì?
Năm ngày sau, bọn họ gửi tới cho tôi một chiếc phong bì rất dày.
Tôi mở phong bì ra, nước mắt liền tuôn rơi.
Bên trong là một xấp ảnh chụp, trong ảnh là người vợ xinh đẹp tôi cùng cái tên La Bân kia.
Tôi thấy bọn họ đạp xe tới trường cùng nhau, làm bài tập cùng nhau, chơi bóng cùng nhau, xem tivi cùng nhau, cười với nhau ở trước cửa nhà thờ, ăn chung một phần cơm với nhau, còn ngủ với nhau trong cùng một chiếc chăn nữa!
Vợ tôi còn nắm tay của tên đó!
Vợ tôi còn niệm Kinh Thánh cho tên đó!
Vợ tôi còn múa ba-lê với tên đó!
Tôi khóc đến sắp mù mắt luôn rồi, lại nhớ đến ba quyển notebook đã bị tôi viết chi chít lên kia.
Tôi có cảm giác như những buổi hẹn hò đó đều là giả hết.
Hoặc không thì tôi đã hẹn hò với một người vợ giả.
Buổi tối, lúc vợ tôi về đến nhà thì tôi đã lau khô hết nước mắt để vào phòng bếp nấu ăn rồi. Tôi không nỡ bỏ đói vợ tôi. Cơ mà để thể hiện sự đau lòng và phẫn nộ của mình, tôi đã làm toàn bộ món chay, không có một chút thịt nào cả.
Tôi tưởng là làm như vậy thì vợ tôi sẽ không vui, sẽ hỏi tôi là vì sao lại không có thịt, tôi có thể nhân cơ hội đó để hỏi em ấy về mối quan hệ của em ấy và người yêu cũ của em ấy, sau đó sẽ bảo em ấy dỗ dành tôi, đi đạp xe cùng với tôi, ngồi viết linh tinh cùng với tôi, chơi bóng cùng với tôi, xem phim cùng với tôi, tới giáo đường để chụp ảnh cùng với tôi, tiện thể nắm luôn tay tôi, niệm lời chúc phúc cho tôi, múa ba-lê với tôi, sau đó tôi nhất định sẽ tha thứ cho em ấy, sẽ lôi đống ảnh kia đem đi đốt hết.
Thế nhưng mà vợ tôi lại ăn hết sạch đồ ăn chay với vẻ mặt rất chi là thỏa mãn.
Tôi xem lại lịch thì mới nhận ra hôm nay là ngày thứ sáu, là ngày ăn chay của vợ tôi.
Làm sao bây giờ, tôi tự chọc giận mình đến phát khóc rồi.
Nhưng mà tôi vẫn yêu vợ tôi nhiều lắm.
Hôm đó trở về nhà vợ tôi và tôi không nói chuyện với nhau câu nào cả.
Không nói đến chuyện ăn cơm, cũng không nói đến chuyện về cái người có tên là La Bân kia.
Vợ tôi không muốn nói, tôi cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Năm đó khi theo đuổi vợ tôi, tôi cũng gặp tình huống tương tự như thế này. Tôi muốn biết em ấy đang ở đâu, đang làm ở chỗ nào, mấy giờ tan làm, trong nhà có nuôi cún không, có bạn trai chưa, thế nhưng tôi lại chẳng dám mở miệng hỏi em ấy.
Sau đó thì tôi gọi điện cho “Văn phòng XX”, bọn họ ngay lập tức nói cho tôi biết rõ tình hình. Cho nên, lúc này đây tôi lại lấy điện thoại ra gọi tới số kia.
Tôi nói, tôi muốn biết “ Bạn trai cũ của Lạp Sênh” là có ý gì?
Năm ngày sau, bọn họ gửi tới cho tôi một chiếc phong bì rất dày.
Tôi mở phong bì ra, nước mắt liền tuôn rơi.
Bên trong là một xấp ảnh chụp, trong ảnh là người vợ xinh đẹp tôi cùng cái tên La Bân kia.
Tôi thấy bọn họ đạp xe tới trường cùng nhau, làm bài tập cùng nhau, chơi bóng cùng nhau, xem tivi cùng nhau, cười với nhau ở trước cửa nhà thờ, ăn chung một phần cơm với nhau, còn ngủ với nhau trong cùng một chiếc chăn nữa!
Vợ tôi còn nắm tay của tên đó!
Vợ tôi còn niệm Kinh Thánh cho tên đó!
Vợ tôi còn múa ba-lê với tên đó!
Tôi khóc đến sắp mù mắt luôn rồi, lại nhớ đến ba quyển notebook đã bị tôi viết chi chít lên kia.
Tôi có cảm giác như những buổi hẹn hò đó đều là giả hết.
Hoặc không thì tôi đã hẹn hò với một người vợ giả.
Buổi tối, lúc vợ tôi về đến nhà thì tôi đã lau khô hết nước mắt để vào phòng bếp nấu ăn rồi. Tôi không nỡ bỏ đói vợ tôi. Cơ mà để thể hiện sự đau lòng và phẫn nộ của mình, tôi đã làm toàn bộ món chay, không có một chút thịt nào cả.
Tôi tưởng là làm như vậy thì vợ tôi sẽ không vui, sẽ hỏi tôi là vì sao lại không có thịt, tôi có thể nhân cơ hội đó để hỏi em ấy về mối quan hệ của em ấy và người yêu cũ của em ấy, sau đó sẽ bảo em ấy dỗ dành tôi, đi đạp xe cùng với tôi, ngồi viết linh tinh cùng với tôi, chơi bóng cùng với tôi, xem phim cùng với tôi, tới giáo đường để chụp ảnh cùng với tôi, tiện thể nắm luôn tay tôi, niệm lời chúc phúc cho tôi, múa ba-lê với tôi, sau đó tôi nhất định sẽ tha thứ cho em ấy, sẽ lôi đống ảnh kia đem đi đốt hết.
Thế nhưng mà vợ tôi lại ăn hết sạch đồ ăn chay với vẻ mặt rất chi là thỏa mãn.
Tôi xem lại lịch thì mới nhận ra hôm nay là ngày thứ sáu, là ngày ăn chay của vợ tôi.
Làm sao bây giờ, tôi tự chọc giận mình đến phát khóc rồi.
Nhưng mà tôi vẫn yêu vợ tôi nhiều lắm.