Chương : 26
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [26] Kết Quả
*****
Vì một nguyên nhân không thể nói mà chột dạ, Hạ Chí Thành cam chịu để Hạ Trạch thu hồi ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’.
Hạ Trạch không giữ bức họa này trong nhà mà sáng sớm hôm sau tới ngân hàng mở một tủ bảo hiểm. Hành vi này làm Hạ Chí Thành hoàn toàn đen mặt, sáng sớm không khí trong nhà đã lặng ngắt như tờ, ngay cả Hạ Khải cũng vì Hạ Chí Thành mặt lạnh mà không dám hó hé gì.
Hạ Chí Thành giận dữ ra ngoài, phân phó lái xe mình phải về nhà tổ một chuyến. Hôm qua tuy Trì Thủ Chính không nói gì nhưng Hạ Chí Thành cũng không ngốc. Trì Dĩ Hoành có thể nghĩ thì ông cũng nghĩ được. Ông từ nhà tổ mang bức họa đi mà không hề phát hiện nó là đồ dỏm. Có thể nói nếu không có tài năng hội họa thì không thể nào phỏng giống như đúc như vậy. Cả Hạ gia tính toán có thể tiếp xúc với bức họa này, lại có cơ hội dùng giả đổi thật, trừ bỏ Hạ nãi hãi thì chỉ còn Thẩm gia thạch.
Hạ nãi nãi sẽ không làm loại sự tình này, không phải Thẩm Gia Thạch thì còn có thể là ai? Hạ Chí Thành nghiêm mặt, thật không nghĩ ra Thẩm Gia Thạch vì cái gì lại phối hợp với anh hai làm ra chuyện thế này? Hạ gia nuôi nó trong nhà không phải để nó làm kẻ cắp. Còn bức họa kia nữa? Hạ Chí Thành nghĩ tới thái độ đề phòng của Hạ Trạch ban sáng, trong lòng liền dâng lên một trận phẫn nộ. Đã không có bức họa đời Tống này, ông phải chuẩn bị một phần quà khác cho Vương Tu Võ. Chính là sinh nhật Vương Tu Võ đã sắp tới, thời gian không còn kịp.
Hạ Chí Thành tâm phiền ý loạn nhắm mắt lại, cảm thấy gần nhất hết thảy mọi chuyện đều không thuận lợi. Hạ Nguyên kiên quyết muốn mang Hạ Trạch xuất ngoại, đã bắt đầu liên hệ với trường học bên đó. Điền Hiểu Tĩnh bị kích thích, mỗi ngày đều nháo đòi ông nhận Hạ Nguyên, cô ta điên rồi sao? Lại còn… Hạ Chí Thành không muốn nghĩ tiếp nữa.
Nhà tổ Hạ gia, Hạ Chí Kiệt buồn bực đi tới đi lui. Sáng sớm nhận được điện thoại của Hạ Chí Thành, ông liền biết sự việc bại lộ. Nhưng càng đáng giận hơn là thằng nhóc Hạ Trạch chết tiệt kia không thèm nghe điện thoại, làm ông muốn xả giận cũng không được.
Hạ Chí Kiệt cáu kỉnh nghĩ, Hạ Chí Thành rốt cuộc biết bao nhiêu? Chuyện mình đổi bút tích thật? Hay chuyện nào khác? Nếu Hạ Chí Thành hỏi, mình nên nói thế nào? Thẩm Gia Thạch? Một ý niệm hiện lên trong đầu, Hạ Chí Kiệt lập tức khựng lại, cho dù mình liều chết nói không biết chuyện này thì chú tư khẳng định không tin. Không bằng cứ dứt khoát nhận sai?
Hạ Chí Kiệt suy nghĩ nửa ngày cũng không ổn, Hạ nãi nãi vừa thức dậy nghe tin Hạ Chí Kiệt tới liền ra ngoài tìm. Vừa thấy mặt, Hạ nãi nãi liền trách cứ: “Anh xem bộ dáng mình có ra làm sao không, vội vội vàng vàng. Trong nhà xảy ra chuyện gì?”
Hạ Chí Kiệt trong lòng nghĩ chuyện này có thể tính là xảy ra chuyện nghiêm trọng. Bất quá không dám tự mình nói với Hạ nãi nãi, chuyện này dính tới cả Thẩm Gia thạch, mà bà đối với đứa cháu trai này thế nào, cả Hạ gia đều biết rõ. Chuyện ông đổi tranh chỉ là nhỏ, nhưng nếu lộ Thẩm Gia Thạch ra, Hạ nãi nãi bị kích động thì phiền to. Còn nữa, trong tay Thẩm Gia Thạch nắm không ít thóp của ông, tựa như Thẩm Gia Thạch đã nói, cậu ta là bình mẻ không sợ nứt, hơn nữa hai người tốt xấu gì cũng có quan hệ tình cảm, ông cũng không muốn hủy Thẩm Gia Thạch.
“Không có chuyện gì, chỉ là chuyện hạng mục thành tây lần trước thôi, con hẹn chú tư gặp mặt, đang nghĩ xem nên nói thế nào.” Hạ Chí Kiệt thuận miệng nói.
Hạ nãi nãi nghi ngờ: “Chí Thành lần trước không phải đã đáp ứng rồi sao? Còn nói cái gì?”
Hạ Chí Kiệt trong lòng không còn nhẫn nại, chỉ đành cố lừa bà: “Đã nói không có chuyện gì mà, con nói vài câu với chú tư thôi.”
Mất nửa ngày lừa gạt Hạ nãi nãi, Hạ Chí Kiệt cảm thấy trong lòng ngày càng buồn bực. Mẫu thân đã một bó tuổi rồi mà chuyện gì cũng muốn quản, khó trách mọi người đều trốn tránh không muốn quay về nhà tổ.
Hạ Chí Thành tới, trong phòng khách chỉ còn mình Hạ Chí Kiệt. Hai anh em đối mặt, Hạ Chí Thành vẻ mặt khó coi, Hạ Chí Kiệt thì chột dạ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Hạ Chí Thành nghiêm mặt lạnh lùng nói thẳng: “Bức họa kia là chuyện gì?”
Hạ Chí Kiệt không ngờ Hạ Chí Thành lại vào thẳng vấn đề như vậy, nhất thời ấp úng: “Chú tư… này, chú xem…”
Phản ứng ấp úng này lại càng làm gia tăng cơn giận trong lòng Hạ Chí Thành. Trì gia tìm tới tận cửa, nói xa nói gần tỏ ra khinh thường, ánh mắt hiểu rõ của Hạ Trạch, nhớ tới mấy chuyện này rốt cuộc làm Hạ Chí Thành không giữ được bình tĩnh, phẫn nộ trách mắng Hạ Chí Kiệt: “Mấy thứ kia là gì anh không biết sao? Là thứ phụ thân lưu lại cho Hạ Trạch.”
Hạ Chí Kiệt vẫn là lần đầu tiên bị người ta chỉ thẳng vào mũi mà mắng như vậy, hơn nữa Hạ Chí Thành còn ẩn ẩn ám chỉ mình tính kế Hạ Trạch. Ông nén giận không nói gì, sắc mặt nhất thời đỏ ửng.
Hạ Chí Thành không quản sắc mặt Hạ Chí Kiệt, chỉ cần nghĩ tới phản ứng của Trì phụ đêm qua liền cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa giận phừng phừng, nói chuyện cũng không hề lựa lời.
“Đó là của Trì gia, là của Hạ Trạch. Anh không nói câu nào đã mưu toan lấy đồ cháu mình, anh nghĩ nếu Trì gia thấy thì sẽ phản ứng thế nào?”
Lời Hạ Chí Thành làm Hạ Chí Kiệt lúng túng, sự tình là vậy nhưng nếu bới móc ra lại là một chuyện khác. Ông rốt cuộc không thể tiếp tục im lặng, nhịn không được quát lại: “Chú tư, chú cũng biết đó là đồ của Hạ Trạch. Kia chú mang đi tặng người ta có nói với nó tiếng nào không? Hạ Trạch có biết không? Chú có nghĩ tới phản ứng của Trì gia không?”
Những lời này chọt trúng chỗ khó xử của Hạ Chí Thành. Hạ Chí Thành tức tới phát run, nửa ngày mới nói được một câu: “Hạ Trạch là con tôi, tôi là cha nó, thứ của nó tôi còn không thể dùng sao?”
Nói tới đây, Hạ Chí Kiệt liền cười lạnh.
“Mấy bức họa kia là của Trì gia, tôi lấy là không đúng. Nhưng những cái khác thì sao? Trong đó có cả đồ tổ tiên Hạ gia truyền lại, dựa vào cái gì đều cho Hạ Trạch? Những người khác trong Hạ gia đều chết sạch rồi sao? Dựa vào cái gì ai cũng không được, toàn bộ đều là của Hạ Trạch? Chú tư, chú nói đi? Nói a!”
Những lời này Hạ Chí Kiệt đã để trong lòng thật lâu. Bắt đầu từ năm đó phụ thân trước khi qua đời biểu thị để lại toàn bộ tranh chữ gia truyền cho Hạ Trạch, ông đã muốn hỏi dựa vào cái gì? Chẳng lẽ ông không phải họ Hạ? Anh cả không phải họ Hạ? Hay là Hạ Tư Mẫn, Hạ Tư Tuệ không phải họ hạ?
“Mấy thứ kia có giá trị thế nào, Hạ Trạch không biết, nhưng chẳng lẽ chú tư cũng không biết? Đó là gốc rễ làm Hạ gia đứng vững ở Hải thành này, là Hạ gia đời đời lưu truyền lại. Phụ thân nói phải lưu lại cho Hạ Trạch, khi đó nó chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi không hiểu chuyện nên không cự tuyệt, kia chú tư thì sao? Xem hai thằng anh này không tồn tại? Cho dù phụ thân hồ đồ thì Hạ Chí Thành chú cũng hồ đồ theo sao?”
Hạ Chí Kiệt càng nói càng lớn tiếng: “Nói đi nói lại thì không phải chú tư cũng động tâm sao? Quên đi hai thằng anh này, muốn độc chiếm hết?”
“À, suýt chút nữa tôi đã quên mất.” Hạ Chí Kiệt cười xùy một tiếng: “Phụ thân lưu là lưu cho Hạ Trạch, không phải chú tư. Chú có muốn độc chiếm thì cũng phải hỏi xem Hạ Trạch có chịu hay không? Tôi tính kế cháu tôi thì không dễ nghe, vậy chú tính toán con mình thì dễ nghe chắc? Nói ra cũng là mèo khen mèo dài đuôi, đừng có bày đặt lên mặt!”
“Ồn ào cái gì!” Hạ nãi nãi bị hai người khắc khẩu dẫn tới, nghiêm mặt đánh gảy: “Hai anh cộng lại cũng trăm tuổi rồi, còn bắt chước đám nhỏ mà tranh cãi. Như thế nào? Có phải còn muốn xắn tay áo lao vào đánh một trận không?”
Hạ nãi nãi xuất hiện làm Hạ Chí Thành cùng Hạ Chí Kiệt bình tĩnh trở lại. Hạ nãi nãi hừ một xuống ngồi xuống ghế gia chủ, quét mắt nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Nói đi, sao lại thế này?”
Hạ Chí Thành lạnh mặt không chịu nói, Hạ Chí Kiệt cười lạnh: “Chú tư nghi ngờ tôi tính kế đồ của Hạ Trạch, nói là của Trì gia, là phụ thân lưu lại cho Hạ Trạch, bảo tôi đừng đánh chủ ý.”
Hạ nãi nãi nghe vụ tranh cãi trước đó là vì mớ tranh chữ, giọng cũng trầm hẳn xuống: “Của Trì gia cái gì? Mấy chục năm trước gặp họa không cần, giờ đáng giá thì liền biến thành của Trì gia? Không có Trì gia gì hết, là của Hạ gia. Năm đó phụ thân mấy anh quả thực không công bằng, trước cứ để tôi bảo quản, chờ Hạ Trạch lớn một chút rồi nói sau.”
Hạ nãi nãi nói vậy thì ánh mắt Hạ Chí Kiệt nhất thời sáng lên, Hạ Chí Thành bất mãn, nén giận hừ lạnh nói: “Qua vài năm không biết mấy thứ kia còn bao nhiêu bản là thật.”
“Chí Thành, anh đây là ý gì?” Hạ nãi nãi nghe ra ám chỉ trong câu nói của Hạ Chí Thành, liền nhìn về phía Hạ Chí Kiệt.
Hạ Chí Kiệt trong lòng thầm mắng, vừa rồi chỉ là phát tiết oán hận tích tụ trong lòng nhiều năm mà thôi, về phương diện khác lại muốn cho qua chuyện mình tráo tranh. Không ngờ Hạ Chí Thành vẫn lật lại.
Hạ Chí Thành nghiêm mặt nói: “Bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ hôm qua mang đi là đổ dỏm, bản thật đã sớm bị anh hai thông đồng kẻ cắp trong nhà tráo đổi ra ngoài.”
Sắc mặt Hạ nãi nãi lập tức biến đổi: “Chí Kiệt?”
Hạ Chí Kiệt chột dạ né tránh tầm mắt Hạ nãi nãi.
Hạ nãi nãi lập tức khí dâng lên đỉnh đầu, toàn thân run rẩy không đứng dậy nổi. Kẻ đồng lõa trong nhà là ai thì không cần nói cũng biết: “Gia Thạch…” Lời còn chưa dứt, trước mắt bà đã tối sầm, cả người ngã ra lưng ghế.
“Mẫu thân!”
Sắc mặt hai anh em Hạ Chí Thành đột biến, lập tức nhào qua đỡ Hạ nãi nãi.
Lúc Hạ nãi nãi té xỉu, Hạ Trạch mới từ ngân hàng bước ra. ‘ Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ được cậu để trong tủ bảo hiểm, định bụng tìm một cơ hội thích hợp đưa lại cho cữu cữu. Nghe ý tứ cữu cữu, mấy thứ của Trì gia để ở nhà tổ cũng không ít, tốt nhất phải nghĩ cách lấy lại hết toàn bộ.
Hạ Trạch đứng bên lề đón xe, chuẩn bị tới Trì gia ôn bài. Nhàm chán nghịch điện thoại, trong đó tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của bác hai. Hẳn bác hai đã đoán ra chuyện vỡ lỡ nhưng không rõ tình huống nên mới cấp bách gọi cho cậu như vậy. Hạ Trạch cố ý không nghe điện thoại, cậu không cảm thấy bác hai vô tội. Giống như phụ thân, cậu không tin bác hai không biết mấy thứ này là của Trì gia. Thật không biết phụ thân cùng bác hai nói chuyện thế nào rồi? Hạ Trạch đang nghĩ lan man thì lão A gọi điện tới.
Từ sau lần trước giao tư liệu cho lão A xong, Hạ Trạch thường xuyên nhận được điện thoại của lão A. Đáng tiếc đều là báo có lệ, việc điều tra cơ bản không có tiến triển gì. Hạ Trạch nghĩ lần này cũng vậy, vì thế vừa đón xe vừa thờ ơ nghe máy.
“Alo.”
“Tôi tra ra Hàn Linh rồi.” Lão A vừa lên tiếng đã ném cho Hạ Trạch một quả bom bự.
Hạ Trạch lập tức sửng sốt. Hai chữ Hàn Linh này đả kích quá lớn, cậu lập tức phản ứng: “Ông đang ở nơi nào? Tôi tới ngay.”
Lão A báo ra một địa chỉ, chính là nơi gặp mặt Hạ Trạch lần trước. Hạ Trạch bất chấp việc phải tới Trì gia, trực tiếp chắn một chiếc xe nói địa chỉ. Dọc theo đường đi, lão A lải nhải kể việc mình làm thế nào tra ra Hàn Linh, nói đơn giản thì chính là nhìn chằm chằm. Mấy ngày đầu thủ hạ lão A chỉ theo dõi Hạ Chí Thành cùng Hạ Nguyên, nhưng suốt vài ngày không hề có phát hiện gì. Lão A quyết định mở rộng phạm vi, bắt đầu điều tra những người xung quanh. Mấy hôm sau, lão A phát hiện mẫu thân Liễu Giai của Hạ Nguyên cãi nhau với một người phụ nữ trung niên, hơn nữa còn nhắc tới tên Hạ Nguyên. Theo manh mối này, lão A một đường tra xét, rất nhanh liền tra ra tên của người phụ nữ kia chính là Hàn Linh.
Nửa giờ sau, Hạ Trạch xuất hiện trước mặt lão A.
Lão A kích động đưa hình chụp mấy ngày nay tới trước mặt Hạ Trạch, chỉ người phụ nữ trong hình nói: “Này, người này chính là Hàn Linh.”
Hạ Trạch nhìn chằm chằm người phụ nữ trong hình, trong lòng thầm nghĩ tới một cái tên ‘Điền Hiểu Tĩnh’.
…
“Hai người này là một!”
Lão K uể oải co rụt người trên sô pha, vừa nhàm chán nghịch ngợm cánh tay bị bó bột, vừa nói với điện thoại: “Cậu xem tới chưa?”
Bên kia đầu dây, Trì Dĩ Hoành lật tư liệu lão K vừa gửi tới, trầm mặc.
Lão K tấm tắc: “Cậu biết tôi mất bao nhiêu công sức không? Thật không ngờ hai người cậu bảo tôi điều tra lại cùng là một người. Tư liệu của người phụ nữ này đã bị người thay đổi, nếu không phải tôi tự thân xuất mã, dựa vào lão A ngu ngốc kia, muốn tra cũng không biết đến bao giờ.”
Trì Dĩ Hoành lật tư liệu, tên ban đầu của Hàn Linh là Điền Hiểu Tĩnh, hơn hai mươi năm trước là sinh viên của đại học Hải thành, cũng là bạn cùng lớp của Hạ Chí Thành. Lão K đặc biệt đánh dấu, quan hệ của Hàn Linh cùng Hạ Chí Thành ở trong trường rất bình thường, ngoài mặt không có hành động thân mật, nhưng theo điều tra thì hai người này lén lút lui tới. Lúc gần tốt nghiệp, Hàn Linh đột nhiên bị đuổi học, sau đó không còn tin tức. Nửa năm sau, Hàn Linh một lần nữa xuất hiện ở Hải thành, chưa kết hôn nhưng đang mang thai, từng tiếp xúc với Hạ gia. Không lâu sau Hàn Linh lại mất tích một lần nữa, lần xuất hiện tiếp theo là chín năm sau. Lúc này đã bỏ tên Điền Hiểu Tĩnh sửa thành Hàn Linh, tư liệu quá khứ cũng được chỉnh sửa toàn bộ. Sau đó Hàn Linh liền định cư ở Hải thành cho tới tận bây giờ.
Trì Dĩ Hoành khép tư liệu lại, trong đầu hiện lên vài mốc thời gian. Lúc Hàn Linh bị đuổi học cũng chính là lúc Hạ Chí Thành chủ động theo đuổi Trì Hân Vân. Nửa năm sau Hàn Linh xuất hiện ở Hải thành, hai nhà Trì Hạ đang chuẩn bị đám cưới. Hàn Linh cách chín năm xuất hiện, cô cô Trì Hân Vân qua đời. Trì Dĩ Hoành trầm tư, hiện giờ vấn đề là đứa con của Hàn Linh ở nơi nào?
Đối với vấn đề này, lão K cười ha hả: “Còn cần chút thời gian.”
Trì Dĩ Hoành: “…”
Cúp điện thoại, Trì Dĩ Hoành nhìn tư liệu trong tay, muốn tìm thời điểm thích hợp nói chuyện này với Hạ Trạch. Điền Hiểu Tĩnh cùng Hàn Linh là một, như vậy đứa con của bà là ai?
Trì Dĩ Hoành nghĩ tới đây, vô thức lướt nhìn thời gian mới phát hiện đã gần giữa trưa mà Hạ Trạch vẫn chưa tới, cũng không gọi điện. Xảy ra chuyện gì? Trì Dĩ Hoành cả kinh, lập tức gọi qua số Hạ Trạch.
Hơn mười giây sau, Hạ Trạch nghe máy: “Anh họ.”
“Em đang ở đâu?” Trì Dĩ Hoành vội hỏi.
“Chỗ lão A, ông tra ra Hàn Linh là ai.”
Âm thanh Hạ Trạch nghe có vẻ khá suy sụp, hiển nhiên tâm tình không tốt. Trì Dĩ Hoành lập tức bật dậy: “Em ở yên đó, anh tới ngay.”
Cúp điện thoại, Hạ Trạch trầm mặc nhìn chằm chằm bức hình trước mặt, lão A đồng tình vỗ vỗ, có chút ngốc an ủi: “Này đều là chuyện quá khứ, mẹ nhóc cũng qua đời rồi, dù sao hiện giờ cũng là mẹ kế, cho dù ba nhóc có ngoại tình… thì nhóc cũng không cần tức giận như vậy.”
Hạ Trạch không nói gì, phụ thân ngoại tình… đã là chuyện nằm trong dự đoán. Khoảnh khắc biết Hàn Linh cùng Điền Hiểu Tĩnh là một người, rất nhiều chuyện khi trước nghĩ mãi không hiểu lập tức có lời giải đáp, là một sự thật mà cậu không muốn đối mặt nhất.
Hạ Nguyên là con của Hàn Linh, là con riêng của phụ thân.
Phụ Thân cho tới nay luôn thiên vị Hạ Nguyên, cuộc khắc khẩu cuối cùng của bọn họ ở đời trước, Hạ Nguyên không tín nhiệm, Hạ Nguyên khẩn trương khi nghe tới tên Hàn Linh, Hạ Nguyên thất thố trong yến thọ Hạ nãi nãi, tất cả xâu chuỗi lại một chỗ đều chỉ thẳng vào sự thật này.
Hạ Trạch trầm mặc ngồi đó, nhớ đến những lời Hạ Nguyên đã nói trong đêm mưa kia. Không biết qua bao lâu, cậu hồi phục tinh thần, nhìn về phía lão a: “Ông giúp tôi điều tra…”
“Hạ Trạch.” Trì Dĩ Hoành đẩy cửa bước nhanh tới.
Lời Hạ Trạch bị đánh gãy, cậu ngẩng đầu nhìn Trì Dĩ Hoành, vẻ mặt mệt mỏi: “Lão A tra được Hàn Linh cùng Điền Hiểu Tĩnh là cùng một người.”
Tin tức này Trì Dĩ Hoành đã biết, anh càng quan tâm tới Hạ Trạch hơn: “Em không sao chứ?”
Trì Dĩ Hoành nắm vai Hạ Trạch đánh giá, Hạ Trạch lắc đầu, giao phần tư liệu trên bàn cho anh xem. Trì Dĩ Hoành thở phào một hơi, Hạ Trạch không có việc gì là tốt rồi. Tuy đã xem qua tư liệu điều tra của lão K, nhưng vẫn theo ý Hạ Trạch lật xem một lần. Tư liệu điều tra của lão A tuy không đầy đủ bằng lão K, nhưng đối với hoạt động hằng ngày của Hàn Linh thì chi tiết hơn một chút. Anh lật xem từng trang, lúc nhìn thấy cái tên Hàn Nguyên lặp lại mấy lần thì biểu tình trầm xuống, ý niệm vớ vẩn từng xuất hiện lúc trước lại một lần nữa hiện ra.
Tựa hồ tìm ra nguyên nhân khác thường của Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành trầm giọng nói: “Hạ Nguyên?”
Hạ Trạch biết Trì Dĩ Hoành hỏi gì, gật gật đầu thấp giọng nói: “Là anh ta.”
Trì Dĩ Hoành nhăn mặt nhíu mày, đau lòng ôm lấy Hạ Trạch.
Hạ Trach không đẩy Trì Dĩ Hoành, thấp giọng nói: “Em còn muốn điều tra một việc.”
“Cái gì?”
Hạ Trạch cụp mi mắt, nghiêm túc nói: “Nguyên nhân cái chết của mẫu thân năm đó.”
Ánh mắt Trì Dĩ Hoành híp lại, trở nên sắc bén: “Được!”
_________
Hoàn
*****
Vì một nguyên nhân không thể nói mà chột dạ, Hạ Chí Thành cam chịu để Hạ Trạch thu hồi ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’.
Hạ Trạch không giữ bức họa này trong nhà mà sáng sớm hôm sau tới ngân hàng mở một tủ bảo hiểm. Hành vi này làm Hạ Chí Thành hoàn toàn đen mặt, sáng sớm không khí trong nhà đã lặng ngắt như tờ, ngay cả Hạ Khải cũng vì Hạ Chí Thành mặt lạnh mà không dám hó hé gì.
Hạ Chí Thành giận dữ ra ngoài, phân phó lái xe mình phải về nhà tổ một chuyến. Hôm qua tuy Trì Thủ Chính không nói gì nhưng Hạ Chí Thành cũng không ngốc. Trì Dĩ Hoành có thể nghĩ thì ông cũng nghĩ được. Ông từ nhà tổ mang bức họa đi mà không hề phát hiện nó là đồ dỏm. Có thể nói nếu không có tài năng hội họa thì không thể nào phỏng giống như đúc như vậy. Cả Hạ gia tính toán có thể tiếp xúc với bức họa này, lại có cơ hội dùng giả đổi thật, trừ bỏ Hạ nãi hãi thì chỉ còn Thẩm gia thạch.
Hạ nãi nãi sẽ không làm loại sự tình này, không phải Thẩm Gia Thạch thì còn có thể là ai? Hạ Chí Thành nghiêm mặt, thật không nghĩ ra Thẩm Gia Thạch vì cái gì lại phối hợp với anh hai làm ra chuyện thế này? Hạ gia nuôi nó trong nhà không phải để nó làm kẻ cắp. Còn bức họa kia nữa? Hạ Chí Thành nghĩ tới thái độ đề phòng của Hạ Trạch ban sáng, trong lòng liền dâng lên một trận phẫn nộ. Đã không có bức họa đời Tống này, ông phải chuẩn bị một phần quà khác cho Vương Tu Võ. Chính là sinh nhật Vương Tu Võ đã sắp tới, thời gian không còn kịp.
Hạ Chí Thành tâm phiền ý loạn nhắm mắt lại, cảm thấy gần nhất hết thảy mọi chuyện đều không thuận lợi. Hạ Nguyên kiên quyết muốn mang Hạ Trạch xuất ngoại, đã bắt đầu liên hệ với trường học bên đó. Điền Hiểu Tĩnh bị kích thích, mỗi ngày đều nháo đòi ông nhận Hạ Nguyên, cô ta điên rồi sao? Lại còn… Hạ Chí Thành không muốn nghĩ tiếp nữa.
Nhà tổ Hạ gia, Hạ Chí Kiệt buồn bực đi tới đi lui. Sáng sớm nhận được điện thoại của Hạ Chí Thành, ông liền biết sự việc bại lộ. Nhưng càng đáng giận hơn là thằng nhóc Hạ Trạch chết tiệt kia không thèm nghe điện thoại, làm ông muốn xả giận cũng không được.
Hạ Chí Kiệt cáu kỉnh nghĩ, Hạ Chí Thành rốt cuộc biết bao nhiêu? Chuyện mình đổi bút tích thật? Hay chuyện nào khác? Nếu Hạ Chí Thành hỏi, mình nên nói thế nào? Thẩm Gia Thạch? Một ý niệm hiện lên trong đầu, Hạ Chí Kiệt lập tức khựng lại, cho dù mình liều chết nói không biết chuyện này thì chú tư khẳng định không tin. Không bằng cứ dứt khoát nhận sai?
Hạ Chí Kiệt suy nghĩ nửa ngày cũng không ổn, Hạ nãi nãi vừa thức dậy nghe tin Hạ Chí Kiệt tới liền ra ngoài tìm. Vừa thấy mặt, Hạ nãi nãi liền trách cứ: “Anh xem bộ dáng mình có ra làm sao không, vội vội vàng vàng. Trong nhà xảy ra chuyện gì?”
Hạ Chí Kiệt trong lòng nghĩ chuyện này có thể tính là xảy ra chuyện nghiêm trọng. Bất quá không dám tự mình nói với Hạ nãi nãi, chuyện này dính tới cả Thẩm Gia thạch, mà bà đối với đứa cháu trai này thế nào, cả Hạ gia đều biết rõ. Chuyện ông đổi tranh chỉ là nhỏ, nhưng nếu lộ Thẩm Gia Thạch ra, Hạ nãi nãi bị kích động thì phiền to. Còn nữa, trong tay Thẩm Gia Thạch nắm không ít thóp của ông, tựa như Thẩm Gia Thạch đã nói, cậu ta là bình mẻ không sợ nứt, hơn nữa hai người tốt xấu gì cũng có quan hệ tình cảm, ông cũng không muốn hủy Thẩm Gia Thạch.
“Không có chuyện gì, chỉ là chuyện hạng mục thành tây lần trước thôi, con hẹn chú tư gặp mặt, đang nghĩ xem nên nói thế nào.” Hạ Chí Kiệt thuận miệng nói.
Hạ nãi nãi nghi ngờ: “Chí Thành lần trước không phải đã đáp ứng rồi sao? Còn nói cái gì?”
Hạ Chí Kiệt trong lòng không còn nhẫn nại, chỉ đành cố lừa bà: “Đã nói không có chuyện gì mà, con nói vài câu với chú tư thôi.”
Mất nửa ngày lừa gạt Hạ nãi nãi, Hạ Chí Kiệt cảm thấy trong lòng ngày càng buồn bực. Mẫu thân đã một bó tuổi rồi mà chuyện gì cũng muốn quản, khó trách mọi người đều trốn tránh không muốn quay về nhà tổ.
Hạ Chí Thành tới, trong phòng khách chỉ còn mình Hạ Chí Kiệt. Hai anh em đối mặt, Hạ Chí Thành vẻ mặt khó coi, Hạ Chí Kiệt thì chột dạ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Hạ Chí Thành nghiêm mặt lạnh lùng nói thẳng: “Bức họa kia là chuyện gì?”
Hạ Chí Kiệt không ngờ Hạ Chí Thành lại vào thẳng vấn đề như vậy, nhất thời ấp úng: “Chú tư… này, chú xem…”
Phản ứng ấp úng này lại càng làm gia tăng cơn giận trong lòng Hạ Chí Thành. Trì gia tìm tới tận cửa, nói xa nói gần tỏ ra khinh thường, ánh mắt hiểu rõ của Hạ Trạch, nhớ tới mấy chuyện này rốt cuộc làm Hạ Chí Thành không giữ được bình tĩnh, phẫn nộ trách mắng Hạ Chí Kiệt: “Mấy thứ kia là gì anh không biết sao? Là thứ phụ thân lưu lại cho Hạ Trạch.”
Hạ Chí Kiệt vẫn là lần đầu tiên bị người ta chỉ thẳng vào mũi mà mắng như vậy, hơn nữa Hạ Chí Thành còn ẩn ẩn ám chỉ mình tính kế Hạ Trạch. Ông nén giận không nói gì, sắc mặt nhất thời đỏ ửng.
Hạ Chí Thành không quản sắc mặt Hạ Chí Kiệt, chỉ cần nghĩ tới phản ứng của Trì phụ đêm qua liền cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa giận phừng phừng, nói chuyện cũng không hề lựa lời.
“Đó là của Trì gia, là của Hạ Trạch. Anh không nói câu nào đã mưu toan lấy đồ cháu mình, anh nghĩ nếu Trì gia thấy thì sẽ phản ứng thế nào?”
Lời Hạ Chí Thành làm Hạ Chí Kiệt lúng túng, sự tình là vậy nhưng nếu bới móc ra lại là một chuyện khác. Ông rốt cuộc không thể tiếp tục im lặng, nhịn không được quát lại: “Chú tư, chú cũng biết đó là đồ của Hạ Trạch. Kia chú mang đi tặng người ta có nói với nó tiếng nào không? Hạ Trạch có biết không? Chú có nghĩ tới phản ứng của Trì gia không?”
Những lời này chọt trúng chỗ khó xử của Hạ Chí Thành. Hạ Chí Thành tức tới phát run, nửa ngày mới nói được một câu: “Hạ Trạch là con tôi, tôi là cha nó, thứ của nó tôi còn không thể dùng sao?”
Nói tới đây, Hạ Chí Kiệt liền cười lạnh.
“Mấy bức họa kia là của Trì gia, tôi lấy là không đúng. Nhưng những cái khác thì sao? Trong đó có cả đồ tổ tiên Hạ gia truyền lại, dựa vào cái gì đều cho Hạ Trạch? Những người khác trong Hạ gia đều chết sạch rồi sao? Dựa vào cái gì ai cũng không được, toàn bộ đều là của Hạ Trạch? Chú tư, chú nói đi? Nói a!”
Những lời này Hạ Chí Kiệt đã để trong lòng thật lâu. Bắt đầu từ năm đó phụ thân trước khi qua đời biểu thị để lại toàn bộ tranh chữ gia truyền cho Hạ Trạch, ông đã muốn hỏi dựa vào cái gì? Chẳng lẽ ông không phải họ Hạ? Anh cả không phải họ Hạ? Hay là Hạ Tư Mẫn, Hạ Tư Tuệ không phải họ hạ?
“Mấy thứ kia có giá trị thế nào, Hạ Trạch không biết, nhưng chẳng lẽ chú tư cũng không biết? Đó là gốc rễ làm Hạ gia đứng vững ở Hải thành này, là Hạ gia đời đời lưu truyền lại. Phụ thân nói phải lưu lại cho Hạ Trạch, khi đó nó chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi không hiểu chuyện nên không cự tuyệt, kia chú tư thì sao? Xem hai thằng anh này không tồn tại? Cho dù phụ thân hồ đồ thì Hạ Chí Thành chú cũng hồ đồ theo sao?”
Hạ Chí Kiệt càng nói càng lớn tiếng: “Nói đi nói lại thì không phải chú tư cũng động tâm sao? Quên đi hai thằng anh này, muốn độc chiếm hết?”
“À, suýt chút nữa tôi đã quên mất.” Hạ Chí Kiệt cười xùy một tiếng: “Phụ thân lưu là lưu cho Hạ Trạch, không phải chú tư. Chú có muốn độc chiếm thì cũng phải hỏi xem Hạ Trạch có chịu hay không? Tôi tính kế cháu tôi thì không dễ nghe, vậy chú tính toán con mình thì dễ nghe chắc? Nói ra cũng là mèo khen mèo dài đuôi, đừng có bày đặt lên mặt!”
“Ồn ào cái gì!” Hạ nãi nãi bị hai người khắc khẩu dẫn tới, nghiêm mặt đánh gảy: “Hai anh cộng lại cũng trăm tuổi rồi, còn bắt chước đám nhỏ mà tranh cãi. Như thế nào? Có phải còn muốn xắn tay áo lao vào đánh một trận không?”
Hạ nãi nãi xuất hiện làm Hạ Chí Thành cùng Hạ Chí Kiệt bình tĩnh trở lại. Hạ nãi nãi hừ một xuống ngồi xuống ghế gia chủ, quét mắt nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Nói đi, sao lại thế này?”
Hạ Chí Thành lạnh mặt không chịu nói, Hạ Chí Kiệt cười lạnh: “Chú tư nghi ngờ tôi tính kế đồ của Hạ Trạch, nói là của Trì gia, là phụ thân lưu lại cho Hạ Trạch, bảo tôi đừng đánh chủ ý.”
Hạ nãi nãi nghe vụ tranh cãi trước đó là vì mớ tranh chữ, giọng cũng trầm hẳn xuống: “Của Trì gia cái gì? Mấy chục năm trước gặp họa không cần, giờ đáng giá thì liền biến thành của Trì gia? Không có Trì gia gì hết, là của Hạ gia. Năm đó phụ thân mấy anh quả thực không công bằng, trước cứ để tôi bảo quản, chờ Hạ Trạch lớn một chút rồi nói sau.”
Hạ nãi nãi nói vậy thì ánh mắt Hạ Chí Kiệt nhất thời sáng lên, Hạ Chí Thành bất mãn, nén giận hừ lạnh nói: “Qua vài năm không biết mấy thứ kia còn bao nhiêu bản là thật.”
“Chí Thành, anh đây là ý gì?” Hạ nãi nãi nghe ra ám chỉ trong câu nói của Hạ Chí Thành, liền nhìn về phía Hạ Chí Kiệt.
Hạ Chí Kiệt trong lòng thầm mắng, vừa rồi chỉ là phát tiết oán hận tích tụ trong lòng nhiều năm mà thôi, về phương diện khác lại muốn cho qua chuyện mình tráo tranh. Không ngờ Hạ Chí Thành vẫn lật lại.
Hạ Chí Thành nghiêm mặt nói: “Bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ hôm qua mang đi là đổ dỏm, bản thật đã sớm bị anh hai thông đồng kẻ cắp trong nhà tráo đổi ra ngoài.”
Sắc mặt Hạ nãi nãi lập tức biến đổi: “Chí Kiệt?”
Hạ Chí Kiệt chột dạ né tránh tầm mắt Hạ nãi nãi.
Hạ nãi nãi lập tức khí dâng lên đỉnh đầu, toàn thân run rẩy không đứng dậy nổi. Kẻ đồng lõa trong nhà là ai thì không cần nói cũng biết: “Gia Thạch…” Lời còn chưa dứt, trước mắt bà đã tối sầm, cả người ngã ra lưng ghế.
“Mẫu thân!”
Sắc mặt hai anh em Hạ Chí Thành đột biến, lập tức nhào qua đỡ Hạ nãi nãi.
Lúc Hạ nãi nãi té xỉu, Hạ Trạch mới từ ngân hàng bước ra. ‘ Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ được cậu để trong tủ bảo hiểm, định bụng tìm một cơ hội thích hợp đưa lại cho cữu cữu. Nghe ý tứ cữu cữu, mấy thứ của Trì gia để ở nhà tổ cũng không ít, tốt nhất phải nghĩ cách lấy lại hết toàn bộ.
Hạ Trạch đứng bên lề đón xe, chuẩn bị tới Trì gia ôn bài. Nhàm chán nghịch điện thoại, trong đó tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của bác hai. Hẳn bác hai đã đoán ra chuyện vỡ lỡ nhưng không rõ tình huống nên mới cấp bách gọi cho cậu như vậy. Hạ Trạch cố ý không nghe điện thoại, cậu không cảm thấy bác hai vô tội. Giống như phụ thân, cậu không tin bác hai không biết mấy thứ này là của Trì gia. Thật không biết phụ thân cùng bác hai nói chuyện thế nào rồi? Hạ Trạch đang nghĩ lan man thì lão A gọi điện tới.
Từ sau lần trước giao tư liệu cho lão A xong, Hạ Trạch thường xuyên nhận được điện thoại của lão A. Đáng tiếc đều là báo có lệ, việc điều tra cơ bản không có tiến triển gì. Hạ Trạch nghĩ lần này cũng vậy, vì thế vừa đón xe vừa thờ ơ nghe máy.
“Alo.”
“Tôi tra ra Hàn Linh rồi.” Lão A vừa lên tiếng đã ném cho Hạ Trạch một quả bom bự.
Hạ Trạch lập tức sửng sốt. Hai chữ Hàn Linh này đả kích quá lớn, cậu lập tức phản ứng: “Ông đang ở nơi nào? Tôi tới ngay.”
Lão A báo ra một địa chỉ, chính là nơi gặp mặt Hạ Trạch lần trước. Hạ Trạch bất chấp việc phải tới Trì gia, trực tiếp chắn một chiếc xe nói địa chỉ. Dọc theo đường đi, lão A lải nhải kể việc mình làm thế nào tra ra Hàn Linh, nói đơn giản thì chính là nhìn chằm chằm. Mấy ngày đầu thủ hạ lão A chỉ theo dõi Hạ Chí Thành cùng Hạ Nguyên, nhưng suốt vài ngày không hề có phát hiện gì. Lão A quyết định mở rộng phạm vi, bắt đầu điều tra những người xung quanh. Mấy hôm sau, lão A phát hiện mẫu thân Liễu Giai của Hạ Nguyên cãi nhau với một người phụ nữ trung niên, hơn nữa còn nhắc tới tên Hạ Nguyên. Theo manh mối này, lão A một đường tra xét, rất nhanh liền tra ra tên của người phụ nữ kia chính là Hàn Linh.
Nửa giờ sau, Hạ Trạch xuất hiện trước mặt lão A.
Lão A kích động đưa hình chụp mấy ngày nay tới trước mặt Hạ Trạch, chỉ người phụ nữ trong hình nói: “Này, người này chính là Hàn Linh.”
Hạ Trạch nhìn chằm chằm người phụ nữ trong hình, trong lòng thầm nghĩ tới một cái tên ‘Điền Hiểu Tĩnh’.
…
“Hai người này là một!”
Lão K uể oải co rụt người trên sô pha, vừa nhàm chán nghịch ngợm cánh tay bị bó bột, vừa nói với điện thoại: “Cậu xem tới chưa?”
Bên kia đầu dây, Trì Dĩ Hoành lật tư liệu lão K vừa gửi tới, trầm mặc.
Lão K tấm tắc: “Cậu biết tôi mất bao nhiêu công sức không? Thật không ngờ hai người cậu bảo tôi điều tra lại cùng là một người. Tư liệu của người phụ nữ này đã bị người thay đổi, nếu không phải tôi tự thân xuất mã, dựa vào lão A ngu ngốc kia, muốn tra cũng không biết đến bao giờ.”
Trì Dĩ Hoành lật tư liệu, tên ban đầu của Hàn Linh là Điền Hiểu Tĩnh, hơn hai mươi năm trước là sinh viên của đại học Hải thành, cũng là bạn cùng lớp của Hạ Chí Thành. Lão K đặc biệt đánh dấu, quan hệ của Hàn Linh cùng Hạ Chí Thành ở trong trường rất bình thường, ngoài mặt không có hành động thân mật, nhưng theo điều tra thì hai người này lén lút lui tới. Lúc gần tốt nghiệp, Hàn Linh đột nhiên bị đuổi học, sau đó không còn tin tức. Nửa năm sau, Hàn Linh một lần nữa xuất hiện ở Hải thành, chưa kết hôn nhưng đang mang thai, từng tiếp xúc với Hạ gia. Không lâu sau Hàn Linh lại mất tích một lần nữa, lần xuất hiện tiếp theo là chín năm sau. Lúc này đã bỏ tên Điền Hiểu Tĩnh sửa thành Hàn Linh, tư liệu quá khứ cũng được chỉnh sửa toàn bộ. Sau đó Hàn Linh liền định cư ở Hải thành cho tới tận bây giờ.
Trì Dĩ Hoành khép tư liệu lại, trong đầu hiện lên vài mốc thời gian. Lúc Hàn Linh bị đuổi học cũng chính là lúc Hạ Chí Thành chủ động theo đuổi Trì Hân Vân. Nửa năm sau Hàn Linh xuất hiện ở Hải thành, hai nhà Trì Hạ đang chuẩn bị đám cưới. Hàn Linh cách chín năm xuất hiện, cô cô Trì Hân Vân qua đời. Trì Dĩ Hoành trầm tư, hiện giờ vấn đề là đứa con của Hàn Linh ở nơi nào?
Đối với vấn đề này, lão K cười ha hả: “Còn cần chút thời gian.”
Trì Dĩ Hoành: “…”
Cúp điện thoại, Trì Dĩ Hoành nhìn tư liệu trong tay, muốn tìm thời điểm thích hợp nói chuyện này với Hạ Trạch. Điền Hiểu Tĩnh cùng Hàn Linh là một, như vậy đứa con của bà là ai?
Trì Dĩ Hoành nghĩ tới đây, vô thức lướt nhìn thời gian mới phát hiện đã gần giữa trưa mà Hạ Trạch vẫn chưa tới, cũng không gọi điện. Xảy ra chuyện gì? Trì Dĩ Hoành cả kinh, lập tức gọi qua số Hạ Trạch.
Hơn mười giây sau, Hạ Trạch nghe máy: “Anh họ.”
“Em đang ở đâu?” Trì Dĩ Hoành vội hỏi.
“Chỗ lão A, ông tra ra Hàn Linh là ai.”
Âm thanh Hạ Trạch nghe có vẻ khá suy sụp, hiển nhiên tâm tình không tốt. Trì Dĩ Hoành lập tức bật dậy: “Em ở yên đó, anh tới ngay.”
Cúp điện thoại, Hạ Trạch trầm mặc nhìn chằm chằm bức hình trước mặt, lão A đồng tình vỗ vỗ, có chút ngốc an ủi: “Này đều là chuyện quá khứ, mẹ nhóc cũng qua đời rồi, dù sao hiện giờ cũng là mẹ kế, cho dù ba nhóc có ngoại tình… thì nhóc cũng không cần tức giận như vậy.”
Hạ Trạch không nói gì, phụ thân ngoại tình… đã là chuyện nằm trong dự đoán. Khoảnh khắc biết Hàn Linh cùng Điền Hiểu Tĩnh là một người, rất nhiều chuyện khi trước nghĩ mãi không hiểu lập tức có lời giải đáp, là một sự thật mà cậu không muốn đối mặt nhất.
Hạ Nguyên là con của Hàn Linh, là con riêng của phụ thân.
Phụ Thân cho tới nay luôn thiên vị Hạ Nguyên, cuộc khắc khẩu cuối cùng của bọn họ ở đời trước, Hạ Nguyên không tín nhiệm, Hạ Nguyên khẩn trương khi nghe tới tên Hàn Linh, Hạ Nguyên thất thố trong yến thọ Hạ nãi nãi, tất cả xâu chuỗi lại một chỗ đều chỉ thẳng vào sự thật này.
Hạ Trạch trầm mặc ngồi đó, nhớ đến những lời Hạ Nguyên đã nói trong đêm mưa kia. Không biết qua bao lâu, cậu hồi phục tinh thần, nhìn về phía lão a: “Ông giúp tôi điều tra…”
“Hạ Trạch.” Trì Dĩ Hoành đẩy cửa bước nhanh tới.
Lời Hạ Trạch bị đánh gãy, cậu ngẩng đầu nhìn Trì Dĩ Hoành, vẻ mặt mệt mỏi: “Lão A tra được Hàn Linh cùng Điền Hiểu Tĩnh là cùng một người.”
Tin tức này Trì Dĩ Hoành đã biết, anh càng quan tâm tới Hạ Trạch hơn: “Em không sao chứ?”
Trì Dĩ Hoành nắm vai Hạ Trạch đánh giá, Hạ Trạch lắc đầu, giao phần tư liệu trên bàn cho anh xem. Trì Dĩ Hoành thở phào một hơi, Hạ Trạch không có việc gì là tốt rồi. Tuy đã xem qua tư liệu điều tra của lão K, nhưng vẫn theo ý Hạ Trạch lật xem một lần. Tư liệu điều tra của lão A tuy không đầy đủ bằng lão K, nhưng đối với hoạt động hằng ngày của Hàn Linh thì chi tiết hơn một chút. Anh lật xem từng trang, lúc nhìn thấy cái tên Hàn Nguyên lặp lại mấy lần thì biểu tình trầm xuống, ý niệm vớ vẩn từng xuất hiện lúc trước lại một lần nữa hiện ra.
Tựa hồ tìm ra nguyên nhân khác thường của Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành trầm giọng nói: “Hạ Nguyên?”
Hạ Trạch biết Trì Dĩ Hoành hỏi gì, gật gật đầu thấp giọng nói: “Là anh ta.”
Trì Dĩ Hoành nhăn mặt nhíu mày, đau lòng ôm lấy Hạ Trạch.
Hạ Trach không đẩy Trì Dĩ Hoành, thấp giọng nói: “Em còn muốn điều tra một việc.”
“Cái gì?”
Hạ Trạch cụp mi mắt, nghiêm túc nói: “Nguyên nhân cái chết của mẫu thân năm đó.”
Ánh mắt Trì Dĩ Hoành híp lại, trở nên sắc bén: “Được!”
_________
Hoàn