Chương 2
Edit + Beta: V
"Giang Xuyên!" Nam sinh đứng tuốt bên trong nhanh chóng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến nam sinh tóc xoăn chạy ẩu khựng lại tại chỗ.
Nam sinh tóc xoăn quay đầu nhìn Chu Ải bị mình đụng trúng, lập tức nói: "Ngại quá, bạn hiền."
Chu Ải là người bình tĩnh nhất trong ba người, cậu thản nhiên nâng cánh tay lên rồi rũ mắt nhìn khuỷu tay, chỗ đó có một vết xước lớn đang rướm máu, mặt cậu không đổi sắc, định đưa cánh tay rửa dưới vòi nước.
Nhưng trước khi xả nước, có người cản tay cậu lại, dường như đối phương thở nhẹ ra một hơi rồi mới nói: "Để tôi xem trước đã, sau đó tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Dứt lời, nam sinh mấp máy môi, lại bổ sung thêm một câu: "Được không?"
Chu Ải chậm rãi quay đầu sang, đập vào mắt cậu là đôi mắt đen láy của đối phương, ánh mắt người nọ rất nghiêm túc, hoàn toàn không hợp với gương mặt đường hoàng ấy, Chu Ải thấy vẻ mặt tái nhợt của mình trong mắt hắn.
Cậu hờ hững rút tay ra, chỉ lắc đầu, tiếp tục rửa sạch vết máu dưới vòi nước.
Trong tấm gương trước mặt Chu Ải, người nọ hơi cúi đầu, góc mặt căng chặt nhìn chằm chằm động tác của cậu, nam sinh tóc xoăn phía sau vô cùng nghi hoặc nhìn tới nhìn lui giữa hai người.
Chu Ải không tiếp xúc ánh mắt với bọn họ nữa, cậu vắt khô áo khoác rồi lau nước trên cánh tay, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh. Nhưng trước khi rời đi, cậu lại bị nam sinh mặc áo thun đen ngăn lại: "Tới phòng y tế đi."
Chu Ải nhìn cái tay chắn trước người mình, cậu vô thức nhíu mày, ngay sau đó, như bắt được cảm xúc của cậu, cái tay kia rút về, Chu Ải đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.
Tối về tới nhà, Chu Ải đẩy cửa ra thì thấy vali chất đống ở lối vào, nhưng trong nhà chỉ có một mình cậu, có lẽ ba mẹ hoàn thành chuyến công tác sớm nên đã chạy thẳng tới bệnh viện thăm đứa con trai nhỏ bị bệnh của mình.
Mấy hôm trước trời mưa, nhiệt độ giảm xuống, em trai Chu Hữu Bảo của cậu chơi quên trời quên đất trong vườn dưới nhà, món chính vẫn là bánh ngọt kem bơ, cho nên chập tối thì cậu bé phát sốt. Tuần này ba mẹ đi công tác, bảo mẫu thì tối qua có việc gấp nên xin nghỉ một đêm, cô ấy dỗ Chu Hữu Bảo ngủ rồi rời đi trước.
Lúc ấy gần 12 giờ, Chu Ải buông bút, đẩy cửa ra ngoài lấy nước thì nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của trẻ con dưới lầu. Khi cậu mở cửa phòng trẻ em ở lầu một ra thì thấy Chu Hữu Bảo đang nằm trong chăn, nhắm chặt mắt mà khóc, cậu nhóc bị sốt đến mức khó thở.
Đưa Chu Hữu Bảo đến bệnh viện đã hơn 1 giờ sáng, suốt cả tối Chu Ải gần như không ngủ được, sáng sớm bảo mẫu vội vàng đến thay ca, ba mẹ đi công tác ở nơi khác cũng biết chuyện, bọn họ sốt ruột liên hệ hai y tá đến phòng bệnh.
Cuối tháng Chín, tiết trời oi nóng vẫn không giảm bớt, nhưng ngôi nhà ba lầu trống rỗng lại thấm đẫm sự lạnh lẽo.
Chu Ải ngồi trên bàn học đến tận khuya, cho tới khi tiếng động cơ ô tô dưới lầu kéo suy nghĩ của cậu về, sau đó tiếng mở cửa vang lên, Chu Ải nhíu mày.
Cậu dụi mắt đứng dậy, giơ tay tắt đèn trong phòng rồi ngồi dựa vào cửa sổ. Cửa sổ mở hé, ánh trăng rọi vào hộp thuốc và chiếc bật lửa bên chân cậu, đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, trên ngón tay và khuỷu tay có vết thương màu hồng nhạt, khói thuốc quyện vào gió tản ra ngoài.
Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình, cái yên tĩnh lúc nửa đêm khiến tiếng đập cửa đột ngột kia có vẻ chói tai, ngay sau đó, giọng nói của phụ nữ vang lên: "Tiểu Ải, con ngủ rồi à? Đêm qua đưa em đi bệnh viện tốn cả buổi tối của con, cảm ơn con nhé."
Sau đó là tiếng đàn ông đượm vẻ mỏi mệt khuyên can: "Nó là anh, đây là chuyện nó nên làm, có gì mà phải cảm ơn."
"Con nó cũng vất vả mà, nó canh cho cục cưng cả đêm đấy..."
"Vất vả gì chứ, nó lớn như vậy rồi..."
Tiếng nói chuyện của hai người ở cửa càng lúc càng xa, cho tới khi không còn bất kỳ động tĩnh gì nữa. Điếu thuốc trên tay Chu Ải sắp tàn, điện thoại di động bên cạnh đột nhiên sáng lên, cậu cầm lấy rồi mở ra, quả nhiên lại là tin nhắn từ dãy số lạ kia.
Mỗi tối, dãy số lạ đó đều gửi tin nhắn cho cậu, liên tục gần một tháng rồi, nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, đa phần là hình ảnh, clip cảnh đêm mỗi ngày, từ trăng tròn đến trăng rằm, hoặc mưa rơi tí tách, đôi lúc còn nhắn kèm hai chữ [Ngủ ngon].
Hôm nay đối phương cũng gửi tin nhắn: [Hôm nay cậu ổn không?]
Chu Ải chưa từng trả lời, nhưng cũng không kéo đối phương vào sổ đen, cậu chỉ để mặc đó, nhìn tin nhắn người nọ vừa gửi hôm nay. Chu Ải dập tắt tàn thuốc trong tay rồi lại rút một điếu khác, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời có độ cong giống hệt bức ảnh vừa nhận.
Hôm sau, Chu Ải đến trường rất sớm, sáng ra khỏi nhà, cậu nhìn thấy hai đôi dép người lớn ở trước cửa phòng trẻ con, xem ra đêm qua hai vợ chồng cố ý trở về ngủ chung với con trai nhỏ sinh bệnh.
Đến nơi, trong lớp chẳng có mấy người, như thường lệ, trong hộc bàn của cậu lại xuất hiện một phần ăn sáng nóng hổi, chẳng qua, hôm nay đột nhiên có thêm hai hũ thuốc mỡ trị bầm tím.
Chu Ải cầm hai hũ thuốc mỡ lên, cậu nhìn chằm chằm nó hồi lâu rồi chợt quay đầu nhìn về phía lớp đối diện cách một hành lang.
Cả dãy phòng học bên kia hầu như không mở đèn, chứ đừng nói là có học sinh trong đó. Chu Ải nhìn vài giây thì dời mắt sang chỗ khác, cậu lấy vài thứ trong cặp ra rồi xách theo bữa sáng xuống lầu như thường lệ. Vòng qua khu dạy học không người, lại nhẹ nhàng trèo qua bức tường đổ nát, đi đến khu vườn hoang vắng phía sau khuôn viên trường.
Chân giẫm lên lá khô, cậu ấn nhẹ chiếc bật lửa trong tay, bất chợt có mấy con chó, con mèo từ các hướng vụt ra đến dưới chân cậu.
Chu Ải ngồi xổm xuống, một tay cất bật lửa vào túi áo, tay khác thì phân loại đồ ăn trong túi đưa cho chúng nó. Cậu cúi đầu, thấy bọn nó ăn sạch sẽ thì chuẩn bị rời đi, nhưng có một chú mèo con cứ bám chặt lấy ống quần cậu không buông.
Chu Ải ngồi xổm một lúc nữa rồi mới quay người lại, cậu cầm chân trước của mèo con lên nhìn thì thấy móng của nó dài rồi, nên cắt đi thôi.
Chuyện phát hiện mấy nhóc con lang thang này là tình cờ, trong trường cũng có "mèo nổi tiếng" béo ú ụ do công nhân viên nuôi dưỡng. Chu Ải nuôi nấng mấy nhóc này là thu hoạch bất ngờ khi cậu đang tìm chỗ hút thuốc, chúng nó rất nhỏ, rất gầy, hoàn toàn không trèo qua bức tường ngăn khuôn viên trường và sau núi được.
Chu Ải không biết cảm tình mình dành cho mấy nhóc chó mèo này là gì, trước giờ cậu chưa từng tiếp xúc, cũng rất ít khi thích một thứ gì đó. Có lẽ việc nuôi bọn nó là thuận tay, nhưng dần dà cũng thành thói quen, thậm chí đi kèm thêm một chút trách nhiệm nữa.
Thứ sáu là kỳ thi tháng đầu tiên sau khi nhập học, thi xong cũng vừa lúc nghỉ lễ Quốc Khánh.
Buổi chiều cuối cùng là tiết tự học, Chu Ải ngồi làm bài tập, Tưởng Văn Ý bên cạnh và nam sinh ngồi đằng trước đang tranh luận về một bài toán khó nào đó, tiếng bọn họ không nhỏ, cứ như sợ người khác không hiểu bài này khó thế nào.
Trời đổ mưa bên ngoài cửa sổ, mưa bụi rơi lất phất trên mặt bàn, Chu Ải đặt bút xuống, giơ tay đóng cửa sổ lại.
Mới vừa đóng xong thì nam sinh ngồi đằng trước bắt đầu phàn nàn: "Điều hòa ngừng hoạt động rồi, làm bài tập mà nóng á."
Chu Ải tiếp tục giải đề, song, đột nhiên có một bàn tay lướt qua cậu kéo mạnh cửa sổ ra, Tưởng Văn Ý nói: "Mở cửa sổ hít thở không khí, vậy chẳng phải mát mẻ hơn sao?"
Mưa rơi lất phất lên bài tập trước mặt Chu Ải, cậu không dừng lại mà chỉ hơi dịch bài tập sang chỗ khác, nữ sinh ngồi hàng trước đang cúi đầu làm bài thì đột nhiên giơ tay đóng cửa sổ mới mở ra lại.
Nữ sinh xoay nửa người xuống, tức giận nói: "Không phải đây là tiết tự học à? Tôi mang tai nghe mà còn nghe thấy giọng hai người thảo luận bài tập đấy, có thể nói nhỏ chút được không? Các cậu đang làm ảnh hưởng tới người khác đó."
"Với lại, nóng thì cậu ra ngoài sân thể dục xoay hai vòng, tắm mưa cho tỉnh táo. Cậu mở cửa sổ thế kia là chỉ biết đến người ngồi bên trong các cậu à? Bài tập tôi làm được nửa mà bị ướt hết thì sao mà làm tiếp được?"
Bị nữ sinh trước mặt trách cứ, hai nam sinh cảm thấy hơi mất mặt, Tưởng Văn Ý không nói nữa, nam sinh ngồi cùng bàn cũng quay lên phía trước, chân ghế ma sát với mặt sàn phát ra tiếng động chói tai.
Cuối cùng Chu Ải cũng làm xong, cậu đặt bút xuống, Tưởng Văn Ý bên cạnh lại đột nhiên gọi: "Chu Ải."
Chu Ải chỉ thu dọn đồ của mình, không thèm liếc nhìn cậu ta, cũng không hề để ý tới Tưởng Văn Ý.
Có lẽ không chịu được kiểu xem nhẹ này nên Tưởng Văn Ý đột nhiên giơ tay kéo cánh tay Chu Ải, lòng bàn tay cậu ta dính đầy mực, bám đầy trên cổ tay áo trắng tinh của Chu Ải. Chu Ải khựng lại, cậu cực kỳ bài xích sự tiếp xúc như thế nên rút mạnh tay về khiến Tưởng Văn Ý xém chút nữa là ngồi không vững. Đây là lần đầu tiên cậu thể hiện hành động kịch liệt như thế trước mặt Tưởng Văn Ý.
Tưởng Văn Ý ổn định nửa người trên, cậu ta nhìn cậu chằm chằm, cảnh cáo: "Ngày mai là thi tháng, thi xong mày có thể cút khỏi lớp tụi tao được không? Mày không biết vị trí của mình à? Tao nói cho mày biết, trường học đặc biệt, trường học dành cho người tàn tật mới là chỗ mày nên tới, mày xéo vào đó được không?"
Rốt cuộc Chu Ải cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực của cậu nhìn nam sinh mang kính đen trước mặt, tựa như quan sát vẻ mặt của cậu ta.
Trong mắt Tưởng Văn Ý, Chu Ải ngồi kế bên lúc nào cũng như người vô hồn, cậu giống hệt một vũng nước đọng, đây là lần đầu tiên cậu ta bị Chu Ải nhìn thẳng như vậy, tứ chi cứ như có rắn độc lạnh lẽo đang trườn lên khiến Tưởng Văn Ý không nhịn được mà lảng tránh.
Nhưng Chu Ải chỉ nhìn cậu ta một cái rồi nhấc cặp, theo tiếng chuông tan học vang lên rời khỏi phòng học.
Bóng dáng thon gầy của cậu lặng lẽ hòa vào đám người, nhìn từ phía sau trông vẫn trầm lắng như thế.
Kỳ thi tháng đầu tiên của Trường Trung học số 6, tất cả thí sinh đều được sắp xếp theo thứ tự ngẫu nhiên.
Môn thi đầu tiên vào sáng thứ sáu là Ngữ văn, trong phòng thi, chỗ ngồi phía trước Chu Ải vẫn trống, mãi đến 1 phút cuối trước giờ thi, giám thị đang chuẩn bị kiểm tra đề thì một nam sinh chợt xuất hiện trước cửa phòng.
Chu Ải đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng bước chân của nam sinh vừa vào ngừng lại trước mặt cậu, cảm nhận được ánh mắt đối phương, Chu Ải buông tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang. Cậu đã sớm đoán được là ai tới, dù sao thì lúc tìm chỗ ngồi cậu đã nhìn thấy số thứ tự phía trước mình.
Cậu nhìn nam sinh đối diện, tóc đối phương bù xù, cứ như mới vừa thức dậy, hắn cúi đầu nhìn Chu Ải, ánh mắt nghiêm túc khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng của mình. Sau đó, hắn mấp máy môi như có lời muốn nói.
Chu Ải lại không cho hắn cơ hội này, cậu dời mắt, ngay sau đó, giọng giám thị vang lên trong phòng thi: "Em kia, đến muộn thì mau ngồi xuống đi, sắp phát đề rồi mà em còn đứng đấy làm gì?"
Đúng giờ chuông reo, rốt cuộc nam sinh kia cũng chậm rãi xoay người ngồi vào vị trí. Sau khi ngồi xuống, hắn cử động tay, định cởi áo khoác đồng phục theo thói quen, nhưng rồi, hắn lại đặt tay lên mặt bàn.
Đề thi phát từ trên xuống dưới, lúc chuyền tới Chu Ải, cậu định giơ tay lên nhận thì đối phương đã đặt bài thi lên mặt bàn của cậu.
Chu Ải giơ tay được nửa thì rụt về, lúc cúi đầu nhận đề thi của mình trên bàn thì nghe thấy người đằng trước thấp giọng nói "Xin lỗi".
Kỳ thi tháng đầu tiên là do trường tổ chức, thi xong một môn, giải lao 20 phút rồi bắt đầu thi môn tiếp theo.
Trong lúc giải lao, Chu Ải nhân lúc ít người bèn đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Nhưng không khéo, cậu đi vào thì gặp Tưởng Văn Ý đang dựa vào bồn rửa dò đáp án với ai đó, đối phương cũng thấy cậu, nụ cười của Tưởng Văn Ý chợt cứng đờ, cậu ta nhìn chằm chằm bóng lưng lướt qua của Chu Ải.
Chu Ải vào phòng kế cuối, giọng của Tưởng Văn Ý rất vang, ở bên trong vẫn nghe được, cứ như cậu ta đang giới thiệu với người bên cạnh: "Thấy gì không, cái đứa mới vừa vào là thằng câm trong lớp tụi tao đó, mày coi nhảm chưa? Một thằng câm mà có thể vào lớp tụi tao, ngày nào cũng phạm lỗi trong lớp làm tụi tao bị trừ điểm... Như cục cứt chuột ấy..."
Lúc Chu Ải đi ra ngoài thì chỉ còn mỗi Tưởng Văn Ý đang dựa vào vách tường, cậu đi đến bồn rửa tay, Tưởng Văn Ý nhìn cậu chằm chằm, nở nụ cười, nói: "Chu Ải, thi xong mày biến khỏi lớp tụi tao đi."
Chu Ải lơ đẹp cậu ta, cậu lau khô tay định rời đi, nhưng lại bị Tưởng Văn Ý kéo cánh tay lại, cậu ta nén giận nói: "Mày bị điếc đúng không, tao đang nói chuyện với mày đó!"
Chu Ải cúi đầu nhìn cổ tay áo bị nắm chặt đến mức nhăn nheo, cậu lại rút mạnh tay về. Lúc này, bên ngoài WC có người huýt sáo tiến vào, nam sinh vừa vào cửa có mái tóc xoăn bù xù, tầm mắt cậu ta đảo qua đảo lại giữa hai người. Vì giữ thể diện nên Tưởng Văn Ý lập tức lui về sau hai bước, không dây dưa nữa mà rời khỏi WC.
Chu Ải vuốt phẳng tay áo đồng phục, Giang Xuyên vẫy tay "hi" với cậu, Chu Ải ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt quen thuộc kia rồi dời mắt, rời khỏi WC.
Lúc Chu Ải về phòng thi thì có một đám người đang vây quanh nam sinh ngồi phía trước.
Cậu quen cái người đang nằm trên bàn, bị nam nữ sinh xúm lại kia. Tháng Chín, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Tầm Phong trong trường cậu đã nhận ra đối phương rồi, cậu vốn tưởng rằng trong những năm tháng chết lặng ấy, mình đã quên đi phần ký ức lúc nhỏ, nhưng khi thấy Trần Tầm Phong thì cậu biết, mình vẫn rõ như in.
Thậm chí cậu còn nhớ rõ lúc ấy, mặt trời ngả về tây, trên gương mặt luôn hung hãn của Trần Tầm Phong đẫm nước mắt, hắn đứng trước mặt cậu, ôm chặt cổ tay cậu, vừa khóc vừa nói: "Tớ sẽ sớm quay về tìm cậu, chắc chắn đó, nhanh lắm là ngày mai, nhất định ngày mai tớ sẽ trở lại."
Bây giờ, Trần Tầm Phong với gương mặt non nớt đầy vẻ dịu dàng và nước mắt khi ấy đã sớm biến mất, ngũ quan của hắn đã được thời gian điêu khắc thành dáng hình sắc bén, tràn đầy khí phách thiếu niên, lại được mọi người cưng chiều đến mức coi trời bằng vung. Nửa tháng trước, bức ảnh hắn hút thuốc dưới nắng chiều đã lan truyền chóng mặt trên diễn đàn trường học, thậm chí có cả những người tìm kiếm tài năng và người nổi tiếng trên mạng đến cổng trường săn lùng hắn.
"Trần Tầm Phong, cậu cho mình mượn bút với." Tiếng nữ sinh ngắt ngang hồi ức của Chu Ải, cậu buông tay đang chống cằm xuống, thu lại tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Không có bút." Nhìn thoáng qua, Trần Tầm Phong ngồi phía trước cũng đang nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ.
Hình như nữ sinh nọ tự tìm trên bàn hắn: "Rõ ràng cậu có mà, sao lại trợn mắt nói dối thế, tiếc cho mình mượn chứ gì, hừ, mình đi mượn người khác."
Dứt lời, cô đột nhiên nhìn sang bàn Chu Ải phía sau rồi nở nụ cười tươi rói, tay cũng đặt lên mặt bàn rồi mà Trần Tầm Phong ngồi phía trước lại nhanh chóng nghiêng người, hình như hắn nhìn lướt qua Chu Ải rồi nói với nữ sinh: "Về phòng thi của cậu đi."
Sau đó hắn lại nghiêng đầu, làm mặt lạnh, không kiên nhẫn nhìn mấy nam sinh đang vây quanh mình: "Tụi bây lo thi đi, không có chuyện gì thì đừng có tới đây."
Môn thi thứ hai vẫn phát đề từ trên xuống dưới, nhưng lần này trong quá trình chuyền, Trần Tầm Phong đưa bài thi tới tay Chu Ải. Chu Ải cúi đầu nhận đề, cậu cảm nhận được tầm mắt phía trước đang nhìn mình, hình như có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Chu Ải nghiêng đầu đưa đề thi cho người phía sau, không hề tiếp xúc ánh mắt với hắn.
Các môn thi tiếp theo, Trần Tầm Phong đều đến trình diện sớm, hắn yên tĩnh ngồi phía trước, trông ngoan ngoãn lắm.
Chỉ có lúc thi tiếng Anh vào buổi chiều cuối cùng, Trần Tầm Phong không đến, cho đến khi kết thúc bài thi, chỗ ngồi phía trước Chu Ải vẫn trống không.
"Giang Xuyên!" Nam sinh đứng tuốt bên trong nhanh chóng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến nam sinh tóc xoăn chạy ẩu khựng lại tại chỗ.
Nam sinh tóc xoăn quay đầu nhìn Chu Ải bị mình đụng trúng, lập tức nói: "Ngại quá, bạn hiền."
Chu Ải là người bình tĩnh nhất trong ba người, cậu thản nhiên nâng cánh tay lên rồi rũ mắt nhìn khuỷu tay, chỗ đó có một vết xước lớn đang rướm máu, mặt cậu không đổi sắc, định đưa cánh tay rửa dưới vòi nước.
Nhưng trước khi xả nước, có người cản tay cậu lại, dường như đối phương thở nhẹ ra một hơi rồi mới nói: "Để tôi xem trước đã, sau đó tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Dứt lời, nam sinh mấp máy môi, lại bổ sung thêm một câu: "Được không?"
Chu Ải chậm rãi quay đầu sang, đập vào mắt cậu là đôi mắt đen láy của đối phương, ánh mắt người nọ rất nghiêm túc, hoàn toàn không hợp với gương mặt đường hoàng ấy, Chu Ải thấy vẻ mặt tái nhợt của mình trong mắt hắn.
Cậu hờ hững rút tay ra, chỉ lắc đầu, tiếp tục rửa sạch vết máu dưới vòi nước.
Trong tấm gương trước mặt Chu Ải, người nọ hơi cúi đầu, góc mặt căng chặt nhìn chằm chằm động tác của cậu, nam sinh tóc xoăn phía sau vô cùng nghi hoặc nhìn tới nhìn lui giữa hai người.
Chu Ải không tiếp xúc ánh mắt với bọn họ nữa, cậu vắt khô áo khoác rồi lau nước trên cánh tay, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh. Nhưng trước khi rời đi, cậu lại bị nam sinh mặc áo thun đen ngăn lại: "Tới phòng y tế đi."
Chu Ải nhìn cái tay chắn trước người mình, cậu vô thức nhíu mày, ngay sau đó, như bắt được cảm xúc của cậu, cái tay kia rút về, Chu Ải đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.
Tối về tới nhà, Chu Ải đẩy cửa ra thì thấy vali chất đống ở lối vào, nhưng trong nhà chỉ có một mình cậu, có lẽ ba mẹ hoàn thành chuyến công tác sớm nên đã chạy thẳng tới bệnh viện thăm đứa con trai nhỏ bị bệnh của mình.
Mấy hôm trước trời mưa, nhiệt độ giảm xuống, em trai Chu Hữu Bảo của cậu chơi quên trời quên đất trong vườn dưới nhà, món chính vẫn là bánh ngọt kem bơ, cho nên chập tối thì cậu bé phát sốt. Tuần này ba mẹ đi công tác, bảo mẫu thì tối qua có việc gấp nên xin nghỉ một đêm, cô ấy dỗ Chu Hữu Bảo ngủ rồi rời đi trước.
Lúc ấy gần 12 giờ, Chu Ải buông bút, đẩy cửa ra ngoài lấy nước thì nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của trẻ con dưới lầu. Khi cậu mở cửa phòng trẻ em ở lầu một ra thì thấy Chu Hữu Bảo đang nằm trong chăn, nhắm chặt mắt mà khóc, cậu nhóc bị sốt đến mức khó thở.
Đưa Chu Hữu Bảo đến bệnh viện đã hơn 1 giờ sáng, suốt cả tối Chu Ải gần như không ngủ được, sáng sớm bảo mẫu vội vàng đến thay ca, ba mẹ đi công tác ở nơi khác cũng biết chuyện, bọn họ sốt ruột liên hệ hai y tá đến phòng bệnh.
Cuối tháng Chín, tiết trời oi nóng vẫn không giảm bớt, nhưng ngôi nhà ba lầu trống rỗng lại thấm đẫm sự lạnh lẽo.
Chu Ải ngồi trên bàn học đến tận khuya, cho tới khi tiếng động cơ ô tô dưới lầu kéo suy nghĩ của cậu về, sau đó tiếng mở cửa vang lên, Chu Ải nhíu mày.
Cậu dụi mắt đứng dậy, giơ tay tắt đèn trong phòng rồi ngồi dựa vào cửa sổ. Cửa sổ mở hé, ánh trăng rọi vào hộp thuốc và chiếc bật lửa bên chân cậu, đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, trên ngón tay và khuỷu tay có vết thương màu hồng nhạt, khói thuốc quyện vào gió tản ra ngoài.
Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình, cái yên tĩnh lúc nửa đêm khiến tiếng đập cửa đột ngột kia có vẻ chói tai, ngay sau đó, giọng nói của phụ nữ vang lên: "Tiểu Ải, con ngủ rồi à? Đêm qua đưa em đi bệnh viện tốn cả buổi tối của con, cảm ơn con nhé."
Sau đó là tiếng đàn ông đượm vẻ mỏi mệt khuyên can: "Nó là anh, đây là chuyện nó nên làm, có gì mà phải cảm ơn."
"Con nó cũng vất vả mà, nó canh cho cục cưng cả đêm đấy..."
"Vất vả gì chứ, nó lớn như vậy rồi..."
Tiếng nói chuyện của hai người ở cửa càng lúc càng xa, cho tới khi không còn bất kỳ động tĩnh gì nữa. Điếu thuốc trên tay Chu Ải sắp tàn, điện thoại di động bên cạnh đột nhiên sáng lên, cậu cầm lấy rồi mở ra, quả nhiên lại là tin nhắn từ dãy số lạ kia.
Mỗi tối, dãy số lạ đó đều gửi tin nhắn cho cậu, liên tục gần một tháng rồi, nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, đa phần là hình ảnh, clip cảnh đêm mỗi ngày, từ trăng tròn đến trăng rằm, hoặc mưa rơi tí tách, đôi lúc còn nhắn kèm hai chữ [Ngủ ngon].
Hôm nay đối phương cũng gửi tin nhắn: [Hôm nay cậu ổn không?]
Chu Ải chưa từng trả lời, nhưng cũng không kéo đối phương vào sổ đen, cậu chỉ để mặc đó, nhìn tin nhắn người nọ vừa gửi hôm nay. Chu Ải dập tắt tàn thuốc trong tay rồi lại rút một điếu khác, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời có độ cong giống hệt bức ảnh vừa nhận.
Hôm sau, Chu Ải đến trường rất sớm, sáng ra khỏi nhà, cậu nhìn thấy hai đôi dép người lớn ở trước cửa phòng trẻ con, xem ra đêm qua hai vợ chồng cố ý trở về ngủ chung với con trai nhỏ sinh bệnh.
Đến nơi, trong lớp chẳng có mấy người, như thường lệ, trong hộc bàn của cậu lại xuất hiện một phần ăn sáng nóng hổi, chẳng qua, hôm nay đột nhiên có thêm hai hũ thuốc mỡ trị bầm tím.
Chu Ải cầm hai hũ thuốc mỡ lên, cậu nhìn chằm chằm nó hồi lâu rồi chợt quay đầu nhìn về phía lớp đối diện cách một hành lang.
Cả dãy phòng học bên kia hầu như không mở đèn, chứ đừng nói là có học sinh trong đó. Chu Ải nhìn vài giây thì dời mắt sang chỗ khác, cậu lấy vài thứ trong cặp ra rồi xách theo bữa sáng xuống lầu như thường lệ. Vòng qua khu dạy học không người, lại nhẹ nhàng trèo qua bức tường đổ nát, đi đến khu vườn hoang vắng phía sau khuôn viên trường.
Chân giẫm lên lá khô, cậu ấn nhẹ chiếc bật lửa trong tay, bất chợt có mấy con chó, con mèo từ các hướng vụt ra đến dưới chân cậu.
Chu Ải ngồi xổm xuống, một tay cất bật lửa vào túi áo, tay khác thì phân loại đồ ăn trong túi đưa cho chúng nó. Cậu cúi đầu, thấy bọn nó ăn sạch sẽ thì chuẩn bị rời đi, nhưng có một chú mèo con cứ bám chặt lấy ống quần cậu không buông.
Chu Ải ngồi xổm một lúc nữa rồi mới quay người lại, cậu cầm chân trước của mèo con lên nhìn thì thấy móng của nó dài rồi, nên cắt đi thôi.
Chuyện phát hiện mấy nhóc con lang thang này là tình cờ, trong trường cũng có "mèo nổi tiếng" béo ú ụ do công nhân viên nuôi dưỡng. Chu Ải nuôi nấng mấy nhóc này là thu hoạch bất ngờ khi cậu đang tìm chỗ hút thuốc, chúng nó rất nhỏ, rất gầy, hoàn toàn không trèo qua bức tường ngăn khuôn viên trường và sau núi được.
Chu Ải không biết cảm tình mình dành cho mấy nhóc chó mèo này là gì, trước giờ cậu chưa từng tiếp xúc, cũng rất ít khi thích một thứ gì đó. Có lẽ việc nuôi bọn nó là thuận tay, nhưng dần dà cũng thành thói quen, thậm chí đi kèm thêm một chút trách nhiệm nữa.
Thứ sáu là kỳ thi tháng đầu tiên sau khi nhập học, thi xong cũng vừa lúc nghỉ lễ Quốc Khánh.
Buổi chiều cuối cùng là tiết tự học, Chu Ải ngồi làm bài tập, Tưởng Văn Ý bên cạnh và nam sinh ngồi đằng trước đang tranh luận về một bài toán khó nào đó, tiếng bọn họ không nhỏ, cứ như sợ người khác không hiểu bài này khó thế nào.
Trời đổ mưa bên ngoài cửa sổ, mưa bụi rơi lất phất trên mặt bàn, Chu Ải đặt bút xuống, giơ tay đóng cửa sổ lại.
Mới vừa đóng xong thì nam sinh ngồi đằng trước bắt đầu phàn nàn: "Điều hòa ngừng hoạt động rồi, làm bài tập mà nóng á."
Chu Ải tiếp tục giải đề, song, đột nhiên có một bàn tay lướt qua cậu kéo mạnh cửa sổ ra, Tưởng Văn Ý nói: "Mở cửa sổ hít thở không khí, vậy chẳng phải mát mẻ hơn sao?"
Mưa rơi lất phất lên bài tập trước mặt Chu Ải, cậu không dừng lại mà chỉ hơi dịch bài tập sang chỗ khác, nữ sinh ngồi hàng trước đang cúi đầu làm bài thì đột nhiên giơ tay đóng cửa sổ mới mở ra lại.
Nữ sinh xoay nửa người xuống, tức giận nói: "Không phải đây là tiết tự học à? Tôi mang tai nghe mà còn nghe thấy giọng hai người thảo luận bài tập đấy, có thể nói nhỏ chút được không? Các cậu đang làm ảnh hưởng tới người khác đó."
"Với lại, nóng thì cậu ra ngoài sân thể dục xoay hai vòng, tắm mưa cho tỉnh táo. Cậu mở cửa sổ thế kia là chỉ biết đến người ngồi bên trong các cậu à? Bài tập tôi làm được nửa mà bị ướt hết thì sao mà làm tiếp được?"
Bị nữ sinh trước mặt trách cứ, hai nam sinh cảm thấy hơi mất mặt, Tưởng Văn Ý không nói nữa, nam sinh ngồi cùng bàn cũng quay lên phía trước, chân ghế ma sát với mặt sàn phát ra tiếng động chói tai.
Cuối cùng Chu Ải cũng làm xong, cậu đặt bút xuống, Tưởng Văn Ý bên cạnh lại đột nhiên gọi: "Chu Ải."
Chu Ải chỉ thu dọn đồ của mình, không thèm liếc nhìn cậu ta, cũng không hề để ý tới Tưởng Văn Ý.
Có lẽ không chịu được kiểu xem nhẹ này nên Tưởng Văn Ý đột nhiên giơ tay kéo cánh tay Chu Ải, lòng bàn tay cậu ta dính đầy mực, bám đầy trên cổ tay áo trắng tinh của Chu Ải. Chu Ải khựng lại, cậu cực kỳ bài xích sự tiếp xúc như thế nên rút mạnh tay về khiến Tưởng Văn Ý xém chút nữa là ngồi không vững. Đây là lần đầu tiên cậu thể hiện hành động kịch liệt như thế trước mặt Tưởng Văn Ý.
Tưởng Văn Ý ổn định nửa người trên, cậu ta nhìn cậu chằm chằm, cảnh cáo: "Ngày mai là thi tháng, thi xong mày có thể cút khỏi lớp tụi tao được không? Mày không biết vị trí của mình à? Tao nói cho mày biết, trường học đặc biệt, trường học dành cho người tàn tật mới là chỗ mày nên tới, mày xéo vào đó được không?"
Rốt cuộc Chu Ải cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực của cậu nhìn nam sinh mang kính đen trước mặt, tựa như quan sát vẻ mặt của cậu ta.
Trong mắt Tưởng Văn Ý, Chu Ải ngồi kế bên lúc nào cũng như người vô hồn, cậu giống hệt một vũng nước đọng, đây là lần đầu tiên cậu ta bị Chu Ải nhìn thẳng như vậy, tứ chi cứ như có rắn độc lạnh lẽo đang trườn lên khiến Tưởng Văn Ý không nhịn được mà lảng tránh.
Nhưng Chu Ải chỉ nhìn cậu ta một cái rồi nhấc cặp, theo tiếng chuông tan học vang lên rời khỏi phòng học.
Bóng dáng thon gầy của cậu lặng lẽ hòa vào đám người, nhìn từ phía sau trông vẫn trầm lắng như thế.
Kỳ thi tháng đầu tiên của Trường Trung học số 6, tất cả thí sinh đều được sắp xếp theo thứ tự ngẫu nhiên.
Môn thi đầu tiên vào sáng thứ sáu là Ngữ văn, trong phòng thi, chỗ ngồi phía trước Chu Ải vẫn trống, mãi đến 1 phút cuối trước giờ thi, giám thị đang chuẩn bị kiểm tra đề thì một nam sinh chợt xuất hiện trước cửa phòng.
Chu Ải đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng bước chân của nam sinh vừa vào ngừng lại trước mặt cậu, cảm nhận được ánh mắt đối phương, Chu Ải buông tay, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang. Cậu đã sớm đoán được là ai tới, dù sao thì lúc tìm chỗ ngồi cậu đã nhìn thấy số thứ tự phía trước mình.
Cậu nhìn nam sinh đối diện, tóc đối phương bù xù, cứ như mới vừa thức dậy, hắn cúi đầu nhìn Chu Ải, ánh mắt nghiêm túc khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng của mình. Sau đó, hắn mấp máy môi như có lời muốn nói.
Chu Ải lại không cho hắn cơ hội này, cậu dời mắt, ngay sau đó, giọng giám thị vang lên trong phòng thi: "Em kia, đến muộn thì mau ngồi xuống đi, sắp phát đề rồi mà em còn đứng đấy làm gì?"
Đúng giờ chuông reo, rốt cuộc nam sinh kia cũng chậm rãi xoay người ngồi vào vị trí. Sau khi ngồi xuống, hắn cử động tay, định cởi áo khoác đồng phục theo thói quen, nhưng rồi, hắn lại đặt tay lên mặt bàn.
Đề thi phát từ trên xuống dưới, lúc chuyền tới Chu Ải, cậu định giơ tay lên nhận thì đối phương đã đặt bài thi lên mặt bàn của cậu.
Chu Ải giơ tay được nửa thì rụt về, lúc cúi đầu nhận đề thi của mình trên bàn thì nghe thấy người đằng trước thấp giọng nói "Xin lỗi".
Kỳ thi tháng đầu tiên là do trường tổ chức, thi xong một môn, giải lao 20 phút rồi bắt đầu thi môn tiếp theo.
Trong lúc giải lao, Chu Ải nhân lúc ít người bèn đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Nhưng không khéo, cậu đi vào thì gặp Tưởng Văn Ý đang dựa vào bồn rửa dò đáp án với ai đó, đối phương cũng thấy cậu, nụ cười của Tưởng Văn Ý chợt cứng đờ, cậu ta nhìn chằm chằm bóng lưng lướt qua của Chu Ải.
Chu Ải vào phòng kế cuối, giọng của Tưởng Văn Ý rất vang, ở bên trong vẫn nghe được, cứ như cậu ta đang giới thiệu với người bên cạnh: "Thấy gì không, cái đứa mới vừa vào là thằng câm trong lớp tụi tao đó, mày coi nhảm chưa? Một thằng câm mà có thể vào lớp tụi tao, ngày nào cũng phạm lỗi trong lớp làm tụi tao bị trừ điểm... Như cục cứt chuột ấy..."
Lúc Chu Ải đi ra ngoài thì chỉ còn mỗi Tưởng Văn Ý đang dựa vào vách tường, cậu đi đến bồn rửa tay, Tưởng Văn Ý nhìn cậu chằm chằm, nở nụ cười, nói: "Chu Ải, thi xong mày biến khỏi lớp tụi tao đi."
Chu Ải lơ đẹp cậu ta, cậu lau khô tay định rời đi, nhưng lại bị Tưởng Văn Ý kéo cánh tay lại, cậu ta nén giận nói: "Mày bị điếc đúng không, tao đang nói chuyện với mày đó!"
Chu Ải cúi đầu nhìn cổ tay áo bị nắm chặt đến mức nhăn nheo, cậu lại rút mạnh tay về. Lúc này, bên ngoài WC có người huýt sáo tiến vào, nam sinh vừa vào cửa có mái tóc xoăn bù xù, tầm mắt cậu ta đảo qua đảo lại giữa hai người. Vì giữ thể diện nên Tưởng Văn Ý lập tức lui về sau hai bước, không dây dưa nữa mà rời khỏi WC.
Chu Ải vuốt phẳng tay áo đồng phục, Giang Xuyên vẫy tay "hi" với cậu, Chu Ải ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương mặt quen thuộc kia rồi dời mắt, rời khỏi WC.
Lúc Chu Ải về phòng thi thì có một đám người đang vây quanh nam sinh ngồi phía trước.
Cậu quen cái người đang nằm trên bàn, bị nam nữ sinh xúm lại kia. Tháng Chín, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Tầm Phong trong trường cậu đã nhận ra đối phương rồi, cậu vốn tưởng rằng trong những năm tháng chết lặng ấy, mình đã quên đi phần ký ức lúc nhỏ, nhưng khi thấy Trần Tầm Phong thì cậu biết, mình vẫn rõ như in.
Thậm chí cậu còn nhớ rõ lúc ấy, mặt trời ngả về tây, trên gương mặt luôn hung hãn của Trần Tầm Phong đẫm nước mắt, hắn đứng trước mặt cậu, ôm chặt cổ tay cậu, vừa khóc vừa nói: "Tớ sẽ sớm quay về tìm cậu, chắc chắn đó, nhanh lắm là ngày mai, nhất định ngày mai tớ sẽ trở lại."
Bây giờ, Trần Tầm Phong với gương mặt non nớt đầy vẻ dịu dàng và nước mắt khi ấy đã sớm biến mất, ngũ quan của hắn đã được thời gian điêu khắc thành dáng hình sắc bén, tràn đầy khí phách thiếu niên, lại được mọi người cưng chiều đến mức coi trời bằng vung. Nửa tháng trước, bức ảnh hắn hút thuốc dưới nắng chiều đã lan truyền chóng mặt trên diễn đàn trường học, thậm chí có cả những người tìm kiếm tài năng và người nổi tiếng trên mạng đến cổng trường săn lùng hắn.
"Trần Tầm Phong, cậu cho mình mượn bút với." Tiếng nữ sinh ngắt ngang hồi ức của Chu Ải, cậu buông tay đang chống cằm xuống, thu lại tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Không có bút." Nhìn thoáng qua, Trần Tầm Phong ngồi phía trước cũng đang nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ.
Hình như nữ sinh nọ tự tìm trên bàn hắn: "Rõ ràng cậu có mà, sao lại trợn mắt nói dối thế, tiếc cho mình mượn chứ gì, hừ, mình đi mượn người khác."
Dứt lời, cô đột nhiên nhìn sang bàn Chu Ải phía sau rồi nở nụ cười tươi rói, tay cũng đặt lên mặt bàn rồi mà Trần Tầm Phong ngồi phía trước lại nhanh chóng nghiêng người, hình như hắn nhìn lướt qua Chu Ải rồi nói với nữ sinh: "Về phòng thi của cậu đi."
Sau đó hắn lại nghiêng đầu, làm mặt lạnh, không kiên nhẫn nhìn mấy nam sinh đang vây quanh mình: "Tụi bây lo thi đi, không có chuyện gì thì đừng có tới đây."
Môn thi thứ hai vẫn phát đề từ trên xuống dưới, nhưng lần này trong quá trình chuyền, Trần Tầm Phong đưa bài thi tới tay Chu Ải. Chu Ải cúi đầu nhận đề, cậu cảm nhận được tầm mắt phía trước đang nhìn mình, hình như có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Chu Ải nghiêng đầu đưa đề thi cho người phía sau, không hề tiếp xúc ánh mắt với hắn.
Các môn thi tiếp theo, Trần Tầm Phong đều đến trình diện sớm, hắn yên tĩnh ngồi phía trước, trông ngoan ngoãn lắm.
Chỉ có lúc thi tiếng Anh vào buổi chiều cuối cùng, Trần Tầm Phong không đến, cho đến khi kết thúc bài thi, chỗ ngồi phía trước Chu Ải vẫn trống không.