Chương 157
Tần Phong nhìn cô vợ nhỏ đã nhắm mắt ngủ say trong lòng mình, tay đưa lên chạm vào khóe mắt cô. Nơi đây vẫn còn vương lại vệt ẩm ướt.
Nhìn cô, hắn không nhịn được thở dài, áp trán mình vào trán cô bất đắc dĩ nói: “Tinh Nhi, sao lại không chịu nói với anh những chuyện em đã trải qua? Vì sao tự mình chịu đựng như vây? Là anh chưa thể khiến em yên tâm hay sao?”
Hắn nhìn thấy rất rõ, cô có một phần ký ức không muốn nói cho người khác biết. Hắn chỉ có thể đoán được nó liên quan tới Triệu Đức Hải, nhưng lại không biết nó thế nào. Ánh mắt Tần Phong ẩn chứa đau lòng nhìn cô, rồi cúi xuống trằn trọc hôn lên đôi môi hơi hé mở của Diễm Tinh. Nụ hôn này không hề chứa dục vọng mà giống như Tần Phong muốn mượn nó giải tỏa bớt nỗi đau tinh thần của cô.
Tối hôm đó, Quách Hân nhận được một dòng tin nhắn.
“Quách đại tiểu thư, hai ngày nữa, cô hãy tới lâu đài cổ đón Quách nhị tiểu thư về. Tôi chỉ có thể rộng lượng lần này, không muốn tiếp tục có lần sau nữa!”
Quách Hân sau khi đọc xong tin nhắn này, cả người trầm lặng trong chốc lát rồi bật cười thành tiếng. Hiện tại, cả Quách gia đều đã bị người ta tính kế rồi. Cũng may, người tính kế Quách gia này dù thủ đoạn hơn người nhưng tâm địa không xấu. Nếu không, sợ rằng chỉ bằng việc này cũng có thể từng bước xóa sổ Quách gia.
Diễm Tinh đặt điện thoại xuống bàn làm việc, xoay xoay cổ tay. Mấy hôm nay Ellie và Hạo Tinh thật nhiều việc, còn thêm việc của Quách Ngọc nữa, thật mệt chết cô rồi.
Nhớ tới chuyện của Quách Ngọc, Diễm Tinh trên mặt lại hiện lên vẻ ưu sầu. Cô nói hai ngày nữa để Quách Hân tới đón Quách Ngọc, nhưng hiện tại người nào đó vẫn chưa đồng ý nha.
Nhìn lên đồng hồ thấy bây giờ là 10 giờ tối, giờ này bình thường Tần Phong vẫn đang ở thư phòng làm việc. Diễm Tinh nghĩ một lát rồi đi xuống nhà. Cô nhờ dì Trần làm chút điểm tâm rồi tự tay mang lên thư phòng của Tần Phong.
“Phong, em mang chút điểm tâm lên cho anh này.” Diễm Tinh cười tươi bê khay điểm tâm đi vào trong phòng. Lại thấy Tần Phong đang ngồi trước máy tính, hình như là đang nói chuyện với ai đó. Cô để khay điểm tâm xuống bàn trà rồi đi đến trước bàn làm việc của Tần Phong hiếm khi có tâm trạng hóng chuyện.
“Phong, cậu thật sự nhốt Quách Ngọc vào rồi?”
Dù Diễm Tinh không nhìn nhưng cũng biết được người đang nói chuyện với Tần Phong bên kia là ai. Ngoài Capo Sở Tiêu thì không còn ai vào đây nữa.
“Ừ.” Tần Phong lạnh nhạt ừ một tiếng.
“Cậu…thật lợi hại!” Capo Sở Tiêu đầu dây bên kia lúc sau mới cảm thán một câu.
“Cậu còn chưa biết tác phong hành xử của Phong sao? Đụng tới cô vợ nhỏ của cậu ta, cậu ta chưa đem đi lột da là may mắn lắm rồi. Quách Ngọc đã được nương tay rồi đấy. Còn chưa nói là Quách Ngọc may mắn, Hạo Hiên chưa biết tới chuyện này, nếu không thì…” Một giọng nói khác từ phía bên kia truyền sang.
“Aizz, cũng đúng, vậy nên tôi cũng không dám đến gần cô vợ nhỏ của Phong đâu. Nhỡ đâu làm cô ấy phật ý, có phải tôi cũng xong đời hay không?”
Diễm Tinh đứng một bên mặt đã ửng đỏ. Cô nhìn Tần Phong, thấy hắn cũng đang nhìn lại mình, ánh mắt mang rõ ý cười trêu chọc. Diễm Tinh nhăn mặt dùng khẩu hình nói: “Đều tại anh!”
“Các cậu đừng nói nữa, cô ấy sẽ ngượng.” Lúc này Tần Phong bất ngờ lên tiếng.
Hai giọng nói đằng kia ngay lập tức im bặt, chút sau Capo Sở Tiêu mới lên tiếng: “À, em dâu, haha chúng tôi chỉ đang nói đùa một chút thôi. Em đừng nghĩ là thật, haha, đùa thôi, đùa thôi.” Nói xong cũng cắt liên lạc luôn.
Diễm Tinh ai oán nhìn Tần Phong.
“Tại anh mà mọi người đều nghĩ em thành người đáng sợ như vậy!” Diễm Tinh đi đến bên cạnh Tần Phong, không cam lòng đánh lên vai hắn một cái.
“Người duy nhất trên thế giới này có thể đánh anh chỉ có em thôi. Em còn không đáng sợ hay sao?” Tần Phong nhếch môi nhìn nơi vừa bị quả đấm nhỏ của cô đánh xuống cười nói.
Diễm Tinh nghe lời này không phục trừng mắt. Nhưng chiếu theo lời nói của Tần Phong, tất cả đều thật hợp lý, cô không cãi lại được. Nghĩ tới mục đích đến đây, cô bĩu môi: “Anh ở đây nói xấu em với bạn, thật quá đáng.” Vừa nói, vừa làm bộ mặt hờn dỗi lườm Tần Phong.
“Là họ tự nói, anh có nói gì đâu.”
“Hừ.” Diễm Tinh hừ một tiếng, nhìn về phía bàn trà đang để khay điểm tâm kia: “Còn làm em tưởng anh làm việc mệt mỏi, cố ý mang đồ ăn lên cho anh. Hóa ra là ngồi nghe bạn nói xấu em!”
“Cô gái, đừng tưởng anh không biết em tới đây là có mục đích. Nếu không, vì sao hôm nay lại ân cần như vậy, mang trà bánh lên đây cho anh. Em nói đi, có chuyện gì.” Tần Phong cười lớn, ôm eo Diễm Tinh dùng một chút sức để cô ngồi lên đùi mình, tay đưa lên véo má cô vợ nhỏ một cái.
Diễm Tinh bị hắn nói trúng tim đen, cười gượng mấy tiếng rồi nói: “Phong, chuyện của Quách Ngọc, anh thả cô ta ra được không?”
“Không được.” Tần Phong một giây cũng không đắn đo lắc đầu, biểu cảm lạnh lùng.
“Phong, Quách gia và Lâm gia vốn có giao hảo. Chúng ta không nên làm quá căng thẳng, dù sao nói một câu công bằng, Quách Ngọc thật sự tính kế em. Nhưng em cũng tính kế ngược lại cô ta, em cũng không phải ở thế bị động gì. Với cả, em muốn thả Quách Ngọc, cũng không hoàn toàn là tha cho cô ta. Em muốn cô ta nhớ kỹ lấy chuyện này, sau này ắt hẳn sẽ có việc cần tới cô ta. Huống hồ, em đã nói với Quách Hân hai ngày nữa tới đón Quách Ngọc rồi, anh định để em trở thành người nói lời không giữ lời sao?” Diễm Tinh chui vào ngực Tần Phong, làm nũng nói.
“Ra là em đã quyết định xong hết rồi, tới đây chỉ là để báo với anh một câu thôi có đúng không?” Tần Phong nắm cằm cô nâng lên, để Diễm Tinh đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm của hắn.
Diễm Tinh thấy vậy ngay lập tức hôn lên môi Tần Phong một cái bất đắc dĩ nói: “Nếu em thương lượng trước với anh. Sợ rằng kể cả có thả, anh cũng sẽ giữ Quách Ngọc ở lại lâu đài cổ dăm bữa nửa tháng nữa mất. Tới khi đó, e rằng có thả Quách Ngọc ra, người Quách gia cũng sẽ nghi ngờ chúng ta đưa họ một Quách Ngọc giả mạo ra để lừa gạt họ nữa đó. Bộ dáng hiện tại của cô ta, em nhìn còn suýt không nhận ra được.”
“Là do cô ta tự chuốc lấy, còn có thể trách ai?” Tần Phong nghiêm mặt nói.
“Phong, lần này có thể để em quyết định một lần không?” Diễm Tinh nhìn hắn, ánh mắt cầu khẩn.
“Vậy em định đền bù cho anh thế nào?” Tần Phong nhìn Diễm Tinh tới khi cô phát ngượng mới lên tiếng.
“Đền bù gì chứ? Anh cũng đâu có tổn thất gì đâu.” Diễm Tinh nhăn mặt nói.
“Sao lại không? Rõ ràng là em tự chủ trương, sau khi hoàn tất mới nói với anh, khiến anh cảm thấy đau lòng. Cái này còn không tính là tổn thất à?” Tần Phong nhếch môi.
“Vậy…vậy anh muốn thế nào?” Nghe đến đây Diễm Tinh thật sự đuối lý, cô chỉ có thể không hài lòng thỏa hiệp.
“Không phải…em biết rồi hay sao?” Tần Phong cười gian, tay hắn đã không an phận mò vào váy ngủ của Diễm Tinh. Môi cũng tìm tới cần cổ trắng nõn của cô mà hôn xuống.
“Về phòng…về phòng được không anh!” Diễm Tinh cảm giác hắn thật sự định làm luôn ở đây, hai má ửng đỏ vội vàng nói, cả người vặn vẹo muốn trốn khỏi cái ôm của hắn.
“Anh muốn ở đây.” Tần Phong cả người đều hiện lên vẻ gian tà, giọng nói vốn âm trầm hiện nay vì dục vọng mà khàn đi, hắn đem Diễm đang muốn trốn ấn lại, tìm đúng môi cô mà hôn. Tay cũng không yên phận châm ngòi thổi lửa trên người Diễm Tinh.
Hồi lâu sau, Tần Phong mới ôm Diễm Tinh cả người đang được quấn quanh bởi chiếc áo khoác to của hắn ra bên ngoài. Một đêm này, Tần Phong lấy cớ đau lòng, muốn cô ở thư phòng chưa đủ, còn về phòng làm tiếp. Hậu quả là sáng hôm sau, Diễm Tinh cả người đau nhức nhất là phần eo của cô. Như muốn gãy làm đôi luôn rồi.
Ngồi trong phòng làm việc của Hạo Tinh, Diễm Tinh cười khổ.
“Tiểu thư, Bùi thiếu tới ạ.” Tiểu Mỹ ở bên ngoài tiến vào thông báo với Diễm Tinh.
“Để anh ấy vào đi.” Diễm Tinh nghe vậy thì gật đầu nói.
Lát sau, Bùi Việt từ bên ngoài tiến vào. Anh mấy ngày gần đây đều đã nghe phong phanh một tin tức, chính là thiếu gia Tần gia và tiểu thư chi thứ nhất Triệu gia đã sớm kết hôn. Khi nghe được tin này, cả người anh chấn động. Sáng hôm nay đành viện một cái cớ tới đây gặp Diễm Tinh, muốn xem xem tin đồn này có phải là thật hay không?
“Việt ca, mời anh ngồi.” Diễm Tinh thấy Bùi Việt, trên mặt là nét tươi cười dịu dàng nói. Cô và Việt ca quen nhau đã lâu, cho nên cũng không câu nệ mấy cái lễ nghi hay gì đó. Vì vậy khi gặp anh, cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“A Tinh, mới một thời gian ngắn không gặp mà em lại xinh thêm một phần rồi đấy.” Bùi Việt cũng cười cười trên chọc cô.
“Đừng chỉ nói em, Việt ca cũng đẹp trai hơn, không phải sao?” Diễm Tinh bật cười nói.
“Anh tới hôm nay để nói với em, về bộ phim Trục xuất kia, đã đóng máy rồi. Hiện tại đang edit và chỉnh sửa phim. Có điều, về phần quảng bá, e là em lại phải tốn một chút công sức rồi.” Bùi Việt ôn hòa nói.
“Việt ca đã thay em giám sát tiến trình quay phim, sao em có thể ngồi không hưởng lợi. Về phần quảng bá anh cứ giao cho em.” Diễm Tinh gật đầu nói.
“Vậy thì tốt rồi. À, A Tinh, em…lấy chồng rồi sao?” Bùi Việt cười nói, tầm mắt sau đó dừng lại ở trên tay Diễm Tinh, cười cứng ngắc hỏi.
“Vâng, em lấy chồng rồi.” Thấy Bùi Việt nhìn đến chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út trên tay cô, Diễm Tinh cũng mỉm cười thừa nhận.
“Dạo gần đây anh nghe được tin này, vốn còn không nghĩ là thật. Hiện tại xem ra, là anh đã chậm một bước rồi.” Bùi Việt cười nói, nhưng ánh mắt không thể giấu được nỗi chua xót. Chậm một bước này, có thể hiểu rằng thông tin của anh chậm một bước, hoặc là anh không thể có được tình cảm của cô nữa rồi.
“Em kết hôn cùng Tần Phong sao?”
“Vâng, Phong ca ca đối với em rất tốt. Là em cam tâm tình nguyện gả cho anh ấy.” Diễm Tinh nét mặt mang theo ý vui nói. Lời này của cô nói ra, để Bùi Việt hiểu rõ, cô là tình nguyện gả cho Tần Phong. Chứ không hề phải cuộc hôn nhân thương mại vẫn thường thấy.
Thấy Diễm Tinh mặt mày rạng rỡ, cả người với hồi xưa đẹp hơn một vòng. Bùi Việt cũng biết cô ấy đang sống rất tốt. Anh mỉm cười: “Không biết bao giờ hai người định tổ chức đám cưới vậy? Hai người kết hôn kín tiếng quá, khiến anh còn chẳng thể chúc mừng nữa, vậy là không tốt đâu.”
“Là vì em chưa muốn công khai. Nếu không đi tới đâu cũng có người hỏi thật phiền chết em. Hôn lễ do Phong ca ca làm chủ, anh ấy nói muốn tạo cho em một bất ngờ nên em không để tâm lắm. Có điều, hẳn là sẽ sau đám cưới của anh hai em đó.”
“Chúc em hạnh phúc nhé. Đến lúc đó nhất đinh phải gửi thiệp tới cho anh đấy.” Bùi Việt cười ôm nhu, thật lòng nói ra những lời này.
“Cảm ơn anh, Việt ca. Chúng ta từ bé cùng nhau lớn lên, là anh em tốt của nhau, em cũng mong Việt ca có thể tìm được một cô gái khiến anh hạnh phúc.” Diễm Tinh sao không biết được tình cảm Bùi Việt giành cho mình. Có điều cô không có tình cảm gì với anh cả, không thể tiếp nhận phần tình cảm này.
“Có lời chúc này của A Tinh, anh nhất định sẽ hạnh phúc.” Bùi Việt ánh mắt mang theo chút u buồn nói.
Diễm Tinh cũng biết hiện tại không nên nói thêm về chủ đề này nữa, cô cười nói về công việc.
Cùng lúc đó tại Mã thị.
“Tiểu thư, Sở thiếu tới rồi ạ.”
“À, để anh ấy vào đi.” Diệu An từ trên bàn làm việc đứng lên, cười nói.
Nhưng khi nhìn thấy người bước vào, nụ cười của cô ngay lập tức trở nên cứng ngắc.
“Anh…Capo thiếu gia!”
“Tôi có hai họ, một là Capo hai là họ Sở. Em không biết sao?” Capo Sở Tiêu cười cợt nhả nói, còn chưa được mời ngồi đã thoải mái ngồi xuống ghế trong phòng Diệu An.
“Cái này đương nhiên tôi biết, nhưng Tiêu…” Diệu An nói, sau đó nghĩ ra gì đấy cô mở lớn mắt: “Tiêu Sáng là của anh?”
“Không của tôi thì của ai?” Capo Sở Tiêu cười nói.
“Lần trước người tới bàn bạc chuyện hợp tác không phải anh!” Diệu An lườm hắn tới cháy mặt. Cô mắc bẫy người này rồi.
“Nếu tôi đến đề cập chuyện hợp tác, em sẽ hợp tác với Tiêu Sáng sao? Tôi phải đợi tới lúc hợp đồng đã xong xuôi mới lộ mặt chứ.” Capo Sở Tiêu từ trên ghế đứng lên, tiến gần tới Diệu An.
Diệu An biết giờ dù có nói gì cũng đã muộn, hợp đồng đã ký, cô cũng không thể tự tiện hủy hợp đồng. Cố gắng áp chế tức giận trong lòng, Diệu An mỉm cười nói: “Cảm ơn Sở thiếu đã hợp tác với chúng tôi. Vậy mời Sở thiếu ngồi, chúng ta cũng bàn bạc kỹ hơn về dự án này.”
“Được hợp tác với Mã tiểu thư, là vinh hạnh của tôi.” Capo Sở Tiêu cười tới sảng khoái, còn nháy mắt với Diệu An một cái.
Diệu An lúc này đã kiềm chế lắm mới không tiến lên cào mấy phát trên gương mặt đẹp trai kia.
Có điều chuyện cô không ngờ là, khi hoa hoa công tử này tập trung vào công việc cũng rất nghiêm túc. Không hề có bộ dáng cợt nhả như vừa nãy, hiểu biết của hắn ta cũng rất rộng. Vì vậy, trong phòng bầu không khí cũng đã dịu đi.
Ngày hôm sau, Diễm Tinh có mặt tại lâu đài cổ một lần nữa. Dù sao cô cũng là chủ mẫu nơi đây, “mời” Quách nhị tiểu thư của Quách gia tới đây thì lúc đưa về cũng nên có mặt chứ nhỉ!
“Cảm ơn Tần thiếu phu nhân đã đồng ý lời đề nghị của tôi. Lần này là Quách gia nợ thiếu phu nhân một ân tình, sau này nếu cần Quách gia hỗ trợ, chỉ cần thiếu phu nhân nói một tiếng, chúng tôi nhất định dốc toàn lực.” Quách Hân nhìn Diễm Tinh cười nói.
“Cảm ơn ý tốt của đại tiểu thư. Đã như vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo. Nếu sau này gặp chuyện, vậy mong Quách gia sẽ hỗ trợ.” Diễm Tinh mỉm cười nói.
“Tất nhiên rồi.” Quách Hân gật đầu.
Lúc này Quách Ngọc cũng được đưa ra. Quách Hân nhìn em gái gầy đi một vòng, trong lòng không khỏi xót xa. Nhưng cô biết, cái này là Ngọc Nhi tự làm tự chịu. Nó còn có thể ra khỏi đây đã là may mắn rồi.
Quách Ngọc điềm nhiên đi tới, nói một tiếng: “Chị.”
“Về thôi.” Quách Hân gật đầu nói với Quách Ngọc.
“Vậy tôi đưa Ngọc Nhi về trước, phiền Tần thiếu phu nhân rồi.” Quách Hân gật đầu chào với Diễm Tinh nói.
“Không có gì.” Diễm Tinh mỉm cười nói.
“Đợi đã. Triệu…Tần thiếu phu nhân! Tôi muốn hỏi cô một câu.” Lúc chuẩn bị lên xe, Quách Ngọc đột nhiên dừng bước, quay người nhìn thẳng vào Diễm Tinh. Dù hiện tại nhìn cô ta có vẻ thảm hại nhưng khí chất cao quý của tiểu thư giống như quay về.
Diễm Tinh gật đầu: “Quách nhị tiểu thư có chuyện gì vậy?”
“Nếu…nếu Mã tiểu thư thật sự phản bội lại cô, không nói kế hoạch của tôi cho cô. Vậy cô có phát hiện ra kế hoạch của tôi không?” Quách Ngọc cắn môi hỏi. Trong câu hỏi này của cô không mang địch ý, chỉ là muốn Diễm Tinh giải đáp cho mình phần thắc mắc này. Hoặc là muốn cứu lại một chút tự tôn cuối cùng mà thôi.
“Trên thực tế, trước khi An An nói chuyện này với tôi, tôi đã đoán được một phần rồi.” Diễm Tinh nghiêm túc trả lời, trên mặt cũng không có biểu hiện trào phúng hay tự cao gì. Cô chỉ đơn giản là trả lời một câu hỏi mà thôi.
“Cô…làm sao biết được vậy?” Quách Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Bữa tiệc đó, tôi đã thấy cô nói chuyện với Triệu Lâm Lam. Quách tiểu thư sẽ không khi không đi bắt chuyện với Triệu Lâm Lam nếu không có lý do. Cô ta hiện tại chỉ là một nghệ sĩ nhỏ trong Hạo Tinh. Cả Triệu thị lại nằm trong tay chi thứ nhất của Triệu gia. Cơ bản không có điểm nào Quách nhị tiểu thư có thể lợi dụng…ngoại trừ tôi. Vì thế tôi để người âm thầm theo dõi Triệu Lâm Lam, quả nhiên thấy cô ta bất thường. Khi đó tôi đã lập một kế hoạch, nhưng khi An An tới nói chuyện với tôi, thì kế hoạch đó liền thay đổi. Lúc đó dù An An có theo phe cô hay không tôi đều đoán được 1-2 phần. Chỉ là nếu cậu ấy thật sự phản bội tôi, thì tôi sẽ rất đau lòng.”
Quách Ngọc đứng đó mất một phút rồi mới cười nói: “Nếu giữa chúng ta không xảy ra những chuyện này, có lẽ chúng ta đã có thể trở thành bạn.”
Diễm Tinh mỉm cười: “Quách nhị tiểu thư, tôi có một người bạn. Cậu ấy yêu một người đàn ông, sau đó hai người họ thật sự qua lại. Nhưng cậu ấy vẫn không thể hạnh phúc, cô có biết vì sao không?”
“Chàng trai đó…chắc là không thích cô ấy, hoặc là cảm tình đối với cô ấy chưa hẳn là yêu đi.” Quách Ngọc mỉm cười chua xót nói.
“Đúng vậy, nhưng hiện tại cậu ấy lại rất hạnh phúc. Vì cậu ấy tìm được người thật tâm yêu cậu ấy.” Diễm Tinh gật đầu nói.
“Cảm ơn cô.” Quách Ngọc cười nhẹ gật đầu nói với Diễm Tinh, rồi lên xe.
“Tiểu thư, người thật tốt với cô ta.” Tiểu Mỹ nãy giờ vẫn đứng một bên hiện tại lên tiếng.
“Có lẽ là…do nhìn thấy hình bóng của Nhu Nhi trên người cô ấy chăng. Với cả, cô ấy thích Phong lâu như vậy, tự nhiên nhảy đâu ra một đứa nhóc như em cướp mất anh ấy, ai cũng sẽ không thoải mái. Cô ấy cũng là một người đáng thương.” Diễm Tinh thở dài nói.
“Chỉ là Quách Ngọc có vẻ đã thông suốt rồi.” Tiểu Mỹ trầm ngâm một chút rồi nói.
“Thông suốt vậy là tốt nhất.” Diễm Tinh gật đầu.
Nhìn cô, hắn không nhịn được thở dài, áp trán mình vào trán cô bất đắc dĩ nói: “Tinh Nhi, sao lại không chịu nói với anh những chuyện em đã trải qua? Vì sao tự mình chịu đựng như vây? Là anh chưa thể khiến em yên tâm hay sao?”
Hắn nhìn thấy rất rõ, cô có một phần ký ức không muốn nói cho người khác biết. Hắn chỉ có thể đoán được nó liên quan tới Triệu Đức Hải, nhưng lại không biết nó thế nào. Ánh mắt Tần Phong ẩn chứa đau lòng nhìn cô, rồi cúi xuống trằn trọc hôn lên đôi môi hơi hé mở của Diễm Tinh. Nụ hôn này không hề chứa dục vọng mà giống như Tần Phong muốn mượn nó giải tỏa bớt nỗi đau tinh thần của cô.
Tối hôm đó, Quách Hân nhận được một dòng tin nhắn.
“Quách đại tiểu thư, hai ngày nữa, cô hãy tới lâu đài cổ đón Quách nhị tiểu thư về. Tôi chỉ có thể rộng lượng lần này, không muốn tiếp tục có lần sau nữa!”
Quách Hân sau khi đọc xong tin nhắn này, cả người trầm lặng trong chốc lát rồi bật cười thành tiếng. Hiện tại, cả Quách gia đều đã bị người ta tính kế rồi. Cũng may, người tính kế Quách gia này dù thủ đoạn hơn người nhưng tâm địa không xấu. Nếu không, sợ rằng chỉ bằng việc này cũng có thể từng bước xóa sổ Quách gia.
Diễm Tinh đặt điện thoại xuống bàn làm việc, xoay xoay cổ tay. Mấy hôm nay Ellie và Hạo Tinh thật nhiều việc, còn thêm việc của Quách Ngọc nữa, thật mệt chết cô rồi.
Nhớ tới chuyện của Quách Ngọc, Diễm Tinh trên mặt lại hiện lên vẻ ưu sầu. Cô nói hai ngày nữa để Quách Hân tới đón Quách Ngọc, nhưng hiện tại người nào đó vẫn chưa đồng ý nha.
Nhìn lên đồng hồ thấy bây giờ là 10 giờ tối, giờ này bình thường Tần Phong vẫn đang ở thư phòng làm việc. Diễm Tinh nghĩ một lát rồi đi xuống nhà. Cô nhờ dì Trần làm chút điểm tâm rồi tự tay mang lên thư phòng của Tần Phong.
“Phong, em mang chút điểm tâm lên cho anh này.” Diễm Tinh cười tươi bê khay điểm tâm đi vào trong phòng. Lại thấy Tần Phong đang ngồi trước máy tính, hình như là đang nói chuyện với ai đó. Cô để khay điểm tâm xuống bàn trà rồi đi đến trước bàn làm việc của Tần Phong hiếm khi có tâm trạng hóng chuyện.
“Phong, cậu thật sự nhốt Quách Ngọc vào rồi?”
Dù Diễm Tinh không nhìn nhưng cũng biết được người đang nói chuyện với Tần Phong bên kia là ai. Ngoài Capo Sở Tiêu thì không còn ai vào đây nữa.
“Ừ.” Tần Phong lạnh nhạt ừ một tiếng.
“Cậu…thật lợi hại!” Capo Sở Tiêu đầu dây bên kia lúc sau mới cảm thán một câu.
“Cậu còn chưa biết tác phong hành xử của Phong sao? Đụng tới cô vợ nhỏ của cậu ta, cậu ta chưa đem đi lột da là may mắn lắm rồi. Quách Ngọc đã được nương tay rồi đấy. Còn chưa nói là Quách Ngọc may mắn, Hạo Hiên chưa biết tới chuyện này, nếu không thì…” Một giọng nói khác từ phía bên kia truyền sang.
“Aizz, cũng đúng, vậy nên tôi cũng không dám đến gần cô vợ nhỏ của Phong đâu. Nhỡ đâu làm cô ấy phật ý, có phải tôi cũng xong đời hay không?”
Diễm Tinh đứng một bên mặt đã ửng đỏ. Cô nhìn Tần Phong, thấy hắn cũng đang nhìn lại mình, ánh mắt mang rõ ý cười trêu chọc. Diễm Tinh nhăn mặt dùng khẩu hình nói: “Đều tại anh!”
“Các cậu đừng nói nữa, cô ấy sẽ ngượng.” Lúc này Tần Phong bất ngờ lên tiếng.
Hai giọng nói đằng kia ngay lập tức im bặt, chút sau Capo Sở Tiêu mới lên tiếng: “À, em dâu, haha chúng tôi chỉ đang nói đùa một chút thôi. Em đừng nghĩ là thật, haha, đùa thôi, đùa thôi.” Nói xong cũng cắt liên lạc luôn.
Diễm Tinh ai oán nhìn Tần Phong.
“Tại anh mà mọi người đều nghĩ em thành người đáng sợ như vậy!” Diễm Tinh đi đến bên cạnh Tần Phong, không cam lòng đánh lên vai hắn một cái.
“Người duy nhất trên thế giới này có thể đánh anh chỉ có em thôi. Em còn không đáng sợ hay sao?” Tần Phong nhếch môi nhìn nơi vừa bị quả đấm nhỏ của cô đánh xuống cười nói.
Diễm Tinh nghe lời này không phục trừng mắt. Nhưng chiếu theo lời nói của Tần Phong, tất cả đều thật hợp lý, cô không cãi lại được. Nghĩ tới mục đích đến đây, cô bĩu môi: “Anh ở đây nói xấu em với bạn, thật quá đáng.” Vừa nói, vừa làm bộ mặt hờn dỗi lườm Tần Phong.
“Là họ tự nói, anh có nói gì đâu.”
“Hừ.” Diễm Tinh hừ một tiếng, nhìn về phía bàn trà đang để khay điểm tâm kia: “Còn làm em tưởng anh làm việc mệt mỏi, cố ý mang đồ ăn lên cho anh. Hóa ra là ngồi nghe bạn nói xấu em!”
“Cô gái, đừng tưởng anh không biết em tới đây là có mục đích. Nếu không, vì sao hôm nay lại ân cần như vậy, mang trà bánh lên đây cho anh. Em nói đi, có chuyện gì.” Tần Phong cười lớn, ôm eo Diễm Tinh dùng một chút sức để cô ngồi lên đùi mình, tay đưa lên véo má cô vợ nhỏ một cái.
Diễm Tinh bị hắn nói trúng tim đen, cười gượng mấy tiếng rồi nói: “Phong, chuyện của Quách Ngọc, anh thả cô ta ra được không?”
“Không được.” Tần Phong một giây cũng không đắn đo lắc đầu, biểu cảm lạnh lùng.
“Phong, Quách gia và Lâm gia vốn có giao hảo. Chúng ta không nên làm quá căng thẳng, dù sao nói một câu công bằng, Quách Ngọc thật sự tính kế em. Nhưng em cũng tính kế ngược lại cô ta, em cũng không phải ở thế bị động gì. Với cả, em muốn thả Quách Ngọc, cũng không hoàn toàn là tha cho cô ta. Em muốn cô ta nhớ kỹ lấy chuyện này, sau này ắt hẳn sẽ có việc cần tới cô ta. Huống hồ, em đã nói với Quách Hân hai ngày nữa tới đón Quách Ngọc rồi, anh định để em trở thành người nói lời không giữ lời sao?” Diễm Tinh chui vào ngực Tần Phong, làm nũng nói.
“Ra là em đã quyết định xong hết rồi, tới đây chỉ là để báo với anh một câu thôi có đúng không?” Tần Phong nắm cằm cô nâng lên, để Diễm Tinh đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm của hắn.
Diễm Tinh thấy vậy ngay lập tức hôn lên môi Tần Phong một cái bất đắc dĩ nói: “Nếu em thương lượng trước với anh. Sợ rằng kể cả có thả, anh cũng sẽ giữ Quách Ngọc ở lại lâu đài cổ dăm bữa nửa tháng nữa mất. Tới khi đó, e rằng có thả Quách Ngọc ra, người Quách gia cũng sẽ nghi ngờ chúng ta đưa họ một Quách Ngọc giả mạo ra để lừa gạt họ nữa đó. Bộ dáng hiện tại của cô ta, em nhìn còn suýt không nhận ra được.”
“Là do cô ta tự chuốc lấy, còn có thể trách ai?” Tần Phong nghiêm mặt nói.
“Phong, lần này có thể để em quyết định một lần không?” Diễm Tinh nhìn hắn, ánh mắt cầu khẩn.
“Vậy em định đền bù cho anh thế nào?” Tần Phong nhìn Diễm Tinh tới khi cô phát ngượng mới lên tiếng.
“Đền bù gì chứ? Anh cũng đâu có tổn thất gì đâu.” Diễm Tinh nhăn mặt nói.
“Sao lại không? Rõ ràng là em tự chủ trương, sau khi hoàn tất mới nói với anh, khiến anh cảm thấy đau lòng. Cái này còn không tính là tổn thất à?” Tần Phong nhếch môi.
“Vậy…vậy anh muốn thế nào?” Nghe đến đây Diễm Tinh thật sự đuối lý, cô chỉ có thể không hài lòng thỏa hiệp.
“Không phải…em biết rồi hay sao?” Tần Phong cười gian, tay hắn đã không an phận mò vào váy ngủ của Diễm Tinh. Môi cũng tìm tới cần cổ trắng nõn của cô mà hôn xuống.
“Về phòng…về phòng được không anh!” Diễm Tinh cảm giác hắn thật sự định làm luôn ở đây, hai má ửng đỏ vội vàng nói, cả người vặn vẹo muốn trốn khỏi cái ôm của hắn.
“Anh muốn ở đây.” Tần Phong cả người đều hiện lên vẻ gian tà, giọng nói vốn âm trầm hiện nay vì dục vọng mà khàn đi, hắn đem Diễm đang muốn trốn ấn lại, tìm đúng môi cô mà hôn. Tay cũng không yên phận châm ngòi thổi lửa trên người Diễm Tinh.
Hồi lâu sau, Tần Phong mới ôm Diễm Tinh cả người đang được quấn quanh bởi chiếc áo khoác to của hắn ra bên ngoài. Một đêm này, Tần Phong lấy cớ đau lòng, muốn cô ở thư phòng chưa đủ, còn về phòng làm tiếp. Hậu quả là sáng hôm sau, Diễm Tinh cả người đau nhức nhất là phần eo của cô. Như muốn gãy làm đôi luôn rồi.
Ngồi trong phòng làm việc của Hạo Tinh, Diễm Tinh cười khổ.
“Tiểu thư, Bùi thiếu tới ạ.” Tiểu Mỹ ở bên ngoài tiến vào thông báo với Diễm Tinh.
“Để anh ấy vào đi.” Diễm Tinh nghe vậy thì gật đầu nói.
Lát sau, Bùi Việt từ bên ngoài tiến vào. Anh mấy ngày gần đây đều đã nghe phong phanh một tin tức, chính là thiếu gia Tần gia và tiểu thư chi thứ nhất Triệu gia đã sớm kết hôn. Khi nghe được tin này, cả người anh chấn động. Sáng hôm nay đành viện một cái cớ tới đây gặp Diễm Tinh, muốn xem xem tin đồn này có phải là thật hay không?
“Việt ca, mời anh ngồi.” Diễm Tinh thấy Bùi Việt, trên mặt là nét tươi cười dịu dàng nói. Cô và Việt ca quen nhau đã lâu, cho nên cũng không câu nệ mấy cái lễ nghi hay gì đó. Vì vậy khi gặp anh, cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“A Tinh, mới một thời gian ngắn không gặp mà em lại xinh thêm một phần rồi đấy.” Bùi Việt cũng cười cười trên chọc cô.
“Đừng chỉ nói em, Việt ca cũng đẹp trai hơn, không phải sao?” Diễm Tinh bật cười nói.
“Anh tới hôm nay để nói với em, về bộ phim Trục xuất kia, đã đóng máy rồi. Hiện tại đang edit và chỉnh sửa phim. Có điều, về phần quảng bá, e là em lại phải tốn một chút công sức rồi.” Bùi Việt ôn hòa nói.
“Việt ca đã thay em giám sát tiến trình quay phim, sao em có thể ngồi không hưởng lợi. Về phần quảng bá anh cứ giao cho em.” Diễm Tinh gật đầu nói.
“Vậy thì tốt rồi. À, A Tinh, em…lấy chồng rồi sao?” Bùi Việt cười nói, tầm mắt sau đó dừng lại ở trên tay Diễm Tinh, cười cứng ngắc hỏi.
“Vâng, em lấy chồng rồi.” Thấy Bùi Việt nhìn đến chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út trên tay cô, Diễm Tinh cũng mỉm cười thừa nhận.
“Dạo gần đây anh nghe được tin này, vốn còn không nghĩ là thật. Hiện tại xem ra, là anh đã chậm một bước rồi.” Bùi Việt cười nói, nhưng ánh mắt không thể giấu được nỗi chua xót. Chậm một bước này, có thể hiểu rằng thông tin của anh chậm một bước, hoặc là anh không thể có được tình cảm của cô nữa rồi.
“Em kết hôn cùng Tần Phong sao?”
“Vâng, Phong ca ca đối với em rất tốt. Là em cam tâm tình nguyện gả cho anh ấy.” Diễm Tinh nét mặt mang theo ý vui nói. Lời này của cô nói ra, để Bùi Việt hiểu rõ, cô là tình nguyện gả cho Tần Phong. Chứ không hề phải cuộc hôn nhân thương mại vẫn thường thấy.
Thấy Diễm Tinh mặt mày rạng rỡ, cả người với hồi xưa đẹp hơn một vòng. Bùi Việt cũng biết cô ấy đang sống rất tốt. Anh mỉm cười: “Không biết bao giờ hai người định tổ chức đám cưới vậy? Hai người kết hôn kín tiếng quá, khiến anh còn chẳng thể chúc mừng nữa, vậy là không tốt đâu.”
“Là vì em chưa muốn công khai. Nếu không đi tới đâu cũng có người hỏi thật phiền chết em. Hôn lễ do Phong ca ca làm chủ, anh ấy nói muốn tạo cho em một bất ngờ nên em không để tâm lắm. Có điều, hẳn là sẽ sau đám cưới của anh hai em đó.”
“Chúc em hạnh phúc nhé. Đến lúc đó nhất đinh phải gửi thiệp tới cho anh đấy.” Bùi Việt cười ôm nhu, thật lòng nói ra những lời này.
“Cảm ơn anh, Việt ca. Chúng ta từ bé cùng nhau lớn lên, là anh em tốt của nhau, em cũng mong Việt ca có thể tìm được một cô gái khiến anh hạnh phúc.” Diễm Tinh sao không biết được tình cảm Bùi Việt giành cho mình. Có điều cô không có tình cảm gì với anh cả, không thể tiếp nhận phần tình cảm này.
“Có lời chúc này của A Tinh, anh nhất định sẽ hạnh phúc.” Bùi Việt ánh mắt mang theo chút u buồn nói.
Diễm Tinh cũng biết hiện tại không nên nói thêm về chủ đề này nữa, cô cười nói về công việc.
Cùng lúc đó tại Mã thị.
“Tiểu thư, Sở thiếu tới rồi ạ.”
“À, để anh ấy vào đi.” Diệu An từ trên bàn làm việc đứng lên, cười nói.
Nhưng khi nhìn thấy người bước vào, nụ cười của cô ngay lập tức trở nên cứng ngắc.
“Anh…Capo thiếu gia!”
“Tôi có hai họ, một là Capo hai là họ Sở. Em không biết sao?” Capo Sở Tiêu cười cợt nhả nói, còn chưa được mời ngồi đã thoải mái ngồi xuống ghế trong phòng Diệu An.
“Cái này đương nhiên tôi biết, nhưng Tiêu…” Diệu An nói, sau đó nghĩ ra gì đấy cô mở lớn mắt: “Tiêu Sáng là của anh?”
“Không của tôi thì của ai?” Capo Sở Tiêu cười nói.
“Lần trước người tới bàn bạc chuyện hợp tác không phải anh!” Diệu An lườm hắn tới cháy mặt. Cô mắc bẫy người này rồi.
“Nếu tôi đến đề cập chuyện hợp tác, em sẽ hợp tác với Tiêu Sáng sao? Tôi phải đợi tới lúc hợp đồng đã xong xuôi mới lộ mặt chứ.” Capo Sở Tiêu từ trên ghế đứng lên, tiến gần tới Diệu An.
Diệu An biết giờ dù có nói gì cũng đã muộn, hợp đồng đã ký, cô cũng không thể tự tiện hủy hợp đồng. Cố gắng áp chế tức giận trong lòng, Diệu An mỉm cười nói: “Cảm ơn Sở thiếu đã hợp tác với chúng tôi. Vậy mời Sở thiếu ngồi, chúng ta cũng bàn bạc kỹ hơn về dự án này.”
“Được hợp tác với Mã tiểu thư, là vinh hạnh của tôi.” Capo Sở Tiêu cười tới sảng khoái, còn nháy mắt với Diệu An một cái.
Diệu An lúc này đã kiềm chế lắm mới không tiến lên cào mấy phát trên gương mặt đẹp trai kia.
Có điều chuyện cô không ngờ là, khi hoa hoa công tử này tập trung vào công việc cũng rất nghiêm túc. Không hề có bộ dáng cợt nhả như vừa nãy, hiểu biết của hắn ta cũng rất rộng. Vì vậy, trong phòng bầu không khí cũng đã dịu đi.
Ngày hôm sau, Diễm Tinh có mặt tại lâu đài cổ một lần nữa. Dù sao cô cũng là chủ mẫu nơi đây, “mời” Quách nhị tiểu thư của Quách gia tới đây thì lúc đưa về cũng nên có mặt chứ nhỉ!
“Cảm ơn Tần thiếu phu nhân đã đồng ý lời đề nghị của tôi. Lần này là Quách gia nợ thiếu phu nhân một ân tình, sau này nếu cần Quách gia hỗ trợ, chỉ cần thiếu phu nhân nói một tiếng, chúng tôi nhất định dốc toàn lực.” Quách Hân nhìn Diễm Tinh cười nói.
“Cảm ơn ý tốt của đại tiểu thư. Đã như vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo. Nếu sau này gặp chuyện, vậy mong Quách gia sẽ hỗ trợ.” Diễm Tinh mỉm cười nói.
“Tất nhiên rồi.” Quách Hân gật đầu.
Lúc này Quách Ngọc cũng được đưa ra. Quách Hân nhìn em gái gầy đi một vòng, trong lòng không khỏi xót xa. Nhưng cô biết, cái này là Ngọc Nhi tự làm tự chịu. Nó còn có thể ra khỏi đây đã là may mắn rồi.
Quách Ngọc điềm nhiên đi tới, nói một tiếng: “Chị.”
“Về thôi.” Quách Hân gật đầu nói với Quách Ngọc.
“Vậy tôi đưa Ngọc Nhi về trước, phiền Tần thiếu phu nhân rồi.” Quách Hân gật đầu chào với Diễm Tinh nói.
“Không có gì.” Diễm Tinh mỉm cười nói.
“Đợi đã. Triệu…Tần thiếu phu nhân! Tôi muốn hỏi cô một câu.” Lúc chuẩn bị lên xe, Quách Ngọc đột nhiên dừng bước, quay người nhìn thẳng vào Diễm Tinh. Dù hiện tại nhìn cô ta có vẻ thảm hại nhưng khí chất cao quý của tiểu thư giống như quay về.
Diễm Tinh gật đầu: “Quách nhị tiểu thư có chuyện gì vậy?”
“Nếu…nếu Mã tiểu thư thật sự phản bội lại cô, không nói kế hoạch của tôi cho cô. Vậy cô có phát hiện ra kế hoạch của tôi không?” Quách Ngọc cắn môi hỏi. Trong câu hỏi này của cô không mang địch ý, chỉ là muốn Diễm Tinh giải đáp cho mình phần thắc mắc này. Hoặc là muốn cứu lại một chút tự tôn cuối cùng mà thôi.
“Trên thực tế, trước khi An An nói chuyện này với tôi, tôi đã đoán được một phần rồi.” Diễm Tinh nghiêm túc trả lời, trên mặt cũng không có biểu hiện trào phúng hay tự cao gì. Cô chỉ đơn giản là trả lời một câu hỏi mà thôi.
“Cô…làm sao biết được vậy?” Quách Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Bữa tiệc đó, tôi đã thấy cô nói chuyện với Triệu Lâm Lam. Quách tiểu thư sẽ không khi không đi bắt chuyện với Triệu Lâm Lam nếu không có lý do. Cô ta hiện tại chỉ là một nghệ sĩ nhỏ trong Hạo Tinh. Cả Triệu thị lại nằm trong tay chi thứ nhất của Triệu gia. Cơ bản không có điểm nào Quách nhị tiểu thư có thể lợi dụng…ngoại trừ tôi. Vì thế tôi để người âm thầm theo dõi Triệu Lâm Lam, quả nhiên thấy cô ta bất thường. Khi đó tôi đã lập một kế hoạch, nhưng khi An An tới nói chuyện với tôi, thì kế hoạch đó liền thay đổi. Lúc đó dù An An có theo phe cô hay không tôi đều đoán được 1-2 phần. Chỉ là nếu cậu ấy thật sự phản bội tôi, thì tôi sẽ rất đau lòng.”
Quách Ngọc đứng đó mất một phút rồi mới cười nói: “Nếu giữa chúng ta không xảy ra những chuyện này, có lẽ chúng ta đã có thể trở thành bạn.”
Diễm Tinh mỉm cười: “Quách nhị tiểu thư, tôi có một người bạn. Cậu ấy yêu một người đàn ông, sau đó hai người họ thật sự qua lại. Nhưng cậu ấy vẫn không thể hạnh phúc, cô có biết vì sao không?”
“Chàng trai đó…chắc là không thích cô ấy, hoặc là cảm tình đối với cô ấy chưa hẳn là yêu đi.” Quách Ngọc mỉm cười chua xót nói.
“Đúng vậy, nhưng hiện tại cậu ấy lại rất hạnh phúc. Vì cậu ấy tìm được người thật tâm yêu cậu ấy.” Diễm Tinh gật đầu nói.
“Cảm ơn cô.” Quách Ngọc cười nhẹ gật đầu nói với Diễm Tinh, rồi lên xe.
“Tiểu thư, người thật tốt với cô ta.” Tiểu Mỹ nãy giờ vẫn đứng một bên hiện tại lên tiếng.
“Có lẽ là…do nhìn thấy hình bóng của Nhu Nhi trên người cô ấy chăng. Với cả, cô ấy thích Phong lâu như vậy, tự nhiên nhảy đâu ra một đứa nhóc như em cướp mất anh ấy, ai cũng sẽ không thoải mái. Cô ấy cũng là một người đáng thương.” Diễm Tinh thở dài nói.
“Chỉ là Quách Ngọc có vẻ đã thông suốt rồi.” Tiểu Mỹ trầm ngâm một chút rồi nói.
“Thông suốt vậy là tốt nhất.” Diễm Tinh gật đầu.