Chương 4: Bữa cơm đầu tiên ăn cùng nhau từ khi kết hôn đến giờ
Trong lúc ăn cơm thì cô mới để ý. Sao một người đàn ông mà lại ăn ít như vậy, nghe có vẻ còn kén ăn. Thế là cô đành ra tay, cái gì ngon là cô gắp hết cho anh.
Nhưng anh vẫn lưỡng lự không ăn, cô thầm nghĩ:" Hay là anh ấy tưởng mình bỏ độc vào cơm nhỉ? Chắc thế rồi! "
Thôi thì cô đành dỗ anh chồng nhỏ ăn mới được.
- " Tử Hàn, hay em đút cho anh ăn nhé."
Nghe vậy trong thâm tâm anh cũng rất sửng sốt, có chút vui sướng. Nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lạnh lùng.
- " Không cần. Tôi tự ăn được."
- " Ừm. Vậy anh ăn nhiều vào."
Thấy ăn bắt đầu ăn hết những thứ cô gắp trong bát thì cô thật sự vui mừng khôn xiết. Trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm phải vỗ béo chồng. Để cho anh mập mạp thêm chút nữa. Chứ anh đối với cô là hơi gầy.
Trong bữa ăn thì cô luôn là người chăm sóc anh. Lâu lâu thì nói vài câu cho nó có bầu không khí. Chứ hai vợ chồng ăn cơm với nhau mà cô thấy không khí quá ảm đạm.
Sau khi ăn cơm xong thì anh tự giác đứng dậy dọn dẹp bàn ăn. Chắc là vì muốn tránh mặt cô đây mà. Chứ một vị chủ tịch uy quyền như anh làm gì phải dọn dẹp. Chỉ cần nói một câu thì có hàng tá người xếp hàng vui vẻ dọn đồ cho anh.
Người xưa có câu: " Căng da bụng trùng da mắt" mà. Cô ngồi ở ghế ngáp ngắn ngáp dài. Thấy vậy anh mở lời nhưng trong giọng điệu cũng không mang theo một chút hơi ấm nào.
- " Nếu mệt thì em về nhà nghỉ ngơi đi."
Cô bĩu môi ra vẻ làm nũng với anh.
- " Em chờ anh cùng về."
Tuy anh không biết lần này cô định bắt anh trả lại bằng cái gì nhưng vẫn nhịn không được có cảm giác vui vẻ trong lòng.
Thấy anh không nói gì mà còn có vẻ mặt đang trầm ngâm suy nghĩ. Thì cô tiến lại gần giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
- " Anh cho em mượn phòng nghỉ của anh nhá."
Nghe thấy giọng nói của cô thì anh nhìn về phía phòng nghỉ.
- " Để tôi gọi người thay ga giường cho em."
- " Không cần."
- " Em không chê tôi à!"
- " Có gì mà phải chê chúng ta là vợ chồng mà."
Nói xong cô vui vẻ chạy về phía phòng ngủ. Nhìn theo bóng dáng gần khuất sau cánh cửa của cô. Anh nhịn không được khóe môi anh không nhịn được nhếch lên một đường cong nhẹ.
Không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng bây giờ anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau khi chạy vào phòng đóng cửa, cô cảm nhận vì sao mình kiếp trước lại không nhận ra là chồng mình vừa đẹp trai nhiều tiền và đáng yêu như vậy nhỉ.
Nhìn cái vẻ mặt của anh khi bị cô hôn. Ôi thật đáng ghét làm sao! Cái vẻ mặt ngơ ngác, trong đáy mắt còn có chút ý cười. Không biết nên làm gì lúc đấy.
Dù là tổng tài không sợ trời không sợ đất, được người người kính phục và nể sợ nhưng cũng có lúc bối rối không biết nên làm gì.
Thôi thì bây giờ đi ngủ đã. Ngủ dậy xong thì cô lại tiếp tục nên kế hoạch quyến rũ anh chồng của cô.
Nằm trên giường chưa đến ba phút cô đã dần dần đi vào giấc ngủ.
Lúc cô đi ngủ thì anh cũng tranh thủ làm xong mọi công việc để tý đi về cùng cô. Vì vừa nãy cô có nói sẽ đi về cùng anh. Tuy không biết cô có nói thật hay không nhưng mà anh thật sự rất vui.
Khoảng ba tiếng sau thì cô đã tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mê man, cảm giác tinh thần sảng khoái. Tràn đầy tinh lực để yêu thương người chồng nhỏ bé của cô.
Cũng vừa đúng lúc anh làm gần xong công việc. Thì thấy cánh cửa phòng nghỉ nhẹ nhàng mở ra. Có một chiếc đầu nhỏ thò ra nhằm thám thính tình hình và cô cất giọng nói ngọt ngào, dễ nghe, trong trẻo của mình gọi tên anh. Khiến anh có một cảm giác hạnh phúc từ trong tim. Tim đập bình bịch. Nhưng mặt vẫn phải cố tỏ vẻ lạnh lùng. Không trả lời cô mà vẫn cúi đầu làm việc.
Cô nhẹ nhàng nhón chân bước ra khỏi phòng đi đến chiếc ghế trước bàn làm việc của anh ngồi xuống.
- " Anh sắp xong chưa"
- " Sắp xong rồi. Em đợi tôi một lát."
Nghe anh trả lời vậy thì cô ngoan ngoãn ngồi nhìn anh làm việc. Cô thầm cảm thán bình thường anh đã đẹp trai không ai sánh bằng rồi. Mà bây giờ còn đang tập chung làm việc thì càng thêm đẹp trai. Ánh mắt cô nhìn anh càng ngày càng nóng bỏng. Như muốn ăn anh luôn tại chỗ.
Dưới cái ánh nhìn nóng bỏng ấy của cô thì tim anh càng ngày càng đập nhanh, khiến anh khó kiểm soát. Anh giả vờ ho nhẹ để dời sự chú ý của cô đi.
Nhưng anh vẫn lưỡng lự không ăn, cô thầm nghĩ:" Hay là anh ấy tưởng mình bỏ độc vào cơm nhỉ? Chắc thế rồi! "
Thôi thì cô đành dỗ anh chồng nhỏ ăn mới được.
- " Tử Hàn, hay em đút cho anh ăn nhé."
Nghe vậy trong thâm tâm anh cũng rất sửng sốt, có chút vui sướng. Nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lạnh lùng.
- " Không cần. Tôi tự ăn được."
- " Ừm. Vậy anh ăn nhiều vào."
Thấy ăn bắt đầu ăn hết những thứ cô gắp trong bát thì cô thật sự vui mừng khôn xiết. Trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm phải vỗ béo chồng. Để cho anh mập mạp thêm chút nữa. Chứ anh đối với cô là hơi gầy.
Trong bữa ăn thì cô luôn là người chăm sóc anh. Lâu lâu thì nói vài câu cho nó có bầu không khí. Chứ hai vợ chồng ăn cơm với nhau mà cô thấy không khí quá ảm đạm.
Sau khi ăn cơm xong thì anh tự giác đứng dậy dọn dẹp bàn ăn. Chắc là vì muốn tránh mặt cô đây mà. Chứ một vị chủ tịch uy quyền như anh làm gì phải dọn dẹp. Chỉ cần nói một câu thì có hàng tá người xếp hàng vui vẻ dọn đồ cho anh.
Người xưa có câu: " Căng da bụng trùng da mắt" mà. Cô ngồi ở ghế ngáp ngắn ngáp dài. Thấy vậy anh mở lời nhưng trong giọng điệu cũng không mang theo một chút hơi ấm nào.
- " Nếu mệt thì em về nhà nghỉ ngơi đi."
Cô bĩu môi ra vẻ làm nũng với anh.
- " Em chờ anh cùng về."
Tuy anh không biết lần này cô định bắt anh trả lại bằng cái gì nhưng vẫn nhịn không được có cảm giác vui vẻ trong lòng.
Thấy anh không nói gì mà còn có vẻ mặt đang trầm ngâm suy nghĩ. Thì cô tiến lại gần giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
- " Anh cho em mượn phòng nghỉ của anh nhá."
Nghe thấy giọng nói của cô thì anh nhìn về phía phòng nghỉ.
- " Để tôi gọi người thay ga giường cho em."
- " Không cần."
- " Em không chê tôi à!"
- " Có gì mà phải chê chúng ta là vợ chồng mà."
Nói xong cô vui vẻ chạy về phía phòng ngủ. Nhìn theo bóng dáng gần khuất sau cánh cửa của cô. Anh nhịn không được khóe môi anh không nhịn được nhếch lên một đường cong nhẹ.
Không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng bây giờ anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau khi chạy vào phòng đóng cửa, cô cảm nhận vì sao mình kiếp trước lại không nhận ra là chồng mình vừa đẹp trai nhiều tiền và đáng yêu như vậy nhỉ.
Nhìn cái vẻ mặt của anh khi bị cô hôn. Ôi thật đáng ghét làm sao! Cái vẻ mặt ngơ ngác, trong đáy mắt còn có chút ý cười. Không biết nên làm gì lúc đấy.
Dù là tổng tài không sợ trời không sợ đất, được người người kính phục và nể sợ nhưng cũng có lúc bối rối không biết nên làm gì.
Thôi thì bây giờ đi ngủ đã. Ngủ dậy xong thì cô lại tiếp tục nên kế hoạch quyến rũ anh chồng của cô.
Nằm trên giường chưa đến ba phút cô đã dần dần đi vào giấc ngủ.
Lúc cô đi ngủ thì anh cũng tranh thủ làm xong mọi công việc để tý đi về cùng cô. Vì vừa nãy cô có nói sẽ đi về cùng anh. Tuy không biết cô có nói thật hay không nhưng mà anh thật sự rất vui.
Khoảng ba tiếng sau thì cô đã tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mê man, cảm giác tinh thần sảng khoái. Tràn đầy tinh lực để yêu thương người chồng nhỏ bé của cô.
Cũng vừa đúng lúc anh làm gần xong công việc. Thì thấy cánh cửa phòng nghỉ nhẹ nhàng mở ra. Có một chiếc đầu nhỏ thò ra nhằm thám thính tình hình và cô cất giọng nói ngọt ngào, dễ nghe, trong trẻo của mình gọi tên anh. Khiến anh có một cảm giác hạnh phúc từ trong tim. Tim đập bình bịch. Nhưng mặt vẫn phải cố tỏ vẻ lạnh lùng. Không trả lời cô mà vẫn cúi đầu làm việc.
Cô nhẹ nhàng nhón chân bước ra khỏi phòng đi đến chiếc ghế trước bàn làm việc của anh ngồi xuống.
- " Anh sắp xong chưa"
- " Sắp xong rồi. Em đợi tôi một lát."
Nghe anh trả lời vậy thì cô ngoan ngoãn ngồi nhìn anh làm việc. Cô thầm cảm thán bình thường anh đã đẹp trai không ai sánh bằng rồi. Mà bây giờ còn đang tập chung làm việc thì càng thêm đẹp trai. Ánh mắt cô nhìn anh càng ngày càng nóng bỏng. Như muốn ăn anh luôn tại chỗ.
Dưới cái ánh nhìn nóng bỏng ấy của cô thì tim anh càng ngày càng đập nhanh, khiến anh khó kiểm soát. Anh giả vờ ho nhẹ để dời sự chú ý của cô đi.