Chương 15
Nói đến đây cơ thể cô theo bản năng rùng mình, cô bất giác đưa hai xoa vãiNinh Cảnh Thiên thu một màn vào mắt, không khỏi buồn cười. Cảm thấy không khí quá yên lặng, hắn lại cảm thấy buồn bãThoáng cái đã đến nơiNinh Cảnh Thiên đưa cô vào một nhà hàng Trung Quốc, không gian yên tĩnh sạch sẽ, được trang trí theo phong cách cổ đạiPhục vụ tận tình ra chào đón, dẫn cô vào một phòng riêng. Cô bất giác đưa mắt nhìn xung quanh, Ninh Cảnh Thiên đưa cô một cái menu nói:"Cháu thích ăn gì cứ gọi"Ninh Viên Viên lúc nãy tâm vốn không tốt, nhưng khi được dẫn đi ăn tâm trạng buồn bực vơi đi không ít. Ninh Viên Viên gọi một cái lẩu cay Trùng Khánh, rau mực cay Tứ Xuyên, sủi cảo chiên, gà xào ớtNinh Cảnh Thiên không ngờ cháu gái mình ăn khoẻ như vậy, có chút kinh ngạc. Trong quan niệm của hắn thì phụ nữ thường ăn khá ít để giữ dáng người thon gọnNghĩ đến đây hắn cảm thấy khác người, ha ha haNinh Cảnh Thiên không gọi món, mặc sức cô gọi gì ăn náy. Anh vốn không kén ăn, đặc biệt rất thích ăn cayVốn dĩ nhiều năm đi nước ngoài, ăn những món Tây khiến hắn khá ngán. Thường xuyên phải đi gặp đối tác nên địa điểm hẹn sẽ là các nhà hàng Châu ÂuNhân viên phục vụ bảo hai người đợiNinh Cảnh Thiên chống tay đỡ mặt, ánh mắt có vui vẻ. Ninh Viên Viên bị nhìn đến nổi da gà, nhíu mày trừng hắn:"Chú nhìn cái gì?"Hắn đột nhiên bị chỉ điểm khá rõ ràng nên có hơi sững sốt, mỉm cười nói:"Chú đang nhìn kĩ khuôn mặt cháu gái mình lớn lên xinh đẹp như thế nào"Ninh Viên Viên hít thở sâu, đột nhiên nhận ra người này rất thiếu đòn và không biết xấu hổ, cô bĩu môi chất vấn"Chú biết nhìn chằm chằm vào người khác là rất bất lịch sự không?"Ninh Cảnh Thiên buồn cười:"Cháu là cháu gái của ta, có gì bất lịch sự cơ chứ?"Hắn đột nhiên đảo đảo mắt, cười trông thật kỳ quặc nói:"Không phải lúc nhỏ cháu cũng chú chằm chằm như vậy rồi khen chú đẹp trai không ngớt sao?"Ninh Viên Viên bất giác câm nín, má có vụ này luôn sao?Cô thật cảm thấy đau đầu, xung quanh mình đột nhiên có nhiều người không được bình thường, cảm giác lạ lẫm không nói thành tiếngCô lơ đễnh nhìn qua chỗ khác:"Cái đó chỉ là lúc nhỏ"Thoáng chốc, không khí trong phòng tĩnh lặng. Ninh Cảnh Thiên trầm mặc, nụ cười thoáng chốc có chút bi thương cùng buồn bã. Hắn vân vê ly rượu trên bàn, chậm rãi nói:"Đúng vậy, chú đột nhiên cảm thấy mình đã già đi khá nhiều"Ninh Viên Viên nhìn vẻ mặt hắn, tự nhiên có chút đau lòngCô kỳ thật vốn không ghét bỏ gì hắn, chỉ là mọi thứ quá mới mẻ cô lại càng mang trong mình sự đề phòngMọi thứ không phải của côCho dù cái hạnh phúc mà cô có nổ lực tạo dựng để tránh cái khó khăn đó. Bạn bè hay người thân thiết trên cái thế giới này đều không phải của Ninh Viên Viên cô, cô chỉ là cái hồn không xác tạm bợ vào thân thể người khác, vốn dĩ mình không có quyền đòi hỏi gì cả. Tại vì đó không phải là của mình, mặc dù đó có là hạnh phúc mình tạo ra Cô đang sống thay một người khác, một cơ thể không phải là của mìnhNhưng mà...Linh hồn đó vốn không còn tồn tại nữa, cho nên Ninh Viên Viên cô sẽ ích kỉ cho rằng đó là của mình, mọi thứ...Ninh Cảnh Thiên nhìn cháu gái có chút thẫn thờ, cưng chiều gắp đồ ăn cho côNinh Viên Viên nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào:"Cảm ơn chú"Để đáp trả lại, cô cũng gắp lại cho hắnĐưa thức ăn trước mặt, Ninh Cảnh Thiên nhất thời có chút hoảng hốt. Ninh Viên Viên dùng đũa mình sử dụng mà gắp cho hắn. Ninh Cảnh Thiên tuy mắc bệnh sạch sẽ nhưng hắn không ngại ăn đồ của côNinh Viên Viên cũng không ngờ hắn lại ăn nó, cô chợt nhận ra chiếc đũa cô đang cầm là mình đã từng sử dụngNinh Viên Viên có hơi luống cuống"Tại sao chú lại không nhắc cháu cơ chứ?"Ninh Cảnh Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, tay chống lên má, ôn nhu nhìn cô nói:"Chú không ngại sao cháu phải ngại?"Ninh mím môi:"Như vậy rất mất vệ sinh"Ninh Cảnh Thiên không để bụng:"Thì sao, chúng ra là người thân cơ mà""Không phải hồi nhỏ cháu rất thích đút cho chú sao"Ninh Viên Viên:"....."Má, nguyên chủ hồi nhỏ thật biết cách trêu ngườiNinh Cảnh Thiên vân vê ly rượu trên bàn, ánh mắt có chút sâu xa, vẻ mặt có chút luyến tiếc cùng chua xót. Ninh Cảnh Thiên kín đáo nói:"Kỳ thật, chú cảm rất vui"Không khí trong căn phòng chìm vào yên lặng, Ninh Viên Viên có chút cứng đờ nhìn hắnNinh Cảnh Thiên lại nói tiếp:"Trước đây gặp mặt cháu còn khó đừng nói đến một bữa ăn như bây giờ. Những chuyện trước đây chú thật cảm thấy xấu hổ thay cho anh trai mình"Người đàn ông trước mặt cô là một người cao cao tại thượng, vẻ ngoài xuất chúng. Anh ta mang cảm xúc trên khuôn mặt là nho nhã ôn nhu, trong mắt cô chính là một thiên sứ đơn thuần Vừa xinh đẹp lại thuần khiếtThậm chí đó không phải là lỗi lầm của Ninh Cảnh Thiên những hắn lại cảm thấy hổ thẹn với Ninh Viên Viên và dằn vặt suốt mấy năm qua để bù đắp cho đứa cháu gáiCó lẽ mọi thứ diễn ra tất cả là do nguyên chủ, vốn dĩ chuyện sai chỉ do Ninh Chí Đức. Nhưng một mình cô ta đơn độc gửi cả Ninh gia là tòng phạm, khó tránh khỏi Ninh Cảnh Thiên đột nhiên bị cháu gái mình thương yêu nhất oán hận Ninh Chí Đức và Ninh Cảnh Thiên là hai con người khác nhau, bà lão Ninh đã sinh ra đứa con thứ hai Ninh Cảnh Thiên không lâu rồi đột nhiên qua đờiNinh Cảnh Thiên anh ta từ nhỏ sống trong sự nghiêm khắc của ông Ninh mà lớn lên, là hy vọng của Ninh giaVốn dĩ Ninh Chí Đức từ nhỏ vô cùng sung sướng, là kiểu cậu ấm được nuông chiều. Xém chút nữa làm công tư phá sản, may mắn là ông cụ Ninh cứu vớt lạiTừ lúc ông ta lấy vợ xong đột nhiên ngoan hẳn raMọi người còn nghĩ ông ta thay đổi, nhưng không ngờ vẫn chứng nào tật nấy. Đàn điếm ăn chơi lại như cũKhông biết trong suốt thời gian qua não của ông ta bị gì mà có thể ngu xuẩn đến mức tin lời Cố Như HằngNinh Viên Viên cúi đầu châm chọc khoé môi cong cong, kỳ thực bản cô không phải là nguyên chủ nhưng cô cảm thấy thật hả hê khi chứng kiến cái cảnh tuột cùng của đám người đóNói không không bận tâm chính là nói dối, không không bận tâm thì cô cảm thấy ngứa ngáyNinh Cảnh Thiên nhìn ly rượu nhỏ trước mắt mình, ly khá nhỏ tựa như cái chum. Chỉ màu trắng sứ, không có bất kỳ hoạ tiết nào nhưng nhìn cảm thấy thật hoài niệm, Ninh Cảnh Thiên có chút đau lòng:"Chú là chú nhỏ của cháu, ta chưa từng bao giờ có ý định lừa gạt cháu. Cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ hãm hại cháu gái mình"Ánh mắt hắn nhìn cô kiên định, ấn đường nhíu chặt, âm thanh trầm thấp:"Chú sẽ không như mấy người đó làm hại cháu"Ninh Viên Viên có chút sững sốt, người đàn ông trước mặt tựa như một đứa trẻ đang cố gắng bảo vệ người thân mình, vừa đáng thương lại tội nghiệpHắn nắm chặt tay, thanh âm run rẩy như đang cầu xin:"Xin cháu, đừng không để ý ta"Đây chính là lời thật lòng, lời hắn muốn nói với nguyên chủ từ rất lâu rồi