Chương : 25
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [25] Lai Lịch
*****
‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ lúc đầu do Thẩm gia Hải thành cất giữ. Hơn bảy mươi năm trước, anh em Thẩm gia tranh đoạt gia sản, chú Thẩm Thu Nguyệt trộm gạt mọi người trong Thẩm gia bán số tranh chữ quý giá của Thẩm gia ra ngoài. Khi đó ông cố Trì Dĩ Hoành yêu thích văn nhã, thu mua phần lớn số tranh đó. Chú Thẩm Thu Nguyệt sau đó ôm tiền bán được bỏ trốn ra nước ngoài, chưa từng quay về Hoa quốc.
Chuyện này sau khi vỡ lỡ, Thẩm gia từng tới Trì gia, thái độ cường ngạnh yêu cầu Trì gia trả lại số tranh chữ này. Ông cố Trì Dĩ Hoành khi đó đã ầm ĩ một trận với Thẩm gia. Trì gia không trộm không cướp, này đường đường chính chính mua về. Lúc mua Trì gia cũng không biết chân tướng, có thể nói Trì gia cũng bị chú Thẩm Thu Nguyệt lừa gạt. Lúc ấy Hạ gia đứng ra hòa giải, nói Thẩm gia ra tiền mua lại số tranh này. Thẩm gia không chịu ra tiền lại nhất quyết không từ bỏ, một mực nói Trì gia ỷ thế bức người. Ông cố Trì Dĩ Hoành vốn đã tính toán lùi một bước hạ xuống còn nửa giá, kết quả bị thái độ của Thẩm gia chọc giận, không đồng ý giao dịch với Thẩm gia nữa.
Sau đó không bao lâu thì Hải thành giải phóng, chuyện này cũng cứ vậy trôi qua. Qua mười mấy năm Hoa quốc loạn lạc, sau chiến dịch Phá Tứ Cựu càn quét khắp cả nước. Trì gia bị người mật báo dấu một mớ tranh chữ cổ trong nhà, khi đó ông cố Trì Dĩ Hoành đã qua đời. Ông nội Trì Mậu Huy trong một đêm mưa tầm tã mang hết số tranh cất giữ trong nhà đưa ra ngoài, lúc về thì nói với người trong nhà là đã đốt hết toàn bộ.
Trì Dĩ Hoành lúc bé từng thấy ông cố phỏng lại bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’, sau nghe phụ thân nói mới biết tới việc này. Anh cũng nghĩ bức họa này đã bị đốt, thế nhưng bản gốc trong tay Hạ Trạch lại là chuyện gì?
Trì Dĩ Hoành nghi hoặc, không chỉ là lai lịch của bức họa này mà những điều Hạ Trạch nghi hoặc cũng rất có đạo lý. Tuy anh về nước không lâu nhưng chưa từng nghe phụ thân nói việc kinh doanh của Hạ Chí Kiệt xảy ra vấn đề. Cứ việc anh cảm thấy Hạ Chí Kiệt không có khả năng dùng bức họa giả đến hãm hại Hạ Chí Thành, nhưng đối phương đánh một vòng tròn lớn tìm tới Hạ Trạch làm anh cảm thấy chuyện này thực cổ quái.
Trì Dĩ Hoành nghĩ vậy, không nói ra lai lịch bức họa này mà đề nghị Hạ Trạch trước tiên tìm người giám định xem nó là thật hay giả. Hạ Trạch gật gật đầu, thu hồi tranh, nghĩ tới một vấn đề khác.
“Nếu bức họa này là thật thì đại khái khoảng bao nhiêu tiền?”
“Tầm mấy trăm đến một ngàn vạn đi.” Trì Dĩ Hoành ước chừng.
Hạ Trạch nghe con số này, càng nghĩ càng cảm thấy bác hai không nói thật. Nếu thật sự việc kinh doanh xảy ra vấn đề, không đến một ngàn vạn thì có tác dụng gì. Lúc nghĩ lại những lời Hạ Chí Kiệt đã nói một lượt trong đầu thì cậu đột nhiên phát hiện ra một điểm nãy giờ mình không chú ý tới.
“Bác hai nói mình dùng đồ dỏm để đánh tráo, nhưng nghe ý tứ thì bức họa này vẫn luôn đặt ở nhà tổ, bà nội lại không đem ra cho người ngoài xem, anh họ nói xem bức giả kia là ai phỏng? Hẳn không phải bác hai đi?”
Hạ Trạch nghi hoặc khó hiểu, Trì Dĩ Hoành nghe cậu nói xong thì biểu tình trở nên nghiêm túc. Phỏng theo thư pháp không phải chuyện dễ, không đơn giản là giống mà còn nằm ở ý nghĩa. Nếu đối phương đã dám dùng giả đổi thật, chứng minh người này rất tin tưởng bản lĩnh mô phỏng của mình. Này không phải người chỉ thấy qua ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ mà làm được, phải là người thường xuyên quan sát, lúc nào cũng đánh giá. Trì Dĩ Hoành chưa từng nghe nói Hạ Chí Kiệt có tài năng về phương diện này, nhưng Thẩm Gia Thạch ở nhờ trong Hạ gia lại được xưng là thiên tài giới hội họa. Liên hệ với quan hệ giữa Thẩm Gia Thạch cùng Hạ Tân, chẳng lẽ trong chuyện này vẫn còn khúc chiết khác.
Ý niệm hiện lên trong đầu, Trì Dĩ Hoành nhìn về phía Hạ Trạch: “Em cảm thấy có thể là ai?”
“Là ai?” Hạ Trạch vô thức lẩm bẩm, đột nhiên bật ngồi thẳng người: “Liệu có thể nào là Thẩm Gia Thạch không?”
Hạ Trạch càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Bắt đầu từ lúc bác hai nói tới chuyện trộm một quyển họa từ nhà tổ, Hạ Trạch liền suy đoán nó rốt cuộc ở đâu mà bác hai đánh tráo mà không có người nào phát hiện. Số lần cậu về nhà tổ không nhiều nhưng lúc nhỏ nghịch ngợm nên đã lần mò khắp nhà tổ. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai nơi có khả năng, một là từ đường, một là hậu viện Ngũ Phúc đường của bà nội. Nơi này đều là chỗ mọi người không thể tùy tiện lui lớn, từ đường quanh năm bị khóa, hậu viện Ngũ Phúc đường thì nghiêm cấm người ra vào. Cậu nhớ rõ trước đây mình cùng Hạ Nguyên từng lén đi tới hậu viện Ngũ Phúc đường, bị bà nội phạt đứng úp mặt vào tường nửa ngày.
Cậu không hiểu, vì thế lén hỏi cô út vì sao không thể tới đó chơi? Cô út nói đó là phòng sách của ông nội trước kia, bà nội tưởng niệm ông nên không hi vọng bọn họ tới đó quấy rối, vì thế cậu liền ghi nhớ trong lòng. Sau đó Thẩm Gia Thạch có thể tùy ý ra vào Ngũ Phúc đường, cậu còn ghen tị một phen, luôn tìm cơ hội ngáng chân Thẩm Gia Thạch. Hiện giờ xem ra, bức họa này được bà nội cất giữ ở hậu viện Ngũ Phúc đường. Bà nội sợ bọn họ không biết chừng mực nên mới cấm đi. Nhưng vì sao Thẩm Gia Thạch lại có thể? Hạ Trạch nghĩ không hiểu, lại càng không hiểu vì sao Thẩm Gia Thạch lại giúp bác hai? Chẳng lẽ vì Hạ Tân?
Hạ Trạch một đường suy nghĩ, tới bữa cơm tối cũng có chút không yên lòng. Biểu hiện của cậu bị Trì phụ xem trong mắt, phản ứng đầu tiên của ông là trừng mắt lườm Trì Dĩ Hoành, nhất định Dĩ Hoành đã nói gì đó dọa Tiểu Trạch.
Trì Dĩ Hoành bất đắc dĩ, thấy Hạ Trạch chỉ ăn mỗi món rau đặt trước mặt, liền gắp một khoanh chân giò hun khói mật ong cho cậu. Hạ Trạch nhất thời không kịp phản ứng, theo bản năng gắp con tôm say rượu mà Trì Dĩ Hoành thích nhất, uy tới bên miệng anh.
Trì Dĩ Hoành: “…”
Hạ Trạch: “…”
Bàn tay giống như bị phỏng, Hạ Trạch lập tức ném bay con tôm say rượu, tiện đà chăm chú ăn cơm trong chén mình. Trì Dĩ Hoành sau phút bất ngờ ban đầu thì nhanh chóng mỉm cười. Thấy Hạ Trạch vẫn như cũ nhất kiến chung tình với dĩa rau trước mặt, trong lòng buồn cười không ngừng gắp đồ ăn cho cậu. Cái dĩa nhỏ trước mặt Hạ Trạch nhất thời đầy ắp, Hạ Trạch cong cong khóe miệng, cũng bắt đầu gắp thức anh cho Trì Dĩ Hoành.
Hai người gắp qua gắp lại thực ấm áp, Trì phụ lẻ loi trơ trọi bị gạt qua một bên mất mác nhìn hai đứa, cư nhiên không ai nhớ tới chuyện gắp thức ăn cho ông. Trì phụ bất mãn ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Hạ Trạch sửng sốt một chút, không biết vì sao lại thấy trong mắt cữu cữu có một tia ai oán. Trì Dĩ Hoành phản ứng trước hết, hết biết nói gì giúp Trì phụ múc một chén canh. Trì phụ chờ mong nhìn về phía Hạ Trạch, Hạ Trạch nhịn không được mỉm cười.
Cảnh tượng trước mắt thực quen thuộc, tựa hồ trở về thời điểm hạnh phúc nhất ở đời trước. Trì phụ mỹ mãn ăn đồ ăn Hạ Trạch gắp cho mình, Hạ Trạch giương cao khóe miệng nhìn về phía Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành vừa lúc nhìn qua, tầm mắt chạm vào nhau, nhìn gương mặt tươi cười trong sáng của Hạ Trạch, trái tim Trì Dĩ Hoành không thể khống chế nảy lên thình thịch.
Dùng xong cơm tối, Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành đẩy đi ôn bài. Trì Dĩ Hoành ở phòng sách cùng Trì phụ nhắc tới chuyện ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’. Nghe Trì Dĩ Hoành nói rõ mọi chuyện, Trì phụ thở dài biểu thị Hạ Chí Kiệt sẽ không hại Hạ Chí Thành, bức đưa cho Hạ Trạch khẳng định là thật.
“Bản gốc không phải đã bị hủy rồi sao?” Trì Dĩ Hoành khó hiểu nói.
Trì phụ lắc đầu: “Năm đó rất loạn, ông nội con vẫn luôn gạt chúng ta. Những thứ đó kỳ thực không bị hủy, ông muốn hủy nhưng cụ Hạ không đồng ý, sống chết bảo vệ. Sau đó loạn lạc chấm dứt, cụ Hạ muốn trả lại nhưng ông nội con không chịu. Mấy thứ kia đều là vật ngoài thân, để trong nhà chúng ta bất quá cũng chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi, lưu lại cho cụ Hạ mới tốt. Những thứ đó đều là vật chết, trong mắt người yêu thích thì đáng giá ngàn vàng, không thích thì còn thua kém một ổ bánh mì.”
Trì Dĩ Hoành co rút khóe miệng, quyển họa cổ trị giá hơn một tỷ bị phụ thân đem so với bánh mỳ, khó trách ông nội cảm thấy lưu lại cho Hạ gia càng thích hợp hơn.
Trì phụ dừng một chút, gõ nhẹ mặt bàn: “Hạ Chí Thành phỏng chừng muốn tặng bức họa này cho Vương Tu Võ. Hừm, tính toán rất kỹ! Chuyện này không thể cho qua như vậy, dù sao cũng là tâm huyết của cụ Hạ, không thể để bọn họ tính toán phá hỏng. Ngày mai phụ thân với con tới Hạ gia một chuyến, mang theo Tiểu Trạch nói rõ ràng chuyện này. Hạ gia có kẻ trộm, phải để Hạ Chí Thành xử lý, Tiểu Trạch tốt nhất nên bị gạt ra khỏi chuyện này, tránh về sau gặp phiền toái.
Trì phụ nghĩ tới tính tình Hạ nãi nãi, trước giờ luôn ngang ngược không chịu nói lý, nhất là phương diện này nói không chừng lại liên lụy tới nhóc Thẩm gia, phỏng chừng giận gió đánh mèo mà phát giận lên ai đó. Ông nghĩ một chút, căn dặn Trì Dĩ Hoành không nên nói lai lịch bức họa này cho Hạ Trạch, Hạ Trạch chỉ cần biết nó là bản thật là đủ rồi. Này cũng là tránh Hạ gia nghĩ bọn họ có ý đồ.
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu, cũng hiểu làm vậy là tốt nhất.
Ngoài cửa phòng sách, biểu tình Hạ Trạch trầm xuống. Lời cữu cữu cùng anh họ cậu nghe không đầy đủ, nhưng những điểm mấu chốt vẫn nghe được. Bức họa này vốn là của Trì gia, sau đó bạo loạn nên bị đưa qua Hạ gia, sau đó nữa liền biến thành thứ của Hạ gia. Cữu cữu không tính toán tranh, còn bảo anh họ không cần nói với mình.
Hạ Trạch không nghe tiếp nữa, trước khi người bên trong phát hiện liền xoay người trở về phòng. Cậu cẩn thận mở bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’, trong đầu nghĩ lại những lời cữu cữu nói. Rõ ràng là của Trì gia, vì sao cữu cữu lại không muốn tranh? Chỉ vì chúng vẫn luôn được bảo quản ở Hạ gia nên liền biến thành đồ Hạ gia sao? Trì gia không nói, bà nội liền xem là của mình? Hạ Trạch lại nghĩ tới phụ thân, phụ thân có biết lai lịch bức họa không? Bác hai thì sao? Bọn họ không biết hay biết mà cũng xem chúng là đồ Hạ gia?
Trong lòng Hạ Trạch khó chịu không nói nên lời, cữu cữu không tranh không có nghĩa là cậu sẽ không. Nếu bức họa này là của Trì gia, cậu nhất định phải nghĩ cách trả lại cho cữu cữu.
Hạ Trạch một lòng nghĩ xem làm thế nào lưu lại bức họa, lúc Trì Dĩ Hoành tới liền thấy Hạ Trạch ngồi nhìn sách giáo khoa thất thần. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ngọn đèn trên bàn học tỏa ra ánh sáng màu trắng ngà, chiếu sáng phạm vi một mét xung quanh. Sáng cùng tối đan xen, bóng Hạ Trạch bị kéo đi thật dài. Trì Dĩ Hoành nhớ tới tình cảnh ở Thúy Vi lâu, lúc đó Hạ Trạch đứng dưới ánh đèn đường, cũng rung động như lúc này, xinh đẹp mờ ảo hệt như một bức tranh.
Trì Dĩ Hoành theo bản năng phóng nhẹ cước bộ, đi tới phía sau Hạ Trạch. Hạ Trạch vẫn không phát hiện, tầm mắt Trì Dĩ Hoành dừng lại trên đầu Hạ Trạch. Tóc cậu hình như mới gội không lâu, xõa tung mềm mại, dưới ánh đèn bàn chiếu rọi sáng bóng như hắc diệu thạch.
“Nghĩ gì đó?” Trì Dĩ Hoành ôn hòa nói.
Hạ Trạch giật mình hoảng sợ, vội xoay người, trực tiếp đụng vào lồng ngực Trì Dĩ Hoành.
‘Ui’ hai người dựa vào quá gần, Hạ Trạch chỉ cảm thấy cái mũi bị đụng phải, ê ẩm, nước mắt dường như cũng sắp trào ra.
“Hạ Trạch?” Trì Dĩ Hoành nghe thấy âm thanh không đúng, đưa tay nâng cằm Hạ Trạch lên: “Làm sao vậy?”
Hạ Trạch chớp chớp mắt, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, ánh mắt là một mảnh mông lung. Tư thế hai người lúc này cực mờ ám, Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành ép buộc nâng đầu, ánh mắt ướt át, môi hé mở. Trì Dĩ Hoành cúi người nhìn cậu, nhẹ nhàng đưa tay áp lên mắt Hạ Trạch. Đầu ngón tay chạm vào một mảnh ướt át, nước mắt ấm áp men theo kẽ tay tựa hồ thấm vào tận trái tim Trì Dĩ Hoành. Anh gần như theo bản năng muốn ôm Hạ Trạch vào lòng trấn an, nhưng động tác làm được một nửa thì nghĩ tới gì đó, bàn tay nâng giữa không trung thay đổi vị trí, nhẹ nhàng dừng ở bả vai Hạ Trạch.
“Không sao chứ?” Trì Dĩ Hoành thấp giọng nói.
Hạ Trạch ngẩng đầu ‘ưm’ một tiếng, vốn không có việc gì, chỉ là cái mũi đau một chút.
Trì Dĩ Hoành buông lỏng tay, Hạ Trạch sờ soạng mở đèn trong phòng: “Sao anh họ lại tới đây?”
Trì Dĩ Hoành chỉ bức họa trên bản: “Phụ thân nói bức họa này hẳn là thật, ngày mai chúng ta nói chuyện này cho dượng, để dượng xử lý.”
Hạ Trạch không phản bác, gật gật đầu.
Trì Dĩ Hoành nghĩ nghĩ lại giải thích thêm một câu: “Chuyện này em không cần lo, tập trung ôn bài là tốt rồi.”
Hạ
Trạch lẳng lặng nhìn Trì Dĩ Hoành, dấu đi ý tưởng trong mắt, ngoan ngoãn nói: “Dạ!”
Trì phụ hôm sau cùng Hạ Trạch về Hạ gia đã là buổi tối. Hạ Chí Thành gần nhất rất bận rộn, cũng chỉ có buổi tối mới có chút thời gian. Trước đó nhận được tin Trì phụ muốn tới, Hạ Chí Thành rất bất ngờ. Bởi vì từ khi Trì Hân Vân qua đời, Trì phụ rất hiếm khi nguyện ý tới Hạ gia.
“Anh cả.” Hạ Chí thành luôn kính sợ Trì Thủ Chính, cố ý tự mình ra ngoài nghênh đón.
Trì phụ gật gật đầu, Chu Hàm Thanh dẫn Hạ Khải thân thiết ra đón, ý bảo Hạ Khải mau chào hỏi.”
“Cữu cữu, anh họ.” Hạ Khải lễ phép chào, lúc nhìn thấy Hạ Trạch thì hơi ngừng một chút rồi gọi một tiếng ‘anh’.
Trì phụ đối với Hạ Khải kì thực không có gì không thích, ôn hòa gật gật đầu.
Chu Hàm Thanh lướt qua Trì Dĩ Hoành thân thiết nhìn Hạ Trạch, sau đó quay đầu tươi cười mời mọi người vào phòng khách. Trì phụ khách sáo gật gật đầu, ý bảo lần này mình tới là có việc tìm Hạ Chí Thành.
Biểu tình Trì phụ rất nghiêm túc, Hạ Chí Thành khẽ nhíu mày, trong lòng cân nhắc dụng ý Trì phụ tới lần này, liền mời Trì phụ vào phòng sách. Hạ Trạch theo sát phía sau Trì Dĩ Hoành, không hề có ý tứ muốn tránh đi. Hạ Chí Thành liếc nhìn một cái, cố kỵ nhìn Trì phụ, cố nén lời nói đã dâng tới bên miệng.
Trong phòng khách, Chu Hàm Thanh bất an không ngừng ngẩng đầu nhìn trên lầu, trong lòng không ngừng suy đoán nguyên do Trì gia rầm rộ tới thăm. Xem bộ dáng Trì phụ dẫn theo Hạ Trạch bên người thì hẳn có quan hệ tới Hạ Trạch. Là cảm thấy bà không chăm sóc Hạ Trạch chu đáo? Muốn ra mặt giúp Hạ Trạch? Hay là vì gì khác?
Chu Hàm Thanh bồn chồn lo lắng, gần nhất Hạ Trạch ngày càng xa cách, mặc kệ bà cố gắng thế nào Hạ Trạch vẫn tỏ ra lạnh nhạt, đây là chuyện trước kia chưa từng có. Bà vốn tưởng Hạ Trạch tới thời kỳ phản nghịch, nhưng Hạ Trạch ngày càng thân thiết với Trì gia là thế nào? Chẳng lẽ Trì gia ở sau lưng xúi giục? Chu Hàm Thanh nghĩ không ra, một tháng trước Hạ Trạch vẫn còn thân thiết gần gũi, chỉ một khoảng thời gian ngắn mà thôi, rốt cuộc chuyện gì đã làm Hạ Trạch biến hóa lớn như vậy? Chu Hàm Thanh thấp thỏm, Hạ Trạch thoát khỏi sự kiểm soát làm bà rất bất an.
Bộ dáng này của bà dừng trong mắt Hạ Khải, Hạ Khải bất mãn phồng má. Chỉ cần Hạ Trạch xuất hiện, mẫu thân liền đặt hết sự chú ý lên người Hạ Trạch. Rốt cuộc mình thua kém Hạ Trạch chỗ nào? Là vì mình quá nghe lời sao? Hạ Khải căm giận nghĩ, cố ý làm rớt quyển sách trên tay, phịch một tiếng hấp dẫn sự chú ý của Chu Hàm Thanh. Đợi đến lúc Chu Hàm Thanh nhìn qua, Hạ Khải bĩu môi, hừ một tiếng quay đầu đi.
Chu Hàm Thanh lập tức trầm mặt.
Hai mẹ con Hạ Khải cùng Chu Hàm Thanh ở dưới lầu im lặng đấu đá. Trong phòng sách, Trì Thủ Chính biểu tình bình thản ý bảo Trì Dĩ Hoành lấy bức họa ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ ra.
Gương mặt Hạ Chí Thành lập tức hiện lên một tia chột dạ, nhưng càng nhiều hơn chính là kinh ngạc, giật mình nhìn Trì Thủ Chính: “Anh cả, này là ý tứ gì?”
Trì Thủ Chính không nhanh không chậm hớp một ngụm trà, nói: “Dĩ Hoành, con nói đi.”
Trì Dĩ Hoành cười cười, kể lại chân tướng mọi chuyện một lần. Đương nhiên từ miệng anh thì câu chuyện biến thành đầu tiên là anh đi đón Hạ Trạch, sau đó bác hai Hạ gia xuất hiện. Thấy Hạ Trạch ra ngoài một chuyến lúc về lại mang theo một cái túi đen, anh đương nhiên hỏi xem là cái gì, tiếp đó liền dẫn tới những chuyện sau đó.
Biểu tình Hạ Chí Thành trở nên khó coi, nhưng rất nhanh khống chế tình tự: “Hạ Trạch nói xem rốt cuộc là chuyện gì? Bác hai vì sao lại muốn tìm con?”
Hạ Trạch nghe ra ý tứ thăm dò trong giọng phụ thân, đang định mở miệng thì Trì phụ thản nhiên nói: “Thế nào? Dĩ Hoành nói không đủ rõ ràng sao? Về phần Chí Kiệt vì cái gì muốn tìm Tiểu Trạch, Chí Thành, cậu nên đi hỏi Chí Kiệt.”
Hạ Chí Thành bị Trì phụ làm nghẹn lời nhưng cũng không có cách nào. Ông không phải không tin lời Trì Dĩ Hoành, chính là đối với Trì gia, đối với bức họa này, ông luôn có cảm giác chột dạ, ẩn ẩn lại có chút chật vật nói không nên lời. Lai lịch bức họa này, ông không tin Trì phụ không biết, nhưng Trì phụ lại tỏ ra thực bình thản, hệt như bức họa này chỉ là một quyển giấy nháp, hoàn toàn không để tâm tới.
So với chuyện Hạ Chí Kiệt đánh tráo đồ dỏm suýt chút nữa làm ông xấu mặt, loại biểu hiện biết rõ nhưng không thèm để ý của Trì gia mới thực sự làm ông lúng túng. Nhất là Hạ Trạch còn ở nơi này, ông biết rõ bức họa này trên danh nghĩa là của Hạ Trạch, cứ việc Hạ Trạch không biết, Trì gia cũng không biết, nhưng ông vẫn có cảm giác thẹn quá thành giận.
Hạ Chí Thành miễn cưỡng cười cười: “Anh cả, chuyện này tôi sẽ xử lý.”
Trì phụ gật gật đầu, nói: “Vốn chuyện này không quan hệ tới Trì gia, nhưng thứ này dù sao cũng là tâm huyết của cụ Hạ, tôi mới nhiều chuyện một chút. Giờ mọi việc còn lại tôi tin tưởng cậu biết làm thế nào.”
Lời Trì phụ nói quả thực làm Hạ Chí Thành mất hết mặt mũi, biểu tình rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nữa. Trì phụ không để ý tới phản ứng của Hạ Chí Thành, nói xong chuyện liền rời đi. Hạ Trạch không đi cùng, trước đó đã nói với cữu cữu sẽ ở nhà một đêm, ngày mai sẽ tự mình tới Trì gia. Hạ Chí Thành tự mình tiễn Trì phụ, tận đến khi bóng dáng cha con Trì gia biến mất mới âm trầm quay về phòng sách.
Trong phòng sách, Hạ Trạch đang cẩn thận cuộn lại bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’, cảnh tượng này dừng trong mắt Hạ Chí Thành quả thực chói mắt vô cùng. Cảm giác chột dạ kinh hoảng mà nãy giờ ông kiềm chế rốt cuộc nhịn không được bạo phát.
“Hạ Trạch, cậu làm gì đó?”
Chu Hàm Thanh đi theo phía sau Hạ Chí Thành bị tiếng quát làm hoảng sợ, nghi ngờ nhìn về phía Hạ Trạch.
Hạ Chí Thành thẹn quá thành giận không hề che dấu cơn tức tối, Hạ Trạch chỉ cảm thấy châm chọc đến lợi hại. Nếu hôm qua cậu còn nghi ngờ chuyện phụ thân có biết lai lịch quyển họa này hay không thì biểu hiện của ông lúc này đã cho cậu đáp án. Cẩn thận đặt quyển họa vào hộp, vẻ mặt ẩn ẩn lộ ra chút mỉa mai: “Phụ thân không thấy sao? Con đang cất bức họa a. Tuy cữu cữu không nói nhưng bức họa này là của Trì gia, chúng ta phải hảo hảo bảo quản, phụ thân nói xem có phải không?”
Chống lại tầm mắt dường như hiểu rõ mọi chuyện của Hạ Trạch, Hạ Chí Thành sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
__________
Hoàn
*****
‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ lúc đầu do Thẩm gia Hải thành cất giữ. Hơn bảy mươi năm trước, anh em Thẩm gia tranh đoạt gia sản, chú Thẩm Thu Nguyệt trộm gạt mọi người trong Thẩm gia bán số tranh chữ quý giá của Thẩm gia ra ngoài. Khi đó ông cố Trì Dĩ Hoành yêu thích văn nhã, thu mua phần lớn số tranh đó. Chú Thẩm Thu Nguyệt sau đó ôm tiền bán được bỏ trốn ra nước ngoài, chưa từng quay về Hoa quốc.
Chuyện này sau khi vỡ lỡ, Thẩm gia từng tới Trì gia, thái độ cường ngạnh yêu cầu Trì gia trả lại số tranh chữ này. Ông cố Trì Dĩ Hoành khi đó đã ầm ĩ một trận với Thẩm gia. Trì gia không trộm không cướp, này đường đường chính chính mua về. Lúc mua Trì gia cũng không biết chân tướng, có thể nói Trì gia cũng bị chú Thẩm Thu Nguyệt lừa gạt. Lúc ấy Hạ gia đứng ra hòa giải, nói Thẩm gia ra tiền mua lại số tranh này. Thẩm gia không chịu ra tiền lại nhất quyết không từ bỏ, một mực nói Trì gia ỷ thế bức người. Ông cố Trì Dĩ Hoành vốn đã tính toán lùi một bước hạ xuống còn nửa giá, kết quả bị thái độ của Thẩm gia chọc giận, không đồng ý giao dịch với Thẩm gia nữa.
Sau đó không bao lâu thì Hải thành giải phóng, chuyện này cũng cứ vậy trôi qua. Qua mười mấy năm Hoa quốc loạn lạc, sau chiến dịch Phá Tứ Cựu càn quét khắp cả nước. Trì gia bị người mật báo dấu một mớ tranh chữ cổ trong nhà, khi đó ông cố Trì Dĩ Hoành đã qua đời. Ông nội Trì Mậu Huy trong một đêm mưa tầm tã mang hết số tranh cất giữ trong nhà đưa ra ngoài, lúc về thì nói với người trong nhà là đã đốt hết toàn bộ.
Trì Dĩ Hoành lúc bé từng thấy ông cố phỏng lại bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’, sau nghe phụ thân nói mới biết tới việc này. Anh cũng nghĩ bức họa này đã bị đốt, thế nhưng bản gốc trong tay Hạ Trạch lại là chuyện gì?
Trì Dĩ Hoành nghi hoặc, không chỉ là lai lịch của bức họa này mà những điều Hạ Trạch nghi hoặc cũng rất có đạo lý. Tuy anh về nước không lâu nhưng chưa từng nghe phụ thân nói việc kinh doanh của Hạ Chí Kiệt xảy ra vấn đề. Cứ việc anh cảm thấy Hạ Chí Kiệt không có khả năng dùng bức họa giả đến hãm hại Hạ Chí Thành, nhưng đối phương đánh một vòng tròn lớn tìm tới Hạ Trạch làm anh cảm thấy chuyện này thực cổ quái.
Trì Dĩ Hoành nghĩ vậy, không nói ra lai lịch bức họa này mà đề nghị Hạ Trạch trước tiên tìm người giám định xem nó là thật hay giả. Hạ Trạch gật gật đầu, thu hồi tranh, nghĩ tới một vấn đề khác.
“Nếu bức họa này là thật thì đại khái khoảng bao nhiêu tiền?”
“Tầm mấy trăm đến một ngàn vạn đi.” Trì Dĩ Hoành ước chừng.
Hạ Trạch nghe con số này, càng nghĩ càng cảm thấy bác hai không nói thật. Nếu thật sự việc kinh doanh xảy ra vấn đề, không đến một ngàn vạn thì có tác dụng gì. Lúc nghĩ lại những lời Hạ Chí Kiệt đã nói một lượt trong đầu thì cậu đột nhiên phát hiện ra một điểm nãy giờ mình không chú ý tới.
“Bác hai nói mình dùng đồ dỏm để đánh tráo, nhưng nghe ý tứ thì bức họa này vẫn luôn đặt ở nhà tổ, bà nội lại không đem ra cho người ngoài xem, anh họ nói xem bức giả kia là ai phỏng? Hẳn không phải bác hai đi?”
Hạ Trạch nghi hoặc khó hiểu, Trì Dĩ Hoành nghe cậu nói xong thì biểu tình trở nên nghiêm túc. Phỏng theo thư pháp không phải chuyện dễ, không đơn giản là giống mà còn nằm ở ý nghĩa. Nếu đối phương đã dám dùng giả đổi thật, chứng minh người này rất tin tưởng bản lĩnh mô phỏng của mình. Này không phải người chỉ thấy qua ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ mà làm được, phải là người thường xuyên quan sát, lúc nào cũng đánh giá. Trì Dĩ Hoành chưa từng nghe nói Hạ Chí Kiệt có tài năng về phương diện này, nhưng Thẩm Gia Thạch ở nhờ trong Hạ gia lại được xưng là thiên tài giới hội họa. Liên hệ với quan hệ giữa Thẩm Gia Thạch cùng Hạ Tân, chẳng lẽ trong chuyện này vẫn còn khúc chiết khác.
Ý niệm hiện lên trong đầu, Trì Dĩ Hoành nhìn về phía Hạ Trạch: “Em cảm thấy có thể là ai?”
“Là ai?” Hạ Trạch vô thức lẩm bẩm, đột nhiên bật ngồi thẳng người: “Liệu có thể nào là Thẩm Gia Thạch không?”
Hạ Trạch càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Bắt đầu từ lúc bác hai nói tới chuyện trộm một quyển họa từ nhà tổ, Hạ Trạch liền suy đoán nó rốt cuộc ở đâu mà bác hai đánh tráo mà không có người nào phát hiện. Số lần cậu về nhà tổ không nhiều nhưng lúc nhỏ nghịch ngợm nên đã lần mò khắp nhà tổ. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai nơi có khả năng, một là từ đường, một là hậu viện Ngũ Phúc đường của bà nội. Nơi này đều là chỗ mọi người không thể tùy tiện lui lớn, từ đường quanh năm bị khóa, hậu viện Ngũ Phúc đường thì nghiêm cấm người ra vào. Cậu nhớ rõ trước đây mình cùng Hạ Nguyên từng lén đi tới hậu viện Ngũ Phúc đường, bị bà nội phạt đứng úp mặt vào tường nửa ngày.
Cậu không hiểu, vì thế lén hỏi cô út vì sao không thể tới đó chơi? Cô út nói đó là phòng sách của ông nội trước kia, bà nội tưởng niệm ông nên không hi vọng bọn họ tới đó quấy rối, vì thế cậu liền ghi nhớ trong lòng. Sau đó Thẩm Gia Thạch có thể tùy ý ra vào Ngũ Phúc đường, cậu còn ghen tị một phen, luôn tìm cơ hội ngáng chân Thẩm Gia Thạch. Hiện giờ xem ra, bức họa này được bà nội cất giữ ở hậu viện Ngũ Phúc đường. Bà nội sợ bọn họ không biết chừng mực nên mới cấm đi. Nhưng vì sao Thẩm Gia Thạch lại có thể? Hạ Trạch nghĩ không hiểu, lại càng không hiểu vì sao Thẩm Gia Thạch lại giúp bác hai? Chẳng lẽ vì Hạ Tân?
Hạ Trạch một đường suy nghĩ, tới bữa cơm tối cũng có chút không yên lòng. Biểu hiện của cậu bị Trì phụ xem trong mắt, phản ứng đầu tiên của ông là trừng mắt lườm Trì Dĩ Hoành, nhất định Dĩ Hoành đã nói gì đó dọa Tiểu Trạch.
Trì Dĩ Hoành bất đắc dĩ, thấy Hạ Trạch chỉ ăn mỗi món rau đặt trước mặt, liền gắp một khoanh chân giò hun khói mật ong cho cậu. Hạ Trạch nhất thời không kịp phản ứng, theo bản năng gắp con tôm say rượu mà Trì Dĩ Hoành thích nhất, uy tới bên miệng anh.
Trì Dĩ Hoành: “…”
Hạ Trạch: “…”
Bàn tay giống như bị phỏng, Hạ Trạch lập tức ném bay con tôm say rượu, tiện đà chăm chú ăn cơm trong chén mình. Trì Dĩ Hoành sau phút bất ngờ ban đầu thì nhanh chóng mỉm cười. Thấy Hạ Trạch vẫn như cũ nhất kiến chung tình với dĩa rau trước mặt, trong lòng buồn cười không ngừng gắp đồ ăn cho cậu. Cái dĩa nhỏ trước mặt Hạ Trạch nhất thời đầy ắp, Hạ Trạch cong cong khóe miệng, cũng bắt đầu gắp thức anh cho Trì Dĩ Hoành.
Hai người gắp qua gắp lại thực ấm áp, Trì phụ lẻ loi trơ trọi bị gạt qua một bên mất mác nhìn hai đứa, cư nhiên không ai nhớ tới chuyện gắp thức ăn cho ông. Trì phụ bất mãn ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Hạ Trạch sửng sốt một chút, không biết vì sao lại thấy trong mắt cữu cữu có một tia ai oán. Trì Dĩ Hoành phản ứng trước hết, hết biết nói gì giúp Trì phụ múc một chén canh. Trì phụ chờ mong nhìn về phía Hạ Trạch, Hạ Trạch nhịn không được mỉm cười.
Cảnh tượng trước mắt thực quen thuộc, tựa hồ trở về thời điểm hạnh phúc nhất ở đời trước. Trì phụ mỹ mãn ăn đồ ăn Hạ Trạch gắp cho mình, Hạ Trạch giương cao khóe miệng nhìn về phía Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành vừa lúc nhìn qua, tầm mắt chạm vào nhau, nhìn gương mặt tươi cười trong sáng của Hạ Trạch, trái tim Trì Dĩ Hoành không thể khống chế nảy lên thình thịch.
Dùng xong cơm tối, Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành đẩy đi ôn bài. Trì Dĩ Hoành ở phòng sách cùng Trì phụ nhắc tới chuyện ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’. Nghe Trì Dĩ Hoành nói rõ mọi chuyện, Trì phụ thở dài biểu thị Hạ Chí Kiệt sẽ không hại Hạ Chí Thành, bức đưa cho Hạ Trạch khẳng định là thật.
“Bản gốc không phải đã bị hủy rồi sao?” Trì Dĩ Hoành khó hiểu nói.
Trì phụ lắc đầu: “Năm đó rất loạn, ông nội con vẫn luôn gạt chúng ta. Những thứ đó kỳ thực không bị hủy, ông muốn hủy nhưng cụ Hạ không đồng ý, sống chết bảo vệ. Sau đó loạn lạc chấm dứt, cụ Hạ muốn trả lại nhưng ông nội con không chịu. Mấy thứ kia đều là vật ngoài thân, để trong nhà chúng ta bất quá cũng chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi, lưu lại cho cụ Hạ mới tốt. Những thứ đó đều là vật chết, trong mắt người yêu thích thì đáng giá ngàn vàng, không thích thì còn thua kém một ổ bánh mì.”
Trì Dĩ Hoành co rút khóe miệng, quyển họa cổ trị giá hơn một tỷ bị phụ thân đem so với bánh mỳ, khó trách ông nội cảm thấy lưu lại cho Hạ gia càng thích hợp hơn.
Trì phụ dừng một chút, gõ nhẹ mặt bàn: “Hạ Chí Thành phỏng chừng muốn tặng bức họa này cho Vương Tu Võ. Hừm, tính toán rất kỹ! Chuyện này không thể cho qua như vậy, dù sao cũng là tâm huyết của cụ Hạ, không thể để bọn họ tính toán phá hỏng. Ngày mai phụ thân với con tới Hạ gia một chuyến, mang theo Tiểu Trạch nói rõ ràng chuyện này. Hạ gia có kẻ trộm, phải để Hạ Chí Thành xử lý, Tiểu Trạch tốt nhất nên bị gạt ra khỏi chuyện này, tránh về sau gặp phiền toái.
Trì phụ nghĩ tới tính tình Hạ nãi nãi, trước giờ luôn ngang ngược không chịu nói lý, nhất là phương diện này nói không chừng lại liên lụy tới nhóc Thẩm gia, phỏng chừng giận gió đánh mèo mà phát giận lên ai đó. Ông nghĩ một chút, căn dặn Trì Dĩ Hoành không nên nói lai lịch bức họa này cho Hạ Trạch, Hạ Trạch chỉ cần biết nó là bản thật là đủ rồi. Này cũng là tránh Hạ gia nghĩ bọn họ có ý đồ.
Trì Dĩ Hoành gật gật đầu, cũng hiểu làm vậy là tốt nhất.
Ngoài cửa phòng sách, biểu tình Hạ Trạch trầm xuống. Lời cữu cữu cùng anh họ cậu nghe không đầy đủ, nhưng những điểm mấu chốt vẫn nghe được. Bức họa này vốn là của Trì gia, sau đó bạo loạn nên bị đưa qua Hạ gia, sau đó nữa liền biến thành thứ của Hạ gia. Cữu cữu không tính toán tranh, còn bảo anh họ không cần nói với mình.
Hạ Trạch không nghe tiếp nữa, trước khi người bên trong phát hiện liền xoay người trở về phòng. Cậu cẩn thận mở bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’, trong đầu nghĩ lại những lời cữu cữu nói. Rõ ràng là của Trì gia, vì sao cữu cữu lại không muốn tranh? Chỉ vì chúng vẫn luôn được bảo quản ở Hạ gia nên liền biến thành đồ Hạ gia sao? Trì gia không nói, bà nội liền xem là của mình? Hạ Trạch lại nghĩ tới phụ thân, phụ thân có biết lai lịch bức họa không? Bác hai thì sao? Bọn họ không biết hay biết mà cũng xem chúng là đồ Hạ gia?
Trong lòng Hạ Trạch khó chịu không nói nên lời, cữu cữu không tranh không có nghĩa là cậu sẽ không. Nếu bức họa này là của Trì gia, cậu nhất định phải nghĩ cách trả lại cho cữu cữu.
Hạ Trạch một lòng nghĩ xem làm thế nào lưu lại bức họa, lúc Trì Dĩ Hoành tới liền thấy Hạ Trạch ngồi nhìn sách giáo khoa thất thần. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ngọn đèn trên bàn học tỏa ra ánh sáng màu trắng ngà, chiếu sáng phạm vi một mét xung quanh. Sáng cùng tối đan xen, bóng Hạ Trạch bị kéo đi thật dài. Trì Dĩ Hoành nhớ tới tình cảnh ở Thúy Vi lâu, lúc đó Hạ Trạch đứng dưới ánh đèn đường, cũng rung động như lúc này, xinh đẹp mờ ảo hệt như một bức tranh.
Trì Dĩ Hoành theo bản năng phóng nhẹ cước bộ, đi tới phía sau Hạ Trạch. Hạ Trạch vẫn không phát hiện, tầm mắt Trì Dĩ Hoành dừng lại trên đầu Hạ Trạch. Tóc cậu hình như mới gội không lâu, xõa tung mềm mại, dưới ánh đèn bàn chiếu rọi sáng bóng như hắc diệu thạch.
“Nghĩ gì đó?” Trì Dĩ Hoành ôn hòa nói.
Hạ Trạch giật mình hoảng sợ, vội xoay người, trực tiếp đụng vào lồng ngực Trì Dĩ Hoành.
‘Ui’ hai người dựa vào quá gần, Hạ Trạch chỉ cảm thấy cái mũi bị đụng phải, ê ẩm, nước mắt dường như cũng sắp trào ra.
“Hạ Trạch?” Trì Dĩ Hoành nghe thấy âm thanh không đúng, đưa tay nâng cằm Hạ Trạch lên: “Làm sao vậy?”
Hạ Trạch chớp chớp mắt, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, ánh mắt là một mảnh mông lung. Tư thế hai người lúc này cực mờ ám, Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành ép buộc nâng đầu, ánh mắt ướt át, môi hé mở. Trì Dĩ Hoành cúi người nhìn cậu, nhẹ nhàng đưa tay áp lên mắt Hạ Trạch. Đầu ngón tay chạm vào một mảnh ướt át, nước mắt ấm áp men theo kẽ tay tựa hồ thấm vào tận trái tim Trì Dĩ Hoành. Anh gần như theo bản năng muốn ôm Hạ Trạch vào lòng trấn an, nhưng động tác làm được một nửa thì nghĩ tới gì đó, bàn tay nâng giữa không trung thay đổi vị trí, nhẹ nhàng dừng ở bả vai Hạ Trạch.
“Không sao chứ?” Trì Dĩ Hoành thấp giọng nói.
Hạ Trạch ngẩng đầu ‘ưm’ một tiếng, vốn không có việc gì, chỉ là cái mũi đau một chút.
Trì Dĩ Hoành buông lỏng tay, Hạ Trạch sờ soạng mở đèn trong phòng: “Sao anh họ lại tới đây?”
Trì Dĩ Hoành chỉ bức họa trên bản: “Phụ thân nói bức họa này hẳn là thật, ngày mai chúng ta nói chuyện này cho dượng, để dượng xử lý.”
Hạ Trạch không phản bác, gật gật đầu.
Trì Dĩ Hoành nghĩ nghĩ lại giải thích thêm một câu: “Chuyện này em không cần lo, tập trung ôn bài là tốt rồi.”
Hạ
Trạch lẳng lặng nhìn Trì Dĩ Hoành, dấu đi ý tưởng trong mắt, ngoan ngoãn nói: “Dạ!”
Trì phụ hôm sau cùng Hạ Trạch về Hạ gia đã là buổi tối. Hạ Chí Thành gần nhất rất bận rộn, cũng chỉ có buổi tối mới có chút thời gian. Trước đó nhận được tin Trì phụ muốn tới, Hạ Chí Thành rất bất ngờ. Bởi vì từ khi Trì Hân Vân qua đời, Trì phụ rất hiếm khi nguyện ý tới Hạ gia.
“Anh cả.” Hạ Chí thành luôn kính sợ Trì Thủ Chính, cố ý tự mình ra ngoài nghênh đón.
Trì phụ gật gật đầu, Chu Hàm Thanh dẫn Hạ Khải thân thiết ra đón, ý bảo Hạ Khải mau chào hỏi.”
“Cữu cữu, anh họ.” Hạ Khải lễ phép chào, lúc nhìn thấy Hạ Trạch thì hơi ngừng một chút rồi gọi một tiếng ‘anh’.
Trì phụ đối với Hạ Khải kì thực không có gì không thích, ôn hòa gật gật đầu.
Chu Hàm Thanh lướt qua Trì Dĩ Hoành thân thiết nhìn Hạ Trạch, sau đó quay đầu tươi cười mời mọi người vào phòng khách. Trì phụ khách sáo gật gật đầu, ý bảo lần này mình tới là có việc tìm Hạ Chí Thành.
Biểu tình Trì phụ rất nghiêm túc, Hạ Chí Thành khẽ nhíu mày, trong lòng cân nhắc dụng ý Trì phụ tới lần này, liền mời Trì phụ vào phòng sách. Hạ Trạch theo sát phía sau Trì Dĩ Hoành, không hề có ý tứ muốn tránh đi. Hạ Chí Thành liếc nhìn một cái, cố kỵ nhìn Trì phụ, cố nén lời nói đã dâng tới bên miệng.
Trong phòng khách, Chu Hàm Thanh bất an không ngừng ngẩng đầu nhìn trên lầu, trong lòng không ngừng suy đoán nguyên do Trì gia rầm rộ tới thăm. Xem bộ dáng Trì phụ dẫn theo Hạ Trạch bên người thì hẳn có quan hệ tới Hạ Trạch. Là cảm thấy bà không chăm sóc Hạ Trạch chu đáo? Muốn ra mặt giúp Hạ Trạch? Hay là vì gì khác?
Chu Hàm Thanh bồn chồn lo lắng, gần nhất Hạ Trạch ngày càng xa cách, mặc kệ bà cố gắng thế nào Hạ Trạch vẫn tỏ ra lạnh nhạt, đây là chuyện trước kia chưa từng có. Bà vốn tưởng Hạ Trạch tới thời kỳ phản nghịch, nhưng Hạ Trạch ngày càng thân thiết với Trì gia là thế nào? Chẳng lẽ Trì gia ở sau lưng xúi giục? Chu Hàm Thanh nghĩ không ra, một tháng trước Hạ Trạch vẫn còn thân thiết gần gũi, chỉ một khoảng thời gian ngắn mà thôi, rốt cuộc chuyện gì đã làm Hạ Trạch biến hóa lớn như vậy? Chu Hàm Thanh thấp thỏm, Hạ Trạch thoát khỏi sự kiểm soát làm bà rất bất an.
Bộ dáng này của bà dừng trong mắt Hạ Khải, Hạ Khải bất mãn phồng má. Chỉ cần Hạ Trạch xuất hiện, mẫu thân liền đặt hết sự chú ý lên người Hạ Trạch. Rốt cuộc mình thua kém Hạ Trạch chỗ nào? Là vì mình quá nghe lời sao? Hạ Khải căm giận nghĩ, cố ý làm rớt quyển sách trên tay, phịch một tiếng hấp dẫn sự chú ý của Chu Hàm Thanh. Đợi đến lúc Chu Hàm Thanh nhìn qua, Hạ Khải bĩu môi, hừ một tiếng quay đầu đi.
Chu Hàm Thanh lập tức trầm mặt.
Hai mẹ con Hạ Khải cùng Chu Hàm Thanh ở dưới lầu im lặng đấu đá. Trong phòng sách, Trì Thủ Chính biểu tình bình thản ý bảo Trì Dĩ Hoành lấy bức họa ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ ra.
Gương mặt Hạ Chí Thành lập tức hiện lên một tia chột dạ, nhưng càng nhiều hơn chính là kinh ngạc, giật mình nhìn Trì Thủ Chính: “Anh cả, này là ý tứ gì?”
Trì Thủ Chính không nhanh không chậm hớp một ngụm trà, nói: “Dĩ Hoành, con nói đi.”
Trì Dĩ Hoành cười cười, kể lại chân tướng mọi chuyện một lần. Đương nhiên từ miệng anh thì câu chuyện biến thành đầu tiên là anh đi đón Hạ Trạch, sau đó bác hai Hạ gia xuất hiện. Thấy Hạ Trạch ra ngoài một chuyến lúc về lại mang theo một cái túi đen, anh đương nhiên hỏi xem là cái gì, tiếp đó liền dẫn tới những chuyện sau đó.
Biểu tình Hạ Chí Thành trở nên khó coi, nhưng rất nhanh khống chế tình tự: “Hạ Trạch nói xem rốt cuộc là chuyện gì? Bác hai vì sao lại muốn tìm con?”
Hạ Trạch nghe ra ý tứ thăm dò trong giọng phụ thân, đang định mở miệng thì Trì phụ thản nhiên nói: “Thế nào? Dĩ Hoành nói không đủ rõ ràng sao? Về phần Chí Kiệt vì cái gì muốn tìm Tiểu Trạch, Chí Thành, cậu nên đi hỏi Chí Kiệt.”
Hạ Chí Thành bị Trì phụ làm nghẹn lời nhưng cũng không có cách nào. Ông không phải không tin lời Trì Dĩ Hoành, chính là đối với Trì gia, đối với bức họa này, ông luôn có cảm giác chột dạ, ẩn ẩn lại có chút chật vật nói không nên lời. Lai lịch bức họa này, ông không tin Trì phụ không biết, nhưng Trì phụ lại tỏ ra thực bình thản, hệt như bức họa này chỉ là một quyển giấy nháp, hoàn toàn không để tâm tới.
So với chuyện Hạ Chí Kiệt đánh tráo đồ dỏm suýt chút nữa làm ông xấu mặt, loại biểu hiện biết rõ nhưng không thèm để ý của Trì gia mới thực sự làm ông lúng túng. Nhất là Hạ Trạch còn ở nơi này, ông biết rõ bức họa này trên danh nghĩa là của Hạ Trạch, cứ việc Hạ Trạch không biết, Trì gia cũng không biết, nhưng ông vẫn có cảm giác thẹn quá thành giận.
Hạ Chí Thành miễn cưỡng cười cười: “Anh cả, chuyện này tôi sẽ xử lý.”
Trì phụ gật gật đầu, nói: “Vốn chuyện này không quan hệ tới Trì gia, nhưng thứ này dù sao cũng là tâm huyết của cụ Hạ, tôi mới nhiều chuyện một chút. Giờ mọi việc còn lại tôi tin tưởng cậu biết làm thế nào.”
Lời Trì phụ nói quả thực làm Hạ Chí Thành mất hết mặt mũi, biểu tình rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nữa. Trì phụ không để ý tới phản ứng của Hạ Chí Thành, nói xong chuyện liền rời đi. Hạ Trạch không đi cùng, trước đó đã nói với cữu cữu sẽ ở nhà một đêm, ngày mai sẽ tự mình tới Trì gia. Hạ Chí Thành tự mình tiễn Trì phụ, tận đến khi bóng dáng cha con Trì gia biến mất mới âm trầm quay về phòng sách.
Trong phòng sách, Hạ Trạch đang cẩn thận cuộn lại bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’, cảnh tượng này dừng trong mắt Hạ Chí Thành quả thực chói mắt vô cùng. Cảm giác chột dạ kinh hoảng mà nãy giờ ông kiềm chế rốt cuộc nhịn không được bạo phát.
“Hạ Trạch, cậu làm gì đó?”
Chu Hàm Thanh đi theo phía sau Hạ Chí Thành bị tiếng quát làm hoảng sợ, nghi ngờ nhìn về phía Hạ Trạch.
Hạ Chí Thành thẹn quá thành giận không hề che dấu cơn tức tối, Hạ Trạch chỉ cảm thấy châm chọc đến lợi hại. Nếu hôm qua cậu còn nghi ngờ chuyện phụ thân có biết lai lịch quyển họa này hay không thì biểu hiện của ông lúc này đã cho cậu đáp án. Cẩn thận đặt quyển họa vào hộp, vẻ mặt ẩn ẩn lộ ra chút mỉa mai: “Phụ thân không thấy sao? Con đang cất bức họa a. Tuy cữu cữu không nói nhưng bức họa này là của Trì gia, chúng ta phải hảo hảo bảo quản, phụ thân nói xem có phải không?”
Chống lại tầm mắt dường như hiểu rõ mọi chuyện của Hạ Trạch, Hạ Chí Thành sau một lúc lâu cũng không nói nên lời.
__________
Hoàn