Chương 12
Editor: KiL
Lần đầu tiên nhìn anh như vậy.
Y tá nói lúc ra khỏi phòng phẫu thuật anh đã tỉnh, nhưng cô vào đây nửa ngày rồi, anh vẫn luôn nhắm mắt lại, đại khái là mệt mỏi, lại ngủ rồi?
Trong phòng quan sát bật các loại đèn, bên chân là đèn đêm, dụng cụ ánh sáng, còn có đèn bàn và đèn áp tường, đều chiếu xuống ánh sáng lạnh, cả phòng giống như phủ một lớp sương xanh.
Che kín cái chăn màu trắng, anh không nhúc nhích, như bức tượng điêu khắc. Không hiểu sao, trùng hợp với hình bóng chiếc áo sơ mi trắng lạnh nhạt trong mặt trời chói chang kia, tĩnh lặng đến không có chút dấu hiệu sinh mệnh nào, lại không trở ngại gút mắc chậm rãi kết thành băng trong lòng cô...
Hứa Trạm.
Trì Tâm kinh ngạc nhìn, trong đầu cẩn thận từng li từng tí: Hai mươi năm trước, thần sắc của anh nháy mắt liền dập tắt hung ác của chó lớn, loại cảm giác đột nhiên bị đông lại kia trong lòng cô còn chưa được giải tỏa.
Người này trong miệng mọi người là đứa con ngoan của nhà người ta, chăm sóc rất tốt cho cha mẹ hai bên trong trận biến cố gia đình kia. Theo mẹ già nói, mẹ anh không tiếp tục phát điên tìm cái chết nữa, toàn bộ nhờ Hứa Trạm. Thậm chí, thỏa thuận cuối cùng của li hôn đều là anh thúc đẩy, về sau lại không chút tranh cãi lặng lẽ cùng mẹ anh đi, rời đi thế giới tân hôn của hai người. Từng bước từng bước đi, đã không tổn thương đến cha của anh, cũng không khiến mẹ kế khó xử.
Đối với mẹ già mà nói, đây là đứa con trai hoàn mỹ ngoài biên chế. Kì thật, tự chính Trì Tâm cũng hẳn là cảm tạ anh.
Nếu như không phải anh, cô có thể... Có lẽ... Suýt chút đã thành vướng víu. Lúc nhỏ không hiểu, bây giờ nhớ lại, là cặp mắt kia lúc đó, ánh mắt không có một chút nhiệt độ để cô hiểu rõ mình là ai, nên ở đâu.
Từ nhỏ, lớn lên, thâm căn cố đế. Bây giờ nghĩ đến, cả người nổi da gà.
Nhưng anh, vì sao lại hỏi "em gái tôi"?
Không biết...
Bọn họ không phải anh em, cho tới bây giờ đều không phải. Đời này không phải, kiếp sau không phải, kiếp sau nữa, có thể cũng sẽ không cùng một loài. Nếu như, anh có thể chọn.
Hiện tại, là cô chọn. Cô lại không chọn.
Chiếc ghế cho người thân chăm sóc kê ở dưới cửa sổ cạnh giường bệnh của anh, Trì Tâm nhè nhẹ hít một hơi, cất bước.
Kít!
Đế giày cao su ma sát với sàn nhà thế mà tạo ra một tiếng bén nhọn như vậy! Doạ cho Trì Tâm mất thăng bằng ngồi xổm xuống, cái túi trong ngực che đi nhịp tim thình thịch. Một hồi lâu, lặng lẽ ngẩng đầu khẽ liếc mắt, anh không nhúc nhích.
Phù, nguy hiểm thật! Cứ thế giống con ếch cởi giày ra, đứng dậy.
Bít tất giẫm lên, nhẹ nhàng đi tới. Khoảng cách giữa cái ghế và giường vừa vặn có thể quan sát bệnh nhân, chú ý truyền dịch, quan sát dụng cụ.
Không dám di chuyển, chậm rãi, chậm rãi, lấy tốc độ mấy cm mỗi giây ngồi xuống. Quả nhiên, cô đoán không sai, cái ghế có tiếng vang, cũng may có chuẩn bị, thân thể rơi xuống, tiếng xoay kít rất nhẹ.
Rốt cuộc ngồi xuống, lúc này mới phát hiện vốn khoảng cách nhìn vẫn ổn vừa nhét thêm cô vào, nháy mắt rút ngắn. Quá... Gần. Không thể không hơi nín thở, sợ phả tới anh.
Gần trong gang tấc, mặt của Hứa Trạm.
Nhiều năm như vậy, giống như trong trí nhớ của cô. Năm tháng có lẽ biến anh thành người đàn ông, góc cạnh và kích thước đều thay đổi, nhưng ở trong mắt cô, giống nhau như đúc. Đáng tiếc, trong trí nhớ có thể dùng những vật khác che khuất, chôn vùi gương mặt này, hiện tại cô nhất định phải luyện tập nhìn anh, nhìn cho quen thuộc, nếu không, tiếp đó... Làm sao hầu hạ anh?
Cũng may anh nhắm mắt lại, cũng may anh vết thương chồng chất, để cô có thể có cái quá độ. Ôm lấy túi trong ngực, nghiêm túc nhìn anh.
Vốn là trán rộng mũi cao rất xinh đẹp, xương mày cao, hốc mắt liền lộ ra có chút lõm, đường nét cánh mũi thẳng tắp dứt khoát, tam giác ngược như cắt ra dưới mí mắt không có chút đường cong thừa thãi và thịt thừa nào, sạch sẽ lập thể, đáng tiếc cái trán quấn băng vải, khuôn mặt chợt nhỏ hơn, chỉ lưu lại đẹp mắt, khí thế giảm mạnh.
Mũi ngược lại vẫn □□ như cũ, Trì Tâm nhịn không được lặng lẽ khó hiểu: Đều đụng thành cái đức hạnh này rồi, cái trán, xương gò má, cái cằm không cái nào may mắn thoát khỏi, sống mũi cao như vậy thế mà không sao? Xem ra ông trời đụng người cũng xem mặt.
Ánh đèn đầu giường nghiêng qua, bóng cánh mũi gần đến hốc mắt, rất yên tĩnh. Mắt hai mí hẹp mà sâu, mắt đầu lại không có liên kết, lộ ra con mắt rất dài, một khi mở ra, phối hợp với lông mi dày đặc, hút hồn người. Thật sự... Rất đáng sợ!
Miệng khép lại, lần thứ nhất chú ý vành môi của anh, góc cạnh rõ ràng, nhưng nhìn vào lại rất dịu dàng. Thì ra, khi không nhìn thấy mắt thì miệng của anh là dễ nhìn nhất. Bà ngoại nói tướng do tâm sinh, Dương Thạc nói Hứa trưởng phòng nói chuyện luôn luôn rất thân thiết. Cái miệng êm tai, đương nhiên dễ nhìn, tựa như ngày đó bảo cô rời khỏi Moss, mỗi một câu nói của anh đều dịu dàng lại quan tâm.
Trì Tâm nhẹ nhàng nghiêng đầu. Đóa Đóa nói, đàn ông mũi dài nhọn mắt đào hoa không phải tình thánh thì chính là cặn bã. Lúc ấy Trì Tâm nhịn không hỏi: Hai cái này có khác nhau sao?
Khe khẽ hít vào một hơi, phồng miệng, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thở ra.
Cô đang trút hơi, bỗng nhiên, đôi mắt kia chậm rãi mở ra trong mặt bên ánh đèn. Nói thì chậm, một giây sau liền bốn mắt nhìn nhau, Trì Tâm hơi giật mình, cà đất đứng dậy, túi trong tay phút chốc rơi xuống, vội vàng ôm lấy.
Bộ dạng kia, rất giống một con cầy mangut.
Cả phòng, ánh đèn ảm đạm phát xanh, ánh mắt của anh gần như vậy, trực tiếp nhìn vào đáy mắt cô, cộm cô không dám có cử động nhỏ nào, nuốt khan một ngụm, "Anh, anh tỉnh rồi?"
Mắt thấy anh nhăn mày, Trì Tâm lập tức biết sai, đứng lên, "Tôi, tôi đi gọi y tá!"
"Lạnh..."
Hả?? Trì Tâm hơi sửng sốt, mới phản ứng anh, phòng quan sát nói là nhiệt độ ổn định từ 20 đến 22 độ, nhưng cô mặc áo lông mỏng ở đây nửa ngày cũng không cảm thấy nóng! Lúc cấp cứu quần áo của anh đều bị cắt ra, phẫu thuật đi ra nhất định là... □□, bây giờ chỉ có một tấm chăn mỏng trên người, có thể không lạnh sao?
Vội vàng đứng dậy, bên kia tấm rèm có một chiếc giường trống, trước tiên lấy chăn qua, đắp kín cho anh. Khom lưng nhét góc chăn, không cẩn thận đụng phải bàn tay lộ ra ngoài của anh, trời ạ, lạnh cóng! Phía trên còn có kim tiêm đang truyền nước biển, cũng không thể để vào trong hai lớp chăn đè ép, Trì Tâm nghĩ rồi tháo khăn quàng cổ xuống. Chỉ là... Đã lạnh như thế, quấn nửa ngày cũng không nóng lên được, cẩn thận liếc mắt nhìn anh, hơi nắm ngón tay của anh, anh không nhúc nhích. Hai tay nhẹ nhàng nắm chặt anh, trước, khụ, trước tiên phủ ấm một chút rồi nói tiếp....
Rất lạnh, cô cúi đầu, nắm từng ngón từng ngón, nhẹ nhàng xoa xoa.
Một hồi lâu, cuối cùng có chút nhiệt độ, dùng khăn quàng cổ cẩn thận quấn kĩ, quay lại kéo ghế ra xa một chút, lúc này mới nhẹ giọng hỏi, "Cảm giác tốt hơn một chút không?"
Anh không lên tiếng, lông mày dường như càng nặng hơn. Trì Tâm hơi tới gần chút, mới phát hiện anh đang run, cắn chặt răng, mắt trần vẫn có thể thấy đang run như cũ.
"Còn lạnh à? Hay là đau? Tôi, tôi đi gọi y tá nha?"
"Ép... Ép chút..."
Ép chút?? Đây coi là vật lí trị liệu sao?
Trì Tâm gặp khó, ngắm nhìn bốn phía, trong phòng này trừ dụng cụ chính là cái ghế, đồ vật mấy chục cân để lên, không đau cũng ép cho đau. Nhớ khi đó bà ngoại phẫu thuật đi ra cũng là lạnh, đau, khi đó cậu cả đã làm thế nào?
Sắc mặt anh trắng bệch, lúc Trì Tâm nhìn thấy Dương Thạc đã cảm thấy tiều tụy, bây giờ nhìn anh, thật sự là một chút huyết sắc đều không có, trước lúc tỉnh lại như bức tượng điêu khắc, vậy mà không cảm thấy ra sao, hiện tại mày nhíu lại, nhìn thật là khó chịu.
Người đang trong thống khổ như vậy đại khái... Sẽ không so đo nhiều như vậy nhỉ? Trì Tâm hơi do dự, cẩn thận kéo ghế qua, ngồi xuống. Đối mặt với giường bệnh, muốn hỏi một tiếng được hay không, anh có thể cho cái đáp án gì đây? Lúc này, còn để anh suy nghĩ sao?
Khẽ cắn môi, cúi người, giang hai cánh tay ôm chặt lấy anh.
Trong miệng mũi đều là mùi nước thuốc chăn khử trùng nồng đậm, tim đập thình thịch, không dám hô hấp. Chỉ là dùng cánh tay đè ép, ôm, thân thể không dám cúi ở trên người anh, sợ ép đến vết thương cô không nhìn thấy, cũng sợ... Kích thích chán ghét sinh lí của anh.
Vài giây đồng hồ đã nên có phản ứng, nhưng mà không có. Một chút động tĩnh đều không có. Là... Ngầm đồng ý rồi sao?
Dưới hai lớp chăn vẫn có thể cảm giác được thân thể của anh, cảm giác được anh run. Cô lớn mật dùng sức, ôm sát anh. Bình thường nhìn anh thân cao, thế nhưng là không tính cường tráng, nào biết được một cái ôm này, vai, cánh tay rộng của người đàn ông, thật sự rất vất vả mới có thể ôm, cô gần như là nằm sấp.
Nâng thân, chống cánh tay, rất nhanh cơ bắp đã mỏi nhừ, không cảm giác được sức lực của mình. Có điều, có lẽ là hai lớp chăn rốt cuộc che phủ có hiệu quả, cũng có thể là cái vật lí trị liệu ép buộc này của cô thật sự có tác dụng, dần dần, anh không còn run.
Trì Tâm ngẩng đầu, lặng lẽ liếc qua, anh còn cau mày. Đại khái là đau, mặc dù có tiêm giảm đau, cũng chẳng qua chỉ là trong phạm vi có thể chịu đựng, phẫu thuật gãy xương, ngẫm lại cũng là vô cùng đau đớn.
"Khụ, đau sao?" Miệng ngay bên chăn, cô lẩm bẩm, "Có muốn lấy điện thoại, iPad gì đó cho anh..."
"Không muốn."
Mấy chữ "Phân tán lực chú ý" này còn chưa nói ra đã bị cắt ngang, Trì Tâm lập tức ngậm miệng lại. Mặc dù yếu ớt, giọng điệu kia vẫn đủ Hứa Trạm, cô rụt trở về không còn dám động đậy.
Đau...
Bệnh viện buổi tối, không có hắc ám, chỉ có trắng bệch, lẫn vào một chút âm thanh giọt nước lạnh lẽo không biết nơi nào truyền đến; thời gian treo trên bức tường ở cửa, mỗi phút, mỗi giây, lẳng lặng kéo lấy thần kinh người.
Cánh tay đã không còn cảm giác, thân thể nằm sấp treo nửa vời, cái chăn màu trắng và dụng cụ trước mắt đơn điệu như thế, trong đầu vốn nên là trí tưởng tượng tung bay, nhưng Trì Tâm chẳng dám nghĩ gì. Dưới chăn đã không còn run, lại có thể rõ ràng cảm nhận được sự cứng đờ của anh. Hẳn là nắm quyền, đang hết sức nhịn xuống.
Mắt cá chân, động đậy mạnh sẽ đau nhức, loại đau nhức đó dắt lấy thần kinh, tựa như móng tay xẹt qua trên kính, đau đớn nhạy cảm, chỉ là tưởng tượng một chút cả người đã nổi da gà! Chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cô không có một chút cảm giác gì, giờ phút này loại đau đớn kia ở trong đầu sục sôi đặc biệt rõ ràng, quá khó chịu.
"Haa..."
Rốt cuộc anh vẫn là không nhịn được, một tiếng rất nhỏ trong cổ.
"Cái đó..." Nghẹn hồi lâu mở miệng, giọng cô vừa nhỏ vừa khàn, "Tôi biết một câu chuyện, anh muốn nghe thử không?"
Một câu rất nhanh đã nói xong, mím miệng, chờ.
Không có động tĩnh. Lại chờ hai phút đồng hồ, hình như... Là có thể.
"Ừm, " Trì Tâm thoáng hắng giọng một cái, "Kinh thánh, hẳn là đã từng nghe, vậy có từng nghe về ma quỷ hay không..."
"Lớn tiếng chút!"
Miệng anh gần như ngay ở bên tai cô, đột nhiên như thế, chấn động cho tim cô đập bùm bùm, cố gắng nuốt một ngụm, "Kinh thánh, ừm, kinh thánh vốn đã không thể nào khảo chứng, trước mắt lưu truyền trên địa cầu đều là bản sao hoặc là bản dịch, trong đó có một bản đến từ Tiệp Khắc đầu thế kỉ mười ba, một tu viện Benedict áo choàng đen xa xôi. Hội Benedict là một giáo hội rất nghiêm khắc, đối với tu sĩ phạm quy nhẹ thì sẽ có trừng phạt quất roi tự ngẫm lại, nặng thì sẽ xử tử hình. Truyền thuyết, có một vị tu sĩ phạm điều cấm, phạm giới rất nghiêm trọng, bị phán xử INCLUSUS. Ý mặt chữ là vây vào, bao bọc, thực tế chính là chôn sống, vùi sâu vào trong tường..."
Lần đầu tiên nhìn anh như vậy.
Y tá nói lúc ra khỏi phòng phẫu thuật anh đã tỉnh, nhưng cô vào đây nửa ngày rồi, anh vẫn luôn nhắm mắt lại, đại khái là mệt mỏi, lại ngủ rồi?
Trong phòng quan sát bật các loại đèn, bên chân là đèn đêm, dụng cụ ánh sáng, còn có đèn bàn và đèn áp tường, đều chiếu xuống ánh sáng lạnh, cả phòng giống như phủ một lớp sương xanh.
Che kín cái chăn màu trắng, anh không nhúc nhích, như bức tượng điêu khắc. Không hiểu sao, trùng hợp với hình bóng chiếc áo sơ mi trắng lạnh nhạt trong mặt trời chói chang kia, tĩnh lặng đến không có chút dấu hiệu sinh mệnh nào, lại không trở ngại gút mắc chậm rãi kết thành băng trong lòng cô...
Hứa Trạm.
Trì Tâm kinh ngạc nhìn, trong đầu cẩn thận từng li từng tí: Hai mươi năm trước, thần sắc của anh nháy mắt liền dập tắt hung ác của chó lớn, loại cảm giác đột nhiên bị đông lại kia trong lòng cô còn chưa được giải tỏa.
Người này trong miệng mọi người là đứa con ngoan của nhà người ta, chăm sóc rất tốt cho cha mẹ hai bên trong trận biến cố gia đình kia. Theo mẹ già nói, mẹ anh không tiếp tục phát điên tìm cái chết nữa, toàn bộ nhờ Hứa Trạm. Thậm chí, thỏa thuận cuối cùng của li hôn đều là anh thúc đẩy, về sau lại không chút tranh cãi lặng lẽ cùng mẹ anh đi, rời đi thế giới tân hôn của hai người. Từng bước từng bước đi, đã không tổn thương đến cha của anh, cũng không khiến mẹ kế khó xử.
Đối với mẹ già mà nói, đây là đứa con trai hoàn mỹ ngoài biên chế. Kì thật, tự chính Trì Tâm cũng hẳn là cảm tạ anh.
Nếu như không phải anh, cô có thể... Có lẽ... Suýt chút đã thành vướng víu. Lúc nhỏ không hiểu, bây giờ nhớ lại, là cặp mắt kia lúc đó, ánh mắt không có một chút nhiệt độ để cô hiểu rõ mình là ai, nên ở đâu.
Từ nhỏ, lớn lên, thâm căn cố đế. Bây giờ nghĩ đến, cả người nổi da gà.
Nhưng anh, vì sao lại hỏi "em gái tôi"?
Không biết...
Bọn họ không phải anh em, cho tới bây giờ đều không phải. Đời này không phải, kiếp sau không phải, kiếp sau nữa, có thể cũng sẽ không cùng một loài. Nếu như, anh có thể chọn.
Hiện tại, là cô chọn. Cô lại không chọn.
Chiếc ghế cho người thân chăm sóc kê ở dưới cửa sổ cạnh giường bệnh của anh, Trì Tâm nhè nhẹ hít một hơi, cất bước.
Kít!
Đế giày cao su ma sát với sàn nhà thế mà tạo ra một tiếng bén nhọn như vậy! Doạ cho Trì Tâm mất thăng bằng ngồi xổm xuống, cái túi trong ngực che đi nhịp tim thình thịch. Một hồi lâu, lặng lẽ ngẩng đầu khẽ liếc mắt, anh không nhúc nhích.
Phù, nguy hiểm thật! Cứ thế giống con ếch cởi giày ra, đứng dậy.
Bít tất giẫm lên, nhẹ nhàng đi tới. Khoảng cách giữa cái ghế và giường vừa vặn có thể quan sát bệnh nhân, chú ý truyền dịch, quan sát dụng cụ.
Không dám di chuyển, chậm rãi, chậm rãi, lấy tốc độ mấy cm mỗi giây ngồi xuống. Quả nhiên, cô đoán không sai, cái ghế có tiếng vang, cũng may có chuẩn bị, thân thể rơi xuống, tiếng xoay kít rất nhẹ.
Rốt cuộc ngồi xuống, lúc này mới phát hiện vốn khoảng cách nhìn vẫn ổn vừa nhét thêm cô vào, nháy mắt rút ngắn. Quá... Gần. Không thể không hơi nín thở, sợ phả tới anh.
Gần trong gang tấc, mặt của Hứa Trạm.
Nhiều năm như vậy, giống như trong trí nhớ của cô. Năm tháng có lẽ biến anh thành người đàn ông, góc cạnh và kích thước đều thay đổi, nhưng ở trong mắt cô, giống nhau như đúc. Đáng tiếc, trong trí nhớ có thể dùng những vật khác che khuất, chôn vùi gương mặt này, hiện tại cô nhất định phải luyện tập nhìn anh, nhìn cho quen thuộc, nếu không, tiếp đó... Làm sao hầu hạ anh?
Cũng may anh nhắm mắt lại, cũng may anh vết thương chồng chất, để cô có thể có cái quá độ. Ôm lấy túi trong ngực, nghiêm túc nhìn anh.
Vốn là trán rộng mũi cao rất xinh đẹp, xương mày cao, hốc mắt liền lộ ra có chút lõm, đường nét cánh mũi thẳng tắp dứt khoát, tam giác ngược như cắt ra dưới mí mắt không có chút đường cong thừa thãi và thịt thừa nào, sạch sẽ lập thể, đáng tiếc cái trán quấn băng vải, khuôn mặt chợt nhỏ hơn, chỉ lưu lại đẹp mắt, khí thế giảm mạnh.
Mũi ngược lại vẫn □□ như cũ, Trì Tâm nhịn không được lặng lẽ khó hiểu: Đều đụng thành cái đức hạnh này rồi, cái trán, xương gò má, cái cằm không cái nào may mắn thoát khỏi, sống mũi cao như vậy thế mà không sao? Xem ra ông trời đụng người cũng xem mặt.
Ánh đèn đầu giường nghiêng qua, bóng cánh mũi gần đến hốc mắt, rất yên tĩnh. Mắt hai mí hẹp mà sâu, mắt đầu lại không có liên kết, lộ ra con mắt rất dài, một khi mở ra, phối hợp với lông mi dày đặc, hút hồn người. Thật sự... Rất đáng sợ!
Miệng khép lại, lần thứ nhất chú ý vành môi của anh, góc cạnh rõ ràng, nhưng nhìn vào lại rất dịu dàng. Thì ra, khi không nhìn thấy mắt thì miệng của anh là dễ nhìn nhất. Bà ngoại nói tướng do tâm sinh, Dương Thạc nói Hứa trưởng phòng nói chuyện luôn luôn rất thân thiết. Cái miệng êm tai, đương nhiên dễ nhìn, tựa như ngày đó bảo cô rời khỏi Moss, mỗi một câu nói của anh đều dịu dàng lại quan tâm.
Trì Tâm nhẹ nhàng nghiêng đầu. Đóa Đóa nói, đàn ông mũi dài nhọn mắt đào hoa không phải tình thánh thì chính là cặn bã. Lúc ấy Trì Tâm nhịn không hỏi: Hai cái này có khác nhau sao?
Khe khẽ hít vào một hơi, phồng miệng, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thở ra.
Cô đang trút hơi, bỗng nhiên, đôi mắt kia chậm rãi mở ra trong mặt bên ánh đèn. Nói thì chậm, một giây sau liền bốn mắt nhìn nhau, Trì Tâm hơi giật mình, cà đất đứng dậy, túi trong tay phút chốc rơi xuống, vội vàng ôm lấy.
Bộ dạng kia, rất giống một con cầy mangut.
Cả phòng, ánh đèn ảm đạm phát xanh, ánh mắt của anh gần như vậy, trực tiếp nhìn vào đáy mắt cô, cộm cô không dám có cử động nhỏ nào, nuốt khan một ngụm, "Anh, anh tỉnh rồi?"
Mắt thấy anh nhăn mày, Trì Tâm lập tức biết sai, đứng lên, "Tôi, tôi đi gọi y tá!"
"Lạnh..."
Hả?? Trì Tâm hơi sửng sốt, mới phản ứng anh, phòng quan sát nói là nhiệt độ ổn định từ 20 đến 22 độ, nhưng cô mặc áo lông mỏng ở đây nửa ngày cũng không cảm thấy nóng! Lúc cấp cứu quần áo của anh đều bị cắt ra, phẫu thuật đi ra nhất định là... □□, bây giờ chỉ có một tấm chăn mỏng trên người, có thể không lạnh sao?
Vội vàng đứng dậy, bên kia tấm rèm có một chiếc giường trống, trước tiên lấy chăn qua, đắp kín cho anh. Khom lưng nhét góc chăn, không cẩn thận đụng phải bàn tay lộ ra ngoài của anh, trời ạ, lạnh cóng! Phía trên còn có kim tiêm đang truyền nước biển, cũng không thể để vào trong hai lớp chăn đè ép, Trì Tâm nghĩ rồi tháo khăn quàng cổ xuống. Chỉ là... Đã lạnh như thế, quấn nửa ngày cũng không nóng lên được, cẩn thận liếc mắt nhìn anh, hơi nắm ngón tay của anh, anh không nhúc nhích. Hai tay nhẹ nhàng nắm chặt anh, trước, khụ, trước tiên phủ ấm một chút rồi nói tiếp....
Rất lạnh, cô cúi đầu, nắm từng ngón từng ngón, nhẹ nhàng xoa xoa.
Một hồi lâu, cuối cùng có chút nhiệt độ, dùng khăn quàng cổ cẩn thận quấn kĩ, quay lại kéo ghế ra xa một chút, lúc này mới nhẹ giọng hỏi, "Cảm giác tốt hơn một chút không?"
Anh không lên tiếng, lông mày dường như càng nặng hơn. Trì Tâm hơi tới gần chút, mới phát hiện anh đang run, cắn chặt răng, mắt trần vẫn có thể thấy đang run như cũ.
"Còn lạnh à? Hay là đau? Tôi, tôi đi gọi y tá nha?"
"Ép... Ép chút..."
Ép chút?? Đây coi là vật lí trị liệu sao?
Trì Tâm gặp khó, ngắm nhìn bốn phía, trong phòng này trừ dụng cụ chính là cái ghế, đồ vật mấy chục cân để lên, không đau cũng ép cho đau. Nhớ khi đó bà ngoại phẫu thuật đi ra cũng là lạnh, đau, khi đó cậu cả đã làm thế nào?
Sắc mặt anh trắng bệch, lúc Trì Tâm nhìn thấy Dương Thạc đã cảm thấy tiều tụy, bây giờ nhìn anh, thật sự là một chút huyết sắc đều không có, trước lúc tỉnh lại như bức tượng điêu khắc, vậy mà không cảm thấy ra sao, hiện tại mày nhíu lại, nhìn thật là khó chịu.
Người đang trong thống khổ như vậy đại khái... Sẽ không so đo nhiều như vậy nhỉ? Trì Tâm hơi do dự, cẩn thận kéo ghế qua, ngồi xuống. Đối mặt với giường bệnh, muốn hỏi một tiếng được hay không, anh có thể cho cái đáp án gì đây? Lúc này, còn để anh suy nghĩ sao?
Khẽ cắn môi, cúi người, giang hai cánh tay ôm chặt lấy anh.
Trong miệng mũi đều là mùi nước thuốc chăn khử trùng nồng đậm, tim đập thình thịch, không dám hô hấp. Chỉ là dùng cánh tay đè ép, ôm, thân thể không dám cúi ở trên người anh, sợ ép đến vết thương cô không nhìn thấy, cũng sợ... Kích thích chán ghét sinh lí của anh.
Vài giây đồng hồ đã nên có phản ứng, nhưng mà không có. Một chút động tĩnh đều không có. Là... Ngầm đồng ý rồi sao?
Dưới hai lớp chăn vẫn có thể cảm giác được thân thể của anh, cảm giác được anh run. Cô lớn mật dùng sức, ôm sát anh. Bình thường nhìn anh thân cao, thế nhưng là không tính cường tráng, nào biết được một cái ôm này, vai, cánh tay rộng của người đàn ông, thật sự rất vất vả mới có thể ôm, cô gần như là nằm sấp.
Nâng thân, chống cánh tay, rất nhanh cơ bắp đã mỏi nhừ, không cảm giác được sức lực của mình. Có điều, có lẽ là hai lớp chăn rốt cuộc che phủ có hiệu quả, cũng có thể là cái vật lí trị liệu ép buộc này của cô thật sự có tác dụng, dần dần, anh không còn run.
Trì Tâm ngẩng đầu, lặng lẽ liếc qua, anh còn cau mày. Đại khái là đau, mặc dù có tiêm giảm đau, cũng chẳng qua chỉ là trong phạm vi có thể chịu đựng, phẫu thuật gãy xương, ngẫm lại cũng là vô cùng đau đớn.
"Khụ, đau sao?" Miệng ngay bên chăn, cô lẩm bẩm, "Có muốn lấy điện thoại, iPad gì đó cho anh..."
"Không muốn."
Mấy chữ "Phân tán lực chú ý" này còn chưa nói ra đã bị cắt ngang, Trì Tâm lập tức ngậm miệng lại. Mặc dù yếu ớt, giọng điệu kia vẫn đủ Hứa Trạm, cô rụt trở về không còn dám động đậy.
Đau...
Bệnh viện buổi tối, không có hắc ám, chỉ có trắng bệch, lẫn vào một chút âm thanh giọt nước lạnh lẽo không biết nơi nào truyền đến; thời gian treo trên bức tường ở cửa, mỗi phút, mỗi giây, lẳng lặng kéo lấy thần kinh người.
Cánh tay đã không còn cảm giác, thân thể nằm sấp treo nửa vời, cái chăn màu trắng và dụng cụ trước mắt đơn điệu như thế, trong đầu vốn nên là trí tưởng tượng tung bay, nhưng Trì Tâm chẳng dám nghĩ gì. Dưới chăn đã không còn run, lại có thể rõ ràng cảm nhận được sự cứng đờ của anh. Hẳn là nắm quyền, đang hết sức nhịn xuống.
Mắt cá chân, động đậy mạnh sẽ đau nhức, loại đau nhức đó dắt lấy thần kinh, tựa như móng tay xẹt qua trên kính, đau đớn nhạy cảm, chỉ là tưởng tượng một chút cả người đã nổi da gà! Chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cô không có một chút cảm giác gì, giờ phút này loại đau đớn kia ở trong đầu sục sôi đặc biệt rõ ràng, quá khó chịu.
"Haa..."
Rốt cuộc anh vẫn là không nhịn được, một tiếng rất nhỏ trong cổ.
"Cái đó..." Nghẹn hồi lâu mở miệng, giọng cô vừa nhỏ vừa khàn, "Tôi biết một câu chuyện, anh muốn nghe thử không?"
Một câu rất nhanh đã nói xong, mím miệng, chờ.
Không có động tĩnh. Lại chờ hai phút đồng hồ, hình như... Là có thể.
"Ừm, " Trì Tâm thoáng hắng giọng một cái, "Kinh thánh, hẳn là đã từng nghe, vậy có từng nghe về ma quỷ hay không..."
"Lớn tiếng chút!"
Miệng anh gần như ngay ở bên tai cô, đột nhiên như thế, chấn động cho tim cô đập bùm bùm, cố gắng nuốt một ngụm, "Kinh thánh, ừm, kinh thánh vốn đã không thể nào khảo chứng, trước mắt lưu truyền trên địa cầu đều là bản sao hoặc là bản dịch, trong đó có một bản đến từ Tiệp Khắc đầu thế kỉ mười ba, một tu viện Benedict áo choàng đen xa xôi. Hội Benedict là một giáo hội rất nghiêm khắc, đối với tu sĩ phạm quy nhẹ thì sẽ có trừng phạt quất roi tự ngẫm lại, nặng thì sẽ xử tử hình. Truyền thuyết, có một vị tu sĩ phạm điều cấm, phạm giới rất nghiêm trọng, bị phán xử INCLUSUS. Ý mặt chữ là vây vào, bao bọc, thực tế chính là chôn sống, vùi sâu vào trong tường..."