Chương 16
Đoạn Quân Mặc ngắm nhìn nàng, dung nhan tái nhợt tuấn tú như ngày đầu bọn họ gặp gỡ, đôi mắt hắn như hai vực sâu dục vọng, gần như muốn nhấn chìm nàng, khóe mắt hơi ửng hồng càng tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn.
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm Phó Dung, duỗi bàn tay lớn ra, chớp mắt, ầm! Nàng thấy lòng bàn tay hắn sinh ra một đám lửa ma xanh tím như đã từng thấy ở Minh giới, thiếu niên một tay lưu loát vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, trong nháy mắt xuất hiện một vòm bán cầu trong suốt bao trùm cả căn phòng chật hẹp, mơ hồ lại ám muội.
Giọng nói hắn trầm khàn gợi cảm: "Ta đã thiết lập kết giới... không ai có thể nhìn thấy chúng ta... bây giờ... có thể làm tình với tỷ tỷ rồi..."
Hắn vừa nói, ngón tay dài đầy tà ác vừa xoa nắn hậu huyệt của nàng, đầu ngón tay thô ráp lạnh lẽo qua lại cào xước cửa huyệt non mềm đáng thương, nếp nhăn của tiểu cúc hoa khi thì bị kéo giãn, khi lại co rút, mật thủy chảy không ngừng, thấm ướt cả lòng bàn tay và mu bàn tay hắn.
"Ưm... Quân Mặc... đừng xoa nữa... a..."
Cảm giác tê dại từ hậu huyệt truyền đến đuôi cột sống thẳng xông lên não, da đầu Phó Dung tê rần, toàn thân nổi da gà, thân thể trắng như tuyết vì tình dục mà hiện lên màu hồng nhạt động lòng người.
Đoạn Quân Mặc thấy nàng mê người như vậy, mất hết lý trí, khó nhịn để nàng tựa vào bệ cửa sổ, bên ngoài cửa sổ lạnh lẽo u ám, bầu trời một mảnh cuồng triều tình dục, Phó Dung thấy áo sơ mi của hắn mở phanh lỏng lẻo, cơ bắp rắn chắc trên người đang nhấp nhô, dù được che phủ dưới lớp áo sơ mi lụa đen và quần dài màu xám nhạt cũng khó che giấu thân hình cường tráng dẻo dai, dưới lồng ngực vạm vỡ là một đường sẹo dài, kéo dài đến cơ bụng rắn chắc, vết sẹo khâu vá ngoằn ngoèo, đập vào mắt kinh tâm.
Phó Dung mơ hồ nhớ lại đêm xảy ra tai nạn xe, chính mình đã lo lắng chờ đợi cả đêm ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cuối cùng chỉ đợi được một câu của bác sĩ: "Xin lỗi... tôi đã cố gắng hết sức, nội tạng của bệnh nhân vỡ nát nghiêm trọng... đã ra đi rồi."
Thế giới của nàng sụp đổ trong một đêm, giây phút đó, dường như chính mình cũng theo chàng mà đi.
"Tiểu Dung tỷ... đang nghĩ gì vậy?" Hắn hôn lên lông mày, mắt và chóp mũi nhỏ nhắn của nàng từng cái một.
Phó Dung bị những nụ hôn dịu dàng ngọt ngào của hắn kéo về dòng suy nghĩ, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve hắn, từ dưới lồng ngực đến rốn, vết thương dài gần hai mươi centimet ấy, đôi mắt tròn sáng long lanh ẩm ướt, đau lòng hỏi: "Có đau không...?"
"Ngốc... ta đã là quỷ rồi... làm sao còn đau nữa...?" Hắn hôn hôn đỉnh đầu nàng.
Nào ngờ, lời này lại khiến Phó Dung càng cảm thấy đường người quỷ cách trở, nàng gối đầu lên vết sẹo dài cọ xát, khóc nức nở, Đoạn Quân Mặc nhẹ nhàng xoa lưng gầy yếu của nàng, dỗ dành giọng trầm:
"Tỷ tỷ... nàng xem..."
Bàn tay lớn của hắn vung ra ngoài cửa sổ rồi lại mở lòng bàn tay, "vù" một trận tiếng gió rít gào vụt qua, giây tiếp theo, một tay hắn là chai nước ngọt có ga, tay kia là một bó hoa Sơ Phù Dung tao nhã, Phó Dung trước tiên sửng sốt, vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu, lông mày mắt Đoạn Quân Mặc giãn ra, khóe miệng mỉm cười, đồng tử nàng phản chiếu hai bóng hình nhỏ của chính mình.
Hắn vẫn là Đoạn Quân Mặc quyến rũ rạng rỡ như nắng ấy.
Dù là lúc sinh thời hay sau khi chết.
Nàng áp tai vào lồng ngực hắn, trái tim không còn đập nữa, nhưng Phó Dung nghe tiếng tim đập như trống vì mình của chàng, từng nhịp từng nhịp.
Tình yêu sẽ không biến mất, chàng vẫn còn đó.
Đoạn Quân Mặc luôn rất biết cách dỗ dành nàng, Phó Dung từ bi thương đến ngập tràn ngọt ngào trong lòng, nàng nhìn hoa Sơn Phù Dunh và nước ngọt có ga bằng đôi mắt mông lung như trăng thu, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ hơi lõm nói:
"Vậy... tiền vàng mã trong tiệm chú Trần và dì Hảo... là do chàng cho sao...?"
"Ta chỉ có tiền vàng mã..." Hắn thành thật nói.
Dứt lời, hắn kéo một chân trắng thon dài của nàng, lòng bàn tay nắm một viên Thụ Dương đan đưa đến bên miệng nàng dỗ dành: "Ngoan... tỷ tỷ ăn trước đi..."
Phó Dung tự nhiên hiểu ý hắn, nàng ngoan ngoãn nuốt viên thuốc nhỏ, chiếc lưỡi ẩm ướt thuận thế liếm liếm đầu ngón tay thô ráp của hắn, khoang miệng ấm nóng bao bọc đầu ngón tay lạnh lẽo, cái đầu nhỏ của nàng bắt đầu di chuyển ra vào, mô phỏng động tác mút thổi côn th*t, khiêu khích trêu chọc, đồng tử hắn co lại, dương v*t cương cứng lại sưng thêm một vòng, yết hầu hắn lăn nhẹ, đỉnh tròn tiết ra thêm nhiều dịch thể.
Bàn tay lớn của hắn đỡ dương v*t cứng ngắc sưng tím, thừa dịp nàng còn ngậm đầu ngón tay mình, đột nhiên xuyên thủng mật huyệt sớm đã ướt đẫm sáng bóng, hung hãn va chạm trong huyệt động ẩm ướt non mềm, chọc đến cổ tử cung vẫn chưa đủ, hắn lại hướng về khối thịt mềm kia mà nghiền xay rút cắm...
"A..." Phó Dung bị cắm đến bất ngờ không kịp đề phòng, cao giọng rên rỉ dâm đãng, hàm răng buông lỏng ngón tay dài của hắn.
Đoạn Quân Mặc bị thành thịt mềm mại chật hẹp non trơn bám chặt lấy, cắn không buông, hắn thoải mái thở than: "Ưm... tỷ tỷ kẹp chặt quá..."
Eo thon rắn chắc của hắn có quy luật mà nhún nhảy, khi nhanh khi chậm, nghiền nát tâm hoa thật kỹ rồi lại là một trận va chạm vào cổ tử cung, mỗi một cái đều tuyệt không lưu tình, mới cắm được vài cái Phó Dung đã mềm chân, nàng rầm rì rên rỉ không ngừng...
"Ưm a..."
Khoái cảm sắc bén như cuồng triều, cuốn theo làn sóng tình dục, từng đợt cao hơn một đợt đập vào rặng đá...
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm Phó Dung, duỗi bàn tay lớn ra, chớp mắt, ầm! Nàng thấy lòng bàn tay hắn sinh ra một đám lửa ma xanh tím như đã từng thấy ở Minh giới, thiếu niên một tay lưu loát vẽ ra một đường cong đẹp đẽ, trong nháy mắt xuất hiện một vòm bán cầu trong suốt bao trùm cả căn phòng chật hẹp, mơ hồ lại ám muội.
Giọng nói hắn trầm khàn gợi cảm: "Ta đã thiết lập kết giới... không ai có thể nhìn thấy chúng ta... bây giờ... có thể làm tình với tỷ tỷ rồi..."
Hắn vừa nói, ngón tay dài đầy tà ác vừa xoa nắn hậu huyệt của nàng, đầu ngón tay thô ráp lạnh lẽo qua lại cào xước cửa huyệt non mềm đáng thương, nếp nhăn của tiểu cúc hoa khi thì bị kéo giãn, khi lại co rút, mật thủy chảy không ngừng, thấm ướt cả lòng bàn tay và mu bàn tay hắn.
"Ưm... Quân Mặc... đừng xoa nữa... a..."
Cảm giác tê dại từ hậu huyệt truyền đến đuôi cột sống thẳng xông lên não, da đầu Phó Dung tê rần, toàn thân nổi da gà, thân thể trắng như tuyết vì tình dục mà hiện lên màu hồng nhạt động lòng người.
Đoạn Quân Mặc thấy nàng mê người như vậy, mất hết lý trí, khó nhịn để nàng tựa vào bệ cửa sổ, bên ngoài cửa sổ lạnh lẽo u ám, bầu trời một mảnh cuồng triều tình dục, Phó Dung thấy áo sơ mi của hắn mở phanh lỏng lẻo, cơ bắp rắn chắc trên người đang nhấp nhô, dù được che phủ dưới lớp áo sơ mi lụa đen và quần dài màu xám nhạt cũng khó che giấu thân hình cường tráng dẻo dai, dưới lồng ngực vạm vỡ là một đường sẹo dài, kéo dài đến cơ bụng rắn chắc, vết sẹo khâu vá ngoằn ngoèo, đập vào mắt kinh tâm.
Phó Dung mơ hồ nhớ lại đêm xảy ra tai nạn xe, chính mình đã lo lắng chờ đợi cả đêm ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cuối cùng chỉ đợi được một câu của bác sĩ: "Xin lỗi... tôi đã cố gắng hết sức, nội tạng của bệnh nhân vỡ nát nghiêm trọng... đã ra đi rồi."
Thế giới của nàng sụp đổ trong một đêm, giây phút đó, dường như chính mình cũng theo chàng mà đi.
"Tiểu Dung tỷ... đang nghĩ gì vậy?" Hắn hôn lên lông mày, mắt và chóp mũi nhỏ nhắn của nàng từng cái một.
Phó Dung bị những nụ hôn dịu dàng ngọt ngào của hắn kéo về dòng suy nghĩ, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve hắn, từ dưới lồng ngực đến rốn, vết thương dài gần hai mươi centimet ấy, đôi mắt tròn sáng long lanh ẩm ướt, đau lòng hỏi: "Có đau không...?"
"Ngốc... ta đã là quỷ rồi... làm sao còn đau nữa...?" Hắn hôn hôn đỉnh đầu nàng.
Nào ngờ, lời này lại khiến Phó Dung càng cảm thấy đường người quỷ cách trở, nàng gối đầu lên vết sẹo dài cọ xát, khóc nức nở, Đoạn Quân Mặc nhẹ nhàng xoa lưng gầy yếu của nàng, dỗ dành giọng trầm:
"Tỷ tỷ... nàng xem..."
Bàn tay lớn của hắn vung ra ngoài cửa sổ rồi lại mở lòng bàn tay, "vù" một trận tiếng gió rít gào vụt qua, giây tiếp theo, một tay hắn là chai nước ngọt có ga, tay kia là một bó hoa Sơ Phù Dung tao nhã, Phó Dung trước tiên sửng sốt, vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu, lông mày mắt Đoạn Quân Mặc giãn ra, khóe miệng mỉm cười, đồng tử nàng phản chiếu hai bóng hình nhỏ của chính mình.
Hắn vẫn là Đoạn Quân Mặc quyến rũ rạng rỡ như nắng ấy.
Dù là lúc sinh thời hay sau khi chết.
Nàng áp tai vào lồng ngực hắn, trái tim không còn đập nữa, nhưng Phó Dung nghe tiếng tim đập như trống vì mình của chàng, từng nhịp từng nhịp.
Tình yêu sẽ không biến mất, chàng vẫn còn đó.
Đoạn Quân Mặc luôn rất biết cách dỗ dành nàng, Phó Dung từ bi thương đến ngập tràn ngọt ngào trong lòng, nàng nhìn hoa Sơn Phù Dunh và nước ngọt có ga bằng đôi mắt mông lung như trăng thu, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ hơi lõm nói:
"Vậy... tiền vàng mã trong tiệm chú Trần và dì Hảo... là do chàng cho sao...?"
"Ta chỉ có tiền vàng mã..." Hắn thành thật nói.
Dứt lời, hắn kéo một chân trắng thon dài của nàng, lòng bàn tay nắm một viên Thụ Dương đan đưa đến bên miệng nàng dỗ dành: "Ngoan... tỷ tỷ ăn trước đi..."
Phó Dung tự nhiên hiểu ý hắn, nàng ngoan ngoãn nuốt viên thuốc nhỏ, chiếc lưỡi ẩm ướt thuận thế liếm liếm đầu ngón tay thô ráp của hắn, khoang miệng ấm nóng bao bọc đầu ngón tay lạnh lẽo, cái đầu nhỏ của nàng bắt đầu di chuyển ra vào, mô phỏng động tác mút thổi côn th*t, khiêu khích trêu chọc, đồng tử hắn co lại, dương v*t cương cứng lại sưng thêm một vòng, yết hầu hắn lăn nhẹ, đỉnh tròn tiết ra thêm nhiều dịch thể.
Bàn tay lớn của hắn đỡ dương v*t cứng ngắc sưng tím, thừa dịp nàng còn ngậm đầu ngón tay mình, đột nhiên xuyên thủng mật huyệt sớm đã ướt đẫm sáng bóng, hung hãn va chạm trong huyệt động ẩm ướt non mềm, chọc đến cổ tử cung vẫn chưa đủ, hắn lại hướng về khối thịt mềm kia mà nghiền xay rút cắm...
"A..." Phó Dung bị cắm đến bất ngờ không kịp đề phòng, cao giọng rên rỉ dâm đãng, hàm răng buông lỏng ngón tay dài của hắn.
Đoạn Quân Mặc bị thành thịt mềm mại chật hẹp non trơn bám chặt lấy, cắn không buông, hắn thoải mái thở than: "Ưm... tỷ tỷ kẹp chặt quá..."
Eo thon rắn chắc của hắn có quy luật mà nhún nhảy, khi nhanh khi chậm, nghiền nát tâm hoa thật kỹ rồi lại là một trận va chạm vào cổ tử cung, mỗi một cái đều tuyệt không lưu tình, mới cắm được vài cái Phó Dung đã mềm chân, nàng rầm rì rên rỉ không ngừng...
"Ưm a..."
Khoái cảm sắc bén như cuồng triều, cuốn theo làn sóng tình dục, từng đợt cao hơn một đợt đập vào rặng đá...