Chương 158
Lưu Hạo nhận được lệnh phải xử lý Diễm Tinh trong tuần này. Hắn ngồi trước bàn làm việc tay cầm điện thoại, không biết được hắn hiện tại đang nghĩ gì. Lát sau, hắn rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, bấm vào một dãy số trên điện thoại.
“Diễm Tinh, tôi có chuyện muốn bàn bạc với em, tối nay có thể hẹn em đi ăn được không?”
“Thật xin lỗi, tối nay em bận mất rồi. Hay là giờ thầy lên tầng thượng đi, em đang uống cafe ở đó.” Đầu dây bên kia, một giọng nói trong trẻo truyền đến tai Lưu Hạo. Nghe được mấy từ lên tầng thượng, người Lưu Hạo hơi cứng lại một chút nhưng rất nhanh đồng ý.
Hắn đặt điện thoại xuống rồi đi ra bên ngoài. Lên sân thượng, hắn nhìn thấy Diễm Tinh đang đứng gần lan can, trên người cô mặc một chiếc váy đen tuyền. Khi nhìn thấy chiếc váy kia, đáy mắt Lưu Hạo khẽ chuyển.
“Thầy Lưu, thầy muốn uống cafe không?” Diễm Tinh nghe tiếng động, ngay lập tức quay đầu lại, đôi môi tràn ngập ý cười nhìn Lưu Hạo.
“Không, tôi lúc nãy vừa uống một tách rồi. Dù hiện tại trời đã ấm hơn, nhưng trên này vẫn có chút lạnh, em cẩn thận chút, nếu không sẽ bị cảm đấy.” Lưu Hạo đến bên cạnh Diễm Tinh, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Cảm ơn thầy Lưu đã quan tâm. Em lại cảm thấy gió này dù có hơi lạnh, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nó làm sao có thể lạnh bằng lòng người được. Thầy thấy có đúng không ạ?” Diễm Tinh đưa tách cà phê lên môi nhấp một ngụm, cười nói.
“Đúng vậy, đúng là rất có lý.” Lưu Hạo gật đầu. Hắn nghiêng đầu nhìn tới gương mặt của Diễm Tinh. Cô gái này thật đẹp, làn da trắng như tuyết, vẻ đẹp lạnh lùng thanh khiết.
“Thầy Lưu là có chuyện gì muốn nói với em vậy?” Nụ cười trên môi Diễm Tinh lại tươi thêm một phần.
“Là về Lam Lam, mấy ngày hôm nay không biết em ấy đã đi đâu mà không liên lạc được. Ở chỗ thầy đang có mấy kịch bản rất tốt, muốn để em ấy xem một chút.” Lưu Hạo cười nói.
“À…Chị ấy đang có chút việc. Thời gian tới, chắc cũng sẽ không đến Hạo Tinh làm việc nữa đâu.” Diễm Tinh nhìn tách cà phê trên tay mình nói.
“Vậy sao? Thật ra em ấy cũng rất có tài diễn xuất, nếu không tới Hạo Tinh thì thật uổng phí.” Lưu Hạo cảm thán.
“Chuyện chỉ có vậy thôi, nếu đã biết được đáp án, vậy tôi về làm việc trước. Em cũng đừng đứng đấy quá lâu, sẽ bị cảm lạnh đấy.” Đứng thêm một chút, Lưu Hạo nhìn Diễm Tinh nói. Sau đó quay người định rời đi.
Khi hắn đi được hai bước, cô gái đằng sau bỗng dưng lên tiếng: “Thầy Lưu!”
“Cơ hội tốt như vậy, sao thầy lại không ra tay?” Diễm Tinh vẫn đứng như vậy, không hề quay mặt nhìn Lưu Hạo. Môi đỏ mọng của cô vẫn mang theo nụ cười. Có điều ánh mắt lại lạnh lùng, không phù hợp với nụ cười tươi trên môi cô chút nào.
“Em…nói gì cơ?” Lưu Hạo nghe được lời này, đồng tử co rụt, chân cũng dừng lại. Hắn quay đầu nhìn bóng lưng cô gái mặc váy đen tuyền đằng kia.
Diễm Tinh quay người, nửa thân trên dựa vào lan can: “Không phải chú tôi ra lệnh cho thầy lấy mạng tôi hay sao?” Cô thản nhiên nói tới chuyện này, giống như người đang có nguy cơ mất mạng không phải cô vậy.
“Em biết hết rồi?”
“Sao lại không chứ. Tôi đã giăng một cái bẫy lớn đến vậy mà. Chỉ đợi các người chui vào mà thôi.” Diễm Tinh mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ nói.
“Em biết từ khi nào?” Hồi lâu sau, Lưu Hạo mới lên tiếng.
“Lâu rồi, từ khi thầy đến trường tôi dạy học tôi đã biết.” Diễm Tinh cười cười: “Có khi, còn biết sớm hơn rồi, từ kiếp trước thì sao nhỉ?”
“Vậy nên, không đẩy em từ đây xuống, có lẽ là quyết định sáng suốt của tôi.” Lưu Hạo biết, đã đến nước này thì có nghĩa là cô gái trước mắt đã nắm hết mọi động thái của họ trong tay rồi.
“Tôi chỉ tò mò, vì sao thầy Lưu lại không đẩy tôi xuống? Không phải với thầy, mệnh lệnh của Triệu Đức Hải chính là tối thượng sao? Thế nào lần này tôi cho thầy cơ hội, thầy cái gì cũng không làm.” Diễm Tinh ngước mắt.
“Có lẽ là…tôi nợ em từ kiếp trước chăng.” Lưu Hạo cười cười, nửa đùa nửa thật nói.
“Tiểu Tinh!” Lưu Hạo không trả lời mà hỏi cô lại một câu.
Diễm Tinh nghe tiếng gọi này, động tác cầm tách cafa của Diễm Tinh hơi khựng lại, dù rất nhanh nhưng Lưu Hạo vẫn có thể nhìn ra.
Nhìn biểu cảm của Diễm Tinh, bỗng nhiên Lưu Hạo bật cười: “Thật xin lỗi đã gọi em đường đột như vậy. Chỉ là không hiểu sao, dạo gần đây tôi thật sự muốn gọi bằng cái tên này.”
“Thầy Lưu, chỉ là một cái tên gọi. Có điều, tôi có chút không thích, mong thầy từ nay về sau đừng gọi đến nữa.” Diễm Tinh cong môi nói.
“Được, nếu em đã không thích vậy tôi sẽ không gọi thế nữa.” Lưu Hạo cười gật đầu nói.
“Em đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn án binh bất động. Nhưng hôm nay lại nói với tôi những việc này. Chắc hẳn em đã định ngả bài rồi.”
Diễm Tinh cười nhu hòa: “Vừa rồi thầy có nói có lẽ kiếp trước thầy nợ tôi, nên kiếp này thầy chấp nhận việc không nghe theo lời chú tôi mà giết tôi. Nếu thầy đã nói như vậy, tôi lại có chút thắc mắc, không biết kiếp trước thầy nợ tôi thế nào, hiện tại chỉ như vậy là trả xong nợ rồi sao?”
“Đương nhiên là không thể đủ được.” Lưu Hạo gật đầu.
“Món nợ này, chắc là chỉ có thể lấy mạng tôi ra mới có thể trả lại được cho em. Tôi muốn hỏi em một câu.” Lưu Hạo lúc này dáng vẻ rất giống với ngày đó đứng trên tầng thượng kia. Tất cả bộ dáng đạo mạo ngày thường đều được hắn rũ bỏ.
Diễm Tinh không nói gì, chỉ điềm đạm đứng cười nơi đó.
“Có một cô gái bị người yêu phản bội. Sau này, hắn đã tìm cách đền bù cho cô. Cuộc sống của cô lúc này cũng rất hạnh phúc. Vậy nếu có kiếp sau, liệu cô gái ấy có còn muốn gặp chàng trai này nữa không?”
“Không đâu.” Diễm Tinh không ngần ngại trả lời.
“Nếu là tôi, dù người đó đã đến bù cho tôi. Nhưng những đau khổ tôi phải trải qua cũng là thật. Chỉ là cũng nhờ người đó, tôi sau này mới có thể gặp được một người tốt hơn, có một cuộc sống mới. Có điều dù như vậy nhưng tôi nghĩ vẫn không nên gặp lại thì hơn. Dù kiếp này hay kiếp sau, cũng không nên gặp lại nữa.”
Lưu Hạo gật đầu cười một tiếng, không báo trước mà từ chỗ lan can Diễm Tinh đang dựa vào nhảy xuống. Một loạt động tác nhanh tới nỗi khiến người khác không kịp trở tay. Nhưng bất ngờ là cô gái nãy giờ vẫn dựa người vào lan can lại không có chút phản ứng khác nào. Cô ưu nhã nhấp một ngụm cafe rồi đứng thẳng người dậy đi vào bên trong.
Mà phía Lưu Hạo, khi hắn nhảy xuống, trong đầu lướt qua một loạt ký ức của kiếp trước. Hắn đã phụ cô, lần này hắn không muốn tiếp tục phụ cô nữa. Đến khi cả người đáp xuống thì ý thức cũng theo đó khép lại. Tới khi hắn một lần nữa mở mắt, thấy bản thân đang nằm trong một không gian sáng, toàn bộ gian phòng đều là màu trắng. Lưu Hạo ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh giống như vẫn chưa nhận thức được nơi này là địa ngục hay thiên đường. Hắn làm nhiều chuyện xấu, chắc là phải xuống địa ngục nhỉ. Có điều, địa ngục nào lại trông sáng sủa như vậy? Nhưng rất nhanh Lưu Hạo hồi phục tinh thần, khi hắn nhận thấy trên tay mình có cắm kim truyền. Và mùi ở nơi đây là mùi đặc trưng tại bệnh viện.
Trong lúc Lưu Hạo đang không biết chuyện này là thế nào thì cửa phòng bệnh mở ra. Một cô gái ngoài hai mươi bước vào. Cô mag vẻ mặt sắc lạnh không chút biểu cảm, khi nhìn thấy Lưu Hạo đã tỉnh, cô tiến tới giường bệnh của hắn, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Anh Lưu, tiểu thư của chúng tôi nói rằng, chuyện anh nợ tiểu thư, tiểu thư không muốn anh lấy mạng đền. Tiểu thư cần anh làm cho người việc khác. Đến khi làm xong, món nợ này coi như xóa bỏ. Sau này, cũng đừng tới gặp tiểu thư nữa.”
Tiểu Mỹ nói xong thì đi ra khỏi phòng, một chút cũng không nán lại. Để Lưu Hạo với vẻ ngỡ ngàng bên trong. Lúc này hắn mới nhớ ra, hình như trước khi ngất đi, nơi hắn rơi không phải nền đất lạnh lẽo cứng ngắc mà là một chỗ mềm mại, giống như rơi vào phao cứu hộ. Vậy là…cô ấy là lường trước việc sẽ có người nhảy xuống sao? Hoặc là hắn…hoặc là cô!
Lưu Hạo ngồi thất thần suy nghĩ chuyện Tiểu Mỹ vừa nói. Mà Tiểu Mỹ sau khi rời khỏi phòng bệnh kia, cũng nhanh chóng về lại Trừng Viên.
“Tiểu thư, Lưu Hạo đã tỉnh lại rồi ạ.” Đứng trong thư phòng của Diễm Tinh, Tiểu Mỹ nói.
“Chị đã truyền đạt lại lời của em chưa?” Diễm Tinh gật đầu.
“Rồi ạ, tôi đã nói lại với hắn rồi.” Tiểu Mỹ nói.
“Vậy là tốt rồi. Đợi chiều nay, khi anh ta kiểm tra tổng quát xong một lượt, lại phải phiền chị vào đó thêm một lần nữa rồi.” Diễm Tinh mỉm cười nói.
“Không phiền đâu ạ.” Tiểu Mỹ cười nhẹ đáp.
“Chị đi nghỉ đi, mấy ngày nay chị cũng vất vả rồi.” Diễm Tinh nhu hòa nói.
“Vâng, vậy tôi xin phép lui ra.” Tiểu Mỹ cúi đầu nói, sau đó cũng lui ra bên ngoài.
Đợi khi Tiểu Mỹ đã đi ra khỏi phòng, Diễm Tinh mới đặt chiếc bút chì trong tay xuống. Đôi mắt cô hơi tối lại. Cô lại không ngờ tới Lưu Hạo cũng nhớ về kiếp trước, chỉ là dựa theo biểu hiện của hắn hôm nay, khả năng là mới nhớ lại mà thôi. Điều này thật khiến cô không thể ngờ tới. Và điều cô không ngờ được nữa, chính là hắn vậy mà có thể nhảy lầu để trả nợ cho cô. Có điều, từ lâu cô đã không còn oán hận gì với hắn. Đúng như cô đã nói, nhờ có hắn mà cô được sống lại một lần, lại gặp được Tần Phong, cô đã sớm đem chuyện tình kia ném vào một góc trong quá khứ. Cô không quên, nhưng khi nhớ tới thì sẽ không cảm thấy đau lòng nữa. Cho nên, khi hắn nói hắn trả nợ cô, trong lòng cô cũng không hề xao động, khi đó cô phi thường bình tĩnh. Có lẽ là cô đã hoàn toàn quên đi chuyện quá khứ này rồi. Điều hiện tại cô quan tâm chính là lật đổ Triệu Đức Hải và sống một cuộc sống thật tốt với người đàn ông của cô, thế là đã quá đủ rồi.
Reng~
Chuông điện thoại của Diễm Tinh reo lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Diễm Tinh. Cô nhìn thấy tên trên điện thoại, môi lại nở nụ cười. Người này luôn như vậy, biết cô không gặp vấn đề gì nhưng lại không thể ngừng lo lắng, phải xác nhận một lần nữa mới được. Thật ra trong kế hoạch này, cô đã sắp xếp rất cẩn thận. Cái phao cứu hộ đó để bên dưới, căn bản chỉ là đề phòng trường hợp không may mà thôi. Nếu hôm nay Lưu Hạo có ra tay, cô cũng không thể nào rơi xuống bên dưới được. Vì xung quanh cô khi đó, tất cả đều là người của Death. Khéo khi Lưu Hạo còn chưa kịp ra tay, hắn đã bị đẩy xuống dưới mất rồi. Để phao cứu hộ ở dưới cũng chỉ là đề phòng vạn nhất, huống hồ Hạo Tinh không quá cao, cho nên dù rơi xuống gặp chút vấn đề nhưng sẽ không lớn. Ai ngờ đâu cái phao cứu hộ đó thật sự có tác dụng. Cô không thể tính được chuyện người nhảy xuống là Lưu Hạo.
“Diễm Tinh, tôi có chuyện muốn bàn bạc với em, tối nay có thể hẹn em đi ăn được không?”
“Thật xin lỗi, tối nay em bận mất rồi. Hay là giờ thầy lên tầng thượng đi, em đang uống cafe ở đó.” Đầu dây bên kia, một giọng nói trong trẻo truyền đến tai Lưu Hạo. Nghe được mấy từ lên tầng thượng, người Lưu Hạo hơi cứng lại một chút nhưng rất nhanh đồng ý.
Hắn đặt điện thoại xuống rồi đi ra bên ngoài. Lên sân thượng, hắn nhìn thấy Diễm Tinh đang đứng gần lan can, trên người cô mặc một chiếc váy đen tuyền. Khi nhìn thấy chiếc váy kia, đáy mắt Lưu Hạo khẽ chuyển.
“Thầy Lưu, thầy muốn uống cafe không?” Diễm Tinh nghe tiếng động, ngay lập tức quay đầu lại, đôi môi tràn ngập ý cười nhìn Lưu Hạo.
“Không, tôi lúc nãy vừa uống một tách rồi. Dù hiện tại trời đã ấm hơn, nhưng trên này vẫn có chút lạnh, em cẩn thận chút, nếu không sẽ bị cảm đấy.” Lưu Hạo đến bên cạnh Diễm Tinh, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Cảm ơn thầy Lưu đã quan tâm. Em lại cảm thấy gió này dù có hơi lạnh, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nó làm sao có thể lạnh bằng lòng người được. Thầy thấy có đúng không ạ?” Diễm Tinh đưa tách cà phê lên môi nhấp một ngụm, cười nói.
“Đúng vậy, đúng là rất có lý.” Lưu Hạo gật đầu. Hắn nghiêng đầu nhìn tới gương mặt của Diễm Tinh. Cô gái này thật đẹp, làn da trắng như tuyết, vẻ đẹp lạnh lùng thanh khiết.
“Thầy Lưu là có chuyện gì muốn nói với em vậy?” Nụ cười trên môi Diễm Tinh lại tươi thêm một phần.
“Là về Lam Lam, mấy ngày hôm nay không biết em ấy đã đi đâu mà không liên lạc được. Ở chỗ thầy đang có mấy kịch bản rất tốt, muốn để em ấy xem một chút.” Lưu Hạo cười nói.
“À…Chị ấy đang có chút việc. Thời gian tới, chắc cũng sẽ không đến Hạo Tinh làm việc nữa đâu.” Diễm Tinh nhìn tách cà phê trên tay mình nói.
“Vậy sao? Thật ra em ấy cũng rất có tài diễn xuất, nếu không tới Hạo Tinh thì thật uổng phí.” Lưu Hạo cảm thán.
“Chuyện chỉ có vậy thôi, nếu đã biết được đáp án, vậy tôi về làm việc trước. Em cũng đừng đứng đấy quá lâu, sẽ bị cảm lạnh đấy.” Đứng thêm một chút, Lưu Hạo nhìn Diễm Tinh nói. Sau đó quay người định rời đi.
Khi hắn đi được hai bước, cô gái đằng sau bỗng dưng lên tiếng: “Thầy Lưu!”
“Cơ hội tốt như vậy, sao thầy lại không ra tay?” Diễm Tinh vẫn đứng như vậy, không hề quay mặt nhìn Lưu Hạo. Môi đỏ mọng của cô vẫn mang theo nụ cười. Có điều ánh mắt lại lạnh lùng, không phù hợp với nụ cười tươi trên môi cô chút nào.
“Em…nói gì cơ?” Lưu Hạo nghe được lời này, đồng tử co rụt, chân cũng dừng lại. Hắn quay đầu nhìn bóng lưng cô gái mặc váy đen tuyền đằng kia.
Diễm Tinh quay người, nửa thân trên dựa vào lan can: “Không phải chú tôi ra lệnh cho thầy lấy mạng tôi hay sao?” Cô thản nhiên nói tới chuyện này, giống như người đang có nguy cơ mất mạng không phải cô vậy.
“Em biết hết rồi?”
“Sao lại không chứ. Tôi đã giăng một cái bẫy lớn đến vậy mà. Chỉ đợi các người chui vào mà thôi.” Diễm Tinh mỉm cười, vẻ mặt ngây thơ nói.
“Em biết từ khi nào?” Hồi lâu sau, Lưu Hạo mới lên tiếng.
“Lâu rồi, từ khi thầy đến trường tôi dạy học tôi đã biết.” Diễm Tinh cười cười: “Có khi, còn biết sớm hơn rồi, từ kiếp trước thì sao nhỉ?”
“Vậy nên, không đẩy em từ đây xuống, có lẽ là quyết định sáng suốt của tôi.” Lưu Hạo biết, đã đến nước này thì có nghĩa là cô gái trước mắt đã nắm hết mọi động thái của họ trong tay rồi.
“Tôi chỉ tò mò, vì sao thầy Lưu lại không đẩy tôi xuống? Không phải với thầy, mệnh lệnh của Triệu Đức Hải chính là tối thượng sao? Thế nào lần này tôi cho thầy cơ hội, thầy cái gì cũng không làm.” Diễm Tinh ngước mắt.
“Có lẽ là…tôi nợ em từ kiếp trước chăng.” Lưu Hạo cười cười, nửa đùa nửa thật nói.
“Tiểu Tinh!” Lưu Hạo không trả lời mà hỏi cô lại một câu.
Diễm Tinh nghe tiếng gọi này, động tác cầm tách cafa của Diễm Tinh hơi khựng lại, dù rất nhanh nhưng Lưu Hạo vẫn có thể nhìn ra.
Nhìn biểu cảm của Diễm Tinh, bỗng nhiên Lưu Hạo bật cười: “Thật xin lỗi đã gọi em đường đột như vậy. Chỉ là không hiểu sao, dạo gần đây tôi thật sự muốn gọi bằng cái tên này.”
“Thầy Lưu, chỉ là một cái tên gọi. Có điều, tôi có chút không thích, mong thầy từ nay về sau đừng gọi đến nữa.” Diễm Tinh cong môi nói.
“Được, nếu em đã không thích vậy tôi sẽ không gọi thế nữa.” Lưu Hạo cười gật đầu nói.
“Em đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn án binh bất động. Nhưng hôm nay lại nói với tôi những việc này. Chắc hẳn em đã định ngả bài rồi.”
Diễm Tinh cười nhu hòa: “Vừa rồi thầy có nói có lẽ kiếp trước thầy nợ tôi, nên kiếp này thầy chấp nhận việc không nghe theo lời chú tôi mà giết tôi. Nếu thầy đã nói như vậy, tôi lại có chút thắc mắc, không biết kiếp trước thầy nợ tôi thế nào, hiện tại chỉ như vậy là trả xong nợ rồi sao?”
“Đương nhiên là không thể đủ được.” Lưu Hạo gật đầu.
“Món nợ này, chắc là chỉ có thể lấy mạng tôi ra mới có thể trả lại được cho em. Tôi muốn hỏi em một câu.” Lưu Hạo lúc này dáng vẻ rất giống với ngày đó đứng trên tầng thượng kia. Tất cả bộ dáng đạo mạo ngày thường đều được hắn rũ bỏ.
Diễm Tinh không nói gì, chỉ điềm đạm đứng cười nơi đó.
“Có một cô gái bị người yêu phản bội. Sau này, hắn đã tìm cách đền bù cho cô. Cuộc sống của cô lúc này cũng rất hạnh phúc. Vậy nếu có kiếp sau, liệu cô gái ấy có còn muốn gặp chàng trai này nữa không?”
“Không đâu.” Diễm Tinh không ngần ngại trả lời.
“Nếu là tôi, dù người đó đã đến bù cho tôi. Nhưng những đau khổ tôi phải trải qua cũng là thật. Chỉ là cũng nhờ người đó, tôi sau này mới có thể gặp được một người tốt hơn, có một cuộc sống mới. Có điều dù như vậy nhưng tôi nghĩ vẫn không nên gặp lại thì hơn. Dù kiếp này hay kiếp sau, cũng không nên gặp lại nữa.”
Lưu Hạo gật đầu cười một tiếng, không báo trước mà từ chỗ lan can Diễm Tinh đang dựa vào nhảy xuống. Một loạt động tác nhanh tới nỗi khiến người khác không kịp trở tay. Nhưng bất ngờ là cô gái nãy giờ vẫn dựa người vào lan can lại không có chút phản ứng khác nào. Cô ưu nhã nhấp một ngụm cafe rồi đứng thẳng người dậy đi vào bên trong.
Mà phía Lưu Hạo, khi hắn nhảy xuống, trong đầu lướt qua một loạt ký ức của kiếp trước. Hắn đã phụ cô, lần này hắn không muốn tiếp tục phụ cô nữa. Đến khi cả người đáp xuống thì ý thức cũng theo đó khép lại. Tới khi hắn một lần nữa mở mắt, thấy bản thân đang nằm trong một không gian sáng, toàn bộ gian phòng đều là màu trắng. Lưu Hạo ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh giống như vẫn chưa nhận thức được nơi này là địa ngục hay thiên đường. Hắn làm nhiều chuyện xấu, chắc là phải xuống địa ngục nhỉ. Có điều, địa ngục nào lại trông sáng sủa như vậy? Nhưng rất nhanh Lưu Hạo hồi phục tinh thần, khi hắn nhận thấy trên tay mình có cắm kim truyền. Và mùi ở nơi đây là mùi đặc trưng tại bệnh viện.
Trong lúc Lưu Hạo đang không biết chuyện này là thế nào thì cửa phòng bệnh mở ra. Một cô gái ngoài hai mươi bước vào. Cô mag vẻ mặt sắc lạnh không chút biểu cảm, khi nhìn thấy Lưu Hạo đã tỉnh, cô tiến tới giường bệnh của hắn, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Anh Lưu, tiểu thư của chúng tôi nói rằng, chuyện anh nợ tiểu thư, tiểu thư không muốn anh lấy mạng đền. Tiểu thư cần anh làm cho người việc khác. Đến khi làm xong, món nợ này coi như xóa bỏ. Sau này, cũng đừng tới gặp tiểu thư nữa.”
Tiểu Mỹ nói xong thì đi ra khỏi phòng, một chút cũng không nán lại. Để Lưu Hạo với vẻ ngỡ ngàng bên trong. Lúc này hắn mới nhớ ra, hình như trước khi ngất đi, nơi hắn rơi không phải nền đất lạnh lẽo cứng ngắc mà là một chỗ mềm mại, giống như rơi vào phao cứu hộ. Vậy là…cô ấy là lường trước việc sẽ có người nhảy xuống sao? Hoặc là hắn…hoặc là cô!
Lưu Hạo ngồi thất thần suy nghĩ chuyện Tiểu Mỹ vừa nói. Mà Tiểu Mỹ sau khi rời khỏi phòng bệnh kia, cũng nhanh chóng về lại Trừng Viên.
“Tiểu thư, Lưu Hạo đã tỉnh lại rồi ạ.” Đứng trong thư phòng của Diễm Tinh, Tiểu Mỹ nói.
“Chị đã truyền đạt lại lời của em chưa?” Diễm Tinh gật đầu.
“Rồi ạ, tôi đã nói lại với hắn rồi.” Tiểu Mỹ nói.
“Vậy là tốt rồi. Đợi chiều nay, khi anh ta kiểm tra tổng quát xong một lượt, lại phải phiền chị vào đó thêm một lần nữa rồi.” Diễm Tinh mỉm cười nói.
“Không phiền đâu ạ.” Tiểu Mỹ cười nhẹ đáp.
“Chị đi nghỉ đi, mấy ngày nay chị cũng vất vả rồi.” Diễm Tinh nhu hòa nói.
“Vâng, vậy tôi xin phép lui ra.” Tiểu Mỹ cúi đầu nói, sau đó cũng lui ra bên ngoài.
Đợi khi Tiểu Mỹ đã đi ra khỏi phòng, Diễm Tinh mới đặt chiếc bút chì trong tay xuống. Đôi mắt cô hơi tối lại. Cô lại không ngờ tới Lưu Hạo cũng nhớ về kiếp trước, chỉ là dựa theo biểu hiện của hắn hôm nay, khả năng là mới nhớ lại mà thôi. Điều này thật khiến cô không thể ngờ tới. Và điều cô không ngờ được nữa, chính là hắn vậy mà có thể nhảy lầu để trả nợ cho cô. Có điều, từ lâu cô đã không còn oán hận gì với hắn. Đúng như cô đã nói, nhờ có hắn mà cô được sống lại một lần, lại gặp được Tần Phong, cô đã sớm đem chuyện tình kia ném vào một góc trong quá khứ. Cô không quên, nhưng khi nhớ tới thì sẽ không cảm thấy đau lòng nữa. Cho nên, khi hắn nói hắn trả nợ cô, trong lòng cô cũng không hề xao động, khi đó cô phi thường bình tĩnh. Có lẽ là cô đã hoàn toàn quên đi chuyện quá khứ này rồi. Điều hiện tại cô quan tâm chính là lật đổ Triệu Đức Hải và sống một cuộc sống thật tốt với người đàn ông của cô, thế là đã quá đủ rồi.
Reng~
Chuông điện thoại của Diễm Tinh reo lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Diễm Tinh. Cô nhìn thấy tên trên điện thoại, môi lại nở nụ cười. Người này luôn như vậy, biết cô không gặp vấn đề gì nhưng lại không thể ngừng lo lắng, phải xác nhận một lần nữa mới được. Thật ra trong kế hoạch này, cô đã sắp xếp rất cẩn thận. Cái phao cứu hộ đó để bên dưới, căn bản chỉ là đề phòng trường hợp không may mà thôi. Nếu hôm nay Lưu Hạo có ra tay, cô cũng không thể nào rơi xuống bên dưới được. Vì xung quanh cô khi đó, tất cả đều là người của Death. Khéo khi Lưu Hạo còn chưa kịp ra tay, hắn đã bị đẩy xuống dưới mất rồi. Để phao cứu hộ ở dưới cũng chỉ là đề phòng vạn nhất, huống hồ Hạo Tinh không quá cao, cho nên dù rơi xuống gặp chút vấn đề nhưng sẽ không lớn. Ai ngờ đâu cái phao cứu hộ đó thật sự có tác dụng. Cô không thể tính được chuyện người nhảy xuống là Lưu Hạo.