Chương 4:
“Tô Hồng, cô quả thực chính là biến thái……”Tô Miên như thế nào cũng không nghĩ tới, Tô Hồng cư nhiên có thể ngoan độc như vậy.Cô ta chính là chị họ cô, biết rõ Tưởng Nghị có bệnh còn đem mình đẩy cho hắn.Cô vẫn luôn xem cô ta như chị gái ruột, mặc dù cô ta gả cho Ngụy Chấn Huy, cô cũng không oán cô ta.“Tao biến thái, là ai đem tao biến thành cái dạng này?Là mày! Tô Miên, nếu mà không có mày, tao cùng Ngụy Chấn Huy nhất định sẽ hạnh phúc cả đời.” Tô Hồng cuồng loạn mà nói, lại cho Tô Miên một bạt tai.Tô Miên mở miệng mà thở phì phò, một câu cũng nói không nên lời.Nguyên lai vận mệnh của cô đời này bi thảm, thế nhưng đều là một tay Tô Hồng can thiệp tạo thành.Có lẽ là bộ dáng chật vật của cô xúc động Tô Hồng, bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng ở trên mặt Tô Miên nhẹ nhàng vuốt ve, giờ phút này ánh mắt thế nhưng mang theo vài phần ôn nhu.“Em gái tốt của tao, mấy năm nay thời điểm Ngụy Chấn Huy nhớ mày, liền đem mình nhốt ở thư phòng, đối với tấm ảnh nhỏ 30 năm trước kia của mày nhìn đến phát ngốc, một lần chính là cả đêm!Tao tuy rằng gả cho anh ấy, nhưng trước đến nay đều không có được anh ấy! Tiện nhân, đều là mày làm hại!”Bang, bang, Tô Hồng nói xong, sắc mặt đột biến, lại quăng cho Tô Miên hai cái tát, lực tay lớn đến nỗi cô ta chính mình đánh xong đều cảm thấy đau tay, “Hối hận sao? Hối hận vì hận anh ấy cả đời sao? Ha ha ha!”Sau khi Tô Hồng trả thù, tiếng cười vui sướng ở trong đêm tối có vẻ phá lệ âm trầm.Vì yêu Ngụy Chấn Huy, cô ta khổ cả đời, hận cả đời, cô ta như thế nào có thể để Tô Miên sống tốt!Tô Miên cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt, rốt cuộc chống đỡ không được, theo tường thô ráp xi măng ngã ngồi trên mặt đất.Thân thể bị tàn phá bất kham, trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.Ngụy Chấn Huy, nguyên lai thích cô cả đời!Cô sao lại không phải?Cô hận anh, cô oán anh, kia đều là bởi vì cô yêu anh, trong lòng cô vẫn luôn không quên anh được!Cô vẫn luôn làm chính mình quên anh, không cần nhớ anh, chính là cô thật sự làm không được a!Cô sẽ không biết cố gắng nghĩ lại bộ dáng anh lạnh lùng nghiêm túc, nhớ tới anh đĩnh bạt như cây bách, nhớ tới anh cũng ôn nhu mà gọi cô là Tiểu Miên.Vô số đêm đen tối cô độc, cô sẽ mơ thấy Ngụy Chấn Huy.Vô số hình ảnh lướt qua nháy mắt, cô sẽ nhớ tới Ngụy Chấn Huy.Cô đem tình cảm thật sâu này chôn giấu dưới đáy lòng, cô cho rằng chỉ là cô một bên tình nguyện.Không nghĩ tới, anh cũng giống như cô, yêu cô.Người mình yêu vừa vặn yêu mình, là cảm giác như thế nào?Tô Miên hiện tại liền ở thể hội, tuy rằng cô biết được có chút muộn, nhưng mà, lại có quan hệ gì.Anh yêu cô, là đủ rồi.Tô Miên đột nhiên cười, hơn 30 năm qua, cô chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Hơn 30 năm cô chịu ủy khuất cùng khuất nhục đều là đáng giá.Thật muốn cảm ơn Tô Hồng nói cho cô chân tướng.Tô Miên cười kinh diễm Tô Hồng, cũng hoàn toàn làm Tô Hồng điên tiết, cô không rõ đã biết hết thảy, cô vì cái gì cười? Cô không phải nên khóc sao?“Tiện nhân!”Tô Hồng một chân đạp lên lưng Tô Miên, “Tao cho mày cười!” Nói xong dùng chân hung hăng nghiền một cái.Phần lưng đột nhiên chịu lực, Tô Miên một trận ho khan, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.Tô Hồng nhìn thoáng qua liền minh bạch, “Độc phát rồi? Tao chuẩn bị cho mày Ngũ Độc Tán, cảm giác thế nào?”“Ngũ Độc Tán?” Tô Miên vẫn là lần đầu tiên nghe cái tên này.“Là tao chuyên môn vì mày nghiên cứu chế tạo độc dược mãn tính, vô sắc vô vị.Từ khi mày bắt đầu bị bỏ tù, tao cho người bỏ ở trong bữa sáng của mày.Bắt đầu không có bệnh trạng gì, theo độc tố không ngừng tích lũy, càng về sau sau càng lợi hại.Thời điểm phát tác tựa như bị một lần lăng trì, một đao tiếp một đao, một đao đau hơn một đao, tư vị kia không dễ chịu đi!” Dùng sức đạp lên trên lưng Tô Miên một cái, Tô Miên lại phun ra một búng máu.