Chương 15
Phó Dung chăm chú nhìn chiếc điện thoại quay số màu đen, nàng dùng sức véo vào đùi mình một cái.
"Đau quá!" Nàng xoa xoa vết đỏ trên đùi, lẩm bẩm nói.
Nàng run rẩy cầm lấy ống nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng trầm quen thuộc từ tính: "Là ta... tỷ... sao lâu vậy mới nghe máy..?"
Phó Dung vui mừng đến mức không nói nên lời, bàn tay nhỏ nắm lấy dây điện thoại xoắn, ngón út quấn qua quấn lại, nước mắt như ngọc trai lấp lánh, lăn dài trên hai gò má, nàng định mở miệng, trước mắt cửa sổ sắt tróc sơn bay vào một đám khói xám tím, lan tỏa quanh quẩn, dần dần phác họa ra một bóng hình cao lớn thẳng tắp, thiếu niên tuấn mỹ như thế từ sương mù mông lung bước ra, tựa như vương tử từ thế giới u minh đen tối.
Là Cậu Mười Hai!.
Phó Dung cảm thấy hắn có gì đó khác lạ, lại không nói rõ được là gì, hắn như là toàn thân tích trữ đầy một loại năng lượng nào đó, cả người tỏa ra một vầng sáng vàng, đợi hắn đi đến gần mình, quầng sáng mờ ảo đột nhiên biến mất.
Nàng mở to đôi mắt hạnh, trực tiếp sửng sốt, Đoạn Quân Mặc đi đến gần nàng, hắn như thường lệ nghiêng đầu, lộ ra nụ cười đẹp trai quyến rũ, cười nhẹ nói: "Tiểu Dung tỷ... nhìn thấy ta không vui sao?"
Phó Dung trước tiên đưa tay sờ sờ gương mặt tuấn tú của hắn, tái nhợt lạnh lẽo nhưng rất chân thực, nàng vui mừng khôn xiết, ôm chặt lấy hắn vừa khóc vừa cười nói: "Quân Mặc... cuối cùng chàng cũng đến rồi... chàng có biết... ư... Lục... Lục tam gia... hắn..."
Ánh mắt thiếu niên vốn dịu dàng sâu sắc chợt lóe lên hai tia lửa dữ dội, thừa lúc Phó Dung không nhìn thấy lại nhanh chóng thu lại, không muốn dọa đến người mình yêu thương.
"Đừng sợ... ta không phải đã đá hắn một cước sao?..."
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt tròn sáng long lanh ánh mắt ngưỡng mộ hân hoan, giọng ngọt ngào nói nhỏ: "Là chàng...?"
"Ừ... là ta." Đôi mắt đen của thiếu niên ẩn sau mái tóc lấp lánh mơ hồ.
Không biết từ khi nào, bên ngoài cửa sổ sắt màu trắng sữa rơi xuống từng chấm trắng bạc, ngõ Quế Hoa dài đằng đẵng tuyết bay lả tả, gió lạnh rít gào, bông tuyết nhỏ rơi trên cây đào bên cạnh chung cư, lá cây nhuộm thành màu trắng bạc, con đường đá xanh như phủ một tấm thảm trắng tinh sáng bóng, cũng như rải đầy một mặt đất ngọc trai trong suốt.
"Tỷ tỷ... để nàng chịu uất ức rồi... cho ta thêm chút thời gian nữa... đợi ta lấy được Niết kỳ lệnh..."
Eo thon mềm mại của Phó Dung bị đôi tay hắn ôm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn, nàng đọc được ngọn lửa dục vọng nóng vội trong đáy mắt hắn, thân thể và hơi thở Đoạn Quân Mặc đều lạnh lẽo, đôi mắt lại nóng rực, ánh mắt hắn đến đâu đang từng tấc một thiêu đốt người nàng, nàng nghe thấy tim mình đập như sấm, lồng ngực cuồng loạn nhảy lên.
Nàng khao khát thiếu niên trước mắt, chỉ bị hắn chăm chú nhìn như vậy không chút che giấu, đôi chân trắng nõn đã không ngừng cọ xát, giữa hai chân sinh ra một mảng nhớp nháp dâm loạn.
"Tỷ tỷ nhớ ta không? Ta rất nhớ nàng... muốn nàng..." Hơi thở Đoạn Quân Mặc hơi gấp, gương mặt tuấn tú áp sát vào tai nàng hỏi.
"Ừm... ừm... không được... ba mẹ em ở ngay bên cạnh..." Nàng vội đẩy hắn ra, sợ giây tiếp theo mình cũng khó kiềm chế tình động, trong lòng thầm mong chờ bị hắn xé toạc tấm áo tơ tằm vừa vặn, bị hắn đè dưới thân hình cường tráng, tùy ý trên người mình phi ngựa vận động, triệt để chiếm hữu.
Hắn vùi đầu vào hõm cổ trắng mềm của nàng, dịu dàng cọ xát, giọng trầm quyến rũ như đang làm nũng: "Lâu rồi không ôm nàng... không hôn nàng..."
"A ưm... Quân Mặc... hôm qua mới đến Minh giới tìm chàng... đừng... sờ chỗ đó..." Bàn tay lớn của hắn xuyên qua áo tơ tằm vừa bóp vừa véo đôi gò bồng đào mềm mại trước ngực nàng, tay kia luồn vào khe hở xẻ cao của váy, hai ngón tay thon dài kẹp lấy nụ thịt non yếu, sự giả vờ từ chối của nàng toàn bộ tan chảy trong đôi tay biết nói của hắn, Phó Dung lập tức mất sức, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào vai hắn.
"Tỷ tỷ quên rồi... một ngày dương gian, một năm Minh giới..."
Phó Dung lúc này mới nhớ ra chuyện này, ngay sau đó lại bị khoái cảm sắc bén xung kích, nàng mắt mờ ảo, thần tình yêu kiều, môi hơi sưng vì bị hắn hôn, miệng nhỏ hé mở thở hổn hển như tiểu yêu tinh dục cầu bất mãn, áo tơ tằm trên người bị hắn nhanh chóng cởi bỏ khuy cài, áo ngực màu hồng treo trên cành eo nhỏ, áo tơ tằm bị ném lên giường, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài không khí, mông căng tròn bị hắn nắm trong tay mân mê, khe mông ướt đẫm giấu những thịt huyệt đỏ hồng nhộn nhạo đói khát...
"Chép... chép... " tiếng mút mát vang lên, Đoạn Quân Mặc đang ăn bầu vú của Phó Dung, lưỡi thô ráp quét qua quầng vú hồng, hàm răng nhẹ nhàng cọ xát đầu v*, trên bộ ngực trắng như tuyết hạt nhũ nhỏ bị chọc cho sưng to đỏ au, ướt sũng sáng bóng, tựa như một nhành mai giữa trời đông tuyết phủ.
Rất nhanh, dương v*t của hắn cứng ngắc sưng to, nhảy lên thẳng đứng, hắn nghe thấy nàng run rẩy rên rỉ: "Quân... Quân Mặc... ba mẹ ta vẫn còn ở nhà..."
- ---
"Đau quá!" Nàng xoa xoa vết đỏ trên đùi, lẩm bẩm nói.
Nàng run rẩy cầm lấy ống nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng trầm quen thuộc từ tính: "Là ta... tỷ... sao lâu vậy mới nghe máy..?"
Phó Dung vui mừng đến mức không nói nên lời, bàn tay nhỏ nắm lấy dây điện thoại xoắn, ngón út quấn qua quấn lại, nước mắt như ngọc trai lấp lánh, lăn dài trên hai gò má, nàng định mở miệng, trước mắt cửa sổ sắt tróc sơn bay vào một đám khói xám tím, lan tỏa quanh quẩn, dần dần phác họa ra một bóng hình cao lớn thẳng tắp, thiếu niên tuấn mỹ như thế từ sương mù mông lung bước ra, tựa như vương tử từ thế giới u minh đen tối.
Là Cậu Mười Hai!.
Phó Dung cảm thấy hắn có gì đó khác lạ, lại không nói rõ được là gì, hắn như là toàn thân tích trữ đầy một loại năng lượng nào đó, cả người tỏa ra một vầng sáng vàng, đợi hắn đi đến gần mình, quầng sáng mờ ảo đột nhiên biến mất.
Nàng mở to đôi mắt hạnh, trực tiếp sửng sốt, Đoạn Quân Mặc đi đến gần nàng, hắn như thường lệ nghiêng đầu, lộ ra nụ cười đẹp trai quyến rũ, cười nhẹ nói: "Tiểu Dung tỷ... nhìn thấy ta không vui sao?"
Phó Dung trước tiên đưa tay sờ sờ gương mặt tuấn tú của hắn, tái nhợt lạnh lẽo nhưng rất chân thực, nàng vui mừng khôn xiết, ôm chặt lấy hắn vừa khóc vừa cười nói: "Quân Mặc... cuối cùng chàng cũng đến rồi... chàng có biết... ư... Lục... Lục tam gia... hắn..."
Ánh mắt thiếu niên vốn dịu dàng sâu sắc chợt lóe lên hai tia lửa dữ dội, thừa lúc Phó Dung không nhìn thấy lại nhanh chóng thu lại, không muốn dọa đến người mình yêu thương.
"Đừng sợ... ta không phải đã đá hắn một cước sao?..."
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt tròn sáng long lanh ánh mắt ngưỡng mộ hân hoan, giọng ngọt ngào nói nhỏ: "Là chàng...?"
"Ừ... là ta." Đôi mắt đen của thiếu niên ẩn sau mái tóc lấp lánh mơ hồ.
Không biết từ khi nào, bên ngoài cửa sổ sắt màu trắng sữa rơi xuống từng chấm trắng bạc, ngõ Quế Hoa dài đằng đẵng tuyết bay lả tả, gió lạnh rít gào, bông tuyết nhỏ rơi trên cây đào bên cạnh chung cư, lá cây nhuộm thành màu trắng bạc, con đường đá xanh như phủ một tấm thảm trắng tinh sáng bóng, cũng như rải đầy một mặt đất ngọc trai trong suốt.
"Tỷ tỷ... để nàng chịu uất ức rồi... cho ta thêm chút thời gian nữa... đợi ta lấy được Niết kỳ lệnh..."
Eo thon mềm mại của Phó Dung bị đôi tay hắn ôm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn, nàng đọc được ngọn lửa dục vọng nóng vội trong đáy mắt hắn, thân thể và hơi thở Đoạn Quân Mặc đều lạnh lẽo, đôi mắt lại nóng rực, ánh mắt hắn đến đâu đang từng tấc một thiêu đốt người nàng, nàng nghe thấy tim mình đập như sấm, lồng ngực cuồng loạn nhảy lên.
Nàng khao khát thiếu niên trước mắt, chỉ bị hắn chăm chú nhìn như vậy không chút che giấu, đôi chân trắng nõn đã không ngừng cọ xát, giữa hai chân sinh ra một mảng nhớp nháp dâm loạn.
"Tỷ tỷ nhớ ta không? Ta rất nhớ nàng... muốn nàng..." Hơi thở Đoạn Quân Mặc hơi gấp, gương mặt tuấn tú áp sát vào tai nàng hỏi.
"Ừm... ừm... không được... ba mẹ em ở ngay bên cạnh..." Nàng vội đẩy hắn ra, sợ giây tiếp theo mình cũng khó kiềm chế tình động, trong lòng thầm mong chờ bị hắn xé toạc tấm áo tơ tằm vừa vặn, bị hắn đè dưới thân hình cường tráng, tùy ý trên người mình phi ngựa vận động, triệt để chiếm hữu.
Hắn vùi đầu vào hõm cổ trắng mềm của nàng, dịu dàng cọ xát, giọng trầm quyến rũ như đang làm nũng: "Lâu rồi không ôm nàng... không hôn nàng..."
"A ưm... Quân Mặc... hôm qua mới đến Minh giới tìm chàng... đừng... sờ chỗ đó..." Bàn tay lớn của hắn xuyên qua áo tơ tằm vừa bóp vừa véo đôi gò bồng đào mềm mại trước ngực nàng, tay kia luồn vào khe hở xẻ cao của váy, hai ngón tay thon dài kẹp lấy nụ thịt non yếu, sự giả vờ từ chối của nàng toàn bộ tan chảy trong đôi tay biết nói của hắn, Phó Dung lập tức mất sức, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào vai hắn.
"Tỷ tỷ quên rồi... một ngày dương gian, một năm Minh giới..."
Phó Dung lúc này mới nhớ ra chuyện này, ngay sau đó lại bị khoái cảm sắc bén xung kích, nàng mắt mờ ảo, thần tình yêu kiều, môi hơi sưng vì bị hắn hôn, miệng nhỏ hé mở thở hổn hển như tiểu yêu tinh dục cầu bất mãn, áo tơ tằm trên người bị hắn nhanh chóng cởi bỏ khuy cài, áo ngực màu hồng treo trên cành eo nhỏ, áo tơ tằm bị ném lên giường, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài không khí, mông căng tròn bị hắn nắm trong tay mân mê, khe mông ướt đẫm giấu những thịt huyệt đỏ hồng nhộn nhạo đói khát...
"Chép... chép... " tiếng mút mát vang lên, Đoạn Quân Mặc đang ăn bầu vú của Phó Dung, lưỡi thô ráp quét qua quầng vú hồng, hàm răng nhẹ nhàng cọ xát đầu v*, trên bộ ngực trắng như tuyết hạt nhũ nhỏ bị chọc cho sưng to đỏ au, ướt sũng sáng bóng, tựa như một nhành mai giữa trời đông tuyết phủ.
Rất nhanh, dương v*t của hắn cứng ngắc sưng to, nhảy lên thẳng đứng, hắn nghe thấy nàng run rẩy rên rỉ: "Quân... Quân Mặc... ba mẹ ta vẫn còn ở nhà..."
- ---