Chương : 12
Đến chấp sự đường báo danh gặp vị ngoại môn chấp sự đường này cứ đưa mắt nhìn Kỳ Phong như đang nhìn thấy sinh vật lạ, Kỳ Phong không hiểu chuyện gì cả, “bộ dạng hắn kỳ quái lắm sau” Kỳ Phong nghĩ.
Cũng không biết là ai tung ra tin đồn rằng hắn là được đại sư huynh mặt lạnh Diệp Lạc Thần cứu về nha, cái này Kỳ Phong còn chưa có biết.
Kỳ Phong trong lòng thầm nghĩ ai có thể đến nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra hay không, vì cái gì vị chấp sự đường cứ nhìn chằm chằm hắn thế.Hay là có chuyện gì mà hắn còn không biết, đưa mắt nhìn Kiến Huân sư huynh cầu cứu. Kiến Huân sư huynh cũng vô tội nháy mắt với hắn rồi truyền âm bảo hắn cứ bình thường.
Kiến Huân hắn đúng là không biết có chuyện gì nha.
Thu hồi tầm mắt nhìn có chút thất thố của mìnhvị chấp sự đường hơi có chút đứng tuổi mới bắt đầu hỏi tên tuổi nguyên quán của Kỳ Phong: Vị tiểu sư đệ này là mới tới chưa trải qua khảo nghiệm linh căn cùng tư chất, bất quá đệ là được đặc cách vào ngoại môn nhưng theo môn quy vẫn phải khảo nghiệm một lần để ghi vào sổ lưu.
Xuất ra một viên đá tròn trong suốt gọi là đá vô thuộc tính vị chấp sự ngoại môn đường nói: Sư đệ đưa tay chạm vào viên đá và nhắm mắt lại tập trung cảm nhận đi.
Kỳ Phong thật nghe lời làm theo, Kỳ Phong hiện tại không biết bên ngoài chấp sự đường đang có vài đệ tử ngoại môn hiếu kỳ đứng xem cái người mấy hôm nay rất nỗ tiếng ở tông môn nghe tên nhưng chưa hề thấy mặt này linh căn tư chất rốt cuộc là như thế nào.
Hiện giờ Kỳ Phong rất tập trung đưa tay chạm vào đá vô thuộc tính bổng nhiên nghe thấy vị chấp sự đường kia hét lên một tiến song linh căn, là băng lôi song linh căn, ách nhưng tư chất lại là hạ phẩm với một màu xám ảm đạm.
Thu hồi tay cùng lúc mở mắt ra nhìn thấy Kiến Huân sư huynh đang nhìn hắn với vẻ mặt tiết nuối Kỳ Phong bất tri bất giác hỏi linh căn của đệ thế nào.
Kiến Huân biết Kỳ Phong là do trúng độc mới làm kém đi tư chất tu luyện mà thôi nhưng Kỳ Phong đã hỏi hắn không thể không trả lời: “Đệ là băng lôi song linh căn chỉ là do trúng độc nên linh căn có hơi xấu một chút kiên trì tu luyện sẽ tốt lên thôi.”
Nội tâm vị chấp sự ngoại môn: “Nào có xấu mà là quá xấu ấy chứ, bình thường song linh căn là đã được vào nội môn làm một nội môn đệ tử rồi đằng này còn là băng lôi hai thuộc tính khó gặp thế kia, thật là đang tiếc, có lẽ hắn cũng không cần phải báo cáo việc này đi.”
Kỳ Phong cười cười vui vẻ nói: “đệ không sao”, hắn không quan tâm, có thể tu luyện là tốt lắm rồi.
Thật sự là Kỳ Phong nói không quan tâm cũng không phải là nói dối, hắn là thân thể đã được cải tạo cái dạng gì độc hắn cũng không sợ, độc đau dở sống dở chết như ngâm mình trong tử hồ hắn bây giờ còn thành nước uống của hắn, hắn còn sợ cái gì độc.
Ách nghĩ đến đây không biết khi nào hắn mới câu thông được với Hỗn Độn Không Gian nữa.
Kỳ Phong biết là vị Kiến Huân sư huynh này là thật quan tâm đến hắn nên chỉ cười rồi nói cám ơn.
Vì ngoại môn chấp sự đường cũng an ủi hắn vài câu sau đó lấy ra tông môn cấp cho người mới đến túi trữ vật bên trong có chứa đạo bào ngoại môn để tử màu xám, một lọ tích cốc đan, một lọ hạ phẩm ngưng khí đan, năm viên linh thạch hạ phẩm hình tròn màu xanh, còn có nhập môn Dịch Thần Quyết, sau khi dặn Kỳ Phong cách sử dụng túi trữ vật còn tặng cho hắn thêm một đống thứ an ủi tinh thần mới để cho hắn rời đi.
Thật ra thì vị chấp sự ngoại môn đường cũng tặng hắn mấy lọ cấp thấp đan dược cùng một lọ tích cốc đan, Kiến Huân sư huynh cũng tặng hắn hai lọ đan dược, Kỳ Phong từ chối nhưng không được đành phải nhận hết.
“Kệ hắn không dùng được thì có thể đem bán mà, Kỳ Phong hiện tại thật thiếu tiền, hắn thật sự rất rất là nghèo nha” đây chính là nỗi lòng của Huỳnh Kỳ Phong chỉ là của Kiến Huân sư huynh cho hắn sẽ giữ lại.
Nếu như mà để vị chấp sự ngoại môn đệ tử kia biết được suy nghĩ này của Kỳ Phong, hắn chắc sẽ phun ra ngụm máu mất.
Trong đầu vị chấp sự đường nào đó bây giờ là: Hắn dù biết tư chất Kỳ Phong tệ nhưng vẫn đem đồ ra tặng cũng vì Kỳ Phong là do Trần trưởng lão mang về nên muốn lấy lòng mà thôi, hắn mà biết nội tâm Kỳ Phong phúc hắc như thế thì thế nào nội tâm hắn sẽ lần nữa gào lên cho coi.
Hiện tại Kỳ Phong đã ra khỏi chấp sự đường hắn còn không biết sự việc hôm nay làm tên tuổi hắn lần nữa nỗi lên.
“Tạm biệt Kiến Huân sư huynh hẹn hai tháng sau gặp lại”, hẹn hai tháng là vì hắn nghe sư huynh nói hai tháng sau hắn mà tu luyện tốt Kiến Huân sư huynh sẽ dẫn hắn đi phường thị tham quan nha, hắn muốn bán một ít thảo dược và mua vài thứ nữa. Kỳ Phong quên mất bây giờ hắn là còn không có câu thông được với không gian nha.
“Ừ, Kỳ Phong sư đệ tu luyện cho tốt nhé” Kiến Huân hắn là thật quan tâm vị sư đệ này.
Kỳ Phong đã nhận được thứ mình muốn nên hắn muốn vội trở lại phòng nhỏ bế quan khôi phục tu vi, Kỳ Phong lúc trước là vì sợ lộ bí mật mà không dám bế quan tu luyện nhưng giờ có khôi phục tu vi hắn cũng không sợ có cái pháp quyết tông môn chống lưng không lo bại lộ nữa, chỉ cần hắn khôi phục lại tu vi sau đó dùng ẩn linh thuật che dấu là có thể được rồi.
Kỳ Phong cũng hiếu kỳ cái pháp quyết Dịch Thần Quyết nên lấy từ trong túi trữ vật ra xem, hả.....”chả hiểu gì cả” nói xong hắn quăn luôn qua một bên, đọc không được Kỳ Phong hắn vậy mà đến cái thế giới này trở thành mù chữ, nói ra hắn bị mù chữ chắc bị người ta cười rụng răn mất thôi.
Thở dài trước khi bế quan hắn cần phải hiểu rõ nội dung bên trong ngọc giản tránh sau này khó giải thích a.
Nắm lên ngọc giản đi tìm Kiến Huân sư huynh xin nhờ giúp đỡ, Kiến Huân sư huynh vậy mà không có cười hắn còn nhiệt tình diễn giải cho hắn nghe, còn giúp hắn nhận biết mặt chữ, Kỳ Phong từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu nghe còn mặt thì đỏ đến mang tai “hắn là mắt cỡ có được không, cớ gì làm một công dân thế giới hiện đại đến thế giới này lập tức biến thành mù chữ“.
Kiến Huân thì lại nghĩ khác: “Nhìn Kỳ Phong thẹn thùng đỏ cả mặt mới đáng yêu làm sau”, hắn thật rất muốn đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt Kỳ Phong lại sợ mình thất thố doạ chạy nhóc con đáng yêu này.
Cũng không biết là ai tung ra tin đồn rằng hắn là được đại sư huynh mặt lạnh Diệp Lạc Thần cứu về nha, cái này Kỳ Phong còn chưa có biết.
Kỳ Phong trong lòng thầm nghĩ ai có thể đến nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra hay không, vì cái gì vị chấp sự đường cứ nhìn chằm chằm hắn thế.Hay là có chuyện gì mà hắn còn không biết, đưa mắt nhìn Kiến Huân sư huynh cầu cứu. Kiến Huân sư huynh cũng vô tội nháy mắt với hắn rồi truyền âm bảo hắn cứ bình thường.
Kiến Huân hắn đúng là không biết có chuyện gì nha.
Thu hồi tầm mắt nhìn có chút thất thố của mìnhvị chấp sự đường hơi có chút đứng tuổi mới bắt đầu hỏi tên tuổi nguyên quán của Kỳ Phong: Vị tiểu sư đệ này là mới tới chưa trải qua khảo nghiệm linh căn cùng tư chất, bất quá đệ là được đặc cách vào ngoại môn nhưng theo môn quy vẫn phải khảo nghiệm một lần để ghi vào sổ lưu.
Xuất ra một viên đá tròn trong suốt gọi là đá vô thuộc tính vị chấp sự ngoại môn đường nói: Sư đệ đưa tay chạm vào viên đá và nhắm mắt lại tập trung cảm nhận đi.
Kỳ Phong thật nghe lời làm theo, Kỳ Phong hiện tại không biết bên ngoài chấp sự đường đang có vài đệ tử ngoại môn hiếu kỳ đứng xem cái người mấy hôm nay rất nỗ tiếng ở tông môn nghe tên nhưng chưa hề thấy mặt này linh căn tư chất rốt cuộc là như thế nào.
Hiện giờ Kỳ Phong rất tập trung đưa tay chạm vào đá vô thuộc tính bổng nhiên nghe thấy vị chấp sự đường kia hét lên một tiến song linh căn, là băng lôi song linh căn, ách nhưng tư chất lại là hạ phẩm với một màu xám ảm đạm.
Thu hồi tay cùng lúc mở mắt ra nhìn thấy Kiến Huân sư huynh đang nhìn hắn với vẻ mặt tiết nuối Kỳ Phong bất tri bất giác hỏi linh căn của đệ thế nào.
Kiến Huân biết Kỳ Phong là do trúng độc mới làm kém đi tư chất tu luyện mà thôi nhưng Kỳ Phong đã hỏi hắn không thể không trả lời: “Đệ là băng lôi song linh căn chỉ là do trúng độc nên linh căn có hơi xấu một chút kiên trì tu luyện sẽ tốt lên thôi.”
Nội tâm vị chấp sự ngoại môn: “Nào có xấu mà là quá xấu ấy chứ, bình thường song linh căn là đã được vào nội môn làm một nội môn đệ tử rồi đằng này còn là băng lôi hai thuộc tính khó gặp thế kia, thật là đang tiếc, có lẽ hắn cũng không cần phải báo cáo việc này đi.”
Kỳ Phong cười cười vui vẻ nói: “đệ không sao”, hắn không quan tâm, có thể tu luyện là tốt lắm rồi.
Thật sự là Kỳ Phong nói không quan tâm cũng không phải là nói dối, hắn là thân thể đã được cải tạo cái dạng gì độc hắn cũng không sợ, độc đau dở sống dở chết như ngâm mình trong tử hồ hắn bây giờ còn thành nước uống của hắn, hắn còn sợ cái gì độc.
Ách nghĩ đến đây không biết khi nào hắn mới câu thông được với Hỗn Độn Không Gian nữa.
Kỳ Phong biết là vị Kiến Huân sư huynh này là thật quan tâm đến hắn nên chỉ cười rồi nói cám ơn.
Vì ngoại môn chấp sự đường cũng an ủi hắn vài câu sau đó lấy ra tông môn cấp cho người mới đến túi trữ vật bên trong có chứa đạo bào ngoại môn để tử màu xám, một lọ tích cốc đan, một lọ hạ phẩm ngưng khí đan, năm viên linh thạch hạ phẩm hình tròn màu xanh, còn có nhập môn Dịch Thần Quyết, sau khi dặn Kỳ Phong cách sử dụng túi trữ vật còn tặng cho hắn thêm một đống thứ an ủi tinh thần mới để cho hắn rời đi.
Thật ra thì vị chấp sự ngoại môn đường cũng tặng hắn mấy lọ cấp thấp đan dược cùng một lọ tích cốc đan, Kiến Huân sư huynh cũng tặng hắn hai lọ đan dược, Kỳ Phong từ chối nhưng không được đành phải nhận hết.
“Kệ hắn không dùng được thì có thể đem bán mà, Kỳ Phong hiện tại thật thiếu tiền, hắn thật sự rất rất là nghèo nha” đây chính là nỗi lòng của Huỳnh Kỳ Phong chỉ là của Kiến Huân sư huynh cho hắn sẽ giữ lại.
Nếu như mà để vị chấp sự ngoại môn đệ tử kia biết được suy nghĩ này của Kỳ Phong, hắn chắc sẽ phun ra ngụm máu mất.
Trong đầu vị chấp sự đường nào đó bây giờ là: Hắn dù biết tư chất Kỳ Phong tệ nhưng vẫn đem đồ ra tặng cũng vì Kỳ Phong là do Trần trưởng lão mang về nên muốn lấy lòng mà thôi, hắn mà biết nội tâm Kỳ Phong phúc hắc như thế thì thế nào nội tâm hắn sẽ lần nữa gào lên cho coi.
Hiện tại Kỳ Phong đã ra khỏi chấp sự đường hắn còn không biết sự việc hôm nay làm tên tuổi hắn lần nữa nỗi lên.
“Tạm biệt Kiến Huân sư huynh hẹn hai tháng sau gặp lại”, hẹn hai tháng là vì hắn nghe sư huynh nói hai tháng sau hắn mà tu luyện tốt Kiến Huân sư huynh sẽ dẫn hắn đi phường thị tham quan nha, hắn muốn bán một ít thảo dược và mua vài thứ nữa. Kỳ Phong quên mất bây giờ hắn là còn không có câu thông được với không gian nha.
“Ừ, Kỳ Phong sư đệ tu luyện cho tốt nhé” Kiến Huân hắn là thật quan tâm vị sư đệ này.
Kỳ Phong đã nhận được thứ mình muốn nên hắn muốn vội trở lại phòng nhỏ bế quan khôi phục tu vi, Kỳ Phong lúc trước là vì sợ lộ bí mật mà không dám bế quan tu luyện nhưng giờ có khôi phục tu vi hắn cũng không sợ có cái pháp quyết tông môn chống lưng không lo bại lộ nữa, chỉ cần hắn khôi phục lại tu vi sau đó dùng ẩn linh thuật che dấu là có thể được rồi.
Kỳ Phong cũng hiếu kỳ cái pháp quyết Dịch Thần Quyết nên lấy từ trong túi trữ vật ra xem, hả.....”chả hiểu gì cả” nói xong hắn quăn luôn qua một bên, đọc không được Kỳ Phong hắn vậy mà đến cái thế giới này trở thành mù chữ, nói ra hắn bị mù chữ chắc bị người ta cười rụng răn mất thôi.
Thở dài trước khi bế quan hắn cần phải hiểu rõ nội dung bên trong ngọc giản tránh sau này khó giải thích a.
Nắm lên ngọc giản đi tìm Kiến Huân sư huynh xin nhờ giúp đỡ, Kiến Huân sư huynh vậy mà không có cười hắn còn nhiệt tình diễn giải cho hắn nghe, còn giúp hắn nhận biết mặt chữ, Kỳ Phong từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu nghe còn mặt thì đỏ đến mang tai “hắn là mắt cỡ có được không, cớ gì làm một công dân thế giới hiện đại đến thế giới này lập tức biến thành mù chữ“.
Kiến Huân thì lại nghĩ khác: “Nhìn Kỳ Phong thẹn thùng đỏ cả mặt mới đáng yêu làm sau”, hắn thật rất muốn đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt Kỳ Phong lại sợ mình thất thố doạ chạy nhóc con đáng yêu này.