Chương 159
Trong mấy ngày này, dù nhìn bên ngoài giới thượng lưu trông có vẻ sóng yên biển lặng nhưng thật ra giông bão bên trong đã ngầm khởi động. Bằng một nguồn tin nào đó, tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều biết đến chuyện số cổ phần trong tay Triệu nhị gia đã biến mất.
Triệu Đức Hải ra lệnh cho Lưu Hạo giết Diễm Tinh, nhưng ông ta cũng biết không thể chỉ trông chờ vào một biện pháp. Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy Lưu Hạo liên lạc lại, chắc là chưa tìm được cơ hội ra tay. Ông ta phải tìm phương án khác. Vậy nên, Triệu Đức Hải gọi hết người của mình từ bên Mỹ về đây. Dù thế lực của ông ta không bằng trước kia. Nhưng với những người này, cũng đã đủ để đối phó với Triệu Chính rồi.
Có điều sau khi bình tĩnh lại, Triệu Đức Hải cả thấy nếu giết Diễm Tinh lúc này hình như có chút không ổn. Nghĩ vậy, Triệu Đức Hải liền gọi điện cho Lưu Hạo.
Chỉ trong chốc lát, đầu dây bên kia giọng nói của Lưu Hạo truyền tới.
“Ông chủ!”
“Cậu đã ra tay chưa?”
“Vẫn chưa ạ, tôi định chiều nay sẽ ra tay. Tôi đã hẹn được Triệu Diễm Tinh ra rồi.”
“Được, nhưng kế hoạch thay đổi một chút, đừng giết cô ta. Tìm chỗ kín đáo giam cô ta lại trước đi.” Triệu Đức Hải gật đầu nói.
“Vâng ông chủ, tôi sẽ sắp xếp ngay ạ.” Lưu Hạo bên này giọng nghiêm nghị trả lời.
Khi nói chuyện với Triệu Đức Hải xong, Lưu Hạo nhìn điện thoại: “Ông chủ, món nợ tôi nợ ngài, đã sớm trả hết. Xin ngài hãy cho phép tôi được làm theo ý mình lần này.”
Chiều hôm đó, quả thật Triệu Đức Hải nhận được tin tức đã bắt được Diễm Tinh. Hiện tại cô đang bị nhốt tại một nơi nằm ở ngoại thành.
Triệu Đức Hải nhận được tin tức này trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Chỉ cần lần này thành công, ông ta còn gì e ngại nữa chứ. Mang tiếng cướp đoạn cổ phần thì đã làm sao? Ông ta vẫn là người đứng đầu Triệu thị, tới lúc đó dù thế nào thì mọi người khi đứng trước mặt ông ta vẫn phải cúi đầu đó chứ. Về phần danh tiếng đó có thì tốt, không có cũng chẳng làm sao. Đạt được mục đích sau cùng mới là điều tất yếu.
“Ông chủ, hiện tại đã bắt được cô ta. Có điều bị đánh thuốc mê nên cô ta vẫn chưa tỉnh. Khi nào cô ta tỉnh tôi sẽ gọi cho ngài.” Lưu Hạo ở đầu dây bên kia nói.
“Được, tốt lắm. Tôi tin tưởng cậu quả nhiên là không sai chút nào.” Triệu Đức Hải gật đầu nói.
Trong lúc Triệu Đức Hải đang đắc chí thì cô gái vốn dĩ “bị” bắt cóc lại vô cùng bình thản ngồi ở vườn của nhà mình thiết kế trang phục.
“Tinh Nhi, em vẽ gì vậy?” Tần Phong ôm lấy Diễm Tinh từ đằng sau, cằm đặt trên vai cô, giọng đầy tình tứ.
“A, đã nói anh không được nhìn mà.” Diễm Tinh vốn đang thảnh thơi ngồi vẽ ngoài sân thì bị động tác này của Tần Phong làm cho giật mình. Thế nào mà hắn có thể đi không phát ra tiếng động như vậy nhỉ.
“Anh còn chưa nhìn.” Tần Phong cười cười hôn lên má cô một cái nói.
“Không phải giờ này anh nên ở Tần thị sao? Thế nào lại về nhà rồi.” Diễm Tinh quay đầu nhìn Tần Phong.
“Hôm nay công việc không nhiều nên có thể về sớm hơn một chút.”
“Triệu Đức Hải đã điều người của hắn từ Mỹ sang rồi.” Dừng một lát, Tần Phong nói tiếp.
“Ông ta hành động nhanh hơn em nghĩ.” Diễm Tinh gật đầu.
“Thật ra không cần em tốn sức như vậy. Để anh cho người bắt ông ta về là được rồi.” Tần Phong ôm cả người Diễm Tinh vào ngực mình, rù rì nói.
“Phong, ông ta không khiến em tốn quá nhiều công sức đâu. Em muốn chơi thêm một chút nữa. Với lại, không phải đã có anh ở đây rồi sao? Dù thế nào thì ông ta cũng không thể làm hại em được nữa.” Diễm Tinh cười tươi nháy mắt với Tần Phong một cái.
Tối hôm đó, cuộc điện thoại của Lưu Hạo lại một lần nữa truyền tới, là video call. Triệu Đức Hải nhấc máy, điều đầu tiên đập vào mắt chính là một không gian màu đen. Mãi sau ông ta mới nhìn ra khung cảnh nơi đó. Một cô gái đang bị trói tay chân cùng bịt mắt và miệng, cổ chân cô gái bị một chiếc còng khóa lại trên giường. Dù cô gái đó không thể nói gì cũng không thể nhìn gì nhưng từ người cô toát ra nồng đậm oán khí.
Triệu Đức Hải nhìn thấy Diễm Tinh, khóe môi khẽ nhếch: “Cháu gái ngoan, chịu khó mấy ngày nhé. Đợi khi nào chú hoàn thành công việc, nhất định sẽ nói họ cởi trói cho cháu.”
“Lưu Hạo, trông chừng nó cho kỹ, đừng để bất kỳ ai tới gần. Ngày mai còn cần tặng cho anh trai tôi một đại lễ thật lớn đó, hahaha!” Triệu Đức Hải cười lớn, ánh mắt ông ta lúc này rất đáng sợ, vừa độc ác vừa vô lại.
“Vâng ông chủ.” Lưu Hạo gật đầu nói.
Đến khi ngắt điện thoại, Lưu Hạo nhìn cô gái đang thản nhiên chống người ngồi dậy kia. Dây trói trên tay chân và miếng bịt mắt cùng bịt miệng không biết từ khi nào đã bị cởi bỏ. Điện bật lên, cả căn phòng bừng sáng trong chớp mắt. Lúc này mới nhì rõ mặt của cô gái kia, người này căn bản không phải Diễm Tinh. Chỉ là cô gái này có thân hình cùng với sườn mặt và cánh mũi có phần giống với Diễm Tinh mà thôi. Lúc che mắt và bịt miệng cùng không gian u tối và cách một cái màn hình, chắc chắn sẽ bị nhầm thành Diễm Tinh.
Cô gái đó sau khi diễn xong vai của mình liền dùng kênh liên lạc nội bộ của Death thông báo với Tiểu Mỹ: “Chị Mỹ, đã hoàn tất rồi.”
“Tốt lắm, cô ở đó để ý Lưu Hạo nhé.” Tiểu Mỹ đầu dây bên này hài lòng nói.
“Chị yên tâm, em sẽ trông chừng anh ta thật kỹ. Nhất định không làm chủ mẫu thất vọng.”
Cô ấy cũng là một sát thủ ở trong Death. Hôm qua bỗng nhiên nhận được thông tin từ chị Mỹ truyền tới, cần cô đến nơi đây đóng giả một vở kịch, nhân tiện trông coi luôn một người ở đây. Cho nên ngày hôm nay mới có một màn này diễn ra. Cô lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Hạo đang đứng phía đuôi giường, không cảm xúc nói: “Anh tốt nhất nên hoàn thành tốt việc này. Đừng giở trò với chủ mẫu của chúng tôi.”
Lưu Hạo nghe được những lời này, chỉ ảm đạm gật đầu. Sau khi tới đây hắn mới biết, cô kết hôn rồi. Cô đã kết hôn với người đó. Cô triệt để quên hắn đi rồi.
Triệu Đức Hải đôi mắt sáng rực nhìn vào bầu trời đêm. Triệu Chính…đến cuối cùng tôi vẫn là người thắng. Dù trong mắt cha, tôi không bằng anh, nhưng mà tôi đã thắng rồi! Ông ta mỉm cười hít một hơi thuốc thật dài rồi thả ra làn khói trắng. Lại không biết được, cách đó không xa, có một người đàn ông đang dựa vào cửa xe ô tô nhìn về phía ông ta, trên tay hắn cũng đang cầm một điếu thuốc còn cháy.
Sáng hôm sau chính là đại hội cổ đông của Triệu thị. Trong mấy ngày gần đây, người trên danh nghĩa là phó chủ tịch của Triệu thị đã làm mất hết toàn bộ cổ phần của mình. Thật ra ngồi trên chiếc ghế này, dù nghe thật oai nhưng thực chất Triệu Đức Hải lại chả có mấy thực quyền. Ngoài bám vào chỗ cổ phần của mình thì ông ta không thể làm gì khác, công việc đều do Triệu Chính và hai người con trai của mình chủ trì những dự án lớn. Hiện tại cổ phần cũng đã mất, chiếc ghế phó chủ tịch này, giữ còn có tác dụng gì nữa.
Triệu Đức Hải khi tiến vào nơi đây, cảm giác ánh mắt khinh thường từ bốn phương tám hướng đưa tới, cả người giống như bị lửa thiêu, trong nháy mắt, cơn tức giận của ông ta tăng lên. Nhưng rất nhanh nó cũng được ông ta đè nén xuống. Không sao, dù gì thì Triệu Chính cũng không thể cười lâu hơn nữa.
Triệu Đức Hải lãnh đạm ngồi xuống ghế, vẻ mặt vô cảm không nói gì, cũng coi những ánh mắt kia như không có.
“Được rồi, đã đến đủ cả. Vậy chúng ta bắt đầu buổi họp ngày hôm nay.” Triệu lão gia thở dài nhìn đứa con trai thứ hai này của mình. Chuyện này ông đã biết tới, Triệu Đức Hải đem cổ phần đầu tư hết vào dự án bất động sản. Có điều dự án đó lợi nhuận cao, rủi ro cũng rất cao. Nó lại không thèm để ý tới phần rủi ro đó, bất chấp đầu tư. Hiện tại cổ phần cũng mất. Nếu không phải nhờ A Tinh nghe ngóng được tiếng gió, ra tay trước một bước, mua lại hết số cổ phần đó về, vậy thì Triệu thị e sẽ lâm vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.
“Triệu lão gia, chủ tịch Triệu. Phó chủ tịch đem cổ phần của công ty đi đầu tư, hiện tại lại làm mất hết chỗ cổ phần đó vào tay người khác. Nếu không phải sớm đã để ý tới mấy dự án này có vấn đề, cổ phần kia cũng được mua về. Không lẽ cứ như vậy để cho một người không biết mặt mũi đi vào làm loạn!” Một đổng sự lên tiếng.
“Đổng sự Kim nói như vậy có chút quá lời. Phó chủ tịch thật ra cũng không hề biết chủ đầu tư chính vào ngay lúc then chốt lại thu hồi hết vốn chứ. Việc này, phó chủ tịch cũng chỉ là người bị hại mà thôi. Tôi nghĩ nên để phó chủ tịch có một cơ hội đoái công chuộc tội.” Một đổng sự khác bênh vực Triệu Đức Hải. Ông ta từ lâu đã là cùng một phe với Triệu Đức Hải.
“Đồng sự Hàn, chuyện phó chủ tịch đầu tư vào hạng mục gì, tôi không can thiệp, lãi lỗ gì đó tôi cũng không quan tâm. Nhưng việc âm thầm đem cổ phần đi đầu tư là việc tôi không thể chấp nhận. Thử hỏi nếu ai cũng như vậy, vậy chẳng phải Triệu thị sẽ loạn thành một đoàn hay sao?” Vị đổng sự Kim kia không tán thành nói.
“Phó chủ tịch, anh có gì muốn nói không?” Triệu Chính nhíu mày nhìn Triệu Đức Hải.
“Tôi lại cảm thấy rất kỳ lạ. Vì sao những dự án kia vừa gặp bất lợi, người của chủ tịch đã mua cổ phần về chứ. Tôi là người đã đầu tư, nhưng tin tức còn không nhanh bằng người của chủ tịch nữa. Vấn đề này chủ tịch có thể giải thích giúp hay không? Vì sao lại có thể nhanh chóng mua vào cổ phần như vậy chứ? Không biết chủ tịch có thể giúp tôi giải đáp thắc mắc này hay không?” Triệu Đức Hải nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn Triệu Chính như muốn thiêu sống ông. Dù không nói thẳng ra, nhưng thực chất Triệu Đức Hải đang ám chỉ chuyện này nhất định có liên quan tới Triệu Chính, hoặc là nói Triệu Chính là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện.
Nhưng không nằm trong dự đoán của Triệu Đức Hải, Triệu Chính lại không có chút bối rối hay phản ứng khác nào.
“Phó chủ tịch, số cổ phần này đáng lẽ cũng sẽ không thể nào nhanh chóng lấy về như vậy. Nhưng may mắn, con rể và các con trai của tôi không làm tôi thất vọng, giúp tôi đem về đây.”
“Con rể?” Tất cả những người có mặt ở đây ngoại trừ Triệu lão gia, Hạo Hiên và Tuấn Khải, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau. Nhất là Triệu Đức Hải, ông ta trợn tròn mắt nhìn Triệu Chính.
“Đúng vậy, dù con rể tôi chỉ là một người có chút địa vị. Nhưng tìm về chỗ cổ phần đó cũng không quá khó khăn. Hiện tại không biết phó chủ tịch đã hiểu chưa vậy?”
“Ha, con rể? Con gái anh làm gì đã kết hôn, lấy đâu ra con rể?” Triệu Đức Hải vẻ mặt lúc này đã biến sắc một chút.
“À đã quên nói với chú rồi sao? Ngày con bé cùng chồng về ra mắt, chú đang ở bên Mỹ nên không biết chuyện này!” Triệu Chính làm vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài.
Sau đó ông liếc nhìn những gương mặt gần như đã hóa đá của các cổ đông hơi cười nói: “Mặc dù đang trong buổi họp cổ đông, nói về vấn đề gia đình thì thật không phải. Nhưng nếu tôi không giải thích rõ, e rằng các vị ngồi đây cũng sẽ không tin tưởng lời tôi. Con gái tôi, Diễm Tinh đã cùng với Tần thiếu Tần gia kết hôn vào 3 tháng trước. Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lãnh. Hiện tại hai bên gia đình đang trong giai đoạn hoàn thiện khâu chuẩn bị đám cưới. Vì vậy, trên pháp luật, đó chính là con rể tôi. Cũng là con rể giúp tôi một tay, đoạn lại những cổ phần kia về.” Triệu Chính mỉm cười, nhìn sắc mặt Triệu Đức Hải biến hóa theo từng câu nói của ông. Ngày trước, ông vì Đức Hải là em trai mình mà nhường nó 3 phần. Cho dù biết Triệu Đức Hải có ý định lôi kéo cổ đông trong Triệu thị nhưng ông vẫn làm như không biết. Vì ông không muốn quá tuyệt tình. Nhưng hiện tại ông sẽ không làm thế nữa. Việc Đức Hải làm với A Tinh hồi bé ông chưa quên. Hôm trước lại nhận được tin Đức Hải thuê người bắt cóc con gái ông, còn có ý định giết chết con bé. Nếu không phải Tần Phong luôn bên cạnh con bé, nếu không phải ông và hai đứa con trai sớm đề phòng. Vậy A Tinh không biết sẽ ra sao đây! Vì vậy, ông không nhân từ với Triệu Đức Hải nữa. Dù nó có là em ông, thì vẫn phải trả giá cho những hành động mà nó đã gây ra.
Thông tin trên khiến cho cả phòng họp lặng ngắt. Tất cả đều bị tin tức này đả kích tới nói không nên lời. Con gái bảo bối của Triệu Chính kết hôn với Tần thiếu, còn đã được 3 tháng. Như vậy, Tần gia và Triệu gia không phải như hổ mọc thêm cánh sao? Hai gia tộc lớn bậc nhất kết thông gia, vậy thử hỏi còn ai dám đắc tội. Cô con gái của Triệu Chính đúng thật lợi hại, còn có thể vào làm dâu trưởng của Tần gia. Sau này, chức vị phu nhân Tần gia, cô ấy đã nắm chắc 9 phần. Xem ra họ đã quá coi thường cô gái tưởng chừng hiền lành đơn giản này rồi.
Triệu Đức Hải như hóa đá trước những lời Triệu Chính vừa nói. Triệu Diễm Tinh lại là thiếu phu nhân Tần gia! Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể! Vì sao cái gì ông ta cũng không biết! Tay Triệu Đức Hải siết thành nắm đấm, ông ta từ từ lấy điện thoại của mình ra khỏi túi áo, ấn vào một dãy số.
Triệu Đức Hải ra lệnh cho Lưu Hạo giết Diễm Tinh, nhưng ông ta cũng biết không thể chỉ trông chờ vào một biện pháp. Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy Lưu Hạo liên lạc lại, chắc là chưa tìm được cơ hội ra tay. Ông ta phải tìm phương án khác. Vậy nên, Triệu Đức Hải gọi hết người của mình từ bên Mỹ về đây. Dù thế lực của ông ta không bằng trước kia. Nhưng với những người này, cũng đã đủ để đối phó với Triệu Chính rồi.
Có điều sau khi bình tĩnh lại, Triệu Đức Hải cả thấy nếu giết Diễm Tinh lúc này hình như có chút không ổn. Nghĩ vậy, Triệu Đức Hải liền gọi điện cho Lưu Hạo.
Chỉ trong chốc lát, đầu dây bên kia giọng nói của Lưu Hạo truyền tới.
“Ông chủ!”
“Cậu đã ra tay chưa?”
“Vẫn chưa ạ, tôi định chiều nay sẽ ra tay. Tôi đã hẹn được Triệu Diễm Tinh ra rồi.”
“Được, nhưng kế hoạch thay đổi một chút, đừng giết cô ta. Tìm chỗ kín đáo giam cô ta lại trước đi.” Triệu Đức Hải gật đầu nói.
“Vâng ông chủ, tôi sẽ sắp xếp ngay ạ.” Lưu Hạo bên này giọng nghiêm nghị trả lời.
Khi nói chuyện với Triệu Đức Hải xong, Lưu Hạo nhìn điện thoại: “Ông chủ, món nợ tôi nợ ngài, đã sớm trả hết. Xin ngài hãy cho phép tôi được làm theo ý mình lần này.”
Chiều hôm đó, quả thật Triệu Đức Hải nhận được tin tức đã bắt được Diễm Tinh. Hiện tại cô đang bị nhốt tại một nơi nằm ở ngoại thành.
Triệu Đức Hải nhận được tin tức này trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Chỉ cần lần này thành công, ông ta còn gì e ngại nữa chứ. Mang tiếng cướp đoạn cổ phần thì đã làm sao? Ông ta vẫn là người đứng đầu Triệu thị, tới lúc đó dù thế nào thì mọi người khi đứng trước mặt ông ta vẫn phải cúi đầu đó chứ. Về phần danh tiếng đó có thì tốt, không có cũng chẳng làm sao. Đạt được mục đích sau cùng mới là điều tất yếu.
“Ông chủ, hiện tại đã bắt được cô ta. Có điều bị đánh thuốc mê nên cô ta vẫn chưa tỉnh. Khi nào cô ta tỉnh tôi sẽ gọi cho ngài.” Lưu Hạo ở đầu dây bên kia nói.
“Được, tốt lắm. Tôi tin tưởng cậu quả nhiên là không sai chút nào.” Triệu Đức Hải gật đầu nói.
Trong lúc Triệu Đức Hải đang đắc chí thì cô gái vốn dĩ “bị” bắt cóc lại vô cùng bình thản ngồi ở vườn của nhà mình thiết kế trang phục.
“Tinh Nhi, em vẽ gì vậy?” Tần Phong ôm lấy Diễm Tinh từ đằng sau, cằm đặt trên vai cô, giọng đầy tình tứ.
“A, đã nói anh không được nhìn mà.” Diễm Tinh vốn đang thảnh thơi ngồi vẽ ngoài sân thì bị động tác này của Tần Phong làm cho giật mình. Thế nào mà hắn có thể đi không phát ra tiếng động như vậy nhỉ.
“Anh còn chưa nhìn.” Tần Phong cười cười hôn lên má cô một cái nói.
“Không phải giờ này anh nên ở Tần thị sao? Thế nào lại về nhà rồi.” Diễm Tinh quay đầu nhìn Tần Phong.
“Hôm nay công việc không nhiều nên có thể về sớm hơn một chút.”
“Triệu Đức Hải đã điều người của hắn từ Mỹ sang rồi.” Dừng một lát, Tần Phong nói tiếp.
“Ông ta hành động nhanh hơn em nghĩ.” Diễm Tinh gật đầu.
“Thật ra không cần em tốn sức như vậy. Để anh cho người bắt ông ta về là được rồi.” Tần Phong ôm cả người Diễm Tinh vào ngực mình, rù rì nói.
“Phong, ông ta không khiến em tốn quá nhiều công sức đâu. Em muốn chơi thêm một chút nữa. Với lại, không phải đã có anh ở đây rồi sao? Dù thế nào thì ông ta cũng không thể làm hại em được nữa.” Diễm Tinh cười tươi nháy mắt với Tần Phong một cái.
Tối hôm đó, cuộc điện thoại của Lưu Hạo lại một lần nữa truyền tới, là video call. Triệu Đức Hải nhấc máy, điều đầu tiên đập vào mắt chính là một không gian màu đen. Mãi sau ông ta mới nhìn ra khung cảnh nơi đó. Một cô gái đang bị trói tay chân cùng bịt mắt và miệng, cổ chân cô gái bị một chiếc còng khóa lại trên giường. Dù cô gái đó không thể nói gì cũng không thể nhìn gì nhưng từ người cô toát ra nồng đậm oán khí.
Triệu Đức Hải nhìn thấy Diễm Tinh, khóe môi khẽ nhếch: “Cháu gái ngoan, chịu khó mấy ngày nhé. Đợi khi nào chú hoàn thành công việc, nhất định sẽ nói họ cởi trói cho cháu.”
“Lưu Hạo, trông chừng nó cho kỹ, đừng để bất kỳ ai tới gần. Ngày mai còn cần tặng cho anh trai tôi một đại lễ thật lớn đó, hahaha!” Triệu Đức Hải cười lớn, ánh mắt ông ta lúc này rất đáng sợ, vừa độc ác vừa vô lại.
“Vâng ông chủ.” Lưu Hạo gật đầu nói.
Đến khi ngắt điện thoại, Lưu Hạo nhìn cô gái đang thản nhiên chống người ngồi dậy kia. Dây trói trên tay chân và miếng bịt mắt cùng bịt miệng không biết từ khi nào đã bị cởi bỏ. Điện bật lên, cả căn phòng bừng sáng trong chớp mắt. Lúc này mới nhì rõ mặt của cô gái kia, người này căn bản không phải Diễm Tinh. Chỉ là cô gái này có thân hình cùng với sườn mặt và cánh mũi có phần giống với Diễm Tinh mà thôi. Lúc che mắt và bịt miệng cùng không gian u tối và cách một cái màn hình, chắc chắn sẽ bị nhầm thành Diễm Tinh.
Cô gái đó sau khi diễn xong vai của mình liền dùng kênh liên lạc nội bộ của Death thông báo với Tiểu Mỹ: “Chị Mỹ, đã hoàn tất rồi.”
“Tốt lắm, cô ở đó để ý Lưu Hạo nhé.” Tiểu Mỹ đầu dây bên này hài lòng nói.
“Chị yên tâm, em sẽ trông chừng anh ta thật kỹ. Nhất định không làm chủ mẫu thất vọng.”
Cô ấy cũng là một sát thủ ở trong Death. Hôm qua bỗng nhiên nhận được thông tin từ chị Mỹ truyền tới, cần cô đến nơi đây đóng giả một vở kịch, nhân tiện trông coi luôn một người ở đây. Cho nên ngày hôm nay mới có một màn này diễn ra. Cô lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Hạo đang đứng phía đuôi giường, không cảm xúc nói: “Anh tốt nhất nên hoàn thành tốt việc này. Đừng giở trò với chủ mẫu của chúng tôi.”
Lưu Hạo nghe được những lời này, chỉ ảm đạm gật đầu. Sau khi tới đây hắn mới biết, cô kết hôn rồi. Cô đã kết hôn với người đó. Cô triệt để quên hắn đi rồi.
Triệu Đức Hải đôi mắt sáng rực nhìn vào bầu trời đêm. Triệu Chính…đến cuối cùng tôi vẫn là người thắng. Dù trong mắt cha, tôi không bằng anh, nhưng mà tôi đã thắng rồi! Ông ta mỉm cười hít một hơi thuốc thật dài rồi thả ra làn khói trắng. Lại không biết được, cách đó không xa, có một người đàn ông đang dựa vào cửa xe ô tô nhìn về phía ông ta, trên tay hắn cũng đang cầm một điếu thuốc còn cháy.
Sáng hôm sau chính là đại hội cổ đông của Triệu thị. Trong mấy ngày gần đây, người trên danh nghĩa là phó chủ tịch của Triệu thị đã làm mất hết toàn bộ cổ phần của mình. Thật ra ngồi trên chiếc ghế này, dù nghe thật oai nhưng thực chất Triệu Đức Hải lại chả có mấy thực quyền. Ngoài bám vào chỗ cổ phần của mình thì ông ta không thể làm gì khác, công việc đều do Triệu Chính và hai người con trai của mình chủ trì những dự án lớn. Hiện tại cổ phần cũng đã mất, chiếc ghế phó chủ tịch này, giữ còn có tác dụng gì nữa.
Triệu Đức Hải khi tiến vào nơi đây, cảm giác ánh mắt khinh thường từ bốn phương tám hướng đưa tới, cả người giống như bị lửa thiêu, trong nháy mắt, cơn tức giận của ông ta tăng lên. Nhưng rất nhanh nó cũng được ông ta đè nén xuống. Không sao, dù gì thì Triệu Chính cũng không thể cười lâu hơn nữa.
Triệu Đức Hải lãnh đạm ngồi xuống ghế, vẻ mặt vô cảm không nói gì, cũng coi những ánh mắt kia như không có.
“Được rồi, đã đến đủ cả. Vậy chúng ta bắt đầu buổi họp ngày hôm nay.” Triệu lão gia thở dài nhìn đứa con trai thứ hai này của mình. Chuyện này ông đã biết tới, Triệu Đức Hải đem cổ phần đầu tư hết vào dự án bất động sản. Có điều dự án đó lợi nhuận cao, rủi ro cũng rất cao. Nó lại không thèm để ý tới phần rủi ro đó, bất chấp đầu tư. Hiện tại cổ phần cũng mất. Nếu không phải nhờ A Tinh nghe ngóng được tiếng gió, ra tay trước một bước, mua lại hết số cổ phần đó về, vậy thì Triệu thị e sẽ lâm vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.
“Triệu lão gia, chủ tịch Triệu. Phó chủ tịch đem cổ phần của công ty đi đầu tư, hiện tại lại làm mất hết chỗ cổ phần đó vào tay người khác. Nếu không phải sớm đã để ý tới mấy dự án này có vấn đề, cổ phần kia cũng được mua về. Không lẽ cứ như vậy để cho một người không biết mặt mũi đi vào làm loạn!” Một đổng sự lên tiếng.
“Đổng sự Kim nói như vậy có chút quá lời. Phó chủ tịch thật ra cũng không hề biết chủ đầu tư chính vào ngay lúc then chốt lại thu hồi hết vốn chứ. Việc này, phó chủ tịch cũng chỉ là người bị hại mà thôi. Tôi nghĩ nên để phó chủ tịch có một cơ hội đoái công chuộc tội.” Một đổng sự khác bênh vực Triệu Đức Hải. Ông ta từ lâu đã là cùng một phe với Triệu Đức Hải.
“Đồng sự Hàn, chuyện phó chủ tịch đầu tư vào hạng mục gì, tôi không can thiệp, lãi lỗ gì đó tôi cũng không quan tâm. Nhưng việc âm thầm đem cổ phần đi đầu tư là việc tôi không thể chấp nhận. Thử hỏi nếu ai cũng như vậy, vậy chẳng phải Triệu thị sẽ loạn thành một đoàn hay sao?” Vị đổng sự Kim kia không tán thành nói.
“Phó chủ tịch, anh có gì muốn nói không?” Triệu Chính nhíu mày nhìn Triệu Đức Hải.
“Tôi lại cảm thấy rất kỳ lạ. Vì sao những dự án kia vừa gặp bất lợi, người của chủ tịch đã mua cổ phần về chứ. Tôi là người đã đầu tư, nhưng tin tức còn không nhanh bằng người của chủ tịch nữa. Vấn đề này chủ tịch có thể giải thích giúp hay không? Vì sao lại có thể nhanh chóng mua vào cổ phần như vậy chứ? Không biết chủ tịch có thể giúp tôi giải đáp thắc mắc này hay không?” Triệu Đức Hải nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn Triệu Chính như muốn thiêu sống ông. Dù không nói thẳng ra, nhưng thực chất Triệu Đức Hải đang ám chỉ chuyện này nhất định có liên quan tới Triệu Chính, hoặc là nói Triệu Chính là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện.
Nhưng không nằm trong dự đoán của Triệu Đức Hải, Triệu Chính lại không có chút bối rối hay phản ứng khác nào.
“Phó chủ tịch, số cổ phần này đáng lẽ cũng sẽ không thể nào nhanh chóng lấy về như vậy. Nhưng may mắn, con rể và các con trai của tôi không làm tôi thất vọng, giúp tôi đem về đây.”
“Con rể?” Tất cả những người có mặt ở đây ngoại trừ Triệu lão gia, Hạo Hiên và Tuấn Khải, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau. Nhất là Triệu Đức Hải, ông ta trợn tròn mắt nhìn Triệu Chính.
“Đúng vậy, dù con rể tôi chỉ là một người có chút địa vị. Nhưng tìm về chỗ cổ phần đó cũng không quá khó khăn. Hiện tại không biết phó chủ tịch đã hiểu chưa vậy?”
“Ha, con rể? Con gái anh làm gì đã kết hôn, lấy đâu ra con rể?” Triệu Đức Hải vẻ mặt lúc này đã biến sắc một chút.
“À đã quên nói với chú rồi sao? Ngày con bé cùng chồng về ra mắt, chú đang ở bên Mỹ nên không biết chuyện này!” Triệu Chính làm vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài.
Sau đó ông liếc nhìn những gương mặt gần như đã hóa đá của các cổ đông hơi cười nói: “Mặc dù đang trong buổi họp cổ đông, nói về vấn đề gia đình thì thật không phải. Nhưng nếu tôi không giải thích rõ, e rằng các vị ngồi đây cũng sẽ không tin tưởng lời tôi. Con gái tôi, Diễm Tinh đã cùng với Tần thiếu Tần gia kết hôn vào 3 tháng trước. Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lãnh. Hiện tại hai bên gia đình đang trong giai đoạn hoàn thiện khâu chuẩn bị đám cưới. Vì vậy, trên pháp luật, đó chính là con rể tôi. Cũng là con rể giúp tôi một tay, đoạn lại những cổ phần kia về.” Triệu Chính mỉm cười, nhìn sắc mặt Triệu Đức Hải biến hóa theo từng câu nói của ông. Ngày trước, ông vì Đức Hải là em trai mình mà nhường nó 3 phần. Cho dù biết Triệu Đức Hải có ý định lôi kéo cổ đông trong Triệu thị nhưng ông vẫn làm như không biết. Vì ông không muốn quá tuyệt tình. Nhưng hiện tại ông sẽ không làm thế nữa. Việc Đức Hải làm với A Tinh hồi bé ông chưa quên. Hôm trước lại nhận được tin Đức Hải thuê người bắt cóc con gái ông, còn có ý định giết chết con bé. Nếu không phải Tần Phong luôn bên cạnh con bé, nếu không phải ông và hai đứa con trai sớm đề phòng. Vậy A Tinh không biết sẽ ra sao đây! Vì vậy, ông không nhân từ với Triệu Đức Hải nữa. Dù nó có là em ông, thì vẫn phải trả giá cho những hành động mà nó đã gây ra.
Thông tin trên khiến cho cả phòng họp lặng ngắt. Tất cả đều bị tin tức này đả kích tới nói không nên lời. Con gái bảo bối của Triệu Chính kết hôn với Tần thiếu, còn đã được 3 tháng. Như vậy, Tần gia và Triệu gia không phải như hổ mọc thêm cánh sao? Hai gia tộc lớn bậc nhất kết thông gia, vậy thử hỏi còn ai dám đắc tội. Cô con gái của Triệu Chính đúng thật lợi hại, còn có thể vào làm dâu trưởng của Tần gia. Sau này, chức vị phu nhân Tần gia, cô ấy đã nắm chắc 9 phần. Xem ra họ đã quá coi thường cô gái tưởng chừng hiền lành đơn giản này rồi.
Triệu Đức Hải như hóa đá trước những lời Triệu Chính vừa nói. Triệu Diễm Tinh lại là thiếu phu nhân Tần gia! Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể! Vì sao cái gì ông ta cũng không biết! Tay Triệu Đức Hải siết thành nắm đấm, ông ta từ từ lấy điện thoại của mình ra khỏi túi áo, ấn vào một dãy số.