Chương 14
Cô cười như không cười nhìn về phía bọn họSự ghen tị từ đời trước và đời sau quanh quẩn trong tâm trí cô, thứ hạnh phúc mà cô không có được, kỳ thật những thứ này đối với cô quá xa xỉNinh Viên Viên cảm thấy bản thân như một kẻ thừa thải trên thế giới, họ ngoài trừ cái danh cùng máu mủ ra thì chẳng có liên can gì đến cô. Ninh Cảnh Thiên cảm nhận sắc mặt cô không tốt, anh khẽ mím môi, chán ghét nhìn đám người đóAnh làm động tác nhìn đồng hồ trên, khẽ nhíu mày, cười nói:"Haha, cũng lâu rồi em không được nói chuyện cùng cháu gái, nên em muốn ra ngoài đi cùng con bé một chuyến, anh không phiền chứ?"Ninh Chí Đức có chút sững sốt, vốn hắn định giữ người lại để bàn chuyện làm ăn, những đột nhiên Ninh Cảnh Thiên này mới về lại muốn đi tiếp quả thật khiến hắn tức điên. Ông ta thầm oán giận Ninh Viên Viên, tất đều tại con ranh đó đột nhiên trở vềÔng ta không dám từ chối lẳng lặng gượng cười"Không sao không sao, bữa khác anh em chúng ta ăn chung cũng được"Nói xong còn làm bộ vui vẻNinh Viên Viên thật phục ông già này có tính nhẫn nại khá tốt, cô cúi thấp đầu nghoẻn miệng cười lạnhNinh Cảnh Thiên nhanh chóng từ biệt rồi dắt tay cô rời khỏiNinh Viên Viên thấy xe cô còn ở ngoài, nhanh chóng thoát tay Ninh Cảnh Thiên ra, hắn cảm thấy cô giãy dụa liền nắm chặt lạiÁnh mắt của anh trở nên buồn bã nhìn cô, Ninh Viên Viên hơi sững người lại, trao cho Ninh Cảnh Thiên ánh mắt 'nhìn cái gì'Ninh Cảnh Thiên nhìn chiếc xe đậu ngoài cổng, như hiểu ra được vấn đề của cô. Hắn xoa đầu cô gái nhỏ, mái tóc mềm mại tiếp xúc với bàn tay anh. Ninh Cảnh Thiên cười dịu dàng lơ đễnh nói:"Cháu yên tâm, chú sẽ kêu người đưa xe cháu về Tần gia". Ninh Cảnh Thiên nắm tay cô lôi đi:"Đi thôi, sáng giờ chú chưa ăn gì hết"Cô chưa kịp mở miệng đã bị hắn dắt điNinh Viên Viên nhìn con xe Mercedes-Maybach Exelero màu đen siêu ngầu. Cô cảm thấy thật ghen tị, mặc dù chiếc hiện tại đối với cô cũng cảm thấy quá ngon rồi, nhưng cái cảm giác bây giờ đối với cô là ngưỡng mộ chết đi đượcNinh Cảnh Thiên mở cửa xe cho côNinh Viên Viên nhìn hắn, rồi lặng lẽ bước vàoNinh Cảnh Thiên lại mỉm cười!Ặc! Sao người này cứ thích cười quá nhỉ?Cô cảm thấy kì thực cũng Không thấy bài xích với người chú này, nếu lúc nguyên chủ không thể trân trọng thì cô sẽ thay thế cô ta sống thật tốtKhông mắc phải những sai lầm mà nguyên chủ không nên cóCô chống tay lên bệ cửa xe, lặng lẽ liếc nhìn Ninh Cảnh Thiên. Sườn mặt tinh tế, mái tóc khá dài được vén lên trông nhìn thật ôn nhuCảm giác mang lại cho người gần gũi hiền lành. Áo sơ mi trắng làm nổi bật lên nước da trắng của người đàn ông, ngón tay thon dài xinh đẹp nắm chặt bô lăngCô thu lại tầm mắt, không trong xe yên tĩnh không ai nói một lời, Ninh Viên Viên chợt cảm thấy đáng tiếc. Người chú này thật quá ngu ngốc, anh ta vốn dĩ biết tất cả mọi chuyện mà anh ta lại vì cháu gái mình làm những chuyện trái đạo líKết cục phải ngồi tùThật thảm a...Cô thật nghi ngờ, tại sao Ninh Cảnh Thiên có thể vì nguyên chủ mà mà làm những chuyện anh ta ghét như vậyTrong tiểu thuyết, Ninh Cảnh Thiên là người được miêu tả cho sự chính trực, toát ra khí chất công chính. Vẻ ngoài tuy lãnh đạm nhưng anh ta đối với nguyên chủ thật ôn nhu, có thể vì cô mà bỏ đi cái gọi là pháp luậtNinh Viên Viên lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ, những con đường không quen thuộc đập vào tầm mắt, cô lặng lẽ thở dàiNinh Cảnh Thiên nhìn về phía cháu gái mình, hắn chợt cảm đau lòng. Con bé quả thật đã lớn lên, trưởng thành hơn. Không còn là bộ dạng non nớt chậm chạp khi gặp hắn, hắn cảm thấy người làm chú như mình thật đáng tráchCô quả thật là thay đổi không ít, lúc hắn đi xuống. Ninh Cảnh Thiên xém chút nữa là không nhận ra cô, cô gái gương mặt lạnh lùng nhìn Ninh Khanh, mắt phượng xinh đẹp Lời nói tuy uy hiếp nhưng rất có mị lực, mái tóc dài xinh đẹp bị hất lênBộ dạng kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất của cô đứng đối chọi với Ninh Chí Đức, thật khiến hắn mở mang tầm mắtCô gái nhỏ tay chống trên bệ cửa, gương mặt chán chường nhìn ra ngoài "Cháu muốn ăn gì?"Ninh Viên Viên nghĩ nghĩ, nói:"Cháu muốn ăn đồ cay". Xong hưng phấn nhìn hắnNinh Cảnh Thiên bất giác buồn cườiCháu gái càng lúc càng đáng yêu"Được!"Ninh Viên Viên móc di động ra chơi game, xong trộm lén nhìn Ninh Cảnh ThiênCô cảm thấy có chút khẩn trương, vì cái gì? Nguyên chủ vốn đối với người bày vừa vô lễ không coi ai ra gìĐột nhiên lại ngoan ngoãn đột xuất, không khỏi khiến cho người khác cảm thấy nghi ngờ, cô sợ Ninh Cảnh Thiên biết cô không phải cháu gái anh taNếu như anh biết, có khi nào người đàn ông này xử cô trước khi nam chính ra tay không?