Chương 22
Trương Nguyên ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cầu cứu đứt quãng của Lục Tam gia, "Bẹp" một tiếng, hắn trực tiếp đẩy cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc, Đoạn Quân Mặc mặc áo dài lụa đen, ánh bóng trên áo phản chiếu gương mặt tuấn tú của hắn, ánh sáng trong phòng tối tăm, gương mặt trắng xanh của hắn bỗng sáng lên, giống như viên ngọc sáng ban đêm, chân dài uốn éo, giày da đen của hắn đang giẫm lên nghiệt căn đang ỉu xìu của Lục Tam gia, đế giày cứng rắn dày cộm giẫm nát lên bọc thịt của hắn, hai tay Lục Tam gia bị khóa sau lưng không thể cử động, gã đàn ông nằm dưới đất đau đớn nóng rát ở bẹn, sống không bằng chết, lại một tiếng kêu thảm thiết:
"A... Trương Nguyên... mau trừ tà đi... mẹ kiếp, mày có tác dụng gì chứ..."
"Có thoải mái không? Lục Tam gia... Món quà nhỏ... Trả lại cho ông..." Đoạn Quân Mặc mắt sáng lên ánh quỷ dị, nụ cười nhạt khiến người ta lạnh gáy.
Hắn nhìn Trương Nguyên đứng ngoài cửa, khóe miệng cong lên nụ cười kỳ dị, giữa quỷ và yêu, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo bừng lên ngọn lửa tím xanh, đáy mắt tối đen tràn đầy khí sát, mái tóc đen xõa trên tai, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh lờ, Phó Dung vội vàng trốn sau lưng hắn.
Trương Nguyên kinh ngạc nói: "Cậu..."
Lời chưa dứt, đã bị Đoạn Quân Mặc ngắt lời trước: "Ta làm sao phá được trận phòng ngự trừ tà của ngươi, tránh được Tử Tinh phấn à..."
Trương Nguyên không tin, lại lấy ra chuông cầm tay đủ bảy màu lắc nhẹ, leng keng vài tiếng, thân hình cao 1m88 vạm vỡ của Đoạn Quân Mặc đứng thẳng tắp, hai tay hắn xỏ túi không nhúc nhích, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ, hắn nhẹ nhàng gật cằm, chuông cầm tay vỡ ra thành bụi màu trên sàn.
Chưa kịp hắn phản ứng, Đoạn Quân Mặc lấy từ túi ra một cục lông đỏ, thổi nhẹ khẽ nói: "Tiểu Hồng... đừng ngủ nữa..."
Giây lát, cục lông trên lòng bàn tay thiếu niên động đậy, lập tức biến thành một con mèo đỏ mập mạp, đôi mắt mèo đen láy, con ngươi vàng đen tỏa ra ánh hung ác, trên người là đường vân đỏ đen xù xì, kêu meo meo vài tiếng, vểnh nanh múa vuốt, nhào về phía Trương Nguyên.
Trương Nguyên biểu hiện hoảng loạn kinh hãi, bất ngờ không kịp phòng bị, lảng tránh né đi, không tin nói lầm bầm: "Xích Ma Miêu? Làm sao có thể... Chỉ có Minh Vương mới khống chế được nó thôi..."
Đoạn Quân Mặc lạnh lùng cười với hắn: "Không quá ngu..."
Lục Tam gia dựa vào tủ gỗ bên cạnh đứng dậy, gian nan đỡ dương v*t dập nát, nhân lúc Trương Nguyên đối phó Xích Ma Miêu, tức giận đá hắn một cái từ phía sau, như trút giận mắng nhiếc: "Đồ vô dụng, nếu không để hắn chết đi đầu thai, lão tử sẽ để mày chết trước..."
Trương Nguyên cái mặt già nua cười cầu tài, đối với chủ nhân không dám hó hé, lập tức, "Huỳnh" một đám khói tím đen bốc lên, khói mù mịt lan tràn khắp căn phòng, đợi khói tím tan đi, Phó Dung và Đoạn Quân Mặc đã biến mất không thấy đâu.
Lục Tam gia tức giận hét lên: "Đâu rồi...?"
***
Minh giới.
Thiên hồn và địa hồn của Đoạn Quân Mặc mới vừa hồi phục, lần trước bị Trương Nguyên tổn thương hồn phách, vết thương mới lành lại đã phải dùng quỷ thuật cứu Phó Dung, không thể không nghỉ ngơi, hắn nằm trên giường, hơi thở khó nhọc, bàn tay trắng xanh to lớn đè lên ngực, cơ bắp săn chắc trên ngực đang nhẹ nhàng khẽ nhúc nhích.
Phó Dung bưng lên một chén thuốc hoàn hồn vừa đun xong, đỡ hắn ngồi dậy, cẩn thận đút từng ngụm vào miệng hắn, nước thuốc đắng chát, thông kinh lạc khí huyết, trên cánh tay thiếu niên hiện lên một luồng sáng đỏ chậm rãi lưu chuyển, khí huyết dần dần tụ lại khôi phục, nàng lo lắng khẽ hỏi: "Quân Mặc... có khá hơn không..."
Hương thơm nồng nàn từ người nàng tỏa ra tới mũi hắn, hắn quá nhớ mùi hương này, ôm chầm lấy nàng, một tay nhẹ nhàng đẩy lưng nàng sát vào ngực mình, cố gắng dính sát toàn thân nàng vào người mình, Đoạn Quân Mặc vừa khôi phục khí lực, giọng trầm khàn quyến rũ thì thầm: "Tiểu Dung... lúc nãy có làm tổn thương nàng không?"
Bàn tay nhỏ của Phó Dung vuốt ve gương mặt lạnh lẽo tuấn tú của hắn, ngón tay cái vuốt ve đôi môi mỏng, giọng ngọt ngào ấm áp: "Không có... may là chàng đã đến... ta rất sợ... ta sợ Lục Tam gia hắn ta..."
"Xin lỗi... tỷ tỷ... là ta đến muộn, hắn ta dựng trận phòng ngự trừ tà lại làm tổn thương hai hồn của ta, may là ta tu luyện quỷ thuật tiến bộ nhanh... mới kịp cứu nàng..."
Đoạn Quân Mặc nâng cằm nàng lên, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên trán, lông mày, khóe miệng của Phó Dung, giọng trầm thấp giải thích, hắn cực kỳ dịu dàng in lên nụ hôn lên trán, mi mắt, khóe môi nàng, khóe miệng nàng có nếp cười đáng yêu như quả đào nhỏ, ngọt ngào quyến rũ, hắn xúc động khó cầm lòng, đã lâu không gặp người phụ nữ thân yêu.
Hai tay hắn đặt lên ngực tuyết của Phó Dung, ngón tay xoa nắn hai quả vú đầy đặn qua lớp áo dài, cởi mấy nút áo là lộ ra nửa người trên trần trụi, áo ngực trắng của Phó Dung bị kéo lên, đầu v* hồng nhạt lộ ra khỏi viền áo ngực, lại lọt vào trong, Đoạn Quân Mặc không nhịn được, cúi đầu mút một ngụm vú trắng ngần, vết đỏ in lên quầng vú hồng, tiếng mút vang bên tai, tình tứ gợi dục...
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc, Đoạn Quân Mặc mặc áo dài lụa đen, ánh bóng trên áo phản chiếu gương mặt tuấn tú của hắn, ánh sáng trong phòng tối tăm, gương mặt trắng xanh của hắn bỗng sáng lên, giống như viên ngọc sáng ban đêm, chân dài uốn éo, giày da đen của hắn đang giẫm lên nghiệt căn đang ỉu xìu của Lục Tam gia, đế giày cứng rắn dày cộm giẫm nát lên bọc thịt của hắn, hai tay Lục Tam gia bị khóa sau lưng không thể cử động, gã đàn ông nằm dưới đất đau đớn nóng rát ở bẹn, sống không bằng chết, lại một tiếng kêu thảm thiết:
"A... Trương Nguyên... mau trừ tà đi... mẹ kiếp, mày có tác dụng gì chứ..."
"Có thoải mái không? Lục Tam gia... Món quà nhỏ... Trả lại cho ông..." Đoạn Quân Mặc mắt sáng lên ánh quỷ dị, nụ cười nhạt khiến người ta lạnh gáy.
Hắn nhìn Trương Nguyên đứng ngoài cửa, khóe miệng cong lên nụ cười kỳ dị, giữa quỷ và yêu, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo bừng lên ngọn lửa tím xanh, đáy mắt tối đen tràn đầy khí sát, mái tóc đen xõa trên tai, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh lờ, Phó Dung vội vàng trốn sau lưng hắn.
Trương Nguyên kinh ngạc nói: "Cậu..."
Lời chưa dứt, đã bị Đoạn Quân Mặc ngắt lời trước: "Ta làm sao phá được trận phòng ngự trừ tà của ngươi, tránh được Tử Tinh phấn à..."
Trương Nguyên không tin, lại lấy ra chuông cầm tay đủ bảy màu lắc nhẹ, leng keng vài tiếng, thân hình cao 1m88 vạm vỡ của Đoạn Quân Mặc đứng thẳng tắp, hai tay hắn xỏ túi không nhúc nhích, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ, hắn nhẹ nhàng gật cằm, chuông cầm tay vỡ ra thành bụi màu trên sàn.
Chưa kịp hắn phản ứng, Đoạn Quân Mặc lấy từ túi ra một cục lông đỏ, thổi nhẹ khẽ nói: "Tiểu Hồng... đừng ngủ nữa..."
Giây lát, cục lông trên lòng bàn tay thiếu niên động đậy, lập tức biến thành một con mèo đỏ mập mạp, đôi mắt mèo đen láy, con ngươi vàng đen tỏa ra ánh hung ác, trên người là đường vân đỏ đen xù xì, kêu meo meo vài tiếng, vểnh nanh múa vuốt, nhào về phía Trương Nguyên.
Trương Nguyên biểu hiện hoảng loạn kinh hãi, bất ngờ không kịp phòng bị, lảng tránh né đi, không tin nói lầm bầm: "Xích Ma Miêu? Làm sao có thể... Chỉ có Minh Vương mới khống chế được nó thôi..."
Đoạn Quân Mặc lạnh lùng cười với hắn: "Không quá ngu..."
Lục Tam gia dựa vào tủ gỗ bên cạnh đứng dậy, gian nan đỡ dương v*t dập nát, nhân lúc Trương Nguyên đối phó Xích Ma Miêu, tức giận đá hắn một cái từ phía sau, như trút giận mắng nhiếc: "Đồ vô dụng, nếu không để hắn chết đi đầu thai, lão tử sẽ để mày chết trước..."
Trương Nguyên cái mặt già nua cười cầu tài, đối với chủ nhân không dám hó hé, lập tức, "Huỳnh" một đám khói tím đen bốc lên, khói mù mịt lan tràn khắp căn phòng, đợi khói tím tan đi, Phó Dung và Đoạn Quân Mặc đã biến mất không thấy đâu.
Lục Tam gia tức giận hét lên: "Đâu rồi...?"
***
Minh giới.
Thiên hồn và địa hồn của Đoạn Quân Mặc mới vừa hồi phục, lần trước bị Trương Nguyên tổn thương hồn phách, vết thương mới lành lại đã phải dùng quỷ thuật cứu Phó Dung, không thể không nghỉ ngơi, hắn nằm trên giường, hơi thở khó nhọc, bàn tay trắng xanh to lớn đè lên ngực, cơ bắp săn chắc trên ngực đang nhẹ nhàng khẽ nhúc nhích.
Phó Dung bưng lên một chén thuốc hoàn hồn vừa đun xong, đỡ hắn ngồi dậy, cẩn thận đút từng ngụm vào miệng hắn, nước thuốc đắng chát, thông kinh lạc khí huyết, trên cánh tay thiếu niên hiện lên một luồng sáng đỏ chậm rãi lưu chuyển, khí huyết dần dần tụ lại khôi phục, nàng lo lắng khẽ hỏi: "Quân Mặc... có khá hơn không..."
Hương thơm nồng nàn từ người nàng tỏa ra tới mũi hắn, hắn quá nhớ mùi hương này, ôm chầm lấy nàng, một tay nhẹ nhàng đẩy lưng nàng sát vào ngực mình, cố gắng dính sát toàn thân nàng vào người mình, Đoạn Quân Mặc vừa khôi phục khí lực, giọng trầm khàn quyến rũ thì thầm: "Tiểu Dung... lúc nãy có làm tổn thương nàng không?"
Bàn tay nhỏ của Phó Dung vuốt ve gương mặt lạnh lẽo tuấn tú của hắn, ngón tay cái vuốt ve đôi môi mỏng, giọng ngọt ngào ấm áp: "Không có... may là chàng đã đến... ta rất sợ... ta sợ Lục Tam gia hắn ta..."
"Xin lỗi... tỷ tỷ... là ta đến muộn, hắn ta dựng trận phòng ngự trừ tà lại làm tổn thương hai hồn của ta, may là ta tu luyện quỷ thuật tiến bộ nhanh... mới kịp cứu nàng..."
Đoạn Quân Mặc nâng cằm nàng lên, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên trán, lông mày, khóe miệng của Phó Dung, giọng trầm thấp giải thích, hắn cực kỳ dịu dàng in lên nụ hôn lên trán, mi mắt, khóe môi nàng, khóe miệng nàng có nếp cười đáng yêu như quả đào nhỏ, ngọt ngào quyến rũ, hắn xúc động khó cầm lòng, đã lâu không gặp người phụ nữ thân yêu.
Hai tay hắn đặt lên ngực tuyết của Phó Dung, ngón tay xoa nắn hai quả vú đầy đặn qua lớp áo dài, cởi mấy nút áo là lộ ra nửa người trên trần trụi, áo ngực trắng của Phó Dung bị kéo lên, đầu v* hồng nhạt lộ ra khỏi viền áo ngực, lại lọt vào trong, Đoạn Quân Mặc không nhịn được, cúi đầu mút một ngụm vú trắng ngần, vết đỏ in lên quầng vú hồng, tiếng mút vang bên tai, tình tứ gợi dục...