Chương 3
Edit: Linh Phùng
Beta: V
Bài thi cuối cùng là môn tiếng Anh, học sinh được giải lao 20 phút rồi mới làm bài tiếp, khi nãy Trần Tầm Phong đã rời khỏi phòng thi, giờ chưa thấy hắn quay về.
Ánh hoàng hôn đặc sệt lại thành màu vàng kim rực rỡ, tô lên bài thi trống không ở bàn phía trước.
Giữa lúc thi có một giáo viên bước vào phòng, hình như muốn nói gì đó với thầy giám thị, sau đó thầy giám thị đi tới lấy bút điền tên và mã số vào chỗ trống trên bài thi của Trần Tầm Phong rồi thu bài của hắn lại.
Khi bài thi bắt đầu được 40 phút, cửa kính hành lang bên cạnh Chu Ải đột nhiên bị người gõ vang, cậu vô thức ngẩng đầu, quay mặt sang thì nhìn thấy Giang Xuyên. Giang Xuyên đeo cặp sách với vẻ mặt lo lắng, dùng ánh mắt ra hiệu về chỗ ngồi phía trước Chu Ải, dường như đang hỏi cậu người đằng trước đi đâu rồi.
Chu Ải liếc cậu ta một cái, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt nhìn về phía bài thi trước mặt, Giang Xuyên không gõ cửa sổ nữa mà cầm điện thoại di động nhanh chóng chạy đi.
Sau kỳ thi là ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, trước khi về nhà, Chu Ải đi một chuyến ra sau núi, bọn chó mèo hoang này không biết dự trữ thức ăn nên cậu cần phải đến cho chúng ăn đều đặn.
Phía xa, hoàng hôn đang chậm rãi buông xuống, cả chân trời nhuốm màu đỏ rực, Chu Ải ngồi xổm dưới gốc cây nhìn lũ chó mèo trước mặt. Chợt, điện thoại di động của cậu nhận được một tin nhắn ngắn gọn từ số lạ, lần này không có ảnh kèm theo, cũng không phải gửi vào nửa đêm.
Tin nhắn chỉ có một câu: [Nếu cậu gặp bất kỳ khó khăn gì thì có thể nói cho tôi biết.]
Chu Ải vẫn không trả lời, cậu lấy hộp thuốc lá và bật lửa trong túi ra, ngồi xổm tại chỗ nhìn lũ chó mèo trước mặt, chậm rãi hút hai điếu thuốc dưới ánh hoàng hôn. Mãi cho đến khi tia sáng màu cam chiếu trên lưng cậu hoàn toàn tan biến và bị bao phủ bởi bóng tối, cậu mới đứng dậy rời đi.
Khi về đến nhà đã hơi muộn, nhưng lúc này đèn trong nhà vẫn sáng, bảo mẫu đang bận rộn trong bếp, sau khi Chu Hữu Bảo khỏi bệnh thì hoạt bát trở lại, cậu bé đang cầm súng nước chạy quanh phòng khách.
Khi Chu Ải vừa vào cửa, đang thay dép ở huyền quan thì Chu Hữu Bảo bỗng nhiên chạy đến bên chân cậu. Bọn họ còn chưa kịp nhìn nhau thì mẹ của cậu bé là Từ Lệ đã từ phòng khách bên kia vội vàng chạy tới: "Cục cưng, con chạy lung tung đi đâu thế?"
Bà ta ôm chặt Chu Hữu Bảo cao tới bắp đùi, đang đứng bên cạnh Chu Ải, cười khách sáo nói với cậu: "Tiểu Ải, tan học rồi à? Tuần này các con được nghỉ lễ Quốc Khánh phải không?"
Chu Hữu Bảo bị bà ta giữ chặt cũng không yên phận, cậu nhóc ngước mắt lên, tay vẫn còn siết chặt quần đồng phục của Chu Ải.
Chu Ải thay giày xong, lúc này cậu mới ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt. Từ Lệ mất tự nhiên lảng tránh, bà ta không thích ánh mắt u sầu này của Chu Ải, loại ánh mắt này không nên xuất hiện trên người của một đứa trẻ mới 16 tuổi.
Cũng may là Chu Ải nhanh chóng lùi lại, chỉ gật đầu rồi đi lên lầu.
Nhưng bước chân của cậu bị động tác kéo quần của Chu Hữu Bảo làm khựng lại, cậu đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn Từ Lệ dùng bộ móng trang trí xinh đẹp trên đôi tay của mình tách những ngón tay của Chu Hữu Bảo đang túm chặt quần cậu ra.
Cuối cùng khi Chu Ải rời đi, bên hông quần đồng phục của cậu đã bị Chu Hữu Bảo nắm chặt tạo thành những nếp nhăn lộ rõ, từ đầu đến cuối cậu nhóc đều ngẩng đầu nhìn Chu Ải, nhưng cậu không hề quay lại nhìn.
Buổi tối, trên bàn ăn, sự chú ý của hai người lớn trong nhà đều tập trung vào cậu con trai nhỏ, Chu Ải giống như người vô hình trong căn biệt thự sang trọng này. Cậu ăn cơm xong, đang định lặng lẽ rời đi thì Chu Duệ Thành, ba của cậu sực nghĩ đến gì đó, đột nhiên kêu cậu lại.
"Chu Ải, lần này con nghỉ lễ mấy ngày?" Ánh mắt Chu Duệ Thành vẫn nhìn về phía đứa con trai út của mình, nhưng lời nói lại hướng về Chu Ải.
Chu Ải hơi cúi đầu, không bày tỏ thái độ, cậu ngồi tại chỗ tiếp tục dùng khăn giấy lau tay.
Dường như Chu Duệ Thành sớm đã quen, ông ta chỉ cau mày đặt đũa xuống rồi nói tiếp: "Ba và mẹ con xin nghỉ hai ngày, dự định đưa con và em trai ra nước ngoài chơi một chuyến. Con có đi cùng không?"
Lúc này, Từ Lệ cũng im lặng đặt đũa xuống, nhìn về phía Chu Ải đang ngồi một mình ở bàn đối diện.
Cuối cùng Chu Ải cũng có phản ứng, cậu không nhìn Chu Duệ Thành mà ngồi im lắc đầu.
Chu Duệ Thành không bất ngờ trước sự từ chối của cậu, ông ta nói: "Được rồi, trường đại học bên chỗ gia sư Trần của con cũng đang được nghỉ, lúc sáng ba đã liên lạc với cậu ấy, mấy ngày nghỉ mời cậu ấy đến nhà dạy học bổ sung cho con."
Vì vậy trong suốt kỳ nghỉ, trong nhà chỉ có mỗi Chu Ải, bảo mẫu nấu cơm và gia sư Trần Tứ Lưu chiều nào cũng đến nhà.
Mẹ của Trần Tứ Lưu là người câm điếc nên gã thông thạo và hiểu rõ ngôn ngữ ký hiệu, gã bắt đầu làm gia sư cho Chu Ải kể từ khi nhận được thư thông báo trúng tuyển của một ngôi trường nổi tiếng vào ba năm trước. Ban đầu, Chu Duệ Thành tìm gã vì muốn gã sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với con trai lớn, người có tiền sử mắc chứng tự kỷ. Nhưng bất kể Trần Tứ Lưu dùng ngôn ngữ ký hiệu hay khẩu ngữ thì rất ít khi nhận được sự phản hồi từ Chu Ải. Chỉ duy nhất khi giảng dạy, Chu Ải mới tiếp thu những thông tin mà gã truyền đạt.
2 giờ chiều vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Chu Ải đợi trong phòng sách trên tầng hai. Như thường lệ, Trần Tứ Lưu được bảo mẫu dẫn vào, gã mặc một chiếc áo sơ mi trắng nom có vẻ trang trọng, mang theo cặp sách màu đen, nhìn thấy Chu Ải đang ngồi thì gã nở nụ cười dịu dàng với cậu.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè lớp 10, Chu Ải đều được Trần Tứ Lưu dạy kèm, và chỉ mới một tháng kể từ lần cuối họ gặp nhau. Chu Ải nhìn gã một cái rồi thu ánh mắt lại, cậu là loại người như vậy, là thằng vô cảm trong miệng người khác, cậu không quan tâm ác ý của bọn họ và hoàn toàn không cần lòng tốt của bất kỳ ai.
Trần Tứ Lưu ngồi đối diện cậu, gã đặt ly nước vào tay Chu Ải, nhìn cậu nói: "Lâu rồi không gặp, em đã quen với cuộc sống ở trung học chưa?"
Chu Ải không ngẩng đầu, cũng không muốn trả lời, cậu cầm bút trong tay, cúi đầu nhìn vào bài tập trước mặt, gió ùa qua ô cửa sổ đang mở hé và thổi bay những trang giấy trên bàn. Cậu là cái "động" duy nhất giữa trạng thái "tĩnh".
Hình như Trần Tứ Lưu khẽ cười, không để ý đến sự lạnh nhạt của cậu, gã vừa cúi xuống lấy thứ gì đó từ trong cặp ra, vừa khẽ vén sợi tóc trên trán Chu Ải, như muốn khiến cậu ngẩng đầu lên vậy: "Ngày đó nhìn thấy một bức ảnh do giáo viên trung học đăng lên vòng bạn bè, anh mới biết thầy Tần phụ trách khóa này và cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp em, thầy Tần dạy toán rất giỏi... Tay của em bị sao vậy?"
Chu Ải tiếp tục làm bài tập, chỉ né tránh hành động của gã.
Nụ cười trên môi Trần Tứ Lưu vẫn không tắt, gã ngồi đối diện, cẩn thận quan sát vết thương nhạt màu trên khuỷu tay Chu Ải một lúc, sau đó chậm rãi đặt sách giáo khoa lên mặt bàn: "Nào, trước hết để anh xem tiến độ học tập hiện tại của em."
Lúc này Chu Ải mới ngẩng đầu lên, đẩy tài liệu dạy học sang bên cạnh. Từ khi biết Trần Tứ Lưu, hình như đối phương luôn nỗ lực kết nối và giao lưu với cậu, cố gắng để đưa Chu Ải tiến vào cuộc sống đầy màu sắc của mình hoặc tìm mọi cách xông vào thế giới tối tăm của Chu Ải.
Chu Ải thật sự không thích kiểu nhiệt tình này lắm, cậu chỉ muốn một mối quan hệ dạy kèm đơn giản với Trần Tứ Lưu, thậm chí cậu cũng không thật sự cần người khác dạy học, nhưng Chu Duệ Thành lại cho rằng cậu cần. Chu Duệ Thành cần thể hiện trách nhiệm của mình với tư cách là một người ba nên Chu Ải đã chấp nhận, nhưng cậu chỉ chấp nhận mối quan hệ dạy kèm không hơn không kém mà thôi.
Trong bảy ngày Quốc Khánh, hầu như ngày nào cũng học cùng một nội dung, thời gian trôi qua rất nhanh, khi Chu Ải trở lại trường học thì cậu vẫn nhìn thấy bữa sáng nóng hổi trong hộc bàn, thời gian vẫn còn sớm nên toà nhà dạy học ở đối diện không có bất kỳ ánh đèn nào.
Chuông vào học buổi sáng đã vang lên, chỗ ngồi bên cạnh Chu Ải vẫn còn trống, mọi người trong lớp bàn luận sôi nổi trước khi có điểm, tiếng thảo luận lấn át tiếng đọc sách, Chu Ải ngồi một mình trong góc cửa sổ, cậu hơi cúi đầu, yên tĩnh nhìn trang sách trước mặt.
Cho đến khi tiết đầu sắp kết thúc, đột nhiên một chiếc nạng tựa vào bàn bên cạnh gây tiếng động không nhỏ khiến bàn của Chu Ải cũng rung rinh theo, thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Cậu vô thức ngẩng đầu lên thì thấy bên cạnh là Tưởng Văn Ý đến muộn.
Đầu tóc Tưởng Văn Ý rối bù, sắc mặt xanh xao, trên má cậu ta có vết bầm tím ứ đọng rõ ràng, một cánh tay bị treo lên, chân bó bột khệ nệ, trông như thể bị thương nặng vừa mới xuất viện vậy.
Phía sau cậu ta là chủ nhiệm lớp, thầy Tần nhìn cậu ta ngồi xuống rồi giơ tay gõ lên bàn bên cạnh, nghiêm túc nói: "Mọi người cũng thấy đó, có lẽ sắp tới bạn Tưởng Văn Ý đi lại hoặc học tập không tiện cho lắm. Các bạn cùng lớp ngồi xung quanh nên giúp đỡ bạn ấy một chút, đặc biệt là bạn cùng bàn Chu Ải, em chú ý đến tình hình của bạn chút nhé, có việc thì tìm lớp trưởng và giáo viên."
Dưới ánh nhìn của thầy Tần, Chu Ải không thể không gật đầu, bàn tay Tưởng Văn Ý siết chặt thành nắm đấm dưới hộc bàn. Thầy Tần gọi lớp trưởng ra ngoài, trong nháy mắt, mọi người lập tức ùa đến vây quanh, ầm ĩ đồng thanh hỏi:
"Tưởng Văn Ý, cậu thật sự bị Trần Tầm Phong đánh à?"
Chu Ái cúi đầu nhìn sách giáo khoa nhưng lông mày nhẹ nhàng động đậy.
"Thật sự là Trần Tầm Phong ở lớp 21 kia hả? Thằng đó cũng ngang ngược quá, mẹ kiếp, đang ở trường học mà, hơn nữa còn là ngày thi...."
"Nhà người ta có tiền nên coi trời bằng vung thế đấy. Tụi bây cũng biết mà, tuần trước gây chuyện lớn như vậy mà chẳng xi nhê gì với thằng đó, tao nghe nói nó chỉ bị phạt quản chế nhẹ nhàng thôi."
"Mày thì biết gì? Tao nghe nói sau chuyện này, bể bơi của trường chúng ta sẽ đóng cửa hai năm, chuyện này thật sự vượt quá giới hạn rồi."
"Này Tưởng Văn Ý, gia đình bọn họ có bồi thường cho mày không? Bồi thường bao nhiêu... Thằng đó đánh mày trong nhà vệ sinh thật hả? Mày nói coi, mày ăn nói kiểu gì mà lại chọc đến nó chứ? Nó nổi tiếng toàn khối là côn đồ đó, tao không tin là mày không nhận ra nó..."
Tưởng Văn Ý ném thẳng sách giáo khoa xuống mặt bàn, cậu ta bị đám học sinh vây kín ở giữa, lúc này, cậu ta không kiềm chế được mà lên tiếng: "Rốt cuộc tao phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Tao không gây sự với nó! Bố mày không gây sự! Tao có bị bệnh đâu? Trước lúc thi môn tiếng Anh cuối cùng thì tao đi vệ sinh, vậy là gây sự với nó hả? Tụi bây né ra đi! Né xa tao chút! Đừng có vây quanh tao nữa được không?"
Từ đầu đến cuối, Chu Ải vẫn ngồi im bên cạnh, mọi sự chú ý đều đặt ở sách giáo khoa trước mặt, tựa như đang náu mình trong một không gian khác độc lập, cậu không quan tâm chút nào đến vui buồn xung quanh. Đám học sinh tản đi, Tưởng Văn Ý ngồi yên tại chỗ hồi lâu, đột nhiên lên tiếng, cậu ta cười khẩy nói: "Không phải mày đang cười nhạo tao đấy chứ?"
Đúng lúc này, chuông hết giờ học buổi sáng vang lên, học sinh trong lớp đang chuẩn bị ra sân thể dục làm lễ chào cờ, Chu Ải kéo ống tay áo đồng phục đứng dậy, khi cậu đi qua chỗ ngồi của Tưởng Văn Ý thì lần đầu tiên, cậu dừng lại. Tưởng Văn Ý ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm, trong mắt cậu ta nặng trĩu vẻ không cam lòng, nhưng sự chú ý của Chu Ải lại tập trung vào vết sưng cực kỳ nghiêm trọng quanh môi và chiếc răng bị gãy của cậu ta.
Nhưng chỉ liếc qua một cái, Chu Ải lại hòa vào đám người, tựa như một cái bóng vô hình.
Khi đang xếp hàng cùng lớp ở sân thể dục, ánh nắng mặt trời vừa ló dạng, tia sáng vàng rực rỡ đầu tiên đúng lúc chiếu vào đội ngũ trên sân, lúc Chu Ải hơi cúi đầu tránh ánh sáng chói mắt thì bỗng cảm giác có người nhẹ nhàng vỗ vai mình.
Cậu quay đầu lại, là thầy Tần.
Trên khuôn mặt luôn nghiêm túc của thầy Tần hiếm khi lộ ra vẻ thoải mái: "Lần thi tháng này em là người đứng đầu khóa, thầy tới để nhắc em, lát nữa lên nhận giải nhất định phải chú ý nghe tên của mình."
Chu Ải bình thản, chỉ lễ phép gật đầu với thầy, thầy Tần đặt tay lên vai cậu: "Làm tốt lắm, nhưng phải tiếp tục nỗ lực nhé."
Biểu hiện của Chu Ải vẫn giống như trước, đó là không để lộ bất kỳ thứ gì ra ngoài, khuôn mặt lạnh lùng và tái nhợt càng lộ rõ dưới ánh mặt trời, ngay cả những bạn học xung quanh nghe thấy còn có nhiều phản ứng hơn cậu, ồ ạt quay lại nhìn.
Đứng trên bục phát biểu, nhận phần thưởng và giấy khen tượng trưng cho hạng nhất toàn khối từ tay Hiệu trưởng, từ góc nhìn của Chu Ải, bên dưới là đội ngũ học sinh đứng ngay ngắn, trật tự trên sân thể dục, đây là góc nhìn quen thuộc của cậu, bắt đầu từ tiểu học, mỗi lần lên bục phát biểu cậu đều có thể nhìn thấy các học sinh bên dưới.
Nhận được phần thưởng, lớp trưởng của lớp là người đại diện cho học sinh toàn khối phát biểu, Chu Ải có thể đứng trên bục vô số lần và nhận vô số giải thưởng, nhưng hoạt động này vĩnh viễn không bao giờ là của cậu.
Có lần, vì lỗi sắp xếp của giáo viên ở trung học cơ sở mà nhiệm vụ phát biểu lại giao cho Chu Ải - người ngồi vững ở vị trí đầu bảng hằng năm. Giáo viên kia để Chu Ải chuẩn bị bài phát biểu xong thì mới chợt nhận ra rằng cậu chưa từng lên tiếng, cậu không thể lên bục cất tiếng nói chứ đừng bàn đến việc đọc bài phát biểu.
Chu Ải cầm giấy khen đi ra sau khán đài, đi được nửa đường, bước chân cậu đột nhiên dừng lại, ở cuối tầm mắt, cậu nhìn thấy mấy nam sinh đang dựa vào tường ở hậu trường, người đứng ở trung tâm đang được vây quanh là Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong mặc một chiếc áo khoác đồng phục rộng rãi, tóc rối bù trong gió, tay cầm hai trang giấy mỏng, trên nắm tay nhìn nghiêng có vết sẹo mờ, hắn đang cúi đầu xem gì đó.
Chu Ải chỉ đứng từ xa nhìn hắn trong giây lát, nhưng Trần Tầm Phong lại rất nhạy cảm, chỉ trong tích tắc ấy, hắn chợt nhìn về phía chỗ sáng kia. Chu Ái dời mắt trước khi hắn nhìn qua rồi tiếp tục bước về phía trước, khuất khỏi tầm mắt của Trần Tầm Phong.
Sau khi làm xong thủ tục nhận giải, Chu Ải trở về lớp sớm, cậu đi một mình qua khuôn viên trường trống trải, đi đến cuối hai tòa nhà đối diện, nhờ vào hành lang nối hai khu dạy học mà cậu nhìn thấy trên bảng thông báo bên cạnh bồn hoa xuất hiện một bức ảnh mới.
Bảng vàng danh dự và thông báo phê bình của Trường Trung học số 6 cách nhau rất gần, lúc này mọi người đang tham gia buổi tập ở sân thể dục, chỉ có mình cậu đứng ở khu dạy học.
Cậu dừng lại trước ô thưởng phạt, trong tủ kính viền giấy mạ vàng, ngay góc trên bên trái là bức ảnh phóng to của cậu với nền đỏ, ánh mắt trầm tĩnh, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm đang nhìn bản thân mình qua tấm kính. Mà phía bên phải lại là bức ảnh nền xanh phóng to của Trần Tầm Phong, cạnh đó dán thông báo xử phạt, trong ảnh là nam sinh với ánh mắt thiếu kiên nhẫn, lông mày hơi cau lại, dáng vẻ đầy ngang ngược nhìn về phía Chu Ải đang đứng.
Loa công cộng ở trường có tính xuyên thấu cực mạnh, dù ở khu dạy học cách xa sân thể dục, Chu Ải vẫn có thể nghe rõ giọng nói của Trần Tầm Phong vang lên trên đỉnh đầu, hắn đang kiểm điểm trước toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường.
"Kính thưa thầy cô và các bạn, chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Tôi là Trần Tầm Phong đến từ lớp 21, hôm nay, tôi đứng đây với tâm trạng áy náy tột độ..."
Giọng đọc của thiếu niên hơi lạnh lùng, nói là đang kiểm điểm nhưng nghe giọng điệu lại không có ý gì thừa nhận sai lầm cả, Chu Ải bước lên cầu thang đi về phía khu dạy học yên tĩnh.
Trần Tầm Phong vẫn đang đọc: "Đáng lẽ tôi không nên tranh chấp với bạn học trong nhà vệ sinh nam trên tầng bốn trước bài thi tiếng Anh cuối cùng trong kỳ thi tháng trước. Tôi không nên sử dụng bạo lực làm bị thương bạn học trong khuôn viên trường..."
Beta: V
Bài thi cuối cùng là môn tiếng Anh, học sinh được giải lao 20 phút rồi mới làm bài tiếp, khi nãy Trần Tầm Phong đã rời khỏi phòng thi, giờ chưa thấy hắn quay về.
Ánh hoàng hôn đặc sệt lại thành màu vàng kim rực rỡ, tô lên bài thi trống không ở bàn phía trước.
Giữa lúc thi có một giáo viên bước vào phòng, hình như muốn nói gì đó với thầy giám thị, sau đó thầy giám thị đi tới lấy bút điền tên và mã số vào chỗ trống trên bài thi của Trần Tầm Phong rồi thu bài của hắn lại.
Khi bài thi bắt đầu được 40 phút, cửa kính hành lang bên cạnh Chu Ải đột nhiên bị người gõ vang, cậu vô thức ngẩng đầu, quay mặt sang thì nhìn thấy Giang Xuyên. Giang Xuyên đeo cặp sách với vẻ mặt lo lắng, dùng ánh mắt ra hiệu về chỗ ngồi phía trước Chu Ải, dường như đang hỏi cậu người đằng trước đi đâu rồi.
Chu Ải liếc cậu ta một cái, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt nhìn về phía bài thi trước mặt, Giang Xuyên không gõ cửa sổ nữa mà cầm điện thoại di động nhanh chóng chạy đi.
Sau kỳ thi là ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, trước khi về nhà, Chu Ải đi một chuyến ra sau núi, bọn chó mèo hoang này không biết dự trữ thức ăn nên cậu cần phải đến cho chúng ăn đều đặn.
Phía xa, hoàng hôn đang chậm rãi buông xuống, cả chân trời nhuốm màu đỏ rực, Chu Ải ngồi xổm dưới gốc cây nhìn lũ chó mèo trước mặt. Chợt, điện thoại di động của cậu nhận được một tin nhắn ngắn gọn từ số lạ, lần này không có ảnh kèm theo, cũng không phải gửi vào nửa đêm.
Tin nhắn chỉ có một câu: [Nếu cậu gặp bất kỳ khó khăn gì thì có thể nói cho tôi biết.]
Chu Ải vẫn không trả lời, cậu lấy hộp thuốc lá và bật lửa trong túi ra, ngồi xổm tại chỗ nhìn lũ chó mèo trước mặt, chậm rãi hút hai điếu thuốc dưới ánh hoàng hôn. Mãi cho đến khi tia sáng màu cam chiếu trên lưng cậu hoàn toàn tan biến và bị bao phủ bởi bóng tối, cậu mới đứng dậy rời đi.
Khi về đến nhà đã hơi muộn, nhưng lúc này đèn trong nhà vẫn sáng, bảo mẫu đang bận rộn trong bếp, sau khi Chu Hữu Bảo khỏi bệnh thì hoạt bát trở lại, cậu bé đang cầm súng nước chạy quanh phòng khách.
Khi Chu Ải vừa vào cửa, đang thay dép ở huyền quan thì Chu Hữu Bảo bỗng nhiên chạy đến bên chân cậu. Bọn họ còn chưa kịp nhìn nhau thì mẹ của cậu bé là Từ Lệ đã từ phòng khách bên kia vội vàng chạy tới: "Cục cưng, con chạy lung tung đi đâu thế?"
Bà ta ôm chặt Chu Hữu Bảo cao tới bắp đùi, đang đứng bên cạnh Chu Ải, cười khách sáo nói với cậu: "Tiểu Ải, tan học rồi à? Tuần này các con được nghỉ lễ Quốc Khánh phải không?"
Chu Hữu Bảo bị bà ta giữ chặt cũng không yên phận, cậu nhóc ngước mắt lên, tay vẫn còn siết chặt quần đồng phục của Chu Ải.
Chu Ải thay giày xong, lúc này cậu mới ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt. Từ Lệ mất tự nhiên lảng tránh, bà ta không thích ánh mắt u sầu này của Chu Ải, loại ánh mắt này không nên xuất hiện trên người của một đứa trẻ mới 16 tuổi.
Cũng may là Chu Ải nhanh chóng lùi lại, chỉ gật đầu rồi đi lên lầu.
Nhưng bước chân của cậu bị động tác kéo quần của Chu Hữu Bảo làm khựng lại, cậu đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn Từ Lệ dùng bộ móng trang trí xinh đẹp trên đôi tay của mình tách những ngón tay của Chu Hữu Bảo đang túm chặt quần cậu ra.
Cuối cùng khi Chu Ải rời đi, bên hông quần đồng phục của cậu đã bị Chu Hữu Bảo nắm chặt tạo thành những nếp nhăn lộ rõ, từ đầu đến cuối cậu nhóc đều ngẩng đầu nhìn Chu Ải, nhưng cậu không hề quay lại nhìn.
Buổi tối, trên bàn ăn, sự chú ý của hai người lớn trong nhà đều tập trung vào cậu con trai nhỏ, Chu Ải giống như người vô hình trong căn biệt thự sang trọng này. Cậu ăn cơm xong, đang định lặng lẽ rời đi thì Chu Duệ Thành, ba của cậu sực nghĩ đến gì đó, đột nhiên kêu cậu lại.
"Chu Ải, lần này con nghỉ lễ mấy ngày?" Ánh mắt Chu Duệ Thành vẫn nhìn về phía đứa con trai út của mình, nhưng lời nói lại hướng về Chu Ải.
Chu Ải hơi cúi đầu, không bày tỏ thái độ, cậu ngồi tại chỗ tiếp tục dùng khăn giấy lau tay.
Dường như Chu Duệ Thành sớm đã quen, ông ta chỉ cau mày đặt đũa xuống rồi nói tiếp: "Ba và mẹ con xin nghỉ hai ngày, dự định đưa con và em trai ra nước ngoài chơi một chuyến. Con có đi cùng không?"
Lúc này, Từ Lệ cũng im lặng đặt đũa xuống, nhìn về phía Chu Ải đang ngồi một mình ở bàn đối diện.
Cuối cùng Chu Ải cũng có phản ứng, cậu không nhìn Chu Duệ Thành mà ngồi im lắc đầu.
Chu Duệ Thành không bất ngờ trước sự từ chối của cậu, ông ta nói: "Được rồi, trường đại học bên chỗ gia sư Trần của con cũng đang được nghỉ, lúc sáng ba đã liên lạc với cậu ấy, mấy ngày nghỉ mời cậu ấy đến nhà dạy học bổ sung cho con."
Vì vậy trong suốt kỳ nghỉ, trong nhà chỉ có mỗi Chu Ải, bảo mẫu nấu cơm và gia sư Trần Tứ Lưu chiều nào cũng đến nhà.
Mẹ của Trần Tứ Lưu là người câm điếc nên gã thông thạo và hiểu rõ ngôn ngữ ký hiệu, gã bắt đầu làm gia sư cho Chu Ải kể từ khi nhận được thư thông báo trúng tuyển của một ngôi trường nổi tiếng vào ba năm trước. Ban đầu, Chu Duệ Thành tìm gã vì muốn gã sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với con trai lớn, người có tiền sử mắc chứng tự kỷ. Nhưng bất kể Trần Tứ Lưu dùng ngôn ngữ ký hiệu hay khẩu ngữ thì rất ít khi nhận được sự phản hồi từ Chu Ải. Chỉ duy nhất khi giảng dạy, Chu Ải mới tiếp thu những thông tin mà gã truyền đạt.
2 giờ chiều vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Chu Ải đợi trong phòng sách trên tầng hai. Như thường lệ, Trần Tứ Lưu được bảo mẫu dẫn vào, gã mặc một chiếc áo sơ mi trắng nom có vẻ trang trọng, mang theo cặp sách màu đen, nhìn thấy Chu Ải đang ngồi thì gã nở nụ cười dịu dàng với cậu.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè lớp 10, Chu Ải đều được Trần Tứ Lưu dạy kèm, và chỉ mới một tháng kể từ lần cuối họ gặp nhau. Chu Ải nhìn gã một cái rồi thu ánh mắt lại, cậu là loại người như vậy, là thằng vô cảm trong miệng người khác, cậu không quan tâm ác ý của bọn họ và hoàn toàn không cần lòng tốt của bất kỳ ai.
Trần Tứ Lưu ngồi đối diện cậu, gã đặt ly nước vào tay Chu Ải, nhìn cậu nói: "Lâu rồi không gặp, em đã quen với cuộc sống ở trung học chưa?"
Chu Ải không ngẩng đầu, cũng không muốn trả lời, cậu cầm bút trong tay, cúi đầu nhìn vào bài tập trước mặt, gió ùa qua ô cửa sổ đang mở hé và thổi bay những trang giấy trên bàn. Cậu là cái "động" duy nhất giữa trạng thái "tĩnh".
Hình như Trần Tứ Lưu khẽ cười, không để ý đến sự lạnh nhạt của cậu, gã vừa cúi xuống lấy thứ gì đó từ trong cặp ra, vừa khẽ vén sợi tóc trên trán Chu Ải, như muốn khiến cậu ngẩng đầu lên vậy: "Ngày đó nhìn thấy một bức ảnh do giáo viên trung học đăng lên vòng bạn bè, anh mới biết thầy Tần phụ trách khóa này và cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp em, thầy Tần dạy toán rất giỏi... Tay của em bị sao vậy?"
Chu Ải tiếp tục làm bài tập, chỉ né tránh hành động của gã.
Nụ cười trên môi Trần Tứ Lưu vẫn không tắt, gã ngồi đối diện, cẩn thận quan sát vết thương nhạt màu trên khuỷu tay Chu Ải một lúc, sau đó chậm rãi đặt sách giáo khoa lên mặt bàn: "Nào, trước hết để anh xem tiến độ học tập hiện tại của em."
Lúc này Chu Ải mới ngẩng đầu lên, đẩy tài liệu dạy học sang bên cạnh. Từ khi biết Trần Tứ Lưu, hình như đối phương luôn nỗ lực kết nối và giao lưu với cậu, cố gắng để đưa Chu Ải tiến vào cuộc sống đầy màu sắc của mình hoặc tìm mọi cách xông vào thế giới tối tăm của Chu Ải.
Chu Ải thật sự không thích kiểu nhiệt tình này lắm, cậu chỉ muốn một mối quan hệ dạy kèm đơn giản với Trần Tứ Lưu, thậm chí cậu cũng không thật sự cần người khác dạy học, nhưng Chu Duệ Thành lại cho rằng cậu cần. Chu Duệ Thành cần thể hiện trách nhiệm của mình với tư cách là một người ba nên Chu Ải đã chấp nhận, nhưng cậu chỉ chấp nhận mối quan hệ dạy kèm không hơn không kém mà thôi.
Trong bảy ngày Quốc Khánh, hầu như ngày nào cũng học cùng một nội dung, thời gian trôi qua rất nhanh, khi Chu Ải trở lại trường học thì cậu vẫn nhìn thấy bữa sáng nóng hổi trong hộc bàn, thời gian vẫn còn sớm nên toà nhà dạy học ở đối diện không có bất kỳ ánh đèn nào.
Chuông vào học buổi sáng đã vang lên, chỗ ngồi bên cạnh Chu Ải vẫn còn trống, mọi người trong lớp bàn luận sôi nổi trước khi có điểm, tiếng thảo luận lấn át tiếng đọc sách, Chu Ải ngồi một mình trong góc cửa sổ, cậu hơi cúi đầu, yên tĩnh nhìn trang sách trước mặt.
Cho đến khi tiết đầu sắp kết thúc, đột nhiên một chiếc nạng tựa vào bàn bên cạnh gây tiếng động không nhỏ khiến bàn của Chu Ải cũng rung rinh theo, thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Cậu vô thức ngẩng đầu lên thì thấy bên cạnh là Tưởng Văn Ý đến muộn.
Đầu tóc Tưởng Văn Ý rối bù, sắc mặt xanh xao, trên má cậu ta có vết bầm tím ứ đọng rõ ràng, một cánh tay bị treo lên, chân bó bột khệ nệ, trông như thể bị thương nặng vừa mới xuất viện vậy.
Phía sau cậu ta là chủ nhiệm lớp, thầy Tần nhìn cậu ta ngồi xuống rồi giơ tay gõ lên bàn bên cạnh, nghiêm túc nói: "Mọi người cũng thấy đó, có lẽ sắp tới bạn Tưởng Văn Ý đi lại hoặc học tập không tiện cho lắm. Các bạn cùng lớp ngồi xung quanh nên giúp đỡ bạn ấy một chút, đặc biệt là bạn cùng bàn Chu Ải, em chú ý đến tình hình của bạn chút nhé, có việc thì tìm lớp trưởng và giáo viên."
Dưới ánh nhìn của thầy Tần, Chu Ải không thể không gật đầu, bàn tay Tưởng Văn Ý siết chặt thành nắm đấm dưới hộc bàn. Thầy Tần gọi lớp trưởng ra ngoài, trong nháy mắt, mọi người lập tức ùa đến vây quanh, ầm ĩ đồng thanh hỏi:
"Tưởng Văn Ý, cậu thật sự bị Trần Tầm Phong đánh à?"
Chu Ái cúi đầu nhìn sách giáo khoa nhưng lông mày nhẹ nhàng động đậy.
"Thật sự là Trần Tầm Phong ở lớp 21 kia hả? Thằng đó cũng ngang ngược quá, mẹ kiếp, đang ở trường học mà, hơn nữa còn là ngày thi...."
"Nhà người ta có tiền nên coi trời bằng vung thế đấy. Tụi bây cũng biết mà, tuần trước gây chuyện lớn như vậy mà chẳng xi nhê gì với thằng đó, tao nghe nói nó chỉ bị phạt quản chế nhẹ nhàng thôi."
"Mày thì biết gì? Tao nghe nói sau chuyện này, bể bơi của trường chúng ta sẽ đóng cửa hai năm, chuyện này thật sự vượt quá giới hạn rồi."
"Này Tưởng Văn Ý, gia đình bọn họ có bồi thường cho mày không? Bồi thường bao nhiêu... Thằng đó đánh mày trong nhà vệ sinh thật hả? Mày nói coi, mày ăn nói kiểu gì mà lại chọc đến nó chứ? Nó nổi tiếng toàn khối là côn đồ đó, tao không tin là mày không nhận ra nó..."
Tưởng Văn Ý ném thẳng sách giáo khoa xuống mặt bàn, cậu ta bị đám học sinh vây kín ở giữa, lúc này, cậu ta không kiềm chế được mà lên tiếng: "Rốt cuộc tao phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Tao không gây sự với nó! Bố mày không gây sự! Tao có bị bệnh đâu? Trước lúc thi môn tiếng Anh cuối cùng thì tao đi vệ sinh, vậy là gây sự với nó hả? Tụi bây né ra đi! Né xa tao chút! Đừng có vây quanh tao nữa được không?"
Từ đầu đến cuối, Chu Ải vẫn ngồi im bên cạnh, mọi sự chú ý đều đặt ở sách giáo khoa trước mặt, tựa như đang náu mình trong một không gian khác độc lập, cậu không quan tâm chút nào đến vui buồn xung quanh. Đám học sinh tản đi, Tưởng Văn Ý ngồi yên tại chỗ hồi lâu, đột nhiên lên tiếng, cậu ta cười khẩy nói: "Không phải mày đang cười nhạo tao đấy chứ?"
Đúng lúc này, chuông hết giờ học buổi sáng vang lên, học sinh trong lớp đang chuẩn bị ra sân thể dục làm lễ chào cờ, Chu Ải kéo ống tay áo đồng phục đứng dậy, khi cậu đi qua chỗ ngồi của Tưởng Văn Ý thì lần đầu tiên, cậu dừng lại. Tưởng Văn Ý ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm, trong mắt cậu ta nặng trĩu vẻ không cam lòng, nhưng sự chú ý của Chu Ải lại tập trung vào vết sưng cực kỳ nghiêm trọng quanh môi và chiếc răng bị gãy của cậu ta.
Nhưng chỉ liếc qua một cái, Chu Ải lại hòa vào đám người, tựa như một cái bóng vô hình.
Khi đang xếp hàng cùng lớp ở sân thể dục, ánh nắng mặt trời vừa ló dạng, tia sáng vàng rực rỡ đầu tiên đúng lúc chiếu vào đội ngũ trên sân, lúc Chu Ải hơi cúi đầu tránh ánh sáng chói mắt thì bỗng cảm giác có người nhẹ nhàng vỗ vai mình.
Cậu quay đầu lại, là thầy Tần.
Trên khuôn mặt luôn nghiêm túc của thầy Tần hiếm khi lộ ra vẻ thoải mái: "Lần thi tháng này em là người đứng đầu khóa, thầy tới để nhắc em, lát nữa lên nhận giải nhất định phải chú ý nghe tên của mình."
Chu Ải bình thản, chỉ lễ phép gật đầu với thầy, thầy Tần đặt tay lên vai cậu: "Làm tốt lắm, nhưng phải tiếp tục nỗ lực nhé."
Biểu hiện của Chu Ải vẫn giống như trước, đó là không để lộ bất kỳ thứ gì ra ngoài, khuôn mặt lạnh lùng và tái nhợt càng lộ rõ dưới ánh mặt trời, ngay cả những bạn học xung quanh nghe thấy còn có nhiều phản ứng hơn cậu, ồ ạt quay lại nhìn.
Đứng trên bục phát biểu, nhận phần thưởng và giấy khen tượng trưng cho hạng nhất toàn khối từ tay Hiệu trưởng, từ góc nhìn của Chu Ải, bên dưới là đội ngũ học sinh đứng ngay ngắn, trật tự trên sân thể dục, đây là góc nhìn quen thuộc của cậu, bắt đầu từ tiểu học, mỗi lần lên bục phát biểu cậu đều có thể nhìn thấy các học sinh bên dưới.
Nhận được phần thưởng, lớp trưởng của lớp là người đại diện cho học sinh toàn khối phát biểu, Chu Ải có thể đứng trên bục vô số lần và nhận vô số giải thưởng, nhưng hoạt động này vĩnh viễn không bao giờ là của cậu.
Có lần, vì lỗi sắp xếp của giáo viên ở trung học cơ sở mà nhiệm vụ phát biểu lại giao cho Chu Ải - người ngồi vững ở vị trí đầu bảng hằng năm. Giáo viên kia để Chu Ải chuẩn bị bài phát biểu xong thì mới chợt nhận ra rằng cậu chưa từng lên tiếng, cậu không thể lên bục cất tiếng nói chứ đừng bàn đến việc đọc bài phát biểu.
Chu Ải cầm giấy khen đi ra sau khán đài, đi được nửa đường, bước chân cậu đột nhiên dừng lại, ở cuối tầm mắt, cậu nhìn thấy mấy nam sinh đang dựa vào tường ở hậu trường, người đứng ở trung tâm đang được vây quanh là Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong mặc một chiếc áo khoác đồng phục rộng rãi, tóc rối bù trong gió, tay cầm hai trang giấy mỏng, trên nắm tay nhìn nghiêng có vết sẹo mờ, hắn đang cúi đầu xem gì đó.
Chu Ải chỉ đứng từ xa nhìn hắn trong giây lát, nhưng Trần Tầm Phong lại rất nhạy cảm, chỉ trong tích tắc ấy, hắn chợt nhìn về phía chỗ sáng kia. Chu Ái dời mắt trước khi hắn nhìn qua rồi tiếp tục bước về phía trước, khuất khỏi tầm mắt của Trần Tầm Phong.
Sau khi làm xong thủ tục nhận giải, Chu Ải trở về lớp sớm, cậu đi một mình qua khuôn viên trường trống trải, đi đến cuối hai tòa nhà đối diện, nhờ vào hành lang nối hai khu dạy học mà cậu nhìn thấy trên bảng thông báo bên cạnh bồn hoa xuất hiện một bức ảnh mới.
Bảng vàng danh dự và thông báo phê bình của Trường Trung học số 6 cách nhau rất gần, lúc này mọi người đang tham gia buổi tập ở sân thể dục, chỉ có mình cậu đứng ở khu dạy học.
Cậu dừng lại trước ô thưởng phạt, trong tủ kính viền giấy mạ vàng, ngay góc trên bên trái là bức ảnh phóng to của cậu với nền đỏ, ánh mắt trầm tĩnh, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm đang nhìn bản thân mình qua tấm kính. Mà phía bên phải lại là bức ảnh nền xanh phóng to của Trần Tầm Phong, cạnh đó dán thông báo xử phạt, trong ảnh là nam sinh với ánh mắt thiếu kiên nhẫn, lông mày hơi cau lại, dáng vẻ đầy ngang ngược nhìn về phía Chu Ải đang đứng.
Loa công cộng ở trường có tính xuyên thấu cực mạnh, dù ở khu dạy học cách xa sân thể dục, Chu Ải vẫn có thể nghe rõ giọng nói của Trần Tầm Phong vang lên trên đỉnh đầu, hắn đang kiểm điểm trước toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường.
"Kính thưa thầy cô và các bạn, chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Tôi là Trần Tầm Phong đến từ lớp 21, hôm nay, tôi đứng đây với tâm trạng áy náy tột độ..."
Giọng đọc của thiếu niên hơi lạnh lùng, nói là đang kiểm điểm nhưng nghe giọng điệu lại không có ý gì thừa nhận sai lầm cả, Chu Ải bước lên cầu thang đi về phía khu dạy học yên tĩnh.
Trần Tầm Phong vẫn đang đọc: "Đáng lẽ tôi không nên tranh chấp với bạn học trong nhà vệ sinh nam trên tầng bốn trước bài thi tiếng Anh cuối cùng trong kỳ thi tháng trước. Tôi không nên sử dụng bạo lực làm bị thương bạn học trong khuôn viên trường..."